• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tin nhắn của Trần Lục Nam gửi tới, Nhan Thu Chỉ đang tham gia một bữa tiệc.

Tiệc tùng linh đình, say sưa nâng chén, tiếng nói chuyện nhẹ nhàng không dứt bên tai, cảnh tượng xa hoa, ánh đèn sáng rực, mỗi một người tham gia đều ăn mặc chải chuốt kỹ càng, thâm tàng bất lộ.

Được mời tham gia sự kiện thì cũng là người nổi tiếng trong ngành, người mẫu thiết kế nổi tiếng, cùng với một số thương nhân giàu có, về phần Nhan Thu Chỉ, một là bởi vì người đại diện phát ngôn mới của Địch gia nên chủ nhân sự kiện nể mặt, thêm nữa là lúc ở tuần lễ thời trang mới quen biết một người bạn, người đó mời cô tới tham gia.

Người bạn này cũng là người gốc Trung Quốc, một người mẫu lớn lên ở nước ngoài, nhỏ hơn Nhan Thu Chỉ hai tuổi, nhưng cậu ấy lại là con cưng của tạp chí vogue, Arthur.

Nhan Thu Chỉ dạo một vòng trong sân, mang giày cao gót nên hơi mệt, lúc này mới ra một chỗ nghỉ ngơi.

Điện thoại di động rung lên, cô cầm lên xem, miễn cưỡng trả lời Trần Lục Nam hai câu.

Sau khi hỏi anh có việc gì, một lúc lâu sau điện thoại cũng không có tin nhắn trả lời.

Cô dừng một chút, vừa định cất điện thoại di động, bên cạnh liền vang lên tiếng hét của Arthur.

"Nhan Nhan." Tiếng phổ thông của cậu ta cũng không chuẩn, khi gọi hai chữ "Nhan Nhan" sẽ khiến cho người ta cảm thấy có chút buồn cười.

Nhan Thu Chỉ quay đầu, nhìn Arthur.

Em trai này cao lớn, cao gần một mét chín, người rất gầy, mang vẻ đẹp kết hợp giữa trung quốc và nước ngoài, ngũ quan tinh xảo, sống mũi cao thẳng, vẫn có chút khác người thuần Hoa.

Cậu ta trông rất ưa nhìn, làn da thậm chí còn trắng hơn Nhan Thu Chỉ, thảo nào được ưu ái hơn hẳn.

"Ở đây."

Nhan Thu Chỉ mỉm cười đáp lại một tiếng.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu đen, lớp trang điểm tinh xảo, lông mày sáng rõ, cho dù là chỉ ngồi ở một chỗ cũng khiến người ta chú ý.

Vừa lên tiếng, lập tức có không ít người hướng ánh mắt lên trên người cô.

Arthur ngồi xuống bên cạnh cô, trầm giọng nói: "Em cứ tưởng chị đi rồi."

"Đâu có."

Nhan Thu Chỉ mỉm cười trò chuyện với cậu: "Vừa rồi thấy em bận ở bên đó nên chị qua đây nghỉ ngơi một lát."

Arthur nhìn cô, nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của Nhan Thu Chỉ một hồi, thấp giọng nói: "Ngày mai chị có rảnh không?"

Nhan Thu Chỉ ngẩn ra, kinh ngạc nhìn cậu: "Chắc là có rảnh nửa ngày."

Ngày mốt về nước, ngày mai cố ý sắp xếp cho cho cô nghỉ ngơi.

Arthur đưa ra lời mời: "Ngày mai em có lịch quay chụp cho một tạp chí, bạn nữ hợp tác tạm thời có việc, có thể mời chị cùng chụp ảnh cho tạp chí ngày mai với em không?"

Nhan Thu Chỉ bất ngờ, ngây người một lúc.

Cô nhớ không lầm, lúc mình tới còn thấy được tin nhắn Khương Định gửi cho cô, đại khái chính là nói cho cô biết về độ nổi tiếng của Arthur ở bên này như thế nào.

Thậm chí Khương Định còn mang Trần Lục Nam ra so sánh.

Nói độ nổi tiếng của cậu ấy ở nước ngoài có thể ngang độ nổi tiếng của Trần Lục Nam ở trong nước, Nhan Thu Chỉ lại cảm thấy Khương Định nói không đúng, Arthur còn nổi tiếng hơn Trần Lục Nam nhiều.

Về phần tạp chí cậu ấy hợp tác chụp, đương nhiên cũng không phải là những tạp chí không có tên tuổi, nhất định là phải thuộc tầng lớp trung lưu và thượng lưu, hoặc thậm chí là tạp chí thuộc top đầu.

Cô mím môi, lễ phép từ chối: "Có phải không thích hợp lắm không?"

"Không đâu."

Arthur nhìn cô, khen ngợi: "Nhan sắc xinh đẹp của chị với em mà kết hợp với nhau, là tuyệt phối."

Nhan Thu Chỉ không nhịn được nở nụ cười.

Tiếng Trung của Arthur khá bình thường, đôi khi nói chuyện cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy không được tự nhiên.

Cô suy nghĩ một lúc, nói muốn hỏi ý kiến đoàn đội của mình đã.

Arthur đồng ý, lịch sự cho cô thời gian hỏi ý kiến, sáng mai trả lời lại là được.

Sau khi rời khỏi bữa tiệc tối, Nhan Thu Chỉ có không ít danh thiếp và phương thức liên lạc của mọi người.

Sau khi lên xe, Châu Châu quay đầu nhìn cô: "Chị Nhan Nhan, cảm giác thế nào?"

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Cũng không tệ lắm."

Cô nói: "Chỉ là đèn sáng quá, chói cả mắt thôi."

Châu Châu: "..."

Cô ấy dở khóc dở cười: "Vậy em giảm ánh sáng trong xe một chút." Cô ấy nhìn về phía Nhan Thu Chỉ, thấp giọng nói: "Tuần lễ thời trang lúc trưa của chúng ta đã hot search, fans của chị tăng lên rất nhiều."

Nhan Thu Chỉ nhướng mày, kinh ngạc nhìn cô ấy: "Vậy sao? ”

"Đúng vậy đó."

Châu Châu nói: "Còn có rất nhiều người tò mò quan hệ giữa chị và Khương Định."

Trong bức ảnh hai người được tuồn ra có Khương Định, Khương Định là giám đốc khu vực Trung Quốc của Địch gia, thỉnh thoảng ở cùng Nhan Thu Chỉ là chuyện rất bình thường, huống chi bọn họ còn có quan hệ họ hàng nữa.

Nhan Thu Chỉ mở weibo, quả nhiên thấy được hot search của mình.

Cô nhìn hơn mười mấy nghìn bình luận, không nhịn được mà ấn vào xem.

Vừa ấn vào, đập vào mắt chính là bình luận khen cô xinh đẹp, fans hô hào sung sướng "A a a a a" vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Nhan Thu Chỉ tựa vào cửa sổ xe, vui vẻ lướt weibo.

Sau khi lướt xong, điện thoại di động rung lên.

Cô hờ hững liếc mắt một cái, vẫn là tin nhắn Trần Lục Nam gửi tới.

Trần Lục Nam: [Không sao, tiện tay nhắn hỏi một chút.]

Nhan Thu Chỉ nhìn đồng hồ, qua hơn một tiếng mới nhắn tin trả lời, đúng là giỏi.

Đây thật sự là có ý muốn nói...Anh không hề coi trọng Nhan Thu Chỉ, một người vợ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

...

Về điểm này, Nhan Thu Chỉ đúng là đã nghĩ oan Trần Lục Nam.

Sau khi anh vừa bị Bác Ngọc trêu chọc xong, còn chưa kịp trả lời tin nhắn thì mẹ Trần đã gọi điện thoại cho anh trước.

Ba Trần bị tai nạn xe, được đưa đến bệnh viện.

Tuy quan hệ giữa hai cha con rất lạnh nhạt, thậm chí gặp mặt sẽ cãi nhau, nhưng chung quy vẫn là cha con.

Sau khi Trần Lục Nam chạy tới bệnh viện, thật ra thủ tục đã làm được gần hết, đang trong quá trình phẫu thuật.

Mẹ Trần ngồi trên ghế chờ, hai tay nắm lại, sắc mặt trắng bệch.

Trần Lục Nam chạy thẳng tới đây, sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm, anh hít sâu một hơi, lúc này mới chậm rãi đi tới.

"Mẹ, tình hình bây giờ thế nào?"

Mẹ Trần vừa nhìn thấy anh, nước mắt vẫn luôn đè xuống lập tức chảy ra.

Bà nắm lấy tay Trần Lục Nam, hốc mắt đỏ bừng: "A Nam, con nói xem nếu ba ngươi thật sự xảy ra chuyện gì, nên làm sao bây giờ."

"Không đâu."

Trên đường tới Trần Lục Nam đã hỏi rõ ràng, buổi trưa ông Trần cùng trợ lý cùng lái xe ra ngoài, lúc rẽ gặp một chiếc ô tô con lao tới, do vượt đèn đỏ, tài xế không phản ứng kịp để tránh nên đã xảy ra tai nạn.

Anh đưa tay vỗ vỗ bả vai mẹ Trần, an ủi: "Mẹ, thả lỏng một chút, ba sẽ không sao đâu."

Anh nhìn quanh một vòng, xung quanh cũng không tệ.

Bởi vì là bệnh viện tư nhân, lúc ba Trần được đưa đến, vệ sĩ lập tức tới vây quanh tầng lầu này, sẽ không xảy ra sai sót gì.

Anh thở phào nhẹ nhõm.

Không lâu sau, đèn trong phòng mổ tắt.

Hai người lập tức đứng dậy, người phẫu thuật cho ba Trần chính là một vị bác sĩ quen thuộc trong nhà, cha của Phó Ngôn Trí, Phó Chính.

Ông nhìn hai người như vậy, mỉm cười nhẹ nhàng: "Thư giãn đi, không có vấn đề lớn."

Ông nhìn về phía Trần Lục Nam: "Chỉ là gãy xương, những thứ khác không có gì đáng ngại."

Ông nói: "Nhưng người lớn tuổi, sau khi va chạm có chút chấn động nhẹ, có lẽ phải nghỉ ngơi một thời gian, ngày mai kiểm tra lại." Trần Lục Nam gập đầu: "Cảm ơn chú Phó."

Phó Chính vỗ vỗ bả vai anh, vô cùng ôn hòa: "Lát nữa đến phòng làm việc của chú một chuyến."

"Vâng."

Sau khi Phó Chính đi, Trần Lục Nam sắp xếp thỏa đáng chuyện bên này, đúng lúc mẹ Trần Hi, cũng chính là thím của Trần Lục Nam cũng đến, anh giao mẹ Trần cho bà ấy, lúc này mới đi đến phòng làm việc của Phó Chính.

Lúc đi ra, Trần Lục Nam phút chốc thấy mệt mỏi.

Điện thoại di động của anh rung lên, là tin nhắn Vương Khang gửi tới.

Vừa mới từ bên kia chạy đến, không cẩn thận bị paparazzi chụp được, hiện tại trên mạng dần dần có người bắt đầu tung tin nói anh xuất hiện ở bệnh viện, hỏi xem anh có muốn đè chuyện này xuống hay không.

Trần Lục Nam trả lời anh ấy một câu, ánh mắt dời lên trên giật giật, thấy được tin nhắn kia của Nhan Thu Chỉ.

Ngón tay anh dừng lại, suy nghĩ vài giây, vẫn không nói cho cô biết chuyện tai nạn xe.

Nhan Thu Chỉ đọc xong tin nhắn của Trần Lục Nam, lập tức tắt điện thoại di động.

Nếu không có việc gì, vậy cô cũng không cần phải trả lời.

Cô đưa tay muốn dụi mắt, nhưng vừa nghĩ đến mình còn lớp trang điểm, Nhan Thu Chỉ liền thôi.

"Châu Châu, chị ngủ một lát, đến nơi thì gọi chị."

"Vâng ạ."

Mấy ngày nay Nhan Thu Chỉ luôn bận rộn, ngoại trừ quảng cáo và quay video ra, tham gia hoạt động cũng nhiều không đếm xuể.

Sự nổi tiếng mở ra một cơ hội nhỏ, nhưng cũng mệt mỏi.

Châu Châu đi theo nhìn thôi cũng cảm thấy mệt, muốn trở thành một nghệ sĩ thành công thật sự không dễ dàng.

Lúc này, trên mạng đã lan truyền tin tức Trần Lục Nam xuất hiện ở một bệnh viện tư nhân nào đó.

Có người còn chụp được ảnh, nói anh bước đi vội vàng, vẻ mặt hoảng hốt, giống như xảy ra chuyện gì lớn vậy.

Vương Khang cố gắng đè xuống, nhưng fans của Trần Lục Nam quá mạnh, cho dù là áp xuống cũng không thể khống chế hoàn toàn.

Vương Khang nhíu mày, gọi điện thoại cho anh Vũ.

Phòng làm việc ra mặt nhưng hiệu quả lại rất kém.

Cho dù là hạ nhiệt độ hot search xuống, cũng vẫn có một topic khác xuất hiện.

Sau khi Nhan Thu Chỉ đến khách sạn đã rất mệt, không cả tắm rửa đã nằm luôn ở trên giường nghỉ ngơi.

Cô cầm điện thoại di động ở bên cạnh lên xem, híp mắt lại.

Vừa cầm lên, Nhan Thu Chỉ đã thấy Thẩm Mộ Tình gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.

Cô khựng lại một chút, lập tức ngồi dậy trên giường.

Mở ra xem, có voice chat kèm tin nhắn văn bản, sau khi đọc xong, Nhan Thu Chỉ liền gọi điện thoại cho Trần Lục Nam trước.

"Alo."

Giọng Nói của Trần Lục Nam khàn khàn, tiếng sột soạt của dòng điện truyền đến, nghe đến tê cả tai.

Lâu rồi không nghe thấy giọng nói của anh, Nhan Thu Chỉ lúc nhất thời có chút hoảng hốt.

"Nhan Nhan?"

Trần Lục Nam gọi một tiếng.

Nhan Thu Chỉ khẽ rũ mắt, thấp giọng hỏi: "Ba bị tai nạn xe à?"

"Ừm."

Trần Lục Nam nói: "Không có gì đáng ngại, không cần lo lắng."

Nhan Thu Chỉ nhíu mày: "Tai nạn xe xảy ra từ lúc nào, sao anh không nói cho em biết?"

Trần Lục Nam nghe cô trách móc, có chút khó hiểu: "Ông ấy không sao."

"Không sao thì không cần nói cho em biết à?"

Nhan Thu Chỉ giống như một cái túi bị châm lửa: "Trần Lục Nam, rốt cuộc anh có coi em là vợ anh không?"

Trần Lục Nam còn chưa kịp nói chuyện, Nhan Thu Chỉ liền nói: "Chúng ta không có tình cảm, nhưng ít nhất em còn xem như con dâu nhà họ Trần, ngay cả chuyện ba bị tai nạn xe cộ cũng không nói cho em biết, có phải cảm thấy ngay cả chuyện này em cũng không xứng được biết không?"

"Anh không có ý đó."

Trần Lục Nam giải thích.

Nhưng lúc này Nhan Thu Chỉ hoàn toàn không nghe vào tai, cô chỉ cảm thấy ngay cả chuyện ba Trần bị tai nạn xe mình cũng không xứng được biết, còn phải biết tin liên quan đến nhà Trần Lục Nam từ trên mạng, từ bạn mình.

Cô dừng lại, bình tĩnh một lúc lâu: "Thôi bỏ đi, cứ như vậy đi."

Cô không đợi Trần Lục Nam nói chuyện, trực tiếp cúp máy, điện thoại lại rung lên, là tin nhắn của Châu Châu gửi tới.

Thần tượng của Châu Châu là Trần Lục Nam, nhưng cô cũng không biết chuyện Nhan Thu Chỉ kết hôn với anh.

Cô là một trợ lý hay chia sẻ với người khác, lúc này có lẽ là cũng nhìn thấy tin tức trên weibo, không tìm được ai nói chuyện nên mới gửi tin nhắn cho Nhan Thu Chỉ.

Ít nhất với sự hiểu biết của Châu Châu về Nhan Thu Chỉ, cô ấy cảm thấy Nhan Thu Chỉ cũng khá quan tâm tới Trần Lục Nam.

Tuy rằng Nhan Thu Chỉ chưa từng nói Trần Lục Nam là thần tượng gì đó, nhưng khi Châu Châu lơ đãng nhắc tới Trần Lục Nam, cô đều có thể thốt ra một hai câu có liên quan đến Trần Lục Nam, ví dụ như những thứ anh thích hay không thích.

Nói chung, chỉ có người hâm mộ đặc biệt chú ý mới biết.

Cho nên với Châu Châu, cô ấy cảm thấy Nhan Thu Chỉ là một fan nhỏ bí mật.

Sau khi cô ấy trở lại khách sạn liền lướt xem tin tức của Trần Lục Nam, đọc hết tin này đến tin khác.

Nhưng cô ấy quyết định có tin tức xác thực rồi mới chia sẻ với Nhan Thu Chỉ, nhưng trùng hợp thay, đúng là đợi được tin tức xác thực, nhưng không phải do phòng làm việc của Trần Lục Nam gửi.

Mà là Lâm Viện.

Đúng lúc hôm nay Lâm Viện ở gần bệnh viện, từ sau khi Trần Lục Nam xuất hiện ở bệnh viện, cô ta liền nhận được tin tức.

Nên đã lập tức đi theo.

Vì vậy trong lúc trên mạng ồn ào huyên náo, suy đoán rất nhiều, cô đăng weibo.

@Lâm Viện V: Nghe ngóng giúp người hâm mộ quan tâm đến thầy Trần một chút, thầy Trần không sao, là người nhà xảy ra chút vấn đề nhỏ, mọi người yên tâm đi, thầy Trần mọi người vẫn rất tốt [ảnh].

Ảnh chụp của cô ta mơ hồ, ánh sáng rơi xuống, bóng lưng Trần Lục Nam trong hành lang lọt vào ống kính, rất nghệ, khiến người ta liên tục suýt xoa.

Bình luận trên weibo thậm chí còn tích cực hơn.

[A a a a a a a, thầy Trần không sao là tốt rồi, mong người nhà cũng không sao nhé!]

[Trời ơi, không sao là tốt rồi, bây giờ tôi quan tâm nhiều hơn đến quan hệ giữa Lâm Viện và thầy Trần?? CP Nam Viên Bắc của chúng ta thật sự sắp HE sao!!]

[A a a a a, chị Lâm Viện quá xịn, gửi tin tức cho bọn này đầu tiên luôn, cám ơn chị nha!]

[Tai nhỏ cảm ơn chị Lâm Viện, thần tượng của chúng em không có việc gì là được rồi.]

[...Chỉ có tôi muốn hỏi rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì sao, vậy mà lại có thể báo tin đầu tiên.]

[Chúa ơi, quan hệ sắp bị phơi bày rồi sao?]

[Quan hệ hai người này cũng tốt quá nhỉ! Thế mà lại có thể biết được đầu tiên.]

[A a a a a a a, tôi có dự cảm CP này nhất định phải HE! Tiếng vỗ tay đâu, mau vang lên.]

[Chúa ơi, nếu hai người này thật sự ở bên nhau, tôi chết cũng mãn nguyện rồi!]

...

Nhan Thu Chỉ nhìn ảnh chụp màn hình mà Châu Châu gửi tới, huyệt thái dương đột nhiên nhảy dựng lên.

Tâm trạng lên xuống thất thường, khiến cô không cách nào áp chế cảm xúc của mình.

Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, trực tiếp thoát weibo, tìm số của Trần Lục Nam gọi lại lần nữa.

Nhưng lần này, không ai nghe máy.

Nhan Thu Chỉ cười mỉa mai, trực tiếp tắt điện thoại, vứt sang một bên.

Có vẻ như không cần phải nói nữa.

Vừa cúp máy, Trần Lục Nam liền muốn gọi lại, còn chưa kịp gọi thì điện thoại của Trình Trạm tới trước.

"Dẹp chuyện trên mạng cho anh nhé?"

"Ừm."

Giọng Trần Lục Nam khàn khàn: "Bên phòng làm việc phát tin ra, những thứ khác dẹp toàn bộ."

"OK."

Sau khi cúp điện thoại, Trần Lục Nam muốn gọi lại cho Nhan Thu Chỉ, sau lưng truyền đến giọng nói không tính là quen thuộc.

"A Nam."

Trần Lục Nam nghiêng người, nhìn thấy người đứng cách đó không xa.

Hôm nay Lâm Viện vẫn ăn mặc nhẹ nhàng như trước, nhu nhược yếu đuối, nhưng khí chất lại cực tốt. Cô ta luôn biết cách sử dụng ưu thế của mình để thể hiện mặt hoàn hảo nhất của bản thân.

Sau khi thấy tới Trần Lục Nam thật sự quen biết Lâm Viện, lúc này vệ sĩ mới nghiêng người, cho phép Lâm Viện đến gần.

"Em đến bệnh viện có chút việc, đúng lúc nghe được tin anh ở bệnh viện." Cô ta nhẹ giọng nói: "Bác trai không sao chứ?"

Ánh mắt Trần Lục Nam lạnh lùng, liếc nhìn vệ sĩ cho người vào một cái, lạnh nhạt nói: "Không sao."

Lâm Viện cũng không thèm để ý đến sự lạnh lùng của anh, mỉm cười nói: "Vậy là tốt rồi."

Cô ta nói: "Người hâm mộ của anh đang lo lắng lắm, em đã an ủi họ rồi."

Trần Lục Nam không nghe ra một tầng ý khác trong lời này, nhấc mí mắt lên nói: "Còn có việc gì không?"

Nụ cười trên mặt Lâm Viện cứng đờ, nhẹ nhàng nói: "Cũng không có chuyện gì, em chỉ là tới thăm anh, không có việc gì thì em đi trước nhé."

Về mặt này, cô ta biết rõ cách tiến từng bước.

Quan tâm cũng phải có chừng mực, không thể ép quá chặt.

Trần Lục Nam cũng không thèm nhìn cô ta, cúi đầu gọi điện thoại cho Nhan Thu Chỉ.

Lần này gọi lại, điện thoại tắt máy.

Trần Lục Nam không phải người có tính kiên nhẫn giải thích dỗ dành người khác, anh gọi lại cho Nhan Thu Chỉ vài lần thì đều trong trạng thái tắt máy, cũng bỏ qua.

Thật ra Trần Lục Nam không cảm thấy cách làm của mình có vấn đề gì.

Sở dĩ anh không nói cho Nhan Thu Chỉ biết là do cảm thấy cô làm việc ở nước ngoài, nói ra cũng chỉ khiến cô lo lắng, không có tác dụng gì.

Huống chi người đã không sao rồi, có về hay không thì cũng vậy.

Suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ không giống nhau.

Anh cảm thấy như vậy là cách tốt nhất, nhưng Nhan Thu Chỉ lại không nghĩ như vậy.

Nhan Thu Chỉ nghĩ rằng, khi một người đàn ông không muốn nói cho cô biết bất cứ chuyện gì, không muốn chia sẻ với cô, hoàn toàn nói lên một vấn đề.

Cô không quan trọng.

Trong cuộc sống của anh, cô không phải là người mà anh có thể chia sẻ niềm vui nỗi buồn, chia sẻ nỗi đau lẫn niềm hạnh phúc.

Sau khi Nhan Thu Chỉ tắt điện thoại, cô ngồi một mình trên ban công rất lâu.

Cảnh đêm ở nước ngoài không quá đẹp, ít nhất là khác với trong nước rất nhiều.

Ban đêm, chỗ cô ở càng yên tĩnh, dưới lầu cũng không có vài ba nhóm người hẹn nhau đi nướng thịt vui vẻ.

Cô ôm đầu gối nhìn một lúc, trong đầu đột nhiên xuất hiện cuộc đối thoại giữa Trần Lục Nam và Trần Hi mấy ngày trước.

Tuy rằng Trần Hi còn chưa nói hết câu đã bị Trần Lục Nam cắt đứt, nhưng cô biết là có ý gì.

Trần Hi cũng biết rõ tình cảm giữa hai người, thậm chí còn hiểu rõ hơn Nhan Thu Chỉ...lúc trước bọn họ không có tình cảm.

Trước kia Trần Lục Nam đã từng nói như vậy, anh cưới Nhan Thu Chỉ là bởi vì nguyên nhân khác.

Cô cúi đầu cười, trong tiếng cười này chứa bao nhiêu chua xót, chỉ có cô mới biết.

Nhan Thu Chỉ ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, trong bầu trời đêm không có gì cả, ngay cả mặt trăng cong cong cũng không có.

Nghĩ lại, hẳn là cũng không ai nhớ tới cô.

Cô chuyển ánh mắt sang điện thoại di động bị ném trên thảm, im lặng nhìn thật lâu, sau đó Nhan Thu Chỉ đứng dậy cầm máy lên.

Vừa bật máy, liền thấy mấy cuộc do Trần Lục Nam và Thẩm Mộ Tình gọi tới.

Ngón tay cô dừng lại, trả lời tin nhắn của Thẩm Mộ Tình trước, về phần Trần Lục Nam, cô làm lơ coi như không biết.

Ngày hôm sau, Nhan Thu Chỉ từ chối lời mời của Arthur, về nước sớm hơn một ngày.

Cô không về biệt thự, cô bảo Châu Châu để đồ đạc của mình ở căn hộ bên kia của mình, âm thầm tới bệnh viện.

Thẩm Mộ Tình chờ cô ở cổng bệnh viện, sau khi nhìn thấy người đến, cô ấy thở phào nhẹ nhõm.

"Có mệt không?"

Nhan Thu Chỉ lắc đầu, giọng nói có chút khàn khàn, giống như bị cảm lạnh.

"Vẫn ổn."

Cô nói: "Tớ ngủ giấc dài trên máy bay rồi, cậu đã đi xem chưa."

"Tớ đi vào bên trong dạo một vòng, bác Trần không sao cả, đã tỉnh lại rồi, chỉ bị gãy xương." Cô ấy nói: "Công ty tạm thời không có ai tiếp quản, hình như là do chồng cậu tiếp quản, bây giờ cũng không ở bệnh viện."

Nhan Thu Chỉ gật đầu, vẻ mặt tự nhiên: "Ừm."

Cô nhìn Thẩm Mộ Tình: "Cảm ơn."

Thẩm Mộ Tình vỗ vai cô, liếc mắt nhìn: "Còn nói những lời khách sáo như vậy, tớ sẽ đánh cậu."

Hai người đi vào trong, đúng lúc mẹ Trần đang chăm sóc ông.

Sau khi nhìn thấy Nhan Thu Chỉ, mẹ Trần theo phản xạ thả lỏng: "Nhan Nhan đã về rồi à."

Nhan Thu Chỉ lần lượt chào hỏi hai người: "Ba, bây giờ cảm giác thế nào?"

Cha Trần đối với Nhan Thu Chỉ không tệ, tuy rằng nhìn nghiêm túc, nhưng đó là do ông ở vị trí cao, sẽ không làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.

"Không sao."

Ông cười cười: "Để Nhan Nhan chê cười rồi."

"Không có đâu ạ."

Nhan Thu Chỉ nói: "Ba không sao là tốt, vừa hay nhân khoảng thời gian này nghỉ ngơi thật tốt."

Ba Trần gật đầu: "Được, nghe các con."

Nhan Thu Chỉ ở trong phòng với ông một hồi, sau đó ba Trần muốn ngủ, cô cùng mẹ Trần xuống dưới lầu tản bộ.

Sau khi đi hai vòng, mẹ Trần nói: "A Nam đến công ty rồi, con nói với nó chưa?"

Nhan Thu Chỉ dừng một chút, lắc đầu: "Còn chưa kịp ạ."

Mẹ Trần vỗ vỗ lưng cô, khẽ nói: "Có phải con với A Nam cãi nhau không?"

"Dạ?"

Nhan Thu Chỉ ngẩn ra, kinh ngạc nhìn bà: "Mẹ, mẹ nói gì vậy, con và Trần Lục Nam có gì mà cãi nhau chứ, anh ấy còn chẳng thèm nói chuyện, muốn cãi nhau cũng không cãi được."

Mẹ Trần thở dài lắc đầu, khẽ nói: "Thật ra trước kia A Nam cũng không như vậy."

Nhan Thu Chỉ mím môi, cũng không nhiều lời.

Mẹ Trần nói: "Nếu nó có chỗ nào làm không tốt, mẹ xin lỗi con thay nó."

"Không có chuyện gì đâu ạ."

Nhan Thu Chỉ an ủi bà: "Mẹ đừng lo lắng, con và anh ấy rất tốt."

...

Sau khi từ bệnh viện đi ra, Thẩm Mộ Tình quay đầu nhìn cô: "Bây giờ đi đâu vậy?"

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút: "Về nhà nghỉ ngơi."

Thẩm Mộ Tình: "Tớ đưa cậu, tớ lái xe tới."

"Được."

Sau khi lên xe, Thẩm Mộ Tình kinh ngạc nhìn cô: "...Cậu không quay lại biệt thự à?"

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ nhắm mắt, mệt mỏi: "Không muốn về."

Thẩm Mộ Tình nhìn cô chằm chằm, hỏi: "Tối qua cậu có khóc à?"

Nhan Thu Chỉ cứng đờ người, cười cười: "Nói ai khóc đó, sao tớ có thể khóc chứ."

Cô kiên cường nói: "Tớ là Nhan Thu Chỉ ngoan cường nhất."

Thẩm Mộ Tình há miệng, có chút không biết nên an ủi cô như thế nào.

Bên trong xe im lặng một lúc lâu, Nhan Thu Chỉ đột nhiên nói: "Tình Tình, tớ không muốn tiếp tục như vậy nữa."

"Ý cậu là sao?"

Nhan Thu Chỉ quay đầu nhìn về phía cô ấy, lần đầu tiên nói ra suy nghĩ đè nặng trong khoảng thời gian này: "Tớ định ly hôn với Trần Lục Nam."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK