• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong thang máy, Nhan Thu Chỉ đứng ở giữa, bên cạnh là hai vị Phật khổng lồ, cô luôn cảm thấy có một ngọn lửa thiêu đốt không rõ nguồn gốc đang bùng cháy, thậm chí nếu sơ ý một chút còn có thể tự thiêu đốt chính mình.

Với hình ảnh phản chiếu của thang máy, Nhan Thu Chỉ liếc nhìn Trần Lục Nam và sau đó lại nhìn Nhan Gia Trì.

Nhan Gia Trì mím chặt môi, mí mắt giật giật, đồng phục học sinh bị buông lỏng, trông vô cùng không vui.

Cô quay đầu lại nhìn, vô tình nhìn thấy vết đỏ trên cổ cậu ta.

"Cổ em bị làm sao thế?"

Nhan Thu Chỉ đột nhiên hỏi: "Em đánh nhau với ai sao?"

Nhan Gia Trì nhìn cô: "Không có."

Nhan Thu Chỉ không kìm được mà trực tiếp ra tay: "Chị đều đã nhìn thấy rồi mà em vẫn còn nói không có."

Nói rồi, cô trực tiếp muốn kéo quần áo của Nhan Gia Trì, nhưng Trần Lục Nam đã ngăn cô lại trước khi tay cô chạm vào.

"Nhan Nhan, vẫn đang ở trong thang máy."

Nhan Thu Chỉ dừng lại và im lặng thu tay về.

Cũng may thang máy rất nhanh, không bao lâu sau đã xuống đến tầng nơi cô ở rồi.

Trần Lục Nam đã từng đến căn hộ này rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên Nhan Gia Trì tới đây, cậu ta nhìn hành động quen thuộc của Trần Lục Nam và lẩm bẩm hỏi: "Tại sao anh lại quen thuộc như vậy chứ?"

Nhan Thu Chỉ: "….."

Nếu không phải cô và Trần Lục Nam lúc này vẫn đang còn khó xử, cô thật sự muốn nói với Nhan Gia Trì, đó là chồng cô, tại sao lại không thể quen thuộc với căn hộ của vợ chứ?

Nhan Thu Chỉ ho khan, nhỏ giọng nói: "Người ta thông minh, nhìn thoáng qua có thể nhìn thấu cách bài trí của căn hộ rồi."

Nhan Gia Trì liếc nhìn cô, ánh mắt đó trần trụi hiện lên "chị cảm thấy em là đồ ngốc sao".

Nhan Thu Chỉ sờ sờ chóp mũi, đá chân cậu ta: "Đến sô pha ngồi xuống cho chị, để chị xem vết thương của em xem nào."

"…."

Có lúc nào đó, Nhan Gia Trì không thể chống đối lại Nhan Thu Chỉ được, vì vậy cậu ta chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống, dưới sự ép buộc của cô ngoan ngoãn cởi áo đồng phục học sinh của mình ra.

Con người cậu ta cao gầy, ngoại hình ưa nhìn, Nhan Gai đều có gen tốt về ngoại hình, dù là Nhan Thu Chỉ hay là Nhan Gia Trì thì họ đều có vẻ ngoài xinh đẹp.

Sau khi cởi áo ra, bên trong cậu ta có mặc một chiếc áo phông ngắn tay, làn da của cậu ta rất trắng, trên cố còn có vết xước rõ ràng.

Chỗ đó bị móng tay của ai đó vô tình cào vào, nó dài và trong hơi gớm ghiếc. Cô cau mày, nhỏ giọng hỏi: "Em đánh nhau với ai sao?"

"Ừm."

"Bạn học nữ sao?"

Nhan Gia Trì ngạc nhiên nhìn cô.

Nhan Thu Chỉ bĩu môi: "Chỉ có bạn học nữ mới cào người khi đánh nhau, còn nam sinh các em đánh nhau thì cũng dùng móng tay cào người ta sao?"

Nhan Gia Trì: "….."

Cậu ta đột nhiên cảm thấy thật là một sai lầm lớn khi đến với Nhan Thu Chỉ.

Trần Lục Nam vừa vào phòng đã nhận được cuộc điện thoại, sau khi tắt điện thoại, liền nghe thấy được câu nói này.

Anh tỏ vẻ vô lực đối với suy nghĩ không kiềm chế của Nhan Thu Chỉ, bước tới hỏi: "Còn có chỗ nào bị thương không?"

Nhan Gia Trì không nói gì.

Nhan Thu Chỉ trừng mắt nhìn cậu ta: "Đang nói chuyện với em đó, còn có chỗ nào bị thương nữa không?"

"Không có."

"Em chắc chắn chứ?" Nhan Thu Chỉ hoàn toàn không tin, cô dừng lại, chỉ tay vào nói: "Cởi áo phông ra cho chị xem."

"…."

Nhan Thu Chỉ nhìn bộ dạng cậu ta ngồi trên ghế sô pha, cau mày nói: "Nhanh lên, chị bảo em cởi áo ra."

"Em đã mười bảy tuổi rồi."

"Mười bảy tuổi thì làm sao? Chị vẫn là hai mươi bốn tuổi rồi đó."

Nhan Thu Chỉ thực sự không nghĩ nhiều, cô và Nhan Gia Trì là chị em, việc cởi áo để xem trên người cậu ta có còn vết thương nào nữa không là điều hoàn toàn bình thường.

Hai chị em im lặng nhìn nhau, Nhan Gia Trì lúng túng nói: "Em không cởi."

"Tại sao chứ?"

"Em đã lớn rồi."

Nhan Thu Chỉ: "….."

Cô nhìn cái cổ ửng hồng của Nhan Gia Trì, sau khi nhận ra điều gì đó, cô nghẹn ngào, không nhịn được than thở: "Em cho rằng chị muốn xem sao, để Trần Lục Nam xem cho em."

Nói xong, Nhan Thu Chỉ quay đầu nhìn Trần Lục Nam nói: "Anh xem giúp em đi, nếu như dám gạt em, em sẽ đưa hai anh em vào danh sách đen."

Hai người: "…."

Nhan Gia Trì nhìn theo bóng lưng chạy lon ton vào phòng của cô, không thể không nói: "Thật trẻ con."

"Ai trẻ con?"

Trần Lục Nam nâng mắt lên, lạnh lùng nhìn cậu ta.

Nhan Gia Trì cứng họng, nói: "Tôi không bị thương ở đâu cả."

"Nghe chị gái cậu, tôi kiểm tra rồi cô ấy mới yên tâm được."

Nhan Gia Trì không thích Trần Lục Nam, nhưng lúc này vẫn thực sự không thể không nghe lời anh.

Cậu ta đưa tay cởi áo ra, thật ra sau lưng có dấu vết bị người ta đánh bị thương, một vết xanh tím lớn, nhìn qua có chút đáng sợ.

"Anh đừng nói chị gái tôi."

Trần Lục Nam nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Đánh nhau với bạn học sao?"

"Không phải?"

"Chắc chắn?"

Nghe vậy, Nhan Gia Trì sốt ruột nói: "Nói là không phải thì là không phải, cũng không phải là chuyện lớn gì, anh đừng nói với chị gái tôi."

"Tại sao lại không thể nói cho cô ấy biết được?"

Nhan Gia Trì bị lời nói của Trần Lục Nam chặn lại, cậu ta hung dữ trừng mắt nhìn anh nói: "Anh bị thương thì có nói cho chị gái tôi biết không?"

Trần Lục Nam: "…."

Anh khẽ cười, kiểm tra cho cậu ta xong liền nói: "Nếu đã không muốn cho chị gái cậu biết, thì tại sao hôm nay lại đến đây làm gì?"

Trong nháy mắt, khuôn mặt Nhan Gia Trì càng đỏ hơn.

Cậu ta giống như một đứa trẻ bị người ta nhìn thấu tâm tư vậy, cảm thấy rất xấu hổ, bất an.

Cậu ta trừng mắt nhìn Trần Lục Nam, rất lâu sau mới nói: "Ai cần anh lo chứ?"

Vẻ mặt Trần Lục Nam lạnh lùng, cũng không tức giận, nhỏ giọng nói: "Nếu như cậy không phải là em của Nhan Nhan, tôi cũng không lo cho cậu."

Khi cả hai đang đối mặt với nhau, giọng nói của Nhan Thu Chỉ từ trong phòng vang lên: "Đã xong chưa?"

Căn phòng cách âm không tốt, Nhan Thu Chỉ căn bản đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện giữa hai người họ.

Trần Lục Nam trầm mặc nhìn cậu ta, thấp giọng nói: "Mặc áo vào đi."

"Ừm."

Nhan Gia Trì nhanh chóng mặc áo vào.

Trần Lục Nam đi tới gõ cửa phòng, Nhan Thu Chỉ ló đầu ra: "Xong rồi?"

"Ừm."

"Có bị thương không?"

"Bị thương nhẹ." Trần Lục Nam cúi đầu nhìn cô: "Anh đi mua thuốc cho cậu ấy."

"Em đi mua được rồi."

Nhan Thu Chỉ nói: "Anh ở đây nói chuyện với nó giúp em một chút." Cô dừng lại, nhìn Trần Lục Nam: "Đợi lát nữa mua thuốc xong anh cũng nên trở về làm việc rồi."

Trần Lục Nam: "…."

Anh cười, khàn giọng nói: "Muốn quá rồi, để anh đi mua."

Cuối cùng, Nhan Thu Chỉ vẫn không thể đánh bại được Trần Lục Nam.

Sau khi người đi rồi, căn phòng trở nên yên lặng.

Nhan Gia Trì đang ngồi trên ghế sô pha, nghiêm chỉnh.

Cậu ta nhìn Nhan Thu Chỉ, trực tiếp hỏi: "Tối nay Trần Lục Nam không ở lại đây?"

Nhan Thu Chỉ nghi ngờ nhìn cậu ta.

"Có phải hai người cãi nhau rồi không?"

Nhan Thu Chỉ nhìn cậu ta không nói nên lời: "Sao em lại nói chuyện linh tinh đó vậy?"

Nhan Gia Trì: "Em chỉ tùy tiện hỏi thôi."

"Ồ."

Nhan Thu Chỉ không quan tâm đến câu hỏi của cậu ta, ngồi xuống bên cạnh nói: "Em đã nói với cha mẹ em chưa, tối nay mấy giờ về nhà?"

"Em không về nhà."

"Em nói cái gì?" Nhan Thu Chỉ ngẩng đầu không dám tin nhìn cậu ta: "Nếu không về nhà thì em ở đâu?"

Nhan Gia Trì tự tin nói: "Căn hộ này của chị có nhiều phòng như vậy, không thể cho em mượn một căn phòng sao?"

"Không thể."

Nhan Thu Chỉ nhìn cậu ta, ghét bỏ nói: "Ở cũng được, chị sẽ thu tiền."

"Bao nhiêu tiền một đêm?"

"Một ngàn tệ."

"Tại sao chị không đi cướp đi?"

Nhan Thu Chỉ nhún vai, vui vẻ đấu võ mồm với cậu ta: "Chị muốn cướp của em đó."

"……"

Sau một hồi im lặng, Nhan Gia Trì cố nén giọng: "Vậy một ngàn tệ một đêm đi."

Nhan Thu Chỉ sửng sốt vài giây, đứng dậy đi vào phòng bếp: "Bỏ đi, em thích ở thì ở, chỉ cần nói rõ với bọn họ trước là được, chị không muốn giải thích với họ."

"Ừm."

Sau khi Trần Lục Nam trở về từ hiệu thuốc bôi thuốc cho Nhan Gia Trì xong, anh nhìn thấy hai bát mì nóng trên bàn.

Sau khi bắt gặp ánh mắt của anh, Nhan Thu Chỉ nói: "Trong nhà hết đồ ăn rồi, chỉ có mì gói thôi."

Cô nhìn Trần Lục Nam: "Không muốn ăn cũng không sao."

Nhan Gia Trì trực tiếp ngồi vào bàn ăn, mở một bát ra: "Em thích."

Trần Lục Nam: "…."

Nhan Gia Trì quay lại nhìn Trần Lục Nam và nói: "Anh ấy chắc chắn sẽ không ăn, có phải là chị đã quên rồi không, nghệ sĩ các chị đều phải giữ gìn vóc dáng của mình thật đẹp mà."

Nhan Thu Chỉ: "….."

Cô lười gán cho Nhan Gia Trì hai từ "trẻ con".

Trần Lục Nam thâm tình nhìn hai người, trầm giọng nói: "Thật sự đã lâu không ăn rồi."

Nói xong, anh cũng ngồi xuống theo.

Nhan Thu Chỉ không đói, dù có đói cô cũng không ăn mì gói.

Đó là những gì cô chuẩn bị cho mình khi sắp chết đói, hoặc là khi tâm trạng cực kỳ tồi tệ, trong tình huống bình thường cô sẽ không động đến.

Sau khi ăn mì gói xong, Nhan Gia Trì không hề động đậy.

Cậu ta giương mắt nhìn Trần Lục Nam, diễn vai tiểu chủ nhân: "Anh nên đi rồi."

"…."

Trần Lục Nam thong thả ung dung nhìn cậu ta: "Cậu nên về nhà đi."

Nhan Gia Trì mỉm cười, đắc ý nói: "Chị tôi nói tối nay tôi có thể ở lại đây, nhưng anh không được."

Nghe vậy, Trần Lục Nam ngạc nhiên nhìn người đang ngồi trên ghế sô pha.

Sau khi nhận được ánh mắt của Trần Lục Nam, Nhan Thu Chỉ gật đầu: "Muộn quá rồi, anh về trước đi, tối nay Nhan Gia Trì sẽ ở lại đây."

Trần Lục Nam không nói gì một lúc lâu, anh nhìn chằm chằm vào Nhan Thu Chỉ một lúc, sau đó chuyển ánh mắt sang khuôn mặt đắc ý của Nhan Gia Trì, lại lần nữa cảm thấy vô lực.

Hít một hơi thật sâu, Trần Lục Nam vẫn duy trì phong thái lịch lãm: "Nghỉ ngơi sớm đi."

"Ừm."

Sau khi Trần Lục Nam rời đi, Nhan Thu Chỉ không kìm được, đưa tay gõ đầu Nhan Gia Trì: "Từ khi nào em còn có thể thay chị đuổi người khỏi chỗ chị thế?"

Nhan Gia Trì che đầu của mình bị đánh thông của mình, hét lên: "Chị, đó không phải là chị không muốn nhìn thấy anh ấy sao?"

Nhan Thu Chỉ vô thức muốn phản bác lại, lời nói đến miệng lại thu lại.

Nhan Gia Trì nhìn chằm chằm vào cô hồi lâu, nhỏ giọng hỏi: "Chị, em đã xem hết tin tức mới của anh ấy rồi."

"….. Ồ, vậy thì sao?"

Nhan Gia Trì mím môi một lúc rồi mới nói: "Nếu anh ấy đối xử tệ với chị, chị cũng đừng cần anh ấy nữa."

Nhan Thu Chỉ im lặng một lúc, sau đó cười nhẹ: "Biết rồi."

Cô ngước mắt lên nhìn Nhan Gia Trì: "Chị đi tìm cho em một bộ quần áo ngủ, đi tắm rửa rồi đi ngủ đi."

"Ừm."

Nhan Gia Trì nhìn bóng cô đang chạy trốn, nói: "Em sẽ đứng về phía chị."

Nhan Thu Chỉ giữ chặt tay nắm cửa một hồi, ném lại một câu: "Biết rồi, nhóc con."

Buổi tối hôm nay, hai chị em vui vẻ mở ra một sự hòa hợp hiếm có.

Nhan Thu Chỉ tìm được một bộ quần áo mà trước đây Trần Lục Nam chưa từng mặc đưa cho cậu ta, sau đó trở về phòng mình tắm rửa và nghỉ ngơi.

Cô không có thời gian để chăm sóc Nhan Gia Trì, việc nên làm cũng đã làm rồi, thế là được rồi.

Sáng sớm hôm sau, khi Nhan Thu Chỉ thức dậy thì đã không còn sớm nữa.

Hôm nay cô có một sự kiện cần tham gia, nam nữ chính của bộ phim truyền hình đều đã định rồi, buổi tối cần phải đi ăn cơm cùng với đạo diễn và những người khác, sau đó bắt đầu sắp xếp đọc kịch bản.

Khi cô mở cửa đi ra, phòng khách đã im ắng.

Nhan Thu Chỉ quay đầu nhìn vào phòng khách, cửa đã mở rồi.

Cô sững sờ vài giây, sau đó gõ cửa và gọi lớn: "Nhan Gia Trì?"

Không có người trả lời.

Nhan Thu Chỉ đi vào, nhìn thấy bộ quần áo hôm qua đưa cho cậu ta đã được gấp gọn gàng ngay ngắn trên giường.

Cô hơi dừng lại, nhìn thấy một tờ giấy ghi chú ở bên cạnh.

Nhan Thu Chỉ liếc nhìn rồi xoay người đi vào phòng bếp.

Trong phòng bếp có cháo kê nóng hổi và trứng gà luộc, cô hơi giật mình, có một cảm giác không thể giải thích được dâng trào trong lồng ngực.

Một lúc lâu sau, Nhan Thu Chỉ bưng cháo kê lên bàn và gửi một tin nhắn cho Nhan Gia Trì.

Cô nhìn chằm chằm vào bát cháo trước mặt hồi lâu, không nhịn được liền chụp ảnh đăng lên Weibo.

Nhan Thu Chỉ hiếm khi chia sẻ về cuộc sống thường ngày của mình, nhưng chia sẽ bất ngờ này sẽ khiến người hâm mộ bất ngờ và ngạc nhiên.

Khi cô đăng lên Weibo, đúng lúc Trần Lục Nam ở trong xe nghe thấy trợ lý báo cáo về lưu trình của một hạng mục lớn.

Điện thoại di động của anh rung lên, là nhắc nhở của Weibo.

Trần Lục Nam click mở ra, sau một lúc lâu cũng không nói gì.

Trợ lý đang hăng say nói chuyện, sau một hồi lâu không nghe thấy phản ứng gì, vô thức quay đầu lại nhìn anh: "Trần Tổng?"

Anh ấy nhìn sắc mặt Trần Tổng… tại sao lại có chút không ổn.

"Là tôi đã nói sai chỗ nào sao?"

Trần Lục Nam lạnh lùng nói: "Không có, tiếp tục đi."

"Vâng."

Người trợ lý nhìn vào chiếc điện thoại di động anh chưa đặt xuống, có chút tò mò không biết anh đang xem cái gì, nhưng chung quy là không có can đảm để hỏi.

Weibo của Nhan Thu Chỉ tràn ngập những bình luận của người hâm mộ.

(Aaaaaaa, cháo kê của chị nhìn ngon quá.)

(Wow wow wow buổi sáng chỉ cần một bát cháo kê và một quả trứng, quả nhiên tôi không xứng là một người gầy.)

(Đợi đã, chị đã từng nói mình không biết nấu cơm, vậy vấn đề là, bát cháo và quả trứng này là ai làm đây?)

(Aaaaaaaaaaaaa cuối cùng chị em cũng phát hiện ra điểm mù rồi! Tôi chỉ tò mò đây là do ai làm mà đáng để Nhan Nhan của chúng ta đăng kỷ niệm lên Weibo chứ.)

(???? Có thể không phải là người Nhan Nhan thích làm chứ?)

(Phi phi phi, chị gái của chúng ta bây giờ đang độc thân.)

………..

Ngón tay Trần Lục Nam lướt xuống, càng lướt xuống, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Lại trở lại bình luận nói, anh còn nhìn thấy Nhan Thu Chỉ trả lời bình luận của người hâm mộ.

(Nhan Thu Chỉ): Không phải tôi tự làm.

(Nhan Thu Chỉ): Ăn rất ngon, mùi vị cũng không tồi.

Đôi mắt Trần Lục Nam trùng xuống một chút, biết rõ ràng có lẽ là Nhan Gia Trì đã làm, nhưng vẫn có chút khó chịu.

Anh nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, trong ánh mắt đã không còn cảm xúc nào nữa.

Anh gửi cho Nhan Thu Chỉ một tin nhắn, rồi mới cất điện thoại di động đi: "Vừa nói đến đâu rồi?"

Trợ lý sửng sốt, sau đó nhanh chóng báo cáo.

Trong xe chỉ nghe thấy giọng nói run rẩy báo cáo tiến độ của trợ lý, khí thế không dám ra.

Từ đầu đến cuối, Trần Lục Nam chỉ thỉnh thoảng trả lời hai câu, giọng điệu trầm ổn, lời lẽ súc tích, có trọng điểm.

Thật sự các trợ lý nhìn thấy anh đều là qua màn hình lớn, đột nhiên không kịp thích ứng trong hoạt động thực tế, anh ấy phát hiện rằng Trần Tổng còn nghiêm túc hơn Tổng giám đốc Trần, khiến người ta khiếp sợ, ánh mắt anh lạnh lùng, khi anh dùng ánh mắt đó nhìn người khác, sẽ khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.

Nhan Thu Chỉ không trả lời tin nhắn của Trần Lục Nam, cô liếc nhìn rồi ném điện thoại di động đi.

Buổi tối, cô đến câu lạc bộ để gặp đạo diễn và những người khác.

Trước đó Nhan Thu Chỉ đã nhận được tin tức, nam chính chính là một người quen cũ của cô, Thiệu Việt.

Chỉ là cô không ngờ rằng, Mục Hân cũng sẽ ở đây.

Khi cô đến nơi, Thiệu Việt và Mục Hân đã ở bên trong, cô hơi mỉm cười, nói: "Xin lỗi, có phải là tôi đến muộn rồi không?"

Khuôn mặt của Mục Hân tràn đầy nụ cười, vừa nhìn thấy cô, cô ấy đã đứng lên, kích động nói: "Chị Thu Chỉ, không muộn chút nào, em và anh Thiệu Việt cũng vừa mới tới."

Nhan Thu Chỉ gật đầu.

Thiệu Việt ngẩng đầu nhìn cô nói: "Đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp."

Một lúc sau, đạo diễn và nhà sản xuất cùng biên kịch đề đã đến.

Một nhóm người cùng nhau ăn cơm và thảo luận về kịch bản.

Điện thoại di động của Nhan Thu Chỉ rung lên, cô nhìn xuống, điều chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng.

Thiệu Việt ở bên cạnh nhìn thấy, thấp giọng hỏi: "Không trả lời tin nhắn sao?"

Nhan Thu Chỉ mỉm cười: "Không cần vội."

Thiệu Việt liếc nhìn cô, không hỏi thêm câu hỏi nào.

Sau khi ăn cơm xong, mọi người ra về.

Vì có đạo diễn và những người khác, Nhan Thu Chỉ uống một ly rượu nhỏ, cô uống hai ly sẽ không say nhưng mặt sẽ đỏ lên rõ ràng.

Sau khi ra khỏi phòng bao, Nhan Thu Chỉ gọi điện thoại cho Châu Châu đến đón cô, Châu Châu đã gọi điện thoại đến trước rồi.

"Chị Nhan Nhan, chỗ bạn em xảy ra chút chuyện, em có thể không thể đến đón chị được."

Nhan Thu Chỉ sửng sốt, trầm giọng nói: "Được rồi, em chăm sóc bạn đi, chị sẽ bắt xe về."

"Xin lỗi nhé, chị Nhan Nhan."

Nhan Thu Chỉ dở khóc dở cười nói: "Xin lỗi cái gì chứ, đêm nay chị không uống rượu, không cần đến đâu."

Sau khi tắt điện thoại, Mục Hân và Thiệu Việt quay lại nhìn cô: "Chị Thu Chỉ, hay là để Thiệu Việt đưa chị về đi."

Thiệu Việt cũng gật đầu: "Chị ở chỗ nào?"

Nhan Thu Chỉ mỉm cười từ chối: "Không cần đâu, tôi bắt taxi là được."

Thiệu Việt nhìn cô, dừng lại một chút rồi hỏi: "Làm sao chứ, sợ bị phóng viên truyền thông chụp ảnh sao?"

Nhan Thu Chỉ thẳng thừng gật đầu: "Để đề phòng."

Cô cười nói: "Tôi sẽ bắt taxi."

Thiệu Việt nhìn cô như vậy, sau khi im lặng một lúc lâu liền nói: "Chị để ý như vậy sao?"

Anh cười nói: "Dù sao cũng là đối tác, đưa chị về nhà đâu có là chuyện gì đâu." Nói rồi, anh ấy hất cằm về phía Mục Hân nói: "Thuận tiện đưa Tiểu Hân về cùng, tài xế của tôi đã đến rồi."

Lời cũng đã nói đến mức này rồi, lại có Mục Hân ở đây, Nhan Thu Chỉ muốn từ chối nữa cũng không dễ kết thúc được.

Dù sao tương lai vẫn còn vài tháng cần hợp tác nữa, cô gật đầu, thuận thế nói: "Vậy làm phiền anh Thiệu rồi."

Thiệu Việt cười nhẹ: "Nên làm thôi."

Sau khi lên xe, Nhan Thu Chỉ mới phát hiện ra rằng Trần Lục Nam đã gửi cho cô vài tin nhắn.

Báo cáo với cô về việc sắp xếp công việc của anh trong tối hôm nay, tối nay Trần Lục Nam sẽ đi ăn cùng đối tác, nên đã báo cáo trước với Nhan Thu Chỉ.

Nhan Thu Chỉ nhìn tin nhắn của anh, trả lời một câu: (Ừm, em biết rồi.)

Trần Lục Nam: (Liên hoan kết thúc rồi sao?)

Nhan Thu Chỉ: (Ừm.)

Trần Lục Nam: (Về nhà nghỉ ngơi thật tốt nhé.)

Nhan Thu Chỉ liếc nhìn, không trả lời tin nhắn nữa.

Mục Hân quay lại nhìn cô: "Chị Thu Chỉ, chị đang nói chuyện với ai vậy?"

"Một người bạn thôi."

Nhan Thu Chỉ quay đầu nhìn cô ấy nói: "Tối mai phải gia nhập đoàn rồi, cảm giác thế nào?"

Mục Hân mỉm cười: "Chị Thu Chỉ và Anh Thiệu cần chiếu cố em nhiều chút mới được, kỹ năng diễn xuất của em không tốt lắm."

Nhan Thu Chỉ mỉm cười: "Được."

Nhà của Mục Hân tương đối gần, nên sau khi đưa cô ấy về xong mới đưa Nhan Thu Chỉ về.

Trong xem im lặng, tài xế tập trung lái xe, Thiệu Việt quay đầu nhìn cô vài lần, cảm thấy có chút hoảng hốt.

Anh ấy hơi dừng lại, nhỏ giọng hỏi: "Đọc kịch bản thế nào rồi?"

"Vẫn tốt."

Nhan Thu Chỉ rất chăm chỉ trong công việc: "Đã đọc mấy lần rồi."

Thiệu Việt nói: "Cô luôn nghiêm túc trong vấn đề này."

Nhan Thu Chỉ mỉm cười.

Thái độ của cô lạnh lùng và lãnh đạm, không thể nói là tốt cũng không thể nói là xấu.

Sau khi xe dừng lại ở cửa tiểu khu, Nhan Thu Chỉ xuống xe.

Cô không ngờ rằng Thiệu Việt cung đi xuống theo.

"Cám ơn anh."

Thiệu Việt nhìn cô, bất đắc dĩ hỏi: "Nhất định phải khách sáo như vậy sao?"

Nhan Thu Chỉ gật đầu: "Đây là điều nên làm?"

Cô không nói chuyện nhiều với Thiệu Việt, sau khi chào hỏi xong liền quay người đi vào trong tiểu khu, bóng đêm mông lung, bóng dáng cô bị ánh trăng kéo rất dài.

Sau khi Nhan Thu Chỉ về đến nhà, cô xoa xoa hai thái dương đau nhức rồi đi thẳng vào phòng.

Cô vừa mới cố gắng hết sức chống cự lại, cũng không ngờ tửu lượng của mình lại kém như vậy.

Nhan Thu Chỉ miễn cưỡng rót cho mình một ly nước để uống, lúc này cô mới cảm thấy bản thân tỉnh táo hơn rất nhiều.

Cô cầm bộ đồ ngủ vào phòng tắm tắm rửa, cũng không biết một phút đó cô còn có thể bị người khác chụp được ảnh.

Khi Nhan Thu Chỉ đi ra khỏi phòng tắm, cô vô tình nhìn điện thoại di động của mình, mười mấy cuộc gọi nhỡ.

Có của Trần Lục Nam, có của Chị Manh, còn có của Châu Châu và Thẩm Mộ Tình nữa.

Cô hoảng hốt một chút, điện thoại di động lại lần nữa vang lên, cô nhanh chóng nhấc máy.

"Alo."

Nhan Thu Chỉ cau mày: "Châu Châu, có chuyện gì mà gọi điện thoại chị vậy?"

Cô còn chưa kịp nói xong, bên kia đã truyền đến giọng nói lo lắng của Châu Châu: "Chị Nhan Nhan! Chị và Thiệu Việt lên hot search rồi."

Nhan Thu Chỉ: "…..Hả?"

Châu Châu nhanh chóng nói: "Giới truyền thông chụp được ảnh hai người cùng đi ăn tối rồi còn cùng nhau về nhà nữa, còn nói là cả hai cùng nhau về tổ ấm, bây giờ hot search đã bùng nổ rồi."

Nhan Thu Chỉ: "???"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK