Nhan Thu Chỉ nói không quan tâm đến anh là thật sự không quan tâm đến anh.
Cô nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài một chút, không nghe thấy âm thanh đặc biệt nào. Sau khi vén chăn đi ngủ, điện thoại di động của Nhan Thu Chỉ rung lên, là tin nhắn của Lê An gửi đến.
Lê An: (Tôi đã chỉnh sửa những bức ảnh lần trước cô gửi cho tôi rồi, có muốn xem không. Ngày mai chính là ngày lễ tình nhân rồi, cô nghĩ xem lần này tạp chí của cô sẽ được khen ngợi như thế nào chưa.)
Nhan Thu Chỉ ngẩn ra, vô thức click mở lịch ra xem.
Ngày mai thực sự là ngày lễ tình nhân thật, cũng chẳng trách tối nay những người hâm mộ trên Weibo đó hào hứng lạ thường, giống như là nhanh chóng chấp nhận sự thật hai người ở bên nhau vậy, mặc dù là giả.
Lễ tình nhân đang đến gần, đổi lại là bất kỳ người này cũng có suy nghĩ này, dường như cũng là bình thường.
Nhan Thu Chỉ bật lực cười, cúi đầu trả lời Lê An: (Không xem đâu, tôi tin tưởng năng lực của cô.)
Lê An: (Trưa mai sẽ chính thức phát hành, sáng sớm ngày mai sẽ có thông báo trước, cô nhớ chia sẻ nhé.)
Nhan Thu Chỉ: (Được.)
Việc chụp ảnh cho số báo này đã được hoàn thành vào mùa đông rồi, chỉ là vẫn luôn giấu đi đến bây giờ mới phát hành.
Nhiều người hâm mộ của Nhan Thu Chỉ cũng biết chuyện, công khai vẫn đủ, chỉ là khoảng thời gian này cô quá bận, sơ sót rồi.
Sau khi trò chuyện vài câu với Lê An, Nhan Thu Chỉ đặt điện thoại di động xuống.
Cô kéo chăn bông, thả mình vào giấc ngủ bình yên.
Ngoài cửa sổ gió khẽ đung đưa, vén một góc rèm cửa lên.
Mấy ngày hôm nay cô đều ngủ không ngon, đêm nay, ngủ ngon không mộng mị.
-----
Sau khi uống thuốc xong, Trần Lục Nam ngoan ngoãn đi vào phòng khách.
Sau khi đi vào, anh nhìn điện thoại di động, mấy người Khương Thần đã bình luận về hot search tối nay trong nhóm rồi.
Khương Thần: (Ài, A Nam của chúng ta thật là khổ.)
Trình Trạm: (Đáng đời anh ấy.)
Khương Thần: (Lời nói cũng không thể nói như vậy, bây giờ chiếc mũ xanh của anh ấy quá nặng rồi, chúng ta phải khoan hồng.)
Trình Trạm: (Ồ.)
Trình Trạm: (Đúng rồi, @Trần Lục Nam, A Nam, ngày mai Lễ tình nhân rồi anh chuẩn bị gì bất ngờ cho vợ anh chưa?)
Khương Thần: (????Lại lễ tình nhân rồi?)
……….
Trần Lục Nam rũ mắt, nhìn chằm chằm vào cuộc trò chuyện giữa hai người đó một lúc lâu, anh thoát khỏi Wechat, ngược lại click mở Baidu.
Thật ra Trần Lục Nam không đón ngày lễ này, anh không phải là người có lễ nghi, nhưng bây giờ, lễ nghi thực sự là rất quan trọng.
Đêm tối, sau khi xem một lúc lâu, Trần Lục Nam gọi điện thoại cho Vương Khang.
Việc Vương Khang thức dậy vào nửa đêm để chuẩn bị một điều bất ngờ cho sếp là một điều không hề dễ dàng chút nào.
Anh là một con chó độc thân, anh thật sự quá khổ rồi.
Sáng sớm hôm sau, chuyến bay của Nhan Thu chỉ là mười giờ.
Cô phải ra ngoài sớm, khi cô thức dậy, không ngờ là Trần Lục Nam vẫn chưa rời đi.
"Thức dậy rồi sao?"
Trần Lục Nam nghiêng người nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Tắm rửa xong thì ra ăn sáng đi."
Nhan Thu Chỉ nhìn bộ dạng bận rộn của anh ở Trung Đạo Đài một lúc, sau đó mở miệng nói: "…..Hình như em đâu có cho anh mượn phòng bếp đâu."
Trần Lục Nam: "…."
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc lâu, sau đó Nhan Thu Chỉ nhận ra những gì cô đã nói.
Cô xua xua tay, giả vờ tùy tiện nói: "Bỏ đi, anh thích dùng thì dùng."
Cô xoay người, vội vàng trở về phòng.
Hành lý đã được thu dọn xong, Nhan Thu Chỉ đi tắm và trang điểm trước khi ngồi xuống ăn sáng.
Cô nhìn tô mì trước mặt, nhướng mắt nhìn người đối diện: "Đây coi như là thù lao sao?"
Trần Lục Nam bất lực cười, trầm giọng nói: "Không phải."
Anh nói: "Thù lao thuê phòng hôm khác sẽ đưa."
"Ồ."
Nhan Thu Chỉ ngửi thấy mùi thơm và thực sự đói. Trong khoảng thời gian này cô ăn uống rất bình thường, không phải là đồ ăn nhanh thì cũng là mua ở ngoài đóng gói mang về, mặc dù nói là cũng không tệ nhưng mùi vị vẫn hơi kém một chút.
Cô cúi đầu ăn mì, dáng vẻ an tĩnh.
Trần Lục Nam nâng mắt nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu, sau đó thấp giọng hỏi: "Mấy giờ bay?"
"Mười giờ."
"Anh đưa em ra sân bay nhé?"
Nhan Thu Chỉ sửng sốt, kinh ngạc nhìn nah, vội vàng từ chối: "Không cần đâu, Châu Châu sẽ đến đón em."
Ánh mắt Trần Lục Nam bình tính, anh không biểu lộ quá nhiều cảm xúc.
"Được."
Nhan Thu Chỉ há hốc mồm, cũng không biết nói gì chỉ có thể yên lặng ăn đồ ăn.
Sau khi ăn xong, đúng lúc Châu Châu gọi điện thoại tới.
Cô nghe máy: "Đợi chị ở dưới tầng là được rồi."
Châu Châu sững sờ: "Chị Nhan Nhan, em không cần phải lên lấy hành lý cho chị sao?"
"Không cần."
Nhan Thu Chỉ không suy nghĩ nói: "Đợi chị ở cửa thang máy là được, chị tự mình đi xuống."
"……Được ạ."
Sau khi tắt máy, Nhan Thu Chỉ nhìn Trần Lục Nam: "Em đi trước đây…. Anh…. Nhớ đóng cửa."
"Ừm."
Nhan Thu Chỉ mím môi, đẩy hai chiếc vali lớn ra khỏi phòng.
Trần Lục Nam trực tiếp lấy ra giúp cô, cả hai người đều im lặng chờ thang máy. Nhan Thu Chỉ nhìn thẳng vào số tầng hiển thị của thang máy, có chút không để ý.
Về phần Trần Lục Nam, anh đứng bên cạnh đút một tay vào túi, hoàn toàn không biết được anh đang nghĩ gì.
Nhan Thu Chỉ ngẩng đầu chớp mắt nhìn thang máy sắp lên đến tầng của mình, vừa định nói thì một giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến.
"Nhan Nhan."
"Ừm."
Nhan Thu Chỉ quay đầu lại, vô thức trả lời.
Cô quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Trần Lục Nam. Dường như có những tia lửa đang nhảy trong mắt anh, có thể bắt lửa bất cứ lúc nào.
Nhan Thu Chỉ nhìn anh một lúc, nhưng người đàn ông cũng không nói nên lời.
Lúc này, cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cô có chút tức giận nói: "Anh gọi em muốn nói cái gì?"
Trần Lục Nam chăm chú nhìn cô, thì thào nói: "Nếu bây giờ anh làm cái gì với em, anh có bị trừ điểm không?"
"Cái gì?"
Ánh mắt Nhan Thu Chỉ lóe lên, đúng lúc thang máy vừa vang lên tiếng "ding", cô vô thức đẩy hành lý vào trong, khi người cũng chuẩn bị vào, cổ tay cô đột nhiên bị người ta nắm lại.
Nhan Thu Chỉ còn chưa kịp phản ứng lại, Trần Lục Nam đã cúi đầu hôn cô.
Anh áp lên đôi môi mềm mại của cô, mút một miếng.
Trái tim Nhan Thu Chỉ đột nhiên ngừng đập, lúc này, cô thậm chí còn có tâm tư quan tâm đến cửa thang máy sắp đóng lại.
Cô vừa mở miệng, định nhắc nhở Trần Lục Nam cửa thang máy sắp đóng lại rồi, anh liền đẩy cửa ra trước, một tay ôm gáy cô, tay kia ôm eo cô rồi đi vào thang máy.
Dựa lưng vào tường thang máy lạnh lẽo, Nhan Thu Chỉ vô thức rùng mình một cái.
Trần Lục Nam đưa tay ra chống vào tường, để cô cách vách tường ra một chút.
Anh không dừng lại hành động của mình, có lẽ là bởi vì Nhan Thu Chỉ không từ chối, Trần Lục Nam muốn tiến lên phía trước.
Anh buộc cô phải mở miệng chấp nhận nụ hôn của anh.
Nụ hôn lần này có vẻ khác với những lần trước, anh nhẹ nhàng nhưng lại không khống chế, từng chút từng chút một câu dẫn mọi cảm xúc của cô.
Một lúc lâu sau, khi thang máy kêu "ding" một lần nữa, Nhan Thu Chỉ cuối cùng cũng hoàn hồn sau nụ hôn nhẹ nhàng này. Cô tức giận cắn vào Trần Lục Nam người đàn ông chó tính với tinh trùng tràn lên đầu này, cô hung hăng giẫm lên chân anh một cái.
"Anh điên rồi sao, đây là--"
Chưa kịp dứt lời, người đàn ông ở trước mặt đã nghiêng đầu sang, nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô, khàn giọng nói: "Ngày lễ tình nhân vui vẻ."
Trần Lục Nam chống một tay sang một bên, ôm cả người cô vào trong góc, trong tư thế bảo vệ.
Khi nghe thấy những lời này của anh, trái tim Nhan Thu Chỉ đã đập nhanh hơn một nhịp.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Trần Lục Nam sẽ biết rằng hôm nay là ngày lễ tình nhân, thậm chí còn tại thời điểm này ….làm ra chuyện như vậy.
Cô thở hổn hển, trừng mắt nhìn anh: "Cho nên đây là anh…."
Chưa kịp dứt lời, cửa thang máy đã mở ra.
Châu Châu quay đầu lại, cảm thấy đây chắc là thang máy của chị Nhan Nhan, chưa kịp cất bước đến để lấy hành lý thì đã nhìn thấy cảnh tượng bên trong trước.
Chị Nhan Nhan quen thuộc của cô ấy và thần tượng mà cô ấy yêu thích trong nhiều năm… đang diễn cảnh kiss trong thang máy?!!
Châu Châu kinh ngạc nhìn chằm chằm vào, ánh mắt như chuông đồng, quên luôn cả phản ứng.
Nhan Thu Chỉ tự nhiên cũng nhìn thấy cô ấy, cô nhìn người đang chắn trước mặt mình, không suy nghĩ mà hung hăng đẩy anh ra.
Trần Lục Nam không biết là do anh không đứng vững hay là không đủ nghị lực, anh bị cô ấy liền lảo đảo một chút, đụng vào bức tường thang máy phía sau.
Nhan Thu Chỉ căng thẳng trong hai giây, và ngay sau đó trở lại khuôn mặt vô cảm.
Cô nhìn người vẫn đứng ngây người ở trước cửa, cất tiếng gọi: "Châu Châu, lấy hành lý ra đi."
Châu Châu sững sờ: "…..Ồ…. Được rồi chị Nhan Nhan."
Cô ấy lén lút liếc nhìn Trần Lục Nam đang trầm mặc ở bên cạnh, có chút không dám tin vào mắt mình.
Ngau khi cô ấy chạm vào hành lý, Trần Lục Nam đã nhắc nhở nói: "Để tôi."
Châu Châu sững sờ, nhìn về phía Nhan Thu Chỉ.
Nhan Thu Chỉ hoàn toàn không thèm nhìn, chỉ mặc kệ hai người mà bước lên xe, đóng sầm cửa lại.
Sau khi xếp hành lý lên xe, Châu Châu nhìn về phía thần tượng ở trước mặt.
"Cái đó…. Cám ơn anh Trần."
Trong lúc nhất thời cô ấy cũng không chắc chắn về mối quan hệ giữa hai người.
Trên môi của Trần Lục Nam vẫn còn dấu son môi của Nhan Thu Chỉ, anh cũng không quan tâm lắm, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Chăm sóc tốt cho cô ấy nhé."
Châu Châu đỏ mặt, vội vàng gật đầu: "Được rồi."
Trần Lục Nam muốn nói thêm gì đó, nhưng bên trong xe đã truyền đến giọng nói của Nhan Thu Chỉ: "Châu Châu, đi thôi."
Châu Châu thông minh, vội vàng trả lời: "Anh Trần chúng tôi đi trước đây, tạm biệt."
"Ừm."
Sau khi Trần Lục Nam nhìn chiếc xe đã đi xa rồi, anh thản nhiên dùng ngón tay lau vết son môi trên khóe môi dưới.
Nhìn màu son đỏ bừng trên ngón tay, khóe mắt anh nở nụ cười.
Mặc dù vừa bị cắn vừa bị dẫm nhưng nó đáng giá.
Anh đứng đó một lúc, sau khi trở lại căn hộ trên tầng, anh lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho Nhan Thu Chỉ.
Trần Lục Nam: (Đến sân bay nếu có thời gian thì hay nhìn màn hình quảng cáo nhé.)
Sau khi lên xe, Nhan Thu Chỉ muồn bùng nổ đánh Trần Lục Nam một trận.
Đây là có ý gì.
Vì là ngày lễ tình nhân, nên anh đã không kiêng nể gì mà hôn mình như vậy sao, liệu có nhận được sự đồng ý của mình không.
Nhan Thu Chỉ hoàn toàn không nghĩ đến nụ hôn đó, thật ra cô cũng khá hưởng thụ.
Bây giờ cô chỉ muốn thổi bay đầu chó của Trần Lục Nam.
Cô tức giận rút khăn giấy lau đi vết son do nụ hôn gây ra, vừa mới lau đi, cô liền bắt gặp ánh mắt tò mò lại ngạc nhiên của Châu Châu.
Trong đôi mắt ấy… có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại ngập ngừng.
Nhan Thu Chỉ liếc nhìn cô ấy, thu hồi ánh mắt.
"Chị Nhan Nhan…." Châu Châu thận trọng tò mò.
Nhan Thu Chỉ nhướng mày nhìn cô ấy: "Đừng hỏi gì, đợi chị hết giận rồi sẽ nói cho em biết."
Châu Châu: "…..Được ạ."
Ngay khi vừa dứt lời, điện thoại di động của Nhan Thu Chỉ đã rung lên.
Cô mở ra xem, thấy đó là tin nhắn của Trần Lục Nam gửi đến.
Sau khi xem xong, Nhan Thu Chỉ cũng không thèm suy nghĩ thêm, trực tiếp chặn anh.
Nhìn quảng cáo gì chứ, là muốn thể hiện khuôn mặt đẹp trai đó của anh sao. Nhan Thu Chỉ nhớ không nhầm, ở sân bay có một màn hình quảng cáo lớn, các loại quảng cáo của Trần Lục Nam đều được treo trên đó quanh năm.
Cũng chỉ có anh có thể khiến người ta sẵn sàng chi tiền đến như vậy.
Sau khi đến sân bay, Nhan Thu Chỉ cũng nhìn thấy rất nhiều người hâm mộ đến tiễn mình.
Cô tươi cười chào hỏi người hâm mộ.
"Nhan Nhan ngày lễ tình nhân vui vẻ."
"Nhan Nhan đợi lát nữa chúng tôi phải có được tạp chí của cô, nhưng bây giờ bản xem trước vẫn chưa được ra mắt, chúng tôi thực sự muốn biết nó sẽ trông như thế nào đó."
"Nhan Nhan hôm nay thật xinh đẹp!"
Nhan Nhan nhìn nhóm người hâm mộ này, cười nói: "Tạp chí thì lượng sức mà làm, đừng mua quá nhiều, sưu tầm một quyển là được rồi."
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi đã xem ảnh chụp thành phẩm rồi, có thể nói là khá đẹp, nếu thích thì mua, không thích thì lần sau các bạn hãy mua."
"Được."
Cô luôn dịu dàng với người hâm mộ, mặc dù nhìn bề ngoài lạnh lùng thờ ơ, nhưng Nhan Thu Chỉ lại cẩn thận hơn những nghệ sĩ bình thường.
Cô coi tất cả những thứ mình thích là duy nhất, và cô sẽ cố gắng hết sức để đền đáp mọi người bằng tất cả những gì mình có.
Trong khi trò chuyện, hành lý của Châu Châu đã được vận chuyển kiểm tra xong rồi.
Nhan Thu Chỉ đang định nói lời chào tạm biệt với người hâm mộ thì nghe thấy những câu cảm thán của nhóm người hâm mộ trước mặt mình.
"Ôi trời ơi!"
"Aaaaaaaaa có phải là Nhan Nhan không?"
"Nhan Nhan chị anh quay lại nhìn xem."
Nhan Thu Chỉ sững sờ một chút, vô thức quay đầu lại.
Màn hình quảng cáo lớn nhất trong sân bay nằm ở đại sảnh rất rộng lớn, mọi người cho dù là đợi máy bay hay là người hâm mộ đón máy bay cũng đều có thể nhìn thấy cả.
Và bây giờ, màn hình quảng cáo lớn nhất đó đang chiếu hình ảnh của Nhan Thu Chỉ.
Từng trang từng trang một, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt được.
Nó được phát ở chế độ chạy chậm, sau những bức ảnh tĩnh là hình ảnh động, hầu hết những bức ảnh đẹp khi cô tham gia sự kiện đều được tìm ra và đưa lên đó.
Nhan Thu Chỉ sững sờ, không biết nên phản ứng như thế nào.
Lúc này những người hâm mộ hoàn toàn ở trong trạng thái điên cuồng, tiếng thét chói tai liên tục.
Ngoài những tiếng hò hét của người hâm mộ, càng là sự cảm thán ngạc nhiên của người qua đường, Nhan Nhan cũng nghe thấy một vài người qua đường cảm thán, nói rằng đây là ai, xinh đẹp như vậy…
Cô dường như đang đứng trên con đường đầy sao, xung quanh là những tràng pháo tay vào hoa tươi đầy sôi động.
Họ đang cổ vũ cho cô, bọn họ thích cô.
Cô không cô đơn lẻ loi một mình, cô có rất nhiều bạn bè, rất nhiều người hâm mộ, bọn họ luôn cổ vũ cho cô, cô đang đi trên con đường nơi muôn hoa đua nở, cuối con đường vẫn là con đường, cô thẳng tiến đi lên trước, luôn luôn có người đi bên cạnh cô.
Khoảng năm phút trình chiếu trên màn hình, khi truyền hình kết thúc, trên màn hình xuất hiện một hàng chữ to, hiện roàng trong con mắt của tất cả mọi người có mặt ở hiện trường.
(--- Đây là món quà đặc biệt dành cho người đẹp nhất trên thế giới, chúc Nhan Nhan xinh đẹp có một ngày lễ tình nhân vui vẻ.)
Danh Sách Chương: