• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, Trần Lục Nam hiếm khi làm người, không tiếp tục giày vò Nhan Thu Chỉ.

Thay vào đó, anh đưa cô đi ăn nhiều đồ ngon và đi dạo xung quanh.

Phong cảnh xung quanh tốt, nó rất thích hợp để sống.

Hai người ở nước ngoài chơi năm ngày mới trở về.

Sau khi về nước, Trần Lục Nam bận rộn với phim điện ảnh mới, phim điện ảnh của anh sắp mở máy, vai nữ chính không phải là Nhan Thu Chỉ, vai nam chính cũng không phải Trần Lục Nam.

Cả hai người họ đều không quá phù hợp.

Hơn nữa Nhan Thu Chỉ cảm thấy, nếu hai người họ hợp tác cùng nhau, chắc cũng không thể vượt qua được bộ điện ảnh trước đó.

Tất nhiên, quan trọng hơn là không có thời gian.

Trần Lục Nam bận, cô cũng vậy.

Trước đó đã quyết định quay một số đại ngôn, phải tham gia các bữa tiệc thương mại.

Từ sau khi Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ bàn chuyện hôn lễ xong, tạm thời Nhan Thu Chỉ không nhận phần diễn vai chính, nhưng vẫn nhận một số vai phụ không tồi.

Cho đến nay, Nhan Thu Chỉ không nghĩ rằng mình rất lợi hại.

Trần Lục Nam chiếm một phần lý do rất lớn làm bộ điện ảnh trước đó thành công như vậy, anh quá mạnh mẽ, suốt thời gian qua đều chỉ dạy Nhan Thu Chỉ.

Cho nên Nhan Thu Chỉ nghĩ, nếu có thời gian học tập nhiều thì học tập, nghiên cứu thêm một chút cũng tốt.

Đương nhiên, điều quan trọng hơn là hôn lễ cũng không ít việc, cô không muốn đoàn làm phim bị trì hoãn vì lý do riêng của mình nên đã uyển chuyển từ chối không ít lời mời phim điện ảnh và phim truyền hình.

Chị Manh không có ý kiến gì về việc này, xét về giá trị con người và độ nổi tiếng hiện tại của Nhan Thu Chỉ thì không ai dám có ý kiến.

Ngay cả khi cô không đóng phim, chỉ nhận mấy quảng cáo đại ngôn gì gì đó, cô vẫn kiếm được nhiều tiền hơn 90% những người trong công ty.

Chứ đừng nói là cô như vậy trong nửa năm.

Có điều phim có thể không nhận, nhưng chương trình giải trí vẫn không ngừng đưa tới đây.

Nhan Thu Chỉ vừa tới văn phòng, chị Manh đã đẩy cho cô một đống tài liệu.

Mí mắt cô giật giật, dường như có chút không thể tin được.

''Đây là cái gì?''

''Chương trình giải trí mời.''

Chị Manh nhìn cô nói: ''Sau khi những người đó biết nửa năm sau em không đóng phim, nên mời không gián đoạn.''

''...''

Nhan Thu Chỉ lật xem một lượt, nhướng mày: ''Vì sao còn có loại trốn thoát khỏi mật thất tìm em?''

Cô đưa tay chỉ mình, nghiêm túc hỏi thăm: ''Em nhìn có giống người có đầu óc không?''

Chị Manh nghẹn họng.

Cô ấy im lặng quan sát Nhan Thu Chỉ vài giây, thở dài nói: ''Chị biết em thỉnh thoảng rất độc miệng, nhưng chị không nghĩ tới em lại tàn nhẫn diss cả chỉ số thông minh của mình như vậy.''

Nhan Thu Chỉ cạn lời.

Cô ấy tiện tay lật xem một lượt, thở dài nói: ''Ở đây hơn nửa đều mời em và Trần Lục Nam tham gia để tú ân ái.''

Cô hỏi: ''Trần Lục Nam làm gì có thời gian?''

Chị Manh nhún vai: ''Chị cũng không biết.''

Nhan Thu Chỉ thở dài: ''Đừng nghĩ, gần đây chúng em sẽ không tham gia.''

Chị Manh liếc cô, đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng.

''Trước đó chị hỏi em có muốn tham gia chương trình giải trí yêu đương với Trần Lục Nam không thì em nói với chị, các em có thể tham gia sau hôn lễ, vậy bây giờ vì sao không thể?''

Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt không nhanh không chậm nói: ''Em hiện tại đổi lời, về sau có chương trình một nhà ba người lại tìm chúng em đi?''

Vừa mới nói xong, chị Manh trợn to mắt nhìn cô: ''Em mang thai?''

''???''

Nhan Thu Chỉ nhìn ánh mắt khiếp sợ của cô ấy, rất bất đắc dĩ.

Cô dở khóc dở cười: ''Không phải, bây giờ không có.''

Cô nghiêm túc nói: ''Nhưng đúng là có kế hoạch muốn sinh con.'' Cô sâu xa nói: ''Dù sao Trần Lục Nam đã 30 tuổi, là người đàn ông già rồi.''

Chị Manh nghẹn họng.

Cô ấy nhìn Nhan Thu Chỉ, không biết làm sao: ''Em dám nói lời này với Trần Lục Nam sao?''

''Tất nhiên là không dám.''

Nhan Thu Chỉ thản nhiên nói: ''Em nói với anh ấy có khả năng em không được.''

''Sao lại không có?''

Chị Manh trêu chọc: ''Làm không ra?''

Nhan Thu Chỉ: ''...''

Cô trợn trắng mắt, cô thật sự không hiểu sao một cô gái nhỏ trong sáng và ngây thơ như cô bên cạnh lại có bạn bè có thể ''lái xe'', đều đen tối như thế.

Chị Manh trêu chọc cô một hồi rồi trở về chủ đề nghiêm túc.

''Trước đó em nói muốn có con.'' Chị Manh nói: ''Tại sao còn chưa có?''

Nhan Thu Chỉ mấp máy môi, gục xuống bàn than thở: ''Chị nói xem em có nên lôi kéo Trần Lục Nam đi kiểm tra thân thể một chút?''

Chị Manh khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn cô: ''Sao lại nói thế?''

Nhan Thu Chỉ xoa xoa mặt, nhỏ giọng nói thầm: ''Chỉ sợ cơ thể chúng em có vấn đề gì.''

''Sao có thể.''

Chị Manh nhìn cô, không đồng ý nói: ''Cơ thể em và Trần Lục Nam chắc chắn không có vấn đề gì, chỉ là chưa tới duyên phận mà thôi.''

''Ừm.''

Vẻ mặt Nhan Thu Chỉ uể oải: ''Mặc kệ, nếu sáu tháng cuối năm đứa bé còn không tới, chúng em sẽ đi xem thử.''

Chị Manh: ''...''

Cô ấy cũng không biết nên an ủi Nhan Thu Chỉ thế nào, chỉ có thể vỗ vỗ bả vai của cô, nói cho cô biết: ''Năm nay chị sẽ sắp xếp ít công việc lại cho em.''

Cô ấy im lặng vài giây, đột nhiên nói: ''Nhưng em thật sự nghĩ kỹ chưa?''

''Cái gì?''

“Em muốn có con vào thời điểm này không?'' Chị Manh nghiêm túc phân tích cho cô: ''Hiện tại sự nghiệp của em đang phất lên. Nếu năm nay cố gắng một chút nữa, em hoàn toàn có thể lên một bậc cao hơn và ổn định vị trí mình, vì vậy em cam tâm mang thai sinh con sau đó trở về gia đình không?''

Đây là vấn đề rất nhiều người đều gặp phải.

Không chỉ là nữ diễn viên mà còn có cả những phụ nữ từ các ngành nghề làm việc khác.

Việc sinh con ở thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp là điều tốt hay xấu.

Nhan Thu Chỉ trầm tư một hồi, cười một cái nói: ''Chị Manh không hổ là người đại diện.''

''Có ý gì?''

Nhan Thu Chỉ cong môi, nở nụ cười nói: ''Chỉ có chị hỏi vấn đề này.''

Chị Manh nhướng mày.

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: ''Không có gì chưa nghĩ ra, công việc không phải là tất cả của em, nó và cuộc sống mỗi cái chiếm một nửa.''

''Coi như hiện tại em dừng để sinh con, cũng không có nghĩa là em rời khỏi giới giải trí, về phần cam tâm hay không cam tâm, em cam tâm.''

Nhan Thu Chỉ nói: “Hết cơ hội này rồi lại có cơ hội khác, nhưng em muốn có một bảo bảo thuộc về em và Trần Lục Nam, cùng nhau nuôi dưỡng con gái/trai lớn lên khi vẫn còn sức khỏe tinh thần.''

Cô đã trông mong hình ảnh và khung cảnh này từ rất lâu, rất lâu rồi.

Nhan Thu Chỉ chưa bao giờ cảm thấy hiện tại mình dừng lại nghỉ ngơi sẽ mất đi thứ gì đó, nếu cô làm mất một phần, cô sẽ tìm một phần khác. Đây là cân bằng.

Hơn nữa sau khi sinh cục cưng, cô cũng sẽ có nhiều cơ hội khác hơn.

Về phần rút khỏi thời kỳ đỉnh cao sẽ để lại tiếc nuối, cô không cho là như vậy.

Mỗi người có quyền lựa chọn khác nhau, không có kịch bản này thì cô vẫn còn có kịch bản sau.

Cho dù không có, cô cũng sẽ có những thú vui khác trong cuộc sống, cũng có thể lựa chọn công việc khác.

Nói chung, mang thai sinh con không khiến cô từ bỏ cơ hội nỗ lực về phía trước, ngược lại sẽ càng làm cho cô có nhiều cơ hội lựa chọn hơn.

Mọi lựa chọn, đều là thứ mình thích, những gì bạn cho là tốt nhất ở thời điểm hiện tại là đủ rồi.

Cô đã nói như vậy, chị Manh tự nhiên sẽ không nói thêm gì nữa.

Cô ấy nở nụ cười, nói đơn giản: ''Vậy thì chờ mong.''

''Được.''

*

Sau khi ở lại công ty một lúc, thượng lượng công việc tiếp theo với chị Manh, Nhan Thu Chỉ định về nhà.

Gần đây Trần Lục Nam tương đối bận rộn, Nhan Thu Chỉ suy tư một chút, đi tới trung tâm thương mại bên cạnh công ty mua một cái gì đó, rồi trực tiếp đến chỗ Trần Lục Nam.

Trần Lục Nam hơi ngạc nhiên khi thấy Nhan Thu Chỉ,.

Anh cụp mắt nhìn người trước mặt, giọng nói trầm thấp: ''Sao đột nhiên lại tới đây?''

Nhan Thu Chỉ nhướng mày nhìn anh: ''Không thể đến sao?''

Nói xong, cô đè lên bả vai Trần Lục Nam nhìn: ''Không phải anh đang kim ốc tàng kiều ở phòng lòng việc chứ?''

''...''

Đúng lúc Vương Khang từ bên cạnh đi ngang qua, không nhịn được bật cười.

Anh ấy vội vàng nói: ''Chị dâu, anh Lục anh ấy nào dám.''

Nhan Thu Chỉ ngạo kiều hừ một tiếng, liếc mắt Trần Lục Nam: ''Đó cũng không phải là không dám.''

Trần Lục Nam véo mặt cô, cúi đầu hôn một cái nói: ''Anh khi nào dám?''

Nhan Thu Chỉ cười, không có ý định trả lời vấn đề này của anh.

Cô mang chút đồ ăn cho người trong phòng làm việc rồi đi theo Trần Lục Nam vào văn phòng anh.

Trần Lục Nam đang bận, sau khi nói với Nhan Thu Chỉ hai câu liền đi làm việc.

Nhan Thu Chỉ cũng không quấy rầy anh, cô tự mình ngồi bên cạnh tiện tay tìm một quyển sách xem, rất say sưa.

Hai người không cần có nhiều hành động thân mật, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào khiến cả người cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Ánh sáng rọi xuống hai người họ, vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp.

Nhan Thu Chỉ nhìn sách, quay đầu nhìn Trần Lục Nam.

Dường như cảm nhận được ánh mắt cô, Trần Lục Nam nâng mắt lên nhìn, thấp giọng hỏi: ''Làm sao vậy?''

''Không có việc gì.''

Nhan Thu Chỉ chống cằm dựa vào ghế sô pha, nhỏ giọng nói: ''Nhìn anh.''

Trần Lục Nam ngẩn ra, đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh cô.

Anh duỗi tay kéo người vào lòng: ''Nhàm chán?''

Nhan Thu Chỉ vùi đầu vào cổ anh dụi dụi, ngửi thấy mùi hương tuyết tùng đặc biệt này trên người anh, không dễ ngửi, nhưng cô đã quen thuộc.

Trần Lục Nam đặt tay sau đầu cô, giống như đang vỗ về cô.

Rất tận hưởng, mỗi khi Nhan Thu Chỉ bất an, cô sẽ tham luyến loại dịu dàng này của anh, không giống với những lúc khác.

''Làm sao vậy?''

Trần Lục Nam hôn má cô, thấp giọng hỏi thăm.

Nhan Thu Chỉ cũng không biết nên nói như thế nào, thực ra khi ở trong văn phòng của chị Manh, lời lẽ cô rất chính đáng.

Nhưng vừa rồi đi trên đường cô không khỏi tự hỏi một chút, giống như chị Manh nói, có phải cô quá lo lắng không.

Nhan Thu Chỉ không phải luyến tiếc.

Nói như thế nào đây, cô càng sợ mình không gánh vác được trách nhiệm này, nhưng tương tự, cô lại rất trông đợi đứa nhỏ đến.

Nói tóm lại, nó rất xoắn xuýt.

Vô cùng xoắn xuýt.

''Không có chuyện gì.''

Nhan Thu Chỉ hít thở sâu một hơi, nhẹ nhàng nói: ''Anh ôm em một chút là được rồi.''

Trần Lục Nam cười một tiếng, thấp giọng nói: ''Ôm cả đời đều được.''

Nghe vậy, cô khẽ cong môi.

Trần Lục Nam ngồi cùng cô một lát, Nhan Thu Chỉ mãi mới nhớ ra cái gì đó.

''Có phải em làm chậm trễ công việc của anh không?''

''Không có.''

Trần Lục Nam nói: ''Cũng gần xong rồi.''

''Ừm.''

Nhan Thu Chỉ nói: ''Anh đang quay là chuyện cũ gì vậy?''

Trên thực tế, cô vẫn chưa đọc kịch bản của Trần Lục Nam.

Quá tò mò, nhưng khi tò mò Trần Lục Nam nói với cô chưa chuẩn bị tốt, chuẩn bị xong sẽ cho cô xem, sau đó, bận bịu quá nên cô quên không hỏi.

Trần Lục Nam trầm mặc chốc lát, thản nhiên nói: ''Đến lúc đó thì xem sau?''

Nhan Thu Chỉ nhướng mày, kinh ngạc nhìn anh: ''Ừm? Vì sao?''

Cô cười hỏi: ''Anh định đến lúc đó cho em một niềm vui bất ngờ sao?''

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ ngẩn ngơ.

Cô chỉ vừa mới thuận miệng nói, hoàn toàn không nghĩ có phải sự thật hay không.

Hai người im lặng nhìn nhau vài giây, Trần Lục Nam cúi đầu cọ cọ chóp mũi cô, giọng nói khàn khàn: ''Đến lúc đó lại xem?''

Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt, không miễn cưỡng anh.

''Được.''

Cô nói: ''Vậy em đây chờ mong chút niềm vui bất ngờ của anh.''

"Được.''

Trần Lục Nam xoa xoa tóc cô: ''Có mệt không?''

''Có một chút.'' Nhan Thu Chỉ ngáp một cái nói: ''Em muốn ngủ một lát.''

''Bên trong có phòng nghỉ.''

''Ừm.''

Nói là đến xem Trần Lục Nam, nhưng cuối cùng Nhan Thu Chỉ lại ngủ hết buổi chiều ở chỗ này.

Gần tối, chờ Trần Lục Nam hết bận xong, hai người mới rời khỏi phòng làm việc.

*

Phim điện ảnh Trần Lục Nam khởi động máy thuận lợi.

Ngày đó Nhan Thu Chỉ bận rộn, cũng không ở cùng thành phố, nên không đi.

Nhưng cô chú ý tin tức trước tiên, không thể không nói, nó vẫn còn làm người ta ngạc nhiên.

Sau một đoạn thời gian, hai người tách ra bận rộn.

Thỉnh thoảng Nhan Thu Chỉ sẽ thăm ban Trần Lục Nam, nhưng anh thật sự rất bận, lần đầu tiên làm đạo diễn, có quá nhiều trách nhiệm và chuyện cần quan tâm, nhiều đến mức có lúc Trần Lục Nam không có cách nào chăm sóc cho Nhan Thu Chỉ.

Cũng may Nhan Thu Chỉ không phải là người quan tâm đến những vấn đề tầm thường như vậy, lúc bình thường, cô rất tùy tiện.

Trần Lục Nam bận bịu nên cô nghỉ ngơi ở khách sạn một mình, thỉnh thoảng mua chút đồ đi đoàn phim mời mọi người ăn cơm cùng.

Buổi tối ở trong phòng chờ Trần Lục Nam kết thúc công việc, nếu kết thúc công việc sớm, hai người sẽ cùng nhau ra ngoài tản bộ, ăn chút gì đó, tay trong tay đi dạo một vòng xung quanh.

Thời gian trôi qua vừa ấm áp vừa dễ chịu,

Trong nháy mắt, đã đến tháng năm.

Thực ra hôn lễ của Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam bố trí rất đơn giản, thậm chí chỉ có bạn bè bên cạnh biết rõ, còn truyền thông, chỗ nào cũng nhúng tay vào, chưa kể hai người đều là nhân vật chính trong chủ đề này.

Sau khi cầu hôn, hôn lễ mọi người mong ngóng đã đến.

Chỉ có điều Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam đều muốn giữ kín, không thực sự muốn công khai hôn lễ cho toàn bộ thiên hạ.

Tất nhiên, không phải Nhan Thu Chỉ không muốn nói, chính cô còn không rõ ràng.

Trần Lục Nam bảo cô không cần lo lắng về hôn lễ, toàn bộ giao cho anh xử lý, anh hỏi Nhan Thu Chỉ không ít ý kiến, sau đó Nhan Thu Chỉ liền không hỏi lại nữa.

Khi váy cưới đã làm xong, hai người đi nước ngoài một chuyến.

Sau khi chỉnh sửa lại lần cuối, hai người lại bay trở về bận rộn những công việc khác.

Ngày tổ chức hôn lễ được ấn định là ngày 27 tháng 5, một là chính ngày tốt, hợp với việc kết hôn, hai là ngày này có sự đồng âm, thực ra mẹ Trần tìm được mấy ngày tốt đưa cho hai người Trần Lục Nam chọn, anh chọn ngày này.

Nhan Thu Chỉ không có ý kiến gì, cô cũng thích ngày này.

Thời gian đã định xong, đến ngày 20, Trần Lục Nam cố ý rút ra một ngày, ở bên Nhan Thu Chỉ trôi qua ngày đặc biệt này.

Hai người cũng lâu chưa cập nhật Weibo, Nhan Thu Chỉ là người đăng Weibo, Trần Lục Nam chỉ phụ trách chuyển tiếp.

Ba ngày trước hôn lễ, Nhan Thu Chỉ vẫn còn mông lung.

Cô không biết địa điểm ở đâu.

Trần Lục Nam kết thúc công việc sớm về nhà, đạo diễn sắp kết hôn, đoàn làm phim cho tất cả mọi người nghỉ.

Thẩm Mộ Tình cũng đến đây chơi với cô, khi thấy cô không biết địa điểm, Thẩm Mộ Tình khẽ chớp mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

''Cậu nói gì cơ?''

Cô ấy ngạc nhiên: ''Cậu không biết địa điểm ở đâu?''

Nhan Thu Chỉ không thể làm gì gật đầu: ''Đúng... Thần bí đi.''

Thẩm Mộ Tình: ''...''

Cô ấy nghẹn lời nói: ''Thần kỳ, Trần Lục Nam định bắt cóc cậu qua kết hôn luôn không?''

Nhan Thu Chỉ: ''.''

Cô không biết.

Cô tò mò nhìn Thẩm Mộ Tình: ''Bọn Khương Thần biết không?''

''Tớ cảm thấy chắc biết.''

Thẩm Mộ Tình nói: ''Nhưng anh ấy không nói với tớ.''

Hai người ngơ ngác nhìn nhau.

Sau khi trầm mặc, Thẩm Mộ Tình nói: ''Tớ cảm thấy Thanh Ảnh có khả năng biết.''

''Sao có thể?''

Thẩm Mộ Tình nói: ''Thanh Ảnh thông minh hơn chúng ta, hơn nữa Phó Ngôn Trí chắc chắn không dám không nói cho cô ấy.''

''...''

Nói hình như có chút đạo lý, nhưng lại hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.

Cứ như thể họ đang ngu ngốc vậy.

Nhan Thu Chỉ mới không thừa nhận.

Hai người ăn nhịp với nhau, lúc này liền định gọi điện thoại cho Quý Thanh Ảnh.

Gần đây Quý Thanh Ảnh đang chuẩn bị thi đấu, tương đối bận rộn, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ tụ tập với hai người, ăn cơm nói chuyện phiếm gì đó.

Khi nhận được điện thoại hai người, Quý Thanh Ảnh vừa làm xong công việc trong tay.

''Thanh Ảnh.''

''Hả?''

Quý Thanh Ảnh nhìn màn hình, nở nụ cười: ''Nhan Nhan, chúc mừng nha.''

Nhan Thu Chỉ cười: ''Cảm ơn cảm ơn.''

Cô nói: ''Cô bận xong chưa? Chúng tôi có quấy rầy đến cô không?''

''Bận xong rồi.''

Quý Thanh Ảnh nhìn cô: ''Thế nào? Đột nhiên nhớ gọi điện cho tôi.''

Thẩm Mộ Tình trực tiếp hỏi: ''Thanh Ảnh, cô có biết hôn lễ của Nhan Nhan được tổ chức ở đâu không?''

Quý Thanh Ảnh sửng sốt, lông mi dài cong vút rung rung, kinh ngạc nhìn các cô: ''... Các cô còn chưa biết?''

''...''

Hai người bọn họ liếc nhau, trăm miệng một lời: ''Cho nên cô thật sự biết?''

''...''

Quý Thanh Ảnh giật mình bởi phản ứng hai người, cô ấy bật cười, gật đầu nói: ''Tôi biết.''

Khi nói chuyện, cô ấy cầm điện thoại đi lên tầng.

Lúc đi, ống kính không cẩn thận quay một góc khác. Đột nhiên, Thẩm Mộ Tình hét lên: "Chờ đã!''

Cô ấy trợn to mắt nhìn Quý Thanh Ảnh: ''Thanh Ảnh, cô lùi lại về sau hai bước.''

Nghe vậy, ánh mắt Quý Thanh Ảnh mông lung nhìn hai người: ''Làm sao vậy?''

Nhan Thu Chỉ chỉ chỉ: ''Ống kính cô vừa quay qua một bộ sườn xám rất đẹp.''

Thẩm Mộ Tình gật đầu: ''Đúng vậy, cảm giác nhìn rất đẹp.''

Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, quay đầu nhìn sườn xám màu đỏ để trong góc, đột nhiên có chút hối hận.

Cô ấy mím môi, nhìn hai người: ''Các cô muốn nhìn à?''

Thẩm Mộ Tình gật đầu.

Nhan Thu Chỉ cũng gật đầu theo: ''Vừa rồi không nhìn rõ, hình như bộ dáng rất đẹp.''

"Ừm...''

Quý Thanh Ảnh có chút khó xử, cô ấy nhìn Nhan Thu Chỉ nói: ''Cô có thể xem, nhưng không thể nói với chồng cô.''

Nhan Thu Chỉ bối rối một hồi, sau mới trợn to mắt nhìn cô ấy.

''Đó là -- cho tôi?''

Quý Thanh Ảnh bất đắc dĩ gật đầu: "Đúng.''

Cô ấy nói: ''Trần Lục Nam cố ý tìm tôi làm cho cô, còn dặn dò tôi giữ bí mật.''

Nhưng cô ấy không nghĩ lộ ra ánh sáng cho người trong cuộc trước ba ngày.

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ cong môi: ''Được.''

Cô thúc giục: ''Cô cho tôi xem trước, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho Trần Lục Nam.''

Quý Thanh Ảnh không có cách nào, chỉ có thể bày ra cho hai người xem.

''Oa!!!''

Vừa nhìn thấy, hai người liền bắt đầu hò hét chói tai, không khoa trương chút nào.

''Này cũng quá đẹp rồi.''

''Tôi thích!!!''

Thẩm Mộ Tình nói: ''Trời ạ, Thanh Ảnh đã tốn bao nhiêu công sức vậy?''

Quý Thanh Ảnh suy nghĩ một chút nói: ''Sau hai ngày Trần Lục Nam cầu hôn đã bảo Phó Ngôn Trí đề cập với tớ.''

Cô ấy nói: ''Chắc khoảng gần nửa năm.''

Sườn xám trong lễ kết hôn không dễ làm như vậy, huống chi yêu cầu Trần Lục Nam cũng không thấp.

Anh muốn cho Nhan Thu Chỉ một niềm vui đặc biệt, bên trên sườn xám có rất nhiều ý nghĩa đặc thù.

Bộ sườn xám này là một trong những bộ Quý Thanh Ảnh dành nhiều công sức nhất cho đến trước mắt.

Nhưng đó cũng là điều cô ấy tâm đắc nhất.

Tất cả những lời chúc phúc dành cho Nhan Thu Chỉ đều ở đây, mặc dù mệt. nhưng đáng giá.

Nhan Thu Chỉ kinh ngạc không dứt.

Cô nhìn Quý Thanh Ảnh, hơi có lỗi nói: ''Mệt không?''

Cô nói: ''Trần Lục Nam không biết năm nay cô có rất nhiều cuộc thi sao?''

Quý Thanh Ảnh cười: "Không sao.''

Cô ấy nói: ''Anh ấy nói cô thích tôi thiết kế, đây là vinh hạnh của tớ.'' Quý Thanh Ảnh cong môi nói: ''Tôi nguyện ý thiết kế cho các cô.''

Nói xong, cô ấy nhìn Thẩm Mộ Tình trêu chọc: ''Tình Tình đến lúc kết hôn với Khương Thần, nếu có yêu cầu cũng có thể nói trước với tôi.''

Thẩm Mộ Tình: ''... Ai muốn kết hôn với Khương Thần hả.''

Miệng cô ấy cứng nói: ''Tớ mới không kết hôn với anh ấy.''

Nhan Thu Chỉ a a hai tiếng: ''Thật không, tớ hiện tại nói cho Khương Thần?''

''...''

Thẩm Mộ Tình cạn lời lườm một cái: ''Không phải chứ, hai người vẫn là chị em tốt sao?''

Cô ấy lập tức đổi đề tài: ''Thanh Ảnh Thanh Ảnh, tôi muốn nhìn cận cảnh.''

Quý Thanh Ảnh dở khóc dở cười: ''Ngày mai đến hôn lễ bên kia, ngày mai xem?''

Nhan Thu Chỉ và Thẩm Mộ Tình lại lần nữa không thể tin, ánh mắt sáng quắc nhìn cô ấy: ''Cô còn biết địa điểm hôn lễ ở đâu?''

''?''

Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt nhìn hai người: ''Cái này các cô cũng không biết?''

''Không phải.''

Thẩm Mộ Tình không thể hiểu: ''Trần Lục Nam giấu diếm Nhan Nhan tôi có thể hiểu, vì niềm vui bất ngờ nha, nhưng vì sao tôi cũng không biết? Nhưng cô lại biết?''

Quý Thanh Ảnh trầm mặc vài giây, nói: ''Phó Ngôn Trí lỡ miệng.''

Hai người: "...''

Được thôi, là các cô không xứng :)

*

Buổi tối, khi Trần Lục Nam về đến nhà, Nhan Thu Chỉ vẫn còn ngồi trên ghế sô pha.

Cô nhìn về phía trước đôi chân, vẻ mặt nghiêm túc.

Trần Lục Nam dừng lại, ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường: ''Sao còn chưa ngủ?''

Bởi vì gần tới hôn lễ, nên Nhan Thu Chỉ rất chú trọng chăm sóc, mỗi ngày đều đúng mười một giờ đi ngủ.

Đương nhiên, bản thân cô cũng mệt rã rời, vì sắp đến mùa hè, cô bắt đầu cảm thấy kiệt sức.

Nhan Thu Chỉ gật đầu một cái, nhìn anh: "Ừm."

Cô nói: ''Chỉ cần tưởng tượng đến em kết hôn với anh, em liền lo lắng không ngủ được.''

Bước chân Trần Lục Nam hơi dừng, dường như không thể tin nhìn cô: "Ừ?''

Anh nhướng mày: ''Lo lắng không ngủ được?''

''Đúng vậy.''

Vẻ mặt Nhan Thu Chỉ nghiêm túc nhìn anh: ''Anh biết tại sao không?''

Trần Lục Nam cười, đổi giày đi vào phòng bếp rót chén nước đi ra mới hỏi: ''Vì sao?''

Nhan Thu Chỉ chỉ mình, không thể hiểu được hỏi: ''Còn ba ngày nữa chúng ta kết hôn, em là cô dâu, hiện tại còn không biết địa điểm hôn lễ ở đâu.''

Cô hỏi: ''Chẳng lẽ em không nên lo lắng sao?''

''...''

Thành thật mà nói, nên lo lắng.

Trần Lục Nam buồn cười, thấp giọng hỏi: ''Chỉ vì cái này.''

''Đương nhiên.'' Vẻ mặt Nhan Thu Chỉ nghiêm túc nhìn anh: ''Chuyện này rất quan trọng, em cảm thấy rất đau lòng.''

Trần Lục Nam đưa tay, xoa xoa đầu cô: ''Ừm.''

Anh cúi đầu, hôn khóe môi cô nói: ''Ngày mai anh trực tiếp mang em đi, không tốt sao?''

Nhan Thu Chỉ: ''...''

Cũng không phải không tốt, chỉ là cảm giác bị giấu diếm không tốt lắm.

Môi cô giật giật, tủi thân ba ba nhìn anh: ''Nhưng anh cũng có thể nói trước cho em mà.''

Trần Lục Nam vội vàng nói xin lỗi: ''Xin lỗi em.''

Anh nói: ''Là anh suy tính không chu đáo.'' Anh đưa tay vuốt tóç cô: ''Bây giờ em còn thấy đau lòng?''

''...''

''Bây giờ không sao cả.'' Nhan Thu Chỉ nói: ''Em chỉ muốn kháng nghị với anh một chút.''

''Vậy hiện tại còn muốn biết sao?''

Nhan Thu Chỉ nghiêm túc suy tư một chút lắc đầu: ''Ngày mai sẽ biết, vậy không cần.''

Trần Lục Nam nở nụ cười.

''Được.''

Anh nhìn cô: ''Bây giờ đi ngủ?''

''Anh đi tắm đi, em muốn ngủ cùng anh.''

Trần Lục Nam cúi đầu cười một tiếng, hôn cô mội hồi, mãi không rời khỏi: ''Được, anh sẽ nhanh thôi.''

"Ừm."

Một đêm này, cũng không biết ngày mai sẽ biết địa điểm hôn lễ hay bởi vì Trần Lục Nam chuẩn bị cho mình một niềm vui bất ngờ nữa, Nhan Thu Chỉ rất sung sức hưng phấn, lôi kéo Trần Lục Nam nói lải nhải một hồi, mới nặng nề ngủ thiếp đi.

Trần Lục Nam rất mệt mỏi, nhưng nhìn người đang ngủ trong ngực, lại cảm thấy rất thỏa mãn.

Có cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.

Hai tay anh ôm chặt người vào trong ngực.

*

Buổi sáng ngày hôm sau, mười giờ Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam lên máy bay.

Cả hai không đáp chuyến bay, cha Trần trực tiếp cử máy bay tư nhân đến cho Nhan Thu Chỉ, xem như quà tân hôn của hai người.

Lúc biết quà tặng này, Nhan Thu Chỉ còn choáng váng.

Cuối cùng hỏi Trần Lục Nam mới biết nguyên nhân, lần trước cô ra nước ngoài nói máy bay tư nhân thoải mái, cha Trần biết, cho nên trực tiếp đưa cho cô.

Đúng là giàu nứt đá đổ vách, chỉ có chủ tịch Trình Thịnh sẽ làm chuyện này.

Nhan Thu Chỉ có chút phấn khởi, sau khi lên máy bay vẫn luôn nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Bay được một lúc, cô sửng sốt, đột nhiên nghiêng đầu nhìn Trần Lục Nam: ''Nơi này...''

Cô cúi đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, rất quen thuộc và gần gũi.

Trần Lục Nam nắm tay cô, thấp giọng hỏi: ''Sẽ thích nơi này chứ?''

Nhan Thu Chỉ ngạc nhiên mừng rỡ nhìn anh, nét mặt của cô đã nói lên tất cả.

Cô thích.

Cô đương nhiên sẽ thích nơi này.

Bọn họ đã từng đi qua những nơi xa xỉ sang trọng, không có quá nhiều ý tưởng mới lạ, nhưng nơi đây là tất cả niềm hạnh phúc và khao khát của cô.

Là nơi chứa đựng ký ức tuổi thơ của cô, quan trọng hơn là, nơi này cách mẹ cô rất gần rất gần.

Nếu được tổ chức hôn lễ ở đây, Nhan Thu Chỉ nghĩ, chắc chắn cô có thể nhìn thấy bản thân, chắc chắn sẽ tận mắt nhìn thấy mình gả chồng, tìm được hạnh phúc thuộc về mình.

Sau khi máy bay hạ cánh, anh Vũ đến đón tiếp hai người.

Nhan Thu Chỉ có chút hưng phấn không nói nên lời, cô quay đầu nhìn từng khung cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ, vô cùng kích động.

Trần Lục Nam nhéo lòng bàn tay cô, nở nụ cười: ''Vui vẻ như vậy?''

''Anh biết mà.''

Nhan Thu Chỉ nhìn anh: ''Vì sao em lại vui như vậy.''

Trần Lục Nam gật đầu, thấp giọng nói: ''Thích thì tốt rồi.''

''Anh chọn chỗ này từ khi nào?''

''Lúc chúng ta tham gia chương trình giải trí.''

Khi đó Trần Lục Nam muốn tổ chức hôn lễ, nhưng trước đó, anh nghĩ tới rất nhiều nơi, muốn để cô đặc biệt yêu thích.

Nhưng vẫn luôn không xác định được.

Mãi đến khi đến đây, nhìn yêu thích mảnh đất này, nhìn thấy vẻ mặt cô khi kể chuyện thú vị thời thơ ấu của mình, trong lòng Trần Lục Nam liền có ý tưởng.

Chỉ có điều gặp không ít khó khăn.

Quyết định chỗ này cũng không dễ dàng, một là hoàn cảnh bản địa, mặc dù hoàn cảnh tốt, nhưng những ngôi nhà này trông quá cũ kỹ.

Nhưng may mắn, anh đã làm xong tất cả.

Từ sau khi kết thúc chương trình, Trần Lục Nam đã thương lượng với Từ Phong.

Tất nhiên, là giấu diếm Nhan Thu Chỉ.

Đây cũng là lý do khi họ về ăn tết không phát hiện ra bất kỳ manh mối gì. Khi đó, vườn trái cây trong sân nhỏ nhà Nhan Thu Chỉ vẫn chưa kịp thi công.

Chỗ đó sau khi bọn họ đi rồi, mới tân trang lần nữa.

Thiết kế không thay đổi nhiều, nhưng tất các thứ khác, đều có chút thay đổi, dựa theo sở thích hiện tại của Nhan Thu Chỉ.

Cho dù là màu sắc bên ngoài hay là những thứ khác, đều là sở thích của cô.

Nhan Thu Chỉ không phải người theo đuổi sự sang trọng xa hoa, ngày nào họ cũng có những thứ này. Thực ra trong lòng cô càng khát vọng ấm áp và tình yêu.

Về điểm này, Trần Lục Nam biết rõ ràng hơn bất cứ người nào.

Càng đến gần trấn nhỏ, Nhan Thu Chỉ càng cảm thấy bất ngờ.

Cô ngó đầu nhìn trấn nhỏ thấp thoáng hiện ra, trong lòng luôn cảm thấy rất kỳ diệu.

Sau khi xe dừng lại, hai người xuống xe.

Nhan Thu Chỉ nhẹ nhàng chớp chớp mắt, nhìn đường dưới chân.

''Anh --''

Cô mím môi, nhìn Trần Lục Nam: ''Con đường này...''

''Anh Lục bỏ tiền sửa.'' Vương Khang cười một cái nói: ''Chị dâu cảm giác thế nào?''

Trấn nhỏ Chiết Tinh có một con đường lớn, nhưng đã được người dân trong trấn sửa chữa nhiều năm nên không được bằng phẳng lắm. Nhưng đường bây giờ là đường trải nhựa, rộng rãi sáng sủa.

Đi sâu hơn vào bên trong, Nhan Thu Chỉ phát hiện không chỉ có nhà cô được tân trang, thậm chí còn được xây rộng hơn.

Ngay cả căn cứ bí mật tại nhà của bà ngoại mà cô đưa Trần Lục Nam đến lần trước cũng đã được cải tạo, thậm chí còn nối với sân sau nhà cô.

Có một nhà kính trồng hoa trong suốt, bên trong đặt nhiều hoa đang khoe màu đua sắc, đầy ắp, xung quanh có rất rất nhiều thực vật xanh.

Khoảng sân nhỏ trước mặt là phong cách retro văn học yêu thích của cô.

Trong sân Trần Lục Nam còn làm thêm một hồ nhỏ, bên trong nuôi mấy con cá vàng, nhìn qua đặc biệt đáng yêu.

Con đường từ cửa chính đi vào nhà, không rộng không hẹp, hai bên dùng cây trúc nối liền với nhau, những chùm hoa tử đằng trên ngọn tre rủ xuống như muốn chào đón họ đến.

Mỗi một bước đi, Nhan Thu Chỉ càng thích thú hơn.

Giống như một thánh địa nghỉ phép tưởng tượng trong đầu của cô, được Trần Lục Nam hiện thực hóa, anh dùng hành động thực tế nói cho cô biết, những tưởng tượng không có thật đó của cô vẫn có thể thành công.

Khi đi đến cửa phòng, Nhan Gia Trì và những người khác đã chờ bọn họ đến.

''Chị dâu nhỏ!''

Trần Hi chạy ra từ bên trong, vui vẻ nói: ''Chị có thích nơi này không?''

''Thích.''

Nhan Thu Chỉ quay đầu đi tìm Trần Lục Nam, nghiêm túc nói: ''Rất thích rất thích.''

Là niềm vui bất ngờ anh dành cho mình, cô thực sự vô cùng thích.

Ngày đầu tiên đến đây, Nhan Thu Chỉ đã thích ứng hoàn cảnh nơi này.

Ngày thứ hai đếm ngược, tất cả bạn bè thân thích đều đã tới, ngay cả Nhan Phong và Đỗ Băng cũng tới.

Mặc dù nói quan hệ cha con không tốt lắm, nhưng dù sao phải lấy chồng.

Trước hôn lễ một đêm, bọn họ tổ chức tiệc tối ngoài sân.

Bạn bè tụ tập bên nhau, ca hát khiêu vũ cười nói, trong sân có đủ không gian hoạt động, vì làm hôn lễ, Trần Lục Nam trực tiếp mua một ngôi nhà cũ bên cạnh không có người, tiến hành cải tạo.

Ở đằng kia, có một bãi cỏ rộng dùng trong hôn lễ của bọn họ.

Sau khi tiệc tối kết thúc, Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam bị buộc phải tách ra.

Theo lời của một cụ bà ở địa phương các cặp đôi trước khi cưới không thể gặp mặt nhau.

Đối với Nhan Thu Chỉ thì điều đó không thành vấn đề, nhưng Trần Lục Nam hình như có chút không vui.

Chờ cô tắm rửa xong đi ra, Quý Thanh Ảnh và Thẩm Mộ Tình đều đã tới, hai người bá chiếm giường cô, từng người tự cầm điện thoại chơi.

Cô cười: ''Sao các cậu lại đến đây?''

''Chơi với cậu.''

Thẩm Mộ Tình nói: ''Ngày mai phải làm hôn lễ rồi, nói thế nào cũng phải ở cùng cậu chứ.''

Nhan Thu Chỉ cười: "Được.''

Quý Thanh Ảnh nhìn cô: ''Có căng thẳng không?''

''Có chút.''

Nhan Thu Chỉ hít sâu một hơi nói: ''Cứ cảm thấy giống như nằm mơ.''

''Sao lại thế.''

Quý Thanh Ảnh đưa tay ôm lấy cô, cười dịu dàng nói: ''Là sự thật.''

Nhan Thu Chỉ gật đầu.

Một đêm này, ba người nằm chung với nhau trò chuyện cực kỳ lâu.

Có lẽ cảm nhận được cô căng thẳng, Quý Thanh Ảnh và Thẩm Mộ Tình đều cố gắng nói chút chuyện thú vị với cô để phân tán sự chú ý của cô.

Đến sau nửa đêm, ba người nhét chung một chỗ, nặng nề vào giấc ngủ.

*

Ngày hôm sau là một ngày nắng.

Thời tiết tốt, nhiệt độ tốt, tất cả đều tốt đẹp như truyện cổ tích.

Nhan Thu Chỉ và những người khác đã dậy từ sớm rồi.

Khi chiếc váy cưới của cô xuất hiện, ngay cả Thẩm Mộ Tình và Quý Thanh Ảnh những người khác đã nhìn ảnh chụp đều thấy kinh diễm.

Váy cưới là loại váy dài bồng bềnh, nhưng nếu chỉ như vậy thì không có gì đáng để người ta thấy kinh diễm cả.

Để thỏa mãn trái tim thiếu nữ của của Nhan Thu Chỉ, Trần Lục Nam đã đính rất nhiều kim cương tinh xảo trên chiếc váy cưới.

Toàn bộ chiếc váy cưới trưng bày ở đó, ánh sáng của những viên kim cương được phản chiếu, giống như một ngôi sao sáng lóng lánh.

Ngay cả tấm màn che, cũng có. Váy cưới vẫn là kiểu dáng dài và bèo nhún, tổng thể rất đặc biệt và mộng mơ.

''A a a a a a a tuyệt.''

Thẩm Mộ Tình nói: ''Ô ô ô ô nhìn thấy cái váy cười này tớ cũng muốn kết hôn.''

''Xác định?''

Vừa mới nói xong, sau lưng Thẩm Mộ Tình truyền đến giọng nói một người khác.

Cơ thể cô ấy cứng đờ, quay đầu nhìn người đang đi tới.

''... Sao các anh lại đến đây?'' Thẩm Mộ Tình nheo mắt: ''Các anh không phải là phù rể sao?''

Khương Thần chỉ chỉ: ''Phó Ngôn Trí nói muốn tới tìm Quý Thanh Ảnh.''

Phó Ngôn Trí: ''...''

Thẩm Mộ Tình lườm một cái: ''Anh đừng đổ oan cho bác sĩ Phó, anh ấy không phải loại người này.''

Khương Thần nở nụ cười nở nụ cười da mặt dày nói: ''A, là anh muốn tìm em.''

''...''

Thẩm Mộ Tình nghẹn họng, mãi không thốt ra được một câu.

Cô ấy nhìn xung quanh một vòng, Phó Ngôn Trí trực tiếp đi về phía Quý Thanh Ảnh bên kia.

Khương Thần nhướng mày nhìn cô ấy, nâng cằm lên.

Giống như đang nói -- Em xem, thực ra anh cũng không đổ oan cho bác sĩ Phó.

Thẩm Mộ Tình bĩu môi: ''Các anh vẫn nên đi ra đi, đợi lát nữa chúng em muốn làm khó dễ các anh.''

Khương Thần đưa tay nhéo mặt cô ấy: ''Làm khó dễ ai?''

Anh ấy cười nhẹ: ''Đừng có quá mức.''

Thẩm Mộ Tình trợn mắt trắng.

Khương Thần không nhanh không chậm nói: ''Lần sau chúng ta làm hôn lễ, chắc chắn bọn họ sẽ trả lại.''

Nghe vậy, khuôn mặt Thẩm Mộ Tình không khống chế được đỏ lên, nói ngang: ''Ai muốn kết hôn với anh, còn hôn lễ!''

Cô ấy lẩm bẩm: ''Tự luyến.''

Khương Thần nhướng mày, "Ừ" một tiếng: ''Không muốn kết hôn với anh thì kết hôn với ai?''

Thẩm Mộ Tình: ''... Người muốn cưới em rất nhiều.''

Khương Thần dừng một chút, gật đầu nói: "Ừm."

Anh cúi đầu, thừa dịp Thẩm Mộ Tình không chú ý hôn trộm một cái, thấp giọng nói: ''Nhưng anh muốn lâu nhất.''

''...''

Hậu quả trêu trọc dĩ nhiên là -- bị Thẩm Mộ Tình hung dữ đuổi đi.

Sau khi bị đuổi xuống tầng, Khương Thần sờ sờ chóp mũi, không thể hiểu được nhìn Phó Ngôn Trí không có chuyện gì: ''Vì sao --''

Phó Ngôn Trí mặt không cảm xúc chờ anh ấy nói câu tiếp theo.

Khương Thần tạm dừng, nhìn anh ấy hỏi: ''Quý Thanh Ảnh không hung anh đuổi anh đi?''

Anh ấy đè thấp giọng hỏi: ''Có bí quyết gì à?''

Sao Thẩm Mộ Tình luôn không để lại cho mình chút mặt mũi nào.

Phó Ngôn Trí hơi dừng lại, liếc anh ấy: ''Không có.''

Khương Thần: ''... Nói thế nào?''

Phó Ngôn Trí thản nhiên nói: ''Bạn gái tôi rất yêu tôi, không thể so sánh.''

''?''

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK