• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bóng người cách đó không xa rất cao, thân hình cao thẳng, rõ ràng là không làm gì, trên mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng khi đối xử với Nhan Thu Chỉ vẫn là một cảm giác ôn nhu dịu dàng.

Ánh mắt buổi trưa làm lộ rõ lông mày và đôi mắt của anh, khiến anh trông anh tuấn và đẹp trai hơn.

Nhan Thu Chỉ ngẩn ra, kinh ngạc nhìn về phía Trần Lục Nam: "Về nhà?"

Trần Lục Nam nhẹ nhàng gật đầu nói: "Tạm thời anh còn có việc, nói với cha, anh không ăn cơm ở đây."

Ánh mắt Nhan Thu Chỉ sáng lên, vừa muốn vui mừng gọi lớn lên: "Hôm nay Trần Lục Nam là con người rồi", thì bên cạnh truyền đến một giọng nói: "Vậy anh tự đi làm được rồi mà?"

Nhan Gia Trì bất mãn nhìn Trần Lục Nam, đồng tử có phần chán ghét.

"…"

Trần Lục Nam liếc nhìn cậu ta.

Nhan Thu Chỉ nhận được ánh mắt của Trần Lục Nam, không chút nghĩ ngợi nói: "Vậy không được."

"Tại sao?"

Nhan Gia Trì bất mãn hỏi, ngạo mạn và xấu xa.

Nhan Thu Chỉ hơi mỉm cười, chạy đến bên cạnh Trần Lục Nam, nắm lấy tay anh rất tự nhiên nói: "Chúng tôi là vợ chồng, đường nhiên là phải cùng nhau đi vào đi ra rồi."

Nhan Gia Trì: "…."

Khi ban người trở về nhà, Trần Lục Nam đã tiến lên chào hỏi trước, nhưng Nhan Phong cũng không miễn cưỡng gì cả.

Ở nhà Nhan Gia, những lời Trần Lục Nam nói đều không có người phản bác.

Ngược lại Đỗ Băng lại là người cau mày nhìn Nhan Gia Trì trước: "Gia Trì, Thu Chỉ và anh rẻ của con đều đã về rồi, con chạy đi đâu rồi?"

Nhan Gia Trì vẫn chưa kịp nói thì Đỗ Băng đã nói tiếp: "Nhà của chúng ta thì không ở, cứ chạy ra bên ngoài là như thế nào? Con có lạnh không?"

Nhan Gia Trì tránh khỏi tay của Đỗ Băng, cau mày nói: "Không lạnh."

Đỗ Băng liếc nhìn cậu ta, sau đó nhìn về phía Nhan Thu Chỉ nói: "Thu Chỉ, công ty A Nam có việc bận, con có muốn ở lại nhà ăn bữa cơm không? Buổi tối dì bảo tài xế đưa con về."

Bà ấy mỉm cười nói: "Khoảng thời gian trước cha con còn nhắc tên con mãi đó."

Trong mắt Nhan Thu Chỉ lóe lên một tia châm chọc, nhưng vẻ mặt lại lãnh đạm không kém Trần Lục Nam, thậm chí còn không cười: "Không cần đâu dì Đỗ, con sẽ đi cùng Trần Lục Nam đến công ty cùng ăn cơm."

Nhan Phong cau mày nhìn cô: "Không ăn thì không ăn, mùng hai nhớ về."

"Đừng luôn hành động như một đứa trẻ không hiểu chuyện như vậy, bây giờ con đã là người lớn rồi."

Nhan Thu Chỉ không biểu cảm lắng nghe, không nói gì.

Nhan Phong tiếp tục nói: "Cũng như những thứ chuyện lộn xộn trên mạng xã hội, cha đã nói với con từ lâu rồi đừng có gia nhập giới giải trí, chỉ là-"

"Cha."

Trần Lục Nam buông tay đang nắm chặt tay của Nhan Thu Chỉ nhìn Nhan Phong.

"Cái gì?"

Khi Nhan Phong nghe thấy giọng nói của Trần Lục Nam, ông ấy lập tức hạ giọng nhìn anh.

Trần Lục Nam rũ mắt cười, nhỏ giọng nói: "Mùng hai con và Nhan Nhan sẽ lại về thăm cha, đến lúc đó con cùng cha uống rượu."

Nhan Phong mỉm cười, sảng khoái trả lời: "Được được được, vậy cha chờ các con trở về, hôm đó không được có công việc nữa."

"Sẽ không có đâu."

Trần Lục Nam hứa hẹn: "Cho dù có công việc, con cũng nhất định cùng cha uống cạn rượu mừng mới đi."

Nhan Phong hài lòng gật đầu.

Đối với một người con rể như Trần Lục Nam, từ trước đến nay đều là một trong những điều mà Nhan Phong tự hào nhất.

Vì sự gián đoạn của Trần Lục Nam, Nhan Phong không còn khiển trách Nhan Thu Chỉ thêm nữa.

Cuối cùng ông ấy chỉ nói: "Đến Trần Gia đón tết thì hiểu chuyện chút, đừng để cha mất mặt."

Sau khi bước ra khỏi phòng, Nhan Thu Chỉ không quan tâm đến những người vẫn đang hàn huyên, cô trực tiếp mở cửa xe lên xe.

Cô hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn giận của mình, vừa thắt dây an toàn thì có người gõ cửa kính ô tô.

Nhan Thu Chỉ quay đầu lại, nhìn khuôn mặt phóng to của Nhan Gia Trì: "Em muốn làm gì vậy?"

Nhan Gia Trì nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, há miệng thở dốc nói: "Thực sự xin lỗi."

"Tại sao em lại xin lỗi chị?"

Nhan Thu Chỉ cúi đầu tìm kiếm thứ gì đó trong túi xách của mình.

Nhan Gia Trì cũng không biết tại sao bản thân lại muốn xin lỗi, nhưng cậu ta chỉ muốn làm như vậy.

Sau khi im lặng một lúc, Nhan Gia Trì đang định nói gì đó thì trong tay đã bị nhét vào một cái gì đó.

Cậu ta cúi đầu nhìn, đó là một phong bao lì xì.

Nhan Thu Chỉ lạnh lùng buông một câu: "Chúc mừng năm mới."

Nhan Gia Trì chạm vào chiếc phong bao lì xì trên tay, vẫn muốn nói điều gì đó, nhưng dường như lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Đúng lúc Trần Lục Nam lên xe, quay đầu lại nhìn hai chị em họ.

"Xong chưa?"

Nhan Thu Chỉ gật đầu nói: "Đi thôi."

Cửa sổ xe từ từ cuộn lại, ngăn cách tất cả tiếng gió và tiếng nói ở bên ngoài, như thể dựng lên một bức tường thành vậy, không ai có thể đi vào được.

Trong xe yên tĩnh.

Khi lái xe Trần Lục Nam cham chú, ngoại trừ những lời nói của Nhan Thu Chỉ anh cũng trả lời vài câu, phần lớn thời gian anh đều không nói chuyện.

Lúc này Nhan Thu Chỉ cũng không có tâm trạng đểu làm sôi động bầu không khí, cô cắm tai nghe và nhìn ra ngoài cửa sổ, rất yên tĩnh.

Cảnh đường phố quen thuộc dần dần qua đi, một con phố xa lạng càng ngày càng hiện ra trước mặt.

Giống như năm đó khi cô đến đây, mọi thứ xung quanh đều xa lạ, bất luận là con người hay cảnh vật.

Cuộc sống thời thơ ấy trước mười hai tuổi của Nhan Thu Chỉ, mặc dù không có cha không có quá nhiều người thân, nhưng cô có ông bà hàng xóm, còn có rất nhiều cô dì chú bác anh chị em, còn có cả A Hoàng và Tiểu Miêu cùng cô trưởng thành.

Cô cũng tự hỏi tại sao những người khác đều có cha, nhưng chỉ có cô là không có.

Khi đó, mẹ cô nhẹ nhàng giải thích cho cô hiểu rằng, bởi vì một số lý do đặc biệt nên họ và cha đã chia tay rồi. Nhưng cha cô vẫn luôn yêu thương cô.

Nhan Thu Chỉ tin tưởng không nghi ngờ, khi còn đi học tiểu học, các bạn học đều chế nhạo cô không có cha, là đứa trẻ bị cha bỏ rơi, cha cô nhất định rất ghét cô, không thích cô nên mới không cần cô.

Nhan Thu Chỉ và các bạn học đã tranh cãi, thậm chí còn đánh nhau.

Cô kiên quyết siết chặt nắm tay nhỏ của mình nói với các bạn học nam nghịch ngợm, không phải là cha cô không yêu thương cô, cha của cô và mẹ của cô chỉ là tạm thời chia tay thôi."

Nói đến cuối cùng, cô rơi nước mắt kiên trì khẳng định niềm tin của mình- cha cô yêu thương cô.

Đây là những gì mẹ cô nói.

Cô tin rằng mẹ cô sẽ không nói dối cô.

Bởi vì "nhất chiến thành danh" của Nhan Thu Chỉ, không có ai còn giám chế giễu cô là đứa trẻ không có cha trước mặt cô nữa.

Nhưng cũng kể từ lúc đó, Nhan Thu Chỉ hết năm này qua năm khác mong ngóng, mong cha cô xuất hiện, sau đó cô nắm lấy tay cha cô đến trường và nói với những người đang bàn tán sau lưng cô rằng, đây là cha cô, cô cũng có cha yêu thương.

Sau đó, Nhan Phong thực sự đã xuất hiện.

Sau đám tang của mẹ cô, sau đó, cô đã được đưa về nhà Nhan Gia.

Chỉ là mọi chuyện khác xa với những gì cô đã tưởng tượng, cha cô cũng đã có vợ, khi cô mới đến, người đó đối xử với cô rất dịu dàng, sờ đầu cô bảo cô gọi mẹ, nhưng Nhan Thu Chỉ không đồng ý.

Trừ cái đó ra, trong ngôi nhà này còn có một cậu bé nhỏ hơn cô vài tuổi, rất ưa nhìn, cô muốn kết thân với cậu ta.

Thời gian trước đây, cô luôn ghen tị rằng A Hoàng nhà bên cạnh có một người em trai, nhưng bây giờ cô cũng có rồi, kỳ thật cô rất vui mừng.

Chỉ là em trai dường như không thích cô.

Ngày nào cậu ta cũng nhìn cô với ánh mắt cảnh giác, sợ rằng cô sẽ cướp đồ của cậu ta.

Động đến đồ chơi của cậu ta cậu ta đều khóc, không cần thận ngồi vào chỗ độc quyền của cậu ta cậu ta lại cáo trạng…. Cậu ta không thích Nhan Thu Chỉ, cậu ta nói cô là người lạ, không phải là chị của cậu ta.

…..

Không biết từ khi nào xe đã dừng lại rồi, Nhan Thu Chỉ sững sờ vài giây, lúc này mới phản ứng lại thu hồi suy nghĩ của mình lại.

Cô quay đầu lại, tình cờ nhìn thấy Trần Lục Nam đội mũ và đeo khẩu trang.

Hai người nhìn nhau, Trần Lục Nam hỏi: "Có muốn xuống xe không?"

Cô im lặng hai giây: "Xuống xe đi đâu?"

Cô hướng sự chú ý ra bên ngoài, mơ hồ cảm thấy nơi này có chút quen thuộc.

"Phòng làm việc."

"Phòng làm việc của anh?"

"Ừm."

Trần Lục Nam cúi đầu chăm chú nhìn cô: "Có muốn lên đó một chút không?"

Nhan Thu Chỉ rối rắm hai giây: "Không cần."

Cô nói: "Lúc này phòng làm việc còn có người ở lại sao?"

"Có."

Nhan Thu Chỉ gật đầu: "Vậy anh đi đi, em ở trên xe đợi anh."

Trần Lục Nam nhìn chằm chằm vào cô một lúc, khàn giọng nói: "Rất nhanh thôi."

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ muốn yên lặng một mình, cho dù Trần Lục Nam có trở về nhanh chóng hay không, cũng không có ảnh hưởng đặc biệt gì với cô.

Trần Lục Nam đến phòng làm việc vì thực sự có chút việc, nhưng cũng không cần là nhất định hôm nay phải đến.

Anh đội mũ đi xuống xa, mặc dù Trần Lục Nam vẫn là nghệ sĩ thuộc một công tu nhưng anh có phòng làm việc riêng từ lâu rồi.

Khi anh đến nơi, Vương Khang đang ở dưới tầng lầu.

"Anh Lục."

"Ừm."

"Đều đã chuẩn bị xong rồi sao?"

"Sắp xong rồi, chỉ đợi anh đến nữa thôi." Vương Khang nói: "Vốn dĩ nói là họp qua video cũng được nhưng Anh Vũ nói tốt hơn hết là anh nên trực tiếp đến, vẫn còn một số việc cần thảo luận với anh."

Anh Vũ là người đại diện của Trần Lục Nam.

Trần Lục Nam gật đầu, biểu thị đã hiểu.

Sau khi bước vào, một nhóm người đã ngồi trong phòng họp, chờ Trần Lục Nam đến.

Trần Lục Nam nhìn xung quanh, trầm giọng nói: "Nói ngắn gọn."

Tất cả mọi người: "…."

Anh Vũ nhìn anh: "Anh còn có việc sao?"

"Ừm."

Mọi người đều hiểu, mở cuộc họp khẩn cấp.

Thực ra cũng chính là sắp xếp công việc cho năm sau, Trần Lục Nam về nước, rất nhiều dự định phải làm.

Một nghệ sĩ đẳng cấp như anh không thể chậm trễ được.

Hôm nay để anh đến, ngoại trừ cuộc họp ra, còn muốn Trần Lục Nam rút thăm trúng thưởng.

Cuối năm, phòng làm việc cũng có hoạt động rút thăm trúng thưởng và cuộc họp thường niên, nhưng Trần Lục Nam chưa bao giờ thích tham gia các cuộc họp thường niên, mọi người thường chỉ yêu cầu anh ló mặt trong lúc bốc thăm trúng thưởng cho mọi người thôi.

Có câu nói đầu tiên của Trần Lục Nam, cuộc họp diễn ra nhanh chóng và kết thúc ngay sau đó.

Sau khi kết thúc, Trần Lục Nam đi rút thăm trúng thưởng nói vài câu có ý nghĩa đồng thời rút thăm giải nhất và giải đặc biệt, sau đó rời đi.

Trước khi đi, Trần Lục Nam đi đến nhà vệ sinh.

Vừa bước vào đã nghe thấy hai nhân viên trong phòng làm việc đang trò chuyện.

"Dưới tầng có một cửa hàng bánh ngọt mới mở phải không?"

"Đúng vậy, của Lady M, bánh ngàn lớp của nhà họ quả thực rất ngon!"

"Vậy lát nữa chúng ta đi mua đi."

Trần Lục Nam cúi đầu rửa tay, hơi híp mắt nhìn hai cô gái ở bên cạnh: "Làm phiền một chút."

Cả hai người sững sờ trong giây lát, sau khi nghe thấy câu hỏi của Trần Lục Nam, cả hai nhiệt tình và tích cực truyền đạt điều anh muốn biết.

Sau khi Trần Lục Nam đi ra, Anh Vũ đưa cho anh một bản kịch bản: "Tôi đang tìm anh đó."

Anh liếc nhìn: "Từ chối đi."

"Không xem lại sao?"

"Ừm."

Anh Vũ không nói nên lời, có chút đau đầu: "Tính đợi tác phẩm của Bác Ngọc ra đời sao?"

Trần Lục Nam gật đầu, trầm giọng nói: "Tôi đã đồng ý với đạo diễn Quan rồi."

"Được rồi." Anh Vũ cũng không còn cách nào khác, anh ấy nhìn vẻ mặt của Trần Lục Nam rồi hỏi: "Anh làm sao vậy, nhìn có vẻ tâm tình không được tốt lắm."

Trần Lục Nam dừng lại, nhìn anh ấy hỏi: "Anh có biết…. Làm sao dỗ dành người khác không?"

"Hả?"

Nhan Thu Chỉ ở trong xe đợi một lúc lâu, Trần Lục Nam để lại chìa khóa cho cô. Cô nhìn đủ loại người ở bên ngoài, chợt thấy hơi nhàm chán.

Có gì đáng buồn, cô cũng không còn là đứa trẻ tuổi teen nữa.

Nghĩ vậy, Nhan Thu Chỉ đội mũ lên, đeo khẩu trang và xuống xe.

Phòng làm việc của Trần Lục Nam nằm ở trung tâm thành phố, xung quanh có nhiều trung tâm mua sắm sầm uất.

Cô ra khỏi xe và ngẩng đầu nhìn lên, những gì cô nhìn thấy là một quảng cáo của Trần Lục Nam.

Nhan Thu Chỉ bĩu môi, cúi đầu đi về hướng trung tâm mua sắm ở đối diện.

Hôm nay cô ăn mặc đơn giản, áo khoác đen và quần jean, nhưng bởi vì cô gầy và có khí chất, nên ngay cả khi cô ăn mặc như thế này, vẫn có rất nhiều người qua đường đều phải ngoái lại nhìn cô.

Nhan Thu Chỉ nhìn quán trà sữa có rất nhiều người đang xếp hàng, không chút suy nghĩ gì liền đi qua đó.

Cô đang xếp hàng thì điện thoại di động của cô rung lên.

Trần Lục Nam: (Đang ở đâu?)

Nhan Thu Chỉ: (Em đang xếp hàng chờ mua trà sữa, anh có muốn không?)

Trần Lục Nam: (Không cần, ở cửa hàng nào?)

Nhan Thu Chỉ trực tiếp gửi định vị vị trí cho anh và sau đó hỏi: (Anh có muốn qua đây không?)

Trần Lục Nam: (Không tiện sao?)

Nhan Thu Chỉ bĩu môi, tiếp tục gõ chữ: (Không phải là không tiện mà vì anh quá thu hút nên sẽ dễ bị nhận ra, tốt hơn hết là anh không nên qua đây.)

Sau khi gửi tin nhắn xong, vừa đúng lúc đến lượt Nhan Thu Chỉ.

Cô muốn một cốc trà sữa, sau khi mua xòn thì quay trở lại. Cô còn chưa kịp đi đến chỗ để xe, đã nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa.

Hôm nay Trần Lục Nam mặc một chiếc áo khoác màu tối, đẹp trai và bảnh bao. Khi đợi người, tư thế của anh cũng thoải mái như mọi khi, anh cũng không sợ bị nhận ra chút nào.

Nhan Thu Chỉ dừng bước chân, do dự vài giây rồi mới bước tới.

"Không phải đã bảo anh không cần tới rồi sao?"

Trần Lục Nam nhìn cô không nói gì: "Em còn muốn mua gì nữa không?"

"Không còn nữa."

Nhan Thu Chỉ nói: "Không thuận tiện lắm."

"Ừm."

Hai người quay trở lại xe, ngay khi vừa mở cửa xe ra, Nhan Thu Chỉ đã nhìn thấy một chiếc hộp đặt trên bảng điều khiển trung tâm.

Cô sững sờ, hai mắt sáng lên.

"Đây là--"

Trần Lục Nam nhàn nhạt nói: "Mua cho em đó."

Nhan Thu Chỉ kinh ngạc nhìn anh, có chút không thể tin được nói: "Tại sao anh đột nhiên lại mua cái này?"

Trần Lục Nam thắt dây an toàn, chậm rãi nói: "Không phải đột nhiên."

Muốn mua thì mua thôi.

Nhan Thu Chỉ cũng không khách sáo với anh, cô trực tiếp mở ra ăn.

Cô thích ăn bánh ngàn lớp của cửa hàng này, ngoại trừ việc đắt ra thì không có vấn đề gì khác.

Nhan Thu Chỉ ăn từng miếng nhỏ một, sau đó quay đầu lại nhìn Trần Lục Nam: "Anh có muốn thử một miếng không?"

Ánh mắt Trần Lục Nam dừng lại trên khuôn mặt cô trong giây lát, cô rất giỏi che giấu cảm xúc, nỗi buồn trong mắt lúc này đã biến mất, chỉ còn lại nụ cười.

Anh dừng lại, yết hầu lại cuộn lên: "Được."

Nhan Thu Chỉ nhìn động tác này của anh, không thích hợp để tự mình ăn, cô cũng không ngượng ngùng trực tiếp dùng nĩa lấy một miếng nhỏ đưa vào miệng của Trần Lục Nam.

Sau khi nhìn Trần Lục Nam ăn xong, cô hào hứng hỏi: "Thế nào, có phải là siêu ngon không?"

Thực ra đối với Trần Lục Nam thì món đồ ngọt nào cũng ngán không hề ngon chút nào.

Nhưng lần này, anh lại trả lời trái lương tâm của mình: "Cũng không tệ."

Nhan Thu Chỉ mỉm cười.

"Đương nhiên rồi, em rất thích đồ ngọt của nhà họ, chắc chắn rất là ngon, khẩu vị của em sẽ không sai."

Trần Lục Nam nghe giọng nói ríu rít bên tai, khóe môi bất giác nhướng lên.

Thậm chí bản thân anh còn không nhận thấy điều đó.

Sau khi ăn được một lúc, Nhan Thu Chỉ đột nhiên nhớ ra, cô hỏi: "Đúng rồi, anh đến công ty làm gì vậy?"

Trần Lục Nam nói: "Bàn bạc về sự sắp xếp của năm sau, và bốc thăm trúng thưởng cho các nhân viên."

"Hả?"

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ: "Các anh không tổ chức họp thường niên sao?"

Trần Lục Nam gật đầu: "Năm nay sắp xếp cho bọn họ đi du lịch."

"Đi đâu vậy?"

Nhan Thu Chỉ nhún vai nói: "Em cũng lâu rồi không được đi du lịch."

Khi cô nói lời này, tuyệt đối không bao giờ có ý ám chỉ Trần Lục Nam, đó là một cảm xúc thuần túy.

Bởi vì công việc, Nhan Thu Chỉ thực sự đã lâu rồi không được thư giãn.

Trần Lục Nam dừng lại, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.

"Muốn ra ngoài chơi không?"

"Muốn chứ." Nhan Thu Chỉ lười biếng uống một ngụm trà sữa: "Nhưng không có thời gian, mùng bốn em phải đi nước ngoài rồi."

Trần Lục Nam "ừm" một tiếng, nói: "Lúc trước Khương Thần có đầu tư vào một nơi giải trí mới, có muốn đi thử không?"

Hai mắt Nhan Thu Chỉ sáng lên.

"Hạng mục giải trí gì?"

"Nghỉ dưỡng trên núi, thực chiến Cs gì gì đó."

Khương Thần không có việc gì thì thích lăn lộn như vậy, ăn uống chơi bời, anh ấy đều tham gia.

Nhan Thu Chỉ có hứng thú.

Nhưng ngay khi khóe môi vừa nhếch lên, cô liền nhún vai: "Nhưng ngày mai là giao thừa rồi, chúng ta muốn đi cũng không có thời gian."

"Có."

Nhan Thu Chỉ quay đầu lại nhìn anh: "Có ở đâu?"

Trần Lục Nam nói: "Ngày mai đi, tối nay ở nhà ăn cơm, chúng ta cũng lên núi đón tết." Nhan Thu Chỉ sửng sốt vài giây, kinh ngạc nhìn anh: "Không ở nhà ăn tết sao?"

Cô hỏi: "Cha mẹ có …. Nói gì không?"

Thật ra, trong lòng cô muốn ra ngoài đón tết, dù là nhà Nhan Gia hay là nhà Trần Gia cô cũng đều cảm thấy không thoải mái.

Người nhà Trần Gia đối xử với Nhan Thu Chỉ rất tốt, nhưng đó chỉ là vì cô là vợ của Trần Lục Nam, cô không thể chấp nhận được lòng tốt này của họ.

Nhan Thu Chỉ cũng không phải là một người biết nói chuyện, những biểu hiện ra ngoài hầu hết đều là ngụy trang, cô cố gắng hết sức hùa theo, nhưng thực sự rất mệt mỏi.

"Không đâu."

Trần Lục Nam nhìn cô: "Muốn đi thì đi, đừng suy nghĩ nhiều."

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ cố gắng nén lại khóe miệng đang nhếch lên của mình, trong con ngươi mang đầy ý cười: "Vậy thì đi thôi, chỉ hai chúng ta sao, hay còn những người khác đi cùng nữa."

"Em hỏi xem."

Nhóm người Nhan Thu Chỉ có một nhóm lớn, cô trực tiếp hỏi một câu trong nhóm chúng, Khương Thần và những người khác đều xông ra kêu gào muốn đi.

Không lâu sau, đội nhóm nhỏ đã được tổ chức.

Sau khi tổ chức xong, Nhan Thu Chỉ nhìn Trần Lục Nam một lúc lâu, muốn nói lại thôi.

Trần Lục Nam nghiêng đầu nhìn cô: "Làm sao vậy?"

Nhan Thu Chỉ mở miệng, đột nhiên nhìn thấy vị trí hiện tại của hai người: "Đây là đâu?"

Trần Lục Nam liếc nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Công viên giải trí."

Nhan Thu Chỉ: "…."

Cô biết đây là một công viên giải trí, nhưng vấn đề là tại sao Trần Lục Nam lại đưa cô đến một nơi như công viên giải trí.

Cô còn chưa kịp hỏi, Trần Lục Nam đã xuống xe.

Thuận tiên không quên nói dặn dò cô rằng: "Đeo khẩu trang và đội mũ vào."

"….."

Nhan Thu Chỉ cảm thấy bản thân mình đã bị gió thổi đóng băng não rồi, nếu không tại sao lại không hiểu hành vi chiều nay của Trần Lục Nam chứ.

"Không phải chúng ta phải về nhà sao?"

"Đừng lo lắng, chỉ cần về trước bữa tối là được rồi."

Nhan Thu Chỉ: "…."

Trọng điểm của cô không phải là ở đây.

Trần Lục Nam liếc nhìn, nhỏ giọng hỏi: "Em muốn ăn cái gì không?"

Nhan Thu Chỉ đang suy nghĩ lung tung bị tách ra, cô đưa mắt nhìn, cách đó không xa có bán xúc xích, hương thơm tràn ngập khắp nơi, thổi từ bên đó sang.

Cô nuốt nước bọt, trực tiếp nói: "Em muốn ăn xúc xích."

Trần Lục Nam liếc nhìn: "Đứng đây đợi anh."

Nhan Thu Chỉ nhìn bóng lưng anh đi về phía cửa hàng nhỏ, tim không thể khống chế được mà đập không ngừng.

Không giống như nhịp tim bình thường, nhịp tim lần này có vẻ nhanh hơn bình thường vài lần.

Cô đang suy nghĩ thì Trần Lục Nam đã mua xúc xích quay lại rồi.

"Ăn đi."

Nhan Thu Chỉ nhận lấy, ngẩng đầu nhìn anh: "….Tại sao hôm nay anh lại dẫn em đến đây vậy?"

Trần Lục Nam trả lời: "Không phải trước đây em nói muốn đến đây sao?"

"Khi nào?"

Đối diện với con ngươi màu sáng của Trần Lục Nam, Nhan Thu Chỉ cố gắng hết sức nhớ lại những gì cô đã nói.

Đêm hôm qua… cô đã than phiền rất nhiều với Trần Lục Nam.

Có nói là Nhan Phong không yêu thương cô, có nói rằng anh đối xử không tốt với cô, dường như còn đưa ra một số ví dụ…. Vừa mới về nhà Nhan Gia không lâu, Nhan Thu Chỉ nhìn thấy những bức ảnh Nhan Gia Trì cho cô xem.

Có rất nhiều bức ảnh một nhà ba người, có bức ảnh họ đi du lịch, có bức ảnh ở bờ biển, có bức ở nước ngoài, còn có một số bức ở Disneyland,… Rất nhiều nữa.

Nhan Thu Chỉ lúc đó chỉ có thể ghen tị và hâm mộ.

Thậm Chí cô còn đưa ra thỉnh cầu với Nhan Phong, vào ngày sinh nhật đầu tiên khi vừa trở về nhà, cô muốn Nhan Phong cũng đưa cô đến Disneyland.

Cô chưa từng đến đó.

Nhan Phong đồng ý, nhưng vào ngày sinh nhật của cô, ông ấy lại hoàn toàn quên mất.

……….

Nghĩ đến đó, Nhan Thu Chỉ nhướng mắt nhìn Trần Lục Nam: "…..Hôm nay anh định dỗ dành cho vợ anh vui sao?"

Trần Lục Nam không phủ nhận, hỏi lại: "Có tác dụng không?"

Nhan Thu Chỉ hơi dừng lại: "Có."

Cô chỉ vào quả bóng bay cách đố không xa: "Nếu như anh đi mua bóng bay cho vợ anh thì sẽ càng có tác dụng hơn."

"….."

Trần Lục Nam cúi đầu nhìn cô một lúc, sau đó bước đi.

Nhan Thu Chỉ ngẩn ra một chút, nhìn bóng lưng càng ngày càng xa của anh, bất giác nở nụ cười.

Cô đột nhiên cảm thấy kết hôn với Trần Lục Nam cũng khá tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK