Trần Lục Nam là một người đàn ông có tinh thần trách nhiệm rất nặng, sau khi đồng ý ly hôn với Nhan Thu Chỉ, anh chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn ly hôn.
Cho dù, ban đầu quả thực không có tình cảm.
Nhưng anh có trách nhiệm.
Hôm nay anh nói câu này, đã phá lệ hiếm thấy.
Chỉ tiếc, đây không phải là điều Nhan Thu Chỉ mong muốn.
Trần Lục Nam đi rồi, trong phòng khách khôi phục lại sự yên lặng.
Nhan Thu Chỉ ăn nốt ít mì sợi xong, đến mức nhìn chiếc bát đẹp đẽ đựng mì sợi ăn ngon lúc đầu kia, qua mười phút sau, đã hút hết nước dùng, cũng trở nên dính sền sệt, khiến người ta nhìn không muốn ăn.
Mì sợi như thế, người cũng như thế.
Ngày trước, thực ra Nhan Thu Chỉ còn rất phóng khoáng, nhưng gần đây, cô cảm thấy mình càng ngày càng tính toán chi li.
Buổi tối hôm đó, sau khi ăn xong Nhan Thu Chỉ mở một bộ phim điện ảnh ra xem.
Đang xem, điện thoại hơi rung lên.
Cô cúi đầu nhìn thấy, là tổ chế tác « Slow Life » gửi tin nhắn tới, nhắc nhở cô tối nay chương trình phát sóng, nếu không ngại thì muốn cô chuyển tiếp tuyên truyền trên Weibo một chút.
Lúc này Nhan Thu Chỉ mới chợt bừng tỉnh phát hiện, hoá ra khoảng thời gian quay xong chương trình này lần trước, mới qua nửa tháng.
Rõ ràng... Dường như đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Cô trả lời tin nhắn đồng ý xong, tiếp tục xem phim điện ảnh. Xem mệt mỏi, Nhan Thu Chỉ bắt đầu tập yoga trong phòng, sau khi cả người thoải mái liền vào phòng tắm ngâm bồn dưỡng da đi ngủ.
Nhan Thu Chỉ đột nhiên phát hiện cuộc sống một mình thực sự có chút thú vị.
Hôm sau, cân nhắc đến việc cô vừa mới về nước, chị Manh chưa sắp xếp công tác cho cô.
Nhan Thu Chỉ ngủ thẳng đến tự tỉnh, vừa dậy không bao lâu thì cô nghe thấy tiếng chuông cửa ngoài phòng.
Cô có hơi kinh ngạc, trong trí nhớ cô, không có khả năng Trần Lục Nam sẽ đến đây.
Vừa đi tới cửa, thật đúng là không phải.
''Chào ngài, là nhà Nhan tiểu thư sao?''
Nhan Thu Chỉ: ''... Có chuyện gì?''
''Chúng tôi được Trần tiên sinh mời đến đưa cơm cho Nhan tiểu thư.''
Nhan Thu Chỉ: ''...''
Cô mở cửa, nhìn người đứng ngoài cửa, là nhân viên làm việc tại khách sạn nào đó.
Cô cúi đầu nhìn túi đồ cầm trên tay, nhàn nhạt nói: ''Thật xin lỗi, tôi không cần.''
Nhân viên công tác có chút khó xử, nhìn cô nói: ''Nhan tiểu thư, Trần tiên sinh nói nhất định phải đưa đến tay cô.''
Anh ấy nói: ''Có thể phiền cô ký nhận được không?''
''...''
''Không thể.''
Nhan Thu Chỉ không chút do dự nói: ''Anh mang về đi, anh ấy sẽ không trừng phạt gì anh đâu.''
Nhân viên công tác còn muốn giãy giụa một chút, Nhan Thu Chỉ trực tiếp đóng cửa.
Trần Lục Nam không đến mức muốn tính toán chi li với nhân viên công tác, về điểm này, Nhan Thu Chỉ vẫn hiểu rõ anh.
Nghĩ đến điều này, trong lòng Nhan Thu Chỉ càng bực bội.
Cô điên rồi sao, tại sao lại muốn tin tưởng người đàn ông chó kia.
*
Trần Lục Nam nghe tiếng xin lỗi của nhân viên công tác, chậm rãi nói: ''Không sao, không cần đưa.''
Anh nói: ''Làm phiền rồi.''
Sau khi cúp điện thoại, Trình Trạm quay đầu nhìn anh: ''Đưa cơm cho Nhan Nhan?''
"Ừm."
Trình Trạm nhìn chằm chằm anh, hỏi: ''Sao hai người các anh lại thế này, tối qua Tình Tình điên cuồng nhổ nước bọt đám đàn ông trong nhóm, có phải ám chỉ anh không?''
Tối hôm qua không thể hiểu được, mỗi người đàn ông trong nhóm đều bị Thẩm Mộ Tình diss, cũng không hẳn là diss, kiểu Thẩm Mộ Tình đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe trong nhóm, nói rất nhiều đàn ông không phải thứ gì.
Khương Thần không rõ vì sao, bắt đầu còn phối hợp giải thích đôi câu, sau một lát, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bị Thẩm Mộ Tình mắng.
Đương nhiên, chiến hỏa của Thẩm Mộ Tình không dẫn tới trên người Trình Trạm bọn họ, nhưng Khương Thần bị mắng rất thảm.
Bây giờ suy nghĩ lại, những lời đó Thẩm Mộ Tình nói cho Trần Lục Nam nghe, đang mắng anh.
Trần Lục Nam tạm dừng, nhìn anh ấy: ''Anh hiểu phụ nữ à?''
Nghe vậy, Trình Trạm nở nụ cười: ''Sao anh lại hỏi loại vấn đề này?''
Anh ấy nói: ''Tôi không hiểu rõ phụ nữ, nhưng coi như cũng hiểu Nhan Nhan, anh nói chút tình huống của hai người thế nào đi.''
Trần Lục Nam trầm mặc hồi lâu, nói: ''Cô ấy muốn ly hôn.''
Trong văn phòng im lặng một lát, Trình Trạm bị lời nói của Trần Lục Nam làm cho kinh ngạc. Anh ấy theo bản năng lấy cốc nước bên cạnh uống một ngụm, lúc này mới hỏi: ''Anh ngoại tình?''
Trần Lục Nam: ''...''
Anh lạnh lùng liếc nhìn Trình Trạm.
Trình Trạm dở khóc dở cười, bị trà làm bỏng miệng, mãi mới nói: ''Không phải vì sao tôi lại hỏi như vậy, lấy tính cách kia của Nhan Nhan có thể nói ly hôn với anh, nhất định là anh đã làm tội ác tày trời nào đó mới có thể như vậy.''
Anh ấy nói: ''Nhan Nhan có thể nhịn bao nhiêu, không phải anh không hiểu rõ.''
Nhan Thu Chỉ là người có cảm xúc rất nhạy cảm, người nhà họ Nhan đối xử với cô thế nào, trong lòng cô biết rõ ràng.
Một số hành động nhỏ, cô cũng có thể cảm giác được người khác thích cô hay không thích cô, là chán ghét hay cái khác. Nhưng cô có thể nhịn, lúc mới trở về nhà họ Nhan, cô bị Nhan Gia Trì và Đỗ Băng bắt nạt không ít, cô đã nuốt xuống tất cả oan ức của mình.
Có một lần, Nhan Gia Trì nhắc tới mẹ của cô, cô mới ầm ĩ một trận với Nhan Gia Trì, bỏ nhà ra đi.
Từ sau lúc đó, Nhan Gia Trì đối xử không tốt với cô thế nào, Đỗ Băng đối xử với cô thế nào, cô đều nhịn xuống.
Bạn bè cô ít càng thêm ít, nhưng mỗi người cô kết bạn, đều đối với cô rất tốt, có quan hệ tốt với cô.
Nhan Thu Chỉ không dễ dàng kết bạn, cô giống như con rùa đen nhỏ, người đối tốt với cô, cô mới có thể thò đầu ra thăm dò thử, lặng lẽ tời gần bạn, nhưng chỉ cần bạn biểu hiện không tốt với cô một chút, cô liền lui về trong mai rùa của mình.
Sẽ không biểu hiện ra ngoài nhiều, nhưng tuyệt đối sẽ không thổ lộ tâm tình với bạn, và thân thiết với bạn.
Về điểm này, Trình Trạm biết, Trần Lục Nam càng hiểu rõ.
Anh trầm mặc không trả lời, sau khi yên lặng một chút, nói: ''Không có.''
Thực ra anh cũng không biết vì sao Nhan Thu Chỉ bỗng nhiên lại như vậy.
''Nhưng mà ― ―''
Trần Lục Nam nghĩ tới cú điện thoại kia: ''Cha tôi tai nạn xe cộ, tôi không nói với cô ấy.''
Trình Trạm: ''...''
Anh ấy nhìn Trần Lục Nam, sâu xa nói: ''Vậy đáng đời anh.''
''...''
Đầu anh ấy phân tính khiến người ta cảm giác thán phục: ''Vốn Nhan Nhan là người suy nghĩ nhiều, chuyện lớn như vậy anh không nói với cô ấy, còn để cô ấy biết tin tức từ những người khác trong miệng truyền thông, anh cảm thấy sức nặng cô ấy trong lòng anh là bao nhiêu?''
Trần Lục Nam không có lên tiếng.
Trình Trạm lắc đầu: ''Chuyện gì anh cũng tỉnh táo, chỉ có chuyện tình cảm này, hồ đồ nhất.''
Trần Lục Nam không có sức đi giải thích.
Chuyện đều đã xảy ra, phải làm chỉ có bù đắp.
Nhưng vấn đề là, hiện nay bên Nhan Thu Chỉ không chấp nhận bất kỳ bù đắp nào.
Trình Trạm gương mặt đen xì của anh, đột nhiên có chút đồng tình.
Anh ấy khẽ cười: ''Anh tìm một cơ hội giải thích với Nhan Nhan cho tốt, cô ấy không phải người không nghe nói.''
''Nói rồi.''
''Vẫn muốn ly hôn?''
Trình Trạm kinh ngạc.
Trần Lục Nam gật đầu: "Ừm."
Trình Trạm nghẹn họng, ngẫm nghĩ nói: ''Anh nói thế nào?''
''Cô ấy nói ly hôn, tôi nói không đồng ý.''
Trình Trạm: ''...''
Anh ấy hơi dừng: ''Còn nói gì nữa?'' Anh ấy đột nhiên nghĩ tới Weibo của Lâm Viện ngày hôm qua, lập tức hỏi: ''Weibo Lâm Viện xảy ra chuyện gì?''
Trần Lục Nam: ''Tôi không biết chuyện.''
Trình Trạm cười lạnh: ''Lúc anh giải quyết nạn đào hoa, anh không biết chuyện, nhưng Nhan Nhan biết rõ tình hình.''
Anh ấy lạnh lùng nói: ''Anh không nói cho Nhan Nhan chuyện chú Trần tai nạn xe cộ, đây là một điểm, sau đó anh còn để Lâm Viện đăng Weibo báo bình an cho fan hâm mộ, Nhan Nhan cũng không biết chuyện, cô ấy biết, cô ấy còn đến bệnh viện trước.''
Trình Trạm dừng lại một chút, phê bình nói: ''Chỉ cần cộng hai chuyện này lại, đáng đời anh bị ly hôn. Không có người phụ nữ nào có thể chịu được sự khiêu khích này.''
Hành động của Lâm Viện, là muốn khiêu khích Nhan Thu Chỉ.
Mặc dù cô ta không biết quan hệ Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam là vợ chồng, nhưng hành động kia của cô ta, giống như tuyên bố với mọi người ― ― quan hệ cô ta và Trần Lục Nam không cạn.
Nếu đổi lại là bất kỳ người phụ nữ nào, cũng có thể tức đến thổ huyết mới đúng.
Trình Trạm thấy vẻ mặt Trần Lục Nam hoàn toàn không thể nhìn được, cũng không cắm đao cho anh nữa.
''Chính anh tự tỉnh táo lại cho tốt, Nhan Nhan sợ biểu đạt, anh không thích giãi bày, nói chuyện cho tốt một chút, nói rõ ràng là tốt rồi.''
"Ừm."
''Nói việc công đi.''
Anh ấy đến đây bàn công chuyện.
Trần Lục Nam "Ừ" một tiếng, thu hồi suy nghĩ.
*
Đến giữa trưa, Nhan Thu Chỉ đến bệnh viện một lần.
Khi cô đến, đúng lúc mẹ Trần ở đây.
''Cha, cảm giác hôm nay thế nào?''
Cha Trần cười ha hả: ''Khá tốt.''
Ông nhìn Nhan Thu Chỉ: ''Nhan Nhan hôm nay cũng không có việc?''
"Vâng."
Nhan Thu Chỉ gật đầu, nhẹ giọng nói: ''Hai ngày này nghỉ ngơi.''
Cha Trần gật đầu, hiểu rõ yên tâm: ''Đừng làm việc quá mệt mỏi, thỉnh thoảng để mình nghỉ ngơi cũng được.''
''Biết ạ.''
Trong phòng bệnh im lặng một hồi, cha Trần nhìn Nhan Thu Chỉ hồi lâu, đột nhiên hỏi: ''Nhan Nhan, con đã thương lượng với Trần Lục Nam, khi nào sinh con chưa?''
Nhan Thu Chỉ ngẩn ra, cô nhìn thấy sự mong đợi tràn đầy trong mắt trưởng bối, trong lúc nhất thời có chút á khẩu.
Cô và Trần Lục Nam, sẽ không có con.
Cha Trần thở dài nói: ''Các con đã kết hôn hai năm rồi, nghĩ tới vấn đề này chưa?''
Nhan Thu Chỉ thoáng dừng lại, cúi đầu xuống nói: ''Cha, chuyện sinh con này phải có duyên phận mới được.''
Mắt cha Trần sáng rực lên, rất vui mừng: ''Nói cách khác con đồng ý sinh con?''
Nhan Thu Chỉ không kịp phản ứng ý tứ của ông.
Cha Trần nói tiếp: ''Vậy con giúp cha khuyên nhủ Trần Lục Nam, lần trước cha nói với nó, nó nói các con không định sinh con, cha còn tưởng bởi vì con bận công tác...''
Về sau cha Trần nói cái gì, Nhan Thu Chỉ đã không nghe lọt được.
Trong đầu cô chỉ phát ra một câu ― ― Trần Lục Nam không có ý định sinh con với cô.
Anh chưa từng nghĩ tới.
Thậm chí khi trưởng bối nói, còn trực tiếp từ chối.
Đột nhiên Nhan Thu Chỉ cảm thấy, tạm thời tách ra dường như cũng không cần thiết, trực tiếp ly hôn sẽ thích hợp hơn.
Một người đàn ông, không muốn sinh con với mình, làm sao nói chuyện khác được.
Ngày trước Nhan Thu Chỉ cảm thấy quan hệ vợ chồng bọn họ như plastic, có khả năng ngày nào đó có con làm chỗ then chốt, giảm bớt quan hệ hai người, sau đó cứ tôn trọng nhau sống như vậy đến hết đời.
Nhưng bây giờ, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, tất cả trước đây đều biến thành tro bụi, tan thành mây khói.
Khi Thẩm Mộ Tình tìm được Nhan Thu Chỉ, cô đang ngồi ở bên lề đường, trên người mặc áo lông vũ màu đậm, đội mũ lông cừu, trên mặt đeo khẩu trang, nhìn giống như một đứa trẻ không có nhà để về.
Trong chớp mắt, cô ấy có chút khó chịu.
Cảnh tượng này, trùng khít với rất nhiều năm trước.
Khi đó, cũng là giữa mùa đông, trên người Nhan Thu Chỉ mặc quần áo đơn bạc, còn đi đôi dép lê, không mang tất, vừa lau nước mắt vừa chạy ra ngoài.
Nước mắt nước mũi giàn giụa, đông lạnh gương mặt đỏ ửng.
Thẩm Mộ Tình ở nhà được cưng chìu như tiểu công chúa, là loại được cả nhà chăm sóc dỗ dành, đột nhiên không kịp chuẩn bị nhìn thấy Nhan Thu Chỉ như vậy, vừa tức giận vừa đau lòng, còn có chút đồng cảm.
Cô ấy quen biết cô em gái này, nhỏ hơn mình mấy tháng, là con gái vừa nhận về nhà họ Nhan.
Ngay lập tức, Thẩm Mộ Tình lôi kéo cô trở về nhà mình, lấy quần áo mình cho cô mặc, còn mình bảo dì nấu cơm cho cô.
Lúc đó Nhan Thu Chỉ nhút nhát sợ sệt, ăn cái gì cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào, ăn rất chậm rất chậm.
Cô ấy ngồi bên cạnh nhìn đến sốt ruột, Nhan Thu Chỉ liền nhỏ giọng giải thích, dì nói ăn quá nhanh là con hoang, không có ai muốn.
Thẩm Mộ Tình đưa quần áo cho cô, cô cũng sợ làm bẩn, chỉ ôm trong tay không dám mặc.
Đêm hôm đó, Thẩm Mộ Tình lôi kéo Nhan Thu Chỉ ngủ cùng mình.
Lúc bắt đầu, còn ngủ rất tốt.
Đến nửa đêm, cùng ngày hôm ấy mẹ Thẩm và cha Thẩm vừa lúc đi ra ngoài tham gia tiệc rượu, hơn mười hai giờ mới về nhà.
Mỗi đêm về đến nhà, mẹ Thẩm đều sẽ đi nhìn Thẩm Mộ Tình.
Liên quan tới chuyện Nhan Thu Chỉ đến nhà mình, bà cũng biết.
Chỉ có điều bà không nghĩ tới, dì nói cho bà biết hai người ngủ chung, còn loại tay trong tay này.
Chờ bà đến phòng nhìn, trên giường chỉ có một mình Thẩm Mộ Tình, Nhan Thu Chỉ ôm chăn khác, ngủ ở dưới đất.
Sợ đứa bé nhiễm lạnh, dì chuẩn bị hai chiếc chăn cho các cô, nửa đêm Nhan Thu Chỉ tỉnh lại, chắc cảm thấy không thích hợp nên cô ôm chăn xuống giường, gập một nửa chồng lên nhau, để cho mình chui vào.
Sau khi trở về nhà họ Nhan, cô sống quá dè đặt. Trưởng thành rồi, tính cách thay đổi không ít, thời gian dần trôi qua cũng to gan hơn, nhưng trên thực tế, trong xương cốt cô vẫn nhạy cảm tự ti như vậy.
Cô sợ mình làm không tốt, sợ mình không được người thích, dó đó che giấu cảm xúc của mình.
Sau khi bước vào giới giải trí, bởi vì có Trần Lục Nam đứng sau, Nhan Thu Chỉ mới càn rỡ một chút.
Cũng bởi vậy đắc tội không ít người, nhưng bây giờ... Dường như cô lại biến thành cô gái nhỏ yếu ớt lẻ loi.
Thẩm Mộ Tình nghĩ xong, hít sâu một hơi ép nước mắt đang muốn chảy ra của mình, gọi: ''Nhan Nhan, sao cậu lại ngồi đây một mình?''
Nhan Thu Chỉ quay đầu nhìn cô ấy, đi qua dựa vào bả vai cô ấy, nhỏ giọng nói: ''Muốn ra ngoài một chút, hơi mệt.''
Thẩm Mộ Tình đưa tay, vỗ vỗ đầu cô: ''Sao mệt mỏi rồi?''
''Có phải tớ rất ra vẻ.''
Nhan Thu Chỉ đột nhiên hỏi.
Thẩm Mộ Tình khẽ giật mình, trợn mắt nhìn cô một cái: ''Cậu ra vẻ chỗ nào, đừng nói như vậy.''
''Có.''
Nhan Thu Chỉ ngước mắt nhìn dòng người ngược xuôi, không nhanh không chậm nói: ''Rõ ràng đã nói với Trần Lục Nam làm đôi vợ chồng plastic, tai vạ đến nơi của ai tự người đó chạy, nhưng vì sao bây giờ tớ lại so đo chuyện Lâm Viện với anh ấy, so đo anh ấy không nói chuyện tai nạn xe cộ cho tớ.''
Thực ra Nhan Thu Chỉ rất chán ghét mình như vậy, rõ ràng không nên để ý, tại sao cô lại trở nên để ý như thế.
Ra vẻ cái gì cũng không biết, mắt nhắm mắt mở chẳng lẽ không được sao, sống nhiều vui vẻ.
Thẩm Mộ Tình trầm mặc, cúi đầu nhìn cô: ''Nhan Nhan... Cậu có nghĩ muốn mở lòng nói chuyện với Trần Lục Nam một chút không?''
Cô ấy nói: ''Cậu như bây giờ... Cậu không cảm nhận được mình có tình cảm với Trần Lục Nam sao?''
Nhan Thu Chỉ mím chặt môi, không nói chuyện.
Cũng là bởi vì đã nhận ra, cho nên mới muốn chặt đứt ý niệm vừa mới xuất hiện.
Hiện tại chặt đứt có thể sẽ khó chịu một thời gian, nhưng kéo dài càng lâu, Nhan Thu Chỉ sợ mình không thể dứt ra lui về.
Cô im lặng lúc lâu, ngay khi Thẩm Mộ Tình cho rằng cô không trả lời, cô nói: ''Có.''
Thẳng thắn thành khẩn thừa nhận, hình như không có gì không tốt.
Đúng là cô thích Trần Lục Nam, về phần bắt đầu từ lúc nào, Nhan Thu Chỉ không biết.
Thẩm Mộ Tình nghe, hơi suy nghĩ nói: ''Vậy lại khai thông một chút.''
Cô ấy nói: ''Hai người các cậu chính là một người không muốn nói, một người không thích bày tỏ mới có thể tạo thành như bây giờ.''
''Trần Lục Nam đối với cậu thế nào, cậu đều hiểu rõ hơn chúng tớ.''
Trần Lục Nam đối với Nhan Thu Chỉ rất tốt, nhưng loại tốt này, chỉ là trách nhiệm.
Ít nhất từ chỗ cha Trần biết được, là như thế.
Cô há miệng thở dốc, nhỏ giọng nói: ''Tớ mới trở về từ bệnh viện, cha anh ấy nói khi ăn tết hỏi Trần Lục Nam, có muốn sinh con không, anh ấy nói không muốn.''
Thẩm Mộ Tình: ''...''
Mí mắt cô ấy giật giật, đột nhiên cảm thấy cô ấy cũng không cứu vớt được người như Trần Lục Nam.
Mới vừa nói xong, điện thoại hai người đồng thời vang lên.
''Ai đó?''
Thẩm Mộ Tình lẩm bẩm click vào, mở tin tức mới được đưa lên, tình yêu Trần Lục Nam và Lâm Viện lộ ra ánh sáng, đêm khuya hẹn hò.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy tin tức vừa mới đẩy lên, Thẩm Mộ Tình liền biết xong rồi.
Trần Lục Nam như vậy, ai cũng không cứu được, thật sự.
''Nhan Nhan... Tớ cảm thấy chắc chắn là có hiểu lầm.''
Thẩm Mộ Tình cố gắng nói: ''Cái tin tức này chắc từ lâu rồi đi?''
''Không phải.''
Nhan Thu Chỉ nhìn ảnh chụp hai người, nói khẽ: ''Tối hôm qua.''
Tối hôm qua, Trần Lục Nam mặc bộ quần áo này, anh rất thích đổi đồng hồ, đối thủ bên ngoài yêu tha thiết, mà đồng hồ hôm qua anh đeo là Nhan Thu Chỉ tặng, đồng hồ này mới tặng không bao lâu, ngày hôm qua mới nhìn thấy Trần Lục Nam đeo.
Trong đống ảnh có một tấm lộ ra đồng hồ, giống tối hôm qua ý như đúc.
Hiện tại cô chỉ cảm thấy buồn cười, tối hôm qua còn mạnh mẽ nói với mình sẽ không ly hôn, vừa quay đầu liền hẹn hò đêm khuya với người phụ nữ khác.
Đây coi là cái gì.
Nhan Thu Chỉ xem hết tin tức, nhìn thấy dưới tin tức đều là tiếng hoan hô của mọi người khi hai người hẹn hò, họ vui mừng phấn khởi.
Cô tắt điện thoại, xoay người nhìn Thẩm Mộ Tình: ''Đi cùng tớ đến văn phòng luật sự một chuyến?''
''... Được.''
*
Bên này Trần Lục Nam nhận được tin tức trước.
Lên hot search với Lâm Viện.
''Nhanh loại bỏ hot search đi.''
''Nhanh chóng.''
Vương Khang đáp lời: ''Tôi đã hiểu.''
Bên Trần Lục Nam làm việc rất nhanh, chưa đến nửa tiếng hot search đã bị hạ xuống, phòng làm việc theo sát lên tiếng thanh minh.
Trần Lục Nam và Lâm Viện ngoại trừ đã từng hợp tác một lần bên ngoài, không có bất kỳ quan hệ khác.
Hai người gặp mặt nhau vì tham gia một buổi nói chuyện tư.
Nhưng dân mạng căn bản không tin, cả một buổi chiều, Vương Khang và anh Vũ cùng tất cả mọi người phòng làm việc nhìn chằm chằm Weibo, chỉ cần có chút manh mối xuất hiện, bọn họ liền xóa đi.
Một phút cũng không dám trì hoãn.
Giọng điệu Trần Lục Nam gọi điện thoại tới, không có người nào dám chậm trễ.
Trần Lục Nam nhìn hot search trên mạng biến mất, nhẹ nhàng thở ra.
Anh lấy điện thoại di động ra, theo bản năng muốn gửi tin nhắn cho Nhan Thu Chỉ.
Trần Lục Nam:【Nhan Nhan, ăn cơm chưa?】
Nhan Thu Chỉ không trả lời.
Trần Lục Nam gọi hai cuộc điện thoại, không thông, Nhan Thu Chỉ đã cho anh vào danh sách đen.
Trong lòng Trần Lục Nam bực bội, nhưng hết lần này tới lần khác trợ lý đến đây: ''Tiểu Trần tổng, nên đi họp.''
Trần Lục Nam đè sự nóng nảy của mình, nhắm mắt lại trầm giọng đáp một tiếng: ''Tới ngay.''
Chờ sau khi hội nghị kết thúc, Trần Lục Nam nhận được một bưu kiện.
Mấy ngày nay anh đều đóng quân ở Trình Thịnh, nhưng thời gian lộ diện rất ít, trừ bỏ cha Trần mấy người trợ lý và cao tầng biết rõ thân phận của anh ở bên ngoài, người phía dưới giấu diếm vô cùng nghiêm, cũng không ai dám bàn tán.
Chuyển phát nhanh đến công ty, nói rõ muốn Trần Lục Nam ký nhận, trợ lý cũng không dám chậm trễ.
Anh ấy gõ cửa đi vào, Trần Lục Nam đang cúi đầu xử lý văn kiện, sườn mặt người đàn ông ẩn dưới ánh mặt trời, trắng nõn trói mắt.
''Chuyện gì?''
Trợ lý thu hồi ánh mắt cảm khái, nhỏ giọng nói: ''Tiểu Trần tổng, nơi này có một bưu kiện, nói rõ để anh ký nhận.''
Dựa theo quá trình bình thường, sẽ không đưa đến chỗ Trần Lục Nam, nhưng người đưa chuyển phát nhanh là trợ lý Khương Thần, trợ lý bên này cũng từng gặp, lúc này mới đưa thay.
Trần Lục Nam nhíu mày một cái, nhìn trợ lý đưa văn kiện tới.
Anh cúi đầu nhìn, khi nhìn thấy chữ viết quen thuộc nào đó, sắc mặt thay đổi.
''Đi ra ngoài.''
Trợ lý giật mình, nhanh chóng đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Trần Lục Nam nhìn chuyển phát nhanh đặt bên văn kiện, tay đột nhiên có chút run rẩy.
Anh bỗng không muốn xem, cũng không muốn đối mặt.
Lần đầu tiên, Trần Lục Nam muốn trốn tránh.
Mở ra, không chút ngoài ý muốn, Trần Lục Nam thấy được mấy chữ giấy thỏa thuận ly hôn.
Trang cuối cùng, là chữ ký phóng khoáng của cô.
Sau khi rời khỏi đây Nhan Thu Chỉ gửi giấy ly hôn đi, cả người nhẹ nhõm hơn nhiều.
Thẩm Mộ Tình ở bên cạnh nhìn, có chút đau lòng.
''Thật quyết định?''
"Ừm."
Nhan Thu Chỉ nhướng mày, mỉm cười nhìn cô ấy: ''Tớ khôi phục độc thân lần nữa, cậu không chúc mừng tớ à?''
Thẩm Mộ Tình không nói ra được lời chúc mừng.
Cô ấy quá khó tiếp thu.
Cô ấy đưa tay ôm Nhan Thu Chỉ: ''Ngày mai tớ đi đoàn phim quay phim, cậu có muốn qua bên kia ở một thời gian không?''
''Không cần.''
Nhan Thu Chỉ nói: ''Ngày mai tớ có buổi thử kính, nếu thuận lợi cũng sẽ vào tổ luôn.''
Thẩm Mộ Tình gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ: ''Được rồi, vậy cậu có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tớ.''
''Được.''
Hai người ăn cơm ở bên ngoài, vì để cho Nhan Thu Chỉ vui vẻ một chút, Thẩm Mộ Tình còn lôi kéo cô đi trung tâm thương mại xa xỉ nổi danh nào đó, tặng hết túi này đến túi khác cho cô.
Nhan Thu Chỉ dở khóc dở cười, biết đây là cách an ủi khác người của cô ấy, không từ chối mà nhận hết tất cả.
Đến rất khuya, Nhan Thu Chỉ mới xách theo bao lớn bao nhỏ về nhà.
Cửa thang máy vừa mở ra, cô liền nhìn thấy người đàn ông đứng trước cửa nhà, anh nghiêng người ẩn mình trong bóng tối, thoáng ẩn thoáng hiện, trên ngón tay còn kẹp một điếu thuốc, màu đỏ tươi đập vào mắt.
Nụ cười trên mặt Nhan Thu Chỉ dập tắt, coi như không thấy anh, cúi đầu điền mật mã vào.
Cô vừa mới đẩy cửa ra vào nhà, người đàn ông phía sau liền theo vào.
''Trần Lục Nam.''
Nhan Thu Chỉ cao giọng quát: ''Anh làm gì vậy?''
Đèn trong nhà chưa mở, chỉ có ánh trăng từ ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào, không tính là quá sáng.
Nhan Thu Chỉ theo bản năng mất mở đèn, bị Trần Lục Nam giữ tay lại.
Túi trong tay cô rơi xuống đất, Trần Lục Nam nghiêng người đến, giọng nói khàn khàn: ''Anh và Lâm Viện không có bất cứ quan hệ gì.''
Anh giải thích: ''Tối hôm qua tạm thời có chút việc, đi gặp đạo diễn Quan, lúc đi ra vừa vặn đụng phải cô ta.''
Trần Lục Nam thương lượng với đạo diễn Quan về chuyện chọn diễn viên, nhưng gần đây anh bận việc, cho nên uyển chuyển từ chối tham gia chuyện này.
Đạo diễn Quan hẹn anh uống rượu, sau khi Trần Lục Nam rời khỏi chỗ Nhan Thu Chỉ, trực tiếp đi qua.
― ― ― ―
Weibo đầu của Lâm Viện, anh bảo Vương Khang liên hệ xóa bỏ, nhưng Lâm Viện không đồng ý.
Phòng làm việc Trần Lục Nam trực tiếp khởi tố, xâm phạm bản quyền chân dung, mặc dù không quá hợp lý, nhưng hoàn toàn không có vấn đề, bên anh có vương bài luật sư tốt nhất, vụ kiện cáo này sẽ không thua.
Lần đầu tiên anh làm tàn nhẫn như thế, không để lại chút tình cảm nào.
Lâm Viện cũng nhận được tin tức, hỏi thăm Trần Lục Nam ở đâu, rồi đi qua trước.
Cô ta trực tiếp chặn Trần Lục Nam: ''Thầy Trần, anh nhất định phải làm tuyệt tình như vậy?''
Ngay cả một ánh mắt Trần Lục Nam cũng không cho cô ta, lạnh lùng nói: ''Lâm tiểu thư tự mình biết mình.''
Lâm Viện không hiểu lắm, sao cô ta chụp cái ảnh đã bị khởi tố.
''Fan hâm mộ chụp lén anh ít sao?''
Trần Lục Nam nói: ''Đó là fan hâm mộ của tôi, còn cô có thân phận gì.''
Lâm Viện há miệng, đột nhiên có chút không nhận ra người này.
''Ít nhất chúng ta từng là bạn hợp tác.''
Nghe vậy, Trần Lục Nam cười lạnh: ''Vậy thì sao.''
Anh nói: ''Lâm tiểu thư, cô nên biết điều.''
Nói xong, Trần Lục Nam xoay người rời đi.
Lâm Viện biết anh lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Trần Lục Nam tức giận. Hơn nữa đối tượng nổi giận còn là mình.
Cô ta không hiểu lắm, hấp hối giãy giụa hỏi: ''Vì sao?''
Bước chân Trần Lục Nam dừng lại, đưa lưng về phía cô ta nói: ''Bởi vì cô, làm vợ tôi không vui.''
Danh Sách Chương: