Ngay sau đó, màn hình quảng cáo lại phát lặp lại từ đầu.
Trong đôi mắt Nhan Thu Chỉ tràn ngập dòng chữ đó, tất cả đều là những hình ảnh vừa mới nhìn thấy đó.
Bên tai là những âm thanh bàn luận không ngớt của những người hâm mộ.
"Trời ơi, đây là người hâm mộ làm sao?"
"Không biết được."
"Aaaaaaaaaaaaaa, tôi chết mất, tôi chết mất!! Người hâm mộ này cũng thật có tiền cũng thật biết làm mà, quảng cáo trong ngày lễ tình nhân này chắc chắn là thích Nhan Nhan của chúng ta rồi."
"Aaaaaaaaaa, tôi cũng nghĩ vậy!!"
Nhan Thu Chỉ đột nhiên hoàn hồn, cô nhìn những người hâm mộ đang kích động ở phía sau, cố gắng hết sức kìm nén cảm xúc của mình: "Đã đến giờ tôi lên máy bay rồi, các bạn đi về chú ý an toàn nhé."
Cô hít một hơi thật sâu, cười nói: "Tôi đi trước, hẹn gặp lại mọi người sau."
Sau khi nói xong, khi những người hâm mộ còn chưa kịp phản ứng lại truy vấn tiếp thì Nhan Thu Chỉ và Châu Châu đã chạy trước rồi.
Cho đến khi cô bước vào phòng nghỉ Vip chờ đợi, trái tim đang đập loạn của Nhan Thu Chỉ dường như vẫn chưa dừng lại.
Thậm chí nó còn đập nhanh hơn.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc sắp vỡ òa trong lồng ngực, nhưng dường như bất lực.
Cô không thể làm được.
Trong phòng nghỉ Vip, ngoại trừ Nhan Thu Chỉ ra những người khác đều nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Nhiều người nhìn Nhan Thu Chỉ và nghị luận sôi nổi, trong mắt họ đều là sự ghen tị.
Châu Châu thậm chí còn thì thầm vào tai Nhan Thu Chỉ nói: "Trời ơi, chị Nhan Nhan đó là do người hâm mộ làm sao?"
Cô ấy thầm nghĩ: "Người hâm mộ này quá nhiều tiền mà."
Nhan Thu Chỉ không nói gì.
Lúc này, trong đầu cô tất cả đều là những hình ảnh vừa rồi, từng bức từng bức một xuất hiện tuần hoàn trước mắt cô.
Còn có…..dòng tin đó.
Mặc dù cô lạnh lùng nhìn một cái thì chặn người ta luôn, nhưng câu nói đó đã khắc sâu trong tâm trí cô rồi.
Nhìn vào màn hình quảng cáo ở sân bay.
Ngay cả khi cô phản ứng chậm, cô cũng biết người làm như vậy trên màn hình quảng cáo là ai.
Trong lòng cô có câu trả lời, nhưng Nhan Thu Chỉ không dám tin, Trần Lục Nam dường như không phải là người có thể làm ra chuyện như vậy.
Khi cô đang suy nghĩ, Châu Châu ngạc nhiên kêu lên: "Trời ơi, chị Nhan Nhan, bản xem trước tạp chí của chị đã ra mắt rồi."
Nhan Thu Chỉ nhìn xuống, nhìn thấy một trang tạp chí được đăng lên Weibo, đặt thời gian bán trước chính thức vào lúc mười ba giờ mười bốn phút ngày hôm nay.
Blog chính thức của tạp chí đã đăng một vài bức ảnh teaser đầu tiên, ngay sau khi những bức ảnh vừa được tung ra, những người hâm độ đã phát cuồng rồi.
Quá tuyệt rồi!!
Lần này mặc dù Nhan Thu Chỉ vẫn theo con đường gợi cảm sexy nhưng dường như có chút quyến rũ khó tả hơn những lần trước, nụ cười trên lông mày của cô như hút hồn.
Nhất cử nhất động, từng cái nhíu mày và từng nụ cười đều là những gì người ta mong muốn.
Không quá lời khi hình dung cô theo nhiều phong cách khác nhau.
Ngay khi bản xem trước này được tung ra, người hâm mộ và thậm chí là nhiều người qua đường đều nhiệt tình chia sẻ nó.
Tất cả bọn họ đều muốn giành lấy nó.
Đây là niềm an ủi của nhiều người cô đơn trong ngày lễ tình nhân! Có Nhan Thu Chỉ một người phụ nữ xinh đẹp như vậy ở cùng, thật đáng giá.
Nhan Thu Chỉ cầm điện thoại di động của mình mở Weibo, trực tiếp chia sẻ quảng cáo.
Sau khi chia sẻ, bình luận của người hâm mộ tăng lên nhanh chóng, hết lời khen ngợi cô.
Đồng thời, màn hình quảng cáo của sân bay cũng theo đó mà lên hot search.
Cư dân mạng đều vô cùng tò mò, rốt cuộc ai là người đã đưa cô lên màn hình quảng cáo này, tại sao người hâm mộ của Nhan Nhan lại nhiều tiền như vậy.
Ngay cả những người hâm mộ của nhà khác cũng phải ghen tị.
(Aaaaaaaaaa, tôi ghen tị rồi, tôi ghen tị rồi! Ngày lễ tình nhân tặng quà này thật sự khiến tôi ghen tị quá.)
(Tại thời điểm này tôi là một tinh chất chanh.)
(Ôi ôi ôi ôi ôi ôi ôi Những bức ảnh này đẹp quá, có thể thấy được người chọn những bức ảnh này và hình động này thật là có tâm.)
(Điều này nhất định là chuyện do người hâm mộ làm rồi.)
(Ôi ôi ôi ôi ôi ôi ôi Là người hâm mộ của một nhà khác, tôi đột nhiên ghen tị với Nhan Thu Chỉ.)
(Aaaaaaaaaa, tôi ghen tị rồi, tôi ghen tị rồi! Ngày lễ tình nhân tặng quà này thật sự khiến tôi ghen tị quá.)
(Trời ơi! Tặng một món quà lớn như vậy mà chỉ để chúc mừng ngày lễ tình nhân vui vẻ, tôi thật sự ngưỡng mộ phát khóc luôn.)
……….
Nhan Thu Chỉ lướt xem những bình luận của người hâm mộ, có một loại cảm xúc khó tả.
Cô không biết bản thân mình nên biểu đạt như thế nào, nhưng không thể phủ nhận rằng, khoảnh khắc nhìn thấy nó, cô dường như lại rung động thêm một lần nữa.
Mười giờ máy bay của Nhan Thu Chỉ cất cánh, cô trực tiếp tắt điện thoại di động của mình.
Địa điểm quay lần này ở nơi hẻo lánh, là nơi non xanh nước biết, buổi đọc kịch bản cũng ở khách sạn gần đó, thuận tiện cho bọn họ nhập vai diễn nhanh hơn.
Máy bay phải bay hơn bốn giờ, Nhan Thu Chỉ sẽ hoàn toàn bỏ lỡ dự tạp chí bán trước.
Tuy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không phải là quá buồn.
Thiệu Việt và cô đi cùng một chuyến bay, nhưng vì tối qua có xảy ra sự việc đó nên hai người chỉ gật đầu chào hỏi.
Nhan Thu Chỉ lên máy bay xong thì ngủ luôn, tạm thời kìm nén cảm xúc kích động của mình lại.
Bình tĩnh bình tĩnh, đó chỉ là màn quảng cáo mà thôi, có gì kích động đâu, cô lại không phải chưa từng được người hâm mộ tặng món quà lớn như vậy chứ.
Cô thực sự là có.
Nhưng không phải là ở sân bay, mà là lúc đó là ở một tòa nhà lớn. Nhan Thu Chỉ kích động đến mức mất cả đêm không ngủ.
Là thật sự cảm động.
Khi Nhan Thu Chỉ ở trên máy bay bị ngắt tín hiệu, một dịp lễ tình nhân nào đó đã đến, tạp chí bán trước.
Người hâm mộ đang tranh nhau giành giật một, hai cuốn, thậm chí là hàng chục, hàng trăm cuốn…. Còn có hơn một nghìn cuốn.
Rất ít tạp chí của các nghệ sĩ nữ có thể bán trong vài giây, và doanh số thậm chí còn vượt xa doanh số của một số nghệ sĩ nam nổi tiếng cách đây một khoảng thời gian trước.
Nửa giờ sau, doanh số bán hàng đã vượt qua tám trăm vạn.
Cuối cùng, tổng doanh số đã vượt qua một nghìn ba trăm mười bốn vạn, tạo nên một kết thúc hoàn hảo cho đợt bán trước ngày lễ tình nhân.
Cô cũng là nữ nghệ sĩ trong nước đầu tiên có doanh số bán tạp chí vượt quá mười triệu, thậm chí nhiều nghệ sĩ hàng đầu còn không có khả năng này.
Nhan Thu Chỉ vừa mới xuống máy bay, sau khi chuyển điện thoại di động từ chế độ máy bay trở lại chế độ bình thường, điện thoại di động liên tục rung lên.
Trong khi chờ đợi lấy hàng lý, cô mở ra xem, tất cả đều là những lời chúc mừng.
Nhan Thu Chỉ nhìn, sau khi sững sờ vài giây, cô nhanh chóng mở Weibo lên.
Việc bán trước tạp chí đã dừng lại, có lẽ là để phục vụ chủ đề, việc in tạp chí dự kiến sẽ được in nhiều như vậy.
Việc bán trước dựa trên hiệu quả bán hàng, nếu tốt thì tạp chí chắc chắn sẽ đồng ý làm thêm, nếu không tốt thì họ sẽ cắt giảm một cách hợp lý, như vậy sẽ tiết kiệm được tương đối một số chi phí.
Kết quả Nhan Thu Chỉ đã tạo nên một bước đột phá, dù có thể người hâm mộ vẫn có thể mua tiếp nhưng vì để chúc mừng, cũng là vì để mọi người cảm thấy hài lòng, lãnh đạo Đỗ tạp chí thống nhất quyết định dừng lại ở con số này là được rồi.
Nhan Thu Chỉ nhìn dòng chữ số lượng bán đã hết mà hoàn toàn không dám tin.
Cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó tạp chí của mình lại bán nhanh đến như vậy, thậm chí doanh số còn vượt xa cả mong đợi của cô.
Châu Châu tự nhiên cũng nhìn thấy được, cô ấy cầm điện thoại di động ở bên cạnh mà không khỏi kích động.
"Aaaaaaaaaaaa chị Nhan Nhan chị thật là giỏi."
Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt nhìn cô: "Châu Châu, nhéo chị một cái xem."
"Hả?"
Nhan Thu Chỉ ngẩn người : "Chị cảm thấy chị như đang nằm mơ vậy."
"Không có."
Châu Châu kích động không thôi: "Chị Nhan Nhan, đây là sự thật."
Cô ấy ôm lấy Nhan Thu Chỉ nói: "Chị thật giỏi quá."
Nhan Thu Chỉ bí mật dùng móng tay nhéo mình, đau quá. Sau đó cô mới tỉnh táo trở lại, đúng là như vậy, đúng là như vậy.
Cô không có nằm mơ.
Sau khi lấy được hàng lý, nhân viên công tác của đoàn phim cũng đến đón họ.
Thậm chí còn lái hai chiếc xe ô tô đến, có lẽ là để tránh tai tiếng cho Nhan Thu Chỉ và Thiệu Việt.
Sau khi lên xe, Nhan Thu Chỉ kìm nén sự phấn, cúi đầu trả lời lại những người đã chúc mừng mình.
Sau khi trả lời một loạt, Nhan Thu Chỉ dựa vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong ngày lễ tình nhân, tuy phải một mình đón lễ, nhưng cô lại nhận được nhiều điều bất người hơn cả hai mươi năm qua. Cô rất ngạc nhiên, nhưng ngoài sự ngạc nhiên và vui mừng, cô cũng mơ hồ có chút bất an.
Sợ rằng tất cả những điều này chỉ là một đóa phù dung sớm nở tối tàn, thực sự sẽ sớm biến mất một lần nữa.
Nhan Thu Chỉ đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, khi cô đang suy nghĩ, Châu Châu lại kích động nói: "Chị Nhan Nhan, em vừa mới thấy trên Weibo có người đưa tin tạp chí bán trước của chị lần này, có một người đã mua hơn năm vạn quyển đó."
"……"
Nhan Thu Chỉ quay đầu nhìn cô: "Thật hay giả vậy?"
"Là thật, tác giả tin nóng nói là sự thật."
Nhan Thu Chỉ: "……Người hâm mộ này trong nhà có mỏ vàng sao?"
"Còn có một người nữa còn mua nhiều hơn."
Nhan Thu Chỉ nheo mắt, hỏi: "Bao nhiêu bản."
"Hình như là mười mấy vạn."
"….."
Nhan Thu Chỉ há hốc mồm, không dám tin hỏi: "Người hâm mộ của chị đều là nhà có mỏ vàng sao?"
Châu Châu lắc đầu bối rối.
Có người hâm mộ mua hàng nghìn bản thực là bình thường, nhưng mua hàng chục nghìn bản , thậm chí là hàng trăm nghìn bản… thực sự là hiếm.
Mua nhiều như vậy, nhà cũng không có chỗ để được, trừ khi là có một tầng hầm để chất đống ở đó, điều này có thể có khả năng.
Hai người im lặng nhìn nhau, Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút nói: "Bỏ đi, buổi tối bảo chị Manh tổ chức rút thăm trúng thưởng, cảm giác người hâm mộ sắp phá sản rồi."
Châu Châu: "….Được."
Nhan Thu Chỉ gọi điện thoại cho chị Manh, ngoài việc chúc mừng cô đột phá kỷ lục, chị Manh cũng đưa ra một số yêu cầu đối với Nhan Thu Chỉ.
"Hôm nay ngày lễ tình nhân, dù sao em cũng chỉ có một mình thôi, hay là tạo cho người hâm mộ chút phúc lợi đi?"
Nhan Thu Chỉ: "Phúc lợi gì?"
Chị Manh nói: "Doanh thu của tạp chí đã phá kỷ lục, cũng nên cho mọi người một chút ngọt ngào, dường như em chưa bao giờ phát trực tiếp, hay là tối nay em phát trực tiếp cùng mọi người đón lễ tình nhân đi."
Nhan Thu Chỉ: "…..Em vẫn muốn đón lễ một mình."
"Một mình em đón lễ thì có gì tốt chứ, không phải là cô đơn sao."
Châu Châu ở bên cạnh nghe vậy cũng muốn trả lời.
Chị Nhan Nhan cũng không phải là một mình, trong nhà chị Nhan Nhan của cô ấy có che giấu một người đàn ông!!!
Nghĩ đến cảnh trong thang máy lúc sáng, hai mắt Châu Châu nhìn Nhan Thu Chỉ sáng rực.
Cô ấy thầm kêu lên: Chị Nhan Nhan.
Nhan Thu Chỉ nhìn vào mắt cô ấy, ho: "Được rồi, nhưng em lo rằng người hôm mộ của em đã trải qua lễ tình nhân rồi."
Chị Manh nói thẳng: "Đón lễ tình nhân cũng là buổi tối đó, bảy tám giờ em phát trực tiếp là được, có lẽ mọi người vẫn chưa lên giường đâu."
Nhan Thu Chỉ: "….."
Không nói nên lời, không thể từ chối.
Sau khi tắt điện thoại, Chị Manh đã nhờ người phụ trách trường quay trực tiếp đăng Weibo, nói rằng tối nay Nhan Thu Chỉ sẽ cũng mọi người đón lễ tình nhân.
Ngay sau khi Weibo này xuất hiện, Nhan Thu Chỉ đâm lao phải theo lao.
Sau khi đến khách sạn, Nhan Thu Chỉ và mọi người làm xong thủ tục nhận phòng thì liền về phòng.
"Chị nghỉ ngơi một lát, buổi tối gọi chị."
Hôm nay vừa mới đến, nghỉ ngơi một ngày đi, ngày mai bắt đầu công việc.
Châu Châu gật đầu đồng ý: "Được."
Cô ấy suy nghĩ một chút, không nhịn được hỏi: "Chị Nhan Nhan, chị có thể nói cho em nghe về chị và thần tượng của em không?"
Nhan Thu Chỉ đang định nói không được thì chuông cửa đã vang lên.
Hai người nhìn nhau, Châu Châu nhanh chóng nhảy qua mở cửa.
Cửa vừa mở, một em trai đứng ở cửa cầm một bó hoa: "Xin chào, cô Nhan Thu Chỉ là ai?"
Nhan Thu Chỉ sửng sốt, bước tới.
"Là tôi."
Em trai nhìn cô cười, thấp giọng nói: "Đây là hoa tặng cô, mời cô nhận và kiểm tra xem."
Nhan Thu Chỉ ngơ ngác nhìn đóa hoa hồng đỏ trước mặt, một lúc sau mới cúi đầu ký tên xác nhận, cầm đó hoa trong tay.
Đó làm một mùi hương cô quen thuộc.
Khi Nhan Thu Chỉ còn nhỏ, trong sân trồng đầy hoa hồng, khi đến mùa hoa nở, cây hoa hồng leo lặng lẽ trèo trên tường, thò đầu ra ngoài, sau đó nở rộ.
Để người qua đường không thể không quay đầu đưa ánh mắt nhìn về phía này.
Cô thích hoa hồng, tương đối mà nói, cô càng yêu hoa hồng hơn.
Đó là ký ức thời thơ ấu của cô.
Nhan Thu Chỉ cầm bó hoa trong tay đóng cửa lại, vừa đóng cửa lại, Châu Châu không nhìn được hỏi: "Chị Nhan Nhan…. Cái này không phải là do thần tượng của em tặng đấy chứ?"
Cô nuốt nước miếng, không thể tin được mà hỏi: "Có phải không có phải không?"
Thành thật mà nói, Nhan Thu Chỉ cũng không chắc chắn.
Cô cúi đầu, nhìn thấy tấm thiệp bên trong bó hoa.
Trước mặt Châu Châu, Nhan Thu Chỉ đã mở nó ra.
…. Xin lỗi, trong thang máy anh không nhịn được, đây là quà Xin lỗi.
Châu Châu xem xong, cả người đều muốn ngất đi.
"Aaaaaaaaaaaaaaaa Chị Nhan Nhan!!! Anh Trần tự nhiên lại hiểu như vậy sao? Các chị không phải là đang yêu đương chứ?"
Nhan Thu Chỉ nhìn tấm thiệp trong tay, liếc nhìn cô ấy nói: "Yêu đương mà hôn phải xin lỗi sao?"
Châu Châu lập tức mắc kẹt.
Cô ấy trừng mắt nhìn Nhan Thu Chỉ: "Vậy ….đây là…. Có ý gì chứ?"
Nhan Thu Chỉ hừ lạnh một tiếng: "Đây có ý là thần tượng của em không phải người."
Châu Châu: "……"
Tại sao cô ấy lại nghe không hiểu chứ?
Nhan Thu Chỉ không quan tâm đến câu hỏi của Châu Châu, đá người đi ra ngoài.
Người vừa đi, điện thoại di động của cô rung lên, có lẽ là phát hiện Wechat bị chặn rồi, Trần Lục Nam gửi cho cô một tin nhắn.
Trần Lục Nam: (Nhận được hoa chưa?)
Nhan Thu Chỉ: (Biết rõ còn hỏi.)
Trần Lục Nam: (Vẫn tức giận sao?)
Nhan Thu Chỉ không biết lúc này đang nghĩ gì, trực tiếp trả lời một câu: (Lời xin lỗi này của anh Trần, không thể hiện chút thành ý nào.)
Sau khi gửi tin nhắn xong, Nhan Thu Chỉ mang điện thoại đi sạc, tháo trang sức nghỉ ngơi.
Nhan Thu Chỉ có chút mệt, đôi mắt không thể cầm cự được nữa.
Nhan Thu Chỉ vừa ngủ, đã ngủ thẳng đến khi chuông đồng hồ báo thức reo lên.
Tám giờ phát trực tiếp, cô cài đặt đồng hồ báo thức lúc bảy giờ
Ngay khi đồng hồ báo thức vang lên, Nhan Thu Chỉ nhanh chóng đứng dậy, nhắn tin cho Châu Châu bảo cô ấy lên, sau khi làm xong, Nhan Thu Chỉ thức dậy tắm rửa, đang phân vân không biết có nên trang điểm hay không, trong khi phân vân, cô cũng đắp mặt nạ trước.
Vừa mới đắp lên, chuông cửa vang lên.
Nhan Thu Chỉ nghĩ về lời dặn dò của mình với Châu Châu, cô trực tiếp đi qua mở cửa.
Ngay khi cửa vừa mở, Nhan Thu Chỉ đã quay người lại.
"Châu Châu, em giúp chị thu dọn đống đồ sau lưng chị với, lát nữa phát trực tiếp ở chỗ đó khá tốt."
Nhan Thu Chỉ thấp giọng hỏi.
Sau khi hỏi xong, sau lưng một lúc lâu sau cũng không có phản hồi.
Cô ngạc nhiên quay đầu lại: "Châu Châu, tại sao em…" Nói được nửa câu, phần còn lại của Nhan Thu Chỉ đã mắc kẹt trong cổ họng.
Cô thẫn thờ nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, nghi ngờ mình bị ảo giác.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, Trần Lục Nam vẫn khoác trên tay một chiếc áo gió, bên trong mặc áo sơ mi đen và quần tây đen, trông anh tuấn tuấn tú, tuy rằng trên mặt có chút mệt mỏi, nhưng vẫn là đẹp trai.
Loại khí chất trên người anh hoàn toàn khiến người ta không thể bỏ qua.
Lúc này người đang đứng ở cửa, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô.
Nhan Thu Chỉ há hốc mồm, kinh ngạc nhìn anh: "…..Tại sao anh lại ở đây?"
Trần Lục Nam dừng một chút, vươn tay đóng cửa phòng, trầm giọng nói: "Ừm."
Nhan Thu Chỉ nhướng mày: "Hả?"
Trần Lục Nam trầm thấp cười, nhìn mặt nạ trên mặt cô, ghé vào lỗ tai cô nói: "Anh tự mình đến xin lỗi, có thể tha thứ cho anh không?"
Em nói anh tặng hoa không đủ thành ý, vậy anh tự mình đến gặp trực tiếp vậy.
Danh Sách Chương: