Trần Lục Nam đi ra ngoài để tìm Tiểu Tinh Tinh.
Tiểu Tinh Tinh không ngủ cùng với bọn họ, con bé ngủ ở căn phòng bên cạnh.
Khi Trần Lục Nam đi qua, tiểu Tinh Tinh đã thức dậy.
Sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiểu Tinh Tinh xoay người ngồi dậy khỏi giường, ngẩng đầu nhìn về phía người đi tới.
Trần Lục Nam giật mình, hơi kinh ngạc nói: "Dậy rồi sao?"
Tiểu Tinh Tinh gật đầu, mặc một bộ đồ ngủ bằng bông: "Cha."
Con bé mở tay ra muốn ôm.
Tóc tai bù xù, nhưng người đặc biệt trắng sữa, non nớt, kiểu một đứa trẻ con ngây thơ đáng yêu đó, khi vừa ngủ dậy đặc biệt sinh động.
Ngay khi khán giả nhìn thấy con bé xuất hiện, họ đã lướt qua cô như điên.
(Ôi ôi ôi ôi ôi ôi ôi Tiểu Tinh Tinh cuối cùng cũng xuất hiện rồi!)
(Ôi mẹ ơi!! Tiểu Tinh Tinh khi thức dậy đáng yêu như vậy sao?)
(Aaaaaaaaaaaaaaa bạo kích!!! Anh Trần đang lừa tôi sinh con.)
(Tiểu Tinh Tinh cũng thật là xinh đẹp quá.)
(Trời ơi, một khoảng thời gian không thấy Tiểu Tinh Tinh cảm thấy cô bé lại xinh đẹp hơn nhiều rồi.)
(Buông Tiểu Tinh Tinh ra, để cô bé cho tôi được không?)
…..
Tiểu Tinh Tinh không biết các anh chị em nhiệt tình với mình như thế nào.
Cô bé bảo Trần Lục Nam ôm cô bé, Trần Lục Nam không thay đồ ngủ cho cô bé, anh đeo microphone lên cho cô bé trước.
Đã hơn hai tháng không nhìn thấy loại đồ vật này, Tiểu Tinh Tinh vẫn còn có chút xa lạ.
"Cha, đây là cái gì vậy."
Trần Lục Nam sờ sờ mũi cô bé, nhỏ giọng nói: "Microphone, con sẽ nói chuyện với nó, các anh chị em trên tivi đều có thể nghe thấy con nói."
Nghe vậy, Tiểu Tinh Tinh mở to mắt: "Con nhớ rồi."
Cô bé nói: "Vậy thì bây giờ con nói chuyện với cha mọi người đều có thể nghe thấy được sao?"
Trần Lục Nam gật đầu.
Vừa mới gật đầu xong, Tiểu Tinh Tinh liền bắt đầu.
Cô bé "xin chào, xin chào, xin chào" vài tiếng, rồi bắt đầu nói: "Xin chào các anh chị, tôi là Tiểu Tinh Tinh."
Cô bé tự nói: "Các bạn có nghe thấy tôi nói chuyện không?"
Nói xong, microphone hết sức im lặng.
Căn phòng cũng rất yên tĩnh.
Tiểu Tinh Tinh ngây thơ chớp chớp mắt không hiểu: "Cha, không có ai nói chuyện với con sao?"
Trần Lục Nam: "….."
Anh bật cười, nhéo nhéo khuôn mặt tròn trịa của cô bé nói: "Trong tivi có, đợi tối về cha cho con xem."
"Được ạ được ạ được ạ."
Trần Lục Nam ôm Tiểu Tinh Tinh vào phòng tắm, lấy kem đánh răng cho cô bé đánh răng.
Nhiếp ảnh gia cũng bất ngờ theo sau.
Tiểu Tinh Tinh tò mò liếc nhìn, nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại.
Cô bé đánh răng rất ngoan, kiểu đặc biệt đặc biệt ngoan đó, thành thật đánh răng xong, cô bé để Trần Lục Nam rửa mặt cho cô bé, cô bé vỗ vỗ vào mặt của mình thôi vào gương: "Cha cha, có phải con lại xinh đẹp nữa không."
Trần Lục Nam: "Đúng rồi."
Anh cúi đầu hôn cô bé, cười nói: "Tiểu Tinh Tinh của chúng ta rất xinh đẹp."
"Con muốn đi tìm mẹ."
Cô bé dựa vào người Trần Lục Nam: "Cha, cha xịt nước hoa cho con đi, chúng ta đi tìm mẹ."
Trần Lục Nam rũ mắt cười: "Được."
Hình ảnh ấm áp của hai cha con đánh thẳng vào lòng cư dân mạng.
Trong những bản ghi hình có rất ít những cảnh cắt nối biên tập như thế này, cho nên mọi người đều không thể xem được.
Nhưng bây giờ nhìn trực tiếp như vậy, tâm lý của mọi người đều bị ảnh hưởng không nhỏ.
Trần Lục Nam thực sự quá ấm áp, anh không chỉ ấm áp mà còn rất dịu dàng.
Đến khoảnh khắc này, mọi người đều đoán rõ ràng thực sự cảm thấy được mị lực của một người cha như anh rồi.
Quá đặc biệt.
Sau khi xịt nước hoa cho Tiểu Tinh Tinh xong, cả hai người đi đến phòng của Nhan Thu Chỉ.
Nhan Thu Chỉ vẫn đang ngủ, kỳ thật tối qua họ không làm gì cả, buổi tối muộn hôm qua họ mới ngồi máy bay trở về, buổi tối Nhan Thu Chỉ hứng thú với tuyết bên ngoài trời rất lâu nên không ngủ, đến sau này lại lôi kéo Trần Lục Nam nói chuyện phiếm, nói kế hoạch ngày mai họ phải đi, nói tóm lại là mất ngủ.
Đến hai giờ hơn mói chìm vào giấc ngủ, lúc này thật sự không có tinh thần gì.
Trần Lục Nam đặt Tiểu Tinh Tinh lên giường, thuận tay bật máy quay lên.
Anh lấy từ trong vali ra một cuốn sách, đưa cho Tiểu Tinh Tinh: "Cha đi làm bữa sáng, con ở đây với mẹ con nhé?"
Tiểu Tinh Tinh chớp mắt và gật đầu, đặt ngón tay lên che miệng Trần Lục Nam: "Suỵt."
Cô bé nói: "Cha yên lặng chút, mẹ vẫn đang ngủ mà."
Trần Lục Nam mỉm cười, sờ sờ đầu cô bé: "Được."
Anh nói: "Có chuyện thì tìm cha, cha ở bên ngoài."
Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn gật đầu.
Trần Lục Nam rời đi, anh còn có một máy quay phát sóng trực tiếp khác nữa, nhưng khán giả không chạy theo, họ chỉ muốn xem Tiểu Tinh Tinh ở đây.
Mặc dù Tiểu Tinh Tinh không làm gì cả, nhưng nhìn rất là thú vị.
Tiểu Tinh Tinh lặng lẽ ngồi trên giường khoảng một chút, phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu có người gửi làn bom đạn.
(………Tiểu Tinh Tinh không gây ồn ào náo nhiệt sao?)
(Trời ơi, Tiểu Tinh Tinh yên lặng như vậy??? Nhan Thủ Chỉ ngủ yên như vậy sao?)
(Hóa ra sự riêng tư của gia đình này là cách hòa hợp như vậy sao?)
(Wow wow wow wow wow cũng không biết là tại sao, nhưng tôi cảm thấy rất xúc động khi nhìn thấy hình ảnh này.)
(Tiểu Tinh Tinh ngoan quá, nếu là con nhà tôi thì đã đánh thức tôi từ lâu rồi.)
(Tôi muốn véo mặt của Tiểu Tinh Tinh quá, đáng yêu quá.)
……..
Tiểu Tinh Tinh một mình đọc sách, bây giờ cô bé còn biết làm bài tập về nhà.
Đương nhiên, Trần Lục Nam cũng không biến thái như vậy, anh chưa tìm bài tập về nhà gì cho cô bé, chỉ cho cô bé một quyển truyện cổ tích mà cô bé rất thích.
Tiểu Tinh Tinh đọc sách một cách thích thú, sau khi đọc xong một câu chuyện, cô bé mới buông cuốn sách xuống, sau đó cô bé nằm xuống bên cạnh Nhan Thu Chỉ, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Chân cô bé lắc lư, cũng không phát ra tiếng động, cô bé chỉ yên lặng nằm bên cạnh cô.
Sau một lúc, Tiểu Tinh Tinh đưa tay ra chọc vào mặt Nhan Thu Chỉ.
Có lẽ là sợ đánh thức Nhan Thu Chỉ, cô bé nhanh chóng thu tay lại, cũng không quên nhìn vào máy quay.
Người hâm mộ đã nghiêng ngả bởi sự dễ thương của cô bé, hoàn toàn không thể chịu nổi sự đáng yêu này.
Tiểu Tinh Tinh cô bé không biết những điều này, cô bé chọc vào mặt Nhan Thu Chỉ vài lần, khi đến lần thứ năm, tay cô bé đột nhiên bị bắt lại.
"A."
Tiểu Tinh Tinh hét lên một tiếng: "Mẹ, mẹ tỉnh dậy rồi sao?"
Nhan Thu Chỉ ậm ừ, mở mắt nhìn cô bé: "Con vừa làm gì vậy?"
Tiểu Tinh Tinh mở to mắt, con ngươi trong veo, không có gì cả.
"Con không làm gì cả."
Tiểu Tinh Tinh không hề cảm thấy có lỗi, cô bé lật người, khoan thai chui vào vòng tay của Nhan Thu Chỉ: "Mẹ, con đã đọc xong cuốn truyện rồi."
Nhan Thu Chỉ nhìn ánh mắt cô bé, nhéo nhéo mũi cô bé nói: "Truyện cổ tích nói cái gì?"
Tiểu Tinh Tinh không nói gì, ôm cổ cô và làm nũng: "Mẹ, mẹ hôn con trước đi thì con mới nói cho mẹ biết."
Nhan Thu Chỉ: "……."
Cô dở khóc dở cười, ôm cô bé hôn cô bé: "Hôn rồi, sau đó thì sao."
Tiểu Tinh Tinh hào hứng nói với cô: "Con quên mất rồi."
"……"
Người hâm mộ: ????
Nhan Thu Chỉ cũng nghẹn họng một hồi, sờ sờ đầu cô bé thở dài: "Haiz, đồ ngốc này."
Nghe Nhan Thu Chỉ thở dài, Tiểu Tinh Tinh phản đối nói: "Mẹ, con không phải là kẻ ngốc."
Nhan Thu Chỉ nhướng mày: "Không phải là đồ ngốc thì là gì?"
Cô gõ gõ mũi của Tiểu Tinh Tinh: "Vừa mới đọc xong truyện cổ tích mà cũng quên, đây chính là đồ ngốc."
"Con không phải."
Tiểu Tinh Tinh kiên trì nói: "Mẹ, con rất thông minh, vừa rồi con chỉ trêu đùa mẹ thôi."
"….."
Nụ cười trên khuôn mặt Nhan Thu Chỉ đông cứng lại, cô nhìn Tiểu Tinh Tinh với vẻ mặt không tin, cô chớp chớp mắt sững sờ: "…..Con học cái này từ ai vậy?"
"Gì ạ?"
Tiểu Tinh Tinh kéo kéo áo ngủ của mình nói: "Mẹ, hơi nóng."
Máy sưởi trong phòng quá tốt, cô bé vẫn chưa thay đồ ngủ, vừa rồi Trần Lục Nam chỉ mặc cho cô bé một chiếc áo ở bên ngoài, lúc này có hơi nóng và đổ mồ hôi.
Nhan Thu Chỉ đỡ trán, bất lực nói với Tiểu Tinh Tinh: "Có phải con lại nói chuyện với mẹ nuôi Tình Tình của con rồi không?"
Tiểu Tinh Tinh bối rối nhìn cô.
Nhan Thu Chỉ hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ nhất định sẽ nói với mẹ nuôi Tình Tình của con, sau này không dạy con nói những lời vô nghĩa này nữa."
Tiểu Tinh Tinh gật đầu, biện giải cho mẹ nuôi của mình: "Mẹ nuôi không dạy con đâu."
Cô bé nghiêm túc nói: "Đây là do Tiểu Tinh Tinh thông minh, tự mình học được thôi."
"......"
Nhan Thu Chỉ càng đau đầu hơn.
Người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp đã cười muốn chết vì cuộc đối thoại giữa hai mẹ con họ, sau khi xem rất nhiều chương trình tạp kỹ, họ đều biết Tiểu Tinh Tinh có chút lanh lợi, nhưng họ hoàn toàn không ngờ cô bé lại có thể nói ra những lời nói ngạc nhiên như vậy, hoàn toàn là thuận miệng đều có thể nói ra được lời vàng ngọc vậy, khiến mọi người dở khóc dở cười.
Mọi người đều bị Tiểu Tinh Tinh chọc điên lên rồi, "hahahaha" đầy trên màn hình.
Nhan Thu Chỉ không còn cách nào khác, cô ôm Tiểu Tinh Tinh lên.
"Con đã đánh răng chưa?"
"Con đánh răng rồi."
Tiểu Tinh Tinh không hài lòng nhíu mày: "Mẹ không ngửi thấy mùi thơm trên người con sao?"
Nhan Thu Chỉ: "......Mẹ vừa mới ngủ dậy, mũi có hơi tắc, không ngửi thấy được."
Tiểu Tinh Tinh ngước nhìn cô, nghĩ gì đó rồi hỏi: "Có phải mẹ bị cảm không?"
"....Không có."
Nhan Thu Chỉ sờ sờ đầu cô bé: "Bây giờ thì ngửi thấy rồi."
Cô cười và nói: "Tiểu Tinh Tinh bé bỏng của chúng ta rất thơm."
Tiểu Tinh Tinh ôm cô: "Mẹ cũng vậy."
Cô bé ôm mặt của Nhan Thu Chỉ hôn mấy cái rồi nói: "Mẹ, con muốn đi thay quần áo."
"Được."
"Muốn xinh đẹp cơ."
Nhan Thu Chỉ nói: "....Có thể."
Cô ôm Tiểu Tinh Tinh đi thay quần áo, cô phối cho cô bé một bộ quần áo đặc biệt xinh đẹp, còn thay một đôi giày, cô mới vừa lòng.
Sau khi thay đồ, Nhan Thu Chỉ đi đánh răng rửa mặt, Tiểu Tinh Tinh tung tăng nhảy xuống lầu, vui vẻ tìm Trần Lục Nam khoe bộ quần áo của mình.
"Cha cha xem này, quần áo của Tiểu Tinh Tinh hôm nay có đẹp không?"
Trần Lục Nam quay đầu lại nhìn, nghiêm túc nói: "Rất đẹp, tiểu công chúa xinh đẹp này là ai đây?"
Tiểu Tinh Tinh nháy mắt: "Là Tiểu Tinh Tinh của cha đó."
Trần Lục Nam không kiềm được, bật cười nhẹ.
Khán giả hoàn toàn bị thu hoạch bở tình mẫu tử của cô bé.
Thật sự là rất đáng yêu.
Ai lại không muốn một chiếc áo khoác nhỏ như thế này chứ!
Sau khi cả nhà ba người họ ăn sáng xong, họ tụ tập với hai nhà còn lại.
Tổ chương trình đã giao nhiệm vụ đến, bảo bọn họ leo lên núi tuyết, đi qua nửa ngọn núi tuyết lên đỉnh núi, trên đỉnh núi có suối nước nóng và một danh lam thắng cảnh, đố là một nơi mà nhiều người đều check in khi đến nơi này.
Hơn nữa người ta nói rằng hứa nguyện ở địa điểm đó đặc biệt linh nghiệm.
Cô bé Tiểu Tinh Tinh mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu hồng, quần áo trẻ con rất đẹp, Nhan Thu Chỉ cũng biết phối đồ, thêm nữa là Tiểu Tinh Tinh cũng rất xinh, nên nhìn quan cũng khiến mọi người rất thích.
Khi Nhan Thu Chỉ kéo cô bé ra ngoài, bà mẹ của hai nhà còn lại gọi: "Tiểu Tinh Tinh, nhanh đến đây ôm dì một cái nào."
Tiểu Tinh Tinh ngay lập tức chạy đến: "Chào dì xinh đẹp ạ."
Cô bé hôn từng người một, có thể nói là một cô bé ngọt ngào.
Khán giả xem mà trong lòng càng ghen tuông hơn.
Tại sao Tiểu Tinh Tinh lại đáng yêu như vậy!!!
Lúc leo núi tuyết, ban đầu Tiểu Tinh Tinh vẫn còn rất khỏe, sau khi leo được một lúc thì cô bé liền làm nũng với Trần Lục Nam: "Cha con muốn ôm."
Trần Lục Nam liếc mắt nhìn cô bé, cười nói: "Không đi được nữa rồi sao?"
"Vâng."
Tiểu Tinh Tinh gật đầu.
Nhan Thu Chỉ sờ sờ đầu cô bé: "Đi bộ thêm năm phút nữa có được không?"
Tiểu Tinh Tinh lắc đầu: "Không được đâu mẹ."
Cô bé nghiêm túc nói: "Con không thể đi được nữa rồi, mẹ đừng có ép con."
Nhan Thu Chỉ: "......."
Cha mẹ ở bên cạnh bị cô bé làm cho sửng sốt: "Tại sao mới một khoảng thời gian không gặp, Tiểu Tinh Tinh lại đã có lượng vốn từ lớn như vậy rồi?"
"Cô bé còn biết nói như vậy?"
Nhan Thu Chỉ đau đầu: ".....Đi học rồi, học được rất nhiều."
Cô chỉ vào Tiểu Tinh Tinh và nói: "Còn thích xem tivi nữa, tivi nói gì con bé học cái đó. Giống như máy lặp lại vậy."
Hai bà mẹ bật cười.
"Đứa nhỏ này quá thông minh."
"Hơn ba tuổi có thể có được lượng vốn từ như vậy thì quá giỏi rồi."
Vốn từ vựng của Tiểu Tinh Tinh thực sự rất lớn, có lẽ là nhờ vào ông và cậu của Tiểu Tinh Tinh.
Cô bé thích học thì không nói, quan trọng là luôn có người dạy dỗ cô bé.
Cha Trần có thể dạy, mẹ Trần cũng dạy, thỉnh thoảng Nhan Gia Trì cũng sẽ nói với cô bé về cái này cái kia, chỉ là cả gia đình, không ai coi cô bé là một đứa trẻ thực sự.
Nên có đạo lý sẽ có, thỉnh thoảng sẽ có sự buông thả, nhưng cô bé cũng không được vô cớ gây rắc rối.
Một khi vô cớ gây sự, bọn họ đều sẽ giảng đạo lý với cô bé, nghiêm túc phân tích, nói với cô bé, như vậy là có thể được, như kia là không thể được.
Nói tóm lại, Tiểu Tinh Tinh như bây giờ, là do cô bé thông minh, nhưng cũng có một phần lớn là do ngoại cảnh tác động.
Bản thân Nhan Thu Chỉ cũng thích cô bé như vậy, trẻ con nhất định cần phải dạy dỗ từ nhỏ, không cần đợi lớn lên mới giáo dục, mà phải đặt mình vào vị trí của cô bé để giao tiếp, cô bé sẽ lắng nghe và học hỏi.
Cuối cùng của cuối cùng, Tiểu Tinh Tinh tự nhiên thành công trong việc làm nũng.
Trần Lục Nam ôm cô bé lên, nhưng cũng không thấy anh phải ra sức lắm.
Khi cả đoàn người lên đến đỉnh núi, trời đã giữa trưa.
Họ đi rất chậm, cũng không vội vàng, chỉ đi chầm chậm, thỉnh thoảng ngắm phong cảnh.
Khi đi đến đỉnh núi, tiếng gió hú thổi qua.
Nhan Thu Chỉ sắp bị gió thổi bay, Tiểu Tinh Tinh thì càng không nói, cô bé nhanh chóng nắm lấy tay cô, hét lên nói: "Mẹ ơi, gió mạnh quá, mẹ đừng để gió thổi bay nhé."
Nhan Thu Chỉ bật cười, gật gật đầu nói: "Yên tâm đi."
Ngay khi cô nói xong, Trần Lục Nam đã đưa tay ra nắm lấy tay cô. Nhan Thu Chỉ cúi đầu nhìn xuống, lúc nâng mắt lên lại bắt gặp ánh mắt anh.
Cả hai thầm hiểu và cùng nở nụ cười.
Nhân viên công tác nhìn nhóm ba khách mời, vội vàng nói: "Thưa mọi người, đây là nơi có thể hứa nguyện đó."
"Hôm nay các bạn thật may mắn, có thể nhìn thấy danh lam thắng cảnh ở đằng kia."
Nhan Thu Chỉ và những người khác gật đầu, bước nhanh đến, bắt đầu hứa nguyện.
Tiểu Tinh Tinh nhìn người ở bên cạnh làm như thế nào, cô bé cũng làm theo như vậy.
Sau khi tất cả các khách mời thực hiện xong ước nguyện của mình, họ chụp ảnh tại chỗ rồi trở về khách sạn suối nước nóng do ê-kíp chương trình sắp xếp.
Khách sạn suối nước nóng là nơi để bọn họ nghỉ ngơi, còn có khu trượt tuyết vui chơi, đêm nay bọn họ sẽ ở lại đây.
Tiểu Tinh Tinh thích tuyết, ngay khi đến nơi an toàn, cô bé đã trượt khỏi người Trần Lục Nam, bắt đầu chơi trong tuyết.
Cô bé ngước mắt nhìn về phía Nhan Thu Chỉ: "Mẹ, chúng ta chơi ném tuyết được không?"
Nhan Thu Chỉ cũng không phải là rất muốn tham gia vào hoạt động này, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của Tiểu Tinh Tinh, cô lại mềm lòng.
"Được, chúng ta chơi ném tuyết."
Hai mẹ con cầm cục tuyết trên mặt đất lên nặn thành quả bóng.
Cả hai nhìn nhau, đồng thanh hét lên: "Chồng/ Cha."
Trần Lục Nam cúi đầu nhìn qua, hai người họ đồng loạt ném quả bóng tuyết vào Trần Lục Nam.
"Hahahahaha.
"Cha thật ngốc!! Còn không biết tránh đi nữa."
Trần Lục Nam nhìn hai quả bóng tuyết rơi trên người, nhéo nhéo lông mày: "Hợp tác với mẹ bắt nạt cha sao?"
Tiểu Tinh Tinh nháy mắt.
Trần Lục Nam rũ tuyết trên quần áo xuống, nhìn về phía người đang tươi cười: "Thích chơi trò này sao?"
Nhan Thu Chỉ gật đầu, cong môi cười: "Cùng chúng em chơi ném tuyết đi."
"Được."
Trần Lục Nam cong môi nở nụ cười, cầm lấy quả bóng tuyết trước mặt: "Vậy ném ai đây?"
Tiểu Tinh Tinh nhìn động tác của anh, lập tức bỏ chạy.
"Cha cha cha đừng ném con."
Nhan Thu Chỉ kéo cô bé chạy sang một bên.
Trần Lục Nam nhìn bóng dáng hai người bỏ chạy, trong mắt hiện lên ý cười.
Trên nền tuyết, tràn ngập tiếng cười đùa và nói chuyện vui vẻ của họ.
Màu trời đầy tuyết rơi vào mi mắt, tất cả đều là cảnh đẹp, nhưng tất cả cảnh đẹp đều không thể so sánh được với hai người bên cạnh Trần Lục Nam.
Người hâm mộ chua xót chứng kiến cảnh gia đình ba người họ chơi ném tuyết, về cơ bản Trần Lục Nam đã bị đánh, Nhan Thu Chỉ và Tiểu Tinh Tinh không có dấu hiệu bị đập nào.
Trần Lục Nam không nỡ tấn công vợ con mình.
Chỉ một cảnh tượng như vậy, trong mắt mọi người thật sự là quá đủ rồi.
Trong khoảnh khắc này mọi người đều an lòng, thậm chí họ còn hy vọng hình ảnh cứ dừng lại ở đây, chỉ cần nhìn cảnh sinh hoạt hằng ngày của gia đình ba người họ là được rồi.
Ngay cả cuộc sống của những người khác, dường như cũng mang lại sự ấm áp khác nhau cho mọi người vào lúc này.
Quá khiến người ta dung động rồi.
Sau khi chơi được một lúc, Tiểu Tinh Tinh cũng mệt rồi.
Cả ba người trở về phòng khách sạn.
Nhan Thu Chỉ chọc chọc và mặt Tiểu Tinh Tinh, nhìn Trần Lục Nam nói: "Ngủ rồi."
Trần Lục Nam gật đầu, buông lỏng động tác tay: "Thay quần áo cho con bé, để con bé ngủ một lát."
Nhan Thu Chỉ mỉm cười: "Được."
Sau khi thay quần áo cho Tiểu Tinh Tinh xong, hai người cũng có chút mệt mỏi: "Có muốn đi ngâm nước nóng không?"
Nhan Thu Chỉ liếc nhìn Tiểu Tinh Tinh: "Còn con bé làm thế nào?"
"Để cho con bé ngủ đi."
Trần Lục Nam khẽ nói: "Không có chuyện gì đâu."
Nhan Thu Chỉ: "..... Được thôi."
Cô yên tâm nói: "Trẻ con cũng không thích hợp với ngâm nước nóng."
Người hâm mộ: ????
Hai người lại muộn có thế giới của hai người nữa sao!!!
(Tiểu Tinh Tinh nhanh tỉnh dậy đi!!! Cha mẹ của cô lại muốn bỏ rơi cô rồi.)
(Tiểu Tinh Tinh cái bóng đèn nhỏ này, một chút cũng không biết cố gắng gì.)
(Ôi ôi ôi ôi Tiểu Tinh Tinh bé bỏng tội nghiệp của tôi lại bị cha mẹ vô lương tâm bỏ rơi rồi.)
(Anh Trần không phải là người, chỉ muốn cùng vợ trải qua thế giới của hai người!)
Trong lúc nhất thời, người hâm mộ bắt đầu lên án cặp cha mẹ vô lương tâm này!!
Họ mong Tiểu Tinh Tinh tỉnh dậy và phá hư mọi chuyện.
Danh Sách Chương: