Sau khi Nhan Thu Chỉ về đến nhà, đầu cô dường như còn đau hơn.
Cô lê bước chân nặng nề, không thay quần áo mà nằm thẳng lên ghế sô pha, đưa tay lên sờ trán.
Suy nghĩ vài giây, cô nhấc điện thoại di động lên muốn gửi một tin nhắn cho Trần Lục Nam.
Nhưng sau khi gõ được vài từ, cô lại buông xuống.
Cô khát nước, muốn đi uống nước, nhưng cô lại lười biếng, thậm chí không còn sức để đưa tay lên.
Ước chừng là lâu lắm rồi không bị phát sốt và cảm cúm, lần này một loại cảm giác uy hiếp trực tiếp đánh gục cô.
Nửa mơ nửa tỉnh, trước mặt Nhan Thu Chỉ xuất hiện rất nhiều người, có mẹ, có người hàng xóm thuở nhỏ của cô, còn có cả những chú mèo con mà cô thường nuôi ở trước nhà, còn có cả rất nhiều người vừa quen vừa lạ…. Đến cuối cùng, thế nhưng cũng có cả Trần Lục Nam.
Nhan Thu Chỉ cau mày, không hiểu tại sao cô lại mơ thấy Trần Lục Nam.
Rõ ràng là những người này thường không xuất hiện trong giấc mơ của cô, tại sao gần đây họ lại xuất hiện thường xuyên như vậy, thật phiền phức.
Nhan Thu Chỉ đưa tay ra, vô thức muốn đẩy người trong mộng đi, cô không muốn Trần Lục Nam, cô muốn mẹ.
….
Trần Lục Nam cúi đầu, nghe cô thì thầm bên tai, nhíu chặt mày.
Anh hơi dừng lại một chút, vừa muốn bế người lên, nhưng Nhan Thu Chỉ lại vươn tay ra trực tiếp ôm lấy cả người anh vào lòng rồi còn cọ cọ vào ngực anh.
Đèn trong nhà được đổi từ ánh đèn trắng sáng sang màu sáng mờ ấm áp, là ánh sáng thích hợp nhất để ngủ, làm cho ánh mắt của người ta ẩn hiện dưới màn đêm.
Anh thuận thế ngồi xuống bên cạnh, nhưng không kéo tay Nhan Thu Chỉ ra.
Trần Lục Nam đưa tay sờ lên trán cô.
Đang phát sốt.
Anh cũng không thay đổi tư thế của mình, trực tiếp gọi điện thoại cho ai đó.
"Đang ở đâu."
Giọng nói Phó Ngôn Trí rất rõ ràng, ngay cả ban đêm, anh cũng thức như thường.
"Làm sao thế."
"Nhan Nhan bị sốt rồi."
Trần Lục Nam nói: "Anh đến kiểm tra chút đi."
Nghe vậy, Phó Ngôn Trí lãnh đạm nói: "Nếu cô ấy bị sốt anh nên đưa cô ấy đi cấp cứu chứ."
Khí lực Trần Lục Nam giảm xuống một chút, sốt ruột nói: "Nhanh lên."
Anh ấy cười hỏi: "Bao nhiêu độ?"
"Rất nóng."
Phó Ngôn Trí dừng lại: "Hãy đo nhiệt độ cho cô ấy trước, bây giờ tôi sẽ qua ngay."
"Ừm."
Khi Phó Ngôn Trí đến, Nhan Thu Chỉ đã sốt đến gần ba chín độ rồi, anh nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: "Sao lại như vậy?"
Trần Lục Nam: "Buổi ghi hình chương trình tạp kỹ cô ấy đã bị rơi xuống nước."
"Trong mấy ngày nay?"
"Ừm."
Phó Ngôn Trí nhíu mày: "Anh không đi sao?"
Trần Lục Nam không nói lời nào.
Anh ấy cũng không nói nhiều, đưa thuốc mình mua từ trên lầu cho anh: "Hãy để cô uống thuốc trước, tối nay xem tình hình như thế nào."
"Ừm."
"Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."
Trần Lục Nam nhìn anh ấy: "Không phải là anh độc thân sao?"
…..?
Phó Ngôn Trí cảm thấy có lẽ là đêm khuya, đầu óc anh nhất thời không quay đầu lại.
Vài giây sau, anh ấy chỉ chỉ và nói: "Ý của anh là để tôi ngủ ở trong phòng khách và đợi đến khi nào Nhan Nhan ổn định thì mới để cho vị bác sĩ khoa ngoại này rời đi sao?"
Trần Lục Nam không nói, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Anh đã tính như vậy.
Phó Ngôn Trí hiếm khi thấy anh như vậy, trầm mặc vài giây rồi nói: "Miễn cưỡng giúp anh lần vậy."
"Cám ơn."
Phó Ngôn Trí nói "ừm" môt tiếng, đi đến phòng dành cho khách ở tầng một: "Có chuyện gì hãy trực tiếp gọi tôi."
"Biết rồi."
Sau khi Phó Ngôn Trí vào phòng khách, Trần Lục Nam cúi người bế cô lên tầng.
Sau khi đặt cô lên giường, anh đứng dậy đi xuống lầu lấy nước, tiện thể mang thuốc lên, nhưng Nhan Thu Chỉ không hợp tác uống thuốc cho lắm, cô sợ đắng, hơn nữa đang là lúc bị bệnh, còn có chút tùy hứng.
Trần Lục Nam đỡ cô dậy uống thuốc, môi của Nhan Thu Chỉ chạm vào lòng bàn tay anh mấy lần, nhưng cô không uống thuốc hạ sốt vào.
"Nhan Nhan."
Trần Lục Nam trầm giọng nói: "Uống thuốc đi."
"Không muốn."
Lúc này Nhan Thu Chỉ cũng tỉnh lại một chút, quay mặt đi nói: "Không muốn uống thuốc."
Cô làm nũng với Trần Lục Nam: "Em ngủ một giấc là khỏi thôi, em không muốn uống thuốc."
Trần Lục Nam suy nghĩ một chút, có câu nói tới miệng rồi lại đè ép trở lại.
"Uống thuốc rồi mới khỏi được." Anh thấp giọng dỗ dành.
"Đắng lắm."
Nhan Thu Chỉ mím miệng, giống như một đứa trẻ: "Em không muốn."
Trần Lục Nam chưa bao giờ nghĩ tới Nhan Thu Chỉ bị bệnh sẽ như thế này, anh kiên nhẫn thấp giọng nói: "Không đắng đâu, uống đi rồi ăn đồ ngọt."
"Cái gì ngọt?"
Trần Lục Nam ngậm miệng, cúi đầu hôn lên khóe môi cô, vừa định nói chuyện, Nhan Thu Chỉ liền hỏi: "Là bánh kem sao?"
"Ừm."
Trần Lục Nam nói: "Uống đi rồi sẽ có bánh kem."
"Được."
Nhan Thu Chỉ mở miệng, nuốt thuốc xuống, cau mày.
Trần Lục Nam rót cho cô một chút nước, cô mới cảm thấy thoải mái hơn, nhưng Phó Ngôn Trí ném cho anh ngoại trừ thuốc hạ sốt ra còn có một lọ thuốc cảm nữa.
"Uống cái này đi."
Nhan Thu Chỉ hé mắt nhìn thứ đen đen, liền từ chối: "Không uống."
Vừa nói, cô vừa chậm rãi thu mình lại, giấu cả người dưới lớp chăn bông.
Trần Lục Nam kiên nhẫn lo lắng, ôm đầu cô vào đổ thuốc xuống cho cô.
Nhan Thu Chỉ ho lên hai tiếng, vừa định mắng anh, thì một viên kẹo đã được nhét vào miệng cô. Mi mắt cô nhúc nhích, vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, Trần Lục Nam đã cúi xuống hôn cô lần nữa.
Trong vài phút, Nhan Thu Chỉ không thể phân biệt được đó là mơ hay là thực.
Tính khí nhỏ bé của cô lập tức bị kìm nén, cô vô thức chui vào vòng tay của Trần Lục Nam.
….
Ngày hôm sau, khi Nhan Thu Chỉ tỉnh dậy, đầu đã bớt đau rồi.
Cô trở mình vừa định di chuyển liền phát hiện bản thân đang cuộn tròn trong vòng tay của Trần Lục Nam.
Cô sững sờ vài giây, sau đó cẩn thận dời chân và tay khỏi Trần Lục Nam, kéo chăn bông và thu mình vào trong.
Ký ức của đêm qua hiện lên trong đầu cô, nhưng Nhan Thu Chỉ cũng không nhớ rõ ràng lắm.
Nhưng cô mơ hồ cảm giác được đêm qua dường như có một vòng tay ấm áp đang quấn lấy cô thật chặt, thỉnh thoảng khi cô đang lim dim còn đưa tay lên trán cô. Cô luôn cho rằng đó là sự dịu dàng của Trần Lục Nam, nhưng nghĩ lại, Nhan Thu Chỉ lại cảm thấy đó là ảo giác của chính mình.
Trần Lục Nam sao có thể nhẹ nhàng như vậy được.
Cô rối rắm vài giây, vừa định xốc chăn lên thức dậy thì người bên cạnh đã di chuyển trước.
Nhan Thu Chỉ cứng đờ, quay đầu nhìn anh: "Anh tỉnh rồi?"
Trần Lục Nam nhìn cô: "Ừm."
Nhan Thu Chỉ cảm thấy sự lạnh nhạt khi dậy sớm của anh, vô cùng tin tưởng rằng mình đã đúng- sự dịu dàng đêm qua chắc chắn không phải Trần Lục Nam, có lẽ là bác sĩ hoặc một người nào đó nhập vào.
Khi cô đang suy nghĩ, bên tai cô vang lên một câu: "Em cảm thấy thế nào?"
Nhan Thu Chỉ sửng sốt, vội vàng nói: "Khá tốt rồi, đầu dường như không còn đau nhiều nữa rồi."
Trần Lục Nam gật đầu đi vào phòng tắm.
Sau khi hai người đánh răng rửa mặt đi xuống lầu, Nhan Thu Chỉ còn nhìn thấy trên bàn có rất nhiều thuốc.
Cô liếc mắt nhìn sang phòng bếp: "Hôm nay dì lại xin nghỉ rồi sao?"
"Không có."
Nhan Thu Chỉ vừa định hỏi, Trần Lục Nam đã đi vào trong phòng bếp.
Cô đi theo xem xét, trong nồi đang nấu cháo.
Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt nhìn Trần Lục Nam đang bê bát cháo.
Hai bát cháo kê được dọn ra bàn.
Cô nhìn xung quanh, nhìn hai bát cháo thanh đạm đặt trên bàn: "Hôm nay chúng ta chỉ ăn cháo?"
Trần Lục Nam nhướng mày nhìn cô: "Em không thể ăn cái khác được."
"…."
Nhan Thu Chỉ nghẹn lại, ngay khi cô định phản bác, Trần Lục Nam nói: "Phó Ngôn Trí nói rồi."
Trong nháy mắt, Nhan Thu Chỉ thu lại lời nói vừa định thốt ra.
"Anh ấy đến đây sao?"
"Ừm."
Nhan Thu Chỉ có một chút ấn tượng, nhưng trí nhớ không rõ ràng.
Cô nhớ lại một chút, không khỏi hỏi: "Tại sao anh không gọi bác sĩ gia đình đến?"
"Quá phiền phức."
Nhan Thu Chỉ nghe xong không khỏi đá vào chân anh: "Cho nên anh gọi Phó Ngôn Trí bác sĩ ngoại khoa đến đưa thuốc trị cảm sốt cho em sao?"
Trần Lục Nam không phủ nhận điều đó.
"Bây giờ Phó Ngôn Trí đang ở đâu?"
Nhan Thu Chỉ hỏi trong khi ăn cháo kê mà cô không thích.
Trần Lục Nam nói vị trí.
Nhan Thu Chỉ nhướng mày: "Cũng khá gần, có phải là khu phố bên cạnh tiểu khu của chúng ta không?"
"Ừm."
Nhan Thu Chỉ "ừm" một tiếng, không suy nghĩ sâu hơn.
Khu vực này được coi là một khu cộng đồng xa xỉ, dù là nhóm biệt thự hay là các tòa nhà cao tầng đều rất cao cấp, Phó Ngôn Trí nhìn cũng là người có tiền, sống ở đó cũng là chuyện bình thường.
Sau khi ăn xong cháo kê, Nhan Thu Chỉ uể oải bò lại ghế sô pha nghỉ ngơi, cô nửa nằm nửa ngồi bắt đầu xem ti vi.
Hôm nay cô không đi làm, tối mai chỉ có một buổi lễ trao giải.
Nhan Thu Chỉ đang nằm trên ghế sô pha và khóc lóc kể lể với Thẩm Mộ Tình.
Nhan Thu Chỉ: "Tớ bị sốt rồi."
Thẩm Mộ Tình: "Bảo chồng cậu hôn là khỏi, tìm tớ cũng vô ích."
Nhan Thu Chỉ: "…."
Thẩm Mộ Tình: "Hahahahahaha Tớ còn không biết cậu sao, tìm tớ làm gì, muốn tớ đưa cái gì cho cậu sao?"
Nhan Thu Chỉ: "Buổi sáng tớ chỉ ăn một bát cháo kê, Trần Lục Nam quá keo kiệt, bánh bao cũng không chuẩn bị cho tớ."
Thẩm Mộ Tình: "Ừm! Đúng, sau đó sao."
Nhan Thu Chỉ: "Bây giờ tớ đang nằm trên ghế sô pha, trước mặt đều là bánh kem, trà sữa và lẩu thịt nướng, còn có tôm hùm mà lần trước chúng ta đi ăn nữa….."
………..
Thẩm Mộ Tình phải khâm phục con người này.
Cô ấy nhìn tin nhắn của Nhan Thu Chỉ, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết cô đang có ý gì.
Nhưng rất bất lực, lúc này Thẩm Mộ Tình không ở thành phố A, cô ấy đang quay phim trong đoàn phim.
Suy nghĩ một hồi, Thẩm Mộ Tình tiếp tục gửi cho cô một tin nhắn: "Tớ đang quay phim trong đoàn, cậu đến thăm ban đi tớ đưa cậu đi ăn nhé?"
Nhan Thu Chỉ: "Xa quá rồi, tớ đi rồi lại không muốn về."
Thẩm Mộ Tình: "….Cậu thôi đi, tới bảo người đưa đến cho cậu?"
Nhan Thu Chỉ: "Có thể, tìm người có thể đưa đến nhà tớ, như vậy Trần Lục Nam mới không đuổi người ra ngoài."
Thẩm Mộ Tình: "Tại sao cậu không tự mình tìm người đưa đến."
Nhan Thu Chỉ: "…Trần Lục Nam sẽ mắng tớ."
Nếu Thẩm Mộ Tình tin cái tin nhắn quỷ quái của cô, cô ấy sẽ không mang họ Thẩm rồi.
Nói như vậy, bởi vì Nhan Thu Chỉ thèm ăn, Thẩm Mộ Tình vẫn mạnh mẽ gọi cho Khương Thần, sau khi thu xếp thỏa đáng liền gửi tin nhắn cho cô.
Trong khoảnh khắc, Nhan Thu Chỉ liền vui vẻ. Cô cầm lấy điều khiển từ xa ở bên cạnh mở tivi lên, thản nhiên tìm các chương trình tạp kỹ để xem.
Trần Lục Nam từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Nhan Thu Chỉ nằm trên ghế sô pha xem ti vi.
Anh liếc nhìn ti vi cách đó không xa, là một tiết tục tài năng, trong nháy mắt đã xuất hiện khoảng năm sáu nam sinh.
Nhan Thu Chỉ xem rất vui vẻ, cô đang nằm cười, đôi mắt cong cong.
Có lẽ là do chưa trị dứt điểm cơn sốt, sắc mặt cô còn hơi nhợt nhạt, tình thần không tốt.
Ngoài ra, cô vốn có nước da trắng lạnh, cả người nhìn như người ốm yếu, giống như một mỹ nhân ốm yếu vậy.
"Em đã uống thuốc chưa?"
Nhan Thu Chỉ sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn anh: "…..Chưa có."
Trần Lục Nam nhíu mày.
Nhan Thu Chỉ nhìn anh: "Anh có thể lấy giúp em được không?"
"Không được."
Trần Lục Nam từ chối không thương tiếc.
Nhan Thu Chỉ nghẹn ngào, cũng không tức giận nói: "Ồ, vậy thì đợi em xem xong đoạn video này đã rồi đi."
Cô đang nhìn vào tiểu thịt tươi, ai cũng không thể chuyển rời ánh mắt của cô được.
Nhìn nhìn, Nhan Thu Chỉ hỏi: "Đúng rồi, anh đẹp trai này là ở công ty anh phải không."
Cô nhìn Trần Lục Nam: "Anh có thể cho em một tấm ảnh có chữ ký được không?"
Cô khá coi trọng tiểu thịt tươi này, đẹp trai, biết hát biết nhảy, mặc dù ít nói nhưng nhất định có thể trở thành nam thần thế hệ mới.
Trần Lục Nam quay đầu lại, đưa mắt nhìn khuôn mặt phóng đại xuất hiện trên màn hình ti vi, trầm mặc vài giây: "Không được."
"…."
"Tại sao?" Nhan Thu Chỉ không rõ nguyên do.
Cô nhìn Trần Lục Nam có chút không vui: "Anh cũng quá keo kiệt rồi, tốt xấu gì em cũng là vợ anh, muốn một chữ ký cũng không được sao?"
Cô bực tức nói: "Vậy hôm đó khi ghi hình chương trình, nghe thấy cô Đồng nói trước kia cô ấy rất coi trọng anh, thầy Từ Tùng thậm chí còn sắp xếp cho anh gặp mặt ăn tối, em còn chưa yêu cầu anh đưa em đi gặp anh ấy, chỉ cần một chữ ký thôi mà anh cũng từ chối."
Nhan Thu Chỉ nằm trên ghế sô pha cảm khái: "Em thực sự không phải là anh.."
Chưa kịp dứt lời, một bóng người đã rơi xuống trước mặt cô, chặn mất tầm nhìn của Nhan Thu Chỉ.
Cô cau mày: "Anh đang làm gì vậy?"
Trên bàn trà có đặt một ly nước và thuốc, Trần Lục Nam trầm mặt dọa người, trầm giọng nói: "Uống thuốc đi."
Nhan Thu Chỉ: "…."
Cô nhìn ánh mắt của Trần Lục Nam hai giây và nói: "Ồ."
Cô yếu ớt uống thuốc, khuôn mặt nhăn lại với nhau.
"Đắng quá."
Nhan Thu Chỉ khó khăn nuốt xuống, không vui vẻ nói: "Em nghi ngờ anh là cố ý giết người."
Trần Lục Nam: "…."
Đôi khi anh thực sự không hiểu được mạch não của Nhan Thu Chỉ.
Nhan Thu Chỉ nhìn anh và nói: "Phó Ngôn Trí có nói khi nào em có thể ăn cái gì đó khẩu vị nặng không?"
"Một tuần sau."
Nhan Thu Chỉ thở dài, nằm trên bàn nói: "Có phải là anh ấy giúp anh trả thù em không?"
"Phát sốt phải dưỡng bệnh một tuần sao."
Trần Lục Nam không nói chuyện.
Nhan Thu Chỉ ở bên cạnh nghĩ đến: "Vậy bánh kem đâu, khi nào có thể ăn."
"Quá ngọt."
….?
Trần Lục Nam không nhanh không chậm nói: "Nó ảnh hưởng đến hiệu quả của thuốc."
Nhan Thu Chỉ nghẹn ngào.
Cô "ừm" một tiếng: "Baidu của em baidu của em."
Sau khi baidu nói xong, Nhan Thu Chỉ im lặng đặt điện thoại xuống.
Có phương pháp phân tích gì đó, nói rằng bánh ngọt sẽ làm tăng gánh nặng cho đường tiêu hóa khi bị sốt, không có lợi cho quá trình phục hồi bệnh.
Nhan Thu Chỉ yếu ớt nằm trên ghế sô pha, cảm thấy không còn hy vọng sống.
Cô liếc nhìn ti vi, tiểu thịt tươi đẹp trai dường như không còn hấp dẫn cô nữa,
Đang lúc cô chán nản, chuông cửa vang lên.
Trần Lục Nam nhìn mắt cô, đứng dậy ra mở cửa.
Khương Thần xuất hiện ở cửa với một chiếc bánh kem, nhiệt tình chào hỏi cả hai người: "Nhan Nhan, tôi đến để đưa bánh kem cho cô."
Trần Lục Nam cúi đầu, sau khi nhìn thấy bánh kem trên tay Khương Thần, không do dự mà đóng cửa lại.
….
Danh Sách Chương: