• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nụ hôn này…sau khi Nhan Thu Chỉ nhớ lại, giống như nụ hôn có một cảm giác lưu luyến triền miên.

Bất đắc dĩ phải chia ly.

Khi Trần Lục Nam ôm cô và hôn cô, sức mạnh của cánh tay anh không ngừng truyền tới.

Nhan Thu Chỉ ưm a, mở miệng để mặc anh làm bậy.

Sau lưng cô là một cánh cửa băng lạnh lẽo, phía trước là thân hình nóng bỏng, cả cuộc đời cô luôn sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.

Trần Lục Nam hôn cô rất mãnh liệt, như thế muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Nhan Thu Chỉ không thể chịu đựng được.

Một lúc lâu sau, Trần Lục Nam kiềm chế lại một chút hơi nghiêng đầu, hôn lên má và tai cô.

Hơi thở của anh rất rõ ràng, dừng lại ở bên tai cô.

Nhan Thu Chỉ nghe vậy, lông mi khẽ run rẩy.

Trần Lục Nam cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể cô, tiếng nói trầm trầm, ngậm lấy dái tai cô hỏi: "Vừa rồi tiếng thở dốc rất lớn sao?"

Nhan Thu Chỉ: "…."

Cô đưa tay ra, vỗ về Trần Lục Nam: "Em không có ý đó."

Cô vừa mới thực sự rằng anh đi đường tiếng thở tương đối nặng nhọc.

Trần Lục Nam cười nhẹ, cắn lỗ tai cô: "Vừa rồi không lớn."

Giọng nói khàn khàn của anh ghé sát vào tai cô nói: "Bây giờ mới tính."

Nhan Thu Chỉ không thể chịu đựng được sự khiêu khích của Trần Lục Nam, trái tim đều đã bị anh khống chế.

Căn bản là không còn cách nào để từ chối, cũng không có cách nào để ngăn cản.

Nếu người này thực sự nghiêm túc, mười người như Nhan Thu Chỉ cũng không phải là đối thủ của anh.

Một lúc lâu sau, hơi thở của cả hai người đều bĩnh tĩnh hơn trước một chút, Trần Lục Nam vừa mới ôm cô vào trong phòng tắm.

"Còn chưa tắm rửa đi?"

Nhan Thu Chỉ nhìn chằm chằm vào anh, lúc này mới nhớ tới: "Em chưa đánh răng."

Cô hung hăng đã vào chân Trần Lục Nam: "Tất cả đều tại anh."

Trần Lục Nam thích cô tức giận với mình, cười khẽ và nói: "Ừm, đều tại anh."

Anh lại cúi đầu hôn cô: "Anh không chê em."

Nhan Thu Chỉ: "…..Em tự chê bản thân em."

Cô liếc nhìn Trần Lục Nam rồi đẩy anh ra: "Em tự làm, em đâu phải tàn phế đâu."

Trần Lục Nam: "…."

Anh cũng không bước đi, chỉ đứng nhìn Nhan Thu Chỉ đánh răng rửa mặt.

Lúc đầu, Nhan Thu Chỉ cảm thấy hơi khó xử, không quá quen với việc có người ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào mình, nhưng dần dần lại giống như quen với điều đó.

Cô vừa đặt cốc đánh răng xuống, khăn tắm ở bên cạnh đã được đưa tới.

Nhan Thu Chỉ sững người một lúc, không biết vì sao, cô cảm thấy Trần Lục Nam khiến trái tim cô còn kích động hơn vừa rồi.

Trần Lục Nam nghiêng người nhìn cô, ngơ ngác cầm khăn tắm: "Làm sao vậy?"

Anh đưa tay, lấy lại khăn tắm từ Nhan Thu Chỉ, trực tiếp đắp lên mặt cô, thuận thế rửa mặt cho cô.

Nhan Thu Chỉ hoàn hồn, chớp chớp mắt, nói: "Em cần dùng sữa rửa mặt."

Trần Lục Nam: "…."

Nhan Thu Chỉ quay lại nhìn anh với vẻ mặt vô tội.

Trần Lục Nam bất lực mỉm cười, khóe môi dưới cong lên: "Được, để anh rửa cho em."

"Không cần."

Nhan Thu Chỉ từ chối: "Để em tự làm."

Sau khi rửa mặt sạch sẽ, Nhan Thu Chỉ liếc nhìn Trần Lục Nam: "Chúng ta sẽ đi ra ngoài sao? Có bị người ta nhìn thấy hay không?"

"Không muốn đi ăn lẩu sao?" Trần

"Được."

Nhan Thu Chỉ chưa bao giờ đến thành phố này trước đây, đây là lần đầu tiên.

Cô trang điểm, Trần Lục Nam tranh thủ thời gian đi ra ngoài, khi trở lại, Nhan Thu Chỉ đã trang điểm và thay quần áo xong.

"Mấy người đạo diễn cũng ở đây sao?"

"Ừm."

Trần Lục Nam nhìn cô: "Không cần đi chào hỏi đâu, buổi tối cùng đi ăn cơm."

Nhan Thu Chỉ gật đầu: "Được, vậy đi thôi."

Hai người thấp thỏm đi ra cửa, để tránh bị chụp ảnh, Nhan Thu Chỉ vội vàng để Trần Lục Nam đi trước rồi một mình đi phía sau.

Trần Lục Nam không thể lay chuyển được cô, vì vậy anh chỉ có thể tùy theo ý cô.

Hai người lén lút đi ra ngoài, sau khi đi đến bãi đậu xe dưới đất, Nhan Thu Chỉ ngạc nhiên hỏi: "Tại sao anh đi đến đâu cũng đều có xe vậy?"

Trần Lục Nam giải thích: "Vương Khang đã mượn được nó."

Nhan Thu Chỉ: "….."

Đúng là phục rồi.

"Em muốn ăn ở đâu?"

Nhan Thu Chỉ thắt dây an toàn và nhỏ giọng nói: "Để em xem đã."

"Được."

Đến cuối cùng, Nhan Thu Chỉ đã chọn một nhà hàng lẩu nổi tiếng nhất ở địa phương và bảo Trần Lục Nam đưa cô đến đó.

Sau khi đến tầng dưới của trung tâm mua sắm, cô không cho Trần Lục Nam đi cùng, cô đi vào cửa hàng và muốn một phòng bao, lúc này cô mới bảo anh đi lên.

Trên thực tế, nhân viên cửa hàng thông thường đều tương đối kín đáo, họ cũng không thích nói lung tung, sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Vì vậy Nhan Thu Chỉ không sợ nhân viên cửa hàng biết, nhưng cô sợ người đi đường nhìn thấy.

Dù đã dần chuẩn bị tâm lý nhưng nói chung cái nào có thể giấu được cô sẽ cố gắng giấu diếm, dù sao bây giờ mới chỉ có một chút manh mối lộ ra thôi, nếu tung bom đạn ra cho người hâm mộ thì người hâm mộ của cô sẽ không thể chịu đựng được.

Khi Trần Lục Nam đi vào, trong mắt người phục vụ lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Những người nhân viên như bọn họ tốt nhất là nên giữ bí mật.

Đã lâu rồi Nhan Thu Chỉ không ăn lẩu, lúc này cô ăn lẩu rất vui vẻ.

"Cái này rất ngon."

Nhan Thu Chỉ chỉ vào và nói: "Mực nang này siêu ngon đó."

Cô nhìn Trần Lục Nam với đôi mắt sáng ngời: "Anh nếm thử một miếng đi?"

Trần Lục Nam chủ động quay đầu nhìn cô.

Nhan Thu Chỉ: "…..Em bón cho anh?"

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ cũng không xấu hổ, đút một miếng cho anh, sau khi nhìn thấy Trần Lục Nam ăn, cô vô cùng thích thú nói: "Có phải là siêu ngon không?"

Trần Lục Nam nở nụ cười: "Cũng không tệ lắm."

"Cư dân mạng đều nói rằng nhà hàng này rất ngon."

"Ừm."

Trần Lục Nam cúi đầu gắp đồ ăn cho cô, nói nhỏ: "Anh từ từ thôi, không cần vội."

"Đợi lát nữa em muốn đi dạo một chút, gần đây có điểm thăm quan."

Nhan Thu Chỉ nói: "Em nghe nói rằng ở thành phố này cố một số điểm thăm quan rất đáng để ghé thăm."

Trần Lục Nam gật đầu: "Ăn xong đi."

"Được."

Sau khi ăn lẩu xong, cả hai thấp thỏm ra về."

Chiều ngày hôm đó, trời mưa.

Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam đã mua một chiếc ô để che cho hai người, có lẽ là do trời mưa, nên không có nhiều người trong điểm thăm quan.

Hai người họ nhàn nhã tận hưởng thế giới riêng của hai người trong một buổi chiều.

Nhan Thu Chỉ đưa Trần Lục Nam đến một danh lam thắng cảnh ở địa phương để đi thuyền, cô trực tiếp bao luôn cái thuyền và trên thuyền chỉ có hai người bọn họ.

Nhan Thu Chỉ đang chơi rất vui vẻ, Trần Lục Nam cơ bản sẽ không ngăn cản quá nhiều.

Cô đang chơi thì đột nhiên quay lại nhìn người đàn ông ở bên cạnh.

"Anh đến đây một chút."

Trần Lục Nam nhướng mày nhìn cô.

Nhan Thu Chỉ dừng lại một chút, nhìn vào chiếc ô mà hai người họ đặt ở bên cạnh.

Thuyền nhỏ có thể che mưa, nhưng không che được nhiều.

Nhan Thu Chỉ hơi dừng lại, vừa định cúi người lấy ô thì Trần Lục Nam đã mở ô trước.

Anh quay đầu nhìn cô: "Em muốn làm cái gì?"

Nhan Thu Chỉ không trả lời câu hỏi của anh, trực tiếp lên tay. Cô ấn chiếc ô trên tay Trần Lục Nam xuống, chắn trên đầu hai người họ, cô dựa gần Trần Lục Nam, trực tiếp hôn anh.

Một chiếc ô, che mọi thầm nhìn từ bên ngoài.

Hai người ở dưới ô, ngồi trên thuyền, hôn nhau không nỡ tách rời.

Sự ái muội mơ hồ sinh sôi nảy nở vô định, khiến người ta từ xa nhìn vào đều cảm thấy đó là một bức tranh đẹp, khiến cho trái tim nữ nhân như chậm lại.

Thuyền đi bao lâu thì Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam hôn nhau bấy lâu.

Chỉ đến khi người lái thuyền im lìm ở mũi thuyền nói đã đến bờ rồi, Nhan Thu Chỉ mới mỉm chặt đôi môi ửng hồng, ấn ô xuống kéo Trần Lục Nam đi thật nhanh như thể sau lưng có người đuổi theo hai người họ vậy.

Người lái thuyền nhìn theo bóng lưng của hai người mà thở dài cảm khái nói: "Tình yêu của những người trẻ tuổi."

Nhan Thu Chỉ cũng không biết bản thân cô bị người lái thuyền nhận xét như vậy, sau khi xuống thuyền, cô bị Trần Lục Nam kéo đi.

Nhan Thu Chỉ còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Trần Lục Nam kéo đến góc tường và tiếp tục hôn cô, tiếp tục những chuyện và vừa rồi khi ở trên thuyền vẫn chưa làm xong.

Mặc dù…. Cuối cùng thì vẫn là chưa thể làm xong.

Nhưng ít nhất thỏa mãn trong một thời gian ngắn.

Sau khi Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam trở lại khách sạn, họ ngầm hiểu rõ và tự tách ra.

Ngay khi cô trở về phòng, Châu Châu đã đi tới.

"Chị Nhan Nhan!"

Châu Châu hào hứng nói: "Em vừa mới lướt Weibo nhìn thấy một bức ảnh vô cùng đẹp này."

Cô ấy nói: "Em rất muốn đến đó thăm quan."

Nhan Thu Chỉ nhìn cô ấy: "Bức ảnh gì?"

"Chính là bức ảnh một đôi tình nhân đang hôn nhau."

Cô ấy giơ điện thoại di động lên nói: "Chị xem, trời mưa, hai người hôn nhau dưới ô, còn là dựa vào chân núi, quá kích thích mà."

Châu Châu đang nói là chủ đề nóng trên Weibo, đó là bài đăng của một người qua đường, nói rằng đã gặp được một đôi tình nhân khi một mình đi tản bộ dưới mưa, thật lãng mạn và kích thích, thậm chí còn hôn nhau dưới ô ít nhất là nửa tiếng đồng hồ nữa.

Cô ấy trực tiếp đăng vài tấm hình lên, tuy không nhìn rõ mặt người như xét về dáng người một nam một nữ mà nói thì hai người đều rất có khí chất và dáng người cũng không tồi.

Ngay sau khi bài vừa đăng lên, có rất nhiều người đã bày tỏ ý muốn giết người.

Tại sao trong ngày mưa mà vẫn còn có loại tình yêu này!!!

Quá tàn nhẫn với những người cô đơn rồi!

Có lẽ trong ngày mưa gió mọi người đều nhàn rỗi đến nhàm chán, chủ đề này đã được đẩy lên trong tích tắc, rất nhiều người còn đang tò mò không biết hai người này rốt cuộc là ai, nhưng tiếc là không ai nhìn thấy mặt họ nên không có cách nào để đào sâu hơn.

Sau khi Nhan Thu Chỉ xem xong, cô vô thức liến môi dưới.

Cô chột dạ nhìn chằm chằm vào mắt Châu Châu, cố gắng lùi lại sau, cố gắng che giấu bộ quần áo cô mặc khi đi ra ngoài.

Lúc nãy khi Châu Châu đi vào, cô ấy thực sự còn không chú ý đến quần áo mà cô đang mặc.

Lúc này, Nhan Thu Chỉ không nói gì, cô ngẩng đầu lên nhìn cô ấy: "Chị Nhan Nhan, tại sao chị không---"

Nói được nửa chừng, Châu Châu bị mắc kẹt.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào bộ quần áo của Nhan Thu Chỉ, và sau đó nhìn xuống giao diện điện thoại di động của mình: "Chị Nhan Nhan….chị--"

Châu Châu hít sâu một hơi, chỉ vào cô, sau đó lại chỉ vào điện thoại: "Chiếc váy cô gái trong bức ảnh này giống với bộ đồ chị đang mặc."

Nhan Thu Chỉ cười xấu hổ.

Châu Châu đột nhiên hét lên: "Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa, Chị Nhan Nhan!!! Tại sao chị và anh Trần có thể vụng trộm đi làm chuyện như thế này chứ, các chị nên gọi em đi để chụp ảnh cho các chị chứ! Em không sợ bị các chị ngược đãi, em muốn xem tận mắt."

"….."

Châu Châu nhìn Nhan Thu Chỉ một cách đáng thương: "Thần tượng của em…..lại có uy lực lợi hại như vậy sao?"

Nhan Thu Chỉ không có gì phải giấu giếm cô ấy, cô chột dạ gật gật đầu: "……Làm lưu manh thật sự là rất lợi hại."

Châu Châu: "Chị không thể nói thần tượng của em như vậy."

Cô ấy bỡn cợt nhìn Nhan Thu Chỉ: "Chị Nhan Nhan, chị có muốn nhận phỏng vấn không?"

"Phỏng vấn gì?"

Châu Châu hỏi: "Cảm giác hôn anh Trần là như thế nào?"

Nhan Thu Chỉ: "…."

Cô nhìn ánh mắt tò mò của Châu Châu, nhất thời không thể trả lời được.

Cảm giác được hôn người mình thích là như thế nào, có lẽ là cảm giác hạnh phúc, kích động lại xen lẫn ngại ngùng, thời thời khắc khắc muốn hôn anh, muốn dính chặt với anh.

Trước đây Nhan Thu Chỉ sẽ cảm thấy uể oải, nhưng bây giờ… cô phát hiện rằng cô không như vậy nữa.

Một khi đã yêu ai đó, trong ánh mắt hoàn toàn chỉ có anh, tại sao có thể cảm thấy uể oải, cho dù thời thời khắc khắc dính lấy nhau, hôn nhau cũng đều không thấy chán.

Cô trầm mặc một lúc, nhẹ nhàng nói: "Chỉ là cảm giác muốn ở bên cạnh anh ấy thôi."

Châu Châu không nói gì, yên lặng nhìn cô hồi lâu, trong lòng đột nhiên xúc động nói: "Em cũng rất muốn tìm bạn trai!"

Nhan Thu Chỉ: "…."

Châu Châu không hỏi quá nhiều, sau khi Nhan Thu Chỉ nghỉ ngơi trong phòng một lúc, một vài người đã hò hét cùng đi ăn liên hoan.

Kỳ thực hầu hết mọi người đều đã thấy cũng đều biết.

Nhưng đây là lần đầu tiên Nhan Thu Chỉ là Hướng Minh Nguyệt gặp nhau, cô nhìn Hướng Minh Nguyệt, cảm thấy cô ấy có chút quen thuộc, nhưng cô không thể nói được là rốt cuộc cô đã quen ở đâu.

Cô ấy rất xinh đẹp, cũng không giống như Nhan Thu Chỉ, dáng vẻ của Nhan Thu Chỉ sẽ sáng sủa và tươi sáng hơn một chút, nhưng Hướng Nguyệt Minh lại trông lạnh lùng, giống người cao siêu vậy.

Có lẽ là cô ấy học khiêu vũ, thân hình đặc biệt tốt, có loại cảm giác tiên khí phiêu phiêu

Nhan Thu Chỉ không kìm được mà nhìn chằm chằm vào cô ấy vài lần.

Hướng Minh Nguyệt quay đầu nhìn về phía cô, trong mắt hiện lên một tia thẹn thùng xa lại, không giống với vẻ ngoài lạnh lùng của cô ấy.

Cô ấy mỉm cười với Nhan Thu Chỉ.

Không thể giải thích được, Nhan Thu Chỉ có chút thích cô ấy.

Có lẽ là tiên nữ luôn thu hút sự chú ý của mọi người, cho dù cô là nữ cũng sẽ thích một cô gái có ngoại hình như Hướng Nguyệt Minh.

Xinh đẹp, sạch sẽ, độc lập.

"Xin chào, Nhan Thu Chỉ."

Hướng Minh Nguyệt gật đầu, giọng nói còn hơi sữa: "Hướng Minh Nguyệt."

Nhan Thu Chỉ cười, quay đầu lại nhìn cô ấy: "Cô rất là xinh đẹp."

"Cám ơn."

Hai người ngồi cùng nhau, nữ ở một bên, nam ở một bên, đạo diễn và một vài nhân viên công tác khác cũng ở đó.

Sau khi Nhan Thu Chỉ chào hỏi những người khác xong, cô tự ăn một mình.

Đó chỉ là một bữa tối đơn giản, chỉ là một khởi đầu tốt cho buổi ghi hình ngày mai thôi, để tránh ngượng ngùng.

Cô cúi đầu ăn, trong lúc đó cũng không nói gì nhiều.

Thỉnh thoảng cô còn nghịch điện thoại di động, đạo diễn cũng không quan tâm, hầu hết thời gian đạo diễn dành để uống rượu và trò chuyện với Trần Lục Nam và những người khác.

Nhan Thu Chỉ nghịch điện thoại di động một lúc, sau đó nhìn nghiêng về phía cô gái bên cạnh: "Biết uống rượu không?"

"Biết."

Hướng Minh Nguyệt nói.

Nhan Thu Chỉ cười, trầm giọng nói: "Sau này nếu có người hỏi cô thì nên nói là không."

Hướng Minh Nguyệt ngạc nhiên nhìn cô.

Nhan Thu Chỉ cố nén giọng nói của mình: "Nếu không bọn họ sẽ luôn muốn chuốc rượu cho cô."

Hướng Minh Nguyệt chớp chớp mắt, gật đầu trả lời: "Được."

Hai người trò chuyện một lúc, Quan Hà cũng không nói chuyện gì với Nhan Thu Chỉ, đêm nay cô rất yên tĩnh, nhưng thỉnh thoảng sẽ nhìn vào ánh mắt Nhan Thu Chỉ, có chút gì đó không ổn.

Nhan Thu Chỉ không suy nghĩ gì, nói tóm lại, cô không cảm thấy Quan Hà sẽ làm ra chuyện lớn gì.

Sau khi ăn cơm xong, nghĩ đến việc quay phim ngày mai, mọi người đều trở về khách sạn.

Trước khi về khách sạn, đạo diễn gọi mấy người lại: "Ngày mai sẽ có buổi phát sóng trực tiếp, sau này mỗi tuần ghi hình sẽ có một buổi phát sóng trực tiếp khoảng nửa tiếng đến một giờ, mọi người chuẩn bị sẵn sàng nhé."

Mọi người đều hiểu.

Nhan Thu Chỉ và Hướng Minh Nguyệt cùng đi dạo, Quan Hà ở phía sau.

Trong lúc đợi thang máy, điện thoại di động của Hướng Minh Nguyệt vang lên, Nhan Thu Chỉ vô thức quay đầu nhìn cô ấy, chỉ thấy cô ấy cúi đầu nhận điện thoại, cúp mắt nhẹ nhàng trả lời: "Alo."

Có một giọng nam hỏi quen thuộc từ đầu dây bên kia truyền đến, Nhan Thu Chỉ còn chưa kịp nghĩ lại thì Hướng Minh Nguyệt đã nói: "Tôi phải vào thang máy rồi, tôi tắt máy trước đây."

Sau khi tắt máy, cô ấy vô thức nhìn Nhan Thu Chỉ.

Nhan Thu Chỉ nhận được tin nhắn của Trần Lục Nam, cô cũng không chú ý đến ánh mắt của cô ấy.

Khóe môi cô nhếch lên một nụ cười, không nhanh không chậm trả lời tin nhắn của người đàn ông.

Trần Lục Nam: (Tối nay mấy giờ em ngủ?)

Nhan Thu Chỉ: (?)

Trần Lục Nam: (Anh nói chuyện với đạo diễn một chút, muộn chút nữa anh đến.)

Nhan Thu Chỉ hiểu nhưng cố hỏi: (Anh đến để làm gì?)

Trần Lục Nam: (Ngủ.)

Nhan Thu Chỉ: (….Anh chắc chắn chỉ là ngủ ?)

Trần Lục Nam: (Nếu em cho phép, cũng có thể làm việc khác.)

Anh nói với bộ dạng rất ủy khuất.

Nhan Thu Chỉ nghẹn ngào, không chút do dự đả kích anh: (….Anh nghĩ cũng đừng nghĩ đi.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK