Nếu đây là phòng mình thì có lẽ tên Trần Lục Nam đã bị đuổi đi rồi.
Lời đến miệng Nhan Thu Chỉ lại nuốt về, đối mặt với ánh mắt thâm trầm của người đàn ông một lúc lâu, lỗ tai nóng lên, gò mắt phiếm hồng, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mắng: ''Anh có thể giữ lại một chút thiết lập nhân vật của mình được không?''
Sao bây giờ suốt ngày cứ giở trò đùa giỡn lưu manh, đúng là không phải người.
Mặc dù loại cảm giác này không quá đáng ghét, nhưng thật sự... Thật làm cho người ta không kịp phòng bị.
Trần Lục Nam nhìn chằm chằm lỗ tai đang đỏ của cô, cúi đầu nở nụ cười.
Nhan Thu Chỉ cho là anh đang cười mình, nhịn không được đạp anh một cái ở dưới gầm bàn, dùng ánh mắt cảnh cáo: ''Anh cười cái gì?"
Trần Lục Nam rũ mắt, trêu ghẹo nhìn cô: ''Xấu hổ?''
Nhan Thu Chỉ mặc kệ anh.
Trần Lục Nam cười thấp giọng nói: ''Đây không phải là cái em nghĩ sao?''
Thầy và học sinh play.
Lúc Trần Lục Nam nói đúng là không nghĩ theo hướng này, nếu không phải Nhan Thu Chỉ nhắc nhở, anh cũng không để ý tới.
Nhan Thu Chỉ: ''...''
Cho nên ý nghĩ của cô là không trong sáng rồi.
Cô liếc Trần Lục Nam một cái không để ý tới anh nữa.
Nhan Thu Chỉ cúi đầu uống canh, dáng vẻ chậm rãi, động tác vô cùng thoải mái.
Trần Lục Nam ăn nhanh, đã sớm đặt bát xuống ngồi đối diện chờ cô.
Sau khi ăn xong, Nhan Thu Chỉ không khỏi cảm khái: ''Ngày mai có thể Châu Châu và chị Manh sẽ tố cáo.''
Trần Lục Nam: ''Nói gì?''
''Em ăn béo.''
Nhan Thu Chỉ sờ lên bụng mình, có thể cảm nhận rõ ràng được mình ăn nhiều.
Trần Lục Nam vừa quay đầu lại nhìn thấy cảnh này, anh dừng một chút rồi thấp giọng nói: ''Vậy đi chạy một lúc, bên kia có máy chạy bộ.''
''... Ồ.''
Nhan Thu Chỉ nhẹ nhàng nhìn sang: ''Đợi chút nữa đi.''
Trần Lục Nam cũng không thúc giục cô, đứng dậy thu dọn sạch sẽ bàn ăn, Nhan Thu Chỉ nhìn không được đi theo hỏi: ''Nếu không để em rửa bát?''
''Không cần đâu.''
Trần Lục Nam quay đầu nhìn cô: ''Em nghỉ ngơi một lát đi.''
Nhan Thu Chỉ ngượng ngùng ''Ừm'' vừa nói: ''Vậy được rồi.''
Cô hình như có chút vướng víu.
Thực ra hai người không cần rửa bát đũa cũng được nhưng Trần Lục Nam có bệnh thích sạch sẽ, không thể chịu đựng những cái đó để trong phòng bếp chờ ngày mai người làm đến quét dọn.
Nhan Thu Chỉ nhìn bóng lưng anh, không xen vào nữa.
*
Cô đi về phía phòng tập thể hình, nói là phòng tập thể hình cũng không phải, đó chỉ là một không gian thu hẹp để máy chạy bộ và thảm yoga thôi.
Căn phòng này có đầy đủ mọi thứ.
Nhan Thu Chỉ đứng dựa tường, dự định sau khi tiêu hoá xong đi tập yoga.
Cô đứng một bên xem điện thoại, hơn mười phút trước Nhan Gia Trì gửi cho cô một tin nhắn.
Chuyện lần trước Nhan Gia Trì đánh nhau, đã qua rồi Nhan Thu Chỉ không hỏi, hai người họ rất ít chủ động nói chuyện phiếm, trừ phi là có cái gì đặc biệt hoặc chuyện khẩn cấp.
Hai người xa cách, còn không thoải mái bằng đôi tình nhân khác cãi nhau.
Nhan Gia Trì:【Có phải chị đang ở thành phố D quay phim không?】
Nhan Thu Chỉ nhướng mày:【Làm sao vậy?】
Nhan Gia Trì:【Thì hỏi một chút.】
Nhan Thu Chỉ:【Ừ.】
Cô nhìn điện thoại hồi lâu, nhìn chằm chằm vào mấy chữ ''Đang nhập vào khung chat'' nửa ngày cũng không thấy Nhan Gia Trì gửi tin nhắn nào tới.
Nhan Thu Chỉ nhếch môi không để ý tới cậu ta nữa.
Cô mở album ảnh của mình, còn chưa kịp thưởng thức ảnh chụp hoàn mỹ của bản thân thì chị Manh đã gửi tin tức tới trước.
Chị Manh:【Nhan Nhan, tốt xấu gì em cũng phải chăm sóc Weibo của mình chứ?】
Buổi tối cô ấy đi xem số liệu của Nhan Thu Chỉ trên Weibo phát hiện, dù là siêu thoại hay dưới bình luận Weibo của cô, tất cả đều đang kêu gọi cô đăng ảnh chụp lên Weibo.
Làm fans của cô thực sự quá khó khăn.
Thần tượng rõ ràng có được thịnh thế mỹ nhan mà cũng là một người trẻ tuổi, nhưng lại không thích đăng Weibo, không đăng ảnh thì thôi đi, ngay cả chuyện nhỏ thường ngày cũng không thích chia sẻ.
Mỗi lần muốn nhìn ảnh chụp mới hoặc chuyện gì thú vị, mọi người đều phải đến Weibo bạn bè cô để tìm, tủi thân ba ba làm bộ đáng thương tìm một chút đồ ăn.
Lần này, khoảng cách Nhan Thu Chỉ đăng Weibo lần trước đã là một tháng.
Bài đăng lên Weibo lần trước vẫn là chuyển tiếp tuyên truyền đoàn làm phim, viết một câu -- Xin chỉ giáo nhiều hơn.
Nhan Thu Chỉ nhìn tin nhắn chị Manh gửi đến, dở khóc dở cười:【Vậy bây giờ em sẽ đăng một cái.】
Chị Manh:【?? Nghe lời như vậy?】
Khóe môi Nhan Thu Chỉ nín cười: 【Ừ, có nội dung cần chia sẻ.】
Chị Manh:【Được.】
Năm phút sau, fans vẫn luôn mong ngóng thần tượng mình đăng Weibo, thần tượng bọn họ thật sự đăng Weibo rồi!!!
Khắp nơi ăn mừng!!!
@Nhan Thu Chỉ: Chia sẻ bữa tối hôm nay, các bạn ăn cơm đi hehe, ăn nhiều đừng quên vận động nha~, tôi chuẩn bị tập yoga sau đó đi ngủ【ảnh chụp】.
Cô đăng tấm ảnh đứng bên cạnh chụp bàn ăn, sắc hương vị đều đủ.
Trần Lục Nam làm đồ ăn còn rất chú trọng màu sắc mỹ cảm các loại, là yêu cầu ''Đầu bếp''.
【A a a a a a a a báo cáo mọi người!!! Rốt cục Nhan Thu Chỉ cũng nghe được lời kêu gào của chúng ta, đăng Weibo rồi!!!】
【Tất cả fans tất cả fans mau tới!!! Hôm nay tuyết rơi tháng tư!!! Nhan Thu Chỉ đăng Weibo.】
【A a a a a a a a a chị gái ăn ngon a.】
【Chị gái ăn nhiều một chút!】
【Ô ô ô ô ô chị gái là một mỹ thiếu nữ có kỷ luật a!!! Ăn nhiều còn muốn vận động ô ô ô ô, tôi ăn no rồi không muốn cử động tí nào.】
【Chờ chút a các chị em! Các bác không phát hiện điểm mù sao, Nhan Nhan chúng ta ăn cơm nhà sao?? Ai làm.】
【Đúng nha!!! Nhan Nhan đăng không phải là nhà ăn hay khách sạn làm đi, mặc dù vẻ ngoài nhìn đẹp, nhưng không giống ăn ở nhà.】
【Đừng quản ai làm, chị gái đăng Weibo đã rất tốt rồi a a a a a!】
......
Khi Nhan Thu Chỉ nhìn thấy fans bắt đầu đào người làm cơm, mí mắt đột nhiên giật giật.
Cô tỉ mỉ phóng to bức ảnh, còn tốt, không có bóng dáng Trần Lục Nam, chắc là không có vấn đề gì.
Cô không thể đưa ra ngoài ánh sáng.
Đương nhiên, nếu quả thật lộ ra ánh sáng rồi, cũng na ná như vậy.
Nhan Thu Chỉ cũng không biết bản thân nghĩ thông suốt từ lúc nào, đối với quan hệ giữa mình và Trần Lục Nam, dần dần từ từ không sợ hãi bị người khác biết.
Trần Lục Nam đi ra từ phòng bếp, nhìn thấy cảnh cô đang ngẩn người cầm điện thoại.
Anh cúi đầu, cầm khăn giấy lau tay.
Nghe thấy tiếng động, Nhan Thu Chỉ ngoảnh lại nhìn anh.
Trần Lục Nam thong thả ung dung, khăn giấy màu trắng đối lập với làn da ăn, anh không nhanh không chậm dùng khăn giấy lau sạch ngón tay mình, một ngón lại một ngón.
Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, cứ như nhìn cảnh đẹp ý vui vậy.
Không hiểu sao, Nhan Thu Chỉ nhìn đến thất thần.
Đến khi Trần Lục Nam ném khăn giấy vào thùng rác đi đến chỗ cô, quơ quơ tay trước mặt cô, cô mới phục hồi tinh thần.
''Nhìn cái gì?''
Nhan Thu Chỉ cũng không xấu hổ, chỉ tay ăn nói: ''Nhìn tay anh.''
Trần Lục Nam dừng lại: ''Thích?''
Cô không lên tiếng, cúi đầu nhìn, ngón tay thon dài, hơn nữa được chăm sóc rất tốt, nhìn qua giống như bàn tay đánh đàn piano, vô cùng đẹp đẽ.
Không đúng, bản thân anh cũng đánh đàn piano.
Nhan Thu Chỉ nhìn, trong đầu đột nhiên xuất hiện suy nghĩ không quá trong sáng.
Lần trước cô có thấy qua ở trên mạng, có dân mạng đánh giá rằng đôi tay này của Trần Lục Nam... Nếu có bạn gái, bạn gái anh chắc chắn sẽ hạnh phúc chết.
Vừa nghĩ tới đó, Nhan Thu Chỉ hốt hoảng rời ánh mắt, hắng giọng một cái tỏ vẻ trong sạch.
''Thì... Coi như không tồi, trong vòng có rất nhiều người khen tay anh đẹp.''
Nghe vậy, Trần Lục Namc nhìn cô, giọng nói đột nhiên lạnh đi hai độ: ''Đều quan sát qua?''
Nhan Thu Chỉ: ''...''
Không thể hiểu được, cô nghe ra lời nói của Trần Lục Nam đang không cùng tần số với mình.
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, Nhan Thu Chỉ đưa tay chọc chọc mặt anh: ''... Thầy Trần, anh đây là ghen à?''
Trần Lục Nam cầm tay cô, cúi đầu xuống hôn: ''Không.''
Ngón tay liền tim, khi cánh môi ấm áp của anh chạm vào, nhịp tim Nhan Thu Chỉ đập nhanh thêm mấy phần.
Lông mi cô rung rung, giải thoát tay mình ra khỏi tay anh, đỏ mặt nói: ''Anh đừng quên, anh hiện tại vẫn chỉ là một người theo đuổi.''
Trần Lục Nam: ''...''
Nhìn bóng lưng Nhan Thu Chỉ đi sang bên kia, anh im lặng cong môi, nhỏ giọng nói: ''Không quên.''
Nếu không phải nhớ rõ thì sân hoạt động của hai người đã không phải ở đây rồi.
*
Nhan Thu Chỉ không để ý anh nữa, tự mình trải thảm yoga bắt đầu tập.
Muốn giữ dáng người tốt thì không thể thiếu vận động.
Mặc dù Nhan Thu Chỉ lười nhưng ở phương diện này vẫn chăm chỉ, rốt cuộc cô yêu cái đẹp.
Trần Lục Nam ở bên cạnh nhìn cô một hồi, cuối cùng bị cô đuổi đi.
''Anh đừng nhìn em nữa được không?''
Nhan Thu Chỉ ngước mắt nhìn chằm chằm anh: ''Anh đi chạy bộ đi.''
Trần Lục Nam nhìn lỗ tai đỏ của cô, bất đắc dĩ cười: ''Được.''
Hai người tự vận động riêng của mình, không thể không nói, cho dù không giao lưu gì nhưng lại có loại ấm áp khác thường.
Thậm chí Nhan Thu Chỉ còn rất thích mình và Trần Lục Nam sống chung với nhau như vậy.
''Em đi trước đây.''
Tập yoga xong, Nhan Thu Chỉ nhìn khoảng thời gian, thấy tập cũng đủ rồi nên về nghỉ ngơi.
Trần Lục Nam lấy khăn lông lau mồ hôi, mồ hôi lăn từ gò má xuống, theo đường cong hàm dưới chảy vào trong quần áo, nhìn qua còn có chút gợi cảm không nói ra được.
Trong nháy mắt hormone nam tính tỏa ra.
Nhan Thu Chỉ nhìn có chút miệng đắng lưỡi khô, cô im lặng nhìn ra chỗ khác, tránh ánh mắt sâu thẳm của Trần Lục Nam: ''Anh sớm nghỉ ngơi một chút.''
Trần Lục Nam nhìn cô lúc lâu, thấp giọng nói: ''Sáng sớm ngày mai anh phải lên máy bay.''
''À?''
Nhan Thu Chỉ giật mình hai giây, không hiểu sao đã hiểu được ý anh.
Cô há miệng thở dốc, đột nhiên cảm thấy người ngàn dặm xa xôi sang đây nhìn mình, bản thân cứ thế mà đi giống như một tra nữ.
Trầm mặc vài giây, Nhan Thu Chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: ''Em tắm rửa xong sẽ đến tìm anh đối diễn.''
Trần Lục Nam cúi đầu nở nụ cười, giọng nói tê dại: ''Được.''
Nhan Thu Chỉ trợn mắt nhìn anh, biết anh đã thực hiện được ''quỷ kế''.
Đều do cô quá mềm lòng, cô nên kiên định một chút nói mình phải ngủ sớm dậy sớm, ngày mai còn quay phim.
Sau khi về đến phòng mình, Nhan Thu Chỉ có chút kỳ quặc không nói ra được.
Cô mở tủ quần áo ra nhìn một lúc lâu, trong lúc nhất thời có hơi lưỡng lự.
Cô nên mặc bảo thủ đi lên hay là nên... Không cần bảo thủ như vậy, cứ giống như ngày thường là tốt rồi?
Nhưng thường ngày đi ngủ Nhan Thu Chỉ đều mặc váy hai dây, đặc biệt dễ cởi.
Cô nhìn, nhắm mắt cầm một bộ bên trong ra, điểm binh điểm tướng, điểm đến ai thì chính là nó.
.....
Nhan Thu Chỉ rửa mặt ở dưới tầng, Trần Lục Nam không thúc giục cô.
Cô tắm rửa chậm, còn gội sạch đầu mình, còn dưỡng da, mặc dù Nhan Thu Chỉ cũng không biết tại sao mình phải làm, rõ ràng là cô phải về ngủ, làm trước khi ngủ không phải càng tốt hơn sao.
Vấn đề này -- Cô không có đáp án.
Khi Nhan Thu Chỉ đi lên, cửa đã rộng mở.
Cô nhìn chằm chằm tỏ vẻ bội phục Trần Lục Nam, người này sẽ không sợ những người khác đi vào sao?
''Vì sao anh mở cửa?''
Trần Lục Nam ngước mắt nhìn cô, Nhan Thu Chỉ mặc áo ngủ không tính là bảo thủ, cũng không tính là lộ liễu, chính là kiểu bình thường, bên ngoài còn mặc thêm một cái áo khoác, chắc là đi đến lạnh.
Bởi vì cô mới vừa tắm xong, từ khi tiến vào trong phòng đã bắt đầu tỏa ra mùi hương trên người cô, như là vị quả quýt, như là cái khác, cực kỳ thơm.
Để người ta mê mẩn dạng này.
Ánh mắt Trần Lục Nam trầm thêm hai phần, thấp giọng nói: ''Ừ, chờ em đến.''
Nhan Thu Chỉ há to miệng, lườm anh nói: "Anh không lo những người khác nhảy vào ngực anh sao?''
Trần Lục Nam cười: ''Sẽ không.''
Anh nói: ''Đến đây cần phải có mật khẩu, mật khẩu chỉ có em biết.''
Nhan Thu Chỉ: ''...''
Được rồi, cô đã quên điểm này.
Cô cúi đầu ngồi xuống ghế sô pha đối diện người đàn ông.
Trần Lục Nam mặc đồ ngủ ngồi ở đó, làm cho Nhan Thu Chỉ có một loại ảo giác không thể giải thích được... Giống như người này ngồi ở đó chờ cô nhào vào trong ngực.
Hai người im lặng nhìn nhau, Trần Lục Nam cười như không cười nhìn cô: ''Lo lắng?''
Nhan Thu Chỉ liếc xéo anh: ''Em lo lắng cái gì?''
Cô thản nhiên nói: ''Em không lo lắng chút nào.''
Nếu có thể bị người nhào vào ngực, Trần Lục Nam kia cũng không đáng để cô thích.
Trần Lục Nam như đã biết ý tưởng của cô, cười khẽ.
Nhan Thu Chỉ nhìn trong con ngươi anh có ý cười, mím môi đè xuống một chút ý niệm, ném kịch bản qua: ''Giúp em diễn đi.''
Trần Lục Nam nhịn không được cười lên: "Được.''
Anh cúi đầu lật xem kịch bản của Nhan Thu Chỉ.
Lúc trước Nhan Thu Chỉ nhận bộ này, Trần Lục Nam có hiểu một chút.
Bản thân tiểu thuyết mang màu hồng, tác phẩm có lời kêu gọi không tồi, chỉ cần biên kịch không sửa đổi lung tung thì sẽ không có vấn đề quá lớn.
Về sau anh biết biên kịch là ai, loại lo lắng này cũng không còn nữa.
Đạo diễn Tống sẽ không để cho phim của mình bị hủy hoại, diễn viên càng sẽ không.
Chắc phải vậy, chỉ cần bộ này không xuất hiện sai lầm gì quá lớn, thậm chí Trần Lục Nam cảm thấy nó có khả năng sẽ bùng nổ.
Anh lật xem đối diễn với Nhan Thu Chỉ.
Trần Lục Nam là một người đàn ông có mị lực, đối diễn vô cùng nghiêm túc và chuyên tâm, rõ ràng là cùng Nhan Thu Chỉ, nhưng chính anh sẽ làm cho người ta có loại cảm giác, dường như anh cũng là nhân vật bên trong.
Đối với mùi vị mới Nhan Thu Chỉ càng ngày càng có tinh thần.
Hai tiếng sau, Trần Lục Nam cúi đầu nhìn cô: ''Em không buồn ngủ à?''
Nhan Thu Chỉ chớp mắt: ''Anh buồn ngủ?''
Trần Lục Nam thoáng dừng lại: ''Còn tốt.''
''Vậy tiếp tục đi.''
Nhan Thu Chỉ tràn đầy phấn khởi nói: ''Em tìm được cảm giác, mấy cảnh diễn tiếp theo sẽ tương đối thuận lợi.''
Vẻ mặt Trần Lục Nam nhàn nhạt "Ừ" một tiếng: ''Để mình nhập vào bên trong là tốt rồi.''
''Em biết.''
Nhan Thu Chỉ nhìn động tác này của anh, đưa tay chọc chọc cánh tay anh: ''Anh gập kịch bản của em lại làm gì?''
Trần Lục Nam bỏ qua kịch bản, hít sâu một hơi nói: ''Không đúng rồi.''
"Ừ?''
Nhan Thu Chỉ nhướng mày, không rõ nguyên nhân nhìn anh.
Trần Lục Nam liếc mắt nhìn cô chăm chú nói: ''Làm chuyện khác.''
Trong nháy mắt Nhan Thu Chỉ còn chưa kịp phản ứng, mở miệng hỏi: ''Làm gì -- ah!!!''
Cô chưa nói xong thì Trần Lục Nam đột nhiên đưa tay ôm cô ngồi lên người mình.
Nhan Thu Chỉ theo bản năng nắm chặt lấy quần áo anh, kinh ngạc không thôi: ''Anh --''
Cô và người đàn ông nhìn nhau, Trần Lục Nam nhướng mày: ''Muốn anh làm gì?''
Nhan Thu Chỉ mím môi.
Trần Lục Nam đưa tay ra nâng mặt cô nói: ''Muốn hôn em.''
Danh Sách Chương: