Trong xe yên tĩnh mấy giây, Thẩm Mộ Tình khẽ chớp chớp mắt, tìm cho mình một cái bậc thang.
“Không phải.”
Cô nghẹn lời: “Anh quan tâm cái này sao?”
Khương Thần mở to mắt nhìn cô, đại khái ý là - không phải đâu, anh còn phải quan tâm cái gì?
Còn có chuyện gì đáng để anh quan tâm sao?
Thẩm Mộ Tình nghiêm túc suy nghĩ, hình như đúng là không có.
Vừa nghĩ tới đó, cô càng tức giận hơn.
Cô á khẩu không nói gì được nửa ngày, nhỏ giọng thì thầm nói: “Anh còn tính là bạn bè sao?”
Khi nghe nói như thế, Khương Thần thoáng ngừng lại, khẽ nói: “Tai vạ bay đến mỗi người bạn đều bay đi, không phải sao?”
Thẩm Mộ Tình: “...”
Cô nhếch lông mày, sao cảm thấy lời này quen tai như thế?
Cô nghi ngờ nhìn chằm chằm gò má Khương Thần, sa vào mê man.
Sắc mặt anh lạnh lùng, dáng vẻ tốt trước sau như một. Cảm giác sắc bén trên người bị anh thu lại, giờ khắc này cảm giác sống lâu chức cao cả người xem ra giảm đi không ít, ngược lại là giống như anh trai nhà bên của cô.
Khương Thần cũng quả thật là anh trai nhà bên của Thẩm Mộ Tình.
Bọn họ lớn lên ở cùng một khu biệt thự, hơn nữa duyên cớ hai nhà có làm ăn qua lại, cha mẹ hai người còn là chị em gái thời đại học, so ra mà nói, quan hệ của hai người so với đám người Trình Trạm tốt hơn một chút.
Chí ít Thẩm Mộ Tình càng ỷ lại vào Khương Thần.
Khi còn bé, bất luận là có chuyện gì, to nhỏ, tốt xấu, cô đều đi tìm Khương Thần đầu tiên.
Khương Thần cũng luôn là người đầu tiên có thể giúp cô giải quyết, dần dà, tạo thành ỷ lại.
Mặc dù nói Khương Thần thường xuyên sẽ phàn nàn cô, thỉnh thoảng cũng có thể giễu cợt trêu chọc cô, nhưng anh thuộc kiểu người không nói ra suy nghĩ của mình.
Cười cô là một chuyện, nhưng che chở cô lại là một chuyện khác.
Thẩm Mộ Tình nghĩ, nếu không có chuyện ngoài ý muốn ngày đó, giữa cô và Khương Thần cũng sẽ không tồn tại không khí lúng túng như thế.
Vừa nghĩ tới đó, cô liền hối hận.
Ngày đó vì sao muốn cùng Khương Thần cùng nhau tụ họp uống rượu, sau khi uống rượu vì cái gì còn uống say khướt! Còn nói mình muốn biết cảm giác biết hôn đến cùng là cảm giác gì, sau đó cưỡng hôn Khương Thần!!
Không sai.
Thẩm Mộ Tình lớn lên rất xinh đẹp, mặc dù tính cách tùy tiện, nói chuyện cũng không suy nghĩ quá nhiều, nhưng tính cách làm người khác yêu thích.
Người theo đuổi cô không ít, từ cấp hai đã có, nhưng không có một người thành công.
Trước kia, Thẩm Mộ Tình sẽ cùng bạn học và Khương Thần bọn người Trình Trạm so tài.
Cô từ nhỏ sống trong hội trai đẹp, ánh mắt bản thân rất cao.
Lớn lên bình thường sớm bị pass mất, lớn lên đẹp trai tính cách không tốt, học hành không giỏi... sau nhiều lần so sánh, thì vẫn độc thân.
Sau khi tiến vào ngành giải trí, một người bận bịu, một người khác là người đại diện đề nghị, cô tốt nhất là đừng yêu đương.
Thẩm Mộ Tình có người đứng sau, điểm này mọi người đều biết.
Người đại diện thật ra thì cũng thuận miệng căn dặn một câu, cũng sẽ không dùng quy tắc tử thần bắt ép cô, nhưng Thẩm Mộ Tình cũng không có biện pháp nào.
Cô cảm thấy những người cùng nghề trong ngành giải trí cũng như thế, bình thường.
Nói tóm lại, cô chưa từng gặp người đàn ông để mình phải lòng.
Vừa mới bắt đầu, thời điểm Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam kết hôn, cảm xúc của Thẩm Mộ Tình cũng không lớn.
Hai người này là vợ chồng plastic, cô không có nhiều cảm giác lắm.
Nhưng dần dần về sau, thời khắc nhìn thấy hạnh phúc dào dạt trên mặt Nhan Thu Chỉ, ngay tiếp theo nhân viên công tác bên cạnh cũng bắt đầu yêu đương, Thẩm Mộ Tình cũng bắt đầu sinh ra một vài suy nghĩ.
Muốn yêu đương, muốn biết đến cùng cảm giác yêu đương là gì.
Ngày đó đơn thuần là ngoài ý muốn, Thẩm Mộ Tình quay không ít phim, nhưng chưa từng quay cảnh thân mật, ngay cả cảnh hôn cũng không có.
Có chút bệnh thích sạch sẽ , không có thể chấp nhận những thứ này.
Lúc trước tiến vào ngành giải trí thuần túy là cảm thấy thú vị, muốn tìm một chút niềm vui cho bản thân mà thôi, không có mơ mộng quá nhiều.
Cho nên sau ngày đó uống say với Khương Thần, nhìn gương mặt kia của Khương Thần trong gang tấc, cô không hiểu ra sao sinh ra một chút ý nghĩ không cần thiết.
Hình dáng môi của Khương Thần rất đẹp, nhìn qua đặc biệt khiến cho người ta muốn cắn một ngụm.
Ngày đó cũng là cô điên thật rồi, không chỉ tiếp cận cắn một cái, thậm chí còn tinh tế thưởng thức một phen.
...
Nghĩ đến, Thẩm Mộ Tình vô thức liếm môi một cái.
Cô vừa liếm môi, bên tai truyền đến âm thanh của Khương Thần: “Đến đây.”
Thẩm Mộ Tình giống như chim sợ cành cong, lập tức ngồi thẳng lại.
“Cái gì?”
Kinh ngạc trong lời nói của cô quá rõ ràng.
Khương Thần ghé mắt nhìn hai mắt của cô, sau khi thấy gương mặt đỏ ửng của cô, anh nhíu mày, khẽ cười: “Mặt em đỏ như cái mông khỉ.”
Thẩm Mộ Tình: “...”
Cô nghiến răng, thật sự là không thể nhịn được nữa, một tay cầm túi trong tay đập lên người Khương Thần: “Anh mới đỏ mặt giống cái mông khỉ!”
Khương Thần thuần thục cầm túi của cô, âm thanh bất mãn: “Em làm cái gì thế?”
Anh nói: “Từ lúc gặp mặt đã không thích hợp, bây giờ cuối cùng bình thường một chút.”
Thẩm Mộ Tình: “...”
Cô trừng mắt nhìn Khương Thần, mơ hồ hiểu rõ một đạo lý.
Rất tốt, người này chính là muốn ăn đòn.
Một ngày không cùng anh đấu võ mồm có thể không quen, loại người này chính là quen bị ngược đãi.
Không thể hiểu được, Thẩm Mộ Tình nghĩ thông suốt rồi.
Một nụ hôn mà thôi, tại sao cô phải chột dạ, tại sao phải trốn tránh Khương Thần?
Anh cũng không nhớ rõ, vì sao cô phải nhớ?
Sau khi nghĩ thoáng, Thẩm Mộ Tình ‘thông suốt sáng tỏ’, tâm tình cả người đột nhiên đúng rồi.
Đối với Khương Thần, tự nhiên mà không khách khí nữa.
“Em muốn uống trà sữa.”
Thầm Mộ Tình lườm mắt anh: “Đi mua trà sữa đi.”
Khương Thần nhíu mày, không từ chối.
Sau khi đậu xe xong, hai người đi đến quán trà sữa cách đó không xa.
Vừa đi vừa nói.
“Vừa rồi em xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Một Tình: “... Không có chuyện gì, chỉ là tối qua ngủ không ngon mà thôi.”
Cô khoét mắt Khương Thần: “Thế nào, em một ngày không đánh anh, anh không quen phải không? Anh cuồng bị ngược đãi sao?”
Khương Thần tạm dừng, đột nhiên nói: “Đúng vậy.”
Anh đưa tay, xoa xoa đầu Thẩm Mộ Tình: “Bây giờ mới biết?”
“...”
Thẩm Mộ Tình cạn lời, liếc mắt: “Trước kia biết rồi, nhưng em không nghĩ tới anh cuồng bị ngược đãi nghiên trọng như vậy.”
Cô đá Khương Thần: “Đối tốt với anh anh còn không cảm kích.”
Nghe vậy, Khương Thần bật cười.
Gió thổi qua mặt, anh trầm mặc nửa ngày, đột nhiên nói: “Quá đột ngột, sợ có ngoài ý muốn.”
Thẩm Mộ Tình đang cầm điện điện thoại gửi tin nhắn cho Nhan Thu Chỉ, không nghe rõ lời nói thầm của anh.
“Cái gì?”
Khương Thần nhìn chằm chằm hai mắt của cô, lắc đầu: “Không có việc gì.”
Thẩm Mộ Tình: “... Loại người như anh phiền nhất, lời chỉ nói một nửa.”
Khương Thần cũng không để ý tới oán giận của cô, âm thanh hừ hừ.
Bởi vì Thẩm Mộ Tình một mặt nghĩ thoáng, và “không nhớ” Khương Thần, đêm nay hai người bình thường như cũ.
Cùng dáng vẻ sống chung như trước kia, không có một chút xíu thay đổi.
Đương nhiên, đây chỉ là mặt ngoài.
Lúc tình cờ, giống như còn có chút không giống.
Chí ít, Nhan Thu Chỉ cũng cảm nhận được.
Cửa hàng ếch chỉ bán ếch, Khương Thần không ăn, anh chỉ ăn một bát mì đóng gói bên ngoài, nhìn qua còn có chút đáng thương.
Cửa hàng không lớn, thuộc loại rượu không sợ hẻm sâu, nằm khuất ở trong ngõ, nhưng rất nhiều người, hương vị cũng rất ngon.
Mỗi tối người đến ăn ếch cực kì nhiều, có đôi khi Thẩm Mộ Tình muốn đến đây, còn phải xếp hàng đợi hai tiếng.
Khi ăn không sai biệt lắm, Nhan Thu Chỉ nắm chặt tay cô vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh không lớn, tất cả mọi người đều ở trong tiệm ăn cơm, còn hơi nhiều.
Thẩm Mộ Tình và Nhan Thu Chỉ chỉ mang theo khẩu trang, xếp hàng trong đám người.
Ánh đèn của phòng ăn là loại sắc thái mờ nhạt kia, để lên màu sắc của đồ ăn, bình thường đều có chút thiết kế khác nhau.
Nhan Thu Chỉ lôi kéo cô đi qua, hai người trầm mặc mấy giây, cô ấy đưa tay chọc chọc cánh tay Thẩm Mộ Tình: “Cậu xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Mộ Tình nhìn cô ấy: “Xảy ra chuyện gì là chuyện gì?”
Nhan Thu Chỉ trừng trừng nhìn cô: “Đừng cho là tớ không nhìn ra, những người khác nhìn không ra bình thường, tớ hiểu rõ cậu, cậu và Khương Thần xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Mộ Tình: “Không có chuyện gì.”
Cô không một chút chột dạ nói: “Bọn tớ không phải vẫn như vậy sao?”
Nhan Thu Chỉ nhìn cô chằm chằm: “Cậu nói lời này không chột dạ sao?”
“...”
Thẩm Mộ Tình nghẹn lại, trừng mắt nhìn cô ấy, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Không biết nên nói như thế nào.”
“Vậy cậu sắp xếp cho tốt ngôn ngữ rồi nói cho tớ, hay là không cần tổ chức, tự mình tớ tổ chức là được.”
Thẩm Mộ Tình: “...”
Thầm Mộ Tình và Nhan thu Chỉ quá quen thuộc, một chút thay đổi cảm xúc nhỏ, cô thực ra đều không lừa gạt được.
Hai người im lặng nhìn nhau một lát, Thẩm Mộ Tình thua trận trước tiên.
Cô hàm hồ nói: “Tớ nói với cậu cậu không được kinh ngạc thét lên.”
Nói thật, loại chuyện này cô vẫn kìm nến cũng khó chịu, cũng muốn tìm người chia sẻ.
Nhan Thu Chỉ liếc mắt nhìn cô: “Tớ hét lên ở đây, tớ điên rồi sao?”
Hai người đều là nghệ sĩ, ở chỗ này hét lên làm gì, có thể là không muốn rời khỏi cửa hàng ếch.
Thẩm Mộ Tình bĩu môi, chột dạ sờ lên chóp mũi.
Cô cũng không nghĩ tới cách này, cô chính là cần làm một chút chuẩn bị tâm lý trước.
Nhan Thu Chỉ cũng không thúc giục cô, yên tĩnh chờ đợi.
Hai người di chuyển về phía trước một chút, Thẩm Mộ Tình lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho cô ấy.
Thẩm Mộ Tình: [Tuần trước có phải tớ nói với cậu ngày đó tớ với Khương Thần đi ăn cơm cùng nhau hay không, còn có hai người bạn.]
Nhan Thu Chỉ: [Đã từng nói, sao vậy, bạn bè khinh thường cậu?]
Thẩm Mộ Tình: [... Không phải, ngày đó bọn tớ còn gặp bạn cấp ba của Khương Thần.]
Nhan Thu Chỉ lườm mắt cô, tiếp tục gõ chữ: [Sau đó thì sao.]
Thẩm Mộ Tình: [Sau khi kết thúc, bạn của cô ấy nói về kỉ niệm xưa, bọn họ cùng nhau uống rượu.]
Nhan Thu Chỉ: [Sau đó thì sao nữa?]
Thẩm Mộ Tình thừa thế xông lên: [Sau đó tới và Khương Thần uống quá nhiều, khi tài xế đem bọn tớ trở về, sau đó tớ cưỡng hôn Khương Thần!!]
Điện thoại rung một cái, Nhan Thu Chỉ vừa cúi đầu nhìn, ngẩn người tại chỗ.
Cô ấy đọc đi đọc lại nhiều lần tin nhắn của Thẩm Mộ Tình mới gửi, đọc thuộc mới thôi.
Sau khi đọc thuộc, cô ấy cố gắng tìm hiểu một chút ý tứ của đoạn lời nói này.
Sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía người bên cạnh.
Hai người im lặng nhìn nhau, cảm xúc ở đáy mắt trào dâng.
Môi Nhan Thu Chỉ giật giật, đột nhiên không tìm được lời nói.
Thẩm Mộ Tình bị cô ấy nhìn đến mức trong lòng rụt rè, nhỏ giọng nói: “...uống say.”
Nhan Thu Chỉ chớp mắt, đột nhiên bình tĩnh lại: “Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó.”
Thẩm Mộ Tình áp chế âm thanh: “Không phải tớ né tránh anh ấy một tuần sao, anh ấy cũng không tìm tớ một tuần, hôm nay tới đón tớ, giống như cũng không nhớ rõ chuyện ngày đó.”
Cô có chút phiền não: “Không nhớ còn tốt, nhưng tớ nhớ, bây giờ tớ thấy anh ấy liền chột dạ.”
Dù sao cũng là mình cưỡng hôn.
Thẩm Mộ tinh luôn cảm thấy chuyện mình làm, có chút không phải người.
Nhan Thu Chỉ trở lại bình thường, đột nhiên hỏi: “Vậy cậu ngoại trừ chột dạ ra, còn có cảm giác khác sao?”
“A?”
Thẩm Mộ Tình vừa định hỏi cảm giác khác gì, phía trước đến lượt mình.
Nhan Thu Chỉ lập tức nói: “Đi nhà vệ sinh trước, chờ một chút rồi hãy nói.”
“Ồ.”
Ở phương diện này, Thẩm Mộ Tình là “em gái”, cô vẫn là rất nghe lời nói của Nhan Thu Chỉ.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, hai người đột nhiên không muốn về bàn ăn cơm.
Nhưng không có cách, Trần Lục Nam đã gọi điện thoại tìm vợ.
Hai người trở lại bàn cơm, mọi người không sai biệt lắm muốn đi.
“Đi bây giờ?”
“Đi quán bar không?”
Khương Thần hỏi.
Trần Lục Nam nhìn Nhan Thu Chỉ.
Nhan Thu Chỉ lập tức từ chối: “Không đi nữa, nếu không thì chúng ta đi bên ngoài một chút? Thời tiết gần đây không tồi.”
Đám người không có ý kiến, một đoàn người đi ra ngoài.
Bên ngoài là trung tâm thành phố náo nhiệt, biển người chen chúc, tất cả lui tới đều là người.
Nhan Thu Chỉ bỏ rơi Trần Lục Nam, kéo tay Thẩm Mộ Tình đi chậm rì rì.
Mấy người đàn ông cao lớn đi đằng sau các cô, cũng không cho rằng có cái gì không tốt.
Nhưng loại tình huống này, hai người cũng không có khả năng nói về bất kì chủ đề riêng tư gì.
Sau khi đi một hồi lâu, còn gặp được người bán hoa.
Trần Lục Nam thấy người đầu tiên đi tới, đi theo sát, Khương Thần cũng đi tới.
Hai người một trước một sau cầm hai đóa hoa đi tới.
Dĩ nhiên là Trần Lục Nam đưa cho Nhan Thu Chỉ, mà Thẩm Mộ Tình --
Cô nhìn hoa Khương Thần “ném” tới, nghi ngờ nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”
Khương Thần “a” một tiếng, thản nhiên nói: “Nhan Nhan cũng có, bỏ quên em dù sao vẫn không tốt lắm.”
Anh cây ngay không sợ chết đứng nói: “Trần Lục Nam không thích hợp mua hoa cho em, chỉ có anh mua.”
Thẩm Mộ Tình: “...”
Cô nhìn hoa trong tay, ghét bỏ nói: “Anh cũng có thể không mua hoa, em cũng không phải là không có người tặng hoa.”
Nụ cười trên mặt Khương Thần dừng lại, giật giật môi nói: “Đây không phải là sợ em bây giờ cảm thấy bị lạnh nhạt à.”
“...”
Nhan Thu Chỉ ở bên cạnh nghe cuộc đối thoại của hai người, trong mắt lóe sáng.
Một hồi cô nhìn người này, một hồi nhìn người kia, trong mắt tràn đầy nụ cười.
“Tình Tình, đây là Khương Thần tặng cho cậu, nhanh nhận lấy.”
Thẩm Mộ Tình hừ một tiếng: “Ai mà thèm.”
Mặc dù lời như thế, Thẩm Mộ Tình vẫn là không đem lời nói vứt bỏ, ngược lại là rất cẩn thận đặt trong cánh tay.
“Bên kia náo nhiệt quá, chúng ta đi xem một chút đi.”
“Được.”
Mấy người chạy về một hướng khác, Nhan Thu Chỉ và Thẩm Mộ Tình có hứng thú, bọn người Trần Lục Nam dĩ nhiên là đi theo.
Bên kia nhiều người, không bao lâu mọi người liền giải tán.
Thẩm Mộ Tình nhíu mày, vừa muốn quay đầu tìm người, liền phát hiện bên cạnh chỉ còn một người là Khương Thần.
“Những người khác đâu?”
Khương Thần uể oải đáp một tiếng: “Trần Lục Nam bọn họ đi qua thế giới hai người rồi.”
Thẩm Mộ Tình: “...”
Cô “a” một tiếng, đột nhiên nói: “Thật hâm mộ.”
Khương Thần khẽ giật mình, rũ mắt nhìn cô hồi lâu.
Khi Thẩm Mộ Tình hoài nghi anh muốn nói cái gì, Khương Thần đột nhiên đưa tay dùng sức xoa xoa tóc cô, vứt xuống một câu: “Vậy thì hâm mộ đi.”
“...”
Nói thật, nếu không phải còn cầm trong tay hoa Khương Thần “bố thí”, Thẩm Mộ Tình thiếu chút nữa muốn ra tay đánh người.
Cô khinh bỉ nhìn người đàn ông bên cạnh, chửi bậy nói: “Khương Thần, anh ác miệng như vậy, anh không biết có tìm được bạn gái hay không?”
Khương Thần không để ý chút nào: “Không có khả năng.”
Anh tự luyến nói: “Người ưu tú như anh, một đống người theo đuổi anh, anh không lo cái này.”
Thẩm Mộ Tình: “... Vậy vì sao anh không yêu đương?”
Nghe vậy, vẻ mặt Khương Thần nghiêm túc hai giây, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Thẩm Mộ Tình theo bản năng tránh mắt của anh, nhịp tim không hiểu còn nhanh một chút.
Môi cô giật giật, muốn nói chút gì, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Lúc Thẩm Mộ Tình còn xoắn xuýt, Khương Thần đột nhiên cười một tiếng: “Thế nào, em còn quan tâm chuyện của anh như vậy?”
Anh cố ý dừng lại, kéo dài âm thanh cuối: “Không phải là có ý kiến gì chứ?”
“...”
Danh Sách Chương: