• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối hôm đó, lại là một đêm Trần Lục Nam không ngủ.

Ngày hôm sau Nhan Thu Chỉ tỉnh dậy phát hiện, trong nhà đột nhiên xuất hiện rất nhiều đồ dùng cho phụ nữ mang thai, phòng phóng xạ các loại, thậm chí còn có một ít sách gì đó, bừa bộn đủ loại một đống lớn.

Khi cô xuống tầng, Trần Lục Nam đang trong phòng bếp, dì nấu cơm cho bọn họ hằng ngày cũng ở đó, hai người đang nói chuyện.

Nhan Thu Chỉ đến gần thì nghe được Trần Lục Nam đang hỏi phụ nữ mang thai nên ăn cái gì vân vân.

Thực ra mới hơn một tháng, cơ thể cô chưa có bất kỳ phản ứng nào, nhưng Trần Lục Nam cũng đã suy tính đến chuyện của mấy tháng sau.

Nhan Thu Chỉ nghe tiếng nói chuyện của người đàn ông, im lặng cong môi.

Dường như nghe được tiếng bước chân, Trần Lục Nam đi ra từ phòng bếp, ngước mắt nhìn cô.

Hai người nhìn nhau, Trần Lục Nam đi đến chỗ cô, thấp giọng hỏi: ''Sao dậy sớm vậy?''

Nhan Thu Chỉ hơi sửng sốt, nghi ngờ hỏi: ''Không phải đã 8 rưỡi rồi sao?''

Tối hôm qua mười một giờ cô đã đi ngủ.

Trần Lục Nam: "Ừm."

Anh nói: "Còn sớm.''

Nhan Thu Chỉ bật cười quả thật còn sớm, nhưng cũng nên rời giường. Cô đã ngủ gần 10 tiếng rồi.

Sau khi ăn sáng xong, Trần Lục Nam liền báo cho hai bên gia đình chuyện Nhan Thu Chỉ mang thai.

Ngay hôm đó mẹ Trần và cha Trần tới đây một chuyến, còn mang đến cho Nhan Thu Chỉ không ít thứ.

Nhan Phong không đến, nhưng có người đưa đồ sang

Khiến Nhan Thu Chỉ ngoài ý muốn là lúc ăn cơm chiều, cô thấy được Nhan Gia Trì đứng trước cửa nhà.

Hai chị em nhìn nhau, Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút hỏi: ''Hôm nay không phải là thứ tư sao?''

Nhan Gia Trì gật đầu: "Ừm."

Mặt cậu ta không cảm xúc nói: ''Chị mang thai.''

Nhan Thu Chỉ: "Đúng vậy a.''

Cô nói: ''Em phải làm cậu rồi.''

Nhan Gia Trì gật đầu, nhàn nhạt ''Ah'' một tiếng.

Nhan Thu Chỉ không để ý thái độ quỷ dị này của cậu ta, để cậu ta đổi giày vào nhà.

Sau khi vào nhà, Nhan Gia Trì đến phòng bếp rửa tay, còn nhân tiện rót một cốc nước ấm mang ra, đặt trước mặt Nhan Thu Chỉ.

Nhan Thu Chỉ không rõ vì sao nhìn cậu ta.

Nhan Gia Trì mím môi, nghiêm túc nói: ''Bọn họ nói phải uống nhiều nước ấm.''

Nhan Thu Chỉ: "..."

Cô dở khóc dở cười, rốt cuộc cũng biết cậu ta kỳ quặc ở đâu, vẫn là lần đầu tiên cô gặp được kiểu thiết lập quan hệ với người khác như vậy.

''Cảm ơn.''

Nhan Thu Chỉ nghiêm túc nói: ''Nhưng bây giờ chị không khát, lát nữa uống.''

"Ừm."

Nhan Gia Trì trầm mặc một hồi, nhìn cô hỏi: ''Nó nghe lời không?''

Nhan Thu Chỉ suy tư một chút, cho Nhan Gia Trì một đáp án.

''Hiện tại nó mới được hơn một tháng, vẫn còn chưa thành hình, coi như là nghe lời?''

Nhan Gia Trì: ''...''

Hai người rơi vào sự trầm mặc kéo dài.

Nhan Thu Chỉ buồn cười, bất đắc dĩ nói: ''Được rồi, ngồi xuống đi.''

Cô nhìn Nhan Gia Trì: ''Có phải em cố ý chạy về nhìn chị không?''

Nhan Gia Trì không nói chuyện.

Nhan Thu Chỉ vỗ bả vai cậu ta: ''Buổi chiều chị đi bệnh viện kiểm tra với Trần Lục Nam rồi, rất khỏe mạnh, mọi thứ đều tốt lắm.''

Cô an ủi Nhan Gia Trì: ''Không cần lo lắng gì cả.''

"Ừm."

Nhan Gia Trì nói: ''Em biết.''

Nhưng vẫn có chút chờ mong và khẩn trương.

Mặc dù cậu ta là cậu nhỏ, nhưng khi nhận được tin tức, Nhan Gia Trì đã muốn đến xem.

Trước kia cậu ta đối với cô không tốt, bây giờ muốn muốn bù đắp hết sức có thể.

Người trưởng thành, cũng hiểu chuyện hơn.

Nhan Thu Chỉ nói chuyện phiếm với cậu ta: ''Buổi tối trở về à?''

Nhan Gia Trì gật đầu.

''Có phải sắp thi cuối kỳ rồi không?''

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ gật đầu, nhẹ nhàng nói: ''Vậy ăn cơm chiều rồi về, để anh rể đưa em.''

''Anh ấy đâu?''

Nhan Gia Trì nhìn xung quanh một vòng: ''Sao không có ở nhà?''

Cậu ta nhíu mày, rất không đồng ý nói: ''Sao lại để chị ở nhà một mình?''

Nhan Thu Chỉ cười: ''Chị là một người trưởng thành, làm sao không ở nhà một mình được?''

Cô giải thích: ''Tạm thời Trần Lục Nam có chút việc, đến phòng làm việc, đợi tí nữa sẽ trở lại.''

''Ah.'' Cũng không cảm thấy rất vui vẻ.

Hai chị em ngồi với nhau thì dì đến đây nấu cơm cho bọn họ.

Sau khi làm xong, đúng lúc Trần Lục Nam trở về.

Nhìn thấy Nhan Gia Trì, anh giống như Nhan Thu Chỉ, có chút ngoài ý muốn.

Nhưng không hỏi nhiều.

Trần Lục Nam hiểu rõ Nhan Gia Trì hơn Nhan Thu Chỉ, tự nhiên biết cậu ta đến đây làm gì.

Ăn cơm xong, Nhan Gia Trì từ chối để Trần Lục Nam đưa, dùng lời nói của cậu ta, không bằng anh ở cùng với Nhan Thu Chỉ nhiều hơn.

Nhưng Nhan Thu Chỉ không yên lòng, cuối cùng Trần Lục Nam sắp xếp tài xế đưa cậu ta về trường học.

*

Buổi tối, hai người tắm rửa nghỉ ngơi sớm.

Trần Lục Nam đang cầm một quyển sách đọc, thỉnh thoảng còn ghi chép, Nhan Thu Chỉ đến gần nhìn, ah, là những chuyện liên quan đến phụ nữ trong thời kỳ mang thai.

Cô nhướng mày, khóe môi nhếch lên.

Có một người cha như vậy, tương lai cô không cần lo lắng cục cưng không có người dạy bảo. Trần Lục Nam thực sự rất chăm chỉ, anh nhất định sẽ làm một người cha hoàn hảo.

Suy nghĩ, Nhan Thu Chỉ nằm bò trên lưng anh, nhỏ giọng nói: ''Anh chắc chắn sẽ là một người cha tốt.''

Trần Lục Nam cụp mắt nở nụ cười: "Tại sao nói như thế.''

''Quá nghiêm túc.''

Nhan Thu Chỉ nói: ''Vừa so sánh như vậy, giống như em không để tâm chút nào.''

Trần Lục Nam quay đầu lại, nâng mặt cô hôn một cái, giọng nói trầm thấp: ''Trong nhà có một người để tâm là tốt rồi.''

Anh nói: "Em chỉ cần an tâm chăm sóc cơ thể, những thứ khác đều không cần nhọc lòng.''

Anh nói: ''Anh đọc ở trong nói nói cảm xúc phụ nữ lúc mang thai rất dễ bất an, sẽ có đủ loại lo lắng.'' Anh dừng một chút, nhìn Nhan Thu Chỉ, vô cùng nghiêm túc nói: ''Em có bất an, lo lắng gì, phải nói ngay cho anh biết.''

''Em chỉ phủ trách chăm sóc cảm xúc bản thân cho tốt, những thứ khác đều giao cho anh.''

Nhan Thu Chỉ cúi đầu nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, gật đầu nhẹ một cái: ''Được.''

Thực ra cô cũng không thể xác định được bản thân sẽ có phản ứng gì, nhưng có đôi lời Trần Lục Nam nói rất đúng, cảm xúc và tâm trạng của cô là quan trọng nhất.

Về phần những thứ khác, giao cho anh lo lắng là tốt rồi.

*

Lúc mới bắt đầu, tất cả mọi người coi cô như quốc bảo để chăm sóc.

Nhan Thu Chỉ còn cảm thấy mình khá thoải mái, cô không khẩn trương chút nào ngoại trừ có chờ mong ở ngoài, những chuyện khác không cảm nhận được thay đổi đặc biệt gì.

Vì để an toàn, hai người mới chỉ báo cho người nhà và bạn bè biết, những người còn lại trên cơ bản chưa nói.

Bạn bè trong vòng biết được cũng đều giúp đỡ giấu đi.

Hoàn toàn không có người chủ động để lộ ra ngoài ánh sáng.

Vừa mới bắt đầu mấy tháng, Nhan Thu Chỉ vẫn làm việc, nhưng không quá dày đặc, chị Manh suy xét vì thân thể cô.

Tiểu bảo bối trong bụng cô rất nghe lời, trên cơ bản không nháo cô chút nào, thậm chí ngay cả phản ứng cũng không có.

Nếu không phải bụng mang thai dần dần lộ ra, có đôi khi Nhan Thu Chỉ sẽ nghi ngờ có phải bác sĩ chẩn đoán sai rồi không, sao cô có thể thuận lợi như vậy.

Trần Lục Nam thỉnh thoảng nghe cô nói như vậy, rất dở khóc dở cười lại bất đắc dĩ.

Cuối cùng chỉ có thể nói cho cô biết, là cục cưng bọn họ đau lòng mẹ mình, không làm khó mẹ.

Khi được bốn tháng, công việc Nhan Thu Chỉ dần dừng lại.

Fan hâm mộ lờ mờ cảm giác được biến hóa, cũng có nhiều hướng suy đoán. Chỉ có điều hai người không tuyên bố, mọi người cũng không đào sâu.

Mặc dù hiếu kỳ, nhưng hai người là vợ chồng, mang thai là chuyện rất bình thường, về phần không nói cho mọi người, cũng là tự do của bọn họ.

Không có ai sẽ bắt buộc.

Ép buộc, thường không phải là fan hâm mộ chân chính.

Hôm nay, Nhan Thu Chỉ ở nhà nghỉ ngơi, Trần Lục Nam cũng bận xong hậu kỳ chế tác điện ảnh, ở nhà cùng với cô.

Hai người đang ở trên ban công tắm nắng, mùa thu gió thổi rất thoải mái, dần dần, sắp tới mùa đông.

Nhan Thu Chỉ híp nửa mắt nhìn bên ngoài, hưởng thụ lễ rửa tội của ánh mặt trời.

''Anh nói xem bảo bảo của chúng ta ở trong bụng là nam hay là nữ?''

Hai người vẫn chưa hỏi qua chuyện này.

Trần Lục Nam đưa tay sờ bụng cô, thấp giọng nói: ''Không biết.''

Nhan Thu Chỉ liếc anh: ''Vậy anh muốn con trai hay là con gái?''

''Con trai đi.''

Trần Lục Nam không suy nghĩ quá nhiều, nói thẳng.

Nhan Thu Chỉ: ''...''

Cô nghẹn họng, nhỏ giọng thì thầm: ''Cho nên thực ra là anh còn có chút trọng nam khinh nữ phải không?''

Trần Lục Nam bật cười: ''Không phải.''

Anh suy nghĩ, không để ý nói: ''Mang con trai sẽ tốt hơn.''

''...''

Nhan Thu Chỉ không nói gì, nhìn anh.

''Nếu là con gái anh liền cảm thấy phiền phức không muốn dẫn theo sao?''

''Cũng không phải?''

Trần Lục Nam nói: ''Con trai có thể cùng anh chăm sóc em, bảo vệ em, con gái cần cả hai chúng ta bảo vệ.''

Tư lợi mà nói, anh càng hy vọng là con trai.

Con trai khi còn bé cần ít tinh lực hơn so với con gái, như vậy Nhan Thu Chỉ sẽ không quá mệt mỏi.

Hơn nữa con trai hiểu chuyện sớm, thỉnh thoảng dạy bảo thì dạy bảo, lâu lâu sẽ biết bảo vệ mẹ, chăm sóc tốt cho mẹ, nhưng con gái không giống vậy

Con gái chính là tiểu công chúa.

Tự nhiên Trần Lục Nam cũng khát khao có một tiểu công chúa để cưng chìu, nhưng tương đối mà nói, anh càng muốn cưng chiều một đại công chúa hơn, để cho cô có đầy đủ cảm giác an toàn.

Thực ra Nhan Thu Chỉ hiểu ý tứ Trần Lục Nam, người đều có tư tâm như thế.

Cô cười một tiếng, im lặng cong môi: ''Ngược lại em rất muốn một cô con gái.''

Trần Lục Nam nhìn cô.

Nhan Thu Chỉ nói: ''Như vậy anh có thể chăm sóc hai mẹ con em.''

Trần Lục Nam nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Được.''

Anh nói: ''Anh đều thích.''

Đây là sự thật, chỉ cần là cục cưng của bọn họ, cho dù là trai hay gái, anh đều mong đợi.

Đến tháng năm, Nhan Thu Chỉ và đám người Thẩm Mộ Tình hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, không cẩn thận bị chụp được.

Bụng cô đã rất rõ ràng rất rõ ràng, ảnh chụp này, tin tức mang thai lan truyền nhanh chóng rất nhanh được xác nhận.

Nhan Thu Chỉ cũng không hoảng không loạn, sau khi thương lượng với Trần Lục Nam, liền công khai sự thật này.

Weibo là Trần Lục Nam đăng.

Loại chuyện này, để anh đăng là thích hợp nhất.

@ Trần Lục Nam V: Cảm ơn mọi người đã chúc phúc, chúng tôi muốn bước vào một giai đoạn mới, thành viên nhỏ mà cả gia đình chờ mong đã đến @ Nhan Thu Chỉ.

@ Nhan Thu Chỉ V: Cảm ơn hôm nay không đến đây quấy rầy các fan hâm mộ, qua mấy tháng nữa tiểu bảo bối sẽ tới gặp mọi người, rất chờ mong rất chờ mong. // @ Trần Lục Nam: Cảm ơn...

Hai người một trước một sau đăng Weibo, không ít fan hâm mộ thích bọn họ đột nhiên có cảm giác ''Nhà tôi có con trai có con gái sắp trưởng thành''.

Cặp đôi mà ai cũng thích này sắp lên chức bố mẹ.

【A a a a a a a a tôi muốn bắn pháo hoa chúc phúc đã tặng cho chúng ta đôi vợ chồng!! Tiểu bảo bối mau lại đây đến gặp các anh chị chú dì được không!!】

【Ô ô ô ô ô mang thai, tôi có thể đợi đến một nhà ba người tham gia chương trình giải trí không?】

【A a a a a a a chúc phúc!! Thần tượng mà tôi thích từ cấp ba rốt cuộc cũng sắp làm cha.】

【Chúc phúc chúc phúc quá hạnh phúc oa các thím!!!】

【A a a a Thu Chỉ phải chăm sóc cơ thể cho tốt!! Thầy Trần nhất định phải chăm sóc tốt cho nữ thần của chúng tôi!!】

【Ô ô ô ô khó trách gần đây chị gái không xuất hiện, thật đúng là mang thai a, lúc nào mới có thể gặp mặt chào hỏi mọi người, chúng tôi nhớ chị.】

【Ô ô ô ô mang thai còn thon thả như vậy, quả nhiên là nữ minh tinh.】

...

Nhan Thu Chỉ lướt lời dặn dò của fan hâm mộ, có chút buồn cười.

Thỉnh thoảng thấy điều gì thú vị, cô còn chia sẻ với Trần Lục Nam.

Hai người đang trò chuyện thì chị Manh gửi tin nhắn đến.

Chị Manh:【Chị vừa đọc các bình luận bên dưới Weibo em, chị cảm thấy có một vấn đề fan hâm mộ nói rất không tồi.】

Nhan Thu Chỉ:【?】

Chị Manh:【Lâu lắm rồi em không buôn bán, mặc dù sắp tới sẽ có một trong những bộ phim truyền hình của em được phát sóng, nhưng fan hâm mộ đều nhớ em, còn một khoảng thời gian nữa mới sinh con, dù sao vẫn cần sôi nổi một chút, em cảm thấy thế nào?】

Lý Manh biết cần phải để ý đến cảm xúc của Nhan Thu Chỉ, nhưng tương tự, cô ấy cũng là một người đại diện, cần cân nhắc tương lai của nghệ sĩ mình, cũng cần để nghệ sĩ kiếm tiền.

Hơn nữa, đúng là Nhan Thu Chỉ đã không làm việc một khoảng thời gian.

Fan hâm mộ cũng nhớ cô.

Nhan Thu Chỉ ngẫm nghĩ, cúi đầu trả lời:【Gần đây có công việc gì sao?】

Chị Manh:【Em có thể phát trực tiếp thử xem, chia sẻ cuộc sống của mình với mọi người.】

Nhan Thu Chỉ:【... Nhưng cuộc sống của em, hình như không có gì có thể để chia sẻ, mỗi ngày trôi qua rất nhàm chán.】

Chị Manh:【Làm sao có thể, cuộc sống của em là tất cả mọi người mong muốn.】

Chị Manh:【 Thái Tử Phi Trình Thịnh!!! Vợ tam kim ảnh đế, ảnh hậu trẻ tuổi nhất!】 Nhan Thu Chỉ:【...】

Đến cuối cùng, Nhan Thu Chỉ vẫn bị chị Manh thuyết phục, đồng ý sắp tới sẽ phát trực tiếp.

Nhưng thật ra cô cũng không biết nên phát trực tiếp nội dung gì.

Nghĩ đến, Nhan Thu Chỉ hỏi Trần Lục Nam: "Chị Manh bảo em phát trực tiếp trong mấy ngày tới, nhưng em không có nội dung.''

Cô hỏi: ''Anh cảm thấy phát cái gì thì tốt?''

Trần Lục Nam suy tư một chút, đề xuất cho cô: ''Chia sẻ thường ngày là tốt rồi, ăn cơm chắc mọi người cũng sẽ vui lòng xem.''

Nhan Thu Chỉ nghẹn họng.

Cô dở khóc dở cười: ''Vậy rất không dinh dưỡng.''

Cô nghĩ rồi nói: ''Nếu không phát trực tiếp em đánh đàn dương cầm cho mọi người được không?''

Gần đây trong khoảng thời gian nhàm chán này, Nhan Thu Chỉ lôi kéo Trần Lục Nam dạy mấy khúc.

Trong đó ngôi sao nhỏ là cô đánh tốt nhất.

Trần Lục Nam cười một cái, gật đầu nói: ''Có thể.''

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút: ''Được rồi được rồi, cảm giác cũng không thú vị lắm.'' Cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Thẩm Mộ Tình: ''Em cảm thấy em hỏi Tình Tình tương đối tốt.''

Trần Lục Nam: ''...''

Đến cuối cùng, tìm thấy linh cảm từ Thẩm Mộ Tình.

Nhan Thu Chỉ cảm thấy mình sẽ chia sẻ đồ ăn cho mọi người, trong khoảng thời gian gần đây cô rất thích ăn đồ vặt, cô phải phát trực tiếp truyền bá đồ ăn một lần cho mọi người.

Thậm chí Thẩm Mộ Tình còn xung phong nhận việc muốn tới quay phim cho cô.

Nhan Thu Chỉ tự nhiên sẽ không từ chối.

Chị Manh nghe ý tưởng của hai người xong, trầm mặc hồi lâu rồi đồng ý.

Có thể lộ mặt là được, những thứ khác không có quá nhiều đòi hỏi, cũng không thể ôm hi vọng quá lớn.

Bởi vì có báo trước phát trực tiếp, fan hâm mộ đã cực kỳ lâu không gặp Nhan Thu Chỉ rồi, đã sớm vào ngồi canh trên mạng.

Chỉ chờ cô mở, liền dũng mãnh tiến vào.

Nhan Thu Chỉ và Thẩm Mộ Tình không bàn bạc ra nội dung đặc biệt gì để phát trực tiếp, liền thả lỏng tâm sự với mọi người, chia sẻ một chút đồ ăn linh tinh sách đọc gần đây.

Phát trực tiếp vừa mở, fan hâm mộ đã nhiệt tình dũng mãnh tiến vào.

【A a a a a rốt cuộc đã đến!!!】

【Ô ô ô ô Thu Chỉ mập một chút sao?】

【A a a a a a Thu Chỉ thật đẹp ah!!!】

【Mẹ xinh đẹp nhất chúng tôi tới rồi!!】

...

Nhan Thu Chỉ nhìn lấy mưa đạn cười, nhiệt tình chào hỏi với mọi người: ''Chào buổi chiều mọi người.''

Cô xoa xoa mái tóc lộn xộn của mình, mỉm cười nói: ''Tôi vừa mới tỉnh ngủ, không có làm gì.''

Nhan Thu Chỉ nghiêm túc nhìn mưa đạn, không bao lâu Thẩm Mộ Tình cũng đến đây.

Hai người trò chuyện với fan hâm mộ, sau khi tán gẫu, Nhan Thu Chỉ nhìn fan hâm mộ đặt câu hỏi, thỉnh thoảng sẽ chọn một hai câu để trả lời.

Thực ra phần lớn đều hỏi cô sau khi mang thai cảm giác thế nào, đương nhiên cũng có hỏi là nam bảo bảo hay là nữ bảo bảo các loại vấn đề.

Cô cười, nói thẳng với mọi người: ''Không biết là nam hay nữ.''

''Nhưng mà thầy Trần tương đối mong đợi nam bảo bảo, tôi tương đối muốn con gái.'' Cô cười: ''Không phải trọng nam khinh nữ, chính chúng tôi có sở thích riêng của mình, tất nhiên chỉ cần là của chúng tôi, chúng tôi đều yêu.''

Cô chia sẻ một chút phim điện ảnh và sách đọc trong thời gian mang thai, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy niềm vui và hạnh phúc trên mặt mày của cô bằng mắt thường.

Sau khi Nhan Thu Chỉ mang thai, không chỉ không biến dạng, thậm chí còn càng ngày càng đẹp.

Sự quyến rũ giữa đôi lông mày, cảm nhận được hương vị hạnh phúc tỏa ra từ trên người cô, khó có người có thể ngăn cản.

Gần đến cuối buổi phát trực tiếp, fan hâm mộ sôi nổi hỏi thăm Trần Lục Nam.

Muốn biết anh có xuất hiện không.

Nhan Thu Chỉ bật cười: ''Anh ấy chắc không về sớm như vậy, gần đây anh ấy rất bận, lần sau còn có cơ hội nói tôi sẽ để anh ấy tới phát trực tiếp với mọi người.''

Fan hâm mộ ngoan ngoãn đáp ứng.

Thời gian phát trực tiếp không dài, chỉ có khoảng hơn bốn mươi phút.

Nhan Thu Chỉ cũng không chia sẻ chuyện gì đặc biệt thú vị, nhưng rất thần kỳ, fan hâm mộ đều rất thích.

Đương nhiên, không chỉ fan hâm mộ thích, ngay cả cảm xúc cô cũng trở nên hưng phấn lên.

Trước kia cũng không tệ, nhưng có thể trao đổi với bên ngoài, giao lưu qua lại với mọi người, hình như cô có thể càng vui vẻ hơn một chút.

Người có đôi khi, vẫn cần tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Sau khi phát trực tiếp kết thúc, vốn Nhan Thu Chỉ định bảo Thẩm Mộ Tình ở lại ăn cơm tối, nhưng bị Thẩm Mộ Tình từ chối.

''Không ăn.''

''Vì sao?''

Nhan Thu Chỉ tủi thân ba ba nhìn cô ấy.

Thẩm Mộ Tình bật cười, đắc ý nhướng mày nói: ''Tớ phải đi chỗ Khương Thần, nếu không sẽ bị anh ấy nói.''

''Nói cái gì?''

Nhan Thu Chỉ tò mò đôi hoan hỉ oan gia này.

Thẩm Mộ Tình suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ than thở: ''Người này cũng không biết bị kích thích từ chỗ nào, nói thẳng tớ không đủ thích anh ấy, mỗi ngày ít nhất phải hỏi tớ 10 lần, tớ hẹn hò với anh ấy là bố thí hay là nhìn thấy anh ấy độc thân đáng thương.''

Cô ấy không chút khách khí nhổ nước bọt: ''Đây không phải là cùng một ý sao?''

Nhan Thu Chỉ cười ha ha.

Cô cong môi, không rõ vì sao: ''Bắt đầu từ lúc nào?''

''Ngay sau khi hai người tổ chức hôn lễ.''

Thẩm Mộ Tình chẳng biết tại sao: ''Chẳng lẽ ngày thường tớ đối với anh ấy quá kém?''

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút, chống cằm nói: ''Có thể là không có cảm giác an toàn.''

Cô buồn cười: ''Có phải do cậu từ chối lời cầu hôn của Khương Thần không?''

''...''

Thẩm Mộ Tình chớp chớp mắt, có hơi trốn tránh: ''Vậy anh ấy vẫn nên tiếp tục không có cảm giác an toàn đi.''

''...''

Nhan Thu Chỉ tỏ vẻ không còn gì để nói.

Cô đưa tay vỗ bả vai Thẩm Mộ Tình nói: ''Vậy cậu hãy tự mình suy nghĩ kỹ càng, có thể thương lượng với Khương Thần một chút.''

''Biết rồi.''

Thẩm Mộ Tình dặn dò cô mấy câu: ''Tớ đây đi trước, tớ đến công ty Khương Thần.''

"Được.''

Thẩm Mộ Tình đi rồi, Nhan Thu Chỉ lên mạng nhìn. Buổi phát sóng trực tiếp của cô vào buổi chiều, quả nhiên là lên hot search.

Quá lâu không xuất hiện, thỉnh thoảng hoạt động một chút, nhiệt độ rất cao.

Để cho cô có chút vui vẻ là —— rất nhiều người khen cô khí sắc tốt, không biến xấu xí, thậm chí còn càng ngày càng đẹp.

Nói như vậy với phụ nữ, càng hưởng thụ.

Không có cách, từ khi mang thai, Nhan Thu Chỉ cũng lo lắng mình biến xấu, lo lắng dáng người mình thay đổi.

Mọi người đều giống nhau.

Nghĩ đến, cô còn chụp lại màn hình lời dân mạng khen mình, chia sẻ cho Trần Lục Nam, ý tứ vô cùng vô cùng rõ ràng.

Gửi xong, Trần Lục Nam không trả lời.

Nhan Thu Chỉ bĩu môi tính toán thời gian một chút, trong khoảng thời gian này Trần Lục Nam bận rộn nhất.

Phim điện ảnh mới của anh sẽ công chiếu, định vào hôm Tết Nguyên Đán, còn hơn 1 tháng nữa.

Theo sát, Nhan Thu Chỉ liền nhớ tới một chuyện.

Buổi sáng khi ra cửa, Trần Lục Nam đã nói với cô, hôm nay có một bữa tiệc, chắc phải về tương đối muộn.

Nghĩ vậy, cô quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, yếu ớt thở dài.

Hazz.

Sao thời gian trôi chậm thế.

Quả thật buổi tối Trần Lục Nam có việc, giai đoạn sau điện ảnh, có rất nhiều chuyện đều cần anh tự tay làm.

Đây là bộ phim đầu tiên anh dày công làm, về sau còn tham gia ngành sản xuất này nữa không còn chưa xác định, hơn nữa anh muốn tặng một món quà cho Nhan Thu Chỉ, dùng mười hai phần tâm đi làm.

Trần Lục Nam là kiểu người đã làm chuyện gì cũng phải làm đến tốt nhất, đối với chuyện của Nhan Thu Chỉ, tự nhiên cũng thế với phim điện ảnh và công việc của mình.

Bữa tiệc buổi tối không đẩy được, anh làm đạo diễn, nhất định phải có mặt.

Trên bàn ăn không ít nhà đầu tư chờ, Trần Lục Nam ngồi ở chủ vị, không thể không mạnh vì gạo, bạo vì tiền trao giao lưu với mọi người.

Uống không ít rượu.

Sau bữa tiệc, đoàn người còn kêu muốn đi hát.

Trần Lục Nam không có cách, chỉ có thể cùng nhau đi.

Trường hợp này, bình thường mà nói, đều không phải sạch sẽ như vậy.

Cũng may có Trình Trạm ở đó, hai người lười biếng ngồi ở bên cạnh, thờ ơ lạnh nhạt một vài thứ trước mặt.

Ở trong cái vòng này, giống như một trảo nhuộm lớn.

Bên cạnh có một vị nhà đầu tư đang ngồi giao lưu qua lại với một cô gái trẻ tuổi, tiếng cười duyên dáng cứ văng vẳng bên tai.

Trần Lục Nam đưa tay xoa xoa mi tâm, có loại xúc động muốn rời đi trước.

Ngược lại Trình Trạm tốt hơn anh một chút.

Anh ấy liếc vẻ mặt Trần Lục Nam, đè nặng giọng nói hỏi: ''Làm sao thế?''

Trần Lục Nam lắc đầu: ''Không sao?''

Giọng nói anh trầm thấp: ''Mấy giờ rồi?''

Trình Trạm nở nụ cười: ''Muốn trở về với Nhan Nhan rồi?''

"Ừm."

Anh liếc Trình Trạm, nói: ''Không giống anh, một người cô đơn.''

''...''

Trình Trạm: ''Không phải, làm sao tôi lại là người cô đơn?''

Tốt xấu gì anh ấy cũng có bạn gái được không.

Trần Lục Nam giật giật môi, chậm rãi nói: ''Không kết hôn đều không tính.'' Anh nói: ''Ai biết được lúc nào anh sẽ bị vứt bỏ.''

Trình Trạm: ''...''

Bởi vì lời này của Trần Lục Nam, sau khi kết thúc ở đây Trình Trạm không chút do dự trực tiếp lái xe đến nơi quay phim của Hướng Minh Nguyệt.

Cô ấy còn trẻ, đang ở giai đoạn phấn đấu, Trình Trạm nói thế nào đều vô dụng, một lòng đặt tất cả sự nghiệp lên trên.

Đoạn thời gian trước quay phim điện ảnh Trần Lục Nam, sau đó lại vào một tổ quay mới, bộ này cũng sắp đóng máy.

Khi tiếng chuông cửa vang lên, Hướng Minh Nguyệt còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.

Mãi đến lúc nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa, cô ấy mới cảm giác chân thật.

Trần Lục Nam cũng không biết vì một câu nói thuận miệng của bản thân mà có ảnh hưởng lớn tới Trình Trạm như vậy, sau khi kết thúc, Vương Khang đưa anh về nhà.

Anh nhéo nhéo mi tâm, hạ cửa sổ xuống.

Ngoài cửa sổ gió lạnh thổi vào, vô cùng lạnh.

Vương Khang quay đầu nhìn anh: ''Anh Lục.''

"Ừ?''

Vương Khang chỉ chỉ: ''Anh không lạnh sao?''

Trần Lục Nam cười một cái: ''Có chút.''

Anh nói: ''Mùi thuốc lá và mùi rượu trên người quá nặng, Nhan Nhan không thể ngửi.''

Anh rất chú ý những thứ này, nếu đổi lại trước kia, trên người Trần Lục Nam có mùi khói nặng như vậy, nhất định anh sẽ đến khách sạn hoặc là phòng làm việc tắm rửa sạch sẽ mới trở về, nhưng hôm nay đã muộn, chỉ có thể dùng phương pháp này để bay bớt mùi.

Vương Khang giật mình thả lỏng, cười nói: ''Chắc chị dâu đã ngủ rồi.''

Trần Lục Nam "Ừ" một tiếng: ''Đã gửi tin nhắn chưa trả lời, nhưng cũng không thể bảo đảm.''

Bây giờ lỗ mũi Nhan Thu Chỉ vô cùng vô cùng nhạy cảm, cho dù Trần Lục Nam đã tắm rửa dưới tầng mới lên, ngày hôm sau xuống tầng nếu trong phòng còn mùi rượu, có chút xíu cô cũng ngửi ra được.

Trần Lục Nam không dám bảo đảm 100%, chỉ có thể cố gắng hết mức phòng ngừa.

Vương Khang dựa vào kính chiếu hậu nhìn nét mặt anh bây giờ, trong lúc nhất thời đúng là không biết nên nói gì.

Từ sau khi Nhan Thu Chỉ mang thai, Trần Lục Nam thay đổi hoàn toàn.

Thực ra trước đó cũng thay đổi rất lớn, nhưng bây giờ thực sự... Hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

Cẩn thận đến mức khiến người ta không thể không phục.

Khi Trần Lục Nam về đến nhà, phòng khách để lại một chiếc đèn.

Anh cúi đầu đổi giày, im lặng cong môi.

Có lẽ Nhan Thu Chỉ đã ngủ, anh trực tiếp rửa mặt dưới tầng, mở tất cả cửa sổ tầng 1 ra, lúc này mới lên tầng.

Đèn trong hành lang còn mở, Trần Lục Nam bước nhẹ trở về phòng.

Anh đẩy cửa phòng ra, không có ánh đèn, liền dựa theo ánh trăng bên ngoài đi qua mép giường.

Vừa vén chăn lên, người bên cạnh đã vươn tay ra.

Trần Lục Nam ngẩn ra, khom lưng chăm chú nhìn cô: ''Không ngủ à?''

''Không có.''

Nhan Thu Chỉ lắc đầu, giang hai tay cho anh ôm.

Trần Lục Nam cười, một tay ôm người vào ngực.

Anh cúi đầu hôn khóe môi Nhan Thu Chỉ, nhẹ giọng hỏi: ''Làm sao vậy?''

Nhan Thu Chỉ làm ổ trong ngực anh làm nũng, lắc đầu: ''Không có. Chỉ là có chút nhớ anh.''

Cô ngửi mùi vị trên người anh, không nhịn được nói: ''Có phải anh lại uống rất nhiều rượu rồi không?''

Hầu kết Trần Lục Nam lăn, nặng nề đáp một tiếng: "Ừm."

Anh nói: ''Uống mấy chén.''

Nhan Thu Chỉ bĩu môi, không tin anh chút nào: ''Anh đây tuyệt đối không phải mấy chén.''

Cô lại ngửi: ''Còn hút thuốc sao?''

Trần Lục Nam: ''Không có.''

Anh nói: ''Ngồi gần Trình Trạm, anh ấy hút.''

''...''

Tròng mắt Nhan Thu Chỉ chuyển động, nhìn anh hồi lâu: ''Thực sự?''

"Ừm."

Trần Lục Nam hôn khóe môi cô, trầm giọng nói: ''Anh đã khi nào lừa em chưa?''

Lừa là không lừa.

Nhưng mùi vị thật sự có chút nặng.

Nhan Thu Chỉ ngáp một cái nói: ''Đừng hút thuốc, tối nay em xem tin tức, có người chết vì hút thuốc quá nhiều.''

Trần Lục Nam: ''...''

Anh bật cười vỗ vỗ phía sau lưng trấn an cô: ''Được, nghe lời em, ngủ đi.''

"Ừm."

Một đêm này, Trần Lục Nam nằm mơ.

Trong mơ có Nhan Thu Chỉ, còn có tiểu bảo bối của bọn họ.

Sáng ngày thứ hai tỉnh dậy, Trần Lục Nam nhìn người ngủ say trong ngực, lòng bỗng nhiên yên lặng hơn.

Anh đứng dậy nhẹ nhàng rời giường, xuống tầng rửa mặt, làm điểm tâm cho Nhan Thu Chỉ.

Chỉ cần không phải rất rất bận bịu, bận đến tối mày tối mặt thì Trần Lục Nam đều sẽ làm điểm tâm cho Nhan Thu Chỉ.

Bữa tối không nhất định bọn họ sẽ ăn chung, nhưng nhất định sẽ ăn bữa sáng.

Tỉnh lại nhìn thấy người mình thích nhất, ăn sáng cùng anh, nhất định sẽ là chuyện vô cùng hạnh phúc.

*

Tết Nguyên Đán.

Phim điện ảnh Trần Lục Nam chiếu, buổi tối hôm đó Nhan Thu Chỉ xuất hiện cùng anh đến rạp chiếu phim xem.

Phim kể về câu chuyện tình yêu nam nữ vô cùng trong sáng, lúc đó dù nắm tay nhau cũng phải đỏ mặt, ngại ngùng.

Nó rất trong sáng.

Hướng Minh Nguyệt diễn rất tốt, diễn được hết những tâm sự e thẹn, ngại ngùng của thời thiếu nữ.

Nhan Thu Chỉ xem rất thích.

Nhưng để cho cô cảm động nhất là, đằng sau phim, có quà tặng Trần Lục Nam đưa cho cô.

Là video do Trần Lục Nam tự quay.

Đoạn sau phim, là cuộc sống tương lại bọn họ hướng tới, cũng là một ít kỉ niệm sinh hoạt đối với hai người họ.

Có rất rất nhiều ảnh chụp và video bọn họ đã từng quay.

Còn có hôn lễ của bọn họ, đó là hai người bọn họ đã thương lượng với nhau muốn tặng cho fan hâm mộ, Trần Lục Nam dùng phương thức này để cho mọi người xem.

Ngoại trừ Trần Lục Nam, còn có bạn bè cô và đồng nghiệp.

Các cô ấy đều mong Nhan Thu Chỉ làm việc lại, chờ mong bảo bảo cô đến, muốn đi chơi với cô, cùng nhau cố gắng.

Tất cả mọi người đều cho cô lời chúc phúc lớn nhất.

Ngay cả Nhan Gia Trì và Nhan Phong cũng xuất hiện.

Nhan Thu Chỉ thực sự hiểu ý nghĩa món quà này của Trần Lục Nam ở đâu.

Trong lúc mang thai, thực ra cô cũng rất muốn khống chế cảm xúc mình, nhưng có đôi khi sẽ bất an.

Mấy tháng bắt đầu, có vài đêm Nhan Thu Chỉ đều gặp ác mộng.

Đoạn thời gian đó ngay cả xem một chút video hình ảnh có liên quan đến phụ nữ mang thai cũng không thể, thậm chí cô còn dặn dò với Trần Lục Nam —— nói vạn nhất có cái gì ngoài ý muốn, nên làm sao bây giờ.

Cô không có cảm giác an toàn.

Về sau dần dần, Trần Lục Nam ghi chép lại tất cả những phản ứng đó của cô.

Anh dùng cách này để nói với bản thân, cho dù trên phương diện nào đi nữa, cô đều an toàn.

Có anh, và bọn họ bảo vệ cô chu toàn, yêu cô.

Sau khi phim công chiếu cùng ngày, các fan mê điện ảnh liền nổ tung.

Rất nhiều người đều nói, bọn họ kiên trì không khóc đến hết phim điện ảnh, lại vẫn cứ cảm động vì tình yêu của bọn họ, vì tình bạn của đám người Nhan Thu Chỉ.

Bọn họ thực sự để cho mọi người tin trên thế gian này có tình bạn thuần túy, một tình yêu cảm động nhất trên đời.

Anh và em, hai hợp làm một, là chúng ta.

Anh yêu em, vượt qua tất cả.

Cơn sốt phim vẫn tiếp diễn trong một thời gian dài.

Trần Lục Nam quay là một phim văn nghệ tình yêu thuần túy, chuyện xưa tính chất tương đối mạnh, kích thích cảm giác không lớn.

Doanh thu phòng vé cuối cùng đạt gần 2 tỷ, đã hoàn toàn vượt giá trị ước tính.

Một thời gian dài sau khi phim kết thúc, Trần Lục Nam đều ở nhà với Nhan Thu Chỉ.

Anh buông xuống tất cả công việc, ngày nào cũng một ngày ba bữa với Nhan Thu Chỉ, cùng cô tản bộ, đọc sách, thỉnh thoảng tưởng tượng cuộc sống sau khi sinh cục cưng như thế nào.

Vào cuối mùa đông đầu mùa xuân năm sau, nhà họ Trần ra đời một tiểu công chúa vừa tri kỷ vừa hiểu chuyện.

Tiểu công chúa nhà họ Trần nửa đêm cất tiếng khóc oe oe chào đời khi bầu trời đêm phủ đầy ngân hà, vào lúc ấy, bóng đêm ngoài cửa sổ đẹp không thể tưởng tượng nổi, mấy ngôi sao lóng lánh đã lâu không xuất hiện.

Trần Lục Nam vẫn luôn ở trong phòng sinh với cô.

Sau khi đứa trẻ được sinh ra, anh đã đến xem Nhan Thu Chỉ trước, xác định cô còn tốt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Tinh thần Nhan Thu Chỉ cũng buông lỏng theo.

Vài ngày sau, thân thể Nhan Thu Chỉ khôi phục không ít.

Cô có được những gì mình muốn, có được con gái đáng yêu nhất xinh đẹp nhất, nhưng mà đứa bé mới vừa sinh ra xấu xí hề hề, Nhan Thu Chỉ có hơi chê.

Nhưng tình nhân cũ trong mắt Trần Lục Nam hóa Tây Thi, anh cảm thấy con gái mình thế nào cũng đẹp.

Nhan Thu Chỉ không tranh luận với anh nữa.

Có điều sau một thời gian ngắn, Trần tiểu công chúa đúng là đẹp không ít, mắt to da trắng, con ngươi đặc biệt đen nhánh, giống như mã não đen[1], vô cùng vô cùng xinh đẹp.

Hơn nữa cô và Quý Thanh Ảnh còn có chút duyên phận thần kỳ, mặc dù niên đại hai người cách xa nhau, nhưng lại sinh nhật cùng ngày.

Cũng vì vậy, Phó Ngôn Trí cũng đối tốt với Trần tiểu công chúa hơn nhiều.

Tục xưng, yêu ai yêu cả đường đi.

Bảo bối của Nhan Thu Chỉ bọn họ, xem như là người nhận được ngàn vạn sủng ái.

Cô bé là người nhỏ nhất.

Đó cũng là tiểu bảo bối mọi người mong đợi nhất, vừa ra đời, liền có vô số người sủng ái.

Ngay cả cha Trần và Nhan Phong đều đặc biệt cưng chiều cô bé.

Không nói đến cái này, có thể bọn họ đã lớn tuổi rồi, bắt đầu muốn con cháu đầy đàn.

Thỉnh thoảng, Trần Lục Nam còn phàn nàn với Nhan Thu Chỉ, nói hôm nay cha Trần lại đến xem con gái.

Nhan Thu Chỉ dở khóc dở cười, nhưng không thể không nói, là như vậy.

Bởi vì con gái sinh ra, quan hệ giữa cha Trần và Trần Lục Nam hòa hoãn không ít, hai người thỉnh thoảng còn có thể ngồi chung một chỗ ôn hòa nhã nhặn thảo luận loại sữa bột nào tốt hơn, thảo luận hình như tiểu công chúa trở nên đẹp, cân nặng lại nhiều một chút, hôm nay ăn nhiều hơn một chút.

Tiểu công chúa nhà họ Trần đại danh gọi là Trần Tinh Lạc.

Một là trấn nhỏ Chiết Tinh, mội là do đêm ra đời đó.

Khi lấy tên, Nhan Thu Chỉ tìm câu thơ liên quan đến ngôi sao, thậm chí còn tìm ra được hai câu thơ mình rất thích.

—— tiếp hán nghi tinh lạc, y lâu tựa nguyệt huyền.

Cô rất thích, cứ như vậy tên của tiểu công chúa được quyết định.

Trần Lục Nam không có ý kiến, thậm chí còn rất thích, về phần những người khác... Ý kiến không quá quan trọng.

Tính tình Tiểu Tinh Tinh có hơi khác biệt với Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam.

Đứa nhỏ này... Dường như là kết hợp của hai người, cũng có thể vì chòm sao, thỉnh thoảng còn có chút cool.

Cũng rất đặc biệt.

Khi Tiểu Tinh Tinh được nửa tuổi, Nhan Thu Chỉ lần nữa rời núi quay phim.

Cô nhận một bộ phim truyền hình cổ trang.

Trong lúc quay phim, Trần Lục Nam sẽ đưa Tiểu Tinh Tinh đến xem cô, thỉnh thoảng còn ở với cô một tuần nửa tháng, thỉnh thoảng cô có thời gian, cũng sẽ chạy về nhà.

Trước kia, Nhan Thu Chỉ vẫn luôn không hiểu lắm vì sao có vài người sau khi mệt mỏi, còn có thể chạy về nhà.

Cho dù trong nhà có đứa bé, cũng có người chăm sóc, khi đó cô không thể hiểu được.

Nhưng chờ Tiểu Tinh Tinh đến rồi, cô chợt hiểu ra.

Trên thế giới này vĩ đại nhất phải là tình thương của cha hòa tình thương của mẹ.

Loại tình yêu này, không thể nào cắt bỏ được.

Đây là kết tinh tình yêu của cô và Trần Lục Nam, là minh chứng tình yêu của họ, không ai nỡ lòng mà buông tay.

Họ đều trân trọng tất cả những gì họ có được.

Mệt mỏi một chút thì làm sao.

Chỉ cần nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh có điểm giống mình, mặt mày có chút giống Trần Lục Nam, Nhan Thu Chỉ liền cảm giác bản thân có mệt mỏi rã rời đều được giải tỏa.

Chỉ cần nhìn thấy đứa nhỏ là đủ.

Ngược lại Trần Lục Nam đau lòng cô nửa đêm chạy về nhà, chỉ cần cô về nhà, cho dù là muộn, anh sẽ tự mình đến sân bay đón cô.

Hai người men theo bóng đêm về nhà, đều là người làm cha làm mẹ.

Cô và Trần Lục Nam đều dồn hết tình yêu vào người Tiểu Tinh Tinh.

Sau khi bộ tái xuất đóng máy, một nhà ba người bọn họ ra ngoài du lịch một chuyến, mang theo Tiểu Tinh Tinh trở về trấn nhỏ Chiết Tinh, còn đi tới bờ biển.

Mặc dù Tiểu Tinh Tinh chưa biết nói, cũng không biết biểu đạt, nhưng nhìn ra được trong mắt cô bé có sự hưng phấn.

Khi được một tuổi, Tiểu Tinh Tinh biết nói chuyện.

Hôm biết nói, thực ra là một ngày nắng bình thường, giống như ngày cô bé sinh ra, thời tiết rất tốt.

Vì mừng sinh nhật Tiểu Tinh Tinh, Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ đặc biệt mời bạn bè tới nhà làm một buổi party.

Mấy người đàn ông bận rộn trong phòng bếp, đám người Thẩm Mộ Tình ngồi chơi với Tiểu Tinh Tinh.

Nhan Thu Chỉ ngồi một bên xem điện thoại, là chị Manh sắp xếp cho cô một ít công việc.

Đang nhìn, ống quần cô bị người kéo kéo.

Nhan Thu Chỉ ngước mắt, liền đối diện với Tiểu Tinh Tinh nằm nhoài trên mặt thảm, cô bé vừa mới lảo đảo chạy đến chỗ cô thì té ngã.

Nhan Thu Chỉ bật cười, vừa định xoay người lại ôm cô bé, Thẩm Mộ Tình liền kêu: ''Đừng ôm đừng ôm, để tự cô bé đứng lên.''

''...''

Tay Nhan Thu Chỉ dừng lại, để ở giữa không trung.

Tiểu Tinh Tinh mở to mắt nhìn cô, tròn xoe, đặc biệt đáng yêu.

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút, nói: ''Tiểu Tinh Tinh, không phải ——''

Còn chưa kịp nói câu tiếp theo, Tiểu Tinh Tinh đột nhiên mở miệng, gọi hai chữ: ''Ma ma.''

Nhan Thu Chỉ khẽ giật mình, sững sờ tại chỗ.

Tiểu Tinh Tinh gọi xong, tiếp tục kéo ông quần cô, sau đó ôm chân cô bò dậy.

Thẩm Mộ Tình và đám người Quý Thanh Ảnh kinh hô: ''Tiểu Tinh Tinh vừa mới nói chuyện?''

Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt, nhìn người dựa vào chân mình, mơ mơ màng màng nói: ''... Hình như vậy?''

Một tay cô ôm Tiểu Tinh Tinh lên, nhẹ giọng nói: ''Tiểu Tinh Tinh, con vừa mới nói gì, gọi lại một lần nữa được không?''

Tiểu Tinh Tinh được cô ôm vào trong ngực, cũng không phải rất muốn đáp lại cô.

Nhan Thu Chỉ hòa đám người Thẩm Mộ Tình bu lại, Trần Lục Nam cũng nghe thấy động tĩnh liền đi ra.

Ánh mắt mọi người sáng quắc nhìn Tiểu Tinh Tinh, liền muốn tiếp tục nghe cô bé gọi người.

Tiểu Tinh Tinh được đặt ở trên ghế sô pha, cô bé cúi đầu chơi đồ chơi trong tay mình, cũng không phản ứng bọn họ.

Đám người Nhan Thu Chỉ dỗ một hồi lâu, cô bé cũng không phản ứng.

Một lúc sau, Nhan Thu Chỉ thở dài: ''Quên đi. Không miễn cưỡng con.''

Cô bật cười nói: ''Bắt đầu nói chuyện là tốt rồi''

Trần Lục Nam an ủi cô: ''Đợi lát nữa có khi lại gọi.''

Nhan Thu Chỉ gật đầu.

Mọi người tản đi.

Nhan Thu Chỉ ở lại ngồi cạnh Tiểu Tinh Tinh, không tiếp tục ép cô bé mở miệng.

Cô đang cầm một món đồ chơi của Tiểu Tinh Tinh, đang định đưa cho cô bé thì Tiểu Tinh Tinh chợt nhào vào trong ngực cô.

Nhan Thu Chỉ lập tức bắt được người.

Một giây sau, Tiểu Tinh Tinh bỗng nhiên hôn một cái trên mặt cô, gọi: ''Ma ma.''

Trong nháy mắt đó, Nhan Thu Chỉ giống như nhìn thấy như nhìn thấy hoa nở vào mùa xuân, đón gió mùa hạ, nhìn thấy cảnh phồn hoa vàng rực của đầu mùa thu, lại gặp tuyết rơi vào mùa đông.

Mọi thứ đều trở nên khác biệt vì tiểu bảo bảo trước mặt này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK