Nếu Thẩm Mộ Tình không hiểu sai lời nói.
Lời này của Khương Thần đã là bày ra rõ ràng rành mạch trên mặt bàn, đang hỏi cô -- có phải em có tâm tư gì với anh không?
Nếu không thì tại sao em muốn quan tâm chuyện anh không yêu đương?!
Sau khi nghĩ thông suốt ý tứ ám chỉ nói gần nói xa của anh, Thẩm Mộ Tình ngậm một ngụm máu già trong ngực.
Nếu không phải còn ở bên ngoài, nếu không phải xung quanh nhiều người, bây giờ cô muốn vung một đấm tới gương mặt đắc ý kia của Khương Thần.
Thẩm Mộ Tình hít một hơi thật sâu, ám chỉ mình nhất định phải tỉnh táo.
Bằng không thì ngày mai lên tin tức xã hội, bị tố cáo “trên đường cưỡng chế đánh người”.
Sau vài giây ra ám hiệu tâm lý, cô nhìn cặp mắt thâm thúy kia của Khương Thần, kìm nén ra mấy chữ: “Anh vui vẻ là được.”
Khương Thần: “...”
Hai người im lặng nhìn nhau nửa ngày, Thẩm Mộ Tình quay đầu nhìn về phía khác.
Bóng đêm dày đặc, nhiều người xung quanh, cô lộ ra một đôi mắt trong trẻo sáng ngời, lông mi cong vút, mặc dù chỉ có cái trán và con mắt lộ ra, nhưng có thể nhìn ra là một người mặt mũi xinh đẹp.
Thẩm Mộ Tình không nhìn Khương Thần, cũng không chú ý tới ánh mắt Khương Thần nhìn cô có chút không đúng.
Ánh mắt Khương Thần thâm trầm nhìn chằm chằm cô một lát, lúc này mới ngước mắt nhìn chỗ khác giống cô.
...
Hai người chen chúc trong dòng người đông đúc hơn nửa tiếng, mới tập hợp lại với bọn người Nhan Thu Chỉ.
Nhan Thu Chỉ cầm trong tay hai cái băng đô, đưa cho cô một cái.
Thẩm Mộ Tình bật cười: “Cái gì đây? Bọn cậu còn mua đồ chơi này?”
Nhan Thu Chỉ cười một tiếng, giương cằm lên nói: “Ừm, bọn tớ mới thắng ở trò chơi ném vòng tròn ở công viên bên kia, được hai cái.”
“Chỗ đó có?”
Thẩm Mộ Tình cảm thấy rất hứng thú: “Cũng chỉ có thắng hai cái này sao?”
“Không phải.”
Nhan Thu Chỉ cười: “Kĩ thuật của hai chúng tớ không tốt, chỉ có thể thắng cái này, thật ra còn có chong chóng nhỏ rất xinh xắn, nhưng không hoạt động.”
Nghe vậy, mắt Thẩm Mộ Tình sáng rực lên: “Vậy đi chỗ đó xem xem?”
“Được.”
Mấy người đi đến một góc công viên.
Thẩm Mộ Tình ở phương diện này không được, nhưng Khương Thần có thể, kĩ thuật của Khương Thần hoàn toàn không có vấn đề.
Thoáng một cái, Thẩm Mộ Tình thúc giục Khương Thần đi chơi.
“Khương Thần, anh nhanh đi chơi cái kia đi.”
Khương Thần nhíu mày: “Không chơi.”
“Vì sao?”
Thẩm Mộ Tình kinh ngạc nhìn anh.
Khương Thần nghẹn lời, nhìn về phía cô: “Vì sao muốn chơi?”
Thẩm Mộ Tình chớp chớp mắt, có chốc lát còn cảm thấy hình như lời nói này còn có chút đạo lý... Khương Thần quả thực nhất định không cần thiết phải chơi đúng không.
Cô gãi đầu một cái, lời trước kia thường treo ở miệng “bởi vì em muốn” đột nhiên có chút không nói nên lời.
Đúng vậy, cô mong muốn vì cái gì Khương Thần nhất định phải chơi?
Thẩm Mộ Tình trầm mặc.
Nhan Thu Chỉ ở bên cạnh nhìn hai người, con ngươi chuyển động: “Vậy nếu không hai người các cậu tranh tài đi, xem ai có thể lấy được?”
Ánh mắt Thẩm Mộ Tình sáng lên: “Được nha, Khương Thần đến hay không?”
Khương Thần gắng gượng đưa cho cô một ánh mắt, uể oải đáp: “Có thể.”
“...”
Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam liếc nhau, đột nhiên vì Khương Thần mặc niệm.
Thái độ thẳng nam này, đừng mong muốn có thêm một bước tiến triển mới.
Hai người bắt đầu so đấu.
Thẩm Mộ Tình hiển nhiên không sánh bằng Khương Thần, Khương Thần là người thích chơi nhất trong vòng bọn họ, cũng chơi tốt nhất.
May mà ở chỗ, anh thích chỗ nghỉ ngơi có điều kiện tốt, anh có thể tạo ra một điểm khai thác du lịch, bên trong tất cả thiết bị trò chơi toàn bộ là trò chơi anh thích, loại làm ăn này dựa theo yêu thích của mình làm, hết lần này đến lần khác có thể làm đến mức rất tốt, khiến rất nhiều khách du lịch người tiêu dùng đều vô cùng thích, khen ngợi có thừa.
Thẩm Mộ Tình thất bại nặng nề.
Khương Thần một chút không ngoài ý muốn lấy được đồ trang trí chong chóng nhỏ, tạo hình chong chóng nhỏ được làm rất đặc biệt, mặc dù chế tác thô sơ một chút, nhưng nhìn xa vẫn đáng yêu.
Thẩm Mộ Tình nhìn đồ chơi Khương Thần cầm trong tay, cũng không chủ động yêu cầu Khương Thần đưa cho mình.
Cô nhìn, một mực nhìn như vậy.
Khương Thần tán thưởng một chút, hơi ghét bỏ: “Đây là thứ đồ vật gì, làm thành dạng như này.”
Thẩm Mộ Tình liếc anh một cái: “Loại thẳng nam như anh đương nhiên không hiểu cái này, đáng yêu như vậy mà.”
Khương Thần: “Chế tác thô sơ quá.”
Thẩm Mộ Tình tiếp tục oán giận anh: “Cái này không phải loại đồ chơi mấy mươi vạn của anh, có thể không thô sơ sao? Tiền nào của nấy hiểu không?”
“...”
Anh không hiểu sao khi nào?
Khương Thần nhìn mắt cô: “Em rất thích?”
Thẩm Mộ Tình hơi lưu luyến nhìn đồ chơi nhỏ này, mạnh miệng nói: “Bình thường.”
Khương Thần khẽ cười: “Thật sao?”
Anh chậm rãi nói: “Còn chưa nói nếu em thích thì sẽ đưa cho em, nếu em bình thường, thì đưa cho Nhan Nhan.”
Nha Thu Chỉ: “...”
Mặt cô ấy không biểu tình nhìn hai người, vẻ mặt hai người cãi lộn không liên quan gì tới em, không cần ý tứ cue em.
“Đừng.”
Nhan Thu Chỉ lập tức nói: “Em muốn chồng em tặng, cái người khác đưa không cần.”
Nghe vậy, Thẩm Mộ Tình tuyệt đối không từ bỏ cơ hội chế giễu Khương Thần: “Có nghe hay không, Nhan Nhan chúng ta căn bản cũng không thích đồ của anh.”
Khương Thần gật đầu, không thất bại chút nào: “Đã hiểu, em ấy không thèm muốn nhưng em thèm muốn.”
Vừa dứt lời, anh liền đem chong chóng nhỏ kia nhét vào trong ngực Thẩm Mộ Tình.
“Tặng em.”
“...”
Thẩm Mộ Tình theo bản năng nhận, ngẩng đầu một cái thấy được bóng lưng Khương Thần tiêu sái rời đi: “Anh làm gì, em mới không thèm đâu.”
Khương Thần không để ý tới cô.
Thẩm Mộ Tình chạy chậm đuổi theo anh: “Khương Thần, anh đưa em lấy lại.”
Khương Thần nhìn cô: “Thật sự không muốn?”
Thẩm Mộ Tình gật đầu: “Em không muốn.”
Khương Thần liếc mắt, nhìn về phía thùng rác: “Được, vứt qua kia đi?”
“Cái gì?”
Thẩm Mộ Tình không dám nhìn anh: “Ném đi?”
Khương Thần gật đầu: “Không phải không muốn sao, anh lấy cũng vô dụng?”
Trong giọng nói anh mang theo chút hương vị ghét bỏ: “Anh cần món đồ chơi này làm gì?”
“...”
Thẩm Mộ Tình nhìn thùng rác một chút, lại liếc nhìn chong chóng nhỏ trong tay, cuối cùng nhịn.
Được rồi, dù sao cũng tốt hơn so với ném vào thùng rác.
Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam nghe âm thanh hai người cãi nhau, cong môi im lặng.
Cô ấy đưa tay, chọc chọc cánh tay Trần Lục Nam: “Khương Thần đối với Tình Tình... có phải có chút không đúng lắm không?”
Trần Lục Nam dừng lại: “Không biết.”
Nhan Thu Chỉ lườm anh ấy: “Không biết thật sao?”
Trần Lục Nam bật cười: “Không biết thật, anh chưa từng hỏi.”
Anh ấy hỏi: “Em tò mò tự mình đi hỏi đi?”
“Không muốn.”
Nhan Thu Chỉ cười gằn vừa nói: “Hỏi Khương Thần cũng không nói với em, anh đừng cho là em không biết các anh mấy người có bí mật nhỏ.”
Trần Lục Nam dở khóc dở cười, vội vàng nói: “Cái này oan uổng quá, anh nào có bí mật nhỏ giấu diếm em?”
“Anh có.”
Nhan Thu Chỉ nhìn bóng lưng của hai người phía trước: “Em không tranh luận với anh nữa.”
Mấy người náo loạn bên ngoài một lúc, cũng gần như nên trở về nhà.
Thẩm Mộ Tình là Khương Thần đưa tới, dĩ nhiên là Khương Thần đưa về.
Trong xe yên tĩnh, Khương Thần đang lái xe.
Thẩm Mộ Tình cúi đầu nói chuyện phiếm với Nhan Thu Chỉ, hai người đang ở cái đề tài kia ở cửa phòng rửa tay, vẫn luôn không thể tiếp tục.
Nhan Thu Chỉ: [Tớ thấy Khương Thần cả một tối cũng không có gì không giống, đoán chừng là thật sự không nhớ, đêm hôm đó anh ấy cũng uống say?]
Thẩm Mộ Tình: [Đúng.]
Nhan Thu Chỉ: [Vậy cậu nghĩ cách gì?]
Thẩm Mộ Tình: [Cái gì nghĩ cách gì? Anh ấy đã quên tớ chắc chắn sẽ không đề cập đến.]
Nhan Thu Chỉ: [... Cậu xác định sau này bản thân và Khương Thần ở chung sẽ không giống như trước?]
Thẩm Mộ Tình chớp mắt mấy cái, thấy tin nhắn của Nhan Thu Chỉ gửi tới có chút sững sờ.
Thẩm Mộ Tình: [Không phải chứ?]
Nhan Thu Chỉ: [Cậu đối với Khương Thần thật sự không có chút tâm tư khác?]
Nói thật, nếu như không phải nhìn hai người kéo dài quá lâu, hai người, không đúng, một người là loại đầu óc chậm chạp, Nhan Thu Chỉ thật đúng là không muốn nhắc nhở cô.
Loại chuyện tình cảm này, bình thường người đứng xem đều không thích hợp nhúng tay vào.
Nhưng nếu có người vẫn luôn đầu óc chậm chạp, cũng phải chỉ điểm vài câu mới được.
Nhan Thu Chỉ là xem hai người đi tới, hai người vẫn luôn là hình thức ở chung cãi nhau ầm ỹ.
Bất luận là cấp hai cấp ba hay là hiện tại, cũng không có thay đổi quá lớn.
Nhưng thỉnh thoảng nghiêm túc cảm nhận, lại có thể phát hiện một chút thay đổi.
Thẩm Mộ Tình nhìn câu nói kia của Nhan Thu Chỉ gửi đến, ngón tay đột nhiên dừng lại.
Cô nhập trên bàn phím điện thoại, lại xóa, lại nhập... sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần, cô đột nhiên phát hiện mình kì thật căn bản không biết nên trả lời cái gì.
Cô giống như ngay từ đầu không có cách nào hùng hồn phản bác lại câu nói này.
Đang nghĩ ngợi, chuông điện thoại di động Khương Thần vang lên.
Thẩm Mộ Tình kinh ngạc nhìn anh.
Khương Thần không chú ý đến cảm xúc biến hóa của cô, nhìn mắt cô: “Nhận giúp anh.”
“À.”
Thẩm Mộ Tình cất điện thoại di động của mình, nhìn màn hình di động của anh: “Là một số lạ.”
“Ừm.”
Thẩm Mộ Tình mím môi, trực tiếp nhận.
Vừa kết nối, cô còn chưa kịp nói chuyện, bên kia điện thoại truyền đến âm thanh của một người phụ nữ: “Khương tổng.”
Cô ấy nói: “Em là Quan Bái Oánh.”
Mí mắt Thẩm Mộ Tình giật giật.
Cô vừa định nói chuyện, Khương Thần đột nhiên cầm điện thoại tới: “Tiểu Quan tổng.”
Anh nhàn nhạt nói: “Muộn như vậy gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì?”
Quan Bái Oánh cười: “Đương nhiên. Khương tổng bây giờ tiện không?”
Mắt Khương Thần nhìn người bên cạnh, khẽ nói: “Không tiện lắm, tôi đang lái xe, có chuyện gì ngày mai nói?”
Nghe vậy, Quan Bái Doanh cũng không miễn cưỡng, vội vàng nói: “Khả năng không kịp, tối nay có thể chứ.”
Khương Thần suy tính một chút, trả lời: “Tối nay tôi sẽ gọi lại cho cô.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Khương Thần thả di động một bên.
Tiểu khu Thẩm Mộ Tình ở đã xuất hiện trong tầm mắt, Khương Thần bật đèn, trực tiếp lái tới.
Thẩm Mộ Tình kéo dây an toàn, bộ dáng giả bộ không thèm để ý: “Người vừa nãy là ai?”
“Một tổng thanh tra bên kia Quan thị.”
Anh nói: “Làm sao?”
Thẩm Mộ Tình sờ lông mi của mình, nghiêm túc nói: “Tên còn rất dễ nghe.”
Khương Thần khẽ cười: “Tạm được.”
Thẩm Mộ Tình: “...”
Cô nghiến răng: “Đúng không.”
Cô quay đầu, nhìn về phía Khương Thần: “Giọng người kia cũng thật là dễ nghe.”
Tay Khương Thần đặt trên tay lái ngừng lại, gật đầu.
“Ừm.”
Thẩm Mộ Tình: “...”
Cô liếc mắt nhìn vị trí: “Dừng xe ở chỗ này đi.”
Khương Thần nghi ngờ nhìn cô.
Thẩm Mộ Tình chỉ chỉ, mặt không chút thay đổi nói: “Tiểu khu ở chỗ này, đi bộ hai phút cũng không cần, anh nhanh về gọi điện thoại đi, em tự trở về là được.”
Nói xong, cô cũng mặc kệ Khương Thần có nghe hay không, trực tiếp mở dây an toàn.
Sau khi cởi ra, Khương Thần không dừng xe.
Thẩm Mộ Tình liếc mắt nhìn anh: “Dừng xe.”
Khương Thần ngước mắt nhìn, phía trước có chỗ trống. Anh lái xe qua, sau khi dừng lại mới liếc mắt nhìn cô: “Em sao vậy?”
Thẩm Mộ Tình: “Cái gì thế nào?”
Cô vén tóc: “Em không sao, em không phải rất bình thường sao?”
“Chỉ có người không bình thường mới nói bản thân bình thường.”
“...”
Nghe vậy, Thẩm Mộ Tình lập tức bùng nổ.
Cô trừng mắt nhìn Khương Thần: “Em bình thường hay không bình thường có liên quan gì với anh?”
Cô nghiêng người mở cửa xe, trong miệng lải nhải nói thầm: “Anh nhanh trở về trả lời điện thoại Tiểu Quan tổng đi, em không muốn nói chuyện với anh.”
Cô đẩy cửa xe, không nhúc nhích.
Thẩm Mộ Tình nhíu mày, quay đầu nhìn Khương Thần: “Anh mở khóa.”
“Không mở.”
Khương Thần bình chân như vại, nhíu mày nhìn cô, bỡn cợt trong mắt hết sức rõ ràng: “Thật sự không có chuyện gì sao?”
Thẩm Mộ Tình không nói lời nào.
Ánh mắt Khương Thần sáng rực nhìn cô chăm chú, một hồi sau cười.
“Được.”
Anh nói: “Đi.”
Khoảng trống giữa cuộc trò chuyện, Khương Thần mở cửa, Thẩm Mộ Tình xuống xe, anh cũng xuống theo.
Hai người mắt nhìn nhau, hai tay Khương Thần đút túi, nâng cằm chỉ cửa lớn tiểu khu cách đó không xa: “Đi thôi, đưa em đến cửa nhà thì anh đi.”
Thẩm Mộ Tình giật giật khóe môi, vẫn là không nói gì.
Hai người đi một trước một sau, khi vào thang máy, Thẩm Mộ Tình thấy thân ảnh phản chiếu trong thang máy, đột nhiên nói câu: “Anh lâu như vậy không trả lời điện thoại cho người ta, khẳng định không có việc gì?”
Khương Thần không lên tiếng, trầm mặc một lúc sau nghiêng đầu nhìn cô: “Đêm nay em vì cái gì quan tâm chuyện này như vậy?”
Anh cười: “Em đang để ý cái gì?”
Danh Sách Chương: