Những ngôi sao lấp lánh, việc lĩnh thưởng chẳng qua là nói những lời cảm động lòng người.
Trước khi đến tham dự, cho dù có hy vọng nhận giải hay không, mỗi nghệ sĩ đều sẽ chuẩn bị một số lời cảm ơn trước.
Nhan Thu Chỉ cũng vậy.
Thiệu Việt thể hiện sự galant, ra hiệu cho Nhan Thu Chỉ nói trước.
Xung quanh đều là máy quay, Nhan Thu Chỉ không khách khí với anh ấy, mà cũng không cần thiết.
Kiểu trang điểm hôm nay của cô không cần phải nói, tất cả mọi người đều khen ngợi, chỉ một bức ảnh động cũng đủ mê hoặc chúng sinh. Lúc đứng trên bục nhận giải, trong con ngươi Nhan Thu Chỉ tràn ra ý cười, vô cùng chân thành nói một đoạn cảm ơn.
Cảm ơn đạo diễn, nhân viên trước và sau ống kính, cũng như những người hâm mộ đã ủng hộ cô.
Cô nói xong, vô thức nhướng mày, trông hơi giống một con mèo nhỏ đang vểnh cái đuôi lên, đang phô trương.
Nhưng loại phô trương như cô, hết lần này tới lần khác lại không khiến người ta phiền chán, ngược lại làm cho người ta muốn cưng chiều cô.
Cư dân mạng xem ở hiện trường và trước TV dường như đều rơi vào nụ cười xảo quyệt đắc ý này của cô.
Quá xinh đẹp, làm cho người ta không tự chủ được mà rơi vào đó.
[Nhan Thu Chỉ thật sự quá đẹp, aaaaa.]
[Tôi tuyên bố! Nhan Thu Chỉ thật sự đã trở thành nữ thần mới của tôi!]
[Khí chất của Nhan Thu Chỉ quá tuyệt, vừa tao nhã vừa gợi cảm, vừa hoạt bát vừa thẳng thắng, là sự kết hợp của mâu thuẫn đấy!]
[Aaaaaaa chúc mừng chúc mừng!]
......
Sau khi xuống sân khấu, Nhan Thu Chỉ trở lại vị trí của mình.
Tiểu thịt tươi* bên cạnh nhìn về phía cô, nói một câu: "Chị Thu Chỉ, chúc mừng.” Nhan Thu Chỉ cúi đầu cười: "Cảm ơn.”
*Tiểu thịt tươi: chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính.
Sắc mặt Quan Hà cũng chẳng tốt mấy, không khen ngợi Nhan Thu Chỉ lời nào. Cô cũng không thèm để ý, chuyên tâm chờ quá trình tiếp theo.
Hết giải này đến giải khác trao xong, giải tuyên bố cuối cùng là nam nữ chính xuất sắc nhất, Nhan Thu Chỉ cũng được đề cử, nhưng cô không giành được giải thưởng.
Người đoạt giải chính là hai vị tiền bối trong giới, năm vừa rồi xuất hiện trong một bộ phim gia đình, rất kinh điển, tuy nói chỉ là chuyện trong gia đình, nhưng bởi vì diễn xuất tốt, kịch bản tốt, làm cho người xem có cảm giác như đang xem cuộc sống của chính mình.
Cảm giác nhập tâm khi xem phim rất mạnh mẽ, cũng gợi lên sự đồng cảm và ngẫm nghĩ cho rất nhiều người.
Rating rất cao, Nhan Thu Chỉ không xem được những bộ phim đạo đức gia đình nhưng cũng xem hết.
Trong đó có một người Nhan Thu Chỉ rất thích.
Cô đang xem thì đột nhiên nghe được người dẫn chương trình mời khách mời trao giải đi ra.
Nhan Thu Chỉ còn chưa kịp kéo suy nghĩ về, đã nghe được tiếng thét chói tai từ hai bên, ở hiện trường có fan, fan ngồi ở hai bên.
Quả nhiên, vừa ngước mắt lên cô liền nhìn thấy Trần Lục Nam.
Người đàn ông này bất cứ lúc nào cũng có thể gây ra sự náo loạn, khiến người hâm mộ la hét liên tục.
Nhan Thu Chỉ chống cằm nhìn một hồi rồi lặng lẽ dời mắt đi.
Không có gì đẹp cả, cũng không phải cô chưa nhìn thấy bao giờ.
Sau khi dời mắt đi một lúc, thật sự là tiếng thét quá chói tai, Nhan Thu Chỉ lại yếu ớt quay trở về.
Đây là chồng cô, người khác có thể nhìn miễn phí, vì sao cô không thể?
Nhan Thu Chỉ cứ như vậy hợp tình hợp lý nhìn qua, anh quay phim cũng không biết là vì thỏa mãn tâm nguyện của mình hay thế nào đó mà lại "cưỡng ép" để cho hai người cùng khung hình.
Sau khi ống kính chiếu vào người Trần Lục Nam, lại chuyển đến chỗ Nhan Thu Chỉ dưới đài.
Tầm mắt hai người không hiểu sao lại giao nhau, ống kính cũng trùng hợp quay đến chỗ Nhan Thu Chỉ, cô không nghĩ nhiều, cười khanh khách trước ống kính, nụ cười này rơi vào trong mắt khán giả, hương vị lại không giống nhau.
Cô và anh đều là người mà mọi người muốn ngủ nhất, tuy nói là một nam một nữ, nhưng cũng không cản trở tên tuổi của hai người ngang hàng nhau.
[Aaaaaa, mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó!!! Cảnh đẹp của thế giới.]
[Mẹ ơi, chỉ cần nụ cười của Nhan Thu Chỉ và ánh mắt của Trần Lục Nam là đủ để con chết đuối ở chỗ này rồi.]
[Aaaaaaa, không ai muốn ship CP hai người này sao??]
[Tôi có một... ý tưởng kỳ lạ... Nếu tất cả mọi người không thể ngủ với họ, vậy chi bằng...]
[Người chị em phía trên, chúng ta có cùng suy nghĩ ư?]
Nhan Thu Chỉ cũng không biết vì sao mọi người lại thét lên, sau khi Trần Lục Nam xuống sân khấu, cô thu lại ánh mắt.
Sau lễ trao giải, cô còn trả lời phỏng vấn của báo chí trước khi rời khỏi hiện trường.
Lúc về đến nhà, vừa hay Thẩm Mộ Tình chuyển cho cô một đường link.
Nhan Thu Chỉ mở ra xem, là một đống tin bài bôi xấu cô ở trên mạng.
Nói cô đi cửa sau mới giành được giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất. Đại đa số thời gian, người nào đoạt giải thì nhất định sẽ bị người khác bôi đen.
Nhan Thu Chỉ cũng dự đoán được tình huống này, cô vẫn rất bình tĩnh, chậm rãi cởi giày đi về phía sofa, lười biếng nằm xuống rồi mới lướt xem.
Vừa giành được giải thưởng đã có rất nhiều người mắng cô.
Mỗi người đều có quan điểm của bản thân, bọn họ cảm thấy Nhan Thu Chỉ kém hơn mấy người được đề cử khác, đương nhiên cũng có người cảm thấy cô tốt.
Cư dân mạng tranh cãi không ngớt.
Rất nhiều lời tục tĩu lọt vào mắt, Nhan Thu Chỉ nhíu mày.
Vừa nhíu mày, Thẩm Mộ Tình lại gửi thêm một liên kết nữa. Mở ra xem, là fan đang tâng bốc nịnh hót. Nói tâng bốc thì thật ra cũng không phải, chỉ đơn thuần khen đêm nay cô đoạt được Nữ diễn viên phụ tốt nhất là danh xứng với thực.
Fan này phân tích từ mọi phương diện xem tại sao Nhan Thu Chỉ lại giành được giải thưởng, diễn xuất của cô rốt cuộc tuyệt vời như thế nào, có thể dẫn dắt cảm xúc của khán giả ra sao.
Phân tích rất đúng chỗ, cho dù là người chưa từng xem phim cô đóng cũng cảm thấy phân tích rất mạch lạc.
Nhan Thu Chỉ đang xem hăng say, chị Manh gửi tới một tin nhắn.
Chị Manh: [Quên nói, nhớ đăng weibo.]
Nhan Thu Chỉ: [Dạ.]
Nhan Thu Chỉ thoát Weibo, đưa mắt nhìn về phía chiếc cúp cách đó không xa, đây là giải thưởng đầu tiên cô giành được, trong lòng hơi vui vẻ.
Nghĩ nghĩ, Nhan Thu Chỉ cầm cái cúp qua nhìn một chút, vừa định selfie, tin nhắn của chị Manh lại tới: [Đừng selfie, có phải em vẫn chưa thay lễ phục không? Cầm lấy chụp một bức toàn thân đi, kỹ thuật chụp ảnh tự sướng của em không tốt.]
Nhan Thu Chỉ: […]
Cô vừa định nói mình ở nhà một mình thì biết tìm ai chụp ảnh toàn thân chứ, ngoài cửa lại truyền đến âm thanh.
Nhan Thu Chỉ dừng một chút, đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Sau lễ trao giải, Trần Lục Nam bị không ít người kéo lại hàn huyên.
Hoạt động thời trang lần trước, anh đi rất nhanh, rất nhiều người cũng không biết anh đã trở lại, sau đó anh hành tung bất định, muốn tìm anh ôn chuyện cũng không được.
Cho nên lần này, người quen hay không quen đều vọt tới.
Cho dù là đối với ai, thái độ của Trần Lục Nam cũng không khác biệt lắm, không mấy nhiệt tình, nhưng cũng sẽ không làm lơ.
Tất nhiên, cũng có ngoại lệ.
Nếu như không phải bởi vì đã quá trễ, Trần Lục Nam dùng lý do muốn về nhà để uyển chuyển từ chối lời mời tham gia hoạt động về đêm của không ít người, lúc này có lẽ còn ở bên ngoài.
Nhưng mặc dù vậy, Trần Lục Nam vẫn bị kéo lại tán gẫu hồi lâu.
Khi về đến nhà, đã không còn sớm nữa.
Anh nhìn đôi giày cao gót ném ở cửa, quay đầu nhìn người nửa nằm trên sô pha. Lễ phục trên người Nhan Thu Chỉ còn chưa thay, bởi vì là Trần Lục Nam tặng, cô trực tiếp mặc về nhà.
Làn váy rất lớn, xoè ra ở nơi đó, giống như một đóa hoa nở rộ, xinh đẹp quyến rũ, khiến người ta thèm muốn.
Trần Lục Nam dừng mắt, vừa định đi rót nước, Nhan Thu Chỉ đã nhiệt tình chạy về phía anh.
Anh nhíu mày, vừa định nhấc tay lên, Nhan Thu Chỉ bèn nhét điện thoại di động vào tay anh.
"Chụp cho em một bức ảnh."
Trần Lục Nam: "..."
Nhan Thu Chỉ nhìn ánh mắt nghi hoặc của anh, sửng sốt hỏi: "Anh cảm thấy ánh sáng tầng một tốt hay tầng hai tốt?”
Cô nhìn quanh một vòng nói: "Chị Manh bảo em chụp ảnh toàn thân cầm cúp đăng lên Weibo.”
Sau khi nói xong, phòng khách yên tĩnh một hồi.
Nhan Thu Chỉ nghi ngờ nhìn anh: "Sao anh không nói gì?”
Trần Lục Nam cụp mắt lại, cúi đầu liếc nhìn cô một cái: "Tùy em.”
"Nhưng mà em không chọn được."
Nhan Thu Chỉ nói: "Em mà chọn được thì đã không hỏi anh.”
Cô hơi khó khăn trong việc lựa chọn, không thể chọn ra được nơi tốt hơn.
Trần Lục Nam nghẹn một cái, khá bất lực.
Anh nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, yết hầu cuộn lên cuộn xuống, giọng nói trầm thấp: "Lên phòng đàn trên tầng ba.”
Nhan Thu Chỉ sửng sốt, lúc này mới nhớ tới lầu ba còn có một phòng đàn trống.
Phòng đàn được làm lúc trang hoàng căn nhà, ban đầu Nhan Thu Chỉ còn rất muốn học đàn dương cầm, cô cũng đã từng học, nhưng thời gian không dài.
Kiểu học đứt quãng, một bài “Những ngôi sao nhỏ” thì có thể đàn, còn bài phức tạp hơn một chút thì không biết.
Lúc trang hoàng căn nhà này anh đã hỏi cô muốn gì, thực sự cô không có quá nhiều yêu cầu, cô muốn trồng hoa trong sân, có dây leo xanh tươi và cây bìm bìm, leo lên tường nở rộ.
Vào những ngày mưa, những giọt mưa rơi trên cánh hoa, hoa lung lay, nhất định là vô cùng đẹp.
Cô còn muốn có phòng chiếu phim và phòng đàn.
Khi đó thật sự đã thề son sắt phải học hành nghiêm túc, kết quả sau khi có rồi, Nhan Thu Chỉ lại bận rộn, đành gác chuyện này lại.
Sau đó Trần Lục Nam xuất ngoại, cô càng quên sạch chuyện học đàn.
Hai người lên phòng đàn.
Rất sạch sẽ và sáng sủa, quả nhiên là nơi thích hợp để chụp ảnh.
Nhan Thu Chỉ vừa đi vào liền nhìn thấy cây đàn dương cầm đặt bên cửa sổ, phím đàn đen trắng hấp dẫn ánh mắt cô.
Cô liếc mắt nhìn vài lần rồi nhìn về phía Trần Lục Nam: "Chụp thế nào ạ?”
Trần Lục Nam nhìn xung quanh một vòng: "Muốn chụp toàn thân à?”
"Đúng."
Nhan Thu Chỉ nhìn một chút: "Em sang đứng cạnh cửa sổ sát đất bên kia nhé.”
"Ừm."
Sau khi Nhan Thu Chỉ qua đó đứng, ánh mắt cô và Trần Lục Nam giao nhau, cô đột nhiên nở nụ cười.
"Ngớ ngẩn thật đấy."
Nhan Thu Chỉ tự mắng mình: "Sao em lại đứng đây tạo cái dáng ngốc nghếch này để chụp ảnh chứ?”
“...”
Chụp ảnh tự sướng là đủ rồi, còn phải tạo dáng trước mặt Trần Lục Nam, thật sự làm cho Nhan Thu Chỉ có cảm giác nói không nên lời.
Không phải là xấu hổ, mà là... đến cả cười cô cũng không cười được.
Trần Lục Nam nhìn cô, thấp giọng nói: "Sẽ không cười em.”
Nhan Thu Chỉ: "Em cũng không sợ anh cười em.”
Cô nói: "Em chỉ cảm thấy hơi ngớ ngẩn thôi."
Trần Lục Nam: "..."
Ngớ ngẩn thì ngớ ngẩn, nhưng vẫn phải chụp một vài bức ảnh.
Nhan Thu Chỉ cầm ảnh nhìn, rất hài lòng: "Em thật xinh đẹp.”
Trần Lục Nam: "..."
Nhan Thu Chỉ cúi đầu cười, đưa mắt về phía cây đàn dương cầm cách đó không xa: "Em muốn chơi đàn piano.”
Cô hỏi: “Có làm phiền mọi người không nhỉ?"
Trần Lục Nam: "Có.”
Nhan Thu Chị nghẹn lại.
Cô trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, tự tìm cho mình một bậc thang: "Em không hỏi anh."
“...”
Cô đi đến bên cạnh cây đàn piano: "Làm phiền là làm phiền thôi, lỡ quấy rầy đến mọi người thì đẩy cho anh xử lý."
Cô nói: “Tối nay em muốn chơi đàn."
Trần Lục Nam nhìn điệu bộ này của cô, lại không nói gì.
Nhan Thu Chỉ đặt cúp sang một bên, ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, cô nhìn phím đàn trước mặt, hơi bối rối. Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt, chuyển ánh mắt sang người anh.
Hai người im lặng nhìn nhau, Nhan Thu Chỉ mím môi, đứng lên lần nữa.
"Thôi, không đàn nữa."
Hơn một năm không ôn tập, ngay cả bài “Những ngôi sao nhỏ” cũng quên mất.
Cô tức giận lấy chiếc cúp rồi đi ra ngoài. Còn chưa đi ra ngoài, cổ tay đã bị người đàn ông nắm chặt.
"Qua ngồi xuống đi."
Nhan Thu Chỉ nhướng mày, tròng mắt đảo quanh, trong con ngươi lóe ra ánh sáng giảo hoạt: "Anh dạy em sao?”
Trần Lục Nam biết chơi đàn dương cầm, Nhan Thu Chỉ nhớ mang máng, lần đầu tiên cô nhìn thấy Trần Lục Nam là ở một căn nhà kính của nhà họ Trần.
Nhà kính cách tiền sảnh tương đối xa, Nhan Thu Chỉ mù mà mù mờ đi qua bên đó.
Lúc cô đi qua, Trần Lục Nam đang đánh đàn ở bên trong.
Thực ra lúc đó Nhan Thu Chỉ còn nhỏ, mới mười mấy tuổi, lúc ấy ấn tượng của cô đối với Trần Lục Nam chính là một anh trai lớn, một người trông còn đẹp trai hơn cả anh của A Hoàng.
A Hoàng là một chú chó, nhưng anh trai của nó là một con người.
Nhan Thu Chỉ rất thích chơi với A Hoàng, khi đó cô luôn chạy đến nhà A Hoàng, thỉnh thoảng còn nghe được đám bạn chơi cùng cô thảo luận, nói anh của A Hoàng là người đẹp nhất trong thôn bọn họ.
Tuy rằng Nhan Thu Chỉ cảm thấy cô đẹp hơn, nhưng cũng không phủ nhận, quả thật anh của A Hoàng trông cũng được.
Đẹp hơn những người khác.
Trong làng không có nhiều người, mấy anh đẹp trai càng ít hơn. Ngoại trừ anh của A Hoàng ra, Nhan Thu Chỉ cũng không tiếp xúc với các nam sinh khác.
Cho nên sau khi nhìn thấy anh trai đẹp hơn cả anh của A Hoàng, Nhan Thu Chỉ liền không thể dời bước chân.
Cô nằm sấp bên ngoài nhà kính nhìn một hồi lâu, ngón tay anh thon dài, nhảy múa trên phím đàn đen trắng, mặt mày chuyên chú, từng cảnh từng cảnh đều khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
Hình như nhận ra có người nhìn, anh liếc mắt nhìn về phía Nhan Thu Chỉ.
Hai người cách tấm kính dày nhìn nhau, lúc đó Nhan Thu Chỉ còn hơi sợ hãi, yếu đuối giơ tay lên chào hỏi Trần Lục Nam, không đợi người ta đi ra đã bỏ chạy.
Nhưng cũng bắt đầu từ đó, cô biết Trần Lục Nam biết chơi đàn dương cầm.
Mặc dù số lần đàn rất ít.
Trần Lục Nam nhìn đôi mắt xinh đẹp như ngọc lưu ly của cô, “Ừ" một tiếng.
Ánh mắt Nhan Thu Chỉ lập tức sáng lên, kinh ngạc không thôi: "Thật sao?”
"Thật sự dạy em à?"
Trần Lục Nam đi về phía cây đàn dương cầm.
Khóe môi Nhan Thu Chỉ vểnh lên, không chút do dự ngồi bên cạnh anh.
“Những ngôi sao nhỏ” không phải bài khó, giai điệu khá đơn giản, chỉ một lát là học được rồi.
Trần Lục Nam đã lâu không đánh đàn, nhưng cũng không quên sạch tất cả như Nhan Thu Chỉ.
Anh cụp mắt lại, đàn cho Nhan Thu Chỉ xem một lần.
Ban đầu Nhan Thu Chỉ cũng học cũng rất nghiêm túc, sau khi học được bài “Những ngôi sao nhỏ”, cô quay đầu nhìn về phía Trần Lục Nam: "Thế nào, được không?”
Trần Lục Nam gật đầu: "Có một âm sai.”
Nhan Thu Chỉ: "…Ở đâu?”
Trần Lục Nam nhìn cô một cái, cúi đầu chỉ ra cho cô thấy.
Lúc đầu Nhan Thu Chỉ còn học rất nghiêm túc, nhưng dần dần, suy nghĩ có hơi bay bổng, cô không nói ra được là cảm giác gì, chỉ cảm thấy lúc Trần Lục Nam đánh đàn, sức hấp dẫn của anh lớn hơn một chút so với những lúc khác, càng hấp dẫn cô hơn một chút.
Rõ ràng cũng chính là người đó, nhưng mi mắt rũ xuống của anh cùng với góc mặt nghiêng nghiêng đều lộ ra hương vị không giống nhau.
Khiến cho cô vừa nhìn thấy liền thất thần.
Trần Lục Nam nói xong, vừa quay đầu liền đối diện với cái nhìn chằm chằm của Nhan Thu Chỉ.
Ánh mắt cô trần trụi, không che giấu chút nào.
Bất ngờ không kịp đề phòng chạm mắt nhau, cũng không biết là não co giật hay sao đó, Nhan Thu Chỉ chọc chọc vào mu bàn tay anh hỏi: "Cái váy và đôi bông tai này của anh thật sự đã tặng cho em rồi.”
Trần Lục Nam đáp một tiếng.
Nhan Thu im lặng một lát rồi nói bên tai anh, đầy ý ám chỉ: “Muốn đáp lễ không?”
Tầm mắt Trần Lục Nam dừng trên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô, yết hầu lăn lăn: "Muốn.”
Nhan Thu Chỉ: "… Muốn em đáp lại cái gì?”
Trần Lục Nam khẽ cười, không muốn trả lời loại câu hỏi này của cô. Anh đưa tay, ôm cô đặt lên đàn dương cầm, tìm môi cô cúi đầu hôn xuống, giọng nói khàn khàn: "Em thấy sao?”
Danh Sách Chương: