• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Màn đêm tăm tối, có ánh đèn huỳnh quang chiếu sáng.

Nhan Thu Chỉ đứng trong phòng bếp nhìn ra ngoài cửa sổ, lại chuyển tầm mắt, nhìn người đàn ông cách đó không xa.

Dưới ánh đèn ấm áp trong phòng bếp, dường như tất cả mọi thứ của người đàn ông này đều được điều chỉnh màu sắc, rõ ràng là đều rất lạnh lẽo, nhưng lại làm cho cô có một loại ảo giác khác biệt.

Giống như Trần Lục Nam là một người dịu dàng.

Ánh mắt cô ngừng lại trên tay anh, hai chữ “tay đẹp” Nhan Thu Chỉ cũng nói đến mệt rồi, chính là cảnh đẹp ý vui.

Cô biết đây là một đôi tay đẹp như thế nào, thậm chí biết đôi tay này lợi hại đến thế nào.

Đang nghĩ ngợi, giọng nói của người đàn ông vang lên: "Hiểu chưa?”

Nhan Thu Chỉ: "..."

Cô ngước mắt lên, nhìn trà giải rượu đã biến thành bán thành phẩm kia, cô và Trần Lục Nam bốn mắt nhìn nhau.

Trần Lục Nam vừa nhìn biểu cảm của cô là biết không chăm chú lắng nghe, anh đưa tay nới lỏng cổ áo.

Bởi vì phải đàm phán hợp tác, hôm nay Trần Lục Nam ăn mặc chỉnh tề, âu phục trước khi vào phòng bếp đã ném ở trên sô pha, nhưng bên trong là một chiếc áo sơ mi màu đen, càng làm tăng thêm sự cô đơn và lạnh lùng của anh, có loại cảm giác tịch mịch nói không nên lời.

Ánh mắt Nhan Thu Chỉ chuyển động theo ngón tay của anh, dừng ở cổ anh, nhìn động tác của Trần Lục Nam.

Rõ ràng chỉ là một hành động vô ý, nhưng cô lại cứ cảm thấy... có vẻ như cũng khá đẹp trai.

Trong đầu vừa mới nảy ra suy nghĩ này, Nhan Thu Chỉ liền cố gắng đè nó xuống.

Điên rồi hả?

Tại sao lại cảm thấy Trần Lục Nam rất đẹp trai, mà cho dù là rất đẹp trai, mày cũng không thể nhìn đến mức thất thần chứ.

Cô vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo, cảm thấy chắc chắn là mình quá mệt mỏi mới sinh ra ảo giác như vậy.

Nhan Thu Chỉ đưa lực chú ý trở lại trên trà giải rượu: "Qua bên đó ghi hình, chẳng lẽ còn có người uống rượu?”

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: "Thật sao?”

Trần Lục Nam gật đầu.

Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt, phản ứng lại: "Sao anh biết bọn họ sẽ uống rượu.”

Anh cũng chưa từng đi ghi hình loại chương trình truyền hình này.

Nói đúng ra, Trần Lục Nam chưa từng tham gia bất kỳ chương trình truyền hình nào.

Trần Lục Nam cũng không để ý việc cô xoi mói, giọng anh trầm thấp nói: "Anh và thầy Từ Tùng là người quen cũ.”

Nhan Thu Chỉ kinh ngạc một hồi, đột nhiên nhớ ra, lúc Trần Lục Nam vừa mới vào giới giải trí không bao lâu đã quay một bộ phim điện ảnh, đó là một bộ phim văn nghệ, lúc ấy không tính là rất hot, thành tích phòng vé khá bình thường, nhưng danh tiếng rất tốt.

Trong bộ phim đó, Trần Lục Nam từng đóng chung với Từ Tùng, lúc đó anh đóng vai con trai của Từ Tùng.

"Em nhớ ra rồi."

Nhan Thu Chỉ dựa vào tường nói: "Quan hệ cha con.”

“...”

Phòng bếp yên tĩnh một lát, Trần Lục Nam dừng việc trên tay: "Lại đây.”

Nhan Thu Chỉ nhìn vào mắt anh, rồi mới đi qua.

Thật ra làm trà giải rượu không khó, có đôi khi trực tiếp uống nước mật ong cũng có thể giải rượu, chút kiến thức cơ bản này Nhan Thu Chỉ vẫn có.

Nhưng hình như Trần Lục Nam đang rèn luyện năng lực phản kháng của cô, làm ra phiên bản trà giải rượu phức tạp nhất, cho thêm lá trà, sơn tra và các loại nguyên liệu khác, bảo cô nấu.

Dưới sự giám sát và dạy dỗ của Trần Lục Nam, chỉ chốc lát sau trà giải rượu đã được nấu xong, Nhan Thu Chỉ còn tự tay múc ra.

Cô quay đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn anh: "Có phải em thành công rồi không?"

Trần Lục Nam: "Không biết.”

Nhan Thu Chỉ: "Vậy anh nếm thử đi.” Cô cầm chén trà giải rượu kia đến trước mặt Trần Lục Nam, trong con ngươi lộ ra một chút mong ngóng.

"Nếu thành công, ngày mai anh dạy em nấu cơm nhé."

Trần Lục Nam cúi đầu, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô: "Đến lúc đó nói sau.”

"Không được."

Nhan Thu Chỉ không nghĩ ngợi đã phản bác: "Không thể đợi đến lúc đó được, phải xác định ngay bây giờ.”

Cô cả vú lấp miệng em, lời lẽ hùng hồn nói: "Em đã nấu trà giải rượu cho anh rồi, mà anh lại không dạy em nấu ăn, anh thấy vậy mà được hả?"

“...”

Trần Lục Nam thấy cô như vậy, kì thực rất muốn nhắc nhở cô, trà giải rượu này hình như trừ việc bảo cô thêm chút nước rồi chờ đến khi nấu xong ra, những việc khác đều do mình làm.

Nhưng từ trước đến nay Trần Lục Nam đều không so đo với cô những chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Anh dừng lại, yết hầu chuyển động: "Ừ.”

Ánh mắt Nhan Thu Chỉ sáng lên: "Thật sao? Ngày mai anh không cần phải ra ngoài sao.”

"Không cần."

Ngay lập tức, Nhan Thu Chỉ nhét cái chén đang cầm trong tay vào tay Trần Lục Nam, thúc giục: "Anh uống đi, anh mau uống đi.”

Uống rồi thì phải dạy mình nấu ăn.

Trần Lục Nam: "..."

Sau khi uống trà giải rượu xong, Trần Lục Nam trở về phòng tắm rửa, sau khi anh đi ra, Nhan Thu Chỉ còn chưa ngủ.

Người vốn buồn ngủ đến mức hai mắt ríu cả lại lúc này vẫn còn đang xem điện thoại di động.

Từ sau khi Trần Lục Nam đồng ý dạy cô nấu cơm, Nhan Thu Chỉ bắt đầu lên Baidu, tìm kiếm xem món nào là món ăn gia đình, hơn nữa còn dễ học nhất.

Cô rất hiểu rõ chính mình, những món phức tạp chắc chắn cô làm không được, học vài món đơn giản là được rồi.

Sau khi xem một lượt, Nhan Thu Chỉ phát hiện rau xào là đơn giản nhất, nhưng cô ghét nhất là ăn rau xào.

Rối rắm vài giây, cô ngẩng đầu nhìn Trần Lục Nam: "Anh cảm thấy món ăn nào đơn giản dễ học nhất lại vừa ngon nhất?”

Trần Lục Nam nghẹn lại: "Em muốn học làm món gì.”

Nhan Thu Chỉ nằm sấp trên gối thở dài: "Lòng em cao hơn cả trời bể, muốn học làm những món phức tạp, nhưng chắc chắn là em không học được, học vài món đơn giản là được rồi.”

Trần Lục Nam: "Ừm.”

Anh nói: “Ngày mai rồi nói tiếp.”

Nhan Thu Chỉ bĩu môi, cũng chỉ đành thôi.

Cô kéo chăn đắp lên mình, cầu nguyện: "Hy vọng tôi tham gia chương trình truyền hình sẽ không bị mắng.”

Nói xong, cô nghiêng nghiêng người đưa lưng về phía Trần Lục Nam, ngủ thiếp đi.

......

Trưa hôm sau, Nhan Thu Chỉ tỉnh lại liền tìm Trần Lục Nam.

Cô nằm bò ở cửa thư phòng, cũng không nói lời nào, cứ như vậy nhìn Trần Lục Nam, ý tứ vô cùng rõ ràng: dạy em nấu cơm.

Trần Lục Nam liếc mắt nhìn đồng hồ, mười một giờ rưỡi, còn khá đúng giờ đấy.

Anh nhìn người trợ lý vẫn còn báo cáo công việc trong video, nhỏ giọng nói: "Buổi chiều nói tiếp."

Trợ lý công ty: "Hả.”

Trần Lục Nam cúi đầu sửa sang lại tay áo, gấp lên trên, không nhanh không chậm nói: "Buổi trưa nghỉ ngơi trước đã, 2 giờ tiếp tục.”

Nói xong, anh trực tiếp cúp video.

Nhan Thu Chỉ nghe Trần Lục Nam nói, sau khi anh đi ra thì nhắm mắt đi theo phía sau anh giống như cái đuôi nhỏ.

Chuyện đã đồng ý với cô, hình như Trần Lục Nam đều sẽ làm được.

"Vừa nãy anh đang bận à?"

"Ừ."

Nhan Thu Chỉ tò mò: "Chuyện của công ty hay là của Studio.”

Trần Lục Nam có Studio riêng, nhưng nếu là công ty, hẳn là công ty khác của anh.

"Công ty."

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ cũng không hỏi nhiều nữa.

Cô đoán anh cũng không quá bận, nếu anh bận, tối hôm qua Trần Lục Nam sẽ không đồng ý dạy mình. Đối với Trần Lục Nam, không gì quan trọng hơn công việc của anh.

Bởi vì muốn dạy nấu cơm, Trần Lục Nam bảo dì hôm nay không cần tới đây.

Hai người vào phòng bếp, Nhan Thu Chỉ chủ động mở cửa tủ lạnh.

Trần Lục Nam cảm nhận được hành động nịnh nọt này của cô, giương mắt lên: "Muốn học cái gì.”

Nhan Thu Chỉ nhìn thức ăn trong tủ lạnh: "Canh trứng cà chua đi... Cái này có vẻ dễ nhất.”

“...”

Canh trứng cà chua quả thật rất dễ nấu, nhưng lúc dạy, cà chua là Trần Lục Nam cắt, trứng gà là Trần Lục Nam đánh, đến cả dầu cũng là Trần Lục Nam cho vào... Công dụng duy nhất của Nhan Thu Chỉ chính là chờ sau khi anh đổ nước vào, đậy nắp lại, cô vừa nhỏ yếu lại vừa bất lực ngồi xổm ở bên cạnh chờ canh chín, sau đó gọi Trần Lục Nam đang ở phòng khách trở lại phòng bếp múc ra.

À, Nhan Thu Chỉ còn làm một việc nho nhỏ đó là rải hành lá.

Cô không ăn hành lá, nhưng lại thích mùi thơm của hành, cho nên bình thường lúc nấu ăn đều sẽ cắt hành lá thành khúc, tiện cho việc lựa ra.

Sau khi nghe Nhan Thu Chỉ kể xong hành trình học nấu ăn của cô, Thẩm Mộ Tình cười chảy cả nước mắt.

Cô ấy cười ha ha, lau nước mắt nơi khóe mắt hỏi: "Sao cậu không để Trần Lục Nam làm hết luôn đi.”

Nhan Thu tức giận trừng mắt nhìn cô ấy: "Cậu còn cười nữa thì tuyệt giao.”

Thẩm Mộ Tình "hahaha" vài tiếng: "Được được được, tớ không cười nữa.”

Cô ấy nhìn người trong video, dở khóc dở cười: "Trần Lục Nam không cười nhạo cậu sao.”

"Trong lời nói thì không." Nhưng ánh mắt Trần Lục Nam nhìn mình giống như nhìn người thiểu năng, có lẽ anh chưa từng nghĩ tới có người sẽ vụng về đến mức này.

Vừa nghĩ đến ánh mắt Trần Lục Nam nhìn mình ở trong phòng bếp, Nhan Thu Chỉ liền hơi xấu hổ.

Nhan sắc xinh đẹp, một đời anh minh của cô bị hủy hoại trong chốc lát.

Đúng là không nên tự tìm đường chết.

Thẩm Mộ Tình cười: "Trần Lục Nam đối xử với cậu cũng rất tốt đấy.”

Nhan Thu Chỉ liếc cô ấy: "Cũng tốt lắm, cuối cùng đuổi tớ ra khỏi phòng bếp, có thể không tốt sao?”

Thẩm Mộ Tình: "Ha ha ha ha ha ha ha!”

Cô ấy cười một hồi, rồi nghiêm mặt lại: "Thật ra cũng không sao, không biết nấu cơm thì thôi, đến lúc đó chắc chắn không chỉ có một mình cậu đi ghi hình.”

Cô ấy nghiêm túc nói: "Nếu thật sự không ổn, cậu cứ đi theo mọi người rửa chén, rửa rau gì đó là được rồi, cái này cậu cũng biết nhỉ?”

Nhan Thu Chỉ gật đầu.

Lo lắng cũng vô ích, dù sao nhất thời cô học cũng không học được.

Cô là một người biết khó mà lui, học không được thì bỏ cuộc, không cần phải chiến đấu đến sứt đầu mẻ trán.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, ngày quay chương trình truyền hình đã đến.

Nhan Thu Chỉ và Châu Châu bay đến thành phố C, chương trình này tên là "Sống chậm", rất đơn giản lại vừa có tính khái quát.

Địa điểm ghi hình là một ngôi làng nhỏ xinh đẹp ở thành phố C, ngôi làng nhỏ dựa vào núi, có núi có sông, còn có một nhóm người đáng yêu sống ở trong nhà, không phải là một điểm du lịch, nhưng tốt ở chỗ rất mộc mạc và đặc biệt.

Lần này Nhan Thu Chỉ đến quay không phải là kỳ đầu tiên, bây giờ đã vào giai đoạn giữa.

Sau khi xuống máy bay, tổ chương trình cho xe đến đón cô.

Hai chiếc xe, bắt đầu từ sân bay, cô và Châu Châu tách ra.

Sau khi lên xe, Nhan Thu Chỉ nhận được nhiệm vụ, bảo cô nói chuyện với ống kính, sôi nổi một chút.

Nhan Thu Chỉ cười, ngẩng đầu nhìn máy quay bên cạnh.

"Đang quay sao?"

Cô tự lẩm bẩm: "Nhiệt độ ở đây thấp thật đấy, tôi cảm thấy lạnh hơn nhiều so với thành phố A."

Cô quay đầu, chỉ vào phong cảnh bên ngoài cửa sổ và nói: "Nhưng phong cảnh rất đẹp, không khí cũng rất quang đãng."

......

Chương trình này được biên tập rồi mới phát sóng, sau khi độc thoại một hồi, Nhan Thu Chỉ hỏi anh quay phim ngồi ở ghế phụ: "Tôi làm có được không?"

Quay phim cười: "Ổn rồi"

Nhan Thu Chỉ thở phào nhẹ nhõm: "Tôi có thể hỏi thăm một chút người đến ghi hình kỳ này ngoài tôi ra còn có ai không?”

"Không thể."

Nhiếp ảnh gia thấy biểu cảm mất mát của cô, nói thêm: "Có bốn nghệ sĩ, tôi chỉ có thể cho cô biết hai trong số họ."

Nhan Thu Chỉ nhướng mày: "Hai người nào?”

"Mục Hân và Thiệu Việt."

Nhan Thu Chỉ quen biết Thiệu Việt, năm ngoái hai người còn cùng nhau hợp tác quay một bộ phim truyền hình, cô diễn nữ phụ si tình, đau khổ vì yêu nam chính, nam chính này chính là Thiệu Việt. Lúc ấy có không ít fan hy vọng hai người có một cái kết đẹp, đến bây giờ thỉnh thoảng vẫn có thể thấy fan CP đang kêu gào.

Muốn hai người chung khung hình, quá lâu không thấy hai người đứng cạnh nhau rồi.

Nhan Thu Chỉ không ngờ tổ tiết mục lại ghê gớm như vậy, mời một đôi nam chính và nữ phụ Bad Ending như bọn họ tới.

Quả nhiên đây là một chương trình chất lượng cao.

Về phần Mục Hân, Nhan Thu Chỉ không quen biết, cô lấy di động đi ra tìm kiếm mới thấy, Mục Hân là thành viên của một nhóm nhạc nữ trong nước, đi theo phong cách hoạt bát đáng yêu, là nữ thần của rất nhiều trạch nam.

Xe vòng qua đường núi quanh co, qua khoảng chừng chín ngã rẽ mười tám khúc cua, lướt qua rất nhiều phong cảnh đẹp, cuối cùng cũng đến nơi.

Xe chỉ có thể dừng ở cổng thôn, Nhan Thu Chỉ xách hành lý xuống xe, hỏi người qua đường rồi đi vào trong.

Chương trình "Sống chậm" có một ngôi nhà gỗ được trang trí đẹp mắt ở đây, còn có cả sân vườn.

Để không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của người dân địa phương nên xây dựng ở một nơi khá heo hút.

Nhan Thu Chỉ đi hơn mười phút mới đến, cô nhìn từ xa, gõ cửa rồi mới bước vào.

Vừa đi vào, Nhan Thu Chỉ liền nhìn thấy Mục Hân và Thiệu Việt đã đến từ sớm.

Mọi người thân thiện chào hỏi và giới thiệu lẫn nhau.

Nhan Thu Chỉ ăn mặc rất bảo thủ, áo lông vũ bọc thân mình kín mít, không hề có vẻ như đang lên chương trình truyền hình.

Mục Hân nhìn cô, miệng hết sức ngọt ngào gọi: "Chị Thu Chỉ, chị đến một mình sao?”

Nhan Thu Chỉ gật đầu: "Ừm, hai người đi cùng nhau à?”

Thiệu Việt "Ừ" một tiếng nói: "Chúng tôi đi cùng một chuyến bay.”

Vé máy bay được tổ chương trình đặt sau khi trưng cầu ý kiến, Nhan Thu hiểu rõ.

"Vừa rồi tôi nghe anh quay phim nói còn có một nghệ sĩ khác sẽ đến, người đó đến chưa?"

"Chưa."

Mục Hân nói: “Tụi em cũng đang chờ.”

Nhan Thu Chỉ làm quen và giới thiệu với khách mời thường trú. Thật ra mọi người đã biết trước là đối phương sẽ đến, nhưng có ống kính ở đây nên cũng biểu hiện ra một chút khách sáo và kinh ngạc.

Sau khi làm quen, mọi người cùng nhau trò chuyện.

Thầy Từ Tùng nhìn mọi người, cười nói: "Đã ăn cơm trưa hết rồi sao?”

"Vẫn chưa ạ."

Ba người đồng thanh.

Từ Tùng: "...”

Ông ấy mỉm cười hiền lành: "Muốn ăn gì, tôi làm cho mọi người."

"Muốn ăn phở ạ!"

"Đúng đúng đúng, thầy ơi tụi cháu ăn phở hay ăn mì gì cũng được ạ."

"Gì cũng được ạ."

Ngoại trừ Từ Tùng ra, còn có ba vị khách mời thường trú khác, một người là vợ của Từ Tùng, một đạo diễn phim tài liệu trong giới – Đồng Thục Ninh, hiện tại đã giải nghệ.

Hai vị còn lại, một vị là tiền bối MC Từ Khai Thực, người còn lại cũng là diễn viên có chút tiếng tăm trong giới, thuộc phái lực, tên là Dư Vị.

Dưới âm thanh huyên náo của mọi người, Từ Tùng và vợ đi làm mì cho họ.

Lúc đầu Nhan Thu Chỉ cũng chưa đói lắm, sau khi ngửi thấy mùi hương bay ra từ phòng bếp, bụng cô kêu lên ùng ục.

Vài người muốn vào bếp giúp đỡ nhưng bị đuổi ra ngoài.

Nhan Thu Chỉ được đưa đi cất hành lý, Mục Hân nói: "Chị Thu Chỉ, tối nay chị sẽ ngủ với em.”

Nhan Thu Chỉ gật đầu: "Được.”

Hai người vừa mới cất đồ xong, Nhan Thu Chỉ đi dạo một vòng trên lầu hai, còn chưa kịp đi xuống đã nghe được tiếng thét chói tai của Mục Hân ở dưới lầu.

Vừa hay cô đang ở hành lang, vô thức cúi đầu nhìn xuống dưới lầu.

Vừa nhìn, Nhan Thu Chỉ liền hiểu sự kích động của Mục Hân từ đâu mà đến.

"Thầy Trần! Khách mời cuối cùng là anh ư?”

Trần Lục Nam mặc áo lông vũ cùng kiểu với Nhan Thu Chỉ đứng trong sân, khí chất xuất trần, trước tiếng hét của mọi người, anh cười cười, hơi gật đầu: "Là tôi.”

Anh nói: “Xin chào tất cả mọi người, tôi đến muộn rồi à?"

Mục Hân không ngừng hét lên, ôm khuôn mặt đỏ bừng, kích động không thôi: "Không có không có.”

Có trời mới biết, nam diễn viên cô ấy thích nhất chính là Trần Lục Nam, không ngờ có một ngày cô ấy có thể ghi hình chương trình cùng Trần Lục Nam, đây là câu chuyện mộng đẹp thành sự thật.

Ngay cả Thiệu Việt cũng ngạc nhiên: "Thật đúng là không ngờ tới thầy Trần lại tới.”

Anh ấy vươn tay ra, nhẹ nhàng bắt tay với Trần Lục Nam.

Trần Lục Nam cười, vừa định nói chuyện, Mục Hân liền nghĩ đến điều gì đó, quay đầu về phía Nhan Thu Chỉ chỗ hành lang gọi một tiếng: "Chị Thu Chỉ! Thầy Trần Lục Nam đến rồi! Chị mau xuống đây đi!”

“...”

Nhan Thu Chỉ không kịp né tránh, khi Mục Hân dứt lời, liền đối mắt với Trần Lục Nam đang ngước lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK