• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay khi hai người chuẩn bị đi xa hơn một bước, điện thoại di động dưới gối của Nhan Thu Chỉ rung lên.

Cô đột nhiên mở mắt ra.

Sau khi vội vàng luống cuống tắt chuông điện thoại di động, Nhan Thu Chỉ ôm chăn bông trốn đi.

Cô điên rồi sao, tại sao lại có một giấc mơ như vậy.

Hơn nữa còn là ở trong chương trình ghi hình nữa, cùng Trần Lục Nam trốn trong tủ….

Nhan Thu Chỉ liếc nhìn thời gian, mới chưa đến tám giờ.

Cô nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động của mình, Trần Lục Nam có gửi một tin nhắn tới.

Nhan Thu Chỉ rón ra rón rén rời khỏi giường, sau đó đi xuống lầu.

Đến dưới lầu, Trần Lục Nam một mình ở trong bếp, bên ngoài có một nhiếp ảnh gia, nhưng không có vào nhà.

Cô không trang điểm xuất hiện trước ống kính đi về hướng nhà bếp.

"Những người khác đâu?"

"Hai người thầy ra ngoài đi dạo rồi, những người khác vẫn còn đang ngủ."

Nhan Thu Chỉ nhìn anh: "Vậy chúng ta…."

Trần Lục Nam nhìn cô: "Em không thoải mái sao?"

"Một chút!"

Có lẽ là cô ngủ không ngon nên có hơi đau đầu.

Trần Lục Nam "ừm" một tiếng, không làm ra hành động đặc biệt nào trước ống kính: "Em có muốn ra ngoài đi dạo không?"

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút, nhìn vào ống kính: "Có cần đợi những người khác không?"

"Không cần."

Nhan Thu Chỉ còn muốn nói cái gì đó, Trần Lục Nam nói: "Đi trước đã."

"…."

Sau khi thay một bộ quần áo bình thường, cả hai người bước ra ngoài.

Đi được một lúc, Nhan Thu Chỉ mới nhận ra điều gì đó: "Nhiếp ảnh gia không đi theo sao?"

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ ngạc nhiên nhìn anh.

Trần Lục Nam lạnh nhạt nói: "Đã nói chuyện qua rồi."

Nhan Thu Chỉ muốn hỏi thêm, nhưng Trần Lục Nam đã tiếp tục. Cô nhướng mày, đột nhiên cảm thấy kết hôn với một người quyền thế như Trần Lục Nam cũng có lợi, ở đây đều có thể nói chuyện được, mặc dù cô không biết anh đã thuyết phục như thế nào.

Hai người đi ra bên ngoài thôn trang, Nhan Thu Chỉ nhìn dáng vẻ của Trần Lục Nam: "Chúng ta phải ra ngoài sao?"

Trần Lục nam: "Không phải là em muốn uống trà sữa sao?"

Nhan Thu Chỉ giật mình.

Anh mở cửa lên xe, nói: "Trong thôn không có, cũng không có nguyên liệu."

Nghe giọng điệu ủ rũ của anh, Nhan Thu Chỉ đột nhiên cảm thấy có chút khác biệt.

Giống như …. Là một sự thiên vị.

"Đi mua sớm như vậy đã mở cửa chưa?"

Trần Lục Nam nhìn cô nói: "Thầy Từ nói hôm nay thị trấn rất sôi động, đi xem thử xem."

"….Ồ."

Nhan Thu Chỉ có chút chột dạ, lại có chút mừng thầm.

Cô cố gắng nén lại khóe môi đang sắp nhếch lên của mình, nhìn anh nói: "Vậy em sẽ tha thứ cho việc ngày hôm qua anh đã ghét bỏ em."

Trần Lục Nam dừng lại, trầm giọng nói: "Cám ơn."

Sau khi đến thị trấn, Nhan Thu Chỉ nhìn thị trấn sôi động vô cùng tò mò.

Thị trấn rất nhiều người, đặc biệt là buổi sáng sớm, có nhiều ông, bà, cô chú bán rau ven đường, rau nhìn vô cùng tươi tắn, còn có cả hoa quả.

Mùi đồ ăn sáng ngoài đường cũng thoảng qua, cô lại thấy đói.

Nhan Thu Chỉ quay đầu lại liếc mắt nhìn, trên đường có rất nhiều cửa hàng nhỏ đang mở cửa, khiến cô cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Khi cô đang thất thần, cô cũng không nghe thấy Trần Lục Nam nói gì với cô.

Khi Nhan Thu Chỉ khôi phục tinh thần lại, Trần Lục Nam đã biến mất.

Cô sửng sốt, đứng nguyên tại chỗ nhìn xung quanh.

Cả hai người đều là nhân vật của công chúng, Nhan Thu Chỉ không thể gọi tên anh, buổi sáng cô mơ mơ màng màng còn đã quên mang điện thoại di động.

Cô nhíu mày, vô thức đi về phía trước.

Người qua người lại trên đường phố, Nhan Thu Chỉ nhìn thấy đều là những gương mặt xa lạ.

Cô cau chặt mày, theo dòng người đi về phía trước.

Đi được một lúc lâu, bỗng có người nắm lấy cổ tay cô.

Nhan Thu Chỉ kinh hãi ngẩng đầu lên, đụng phải ánh mắt của Trần Lục Nam, nơi đó càng có chút xúc động.

Anh liếc nhìn Nhan Thu Chi, dường như nhẹ nhàng giải tỏa, trầm giọng nói: "Đi theo anh."

Nhan Thu Chỉ: "….Vâng."

Hai người đi mua nguyên liệu, những thực chất chỉ là kem và sữa đặc, ngoài sân đã có sẵn trà và sữa bò rồi.

Nhan Thu Chỉ thích trà sữa trân châu, cô luôn cảm thấy trà sữa mà không có trân châu thì không có linh hồn.

Sau khi mua xong, hai người nên tính quay về, nhưng mùi thơm quanh mũi thực sự quá nồng.

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút, kéo quần áo của Trần Lục Nam.

Trần Lục Nam cúi đầu.

Ánh mắt Nhan Thu Chỉ tràn đầy khao khát, hỏi: "Nếu chúng ta ăn sáng xong mới về thì có phải là quá đáng quá không?"

Thông thường Trần Lục Nam không trả lời những loại câu hỏi này, anh hỏi: "Em muốn ăn gì?"

Nhan Thu Chỉ: "Mì thịt bò."

Hai người lang thang bên ngoài hơn một giờ đồng hồ mới quay về, khi trở về, những người khác vẫn chưa ngủ dậy.

Từ Tùng và vợ đang uống trà và đọc sách ở trong sân.

Sau khi thấy hai người trở về, Từ Tùng cười hỏi: "Mua được chưa?"

Trần Lục Nam gật đầu.

Từ Tùng nói: "A Nam biết làm sao?"

"Không biết."

Trần Lục Nam nhìn anh ấy: "Cần thầy Từ hướng dẫn."

Từ Tùng và vợ nhìn nhau, mỉm cười nói: "Được."

Bốn người đang lăn lộn trong phòng bếp, liên tiếp có người thức dậy.

Mụ Hân kinh ngạc không thôi, nhìn ly trà sữa đã pha sẵn thốt lên: "Trời ơi, là ai gọi trà sữa vậy? Điều này cũng quá hạnh phúc mà."

Đồng Thục Ninh mỉm cười: "Mấy người trẻ tuổi các cô chắc chắn sẽ thích."

Cô ấy nói: "Chúng tôi chưa làm qua, đúng lúc nếm thử xem."

Mụ Hân gật đầu: "Vậy chúng tôi cũng quá may mắn rồi."

Nhan Thu Chỉ cầm ly trà sữa trân châu trong tay uống cạn, trong miệng nồng đậm mùi thơm trà sữa, sau khi uống nửa cốc, Nhan Thu Chỉ cảm thấy hồ nước trong bụng mình đã bị trà sữa pha loãng rồi, cũng không lo lắng về ký sinh trùng linh tinh gì.

Đoàn người rời đi vào giữa trưa.

Thật không nỡ rời đi.

Nhan Thu Chỉ vẫn muốn ở lại đây một khoảng thời gian nhưng không thể được.

Cả đoàn người đi đến sân bay, vé khứ hồi đều giống nhau, bốn người ở cùng nhau cũng khá thu hút sự chú ý.

Nhan Thu Chỉ nói chuyện với Mục Hân một lúc, thỉnh thoảng lại nói một vài câu với Thiệu Việt, nhưng lại nói rất ít với Trần Lục Nam.

Cô cố tình tránh sự nghi ngờ, về phần Trần Lục Nam…. Bản thân lạnh nhạt, cũng không nói chuyện với ai.

Sau khi lên máy bay, Nhan Thu Chỉ cảm thấy đầu mình có vẻ choáng váng.

Có lẽ là cô ngủ muộn dậy sớm nên cô đưa tay lên xoa xoa thái dương rồi bịt mắt đi ngủ.

Ngủ một mạch cho đến khi xuống máy bay, hôm qua Châu Châu tạm thời có việc nên đã đi về trước.

Thiệu Việt nhìn Nhan Thu Chỉ: "Thu Chỉ, cô có người tới đón chưa?"

Nhan Thu Chỉ gật đầu: "Có rồi."

Thiệu Việt cười, thấp giọng nói: "Vậy tôi đi trước đây, lần sau gặp lại."

"Được."

Một lúc sau, có người từ công ty của Mụ Hân đi tới.

Sau khi mọi người rời đi, chỉ còn lại Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam, bên ngoài có rất nhiều người hâm mộ, hai người họ đi qua lối đi Vip ra ngoài.

Nhan Thu Chỉ đang nhìn xung quanh thì điện thoại di động vang lên.

Cô liếc nhìn rồi nhận cuộc gọi: "Alo, chị Manh."

"Chị đang ở sân bay, ra ngoài rồi sao?"

Nhan Thu Chỉ trả lời, nhìn Trần Lục Nam nói: "Chị Manh tới rồi, em đi trước đây."

Trần Lục Nam "ừm" một tiếng.

Nhan Thu Chỉ sững lại, quay đầu lại nhìn anh: "Vương Khang sẽ đến đón anh chứ?"

Trần Lục Nam gật đầu.

Nhin xem, Nhan Thu Chỉ không quan tâm đến anh nữa.

Sau khi lên xe, Chị Manh quay lại nhìn cô.

"Cảm thấy như thế nào?"

"Khá tốt."

Nhan Thu Chỉ dựa vào cửa sổ xe nói: "Chỉ là xảy ra một chuyện đặc biệt."

"Chuyện gì?"

Nhan Thu Chỉ nói: "Em bị ngã xuống ao, thật là mất mặt quá."

Chị Manh: "…."

Nhan Thu Chỉ nhắm mắt nói: "CHị Manh, chị đến đón em có chuyện gì vậy?"

Chị Manh quay đầu nhìn cô: "Có."

"Chuyện gì vậy?"

Chị Manh mỉm cười, đưa cho cô một bản hợp đồng.

"Hãy xem cái này đi, xem có hứng thú không."

Nhan Thu Chỉ nhìn xuống, thấy rằng đó là một hợp đồng người đại diện.

Cô sững sờ vài giây, sau đó kinh ngạc nhìn cô ấy: "Của nhà Địch gia?"

"Đương nhiên."

Chị Manh nói: "Khoảng thời gian trước bên đó đã thương lượng với tôi rồi, cần tài liệu của cô, những vẫn luôn chưa quyết định được, bây giờ cuối cùng cũng được chọn rồi."

Cô ấy nhìn Nhan Thu Chỉ và nói: "Tối nay cùng đi ăn bữa cơm gặp mặt, tiện ký hợp đồng luôn."

Nhan Thu Chỉ quơ quơ một bản trong tay nói: "Bây giờ chưa tính sao?"

"Vẫn chưa ký tên thì chưa tính."

Chị Manh nói: "Người ta có ý kiến này, tôi kiểm tra xem bên trên còn có gì không phù hợp, tối nay chúng ta sẽ đi đàm phán lại."

"Được."

Chị Manh nhìn cô, không khỏi khen: "Không ngờ nhà Địch gia lại chọn em."

Cô ấy nói: "Dù tôi biết tương lai của cô sẽ rất tốt, nhưng sức mạnh của nhà Địch gia thì người khác không thể so sánh được."

Lấy nhà An Gia của Quan Hà lần trước ra so sánh, hai người này hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Nhà An Gia chỉ có thể tính là xa xỉ thông thường, nhưng Địch Gia là một thương hiệu thực sự có lịch sử hàng trăm năm, quanh trọng hơn là còn có một danh tiếng rất tốt.

Sau khi giành được vị trí người đại diện này, giá trị tài sản con người của Nhan Thu Chỉ và giá trị quảng cáo trong tương lại đều sẽ tăng lên.

Buổi tối, sau khi về nhà Nhan Thu Chỉ chỉ uống một ít thuốc và nghỉ ngơi hai tiếng đồng hồ, mới có thể chống cự lại cơn đau đầu dữ dội để tắm rửa thay quần áo đi ra ngoài.

Chị Manh tự mình đến đón cô, hai người cùng đi đến đó, địa điểm hẹn ăn tối là trong một câu lạc bộ tư nhân, các câu lạc bộ ở thành phố A đều rất nổi tiếng và tính bảo mật rất tốt, những người có thể đến đây cũng đều là những người giàu có và có địa vị cao quý.

Điều quan trọng nhất là nơi này không bao giờ phải lo lắng gặp được các paparazi.

Trước đây Nhan Thu Chỉ đã tới đây và không còn xa lạ gì với nơi này nữa.

Cô ngước mắt lên nhìn câu lạc bộ, nhìn từ bên ngoài vào đều sôi động như thường, cảm giác xa hoa và lộng lẫy.

Sau khi hai người nói rõ ý định của mình, người phục vụ dẫn hai người đi vào.

Đêm nay Nhan Thu Chỉ mặc một chiếc váy dài lưng cao, không tay và khoác bên ngoài một chiếc áo khoác tối màu.

Thân hình cô rất đẹp, có thể xử lý bất kỳ loại quần áo nào.

Vừa bước vào phòng bao, không ít người đổ dồn ánh mắt về phía cô.

Sau khi giới thiệu làm quen với nhau, Nhan Thu Chỉ và Chị Manh ngồi xuống, một lúc sau, tổng giám đốc của Địch Gia cũng đi tới.

Mọi người đứng dậy, khi ngẩng đầu nhìn lên, Nhan Thu Chỉ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Cô sững sờ vài giây rồi nhanh chóng ổn định lại suy nghĩ.

Trong bữa tiệc,thái độ người phụ trách của Địch Gia đối xử với Nhan Thu Chỉ cũng tốt, không thể tính là nhiệt tình nhưng cũng tuyệt đối không dám vượt qua người đó.

Trong ngôn ngữ, đều có "phong cách quý phái".

Việc đàm phán hợp tác diễn ra suôn sẻ, ít lâu sau thì hợp đồng đã được ký kết.

Nhan Thu Chỉ ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ: "Cám ơn, hợp tác vui vẻ."

Đối phương mỉm cười, bắt tay cô: "Hợp tác vui vẻ."

……….

Trong bữa tiệc sau đó, Nhan Thu Chỉ cũng không biết là vì đau đầu hay vì sao, cô có chút hơi lơ đãng.

Sau khi ăn gần xong, cô nhân cơ hội đi vào trong nhà vệ sinh, vừa từ nhà vệ sinh đi ra, Nhan Thu Chỉ đã đụng phải một người phụ trách khác của Địch Gia.

Hai người nhìn nhau, Nhan Thu Chỉ mỉm cười trước.

"Anh Khương Định."

Khương Định đột nhiên mỉm cười, vươn tay xoa đầu cô: "Nhan Nhan của chúng ta thật lợi hại."

Nhan Thu Chỉ bật cười nhìn anh ấy: "Ban đầu em còn tưởng rằng mình nhìn nhầm rồi."

Lần đầu tiên nhìn thấy Khương Định, cô nghi ngờ có phải mình đã nhận nhầm rồi không, nhưng khi nghĩ đến khoảng thời gian trước Khương Định đã gọi điện thoại cho cô, Nhan Thu Chỉ nhanh chóng lập tức xác định.

Cô không nhận nhầm, một trong những người đến bàn bạc hợp tác với cô là Khương Định, là anh họ ở quê khi cô còn nhỏ.

Mẹ của Khương Định và mẹ của Nhan Thu Chỉ là chị em, tuy không cùng cha cùng mẹ nhưng cũng thực sự có mối quan hệ huyết thống.

Cô và Khương Định, tự nhiên cũng là mối quan hệ anh em ruột thịt.

Năm mười mấy tuổi cô được đưa về nhà Nhan Gia, từ lúc đó trở đi cô đã không gặp được Khương Định nữa.

Đến bây giờ, hai người đều đã trưởng thành.

Khương Định mỉm cười: "Làm sao vậy?"

Anh ấy nói: "Trước đây anh vẫn luôn không gặp mặt em là vì sợ không được hay cho lắm."

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra.

Cô nhìn Khương Định, trầm giọng hỏi: "Đây là cửa sau mà anh cho em đi sao?"

"Không phải."

Khương Định buông tay: "Anh tra em vẫn chưa có năng lực này, đây đều lo bỏ phiếu tuyển chọn ra." Anh ấy nói đùa: "Nếu nói anh cho em đi cửa sau, vậy có lẽ cũng là một tấm phiếu mà thôi."

Nhan Thu Chỉ bị anh ấy chọc cười.

"Mấy ngày nữa em có thời gian không?"

Nhan Thu Chỉ nhìn anh ấy.

Khương Định nói: "Gần đến tết rồi, cùng anh ăn bữa cơm nhé?"

"Được ạ."

Tiếp theo Nhan Thu Chỉ chỉ có một lễ trao giải vào ngày kia, sau khi kết thúc thì sẽ đợi ăn tết xong mới đi công tác.

Sau khi cả hai hẹn nhau xong, liền lần lượt trở về phòng bao.

Đến khi bữa tiệc kết thúc, cũng không có quá nhiều xã giao dư thừa, bọn họ cần tránh sự nghi ngờ.

Đợi sau khi người của Địch Gia rời đi, Nhan Thu Chỉ đang chuẩn bị cùng chị Manh rời đi thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Cô cúi đầu nhìn xuống, sững sờ.

Chị Manh nhìn cô: "Làm sao vậy? Điện thoại của ai vậy, không trả lời sao?"

"Một người bạn."

Nhan Thu Chỉ nhận cuộc gọi: "Alo."

Giọng nói Trần Lục Nam trầm thấp vang lên: "Có muốn lên không?"

"Gì?"

Trần Lục Nam nói: "Anh và mấy người Khương Thần đang ở tầng trên, họ hỏi em có muốn qua đây không."

Giọng nói của Nhan Thu Chỉ có chút khàn khàn, cô trực tiếp từ chối: "Không được rồi, em bảo chị Manh đưa em về rồi."

Khi về nhà vào buổi chiều, Nhan Thu Chỉ nhận được tin nhắn của Trần Lục Nam, nói rằng anh có việc bận, có lẽ phải đến tối mới về nhà.

Cô không để ý, nhưng cô không ngờ Trần Lục Nam cũng ở trong câu lạc bộ này.

Sau khi từ chối Trần Lục Nam, Nhan thu Chỉ nhìn chị Manh, xua tan suy nghĩ của cô ấy khi hỏi về tin tức: "Một người bạn của em tình cờ cũng bàn chuyện ở đây."

Chị Manh thấy cô không muốn nói thêm thì cũng không nhiều lời.

Khương Thần nhìn thấy Trần Lục Nam tắt điện thoại, cười khẽ nói: "Nhan Nhan từ chối anh rồi sao?"

Trần Lục Nam liếc nhìn anh ấy.

Khương Thần nhún vai: "Từ biểu hiện của anh tôi có thể biết được rồi."

Trình Trạm đang hút thuốc ở bên cạnh, phủi tro, trêu chọc nói: "Khương Định, anh sao lại thế, A Nam bị vợ của anh ấy từ chối cũng đâu phải một hai lần đâu, có gì đáng trêu chọc chứ?"

Khương Thần nhìn anh, chế nhạo.

Bọn họ đều kẻ tám lạng người nửa cân.

Trần Lục Nam lười phí lời nói chuyện vô nghĩa với mấy người họ, lười biếng ngồi im lặng ở bên cạnh. Mấy người vẫn đang thực sự hợp lực nói chuyện phiếm, tán gẫu, Trình Trạm quay đầu nhìn về phía Trần Lục Nam: "Bộ phim của các anh thế nào rồi?"

Trần Lục Nam nhướng mi: "Sắp rồi."

Trình Trạm gật đầu: "Chọn nữ chính chưa?"

"Chưa có."

Trình Trạm mỉm cười, híp mắt cười nói: "Chỉ muốn nhắc nhở anh, có người muốn vai nữ chính này, đã tìm đến chỗ tôi rồi đấy."

Nghe vậy Trần Lục Nam khịt mũi.

Anh ngồi một lúc, sau đó đột nhiên đứng dậy: "Tôi đi trước đây."

"Làm sao thế?"

Khương Thần nhìn anh: "Anh về sớm như vậy làm gì? Nhan Nhan cũng từ chối anh rồi."

Trần Lục Nam lãnh đạm nhìn anh ấy, đứng dậy rời đi.

Khi anh về đến nhà, căn phòng tối đen như mực.

Trần Lục Nam cau mày, vừa bật đèn liền nhìn thấy có người nằm ở trên ghế sô pha, cuộn tròn lại như một đứa trẻ.

Anh dừng lại, tiến lại gần.

Vừa mới cúi người tới gần, quần áo đã bị Nhan thu Chỉ bắt lấy, cô thì thào nói: "Mẹ, đừng mà…. Đừng đi mà…."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK