• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi kết hôn, lạc thú chủ yếu của Trần Lục Nam là lăn lộn ở chỗ Nhan Thu Chỉ.

Cũng không biết có phải tất cả đàn ông đều như vậy không, dù sao Nhan Thu Chỉ cũng không gặp ai đối lập thế này.

Tất nhiên, cô sẽ không thừa nhận mình rất hưởng thụ chuyện này.

Vợ chồng yêu nhau, làm cái gì cũng thích.

Nhưng đứng ven đường nói loại chủ đề này, cho dù đã qua lâu rồi, nhưng Nhan Thu Chỉ vẫn sẽ xấu hổ, sẽ đỏ mặt, sẽ thẹn thùng.

Cô hờn dỗi trừng mắt nhìn Trần Lục Nam: ''Anh đánh chủ ý này nên anh mới mua cho em cái váy đó?''

Trần Lục Nam thoáng dừng lại, suy nghĩ một chút nói: ''Cũng không thể nói như vậy.''

Anh chậm rãi bổ sung: ''Chủ yếu là cảm thấy em mặc hợp.''

Nhan Thu Chỉ không tin lời anh nói chút nào, nhưng lại không thể không thừa nhận, cô rất thích cái váy này, vừa rồi nếu Trần Lục Nam không mua, sau khi trở về cô cũng sẽ nhớ mãi không quên, muốn mua.

Cô bĩu môi: ''Lời này của anh không có sức thuyết phục.''

Trần Lục Nam cong môi, ghé sát bên tai cô hỏi: ''Ừ, vậy em muốn mặc không?''

''...''

Nhan Thu Chỉ hơi đẩy anh một cái, khẩn trương nhìn xung quanh.

Còn tốt.

Do ở nước ngoài, quanh chỗ bọn họ làm việc không có nhiều người, có cũng là gương mặt ngoại quốc, bọn họ không nhận ra hai người.

Không thấy khuôn mặt quen thuộc, Nhan Thu Chỉ nhẹ nhàng thở ra.

Cô đi về phía trước, lẩm bẩm: ''Đến lúc đó lại nói, bây giờ em đói bụng.''

Vừa mới thử váy cưới tốn không ít sức lức.

Trần Lục Nam cười: ''Được, mang em đi ăn gì đó.''

"Ừm."

Cái gì Nhan Thu Chỉ cũng muốn ăn, chủ yếu là muốn ăn thử.

Trần Lục Nam cũng dung túng cô, cô ăn uống không nhiều, trên cơ bản ăn hai phần liền không ăn được nữa, Trần Lục Nam tiếp nhận ăn phần còn lại.

Cả hai đều không phải người có tính lãng phí, so với người bình thường, vẫn có chút hoang phí.

Nhan Thu Chỉ nhìn chằm chằm người trước mặt ăn đồ ăn, cái anh ăn chính là bò bít tết Nhan Thu Chỉ ăn hai phần liền không muốn ăn nữa.

''Trần Lục Nam.''

Cô chống cằm ngồi đối diện anh, nhỏ giọng hỏi: ''Anh không chê em sao?''

Trần Lục Nam nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nhướng mày nhìn cô: ''Vì sao lại hỏi vậy.''

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút, cười nói: "Bò bít tết này là đồ em ăn dư lại.''

''Sau đó thì sao?''

Giọng điệu Trần Lục Nam bình thản hỏi.

Nhan Thu Chỉ nghẹn họng, trong lúc nhất thời không tìm ra lý do gì.

Cô im lặng vài giây, nhỏ giọng nói: ''Người khác đều không thích ăn đồ dư lại của người khác.''

"Ừm."

Trần Lục Nam ăn bò bít tết trước mặt xong, rất nghiêm túc nói cho cô biết: ''Anh không phải là người khác.''

Trước khi Nhan Thu Chỉ mở miệng nói chuyện, Trần Lục Nam cười nhắc nhở: ''Em cũng không phải người khác, em là vợ của anh.''

Anh nói: ''Anh ăn đồ dư lại của em, có quan hệ gì?"

''...''

Thực ra nói đến, là không có quan hệ.

Nhưng trước đó Nhan Thu Chỉ nhìn thấy rất nhiều người đều ghét bỏ, cảm thấy bẩn.

Cô đột nhiên nghĩ đến trước kia đã nghe qua một câu nói, nếu như một người đàn ông sẵn lòng ăn đồ thừa của mình, vậy chứng minh anh ấy thật sự yêu mình.

Bởi vì ngoại trừ cha mẹ bên ngoài, dường như có rất ít người có thể làm được thế này.

Nghĩ đến, Nhan Thu Chỉ im lặng cong môi: "Không sao.''

Cô nói: ''Anh ăn no chưa?''

Trần Lục Nam liếc cô, nhắc nhở nói: ''Không thể ăn nữa.''

Anh đã ăn không ít. Trà sữa nước trái cây đồ ngọt và bò bít tết, nhìn lượng không nhiều, nhưng phân số nhiều.

Trần Lục Nam không phải người muốn ăn no căng, anh sẽ để cho Nhan Thu Chỉ một không khoảng, nhưng nếu ăn không vào, anh sẽ không ép bản thân.

Bỏ đi cũng không liên quan quá nhiều.

Nhan Thu Chỉ cười: ''Em nghĩ ăn đều ăn xong rồi.''

Cô nhìn mắt nói: ''Chúng ta đi dạo phố đi, Tình Tình bảo em mau cho cô ấy cái túi.''

"Được.''

Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam đi dạo phố, tuấn nam mỹ nữ luôn hấp dẫn ánh mắt người khác.

Hai người mua túi, Nhan Thu Chỉ còn mua không ít quần áo giày dép, chờ cô mua xong bên này, cô quay đầu nhìn người đi cùng mình, suy nghĩ một chút hỏi: ''Anh muốn mua không?''

Trần Lục Nam vừa định từ chối, cân nhắc hai giây: "Được.''

''...''

Nhan Thu Chỉ bật cười, đi cùng anh qua đó.

Vợ chủ động nói muốn mua đồ cho, tự nhiên Trần Lục Nam sẽ không từ chối.

Ánh mắt Nhan Thu Chỉ không tệ, chọn cho Trần Lục Nam mấy cái khuy măng sét, còn thêm mua áo sơmi và áo khoác.

Âu phục và áo sơmi của anh phần lớn là định chế[1] riêng, nhưng áo sơmi mà, thỉnh thoảng mua đồ nhãn hiệu cũng giống nhau.

[1]định chế: hàng đặt theo yêu cầu

Nhan Thu Chỉ không mua cho Trần Lục Nam âu phục, ngược lại mua hai cái áo gió, cô rất thích nhìn Trần Lục Nam áo gió, luôn có cảm thấy đặc biệt không tầm thường.

Dáng người đàn ông cao gầy mạnh mẽ, khi mặc áo gió, vô cùng có cảm giác.

Nói tóm lại, Nhan Thu Chỉ siêu cấp thích.

Sau khi mua đủ đồ, Nhan Thu Chỉ cũng thấy mệt mỏi.

Hai người trực tiếp trở về nhà.

Bọn họ không ở khách sạn, nhà họ Trần ở bên này có một đống phòng, là trang viên, vô cùng xa xỉ.

Tất nhiên quan trọng hơn là thoải mái, tính bảo mật tốt.

Vừa về đến nhà, Nhan Thu Chỉ mệt mỏi nằm liệt tại chỗ.

Cô nằm trên ghế sô pha, không nhúc nhích.

Có tiếng điện thoại rung, là Thẩm Mộ Tình gọi video đến.

''Mua được chưa mua được chưa?'' Cô ấy kích động không thôi hỏi.

Thẩm Mộ Tình nhớ thương Nhan Thu Chỉ mua túi đã không phải ngày một ngày hai rồi, nhưng cô ấy không nói với Khương Thần mà thôi, cô ấy cũng không muốn để người khác giúp mang, cảm thấy phiền phức.

Vốn cô ấy định tự mình đi nước ngoài một chuyến, nhưng mãi mấy ngày không đi được, cho nên không đi cùng bọn họ đến đây.

Mới vừa nhìn thấy Nhan Thu Chỉ gửi tin nhắn cho cô ấy hơn 1 tiếng trước, ngay lập tức gọi điện tới.

Nhan Thu Chỉ không muốn nhìn cô ấy.

Cô nằm trên gối đầu, gật đầu: ''Mua được rồi.''

Thẩm Mộ Tình nhìn cô hồi lâu, nhận thấy cô lạnh nhạt, sâu kín hỏi: ''Cậu bị Trần Lục Nam ép khô à?''

''?''

Nhan Thu Chỉ bật người ngồi dậy nhìn cô ấy.

Thẩm Mộ Tình khoanh tay: ''Gương mặt cậu bây giờ chính là vẻ túng dục quá độ không có tinh thần.''

Nhan Thu Chỉ nghẹn lại, mắt trợn trắng nhìn cô ấy.

''Đi dạo phố nhiều mệt cậu không biết à?''

Cô dữ dằn nói: ''Từ sau khi cậu và Khương Thần ở bên nhau, nói chuyện càng ngày càng trưởng thành rồi.''

Thẩm Mộ Tình nhún vai, nói đùa với cô: ''Tớ vỗn dĩ là người trưởng thành mà.''

Cô ấy nhìn thẳng Nhan Thu Chỉ hồi lâu, còn phát hiện một chuyện rất ngạc nhiên: ''Tớ mới nói một câu như vậy cậu đã đỏ mặt rồi, tớ nói trúng sự thật à?''

''...''

Nói thật, nếu không phải hai người quan hệ tốt, giờ phút này Nhan Thu Chỉ nên tắt điện thoại mới đúng.

Cô lườm nguýt Thẩm Mộ Tình một cái: ''Cậu cảm nhận được tớ lạnh lùng không?''

Thẩm Mộ Tình cười ha ha: ''Không có, tớ chỉ cảm nhận được cậu yêu tớ thôi.''

Nhan Thu Chỉ: ''...''

Bàn về da mặt dày, không ai hơn được Thẩm Mộ Tình.

Thẩm Mộ Tình không trêu cô nữa, nhưng vẫn không nhịn được lẩm bẩm hai câu nói: ''Thật là thần kỳ, tớ nói một câu như vậy cậu đã xấu hổ, vậy cậu và Trần Lục Nam đi ngủ làm sao bây giờ, đều là vợ chồng già rồi.''

''...''

Nhan Thu Chỉ không muốn trả lời, trên mặt vô cảm tỏ vẻ -- Cô không nghe thấy, cô nghe không được câu này.

Thẩm Mộ Tình trêu đùa cô một hồi, đổi chủ đề.

''Nhanh cho tớ xem túi đi.''

Nhan Thu Chỉ bất động: ''Tớ mệt mỏi, không muốn động.''

Thẩm Mộ Tình: ''... Vậy tớ gọi điện thoại có ý nghĩa gì?''

Vẻ mặt Nhan Thu Chỉ thành thật hỏi: ''Cậu gọi điện thoại cho tớ chẳng lẽ không phải bởi vì cậu nhớ tớ à?''

''?''

Thẩm Mộ Tình chớp mắt nhìn, suy nghĩ một chút nói: ''Được rồi, cũng có thể nói như vậy.''

Nhan Thu Chỉ cười.

Đúng lúc Trần Lục Nam từ dưới tầng đi lên, tất cả đồ bọn họ vừa mới mua cũng được đưa tới.

Cô chỉ huy: ''Trần Lục Nam, Tình Tình muốn nhìn túi của cậu ấy.''

Trần Lục Nam thản nhiên đáp một tiếng: "Trở về thì nhìn.''

Nhan Thu Chỉ: ''A.''

Thẩm Mộ Tình: ''... Không phải, Trần Lục Nam xin anh để cái túi bên cạnh Nhan Nhan có thể chứ, tôi không nhìn tôi không ngủ được!''

Trần Lục Nam nghẹn họng, hỏi: ''Trong nước mấy giờ rồi?''

Anh nhíu mày nói: ''Khương Thần cứ để cô thức đêm như vậy?''

''...''

Nhan Thu Chỉ nhướng mày, báo giờ cho Trần Lục Nam: ''Trong nước giờ là mười hai giờ nha, đêm khuya rồi.''

Trần Lục Nam gật đầu: "Ừ, anh nhìn xem Khương Thần bọn họ có ngủ không.''

Da đầu Thẩm Mộ Tình tê dại, vội vàng nhận túng: ''Được được được, không quấy rầy vợ chồng các người.''

Cô ấy thở phì phò nói: ''Không nhìn thì không nhìn, hừ!''

Nói xong, cô ấy chỉ về phía Nhan Thu Chỉ: ''Cúp, các người nghỉ ngơi trễ một chút.''

Mấy chữ cuối cùng, đúng là nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Nhìn màn hình tối, vẻ mặt Nhan Thu Chỉ vô tội nhìn Trần Lục Nam: ''Anh cố ý à?''

Trần Lục Nam véo mặt cô: ''Em không phải?''

Nhan Thu Chỉ bật cười, nhịn không được.

Cô chỉ vào: ''Anh mau đi, lấy túi lại đây, em chụp cho cậu ấy xem.''

Mặc dù Trần Lục Nam sinh lòng bất mãn, nhưng vẫn đi.

Nhan Thu Chỉ triển lãm toàn diện mấy cái túi cô ấy muốn rồi gửi cho Thẩm Mộ Tình, lúc này mới nằm xuống lần nữa.

Trần Lục Nam nhìn động tác cô, rất bất đắc dĩ: ''Mệt như vậy?''

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ làm nũng nói: ''Chân đều mỏi.''

Cô ám chỉ nói: ''Muốn mát xa.''

Trần Lục Nam cười: ''Có muốn đi tắm suối nước nóng không?''

''Hở?''

Mắt Nhan Thu Chỉ sáng rực lên: ''Có sao?''

''Có.''

Trần Lục Nam ngồi bên chân cô, để chân cô lên đùi mình, đưa tay xoa bóp cho cô, thấp giọng nói: ''Ở đằng sau, có muốn đi không?''

Nhan Thu Chỉ không chút do dự gật đầu: ''Muốn, nhưng em muốn ngủ một giấc mới đi.''

Cô thấy hơi mệt, cảm giác bây giờ đi tắm suối nước nóng, chắc cô ngủ luôn trong hồ mất.

Trần Lục Nam gật đầu: ''Không đói bụng?''

''Tỉnh dậy rồi ăn, hiện tại không đói bụng.''

Trần Lục Nam gật đầu, để chân cô xuống, khom lưng bế cô lên: ''Ngủ trên giường đi.''

Nhan Thu Chỉ ôm lấy cổ anh, không tiếng động cong môi, cô dụi vào cổ Trần Lục Nam, hôn một cái, mềm giọng đồng ý: ''Được.''

Trần Lục Nam còn thuận tiện tìm áo ngủ cho cô.

Thay xong, Nhan Thu Chỉ cũng không bám anh làm gì đó, cô thật sự mệt mỏi, chui vào trong chăn nhắm mắt lại, vài giây sau đã ngủ thiếp đi.

Trần Lục Nam nhìn chằm chằm cô một hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Trước khi đi còn tắt điện đầu giường.

Ngày trước, Nhan Thu Chỉ đi ngủ nhất định phải mở đèn, chắc chắn phải để lại một cái. Nhưng bây giờ thói quen này, theo thời gian dần trôi qua đã không còn.

Cô hoàn toàn có thể ngủ được trong hoàn cảnh tối tăm.

Những cảm giác an toàn cô vứt bỏ, đã dần trở lại rồi.

*

Một giấc này, Nhan Thu Chỉ trực tiếp ngủ thẳng tới chín giờ tối.

Ba tiếng, trong nháy mắt tinh thần hồi phục, người cũng đầy sức sống.

Chân còn chút đau nhức, nhưng cô vui vẻ.

Trần Lục Nam cố ý dặn dò qua chờ cô thức dậy rồi mới dùng cơm, sau khi ăn xong, Nhan Thu Chỉ nhớ mãi không quên suối nước nóng.

''Bây giờ chúng ta hay là muộn chút nữa?''

''Mới vừa ăn no.’’ Trần Lục Nam nhắc nhở cô: ''Muộn chút nữa.''

''Được rồi.''

Nhan Thu Chỉ thuận tiện đến ghế sô pha ngồi xuống, lôi kéo Trần Lục Nam xem phim.

Gần đây cô không tìm ra phim điện ảnh hay, đều là xem phim cũ. Chăm chú xem lúc lâu, Nhan Thu Chỉ phân tâm.

Cô cầm tay Trần Lục Nam chơi, xoa bóp kéo kéo, giống như đứa bé.

Trần Lục Nam cũng tùy cô, trên cơ bản sẽ không đánh gãy tính trẻ con đột nhiên xuất hiện này của cô.

Đến hơn mười giờ, Nhan Thu Chỉ ồn ào muốn tắm rửa đi ngủ, lúc này Trần Lục Nam mới đưa cô ra hồ suối nước nóng bên kia.

Ngay tại sân sau.

Nhìn bề ngoài, phòng nhỏ vẫn rất nhiều. Xung quanh có rất nhiều thực vật xanh um tùm tươi tốt, cảnh ban đêm hòa đèn đường chiếu rọi xuống, có cảm giác vô cùng xinh đẹp.

Nhan Thu Chỉ có chút kinh ngạc vui mừng.

Theo Trần Lục Nam đi vào sau, Nhan Thu Chỉ mới phát hiện chỗ này có hang động khác.

Nhà này liên tiếp với căn nhà kia, có hành lang dài lại rộng, chẳng khác gì nói ngâm suối nước nóng xong, bọn họ có thể trực tiếp lặng yên không tiếng động trở về.

Tất cả người làm đã nghỉ ngơi, sẽ không tới quấy rầy hai người.

Tất nhiên, Nhan Thu Chỉ cũng không muốn bị quấy rầy, cô chỉ muốn thoải mái dễ chịu ngâm suối nước nóng.

Trần Lục Nam đẩy cửa ra đi vào, bên trong tràn đầy sương mù, vô cùng mờ mịt.

Anh cúi đầu nhìn cô, trầm giọng hỏi: ''Thấy thế nào?''

''Rất tốt.''

Nhan Thu Chỉ nói: ''Thiết kế thế này cũng quá biết hưởng thụ.''

Trần Lục Nam cười một cái.

Anh nhìn Nhan Thu Chỉ, thấp giọng nói: ''Quần áo chắc đã đưa tới đây, để anh đi tìm cho em.''

"Được.''

Bởi vì không chuẩn bị sớm, áo tắm này là khi cô nói muốn tắm suối nước nóng, Trần Lục Nam để cho người đặc biệt đưa tới.

Lúc trở về trên tay Trần Lục Nam cầm một cái túi áo tắm rất to.

Mí mắt Nhan Thu Chỉ giật giật nhìn anh: ''Sao nhiều vậy?''

Trần Lục Nam cúi đầu nhìn, mím môi nói: ''Có vài bộ, đi thử xem?''

''...''

Nhan Thu Chỉ tạm dừng, nhìn đôi mắt thâm thúy kia, trong lúc nhất thời đúng là không biết nên có hành động gì,

Cô mím môi, hàm hồ đáp lại: "Ừm."

Cô hỏi: ''Phòng thay quần áo ở đâu?''

''... Không có.''

''Cái gì?'' Nhan Thu Chỉ không thể tin nhìn anh.

Hầu kết Trần Lục Nam lăn lên xuống, khom lưng tới gần cô: ''Không có phòng thay quần áo.''

''...''

Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt, cảm nhận được hơi thở của anh tới gần, cô mím môi, suy nghĩ một chút đổi một cách nói: ''Vậy có phòng thử quần áo không?''

''Không có.''

Nhan Thu Chỉ nghẹn họng.

Cô ngửa đầu nhìn Trần Lục Nam, cảm thấy anh đang nói đùa.

Trần Lục Nam cười, tay đặt ở ngực cô. Mới vừa ăn cơm nên Nhan Thu Chỉ chỉ thay bộ áo ngủ thoải mái, loại thật dầy này, có nút áo.

Giờ phút này, tay thon dài của Trần Lục Nam để trên xương quai xanh của cô, cũng chính là cúc áo đầu tiên của áo ngủ. Anh không để ý mà thưởng thức, cũng không nói chuyện, nói tóm lại -- chính là ám chỉ quá mãnh liệt quá mãnh liệt rồi, khiến mặt của Nhan Thu Chỉ không tự chủ được đỏ lên.

Nhan Thu Chỉ theo bản năng muốn đẩy tay anh ra, Trần Lục Nam chợt chạm vào môi cô, một đường hôn tới, cuối cùng ngậm lấy vành tai của cô hỏi: ''Anh thay cho em?''

''...''

Nhan Thu Chỉ không lên tiếng, lỗ tai đỏ nhỏ máu nhưng lại không lộ cái gì.

Cô cảm thấy mình có nói không cần, Trần Lục Nam cũng sẽ mạnh mẽ làm cô cần , ở phương diện ''tán tỉnh'' này, Nhan Thu Chỉ bái phục chịu thua.

Người này không biết học được từ chỗ nào, phương pháp nhiều đếm không xuể, còn tất cả đều là kiểu khiến cô không thể chống đỡ được.

Suối nước nóng rất rộng, khiến người dùng có cảm giác như lạc vào trong cảnh, xung quanh còn đặc biệt thiết kế thêm một ít hòn non bộ, sẽ làm cho người ta cảm giác như mình đang ở thiên nhiên tự nhiên nhất giống như đi nghỉ hồ suối nước nóng.

Trong hồ nước bao phủ sương mù trắng xóa, rất khó có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ trong hồ.

Ánh đèn suối nước nóng mờ nhạt, tạo nên một bầu không khí ái muội kiều diễm.

Hai người đứng bên cạnh hồ, cơ thể Nhan Thu Chỉ căng chặt, hoàn toàn không dám động đậy.

Lông mi cô rung rung, có thể cảm nhận được động tác của Trần Lục Nam.

Anh đang cởi nút áo cho cô, thỉnh thoảng ngón tay sẽ chạm vào da thịt của cô, không cẩn thận đụng tới.

Tất nhiên, cũng có thể là cố ý.

Chỉ mấy cái nút áo như vậy, được anh cởi giống như đã trải qua một thế kỷ dài đằng đẵng.

Đến cuối cùng, Nhan Thu Chỉ không chịu nổi nữa.

Cô dời mắt, không dám nhìn Trần Lục Nam thực hiện bước kia, trong miệng lẩm bẩm: ''Anh có khỏe không.''

Cô hỏi: ''Sao anh cởi nút áo chậm như vậy.''

''...''

Vừa mới nói xong, cô rõ ràng cảm giác được tay Trần Lục Nam thay đổi vị trí.

Tay của anh... Để trên vai Nhan Thu Chỉ.

Cùng lúc đó, anh tìm môi cô hôn một cái, giọng nói khàn khàn: ''Tốt.''

Sau đó, quần áo trượt xuống, Nhan Thu Chỉ cũng không biết mình làm sao chịu đựng được, còn mặc áo tắm vào.

Mặc dù, mặc giống như không mặc.

Có cũng được mà không có cũng được.

Đợi cô ngâm cả người trong suối nước nóng, người giống như vịt luộc chín, cả người trắng hồng, đặc biệt có mùi vị.

Cô ép buộc mình phải xóa bỏ những hình ảnh trong đầu kia, vừa muốn xóa bỏ, bên cạnh liền có tiếng động.

Theo bản năng, Nhan Thu Chỉ mở mắt ra.

Vừa mở ra, nhìn thấy bụng dưới anh không còn mảnh vải. Dáng người Trần Lục Nam vẫn luôn giữ gìn rất tốt, có cơ bụng rõ ràng, nhưng không phải loại dầu mỡ.

Nhan Thu Chỉ sững sờ, đột nhiên cảm thấy... Hình như cũng không có cái gì phải xấu hổ.

Có đôi lời Trần Lục Nam nói đúng, trên người cô chỗ nào anh chưa nhìn thấy, thậm chí đều hôn qua, không có phải che che giấu giấu.

Vừa nghĩ tới đó, cơ tim Nhan Thu Chỉ liền có chút tắc nghẽn, dù nói thế nào... Da mặt cô cũng không dày được như Trần Lục Nam, vân đạm phong khinh như thế.

Phát hiện ánh mắt của Nhan Thu Chỉ, giọng nói Trần Lục Nam trầm thấp, dựa vào bên cạnh cô hỏi: ''Có muốn sờ một cái không?''

''... Không muốn.''

Nhan Thu Chỉ liếc xéo anh, ổn định mình cuối cùng hơi rụt rè: ''Anh đừng nháo em, em mệt mỏi lắm, em muốn ngâm suối nước nóng thả lỏng một chút.''

''Được.''

Trần Lục Nam mỉm cười đáp ứng.

Anh cúi đầu nhìn da thịt trắng nõn của cô lộ ra, ánh mắt nặng nề, nhưng rất nghe lời không động tay động chân.

Im lặng một lát, Trần Lục Nam hơi xê dịch đến bên cạnh Nhan Thu Chỉ.

Nhan Thu Chỉ có cảm giác, nhưng cô không mở mắt ra.

Không thể không nói, tắm suối nước nóng rất thoải mái. Nhiệt độ nước thích hợp, độ nóng không đổi, tiếng nước chảy róc rách vang vọng bên tai, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Nhan Thu Chỉ ngâm cả người ở bên trong, cảm giác linh hồn mình sắp bay mất.

Đang mất tập trung, mí mắt Nhan Thu Chỉ động đậy: ''Anh đang làm gì đấy?''

Trần Lục Nam đã đến trước mặt cô.

Anh tạm dừng, thấp giọng nói: ''Không phải còn muốn mát xa à?''

''...''

Việc mát xa này, là Nhan Thu Chỉ nói ra.

Trước đó khi đang dùng cơm, cô và Trần Lục Nam nói nếu tắm suối nước nóng có người mát xa cho thì thật tốt, nhất định có thể thả lỏng toàn thân, vừa dễ chịu vừa thoải mái.

Lúc đó Trần Lục Nam không lên tiếng, chỉ giương mắt nhìn cô một hồi.

Nhan Thu Chỉ thấy ánh mắt anh, thấp giọng hỏi: ''Em nói sai rồi sao?''

''Không có.''

Trần Lục Nam trả lời: ''Tối nay anh sẽ bóp cho em.''

Nhan Thu Chỉ im lặng vài giây, lúng ta lúng túng nói: ''Ừm.''

-- --

Nếu không phải động tác bây giờ của Trần Lục Nam thì cô chỉ cho rằng lúc đó anh thuận miệng nói ra.

Mát xa.

Mát xa ở trong suối nước nóng, Nhan Thu Chỉ dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết sẽ xảy ra cái gì, chứ đừng nói vừa rồi mới giúp cô thay quần áo, đã làm người ta mặt đỏ tới mang tai không có phúc hưởng thụ.

Đối diện đôi mắt thâm thúy của Trần Lục Nam, Nhan Thu Chỉ chớp mắt nhẹ, cố hết sức nói: ''Được rồi... Vậy mát xa đi.''

Cô chỉ huy: ''Cổ em có hơi mỏi.''

Nói xong, cô nằm nhoài lên một bên suối nước nóng, đưa lưng về phía Trần Lục Nam.

Trần Lục Nam cúi đầu nhìn thấy lưng trần trắng như tuyết lộ ra trước mặt.

Vừa nãy thay áo tắm cho cô, là kiểu dáng dây buộc, phía sau có hai sợi dây lưng mảnh nhỏ, do Trần Lục Nam giúp thắt lại.

Hơn nửa người của cô đều ở trong nước, không đứng thắng để anh nhìn, nhưng càng như vậy, bầu không khí càng được khếch đại lên.

Muốn nói lại thôi, khiến người ta không thể kìm nén được.

Hầu kết Trần Lục Nam hơi lên xuống, tiếng nói trầm xuống hai phần: "Được.''

Anh rất thành thật xoa bóp cho cô.

Từ bả vai một đường đi xuống...

Lúc bắt đầu, Nhan Thu Chỉ cho rằng Trần Lục Nam sẽ làm chút gì đó, nhưng vài phút đồng hồ trôi qua, cô phát hiện Trần Lục Nam thật sự rất nghiêm túc mát xa cho cô.

Dần dần, cô hơi buông lỏng.

Vừa mới thả lỏng, cô liền phát hiện có chút không thích hợp.

Cô cúi đầu, nhìn đôi tay từ sau lưng đưa lại đây, cắn môi không để mình phát ra tiếng.

''... Anh đang làm gì vậy?''

Trần Lục Nam dựa sát vào lưng cô, thổi khí vào lỗ tai cô, giọng nói trầm thấp: ''Mát xa cho em.''

''...''

Ngón chân Nhan Thu Chỉ đều cuộn tròn, bị anh làm như vậy đứng không còn vững, mặc dù ở trong hồ, cô cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ của người đàn ông.

Cô cắn môi, ngâm nga ra tiếng.

''Nơi này của em không cần mát xa.''

"Ừm."

Trần Lục Nam đưa tay xoay người cô lại, cúi đầu xuống hôn, giọng nói nặng nề: ''Muốn.''

......

Một tay anh đặt ở nơi cần mát xa, một tay nắm cằm cô, cúi đầu xuống hôn.

Nước trong hồ dập dờn, có gợn sóng.

Thành hồ chập trùng lên xuống như sóng biển, lúc cao lúc thấp, vừa dâng gợn sóng, lại dừng xuống dưới.

Người cũng như vậy.

Suối nước nóng rất rộng, nhưng Nhan Thu Chỉ có cảm giác không thở nổi.

Trong nước như có bóng hai người, cũng không biết là do nước hay cái gì, Nhan Thu Chỉ căng thẳng hơn trước rất nhiều.

Tiếng nói Trần Lục Nam nặng nề, khẽ dụ dỗ cô: ''Thả lỏng chút.''

Nhan Thu Chỉ: ''... Em sợ ngã.''

''Sẽ không.''

Trần Lục Nam cam kết: ''Ôm chặt anh.''

''...''

Nước trong hồ liên tục dập dờn, từ trong sáng dần dần trở nên giống như... Không còn trong sáng như vậy.

Tất nhiên, đây chỉ là ảo giác của Nhan Thu Chỉ.

Cô mới không thừa nhận sự thật này.

Xung quanh không có người, trong hồ chỉ có hai người.

Cô có thể nghe rõ tiếng thở dốc của Trần Lục Nam, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng của mình, tiếng yêu kiều kia, giống như không phải mình.

Cô muốn im lặng một chút, nhưng luôn có thể bị Trần Lục Nam lừa gạt lên tiếng, thậm chí còn có thể bị anh lừa gạt không thể nói chuyện được.

Đến cuối cùng, ngay cả anh trai gì gì đó cũng phải gọi nhiều lần.

Sau khi kết thúc tắm suối nước nóng, Nhan Thu Chỉ đứng không vững.

Trần Lục Nam ôm cô tắm rửa một chút, lấy khăn tắm để bên cạnh bọc kín người cô, trực tiếp ôm cô trở về phòng.

*

Ngoài cửa sổ ánh trăng dần dần biến mất.

Bầu không khí trong phòng vẫn ái muội, Nhan Thu Chỉ đẩy Trần Lục Nam còn muốn dán đến, cổ họng khàn khàn.

''Sao anh còn muốn nữa?''

Trần Lục Nam cúi đầu cười một tiếng, chạm vào gò má cô nói: ''Mới hai lần liền nghĩ đã thỏa mãn anh?''

''...''

Nhan Thu Chỉ nghẹn họng.

Cô ngước mắt trừng anh.

Trần Lục Nam đột nhiên hỏi: ''Còn có tinh thần sao?''

Huyệt Thái Dương Nhan Thu Chỉ giật thình thịch, vội vàng nói: "Đã không còn.''

''...''

Trần Lục Nam nhướng mày, cũng mặc kệ cô nói.

Tự mình hành động.

Anh rất chăm chỉ siêng năng, cũng rất có thể lực tinh thần, khiến Nhan Thu Chỉ không có cách nào.

Rõ ràng cô rất mệt mỏi, nhưng bị Trần Lục Nam động một cái... Không thể áp được phản ứng và cảm xúc, một cách tự nhiên phản ứng ra.

Một lần tình cờ, dường như cô nghe được Trần Lục Nam bật cười.

Nhan Thu Chỉ vươn tay ra, không muốn nghe anh cười nhạo mình.

Cô ôm lấy cổ anh, chặn môi anh lại.

Trần Lục Nam đảo khách thành chủ, đè lên cô hôn không ngừng.

Một đêm này... Để Nhan Thu Chỉ nhận thức được, đó là người đàn ông vĩnh viễn đều không thể thỏa mãn!!!

Trần Lục Nam hoàn toàn không hết!!

Lại lần nữa kết thúc nằm trên giường, Nhan Thu Chỉ không còn chút tinh thần nào.

Cô nằm úp sấp trong ngực Trần Lục Nam, nhắm mắt.

Trong phòng im lặng hồi lau, mùi hương chưa tiêu tan hết vẫn còn quanh hơi thở.

Sau đó, Nhan Thu Chỉ đẩy bả vai Trần Lục Nam: ''Anh đi mở cửa sổ.''

Trần Lục Nam tạm ngừng, nở nụ cười: ''Được.''

Thỏa mãn người, yêu cầu gì cũng đồng ý.

Mở cửa sổ xong, thấy rằng cảm thấy hơi lạnh, tự giác chui vào trong ngực Trần Lục Nam.

Trần Lục Nam ôm cô hôn hôn, thấp giọng hỏi: ''Ngủ?''

''Muốn tắm rửa.''

''Anh ôm em đi.'' Trần Lục Nam đứng dậy bế cô lên.

Nhan Thu Chỉ không từ chối, cô quả thật không còn sức lực.

Hơn nữa chỉ khi cô thế này, Trần Lục Nam mới sẽ không làm loạn nữa.

Vào phòng tắm rửa mặt đơn giản xong, Nhan Thu Chỉ cuốn chăn trên giường, đưa tay chọc bả vai trần của Trần Lục Nam: ''Gần đây em để anh bị đói sao?''

Trần Lục Nam cười, nắm tay cô hôn một cái: ''Không có.''

Anh hơi dừng, bổ sung thêm: ''Không nhịn được.''

Nhan Thu Chỉ nghe lời này, lườm một cái.

Trần Lục Nam toàn dựa vào câu này để dỗ người, hết lần này tới lần khác cô còn rất hưởng thụ.

Đều do nam sắc lầm người.

Sau khi yên lặng, Trần Lục Nam nhìn cô: ''Còn ngủ không?''

''Còn tốt, nhưng em mệt.''

Trần Lục Nam nghẹn họng, sờ đầu cô nói: ''Sẽ không xằng bậy.''

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ nằm: ''Khi nào chúng ta trở về?''

''Xem khi nào em muốn trở về, ở bên này chơi mấy ngày cũng được.''

Nhan Thu Chỉ gật đầu: ''Chị Manh sắp xếp công việc cho em.''

Cô nói: ''Em còn chưa nói với chị ấy tháng 5 chúng ta tổ chức hôn lễ.''

Trần Lục Nam hiểu rõ: ''Không vội, trở về rồi nói cũng giống vậy.''

"Được.''

Hai người ôm nhau, nói thì thầm bên tai, rất thân mật.

Nói xong, Nhan Thu Chỉ ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Hai người cứ như vậy ôm nhau ngủ một đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy, cơ thể cô nhức mỏi, quả thực như lần đầu tiên, mãi không trở lại bình thường.

Nhan Thu Chỉ mắng Trần Lục Nam mấy câu, người này quả nhiên là một đại biến thái.

-- Người đàn ông già còn rất lợi hại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK