• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh hôn lên môi cô.

Nụ hôn này còn dịu dàng lưu luyến hơn Nhan Thu Chỉ nghĩ.

Anh ngậm lấy môi cô, ngón tay vuốt cổ cô để Nhan Thu Chỉ thả lỏng.

Nhan Thu Chỉ nức nở một tiếng, Trần Lục Nam cạy mở hàm răng của cô ra, tiến quân thần tốc, câu lấy lưỡi cô dây dưa.

Anh cắn môi cô, sự dịu dàng như ban đầu cô nghĩ dần biến mất không còn.

Nhan Thu Chỉ ngồi trên đùi anh, có thể cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng của cơ thể anh.

Trong căn phòng rộng rãi, ái muội sinh sôi lan tràn, nóng bỏng, khiến người ta không có cách nào hoàn hồn trở lại từ sự lưu luyến.

Vừa bắt đầu, Nhan Thu Chỉ còn miễn cưỡng có thể đáp lại anh, về sau, suy nghĩ của cô đều bị Trần Lục Nam dẫn dắt.

Cô có thể cảm nhận được bàn tay nóng rực của anh qua lớp quần áo đang di động trên người mình... Có thể cảm nhận được sự đòi hỏi của anh.

Một lúc lâu sau, khi Nhan Thu Chỉ cho là sẽ xảy ra chút gì đó, Trần Lục Nam đột nhiên thả cô ra.

Cô hơi ngẩn ra, mở mắt nhìn anh, ánh mắt mơ màng, giống như một con nai nhỏ lạc đường làm người ta muốn hôn hôn, muốn ôm vào lồng ngực nhào nặn.

Đôi mắt Trần Lục Nam trầm lắng cúi đầu hôn xuống mặt cô.

Trong lòng Nhan Thu Chỉ bỗng giật mình, theo động tác của anh, dường như tim đập nhanh hơn rất nhiều.

Sau đó, cô bị kéo ôm vào ngực, bị người đàn ông ôm chặt. Nhan Thu Chỉ dựa trên bả vai anh một hồi lâu, nhịn không được nói: ''Anh người theo đuổi này quá to gan.''

Lúc này cô chỉ có thể dùng giọng điệu nhạo báng để nói chuyện.

Trần Lục Nam nặng nề đáp: "Ừ, là anh sai.''

Lời tuy như thế nhưng Nhan Thu Chỉ lại không nghe ra anh đang nghiêm túc xin lỗi. Cô ngượng ngùng, hít thở mùi hương trên người anh.

Im lặng, Nhan Thu Chỉ vùi đầu vào cổ anh một lúc lâu, thấp giọng hỏi: ''Mấy giờ bay.''

''3 giờ.''

Nhan Thu Chỉ khẽ giật mình, theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh: ''Ba giờ sáng?''

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ ngoảnh lại nhìn đồng hồ.

Bây giờ đã hơn 10 giờ, cô trừng mắt nhìn Trần Lục Nam rồi đấm anh một cái: ''Sao anh không nói sớm?''

Cô còn tưởng Trần Lục Nam phải ** sớm xong mới đi.

Trần Lục Nam nở nụ cười trầm thấp, cầm lấy tay cô: ''Bây giờ nói cũng không muộn.''

Anh cúi đầu nhìn Nhan Thu Chỉ: ''Mệt mỏi không?''

''Buồn ngủ.''

''Đêm nay ngủ ở đây?''

Nhan Thu Chỉ mím môi, không lập tức đồng ý.

Hai người im lặng nhìn nhau, Trần Lục Nam nói: ''Không làm gì thì ngủ cùng với anh mấy tiếng?''

''...''

Mặc dù đáy lòng Nhan Thu Chỉ cảm thấy không nên tin lời Trần Lục Nam, nhưng bây giờ cô có chút không từ chối được Trần Lục Nam.

Còn nguyên nhân là gì thì cô không biết.

Có lẽ người này bỗng trở nên dịu dàng, hoặc là đau lòng anh từ xa xôi ngàn dặm đến thăm mình, thăm ban mình, còn vì mình làm một bàn đồ ăn.

Thậm chí lúc vừa mới đi lên lại có một ý niệm như vậy.

Nhan Thu Chỉ cụp mắt nhìn anh "Ừ" một tiếng: ''Ngủ nào?''

Trần Lục Nam nở nụ cười, trực tiếp bế cô đi.

Hai người đã lâu không ngủ cùng nhau, sau khi nằm xuống, đúng là Trần Lục Nam không làm gì chỉ ôm cô.

Ban đầu Nhan Thu Chỉ còn có nhiều suy nghĩ lung tung, nhưng có lẽ mệt mỏi, hoặc Trần Lục Nam cho cô cảm giác quá tốt, không bao lâu cô liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Trần Lục Nam nghe tiếng hít thở đều bên tai, ánh trăng tiến vào từ ngoài cửa sổ chiếu vào gương mặt dịu dàng của anh.

Anh cúi đầu, hôn lên hai má Nhan Thu Chỉ rồi mới ngủ thiếp đi.

*

Trần Lục Nam ngủ không được bao lâu, từ chỗ này đến sân bay phải mất một khoảng thời gian, 12 giờ anh phải dậy rồi.

Nhan Thu Chỉ ngủ rất say sưa.

Trần Lục Nam cẩn thận rút tay mình từ dưới gối ra, đi thay quần áo.

Anh làm vô thanh vô tức, quay đầu nhìn người trên giường một lúc lâu, lấy một tấm card viết hai lời để lại cho cô mới rời đi.

......

Vương Khang đã chờ ở dưới tầng.

Nhìn thấy Trần Lục Nam ra ngoài, anh ấy gọi: ''Anh Lục.''

Trần Lục Nam gật đầu thấp giọng nói: ''Vất vả rồi.''

Vương Khang cười một tiếng: ''Phải.''

Trần Lục Nam lên xe, đưa tay xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, thấp giọng nói: ''Tới thì gọi tôi.''

"Được.''

Rạng sáng Trần Lục Nam ra sân bay nên cũng không có người, lộ trình giấu diếm tốt không bị bất kỳ ai phát hiện.

Lúc hạ cánh đúng lúc hơn 6 giờ, nắng sớm mờ mờ, mọi thứ đều vừa vặn.

Anh cúi đầu nhìn điện thoại, gửi cho Nhan Thu Chỉ một tin nhắn, lúc này mới dành thời gian đi xung quanh hiện trường hoạt động, rửa mặt hoá trang.

――――

Nhan Thu Chỉ tỉnh lại đã hơn năm giờ, cô thò tay xuống chạm vào chỗ ngủ bên cạnh lạnh như băng.

Ngay lập tức, cô tỉnh táo.

Nhan Thu Chỉ ôm chăn ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào chỗ trống bên cạnh một lúc lâu, lúc này mới dụi dụi con mắt cầm điện thoại di động lên.

Trần Lục Nam chưa gửi tin nhắn cho cô.

Nhan Thu Chỉ không nhìn thấy tin nhắn nào có chút không vui.

Cô nghiêng người để điện thoại về chỗ, lơ đãng thấy được trên tủ đầu giường để một tấm card.

Nhan Thu Chỉ sững sờ, theo bản năng cầm lên.

Khi nhìn thấy nét chữ quen thuộc kia của Trần Lục Nam, trong mắt cô có cảm xúc không giống nhau.

Nhan Thu Chỉ cười khẽ, lặp đi lặp lại lời nói trên tấm card hai lần rồi nằm xuống giường.

Không bao lâu, Nhan Thu Chỉ vui vẻ ngủ thiếp đi.

Người đi rồi có chút mất mát, nhưng trái tim vẫn được lấp đầy.

*

Hoạt động của Trần Lục Nam nên hiển nhiên fans đến xem rất nhiều.

Lúc Nhan Thu Chỉ nghỉ ngơi ở chỗ quay phim còn nhìn trạm tỷ đăng ảnh chụp, không thể không nói người đàn ông này, cho dù có mệt mỏi chỉ ngủ mấy tiếng nhưng nhìn qua vẫn có tinh thần không bị ảnh hưởng chút nào.

Nhan Thu Chỉ nhìn nhiều lần nên không chú ý có người đến đây.

Cô ấy nhìn đến thú vị, Mục Hân đứng bên cạnh nở nụ cười.

''Chị Thu Chỉ, chị cũng thích thầy Trần ạ?''

Nhan Thu Chỉ dừng lại, ngước mắt nhìn cô ấy: ''Chắc sẽ không ai không thích thầy Trần chứ?''

Cô thản nhiên trả lời.

Mục Hân gật đầu, tỏ vẻ công nhận.

''Như vậy, thầy Trần trong giới giải trí thu hoạch được nhiều cô gái trẻ, ngay cả chị Thu Chỉ cũng ưa thích.''

Nhan Thu Chỉ nghe vậy, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Cô hơi mỉm cười, gật đầu nói: ''Rất bình thường, kỹ thuật diễn thầy Trần tốt, có nhiều người sùng bái.''

''Ừ ừ, em cũng thế.''

Mục Hân nói: ''Nhưng mà kỹ thuật diễn anh Thiệu Việt cũng tốt.''

Thiệu Việt vừa đi đến nghe được lời này, cười hỏi: ''Cô đây là thật lòng khen tôi hay vì tôi tới đây mới tùy tiện nói?''

Mục Hân nhướng mày, vô cùng nghiêm túc nói: ''Đương nhiên là thật lòng thật ý khen rồi, không tin anh hỏi chị Thu Chỉ xem.''

Nhan Thu Chỉ mỉm cười nhìn Thiệu Việt.

''A đúng rồi.''

Mục Hân nói: ''Chị Thu Chỉ, em vừa mới nghe đạo diễn nói bộ này của chúng ta có sắp xếp cho fans và truyền thông thăm ban.''

Nhan Thu Chỉ "Ừ" một tiếng: ''Lúc nào?''

''Hình như là mấy ngày nữa, đến lúc đó chúng ta đều phải nhận phỏng vấn.''

''Như thường.''

Nhan Thu Chỉ gật đầu, không có phản ứng quá lớn.

Phần lớn khi quay phim đều sẽ đặc biệt sắp xếp truyền thông hoặc fans thăm ban, sẽ chụp ảnh một chút hiện trường, còn tiến hành phỏng vấn mỗi diễn viên một chút.

Ngày đó sẽ đăng lên còn để lại một phần phim đăng lên Weibo, nói chúng là tất cả đều vì tuyên truyền.

*

Sau ba ngày, truyền thông đã đến.

Đến lúc Nhan Thu Chỉ đang quay phim, chờ sau khi kết thúc cô mới biết.

Không bao lâu, liền có một nữ nhân viên công tác đưa cho cô microphone, cười nói: ''Thu Chỉ, chúng ta phỏng vấn một chút đi.''

Nhan Thu Chỉ cười nói: ''Được.''

Nhân viên công tác nhìn cô, nhịn không được cảm khái: ''Nhìn người thật đúng là xinh đẹp.''

''Cảm ơn.''

Nhan Thu Chỉ có chút xấu hổ: ''Muốn tôi chào hỏi mọi người không?''

''Có thể nha.''

Nhân viên công tác mỉm cười nói: ''Quay phim có mệt không?''

''Mệt, nhưng rất vui.'' Nhan Thu Chỉ thẳng thắn nói: ''Rất thú vị, hy vọng tương lai phát sóng mọi người sẽ thích, bộ phim này mọi người đã tốn không ít tinh thần và sức lực, đạo diễn vô cùng nghiêm túc, diễn viên cũng giống vậy đều rất cố gắng, nhân viên công tác càng hơn, mỗi ngày đến sớm hơn chúng tôi, kết thúc công việc cũng về muộn hơn chúng tôi.''

Nhân viên công tác nghe cô nói vậy, buồn cười: ''Sao bạn cứ luôn khen nhân viên công tác vậy?''

Nhan Thu Chỉ dí dỏm nở nụ cười: ''Bởi vì không có bọn họ bộ phim này không thể diễn ra, bọn họ là một trong những người quan trọng nhất.''

''Cũng đúng.''

Đến cuối cùng, Nhan Thu Chỉ giải thích về nhân vật của mình, còn trò chuyện thêm mấy cảnh quay khá thú vị.

Trò chuyện xong, nhân viên công tác tìm một vị diễn viên khác bắt đầu cuộc đối thoại.

Ban đầu Nhan Thu Chỉ cho rằng cứ như vậy là xong.

Cô không nghĩ tới sau khi phỏng vấn, chờ mọi người phỏng vấn sau khi kết thúc xong, đạo diễn đột nhiên gọi bọn họ: ''Đợi lát nữa truyền thông bên kia muốn phát sóng trực tiếp, vài vị diễn viên chủ yếu lên chào hỏi một cái đi, cũng coi như là giai đoạn sau tuyên truyền.''

Từ khi bộ phim này phát sóng đã đón nhận được sự quan tâm của mọi người, dân mạng và người yêu sách đặc biệt quan tâm đến tiến triển và kịch bản cải biên, mãi đoàn phim không mở cho thăm ban, cũng quá vắng vẻ, đến bên này không an toàn, cho nên mọi người chỉ có thể trông chờ mòn mắt trên Weibo.

Mọi người hiểu ra.

Không bao lâu, mọi người chụm vào một chỗ.

Nhan Thu Chỉ liếc nhìn nhân viên công tác cầm máy quay phim, cô đối diện ống kính nói: ''Chào buổi chiều mọi người, nhìn xem chúng ta đang ở đâu nào?''

Có nguyên nhân tuyên truyền sẽ không có ít fans chạy đến.

【A a a a a a đoàn làm phim!!】

【Trời ạ! Nhìn thấy Mục Hân.】

【Ô ô ô ô nhìn thấy chị Nhan Nhan của chúng ta, chị Nhan Nhan cũng đẹp quá đi, eo cô ấy thật mảnh.】

【Ô ô ô ô tôi yêu, cái đoàn làm phim này giá trị nhan sắc thật cao!】

【Tuyệt tuyệt.】

''Đến, diễn viên chúng ta cùng nhau chào hỏi mọi người một câu nào.''

Thiệu Việt nhìn Nhan Thu Chỉ: ''Ưu tiên con gái.''

Nhan Thu Chỉ cũng không vòng vo, nói thẳng: ''Mọi người buổi chiều tốt, tôi là Nhan Thu Chỉ.''

Sau khi mấy người sôi nổi chào hỏi, nhân viên công tác bắt đầu làm một cái trước đó không làm trong phỏng vấn.

Fans tò mò nhất là đằng sau phim trường diễn viên sẽ làm gì.

Bọn họ tò mò thường ngày của nghệ sĩ, đây là một hiện tượng rất phổ biến.

Nhân viên công tác cười hỏi: ''Chúng ta phỏng vấn Thiệu Việt một chút, ở phim trường trừ đóng phim và xem kịch bản, thỉnh thoảng khi nhàm chán sẽ làm gì để giết thời gian?''

Thiệu Việt nhướng mày, nói trôi chảy: ''Có rất nhiều chuyện, thỉnh thoảng sẽ ngủ, chơi trò chơi xem phim.''

Câu trả lời này kín kẽ không một lỗ hổng.

Người kia quay đầu nhìn Nhan Thu Chỉ: ''Còn Thu Chỉ?''

Nhan Thu Chỉ cười: ''Nói chuyện với bạn bè, xem phim, ngẫu nhiên sẽ lướt Weibo, xem chút thứ thú vị.''

Nghe vậy, nhân viên công tác cười: ''Thu Chỉ không thích đăng Weibo, fans còn tưởng rằng bình thường bạn không xem.''

''Không có.''

Nhan Thu Chỉ xấu hổ nói: ''Tôi có xem.''

Nhân viên công tác dừng lại, thấp giọng hỏi: ''Là dùng nick phụ sao?''

''Đúng vậy.''

Nhan Thu Chỉ thẳng thắn nói: ''Lo lắng dùng nick chính sẽ trượt tay gì đó, tôi cũng thích hóng drama, cho nên tôi có nick phụ, nhưng đừng đào ra nhé, trong nick phụ tôi có chút chuyện nhỏ ngày thường, không có nội dung gì.''

Nhân viên công tác cười: ''Bình thường thì xem cái?'' Nhan Thu Chỉ còn chưa kịp trả lời, Mục Hân đã cười nói: ''Cái này tôi có tin nóng.''

Ánh mắt mọi người chuyển hướng sang cô ấy.

Mục Hân trêu chọc nói: ''Mấy ngày hôm trước chị Thu Chỉ ở phim trường xem video hoạt động của thầy Trần, xem đến nhập tâm.''

Vừa nói xong, mọi người bắt đầu điên cuồng hỏi dò.

【Thầy Trần??? Là thầy Trần mà chúng tôi biết sao?】

【A a a a a a Trần Lục Nam sao?????】

【Nhan Thu Chỉ xem video của Trần Lục Nam??? Đây là chuyện xưa thần kỳ gì?】

【Là Trần Lục Nam sao là Trần Lục Nam sao, hai người tôi yêu nhất rốt cuộc đã có chủ đề.】

【Xấu hổ nói... Thực ra tôi vẫn luôn CP hai người kia... Fans đừng đánh tôi.】

【A a a a a a này hai người nếu về bên nhau, con họ mai sau sẽ rất đẹp!】

...

Nhân viên công tác cũng sững sờ, hỏi ra tiếng lòng fans: ''Thầy Trần? Là thầy Trần Lục Nam sao?''

Mục Hân cười: ''Không thì còn thầy Trần nào nữa.''

Nhân viên công tác nhìn Nhan Thu Chỉ: ''Thu Chỉ... thích thầy Trần sao?''

Nhan Thu Chỉ nhìn ống kính, vẻ mặt thẳng thắn vô tư: ''Thích a.''

Cô cười nhạt nói: ''Trong vòng ngoài vòng rất có ít người không thích anh ấy.''

Mọi người: ''...''

Chúng ta rõ ràng là không có ý tứ kia!!!

Nhan Thu Chỉ không nhanh không chậm nói: ''Kỹ thuật diễn của thầy Trần rất tốt, tôi vẫn luôn thưởng thức.''

Thiệu Việt bắt đầu hoà giải: ''Đúng vậy, thực ra tôi cũng thích thầy Trần.''

....

Phát sóng trực tiếp không bao lâu, nửa tiếng sau liền kết thúc.

Sau khi kết thúc, Mục Hân chạy tới: ''Chị Thu Chỉ vừa rồi em hình như nhanh mồm nhanh miệng, sẽ có ảnh hưởng gì không?''

Nhan Thu Chỉ khẽ cười: ''Sẽ không.''

Cô thản nhiên nói: ''Không nói vậy cũng không có đề tài.''

Mục Hân nhìn dáng vẻ cô không so đo nhẹ nhàng thở ra.

''Xin lỗi chị Thu Chỉ.''

''Không sao đâu.''

Nhan Thu Chỉ đi ra sau, Châu Châu đứng bên cạnh cô nói: ''Chị Nhan Nhan... Cô ấy cố ý à.''

Nhan Thu Chỉ lườm cô ấy: ''Không có chứng cứ thì đừng nói, dù sao cũng không có ảnh hưởng quá lớn.''

''Nhưng chắc chắn chị sẽ lên hot search.''

"Ừ, không có chuyện gì.''

Nhan Thu Chỉ vừa nói xong, Trần Lục Nam đã gửi tin nhắn tới.

Trần Lục Nam:【Thích anh?】

Nhan Thu Chỉ:【...】

Trần Lục Nam:【Anh xem phát sóng trực tiếp.】

Nhan Thu Chỉ trợn trắng mắt, cúi đầu đánh chữ trả lời:【Vậy anh không thấy đằng sau sao, chỉ là thích kỹ thuật diễn của anh thôi! Bởi vì kỹ thuật diễn của thầy Trần rất tốt.】

Trần Lục Nam:【Không thấy, anh chỉ biết phía trước thôi.】

Ngụ ý quá rõ ràng.

Anh chỉ thấy được Nhan Thu Chỉ nói ''Thích'', còn phần giải thích phía sau, Trần Lục Nam không muốn xem cũng không muốn nghe.

Nhan Thu Chỉ hồi lâu không trả lời, còn bị Trần Lục Nam làm cho tức cười.

Da mặt người này từ lúc nào trở nên dày như vậy.

Nhan Thu Chỉ:【... Fans anh có khả năng sẽ mắng em muốn cọ độ hot của anh.】

Trần Lục Nam:【Sẽ không.】

Vừa nhận được tin nhắn anh, Nhan Thu Chỉ còn chưa kịp trả lời, Châu Châu ở bên cạnh đã nói: ''Chị Nhan Nhan, chị thật sự lên hot search rồi.''

''Liên quan đến thầy Trần, fans nói chị đang cọ độ hot của anh ấy.''

''...''

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK