• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Trần Lục Nam nghe được lời này, anh dừng lại một chút, kéo người ôm vào lòng, chế nhạo nói: "Đây là đang khen anh sao?"

"…."

Nhan Thu Chỉ thậm chí không thèm nhìn anh.

Đường nét trên khuôn mặt cô đều ửng đỏ, rõ ràng là rất mệt nhưng lại cảm thấy rất hồng hào, rõ ràng là…. Đã trải qua vui vẻ rồi.

Trần Lục Nam kéo người ôm vào lòng, cúi đầu hôn lên sườn mặt của cô: "Ngủ đi."

Nhan Thu Chỉ nép vào vòng tay anh, sau khi hòa hoãn lại cũng không khó chịu lắm, chỉ là mệt, không có chút sức lực nào.

Cô nhắm mắt lại tiến lại gần vòng tay anh thêm một chút.

"Đói sao?"

"Có chút đói."

Nhan Thu Chỉ liếc nhìn thời gian: "Muộn quá rồi." Cô nói: "Chống đỡ một chút là qua thôi."

Sau khi nói xong, cô mới nhwos ra Trần Lục Nam khác với mình.

Cô mở mắt ra, nhẹ giọng hỏi: "Anh có đói không? Có muốn đi ăn khuya không?"

Trần Lục Nam đưa tay sờ lên đầu cô, nhỏ giọng nói: "Không cần."

"Không đói sao?"

Trần Lục Nam "ừm" môt tiếng, trong tiếng nói có chút ý cười: "Ăn no rồi."

"….."

Rõ ràng là một câu rất nghiêm túc, nhưng Nhan Thu Chỉ lại cảm thấy anh đang âm thầm chọc phá cô.

Cô trợn mắt không nói nên lời, dùng chút sức lực cuối cùng đã vào người anh rồi nói: "Vậy bốn năm ngày nữa anh đều có thể không ăn cơm rồi."

Nghe vậy, Trần Lục Nam nhướng mày hỏi: "Một ngày chỉ cho anh ăn một bữa sao?"

Nhan Thu Chỉ: "….."

Mặt cô nóng bừng, cô làm nũng vỗ vai anh, mặt đỏ tai hồng nói: "Anh phiền thật đó."

Trần Lục Nam thấp giọng cười, nắm tay xen kẽ vào tay cô, đan mười ngón tay vào bàn tay đang rảnh của cô.

Anh nhéo lòng bàn tay cô, không cử động.

Nhan Thu Chỉ lúc đầu còn giãy dụa một hồi, nhưng sau lưng, có lẽ là do lòng bàn tay quá ấm, hoặc là do ngón tay kết nối với trái tim, cô luôn cảm thấy khi ngón tay đan vào nhau, cô có thể cảm nhận được nhịp tim của anh và nhịp tim của chính mình.

Căn phòng yên lặng một lúc, không khí ấm áp bao trùm.

Nhan Thu Chỉ dựa vào vòng tay anh một lúc lâu mới nhẹ giọng hỏi: "Anh hoãn cuộc họp có sao không?"

"Ừm."

Trần Lục Nam nói: "Bọn họ sẽ đến Trung Quốc trong thời gian tới, đến khi đó gặp mặt rồi nói."

Nghe vây, Nhan Thu Chỉ cũng không hỏi thêm gì.

Trần Lục Nam nói không sao cả, cô sẽ tin điều đó.

Cô dựa vào vòng tay Trần Lục Nam, hỏi liên tục vài câu hỏi, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, không lâu sau cô đã cuộn mình ngủ thiếp đi trong vòng tay anh.

Trần Lục Nam không làm gì cả, chỉ tắt đèn trong phòng, ôm chặt người đó vào trong lòng.

……

Cả hai người đều không lên mạng, từ khi Trần Lục Nam xuất hiện ở phim trường lúc buổi chiều, rất nhiều cư dân mạng đều phát điên rồi.

Hết vòng này đến vòng khác bắt đầu được tung lên mạng, chưa kể đến những lời mà Trần Lục Nam nói khi anh xuất hiện ở đoàn phim, bởi vì không hề kiêng kỵ gì, đạo diễn Tống cũng muốn tăng độ hot của bộ phim điện ảnh của mình, anh ấy cũng không ngăn cản các nhân viên công tác tiết lộ ra.

Ngay khi đoạn đối thoại đó được tung ra, cả fans của cả hai người đều phát cuồng lên.

Gọi là quá ngọt ngào!

Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ bây giờ là một đôi kẹo ngọt ngào biết đi! Đối với sự công kích của Trần Lục Nam như vậy, Nhan Thu Chỉ không gục ngã mới lạ.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều tò mò về hai người họ.

Đêm đó, thậm chí còn chờ mong có một chút tiết lộ mới.

Đương nhiên, sau khi biết tin hai người cùng về khách sạn, cư dân mạng có vẻ tâm linh tương thông vậy, mong chờ hai người đăng Weibo, nhưng cũng không mong chờ hai người đăng Weibo.

Nói tóm lại, Weibo tối nay sôi động như đón tết vậy.

Chỉ cần bạn khoái ăn kẹo của cặp đôi màu thu, chúng ta chính là bạn tốt của nhau!

Khi thức dậy vào ngày hôm sau, sắc trời đã sáng.

Có thể Nhan Thu Chỉ có chút chua xót, cô chậm rãi đứng từ trên giường dậy.

Trần Lục Nam không có ở bên cạnh, có lẽ là anh vội đi rồi.

Sau khi Nhan Thu Chỉ tắm rửa xong, cô đi tới phòng khách, nhìn thấy người đang làm việc, cô nhướng mày, bước tới.

"Anh đang xem cái gì vậy?"

Trần Lục Nam nghiêng đầu nhìn cô: "Dậy rồi sao?"

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ dụi mắt làm nũng với anh: "Em đói rồi."

"Em muốn ăn cái gì?"

Nhan Thu Chỉ tựa vào trong vòng tay anh: "Cái gì cũng được, khi nào anh về?"

Trần Lục Nam sờ đầu cô nói nhỏ: "Cùng em ăn sáng xong thì anh sẽ đi."

"…..Ừm."

Nhan Thu Chỉ cũng không biết mình là mất mát hay là gì, cô cảm thấy bản thân có chút không nỡ chia tay Trần Lục Nam.

Sau khi ăn sáng xong, Trần Lục Nam còn đưa cô đến phim trường rồi mới rời đi.

Vài ngày sau, Nhan Thu Chỉ cùng đoàn phim di chuyển địa điểm, cô còn xin nghỉ để về thử vai, một bộ phim mà đạo diễn Quan đang chuẩn bị.

Trần Lục Nam cũng là nhân viên thử vai, nhưng tiếc là anh quá bận, có quá nhiều người đến thử vai, sau khi Nhan Thu Chỉ thử vai xong, hai người nói vài câu, để tránh một số rắc rối không cần thiết, họ cũng không nói gì nhiều.

Đương nhiên, những người xung quanh vây xem rất vui vẻ, cảm thấy ngay cả ánh mắt đơn giản giữa hai người cũng là kẹo đường vậy.

Sau khi Nhan Thu Chỉ thử vai xong, cô quay lại đoàn phim quay phim, mấy ngày sau, quá trình ghi hình của tập thứ ba chương trình tạp kỹ bắt đầu.

Hai người họ cũng coi như là nửa công khai quan hệ, lần này lại phát sóng, tổ chương trình cũng không biết là vì độ nổi tiếng hay vì gì, lại lần nữa đề nghị phát sóng trực tiếp một tiếng.

Mọi người đều không có ý kiến gì, cứ như vậy tự nhiên được phát sóng trực tiếp.

Sau khi đến địa điểm ghi hình, chương trình phát sóng trực tiếp sẽ bắt đầu.

Sau khi Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam đã đạt được danh hiệu cao một hai lần trước đó, liền không có nhiều động thái xuất hiện.

Nhiều cư dân mạng phát hiện ra cả hai người im lặng đến lạ thường, muốn nhặt kẹo ra cũng không thấy được.

Lúc này không dễ dàng gì mới chung một khung hình phát sóng trực tiếp, tại sao có thể không để người khách kích động chứ!

Ngay khi chương trình phát sóng trực tiếp bắt đầu, vô số người hâm mộ đã đổ dồn vào.

Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam ngồi cùng với nhau, hai người cũng không né tránh gì.

Người hâm mộ vừa tiến vào đã thấy hai người họ cúi đầu nói chuyện, còn nói chuyện gì thì họ đều không nghe rõ.

Trang Tử Ngang chào cư dân mạng đầu tiên, tiếp theo là Quan Hà, Hướng Minh Nguyệt và Lâm Cảnh, sau khi Lâm Cảnh nói xong, tiếp tục là Nhan Thu Chỉ.

"Thu Chỉ, chương trình phát sóng trực tiếp đã bắt đầu rồi."

Nhan Thu Chỉ sững sờ một lúc, sau đó ngước mắt lên nhìn máy quay trước mặt: "Chào buổi sáng mọi người, tôi là Nhan Thu Chỉ."

Sau khi nói xong, cô nhìn Trần Lục Nam.

Trần Lục Nam cười và nói: "Chào buổi sáng, tôi là Trần Lục Nam."

Loại chương trình tạp kỹ này được phát sóng trực tiếp không giới hạn việc tương tác với khán giả.

Sau khi chào hỏi xong, Nhan Thu Chỉ tiếp tục cúi đầu nói chuyện với Trần Lục Nam, giao sự tương tác cho Trang Tử Ngang và Quan Hà.

Cô đang nói chuyện với Trần Lục Nam về một vấn đề lớn, cô còn tắt luôn cả microphone.

Cô dựa vào bên tai Trần Lục Nam, nhỏ giọng hỏi: "Phía Mục Hân, có phải là anh đã làm gì rồi không?"

Cô chỉ nghe nói về việc này vào tối hôm qua.

Tập này không có nhiều cảnh của Nhan Thu Chỉ, và Mục Hân thậm chí đã hoàn thành nó vài ngày trước.

Và điều kỳ lạ là khi Mục Hân đóng máy, cô cũng có mặt ở phim trường, nhưng mấy ngày đó Mục Hân nhìn thấy cô là tránh né, hoàn toàn không giống như trước đây gặp được cô còn muốn tiến lên nói chuyện vài câu.

Nhan Thu Chỉ cảm thấy kỳ quái, nhưng chị Manh không nói gì với cô, vì vậy cô cũng không truy hỏi.

Cho đến tối hôm qua, khi chị Manh gặp cô để nói chuyện về công việc và cùng nhau ăn cơm, cô mới biết là Mục hân dường như bị công ty phong sát.

Nhóm nhạc nữ trước đây của cô ấy lập tức muốn giải tán.

Mục Hân được coi là một trong những nghệ sĩ phát triển tốt nhất trong nhóm nhạc nữ đoàn Lý, nhìn thấy tương lai tươi sáng, nhưng cô ấy đột nhiên hủy bỏ rất nhiều vị trí người đại diện, vài hợp đồng đang đàm phán cũng đều thất bại.

Ngay cả phim truyền hình liên quan đến cô ấy, đạo diễn Tống dường như cũng đang có ý định cắt bỏ biên tập đoạn của cô ấy.

Mặc dù không thể hoàn chỉnh, nhưng có thể xóa bỏ một phần.

Nhan Thu Chỉ rất tò mò, nhưng chị Manh chỉ nói rằng có người đã làm gì đó sau lưng cô ấy.

Chị ấy còn nói với Nhan Thu Chỉ, lần trước cô và Nhan Gia Trì bị tung tin đồn là do trợ lý của Mục Hân tiết lộ ra, những bức ảnh gì đó đều là do trợ lý của cô ấy chụp.

Nói như vậy là, Nhan Thu Chỉ về cơ bản có thể đoán được là ai đã làm điều đó.

Tất nhiên, cũng không thể chắc chắn một trăm phần trăm.

……….

Hơi thở ấm áp của cô phả vào mặt Trần Lục Nam, anh nheo mắt nhìn cô, trầm giọng hỏi: "Tại sao em lại hỏi như vậy?"

Nhan Thu Chỉ: "….Chị Manh đã nói hết với em, công ty của cô ấy dường như đang tính chấm dứt hợp đồng với cô ấy, nói rằng cô ấy vi phạm hợp đồng gì đó."

Trần Lục Nam im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ mở miệng, kinh ngạc nhìn anh.

Trần Lục Nam mỉm cười, xoa đầu cô hỏi: "Rất ngạc nhiên sao?"

"Có chút."

Nhan Thu Chỉ nói: "Em cho rằng anh không quan tâm đến những điều này."

Trần Lục Nam gật đầu: "Vốn dĩ anh không quan tâm."

Nhưng Nhan Thu Chỉ thì khác, những lời mắng mỏ trên Weibo ngày hôm đó, những cái bị nói mang theo tiết tấu đó, nếu không phải là Mục Hân, Nhan Thu Chỉ đã không bị mắng thậm tệ như vậy, cũng không đau lòng như vậy.

Trần Lục Nam không quan tâm đến những cuộc so đo trong giới này, cũng chẳng quan tâm đến sự cạnh tranh chính diện, nhưng kiểu lén lút mua chuộc tài khoản tiếp thị để hại vợ anh thì anh không thể dung thứ được.

Anh có thể không tự bảo vệ mình, nhưng anh nhất định phải bảo vệ Nhan Thu Chỉ.

Trần Lục Nam nhìn Nhan Thu Chỉ đang tò mò, anh cười khẽ nói: "Cảm thấy anh làm quá đang quá sao?"

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Cũng không có."

Cô nói: "Không phải là do cô ấy tự tìm sao?"

Trần Lục Nam cười: "Nghĩ như vậy được rồi, không cần tập trung vào cô ấy, không quan trọng."

"……."

Nhan Thu Chỉ không nói nên lời một lúc, cô dở khóc dở cười nói: "Vậy thì cái gì mới quan trọng hơn?"

Trần Lục Nam dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô, đầy ẩn ý.

"……….."

Cô không kìm được, cong khóe môi lên, vừa định nói thì Quan Hà đã gọi: "Thu Chỉ."

"Gì?"

Nhan Thu Chỉ ngẩng đầu nhìn qua.

Quan Hà ném máy quay phát sóng trực tiếp về phía cô, thấp giọng nói: "Cư dân mạng đang kêu gọi cô và anh Trần đó, hai người hai giao lưu với mọi người đi."

Nhan Thu Chỉ: "……"

Trần Lục Nam: "…….."

Cả hai người đều sửng sốt, những người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp sẽ phát điên mất.

Làn bom đạn vẫn chưa dừng lại.

(Aaaaaaaaaaaa Thu Chỉ, Thu Chỉ!!!)

(Hai người cũng quá ngọt ngào đi mà woo woo woo woo.)

(Tôi không thể chịu nổi ánh mắt của anh Trần khi anh ấy nhìn Thu Chỉ nữa rồi, ôi ôi ôi, giết tôi đi!!)

(Ngọt quá, ngọt quá, tôi không chịu nổi rồi.)

Nhan Thu Chỉ ở bên cạnh có thể nhìn thấy làn bom đạn trên chiếc máy quay, cô không nhịn được cười.

"Nói chuyện gì đây?"

Cô suy nghĩ một chút nói: "Các bạn ăn sáng chưa? Đã ăn gì rồi?"

Làn bom đạn đồng thời chuyển hướng, nói rất nhiều.

Nhan Thu Chỉ nhìn, không khỏi nói: "Buổi sáng chúng tôi uống trà, tương đối thanh đạm, tôi cũng rất muốn ăn mì gạo."

Sau đó cô bắt đầu nói chuyện với mọi người về đồ ăn.

Sau khi mọi người hỏi về địa điểm ghi hình, Nhan Thu Chỉ cũng thông báo cho từng người một, tất nhiên địa điểm cụ thể sẽ không được đề cập đến.

Nói xong, cô quay đầu nhìn Trần Lục Nam: "Anh không định nói vài câu sao?"

Trần Lục Nam nhướng mày nhìn làn bom đạn trên màn hình, tình cờ lướt qua vài dòng bom đạn bảo Trần Lục Nam đưa mì gạo cho Nhan Thu Chỉ ăn.

Anh cười khẽ nói: "Không thành vấn đề, ngày mai sẽ đưa cô ấy đi ăn mì."

Nhan Thu Chỉ: "….."

Cô liếc nhìn Trần Lục Nam, chỉ vào nói: "Ngộ nhỡ chỗ chúng ta ghi hình không có thì sao?"

Trần Lục Nam nắm lấy tay cô, cười nói: "Vậy thì anh sẽ làm cho em."

Màn tương tác giữa hai người khiến khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp phải ồ lên: "Không có không có, bọn họ thật sự không có." Tại sao hai người lại có thể ngọt ngào như vậy!!!

Rõ ràng cũng không có hành động ngọt ngào nào, nhưng cuộc sống hằng ngày thực sự chọc người!

Buổi phát sóng trực tiếp kéo dài một giờ trôi qua nhanh chóng, về cơ bản thì nó đã kết thúc sau khi nói chuyện với mọi người.

Sau khi kết thúc buổi phát sóng trực tiếp, Nhan Thu Chỉ thở phào nhẹ nhõm.

Trần Lục Nam nghe thấy tiếng thở của cô, nhỏ giọng hỏi: "Sao em lại căng thẳng như vậy?"

Nhan Thu Chỉ trợn trừng hai mắt, không nói gì: "Đương nhiên là căng thẳng rồi, ngộ nhỡ mọi người hỏi đến những câu hỏi mà em không thể trả lời được thì làm thế nào."

"Không đâu."

Trần Lục Nam đưa tay sờ đầu cô, thấp giọng nói: "Còn có anh mà."

"….."

Nói cũng đúng.

Khoảng cách đến nơi vẫn còn một đoạn nữa, Nhan Thu Chỉ nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, nơi cô đến lần này là một thành phố có lịch sử và văn hóa, cô nhìn những tòa nhà đặc biệt bên ngoài có chút mê hoặc.

Một lúc sau, đôi mắt mệt mỏi.

Cô dựa vào vai Trần Lục Nam nói: "Em ngủ một lát."

"Được."

Trần Lục Nam đưa tay và đỡ đầu cô.

Lúc đầu bên trong xe vẫn còn sôi động, Trang Tử Ngang và Lâm Cảnh cùng thảo luận về một số chuyện về diễn xuất, Quan Hà đang tán gẫu cùng một nhân viên công tác khác, Hướng Minh Nguyệt tương đối yên lặng, cắm tai nghe và nghe nhạc.

Vô tình, khi Quan Hà quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy Trần Lục Nam đang che ở trên má Nhan Thu Chỉ, cô ta sững sờ.

Tư thế của anh không hề thoải mái chút này, không chỉ cho Nhan Thu Chỉ mượn vai mà còn hơi xoay người sang một bên, thay vì dựa vào lưng ghế, anh ngồi rất thẳng, và một tay khác còn không quên che ánh sáng mặt trời cho cô.

Kỳ thật chiếc xe cũng có rèm, và rèm ở chỗ họ cũng đã được kéo xuống, nhưng với việc lái xe gập ghềnh, sẽ luôn có những khe hở của ánh sáng mặt trời chiếu vào.

Và anh dùng tay để che cho cô.

Quan Hà từ lần ghi hình đầu tiên đã biết rằng hai người có lẽ là đang ở bên nhau, sau đó lại có những tin tức bị bại lộ đó, trước lời thổ lộ trước toàn cầu của Trần Lục Nam, cô ấy nói không bị sốc thì chắc chắn là giả.

Bất cứ ai được một người đàn ông tỏ tình theo cách như vậy, cuộc đời này hẳn là đều sẽ đắm chìm.

Quan Hà vừa ngưỡng mộ lại giống như là được giải tỏa rồi.

Kỳ thật Nhan Thu Chỉ lợi hại hơn cô ấy và cũng càng ưu tú hơn cô ấy nữa.

Sau khi tin tức bị phanh phui, nhiều đồng nghiệp và bạn bè xung quanh đã bàn tán, thậm chí còn có người cho rằng hai người họ là tỏ tình chóng vánh, một số khác lại cho rằng Nhan Thu Chỉ chẳng qua là đối tượng chơi bời của Trần Lục Nam, sớm muộn gì cũng bị vứt bỏ.

Nếu là trước đây, Quan Hà nhất định sẽ giấu giếm suy nghĩ như vậy, nhưng lần này…. Cô ta lại không nghĩ như vậy.

Về lý do, cô ta cũng không biết là gì.

Cho đến khi gặp mặt vào hôm nay, bầu không khí quanh quẩn giữa hai người, và thêm hành động của Trần Lục Nam lúc này, Quan Hà mới đột nhiên biết lý do.

Con người Trần Lục Nam, một khi thích hay yêu một người phụ nữ, anh nhất định sẽ dốc hết sức để đối xử tốt với cô ấy, đối xử đặc biệt với cô ấy, không thể thả người đi được.

Trong mối quan hệ này của hai người, Trần Lục Nam đã trả giả nhiều hơn Nhan Thu Chỉ.

Nghĩ vậy, Quan Hà chớp chớp mắt nhìn đi chỗ khác.

Nhân viên công tác ở bên cạnh nhìn theo ánh mắt của cô ta, không khỏi thở dài: "Anh Trần đối xử với Thu Chỉ thật tốt."

Quan Hà gật đầu: "Ừm, không nói nữa, chúng ta cũng nghỉ ngơi đi."

"Được."

Một lúc sau, Lâm Cảnh cùng Trang Tử Ngang cũng dừng lại.

Bên trong xe yên tĩnh, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào thật dễ chịu và bình yên.

Nó thổi rối tóc, cũng thổi bay một số suy nghĩ không cần thiết.

Lần ghi hình này kéo dài ba ngày hai đêm, hiện tại sáu người cũng coi như là không có cạnh tranh gì, ghi hình chương trình không phải không có điểm nổi bật, cũng không có cãi vạ, ngược lại rất thoải mái.

May mắn thay, đạo diễn và nhà sản xuất không muốn làm bất cứ điều gì, vì vậy họ ghi hình nhẹ nhàng và thoải mái, điều này khiến mấy người đều rất thích.

Thật ra chỉ là một chương trình tạp kỹ, mọi người đều không muốn quá mệt mỏi, cứ thoải mái yên tĩnh là tốt rồi.

Sau khi ghi hình kết thúc, bản ghi hình thứ tư sẽ tiếp nối sau đó.

Lần này là liên tiếp với nhau.

Sau khi ghi hình xong, Nhan Thu Chỉ trở lại đoàn làm phim làm những công việc hoàn thiện cuối cùng của bộ phim truyền hình, Trần Lục Nam cũng trở về nhà.

Trước khi đi, anh vẫn không quên tất toán cho Nhan Thu Chỉ.

"Em đã lâu không về nhà rồi."

Nhìn vẻ mặt của anh, Nhan Thu Chỉ không khỏi dở khóc dở cười nói: "Sau đó thì sao?"

Trần Lục Nam tránh ánh mắt của những người khác, cúi xuống hôn cô, trầm giọng hỏi: "Khi nào em về nhà?"

"Sẽ nhanh thôi."

Nhan Thu Chỉ vươn tay ôm lấy anh: "Sau khi đóng máy xong em sẽ về nhà."

"Ừm."

Trần Lục Nam đứng thẳng dậy nhéo nhéo má cô nói: 'Anh đợi em về nhà."

Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt, cười nói: "Được."

Màn tương tác này của hai người tại sân bay, không ngoài dự đoán đã bị chụp lại.

Còn bị lan truyền trên khắp các nền tảng trực tuyến lớn.

Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam bây giờ không ngại bị mọi người chụp lén nữa, mọi người thích chụp thì chụp, dù sao cũng không sao cả.

Sau khi tách ra, Nhan Thu Chỉ lên máy bay.

Cô quay đầu lại nhìn chằm chằm vào sân bay một hồi, lặng lẽ thở dài.

Châu Châu ở bên cạnh nghe thấy, kinh ngạc nhìn cô: "Chị Nhan Nhan chị sao vậy, chị không nỡ xa anh Trần sao?"

Nhan Thu Chỉ trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu.

Rõ ràng trước đây cô sẽ không có cảm giác lớn như vậy, nhưng khi tiến vào vừa rồi, Nhan Thu Chỉ đột nhiên muốn cùng bay với Trần Lục Nam, cùng đi với anh.

Đối với việc Trần Lục Nam nhắc nhở cô đã lâu rồi không về nhà, Nhan Thu Chỉ tính toán….. Từ lần trước khi hai người cãi nhau lần cuối cùng, cô chuyển ra ngoài, cô vẫn chưa trở về.

Nghĩ rồi, Nhan Thu Chỉ đưa tay xoa xoa đôi mắt.

Có chút nhớ ngôi nhà đó.

Lúc ban đầu, Nhan Thu Chỉ thực sự không có chút tình cảm nào với ngôi nhà đó, nơi đó đối với cô chính là quà cưới từ trưởng bối, nó lạnh lẽo, không có gì đặc biệt ấm áp.

Mặc dù trang trí theo sở thích riêng của cô nhưng nó không có nhiều ý nghĩa.

Nhưng bây giờ nhớ lịa, có vẻ như cô có rất nhiều ký ức ở đó, tốt có xấu có, trưởng thành và thất bại, tất cả đều trải qua ở đó.

Tất nhiên, còn có cả Trần Lục Nam.

Nghĩ rồi, Nhan Thu Chỉ cúi đầu nhìn xuống điện thoại di động: "Phải lên máy bay rồi sao?"

Châu Châu sửng sốt lắc lắc đầu: "Không có, chị muốn gọi điện thoại cho anh Trần sao?"

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút: "Thôi đi."

Cô nói: "Sắp đóng máy rồi, chị muốn về nhà."

Nghe cô nói, Châu Châu nhất thời không biết nên an ủi cô như thế nào.

Cô ấy gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Sắp rồi, Chị Nhan Nhan kiên trì thêm chút."

Nhan Thu Chỉ đột nhiên nở nụ cười, cong môi lên, nhẹ giọng nói: "Được."

Sau khi trở lại đoàn phim, Nhan Thu Chỉ bận rộn hơn bình thường.

Dù sao cô cũng là nữ chính, đến lúc hoàn thành bộ phim, đạo diễn Tống đều không ngừng đẩy nhanh tiến độ, chỉ để có thể hoàn thành cảnh quay càng sớm càng tốt.

Cảnh cuối cùng kết thúc, cô nghe thấy đạo diễn nói "Qua rồi." sau đó ngẩng đầu nhìn Nhan Thu Chỉ người vẫn đang đứng trong đám đông và nói "Kết thúc." cô cảm thấy nhẹ nhõm không thể giải thích được.

"Đóng máy vui vẻ!"

"Chị Nhan Nhan đóng máy vui vẻ."

Nhan Thu Chỉ mỉm cười, khóe mắt cong lên: "Cám ơn mọi người, vất vả rồi."

Cô còn nói với Thiệu Việt ở bên cạnh: "Đóng máy vui vẻ."

Thiệu Việt mỉm cười: "Đóng máy vui vẻ!"

Sau khi đóng máy, đạo diễn đã lôi kéo mọi người đi ăn một bữa cơm chung để chúc mừng.

Đến khi kết thúc, thời gian đã không còn sớm nữa.

Nhan Thu Chỉ uống một hơi cạn ly rượu, trong lòng có chút vui vẻ.

Khi Trần Lục Nam gọi điện thoại tới, Nhan Thu Chỉ đã trở về khách sạn.

"Về khách sạn rồi sao?"

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ cúi xuống thu dọn đồ đạc, nói nhỏ: "Anh vẫn ở bên ngoài à?"

Trần Lục Nam trả lời: "Gặp mặt phía thương hiệu, muộn chút sẽ về."

Anh dừng lại, thấp giọng nói: "Khi nào em về?"

"Ngày mai."

Nhan Thu Chỉ cong môi thành một nụ cười, cô nằm trên giường nhìn điện thoại di động: "Lúc trước không phải em đã nói với anh rồi sao?"

Trần Lục Nam "ừm" một tiếng, giọng anh trầm xuống: "Anh xác nhận một chút, ngày mai mấy giờ đến?"

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ mỉm cười nói: "Anh muốn đến đón em sao?"

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ mím khóe miệng đang nhếch lên, nhìn thời gian chuyến bay nói: "Có thể là một giờ chiều sẽ tới."

"Được."

Nhan Thu Chỉ trả lời, nghe giọng anh trầm thấp một lúc lâu rồi nói: "Vậy em đi tắm rửa ngủ đây, anh về sớm một chút nhé."

"Được."

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút, nói thêm: "Đừng uống quá nhiều rượu nhé."

"Không đâu."

"Ngày mai về em kiểm tra."

Trần Lục Nam bật cười: "Nghe lời em."

Sau khi tắt điện thoại xong, Nhan Thu Chỉ không dừng lại một khắc nào, cô kéo vali rời đi.

Cô không nói với Trần Lục Nam, cô định sẽ về sớm hơn.

-----

Về phía Trần Lục Nam, sau khi tắt điện thoại, đối diện phía thương hiệu nhìn anh, có chút kinh ngạc: "Trần Lục Nam đã thay đổi rất nhiều."

Trần Lục Nam nở nụ cười: "Thật sao?"

Phía thương hiệu gật đầu hỏi: "Là Thu Chỉ sao?"

Anh ấy là giám đốc khu Trung Quốc vì vậy đương nhiên biết được mối tình lãng mạn mãnh liệt giữa hai người.

Trần Lục Nam gật đầu: "Ừm."

Người đàn ông nhìn nụ cười trên gương mặt Trần Lục Nam, luôn cảm thấy có chút ma mị. Trước đây, chưa bao giờ nghĩ rằng Trần Lục Nam khi yêu lại trông như thế này.

Trần Lục Nam thấy bọn họ có điều muốn nói nhưng lại thôi cũng không nhiều lời.

Có rất nhiều chuyện, không thể giải thích trong một chốc một lát được.

Trần Lục Nam không ở lại quá lâu, sau khi cùng ăn bữa cơm thì liền rời đi trước.

Với thân phận địa vị của anh, sẽ không ai cưỡng ép anh.

Đêm tối, Trần Lục Nam nhìn xuống điện thoại di động của mình, lúc này Nhan Thu Chỉ có lẽ đã ngủ rồi.

Trần Lục Nam nghiêng đầu nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, khóe môi cong lên.

Khi đang suy nghĩ, điện thoại di động rung lên, là tin nhắn của Khương Thần.

Khương Thần: (Trần Lục Nam, uống rượu không?)

Trần Lục Nam: (Không uống.)

Khương Thần: (…..Nhan Nhan cũng không có ở nhà, một mình anh về nhà sớm như vậy không phải là phòng không gối chiếc sao, tại sao không tới uống rượu?)

Trần Lục Nam thản nhiên gõ: (Vợ tôi nói khi về cô ấy sẽ kiểm tra.)

Trình Trạm: (?)

Khương Thần: (Anh có vợ rồi anh khá lắm đó.)

Trần Lục Nam: (Đúng.)

Thật đúng là khá lắm.

Ngay khi tin nhắn gửi đi, vài người đều không nói nên lời.

Một lúc lâu sau, Trần Lục Nam dặn dò tài xế: "Đến quán bar của giám đốc Khương."

Người tài xế vội vàng trả lời: "Vâng."

……….

Không mất nhiều thời gian để Nhan Thu Chỉ bay về nhà từ sau khi rời khỏi đoàn phim, mất hơn bốn giờ bay để đến nhà.

Cô đã nói trước với chị Manh, chị Manh sẽ tự mình đến đón cô.

Khi nhìn thấy người, chị Manh rất bất lực: "Em không thể để ngày mai mới về được sao?"

Nhan Thu Chỉ chớp mắt: "Không được."

Chị Manh: "……"

Sáng sớm ở sân bay không có nhiều người, buổi đêm mùa hè gió mát, Nhan Thu Chỉ cũng không làm gì để che chắn.

Cô siết chặt vành mũ, cười nói chuyện với chị Manh.

"Vất vả cho chị rồi, chị Manh."

Chị Manh bất lực lắc đầu: "Lên xe đi, đưa em về nhà."

"Được."

Nhan Thu Chỉ nói địa chỉ.

Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xúc động nói: "Lần trước trở về là để thử vai."

"Kết quả thử vai sẽ được công bố sau vài ngày nữa."

Nhan Thu Chỉ nhướng mày, có chút kinh ngạc: "Tại sao lại chậm như vậy?"

Chị Manh "ừm" một tiếng nói: "Nghe nói là đạo diễn Quan yêu cầu cao, việc tuyển chọn vẫn chưa được quyết định."

Chị ấy nhìn Nhan Thu Chỉ: "Em có thể hỏi tin tức từ Trần Lục Nam."

"…..Em sẽ cố gắng."

Khi về đến nhà, đã gần ba giờ.

Mật khẩu khóa cửa vẫn như trước, sau khi Nhan Thu Chỉ tạm biệt Chị Manh, cô kéo vali, mở cửa.

Căn nhà yên tĩnh, Trần Lục Nam thường đều ngủ trên lầu.

Vừa bước vào, Nhan Thu Chỉ đã ngửi thấy trong phòng có mùi rượu, cô bất giác nhíu mày, người này….. Vẫn còn uống nhiều rượu như vậy.

Nhan Thu Chỉ cũng không vội lên lầu, lúc đầu là rất buồn ngủ, nhưng sau khi ngủ mấy tiếng trên máy bay, cô cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều.

Cô ngáp một cái, mở vali, tìm một bộ quần áo ngủ, đơn giản xuống lầu tắm rửa rồi mới đi lên.

Sau khi tắm xong, Nhan Thu Chỉ đi vào bếp rót một cốc nước rồi mới đi lên lầu.

Cửa phòng không khóa.

Cô nhẹ nhàng mở nó ra.

Ngay khi mở cửa ra, Nhan Thu Chỉ nhìn thấy một người nằm trên giường.

Cô dừng bước, rón rén rón rén bước tới.

Khi Trần Lục Nam ngủ anh có chút khác biệt với ngày thường, trông vô cùng hiền lành.

Nhan Thu Chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào anh một hồi, uống một ngụm nước, rồi cẩn thận kéo chăn bông lên.

Ngay khi tay cô chạm vào chăn bông, người đàn ông đang ngủ liền mở mắt ra.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Trần Lục Nam sững sờ vài giây, có lẽ là cảm thấy đang nằm mơ, nhìn cô chằm chằm hồi lâu.

Nhan Thu Chỉ không kìm được, bật cười: "…..Anh là đang mơ hay đanh tỉnh vậy…. A…"

Lời còn chưa dứt, cô đã bị người kéo qua.

Nhan Thu Chỉ trực tiếp rơi xuống trên người anh, bị dọa sợ rồi.

"Anh---"

Trần Lục Nam không nói gì, nắm gáy cô đè cô vào trong lòng, mãnh liệt và kịch liệt hôn cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK