Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam đi ngâm mình trong suối nước nóng.
Khi họ trở lại phòng, Tiểu Tinh Tinh vẫn chưa thức dậy, hai người cũng mệ mỏi, ngủ lên giường của với Tiểu Tinh Tinh và cũng không làm gì khác.
Buổi chiều, cả nhà ba người ngủ hai tiếng rồi mới thức dậy.
Khi ngủ dậy, ba người cùng đi trượt tuyets ngoài trời, lăn lộn cả vuổi chiều, đến tối thì ba người ngồi quây quần bên nhau và ngắm cảnh tuyết tuyệt đẹp.
Hình ảnh gia đình ba người là điều mà ai nhìn thấy cũng không khỏi mê mệt.
Ngày hôm sau, cả đoàn người xuống núi sau khi chơi cả buổi sáng, trở về khách sạn nơi lưng chừng núi để nhận phòng ở.
Sau khi kết thúc đêm nay, toàn bộ tiết mục chương trình cũng kết thúc.
Tiểu Tinh Tinh cần phải trở về tiếp tục học mẫu giáo của cô bé, sau đó Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam không định đưa cô bé lên các chương trình tạp kỹ nữa, muốn cô bé có một tuổi thơ yên tĩnh.
Đến đêm ngày hôm sau, tất cả đều có một cuộc phỏng vấn đặc biệt.
Nó đơn giản hơn một chút, tổ chương trình cũng thích làm những việc như thế này.
Tiểu Tinh Tinh được dẫn đến một căn phòng khác.
Bên trong có chú đạo diễn mà cô bé rất thân quen, sau khi hai người chào hỏi, đạo diễn mỉm cười nói: "Nhanh đến đây Tiểu Tinh Tinh, đến đây ngồi xuống đây đi được không?"
Tiểu Tinh Tinh gật đầu: "Vâng."
Cô bé ngồi trước ống kính máy quay, ngẩng đầu lên cười, hồn nhiên và đáng yêu.
Đạo diễn nhìn cô bé: "Tiểu Tinh Tinh hai ngày nay chơi có vui không?"
"Vui ạ."
Đạo diễn tiếp tục hỏi: "Là ở cùng cha vui hơn hay là ở cùng bên mẹ vui hơn vậy?"
Đối với vấn đề như thế này, Tiểu Tinh Tinh cản bản không phải suy nghĩ và rối rắm gì cả.
Cô bé ngọt ngào nói: "Ở cùng cha mẹ đều rất vui ạ." Cô bé nhìn đạo diễn, nghiêm túc nói: "Con và cha mẹ sẽ không bao giờ tách ra ạ."
Đạo diễn bật cười, có chút xúc động vì EQ của đứa trẻ này.
"Vậy con thích cha hay mẹ hơn vậy?"
"Con thích tất cả."
Tiểu Tinh Tinh nghịch hai dây treo buông xuống của chiếc mũ áo hoodie của mình, thành thực nói với đạo diễn.
Những người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp ban đầu còn cảm thấy buồn cười, đến lúc này, hốc mắt của họ dần dần nóng lên.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy đã biết nói những lời như thế này.
Đạo diễn cũng hơi ngạc nhiên, anh vừa mới hỏi hai đứa trẻ khác, một đứa thích mẹ hơn, một đứa thích cha hơn, nhưng Tiểu Tinh Tinh lại đối xử bình đẳng như nhau.
Đạo diễn im lặng một lúc, rồi hỏi: "Vậy Tiểu Tinh Tinh cảm thấy cha đối với tốt với con hơn hay là mẹ đối tốt với con hơn?"
Tiểu Tinh Tinh cau mày, dáng vẻ người lớn nhỏ nhìn đạo diễn: "Chú đạo diễn, tại sao chú lại hỏi như vậy ạ?"
Cô bé nghiêm túc nói: "Cha mẹ đều đối xử rất tốt với con, họ đều rất yêu quý con."
Đạo diễn bật cười, nhanh chóng xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực sự xin lỗi, là do chú hiểu nhầm thôi."
"Vâng."
Tiểu Tinh Tinh vẻ mặt nghiêm túc: "Con chấp nhận lời xin lỗi của chú, chú còn có điều gì muốn nói không?"
Đạo diễn: "……"
Người hâm mộ: Hahahahahaha.
Đạo diễn nghẹn họng, vội vàng nói: "Tiểu Tinh Tinh đã đi học mẫu giáo chưa?"
"Vâng."
"Học mẫu giáo có vui không?"
Tiểu Tinh Tinh suy nghĩ một chút nói: "Cũng được ạ, bình thường thôi."
Đạo diễn lại lần nữa: "……"
Hiện tại anh ấy thực sự muốn hỏi Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ bình thường đã nói gì trước mặt đứa trẻ này, tại sao đứa trẻ này lại hiểu chuyện như vậy chứ.
Anh ấy hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi: "Cha đã từng dạy dỗ con bao giờ chưa?"
Tiểu Tinh Tinh suy nghĩ, lắc đầu nói: "Không có ạ."
Cô bé nói: "Cha yêu thương con như vậy, làm sao có thể dạy dỗ con được chứ."
Vậy Tiểu Tinh Tinh chưa bao giờ làm chuyện gì khiến cha tức giận sao?"
Tiểu Tinh Tinh im lặng vài giây, sau đó nhìn vào máy quay một lúc, đôi mắt đột nhiên đỏ lên.
Trong lòng đạo diễn hoảng hốt, vừa định nói hay là thôi không phỏng vấn nữa, Tiểu Tinh Tinh đột nhiên gật đầu nói: "Có ạ."
Ánh mắt đạo diễn sáng lên: "Vậy Tiểu Tinh Tinh có thể nói cho chú biết được không?"
Tiểu Tinh Tinh "ừm" một tiếng, có chút buồn bã nói: "Con đã làm cho mẹ con bị ốm, nên cha con đã tức giận ạ."
Nghe vậy, đạo diễn có hơi ngạc nhiên.
Sau khi Tiểu Tinh Tinh nói xong, bản thân đạo diễn cũng cảm động, về phần khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp thì càng không phải nói.
Họ không ngờ rằng Trần Lục Nam lần đầu tiên hung dữ với Tiểu Tinh cũng là có lý do như vậy.
Sau cuộc phỏng vấn với Tiểu Tinh Tinh, tiếp theo là Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ.
Hai người vẫn là tách ra để phỏng vấn trực tiếp.
Nhan Thu Chỉ vào trong phòng, tươi cười nói: "Tại sao còn tỏ ra bí mật như vậy chứ?"
Nhân viên công tác bật cười: "Cô Nhan mời cô ngồi."
"Cám ơn."
Nhan Thu Chỉ cầm ly trà trước mặt nhấp một ngụm: "Đây là cuộc phỏng vấn cuối cùng sao?"
"Đúng vậy."
Nhân viên công tác nhìn cô: "Cô Nhan, hai ngày nay cô cảm thấy như thế nào?"
Nhan Thu Chỉ nghiêng đầu nhìn cảng tuyết rơi tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ, cười nói: "Rất tốt, tôi rất thích nới ghi hình lần cuối cùng này, trước đây tôi đã nói với Trần Lục Nam rằng gia đình chúng tôi nhất định phải đi ngắm tuyết trong kỳ nghỉ phép năm nay."
Nhân viên công tác bất ngờ nhướng mày: "Thật là trùng hợp."
"Đúng vậy."
Nhan Thu Chỉ nói: "Cám ơn các bạn."
Nhân viên công tác vội vàng xua tay nói: "Cô Nhan khách khí rồi, chúng tôi mời cô đến đây để phỏng vấn."
Cô ấy nói: "Rất nhiều người đã hỏi, Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, bình thường các cô đã dạy dỗ cô bé như thế nào vậy, mọi người rất muốn học tập triết lý giáo dục của gia đình cô."
Nhan Thu Chỉ biết gì đều nói hết, cô nhẹ nhàng chia sẻ tất cả mọi thứ.
Cô cũng là lần đầu tiên làm mẹ, có nhiều chuyện cũng không làm được, nhưng chỉ cần kiên trì thì không có việc gì là không làm được cả.
Cô nói nghiêm túc, khán giả cũng chăm chú lắng nghe.
Sau khi chia sẻ phương pháp giáo dục Tiểu Tinh Tinh xong, nhân viên công tác cũng sẽ không quên những câu chuyện phiếm: "Cô Nhan, rất nhiều người tò mò rằng cô và Anh Trần đã kết hôn nhiều năm như vậy rồi…. Hai người có khi nào cãi nhau không?"
Nhan Thu Chỉ mỉm cười, gật đầu nói: "Đương nhiên là có rồi."
"Vậy hòa giải thì sao?"
Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút, nhìn mà máy quay nói: "Anh ấy sẽ xin lỗi trước."
"Bất luận là lỗi của ai sao?"
"Đúng vậy."
Nhan Thu Chỉ gật đầu: "Điều này tôi rất xin lỗi, tôi có lòng tự trọng khá cao, cũng không sẵn sằng thừa nhận sau lầm của mình." Cô dừng lại một chút, nhìn vào máy quay với đôi mắt sáng rực: "Vì vậy, cám ơn anh Trần đã bao dung những năm qua, cám ơn anh mỗi lần chúng ta cãi nhau đều là anh nhẫn nhịn xuống, cho dù là vấn đề của em, anh cũng sẽ luôn luôn chủ động xin lỗi."
Nhân viên công tác kinh ngạc.
Cô ấy nhìn thẳng vào Nhan Thu Chỉ: "…..Vậy sau đó thì sao?"
Nhan Thu Chỉ: "Anh ấy nhường nhịn tôi, tôi cũng sẽ xin lỗi." Cô nói: "Thật sự tôi biết có một số chuyện là vấn đề của tôi, vì vậy tôi xin lỗi cũng sẽ tương đối thành khẩn."
Cô cười tiếp tục nói: "Nhưng chúng tôi cũng rất ít khi cãi nhau, nói chung là không cãi nhau."
Nhân viên công tác: "Mọi người đều đặc biệt ngưỡng mộ cuộc hôn nhân của hai người, muốn biết hai người làm sao để duy trì cảm giác yêu thương cuồng nhiệt này vậy."
Nhan Thu Chỉ ngẩn ra: "Có cảm giác tình yêu thương cuồng nhiệt sao?"
Nhân viên công tác: "……Rất thường xuyên, thời thời khắc khắc đều có."
Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ bật cười: "Đó có thể là vì yêu đi."
Cô mỉm cười tươi tắn, niềm hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt cô, đôi mắt cong cong: "Tình yêu phải được duy trì bằng tình yêu, tôi yêu anh Trần, anh Trần cũng yêu tôi, cho nên sẽ có cảm giác như vậy đó."
Phóng vấn đến thời điểm này, nhân viên công tác có chút không muốn tiếp tục nữa.
Ôi ôi ôi ôi ai nói Nhan Thu Chỉ không biết nói những lời yêu thương! Điều này nói ra quả thực là một bạo kích, khiến người ta không thể chịu được.
Cuộc phỏng vấn tiến hành đến cuối cùng, là yêu cầu Nhan Thu Chỉ đối diện với máy quay nói một vài lời với Trần Lục Nam.
Nhan Thu Chỉ nhìn vào máy quay một lúc, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thật ra, tôi cũng không biết nên nói cái gì, những gì nên nói thì hàng ngày tôi đều đã nói rồi."
Cô hít sâu một hơi, cười nói: "Bây giờ điều muốn nói có lẽ là cám ơn, cám ơn anh đã cưới em, cám ơn anh đã yêu em, nhớ phải yêu em cả đời này, em cũng như vậy, cả đời này sẽ đều yêu anh."
………
Ngay sau đó, màn hình chuyển đến phía của Trần Lục Nam.
Trần Lục Nam ở trong một căn phòng khác, hai người không phải là thực hiện phỏng vấn trực tiếp cùng một lúc, mà là từng người từng người một.
Những vấn đề đầu tiên hầu hết là về Tiểu Tinh Tinh và Nhan Thu Chỉ, Trần Lục Nam đã trẻ lời từng câu hỏi một cách nghiêm túc.
Giống như là có liên quan đến Tiểu Tinh Tinh và Nhan Thu Chỉ, anh đều dùng thái độ một trăm phần trăm để đối đã vậy, bất luận là có quan trọng hay không quan trọng.
Trò chuyện đến cuối cùng, nhân viên công tác hỏi: "Anh Trần bây giờ đã nghỉ hưu rồi, rất lâu rồi anh không xuất hiện trước ống kính, nhiều người còn đặc biệt ngạc nhiên rằng anh sẽ tiếp nhận chương trình này, là bởi vì lý do gì vậy?"
Trần Lục Nam bật cười: "Là vợ và con gái tôi."
Anh nói: "Tôi muốn có một kỷ niệm đặc biệt với họ, vì vậy tôi đã nhận."
Nhân viên công tác rất kích động: "Anh Trần sau này anh sẽ không đóng phim nữa sao?"
"Sẽ không."
Trần Lục Nam nói: "Đương nhiên nếu có yêu cầu, có thể sẽ có khách mời hỗ trợ, nhưng tôi sẽ không đóng phim nữa, tôi không có thời gian."
Nhân viên công tác thở dài cảm khái: "Có vẻ như anh và cô Nhan đã hợp tác trong một bộ phim, rất nhiều người cảm thấy hai người hợp tác rất ăn ý."
Trần Lục Nam gật đầu: "Đương nhiên rồi."
Anh cười nói: "Chúng tôi là vợ chồng, vô hình trung sẽ có chút hiểu nhau."
"Nhưng bộ phim đó có kết thúc không tốt, mọi người đều rất tiếc nuối."
Nghe vậy Trần Lục Nam nhìn vào máy quay nói: "Không quan trọng, đó chỉ là một bộ phim, ngoài đời chúng tôi không có gì tiếc nuối cả."
Nhân viên công tác nói tiếp theo những lời này: "Anh Trần và Thu Chỉ đã kết hôn nhiều năm như vậy rồi, dường như cảm tình vẫn luôn rất tốt, anh có bí quyết gì không?"
Trần Lục Nam nhướng mày: "Không có bí quyết gì."
Nhân viên công tác: "…..Anh không muốn chia sẻ với mọi người sao?"
Trần Lục Nam dừng lại, anh cười nói: "Tôi yêu Nhan Nhan của tôi, đây là bí quyết sao?"
Anh nghiêm túc nói: "Nếu yêu ai đó thì sẽ muốn tặng cả thế giới cho người đó, muốn toàn tâm toàn ý đối xử với cô ấy, đây chính là bí quyết của chúng tôi."
Nhân viên công tác: "……"
Để cô ấy ghen chết đi mà.
Cô ấy im lặng vài giây, tiếp tục nói: "Sau khi chương trình của chúng tôi phát sóng, rất nhiều người hâm mộ đều nói rằng rất ghen tị với Thu Chỉ, có thể gả cho anh Trần, anh Trần cảm thấy như thế nào?"
Trần Lục Nam lắc đầu: "Vậy bọn họ nên ghen tị với tôi, có thể kết hôn với Nhan Thu Chỉ."
Anh cười nói: "Trên thế giới có nhiều Trần Lục Nam khác, nhưng Nhan Thu Chỉ chỉ có một."
Anh cười nhẹ: "Cô ấy là người vợ tốt nhất và người mẹ tốt nhất thế giới, các bạn nên ghen tị với tôi, phúc ba đời mới cưới được cô ấy."
Căn phòng yên tĩnh rất lâu, nhân viên công tác nhìn Trần Lục Nam hồi lâu, đột nhiên nói: "Anh Trần, tôi bị anh làm cảm động phát khóc rồi."
Trần Lục Nam bật cười: "Không cần cảm động, những lời tôi nói đều là sự thật."
Anh nói: "Thực ra trước khi vào đây tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng bầy giờ đầu óc tôi đều trống rỗng, không biết phải nói cái gì."
Nhân viên công tác: "Vậy cuối cùng anh có điều gì muốn nói với Thu Chỉ không, phía cô ấy cũng có chuyện nói với anh."
Trần Lục Nam nhướng mày: "Thật ra không có gì để nói, những lời cần nói thì ngày nào tôi cũng nói với cô ấy rồi."
Anh mím môi im lặng một lúc rồi cười nói: "Tôi chỉ muốn nói, nếu có thể làm lại, tôi nên chiều chuộng cô ấy sớm hơn."
Anh nói với người hâm mộ rằng thực ra anh thực sự rất hâm mộ Thẩm Mộ Tình.
Khi Nhan Thu Chỉ còn là một thiếu nữa, có chuyện gì cũng nói với Thẩm Mộ Tình, mà không phải là chia sẻ với bọn họ, sau này cũng như vậy.
Cô được Thẩm Mộ Tình che chở trong nhiều năm, người mà Nhan Thu Chỉ tin tưởng nhất chính là Thẩm Mộ Tình, không phải là Trần Lục Nam.
Anh trầm thấp cười nói: "Có đôi khi còn rất tiếc nuối."
Anh nhìn vào máy quay và nói: "Tất nhiên cuộc sống của chúng tôi đều sẽ không quay lại, nếu có thể quay lại, tôi nhất định sẽ yêu cô ấy sớm hơn một chút, nhưng bây giờ cũng vậy, tôi sẽ càng yêu cô ấy nhiều hơn."
"Cám ơn cô ấy đã gả cho tôi, sinh cho tôi một bảo bối đáng yêu như vậy, tôi sẽ mãi mãi yêu cô ấy."
Anh cười: "Không cần phải tranh sủng với con gái, người anh yêu nhất chỉ có một mình em thôi."
………..
Khi bức màn cuối cùng kết thúc, cuộc phỏng vấn độc quyền của Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam không ngoài dự đoán đã lên hot search.
Lời nói của hai vợ chồng quá giống nhau, như thể họ đã nói trước với đối phương rồi. Nhưng bọn họ lại không làm như vậy.
Bọn họ có một sự hiểu ngầm, chính là tâm tư tương thông vậy, chính là họ cùng có một tình yêu sâu đậm và mạnh mẽ dành cho nhau.
Tình yêu của họ đã khắc sâu vào xương máu, không ai có thể chia cắt được.
Bọn họ thật là may mắn.
Trong cuộc đời này có thể tìm được người yêu thương mình nhiều như vậy.
Khi phỏng vấn xong ra ngoài, Nhan Thu Chỉ đang đợi Trần Lục Nam ở bên ngoài.
Hai người nhìn nhau cười.
Trần Lục Nam bước nhanh đi tới, nắm lấy tay cô bỏ vào trong túi mình, thấp giọng nói: "Chờ rất lâu rồi sao?"
"Không có."
Nhan Thu Chỉ cong mắt cười nói: "Đợi anh làm sao có thể cảm thấy lâu được chứ."
Trần Lục Nam không nói gì, nhưng lại siết chặt tay cô.
Hai người đan ngón tay vào nhau cùng nhau trở về phòng.
Vì cuộc phỏng vấn, Tiểu Tinh Tinh đã được các nhân viên công tác khác chăm sóc.
Khi hai người về phòng, Tiểu Tinh Tinh lập tức nhảy khỏi ghế sô pha vui vẻ nói: "Cha mẹ, hai người đã về rồi."
Cô bé chạy lon ton nhào vào vòng tay của họ.
Trần Lục Nam ôm cô bé lên, sờ sờ đầu cô bé cười nói: "Nhớ cha mẹ sao?"
"Vâng."
Tiểu Tinh Tinh nghiêm túc nói: "Nhớ ạ."
Nhan Thu Chỉ cong môi trêu chọc cô bé: "Đã đến giờ đi ngủ rồi, tối nay ngủ cùng cha mẹ nhé được không?"
"Được được được ạ, con thích nhất là ngủ cùng với cha mẹ."
Màn đêm dày đặc, khi thu dọn xong chuẩn bị sẵn sàng nằm lên giường, Nhan Thu Chỉ và Tiểu Tinh Tinh rất nhan đã chìm vào giấc ngủ.
Tuyết ngoài cửa sổ từ từ rơi xuống, thành một lớp sương mù.
Trần Lục Nam tắt đèn, nhìn hai người ở bên cạnh nhờ ánh trăng bên ngoài, anh đặt nụ hôn lên mặt hai người họ, đắp chăn cho hai người họ rồi ôm nhau cùng ngủ.
Cả đời này, anh không đòi hỏi gì nhiều.
Điều ước trên đỉnh núi đang lặng lẽ trở thành hiện thực--- Trần Lục Nam chỉ mong họ luôn mạnh khỏe, bình an và hạnh phúc như ban đầu.
Bọn họ ở bên nhau, là một sự viên mãn.
Danh Sách Chương: