• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Lục Nam có lẽ biết cô đang nghĩ gì, yết hầu trượt xuống: “Ừ.”“…”

Rõ ràng chỉ trôi qua vài phút, nhưng Nhan Thu Chỉ lại phảng phất loại cảm giác một ảo ảnh.

Một lúc sau, Trần Lục Nam nói: “Được rồi.”Nhan Thu Chỉ cắn môi, cúi đầu, lấy lại kem che khuyết điểm từ tay anh, vì muốn ngăn không cho cảm xúc của mình lộ ra ngoài nên cô giả vờ tức giận, cảnh cáo Trần Lục Nam.

“Nếu sau này anh lại thế nữa, thì không xong với em đâu.”Trần Lục Nam nhìn đôi tai đỏ bừng của cô, nghe thấy giọng nói nuông chiều của cô, thì không nói nhiều nữa.

Nhan Thu Chỉ hoảng loạn thu dọn đồ đạc của mình, sau khi chắc chắn không có dấu vết rõ ràng nào trên người, thì lúc này mới thay váy ra.

Trong phòng có thêm một người kinh diễm động lòng người, Trần Lục Nam còn liếc nhìn vài lần.

Anh không thể không thừa nhận, cư dân mạng thật sự vô cùng sáng suốt.

Nhan Thu Chỉ phớt lờ ánh mắt của Trần Lục Nam, nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, sau đó để lại một câu: “Em đi chụp tạp chí đây, không về ăn tối đâu.”

“Ừ.”

Nhan Thu Chỉ nhìn anh đầy nghi ngờ: “Hôm nay anh lại ở nhà sao?”Trần Lục Nam gật đầu.

Nhan Thu Chỉ nghẹn lại một chút, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh không tìm được việc sau khi đi du học về sao?”Trần Lục Nam liếc cô một cái.

Nhan Thu Chỉ “ồ” một tiếng, sau đó ngửa cổ lên giống như một con thiên nga xinh đẹp: “Ai bảo anh rảnh rỗi quá làm gì.”Cô nói: “Em đi đây.”

Vừa nói xong, cũng không đợi Trần Lục Nam phản ứng lại, đã xách chiếc túi nhỏ Diana của mình uyển chuyển xuống lầu.

Vừa mới lên xe, Châu Châu vừa nhìn thấy cô đã bắt đầu khen ngợi.

“Chị Nhan Nhan, chỉ mới hai ngày không gặp mà đã đẹp hơn rồi.”

Nhan Thu Chỉ mỉm cười: “Vẫn là Châu Châu của chúng ta biết nói chuyện.”

Cô dựa vào cửa xe với dáng vẻ lười biếng: “Còn bao lâu nữa mới tới?”

Châu Châu nhìn thời gian: “Không lâu nữa đâu, khoảng bốn mươi phút nữa.”

“Ừ.”

Nhan Thu Chỉ quay đầu nhìn ra cửa sổ, ngáp một cái.

“Sao chị lại buồn ngủ nữa rồi.”

Châu Châu “hả” một tiếng, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Chị chưa ngủ đủ sao?”Nhan Thu Chỉ nghĩ một lúc, cũng có thể tính là ngủ đủ rồi, mặc dù tối qua hai ba giờ mới ngủ được nhưng sáng nay cô ngủ tới mười giờ, cũng tương đối rồi.

“Ngủ đủ rồi.”

Nhan Thu Chỉ nói: “Có thể do mùa đông nên chị cần ngủ đông.”Châu Châu: “…”

Trang bìa tạp chí mà Nhan Thu Chỉ sẽ chụp vào hôm nay khá nổi tiếng, là một trong mười tạp chí hàng đầu.

Lúc trước đã quyết định xong cô sẽ là nhân vật chính trên trang bìa kỳ này, chủ đề này thật ra không phù hợp với Nhan Thu Chỉ lắm nhưng cô không hiểu sao lại mời cô.

Lúc trước cô đã bàn bạc với Thẩm Mộ Tình rồi, chủ đề của kỳ này là lễ tình nhân, phải đợi đến ngày lễ tình nhân mới phát hành, cô không hiểu tại sao đối với người ngoài, cô là một người độc thân lại được mời nữa.

Dùng lời lẽ của Thẩm Mộ Tình để giải thích thì có lẽ là vì muốn an ủi những cô gái còn độc thân.

Một người phụ nữ hoàn hảo có sắc đẹp, ngoại hình và học thức giống như Nhan Thu Chỉ còn độc thân, mọi người có gì phải khó chịu chứ?Trong lúc đó, Nhan Thu Chỉ thật sự bị lời lời nói này của cô ấy thuyết phục rồi, cảm nhận sâu sắc rằng đây có thể là một lý do.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, cô thấy mình điên rồi.

Lúc đến studio thì vẫn còn sớm.

Trước đây Nhan Thu Chỉ đã chụp trang bìa cho tạp chí này rồi, mọi người cũng được coi là người quen cũ, nên nói chuyện với nhau cũng khá suôn sẻ.

Sau khi chào hỏi xong, chuyên gia trang điểm bắt đầu tạo hình cho Nhan Thu CHỉ, sau đó thay quần áo.

Tạo hình được mấy lần, hôm nay có khả năng sẽ không chụp xong hết. Nhan Thu Chỉ nhìn quần áo treo trước mặt, sau đó nói chuyện với nhiếp ảnh gia.

Người chụp cho Nhan Thu Chỉ lần này là một nhiếp ảnh gia có tiếng trong giới, mỗi lần tác phẩm của cô ấy xuất hiện đều làm cho mọi người kinh ngạc tán thưởng.

Dưới máy ảnh của cô ấy, không có nghệ sĩ nào bị lộ ra khuyết điểm.

Tên của nhiếp ảnh gia này là Lê An, là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.

Sau khi Lê An và Nhan Thu Chỉ chào hỏi nhau, thấp giọng nói: “Thu Chỉ, trước đây tôi đã từng xem qua ảnh của cô.”Nhan Thu Chỉ cười nhẹ: “Trên Weibo sao?”

Lê An gật đầu, thấp giọng nói: “Trang phục của JK.” Cô ấy nói: “Lúc trước tôi cứ nghĩ mãi, lần này ngoại trừ đôi môi đỏ rực, tôi sẽ tạo cho cô một phong cách khác, hôm đó sau khi nhìn thấy thì quyết định rồi, cô thấy thế nào?”“Không thành vấn đề.”Trong công việc, Nhan Thu Chỉ luôn rất hợp tác.

Hai người chụp ăn khớp với nhau, ổn định ngay lập tức.

Bộ đầu tiên mà Lê An sắp xếp cho Nhan Thu Chỉ hoá ra là bộ váy màu đỏ sẫm rực rỡ mà cô tham gia tiệc lần trước.

Cô đột nhiên cười, sau đó nhướng mày.

Lê An nói: “Đây là tiếng hét to nhất và đáng tiếc nhất của fans đấy.” Cô ấy nghiêng đầu nhìn Nhan Thu Chỉ: “Thử lại được không?”

Vì lần trước không có cơ hội, nên không mời nhiếp ảnh gia nào chụp ảnh cho, fans đều rất nuối tiếc.

Lần này, lúc Lê An đang chọn quần áo, cô ấy liền muốn cô mặc lại lần nữa, sau đó chụp cho cô một bức ảnh tuyệt đẹp.

“Được.”

Nhan Thu Chỉ thay váy rồi mới trang điểm, khuôn mặt cô rất hoàn hảo, cho dù làm kiểu gì, cũng đều rất xinh đẹp.

Để phù hợp với bộ váy này, dưới linh cảm của Lê An, chuyên viên trang điểm đã chấm thêm một chút vào nốt ruồi không rõ dưới khoé mắt của Nhan Thu Chỉ, thêm mái tóc xoăn gợn sóng lớn, đã làm cho cả người cô thêm yêu mị hơn.

Sau khi trang điểm xong, Nhan Thu Chỉ cởi chiếc khăn quàng cổ xuống, sau đó đứng dậy.

Cô vừa quay đầu lại đã mê hoặc tất cả mọi người.

Đẹp quá đi mất.

Chiếc váy tôn lên đường cong cơ thể hoàn hảo của cô, để lộ xương quai xanh thanh mảnh, hơn nữa là đôi chân không chút mỡ thừa nào, cân đối mà hấp dẫn.

Cô xoay người, xương bướm và đường viền bả vai có thể nói là tuyệt nhất.

Chiếc váy này thật sự hợp với cô quá đi mất.

Lê An nhìn thấy đôi môi đỏ mọng và mái tóc gợn sóng, sau đó đánh giá tạo hình của cô lúc này, nói hai từ: “Tuyệt đẹp.”Những nhân viên khác nhìn đến phát ngốc.

Bọn họ biết Nhan Thu Chỉ rất xinh đẹp, cũng biết dáng người cô rất tốt nhưng hôm nay nhìn thấy vậy, mới thật sự cảm nhận được sự xinh đẹp tuyệt trần của cô.

Lê An bảo nhân viên sắp xếp đạo cụ xong, Nhan Thu Chỉ nhìn một cái: “Ngồi trên ghế sao?”“Ừ.”

Lê An gật đầu, nhìn cô rồi nói: “Chụp một tấm góc nghiêng trước đi.”“Được.”

Cảm giác ống kính của Nhan Thu Chỉ rất tốt, ống kính đối với cô cũng vô cùng thân thuộc, mọi khung hình đều hoàn hảo một cách lạ thường.

“Đổi tư thế khác đi.”Lê An nhìn chằm chằm vào chân cô hồi lâu, sau đó nói: “Yêu mị hơn một chút đi, nằm trên đất rồi nghiêng người sang một bên.”

“…”

Lê An là người biết rõ nhất cư dân mạng và fan mong muốn điều gì nhất, suốt cả buổi chiều, cô ấy lại đưa cho Nhan Thu Chỉ hết ý tưởng này đến ý tưởng khác.

Mỗi động tác, mỗi hình ảnh đều làm cho các nhân viên ở đó đều cảm thán và muốn liếm cả màn hình.

Tạp chí này ra mắt, chắc bọn họ phải xông ra giật lấy thôi.

Tuyệt quá đi mất, người phụ nữ Nhan Thu Chỉ này cũng đã thuyết phục được hết các phụ nữ khác.

Sau khi kết thúc, thời gian cũng không còn sớm nữa.

Lê An nhìn cô, trên mặt tràn đầy ý cười: “Lần hợp tác này vô cùng vui vẻ.”

Nhan Thu Chỉ đang mặc chiếc áo ấm mà Châu Châu đưa tới, cũng cười nói: “Cảm ơn chị Lê An.”

Lê An nhìn cô, nói: “Đã lâu rồi tôi chưa chụp ảnh cho ai mà vui như vậy.”Cô ấy chớp mắt nhìn Nhan Thu Chỉ, nghịch ngợm nói: “Không hổ là phụ nữ của Trần Lục Nam.”Nhan Thu Chỉ: “…”

Cô cảm thấy mình sẽ thật sự vui hơn nếu không có câu nói phía sau này.

“Quá khen rồi, tôi vẫn còn kém xa.”

“Không đâu.”

Lê An thành thật nói: “Tôi dám bảo đảm, khi tạp chí kỳ này ra mắt, vị trí của cô sẽ càng ổn định hơn.”

Nhan Thu Chỉ mỉm cười.

Ngoài buổi chụp tạp chí này, cô vẫn còn một cuộc phỏng vấn khác.

Sau khi kết thúc hết, Nhan Thu Chỉ và Châu Châu mới lên xe về nhà.

“Chị Nhan Nhan, chị đói không?”Nhan Thu Chỉ sờ cái bụng cả buổi chiều không ăn gì của mình, gật đầu: “Đói, muốn ăn lẩu.”

Châu Châu: “…”

Cô ấy gật đầu, nhẹ giọng nói: “Chị không thích hợp ăn lẩu, mấy ngày nữa sẽ chị phải tham gia Lễ trao giải, nên chị phải giữ gìn làn da và vóc dáng như bây giờ, nếu không sẽ không mặc được lễ phục.

Nhan Thu Chỉ hơi không vui.

Cô muốn ăn lẩu, cô nằm bò bên cửa kính xe, mong chờ nhìn ra quán lẩu bên ngoài, trong mắt cô tràn đầy mong đợi.

Châu Châu không nhẫn tâm nhìn nữa, thấp giọng nói: “Chị Nhan Nhan, hay để em đưa chị về nhà nhé, chị về nhà ăn chút trái cây là được rồi.”“…”

Lúc Nhan Thu Chỉ về đến nhà, Trần Lục Nam đang ở phòng sách.

Anh và Trình Trạm đang bàn công việc, nhìn Trần Lục Nam giống như một diễn viên, ảnh đế nổi danh nhưng công ty dưới trướng của anh cũng không ít chút nào.

Tầm nhìn đầu tư của anh rất tốt, một vài công ty nổi tiếng trong vòng này đều có cổ phần của anh.

Về phần Trình Trạm, anh ấy là ông chủ của công ty giải trí lớn nhất trong nước, hai người thường xuyên hợp tác với nhau, không chỉ giới hạn trong vòng giải trí mà hai người còn đầu tư vào những thứ khác, Nhan Thu Chỉ biết một vài dự án công nghệ và tài chính mới có sự đầu tư của hai người họ.

Theo lời của Nhan Thu Chỉ, nếu hai người này kết hợp với nhau thì sẽ có người gặp xui xẻo.

Khi hai người đang thương lượng công việc, thì có tiếng gõ cửa phòng sách.

Trần Lục Nam nới lỏng cổ áo sau đó ngẩng đầu lên, Nhan Thu Chỉ nằm bò trên cửa, lộ ra một nửa khuôn mặt tinh xảo.

“Anh ăn cơm chưa?”Trần Lục Nam “ừ” một tiếng.

Nhan Thu Chỉ chớp mắt, quên sạch chuyện cô nói mình tối nay không về ăn cơm.

Cô mím môi, thận trọng hỏi: “Vậy giờ anh có đói không? Có muốn ăn khuya không?”Trần Lục Nam: “…không đói.”

Nhan Thu Chỉ bĩu môi, nụ cười trên mặt trong nháy mắt tan biến: “Vậy thôi, anh làm việc tiếp đi.”

Thôi thì cô đi ăn trái cây vậy.

Cửa được đóng lại lần nữa, Trần Lục Nam thu hồi ánh mắt, vừa định nói tiếp thì Trình Trạm cười một tiếng: “Nhan Nhan có phải muốn anh nấu ăn cho cô ấy không?”

Trần Lục Nam không lạnh không nhạt liếc anh ấy một cái.

Trình Trạm nhún vai: “Do hai người nói chuyện lớn tiếng quá nên tôi mới nghe thấy đấy.”

Anh ấy khẽ cười, nhìn người vẫn không bị lay động này: “Anh không đi nấu ăn cho Nhan Nhan sao?”Trần Lục Nam không hé răng.

Trình Trạm nói: “Lần sau rồi bàn tiếp, cậu đi nấu ăn trước đi, tôi nghe nói chiều nay Nhan Nhan đã chụp được những bức ảnh không tệ đâu, anh có hứng thú không, tôi gửi cho anh vài tấm trước nhé?”Trần Lục Nam lại liếc anh ấy một cái.

Trình Trạm nói đùa, nhanh chóng cúp cuộc gọi video.

Lúc Trần Lục Nam xuống lầu, Nhan Thu CHỉ đang ngồi xổm trong phòng bếp gọt táo, mặc dù cô lớn lên ở một vùng quê hẻo lánh nhưng cha Nhan chiều chuộng cô giống như một đại tiểu thư vậy, Nhan Thu Chỉ không bao giờ được làm những việc lặt vặt như nấu ăn gọt táo cả.

Vì vậy mà cô có một đôi tay trắng nõn mềm mại, đồng thời cũng trở thành một phế vật trong phòng bếp.

Trần Lục Nam nhìn quả táo đã được cô cắt làm đôi, sau đó đưa tay ra lấy.

Nhan Thu Chỉ sững người, ngước nhìn anh một cái, sau đó chuyển ánh mắt sang nhìn tay Trần Lục Nam.

Các ngón tay của anh thon dài, các khớp xương rõ ràng, trông rất hấp dẫn.

Anh gọt táo khác với Nhan Thu Chỉ, trên mặt không có một chút biểu cảm nào, động tác trên tay lại tỉ mỉ nghiêm túc, một xâu vỏ táo liền với nhau rơi ra ngoài.

Không lâu sau, Trần Lục Nam đã đưa táo tới cho cô.

Nhan Thu Chỉ dùng hai tay nhận lấy, đôi mắt cong cong nhìn anh: “Có muốn thử một miếng không?”

Chỉ cần hai người không cãi nhau, thật ra sống chung cũng rất hoà hợp.

Trần Lục Nam liếc một cái: “Không cần.”

Anh rửa dao sạch sẽ, sau đó thấp giọng hỏi: “Chưa ăn cơm sao?”

“…Ừ.”

Nhan Thu Chỉ không vui nói: “Vốn dĩ muốn ăn lẩu cùng với Châu Châu, nhưng cô ấy nói em vài ngày nữa phải tham gia Lễ trao giải, cần phải mặc lễ phục nên không cho em ăn.”

Trần Lục Nam hiểu được.

Nhan Thu Chỉ dựa vào cửa phòng bếp, vừa nhìn Trần Lục Nam vừa ăn táo: “Cả ngày hôm nay anh thật sự không ra ngoài sao?”

“Không có.”

Trần Lục Nam vẫn đi ra ngoài.

Nhan Thu Chỉ “ồ” một tiếng, sau đó tiếp tục gặm táo, cũng không hỏi anh đã đi đâu.

Điều đó vượt quá phạm vi của vợ chồng plastic rồi.

Sau khi ăn táo xong, Nhan Thu Chỉ vì muốn mình không tham ăn nữa, nên nhanh chóng trở về phòng đánh răng rửa mặt, vô lực nằm trên giường rồi nói chuyện phiếm với Thẩm Mộ Tình.

“Đúng rồi, đúng rồi, cậu có biết gần đây Địch gia đang chọn người phát ngôn không?”

Nhan Thu Chỉ đang đắp mặt nạ cũng gật đầu, mơ hồ không rõ nói: “Tớ biết, sau đó thì sao?”

Thẩm Mộ Tình nói”: “Hôm nay lúc tớ và Khương Thần ăn ở ngoài, nghe người ta đồn là Quan Hà và giám đốc của Địch giả ở khu vực Trung Quốc đã gặp nhau rồi.”

Nhan Thu Chỉ nhướng mày.

“Cô ta lợi hại vậy sao?”

Thẩm Mộ Tình nói: “Nếu cô ta có thể lấy được đại diện phát ngôn này, có thể cậu sẽ bị đè ép một lần nữa đấy, cậu có thể bảo Trần Lục Nam cho cậu đi cửa sau không, hai vợ chồng cậu bắt tay lấy được đại diện phát ngôn này.”

Nhan Thu Chỉ lạnh nhạt nói: “Không thể.”

Thậm Mộ Tình nghẹn họng.

Nhan Thu Chỉ nghĩ một hồi, an ủi cô ấy: “Đừng lo lắng, Quan Hà không thể lấy được đại diện phát ngôn của Địch gia đâu.”

“Tại sao chứ?”

Nhan Thu Chỉ liếc cô ấy một cái: “Không biết nữa, nói chung là cô ta không thể giành được cái đại diện phát ngôn kia đâu.”Thẩm Mộ Tình không biết tại sao, nhưng sau khi nghe Nhan Thu Chỉ nói vậy, cũng thật sự yên tâm lại.

Cứ để Quan Hà nhảy đi, dù sao cũng không gây ra được sóng gió gì.

“A.”

Thẩm Mộ Tình gọi cô một tiếng: “Cuối tuần này cậu có chuyện gì không?”

Nhan Thu Chỉ liếc cô ấy một cái: “Có việc gì cần tớ giúp sao?”

Thẩm Mộ Tình gật đầu.

“Hôm trước tớ đã nói với cậu là có một chương trình tạp kỹ mời tới, vốn không có vấn đề gì nhưng không phải buổi khai máy lần trước của tớ bị hoãn rồi sao, ngay sau khi bị hoãn việc này thì lịch trình của hai bên lại xung đột với nhau, tớ đã nói với người ta rồi, nhưng bên kia hỏi tớ có thể giới thiệu người nào được không, nên tớ giới thiệu cậu rồi đấy.”

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một lúc: “Tính cách này của tớ…có phù hợp với chương trình tạp kỹ không?”

Thẩm Mộ Tình xua tay: “Cậu phải để mọi người nhìn thấy khía cạnh về cuộc sống của cậu, kẻo bọn họ luôn nói cậu là tiểu thư bánh bèo.”

Nhan Thu Chỉ thật ra cũng khá tán đồng với danh xưng “tiểu thư bánh bèo” này.

“Không cần quan tâm đâu, tớ thấy cách gọi tiểu thư bánh bèo này là đang khen tớ đấy.”

Thẩm Mộ Tình trợn mắt nhìn cô: “Cậu cảm thấy thế nào?”

“Chương trình tạp kĩ nào?”

“Chương trình tạp kĩ sống chậm, chính là chương trình của thầy Từ Tùng đấy.”

Hai mắt Nhan Thu Chỉ sáng lên, còn vô cùng hứng thú: “Được đó, vậy tớ có thể ăn thức ăn do thầy Từ Tùng nấu sao?”Cô thường ngày cũng sẽ theo dõi chương trình này, mỗi lần xem, Nhan Thu Chỉ đều ước gì có thể chui vào ống kính để thử những món ăn mà thầy Từ Tùng nấu một lần.

Từ bên ngoài ống kính có thể thấy, nó thật sự đầy đủ cả sắc, hương lẫn vị, đối với một tín đồ ăn uống mà nói, chỉ cần nhìn một lần thì đều muốn ăn một lần.

Nhưng thầy Từ Tùng những năm gần đây rất ít đóng phim, Nhan Thu Chỉ muốn đến làm quen cũng không có cơ hội.

Thẩm Mộ Tình vô cùng coi thường yêu cầu này của cô: “Đúng vậy, có đi không?”

“Đi chứ.”

Nhan Thu Chỉ nói: “Nhưng chương trình kia cần làm việc nhà, tớ bây giờ học có kịp không?”

Thẩm Mộ Tình nhìn cô: “Cậu học từ ai đây?”

Nhan Thu Chỉ không cần nghĩ: “Trần Lục Nam đó, anh ấy gần đây hình như thất nghiệp rồi, đúng lúc tớ có thể nhờ anh ấy dạy tớ nấu cơm.”

“…”

Thẩm Mộ Tình im lặng vài giây, nhìn cô rồi hỏi: “Cậu và Trần Lục Nam vẫn chơi mấy kiểu diễn này à?”

Nhan Thu Chỉ: “…”

“Thật là tình thú nha.”

Hôm sau, Nhan Thu Chỉ nhận được tin, cô sẽ quyết định tham gia ghi hình cho chương trình sống chậm.

Sau khi quyết định xong, Nhan Thu Chỉ cảm thấy khá phấn khích.

Cô thật sự rất nhớ những ngày bắt cá dưới ao, đến suối nhỏ rửa chân để bắt cua.

Cuộc sống nông thôn đó là kỉ niệm đẹp nhất trong thời thơ ấu của cô.

Lần trước Trần Lục Nam đưa cô đến vườn cây ăn quả đã làm cho Nhan Thu Chỉ có sắc mặt tốt với anh lâu như vậy, điều đó đủ chứng minh được sự thích thú của cô.

Chỉ là…

Chương trình tạp kĩ đã được quyết định nhưng thay đổi thân phận trong phòng bếp của Nhan Thu Chỉ và Trần Lục nam không thể diễn ra suôn sẻ.

Hai ngày nay Trần Lục Nam cứ đi sớm về muộn, lúc Nhan Thu Chỉ thức dậy đã không thấy người đâu rồi, còn buổi tối cô đi ngủ, thì người đàn ông này lại chưa về.

Nếu không phải từ nhóm chat với Thẩm Mộ Tình biết được gần đây Trần Lục Nam có một dự án với Trình Trạm, Nhan Thu Chỉ suýt chút nữa nghi ngờ anh nuôi phụ nữ bên ngoài.

Tên tra nam này tỏ vẻ ta đây thật sự làm người ta nghi ngờ mà.

Chỉ còn ba ngày nữa là đến thời gian ghi hình cho chương trình tạp kĩ, tối hôm nay, Nhan Thu Chỉ thấy mình nhất định phải chờ đến lúc Trần Lục Nam về mới được.

Thật ra cô đã học được hai lần từ dì đến nấu ăn vào buổi trưa và buổi tối ròi, mỗi lần học xong, dì đều nghiêm túc nói với cô: “Cô ra ngoài ngồi đi, để tôi làm là được rồi.”

Giọng điệu mang theo chút ghét bỏ kia làm tổn thương sự tự tin của cô, vô cùng khó chịu.

Trần Lục Nam và Trình Trạm tối nay sau khi bàn xong việc đầu tư một dự án, mới kết thúc về nhà, sau đó còn gặp một vị đạo diễn quen biết lúc trước, đúng lúc là một buổi tiệc nên Trần Lục Nam ép kéo vào uống vài ly.

Lúc trở ra lần nữa, đầu óc đã hơi choáng váng.

Anh hóng gió một chút, sau khi hút một điếu thuốc cho tỉnh rượu mới lên xe.

Tài xế quay đầu lại nhìn anh một cái, hơi hé mở cửa sổ để gió thổi vào.

Trần Lục Nam xoa xoa thái dương, tửu lượng của anh thật tế chỉ ở mức bình thường, mà anh cũng không thích uống rượu lắm.

Cho nên tâm trạng lúc này cũng không quá tốt.

Trong lúc đang mát xa thì chuông điện thoại vang lên một tiếng “ding”.

Trần Lục Nam cúi đầu nhìn một cái, nhưng lại có vẻ hơi ngạc nhiên.

Nhan Thu Chỉ: [Hôm nay anh mấy giờ về vậy?]

Có thể là rượu say người hoặc là người say rượu, hình như Trần Lục Nam hơi thả lỏng một tí.

Trần Lục Nam: [Bây giờ.]

Sau khi Trần Lục Nam xuống xe, cánh cửa đã được người bên trong mở ra.

Anh ngước mắt lên, liền nhìn thấy người đứng ở chỗ cửa ra vào kia, ánh đèn ở lối vào với tông màu ấm áp, chiếu xuống người cô, lộ ra dung mạo như tuyết, vai nhỏ eo thon.

Trên người cô mặc bộ quần áo ở nhà đơn giản, không trang điểm tinh xảo, nhưng lại làm cho Trần Lục Nam có cảm giác khác lạ.

Nhan Thu Chỉ nhìn thấy Trần Lục Nam, có chút phấn khích: “Hôm nay anh bận…”, còn chưa nói xong, cô đã ngửi thấy mùi rượu trên người anh.

Nhan Thu Chỉ cau mày: “Anh uống rượu sao?”

“Ừ.”

Nhan Thu Chỉ hơi dừng lại một lát, đưa tay ra chọc vào mặt anh: “Uống say rồi sao?”

Trần Lục Nam nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm.

Nhan Thu Chỉ cũng không cảm thấy mình đang đã biết còn cố hỏi, nhỏ giọng nói: “Hỏi rõ thì tốt hơn.”

“Không có.”Trần Lục Nam nhìn cô: “Tìm anh có việc gì sao?”Trong lúc bình thường, Nhan Thu Chỉ sẽ không dò hỏi tung tích của anh, càng sẽ không nhiệt tình đón anh ở cửa như vậy.

“Có.”

Nhan Thu Chỉ nói về chuyện mình muốn tham gia chương trình tạp kĩ, rồi cuối cùng nói: “Anh dạy em nấu ăn được không?”

Cũng không thể không biết làm gì được, nếu chương trình lên sóng, cô sẽ bị cư dân mạng mắng chết mất.

Vừa nghĩ tới khả năng này, Nhan Thu Chỉ bất giác rùng mình một cái.

Phản ứng của Trần Lục Nam hơi chậm trong giây lát, mới hiểu ý của Nhan Thu Chỉ.

Anh nhìn xuống, ánh mắt rơi vào bàn tay thon thả, trắng nõn mềm mại của cô, bàn tay kia tựa như không xương, không thích hợp với những loại công việc “thô bạo” trong phòng bếp.

“Bây giờ sao?”Nhan Thu Chỉ chớp mắt gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay anh về sớm, ai biết ngày mai mấy giờ mới về chứ?”Cô ngáp một cái, nước mắt đều chảy cả ra rồi.

Trần Lục Nam nghe thấy mấy lời phàn nàn vô tình này của cô, yết hầu khẽ trượt nói: “Tối nay nấu cơm cho ai ăn đây?”

Nhan Thu Chỉ trừng to mắt, không dám tin hỏi: “Anh cảm thấy đây là lần đầu em nấu cơm thì có thể ăn sao?”Vậy làm xong rồi nhất định sẽ đổ thùng rác.

“…”

Trần Lục Nam bị cô tức giận cho không nói được lời nào.

Anh im lặng một lúc, sau đó đột nhiên nói: “Dạy em làm việc khác.”

“Cái gì?” Nhan Thu Chỉ đi theo anh vào bếp, vô cùng tò mò.

Trần Lục nam mở tủ lấy trà ra, giọng nói trầm thấp hơi khàn: “Trà giải rượu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK