Nhan Thu Chỉ: "..."
Trần Lục Nam: "..."
Hai người bọn họ chợt nhớ ra cách đây một năm họ đã đưa Tiểu Tinh Tinh đến sở thú để xem các loài động vật, Tiểu Tinh Tinh rất thích những con vật đó, cô ấy rất thích voi, và một vài con vật khác, nhưng con bé lại không hề thích khỉ đột.
Lúc vừa nhìn thấy sau lại còn nghe đến tên, Tiểu Tinh Tinh đã khóc, ôm lấy cổ của Nhan Thu Chỉ mà khóc, nói: "Mẹ, tại sao con vật xấu xí này lại trùng tên với con."
Vào lúc đó đó, trên đầu của cả Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam đều bị bao phủ bởi những vạch đen.
Trần Lục Nam kiên nhẫn giải thích với Tiểu Tinh Tinh nhưng tất cả đều vô ích.
Cuối cùng, họ chỉ có thể bỏ qua con khỉ đột rồi nhanh chóng đưa con bé đi xem con nai, lú đó con bé mới trở nên vui vẻ trở lại.
Nhưng điều mà Nhan Thu Chỉ không hiểu là cô vẫn nhớ những gì đã xảy ra từ một năm trước.
Trong lúc nhất thời, Nhan Thu Chỉ thực sự không biết phải nói gì.
Cô và Trần Lục Nam im lặng nhìn nhau, Trần Lục Nam ho khan một tiếng, hắng giọng nói: "Tiểu Tinh Tinh của chúng ta không khóc nữa nào."
Anh đưa tay xoa đầu Tiểu Tinh Tinh, nhẹ nhàng nói: "Mẹ chỉ nói dối con thôi, Tiểu Tinh Tinh của chúng ta sẽ không biến thành khỉ đột đâu.”
“Thật không ạ?”
Lông mi của Tiểu Tinh Tinh vẫn đang còn đẫm lệ.
Trần Lục Nam gật đầu, hôn lên má con bé rồi dỗ dành: "Tất nhiên, Tiểu Tinh Tinh bé bỏng của chúng ta không tin những gì cha nói sao?"
Tiểu Tinh Tinh nhìn Trần Lục Nam một lúc lâu, rồi mới giang hai tay ra nói: “Con tin tưởng cha, con muốn ôm cha một cái.”
Trần Lục Nam không cử động.
Tiểu Tinh Tinh tiếp tục nói: “Cha, con thấy hơi sợ.”
Trần Lục Nam bật cười, dùng một tay ôm con bé lên: “Được rồi.”
Nhan Thu Chỉ nhìn hai cha con nhà này liền cảm thấy vô cùng bất lực.
Cuối cùng sau khi đi dạo hết toàn bộ siêu thị, Tiểu Tinh Tinh chưa bao giờ rời xa khỏi vòng tay của Trần Lục Nam.
Nhan Thu Chỉ vô cùng hoài nghi Tiểu Tinh Tinh có phải là kẻ xấu hay không, con bé không chỉ muốn ôm một cái mà là ôm đi hết cả đoạn đường.
Sau khi về đến nhà, Nhan Thu Chỉ và Tiểu Tinh Tinh đều nằm trên ghế sofa để nghỉ ngơi.
Cô làm bất kì tư thế nào, Tiểu Tinh Tinh sẽ làm theo tư thế đấy. Cho dù làm cái gì đều sẽ làm theo, Nhan Thu Chỉ muốn uống nước thì con bé cũng muốn, Nhan Thu Chỉ muốn đọc sách, thì con bé cũng muốn đọc sách.
Cố tình lại còn xem không hiểu.
Cuối cùng, còn quấy rầy Nhan Thu Chỉ bắt kể chuyện lúc trước cho con bé nghe.
Nhan Thu Chỉ từ chối thì con bé lại làm nũng.
Cuối cùng cả một ngày, Nhan Thu Chỉ bị con bé hành xác không hề nhẹ.
Nuôi con thật sự là một nỗi đau cũng là một niềm vui.
Lúc trời chạng vạng tối, Quý Thanh Ảnh và những người khác đến.
Tiểu Tinh Tinh có cái miệng ngọt ngào, gọi tên từng rồi tặng cho từng người một cái hôn, có thể nói là một con người ấm áp .
Thẩm Mộ Tinh đem Tiểu Tinh Tinh nhấc lên, vội vàng nói: “Tôi chỉ yêu Tiểu Tinh Tinh.”
Cô nói: “Con của tớ thực sự rất phiền phức.”
Cô ấy và Khương Thần đã kết hôn và có một đứa con một tuổi.
Quý Thanh Ảnh tỏ vẻ đồng ý: “Đúng vậy, con trai thực sự phiền phức quá.”
Nhan Thu Chỉ bật cười, cong môi nói: “Cho nên các người mới chưa có con?”
Hướng Nguyệt Minh rất nghiêm túc trả lời: "Có Tiểu Tinh Tinh là đủ rồi, ngoài ra không cần những thứ khác."
Nhan Thu Chỉ: "..."
Không biết những đứa trẻ khác đó khi nghe nói vậy có cảm thấy buồn này không.
Nói chung, Tiểu Tinh Tinh chính là một tập hợp của hàng nghìn thú cưng, không ai có thể lay chuyển được vị trí công chúa nhỏ của con bé.
Thẩm Mộ Tình trêu chọc cô, gần như là ước gì được nấy.
Khi đến giờ ăn tối, Khương Thần và những người khác cuối cùng cũng đến.
Thật tuyệt vời, mọi người đều không mang theo trẻ nhỏ, chỉ có mỗi mình Tiểu Tinh Tinh, một đứa trẻ ba tuổi, dỗ dành mọi người khiến tất cả đều có tâm trạng vui vẻ hết một đêm nhưng lại quá nhanh chóng.
Lúc tàn cuộc, Nhan Thu Chỉ gục ở trên ghế sô pha, nhìn Tiểu Tinh Tinh đang dọn bàn cùng cha và nói: "Tinh Tinh bé bỏng của chúng ta ... thực sự là một đứa con mà ông trời ban tặng. "
Trần Lục Nam nhướng mày: " Hình dung như thế này có chính xác không? "
Nhan Thu Chỉ nghĩ ngợi:" Chắc là vậy? "
Cô nói: "Trong tương lai, khi Tiểu Tinh Tinh lớn lên, làm công việc kinh doanh sẽ rất tốt."
Trần Lục Nam: "..."
Điều cô nói cũng có điểm đúng.
Tiểu Tinh Tinh biết cách ăn nói, tiếng xì hơi cầu vồng còn thổi rất to và thậm chí còn biết quan sát vẻ mặt của người khác đoán ra suy nghĩ, là một vị quan nhỏ không có gì để nghi ngờ.
Tiểu Tinh Tinh nghe không hiểu cuộc trò chuyện giữa bố và mẹ mình, con bé chỉ cảm thấy mẹ đang khen mình thì mỉm cười ngọt ngào với Nhan Thu Chỉ
“Mẹ ơi, mẹ mệt có phải không?”
“Đúng vậy.”
Nhan Thu Chỉ nhìn cô: “Con muốn xoa bóp cho mẹ sao? "
" Đúng rồi ạ, đúng rồi ạ. "
Tiểu Tinh Tinh trườn lên người cô, nằm đè lên người cô.
Nhan Thu Chỉ: "..."
"Tiểu Tinh Tinh, mát xa không phải là như thế này!"
Tiểu Tinh Tinh trả lời với vẻ mặt vô tội: "Nhưng lần trước con thấy cha mát xa cho mẹ như thế này mà. "
" ...? "
Không tính toán với trẻ con không hiểu chuyện.
Tiểu Tinh Tinh không phải chịu bất kỳ thương tổn nào từ chuyện đấy, nhưng đêm đó Trần Lục Nam đã ngủ trên ghế sofa.
Anh thậm chí còn không ngủ trong phòng làm việc.
Khi dì giúp việc đến nấu ăn cho họ vào buổi sáng, bà ấy cũng vừa lúc nhìn thấy Trần Lục Nam vừa mới thức dậy.
Bà ấy mở miệng muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng là đứng đó có chút xấu hổ.
Nhưng Trần Lục Nam thì ngược lại, anh tỏ ra tự nhiên, gật đầu và nói: "Dì đến sớm.”
Bà ấy đã chăm sóc bọn họ mấy năm rồi nên cũng đã hiểu được bọn họ vài phần, bà ấy nhìn Trần Lục Nam như vậy rồi cười hỏi: "Sao lại ngủ trên sô pha, tối hôm qua lại về muộn sao?"
Trần Lục Nam gật đầu trả lời: “Vâng.”
Anh cầm chăn trên ghế sô pha lên, đưa tay xoa tóc rồi bước lên lầu, để lại một câu: “Dì à, người đừng vội. "
Dì giúp việc không thể nhịn được cười khi nhìn bóng lưng của anh lúc đang đi lên lầu.
Trên thực tế, bà ấy có thể biết tại sao.
Lúc đầu, khi mới đến nhà Trần Lục Nam làm việc, chỉ nói về ba bữa một ngày, cộng thêm việc dọn dẹp, đôi khi còn không cần nấu ăn.
Nhiệm vụ không khó hơn nữa tiền lương lại cao.
Nhưng có một việc chắc chắn phải làm đó chính là phải giữ bí mật. Bọn họ đều là người của công chúng và cũng không muốn bất cứ điều gì về họ bị lộ ra ngoài.
Dì cũng là một người lớn tuổi, nên đương nhiên bà ấy sẽ không làm những chuyện như vậy.
Nhưng khi gia đình biết bà ấy làm việc cho Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ đều cảm thấy lo lắng, mọi người đều nói nghệ sĩ tính tình khó chiều hầu hạ rất cực khổ, sợ rằng bà ấy sẽ phải bị tổn thương.
Nhưng sự thật đã chứng minh đây là cặp vợ chồng có tình cảm bền chặt nhất.
Bọn họ hiếm khi cãi nhau, chứ đừng nói đến việc nhằm vào một người dì như bà ấy. Họ thậm chí còn chuẩn bị phong bì đỏ và quà trong dịp Tết. Về mặt này, họ thật sự đã làm rất tốt.
Về mối quan hệ giữa hai người, dì cũng đã nhìn thấy.
Người mà bên ngoài ai cũng thích và ngưỡng mộ thầy Trần, thực chất là một người bị vợ quản lý nghiêm khắc, lại thường bị vợ trừng phạt bằng cách ngủ trên ghế sofa.
Nghĩ đến đó, dì mỉm cười lắc đầu, sau đó thu dọn phòng khách và dọn dẹp nhà bếp cho đâu vào đấy rồi mới làm bữa sáng cho họ.
………
*
Khi Trần Lục Nam trở về phòng, Nhan Thu Chỉ kỳ thật không hề khóa cửa.
Anh đưa tay ra vặn mở cửa.
Anh nhướng mày, nhưng thật ra không hề cảm thấy tức giận.
Tối hôm qua, thật sự đã khiến cho Nhan Thu Chỉ cảm thấy khó chịu, nên chuyện cô tức giận là điều bình thường.
Nghĩ ngợi một lúc, Trần Lục Nam sờ sờ chóp mũi và nhẹ nhàng bước vào.
Ngay khi anh bước vào, còn chưa cúi lưng đặt chăn xuống, Nhan Thu Chỉ đã mở mắt ra.
Cô đưa tay dụi mắt, mơ hồ hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Trần Lục Nam ngẩn ra, nhìn xuống cô: “Đánh thức em à? "
Nhan Thu Chỉ " hả" một tiếng rồi nói: " Không có. "
Cô thực sự không thể ngủ ngon suốt đêm, lúc còn đi làm vẫn thường rất tốt nhưng khi ở nhà nếu Trần Lục Nam không ở bên cạnh thì cô rất khó có thể ngủ ngon.
Trần Lục Nam dường như hiểu lí do tại sao, sau khi đặt chăn xuống, anh xốc chăn lên rồi leo lên giường.
Anh duỗi tay ra, một tay đem người ôm vào lòng, rồi lại vươn tay vỗ nhẹ vào lưng cô và dỗ dành: "Em ngủ tiếp đi."
Nhan Thu Chỉ nhắm mắt lại, cũng không đẩy người ra xa.
Cô trả lời, thấp giọng hỏi: "Dì đã tới chưa?"
"Rồi."
Trần Lục Nam nói: "Không cần phải lo, dì ấy sẽ mang đồ ăn cho Tiểu Tinh Tinh. "
" Ừm. "
Nhan Thu Chỉ thực sự không định bận tâm, về vấn đề này cô cảm thấy tương đối yên tâm. Ngửi thấy mùi quen thuộc của người bên cạnh, cô dụi dụi, nhắm mắt yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Trần Lục Nam cũng đã ngủ theo cô.
Về phần Tiểu Tinh Tinh, bọn họ không lo sẽ không có ai chăm sóc, nói chung là nếu bọn họ không dậy thì, dì sẽ lo việc giặt giũ, ăn uống hàng ngày cho Tiểu Tinh Tinh.
Nhan Thu Chỉ ngủ một giấc đến hơn mười giờ, lúc mà cô tỉnh dậy trong phòng chỉ còn lại mỗi một mình cô.
Rèm cửa được kéo chặt và không có ánh sáng lọt vào.
Cô liếc nhìn thời gian, lúc này mới từ từ đứng dậy.
Khi Nhan Thu Chỉ đi xuống cầu thang, Trần Lục Nam đang ở trong vườn hoa với Tiểu Tinh Tinh.
Ngay sau khi Tiểu Tinh Tinh ra đời không lâu, bọn họ đã chuyển đến một ngôi nhà khác, nơi này lớn hơn và môi trường tương đối tốt, chủ yếu là vì có một trường mẫu giáo khá tốt, thuận tiện cho việc học của Tiểu Tinh Tinh.
Ngôi nhà mới trồng rất nhiều hoa, còn có ngôi nhà kính trồng hoa và nhà pha lê mà Nhan Thu Chỉ thích, rất rất là đẹp.
Cô đứng ở cửa sổ kính suốt gần đất quan sát một lúc, nhìn hai cha con tung tăng trong sân.
Tiểu Tinh Tinh vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, con bé vội vàng la lên đầy phấn khích: “Mẹ, mẹ đã dậy rồi.”
“Ừm.”
Nha Thu Chỉ liếc mắt nhìn con bé hỏi: “Con đang làm gì vậy?”
Tiểu Tinh Tinh tủm tỉm cười nói: “Cha nói rằng cha và con hái hoa tặng mẹ đấy.”
Con bé vẫy vẫy tay với Nhan Thu Chỉ: “Mẹ, mẹ có muốn đến xem không?”
“Được nha.”
Nhan Thu Chỉ mỉm cười.
Lúc Nhan Thu Chỉ tới, Tiểu Tinh Tinh và Trần Lục Nam vừa hái hoa xuống và chuẩn bị gói chúng lại.
Cô rũ mắt nhìn xuống, vỗ vai Trần Lục Nam và cười hỏi: "Như thế nào, muốn được em tha thứ sao?"
Trần Lục Nam ngước mắt nhìn cô :"Em có thể tha thứ cho anh không? "
Nhan Thu Chỉ khịt mũi và suy nghĩ một lúc, sau đó cười: "Có thể, tùy thuộc vào cách mà anh đóng gói nó."
Trần Lục Nam khẽ nhếch khóe môi trả lời: “Được rồi.”
Không lâu sau, một bó hoa được đóng gói rất đẹp xuất hiện trước mặt Nhan Thu Chỉ.
Cô nhìn hai khuôn mặt có nhiều điểm giống nhau trước mặt và âm thầm cong môi: “Cảm ơn.”
Cô nói: “Thật xinh đẹp.”
Tiểu Tinh Tinh ngước nhìn cô: “Mẹ có thích không?”
“Mẹ thích nó.”
Nhan Thu Chỉ cúi đầu xuống ngửi bó hoa và nói một cách hết sức chân thành: “Thật sự, rất rất thích nó.”
Tiểu Tinh Tinh vỗ tay: “Cha thật là tuyệt vời.”
Trần Lục Nam đưa tay ra xoa xoa đầu con bé.
Ánh sáng mặt trời từ trên cao đổ xuống vào người của bọn họ, thực sự tự nhiên và ấm áp.
Vào ngày hôm đó, người hâm mộ đã lâu không thấy thần tượng đăng bài trên Weibo lại nhận được một bó hoa.
@Nhan Thu ChỉV: Tôi rất thích [ảnh chụp].
Ngay khi bài đăng trên Weibo này xuất hiện, người hâm mộ không cần phải đoán mò mà có thể trực tiếp đưa ra câu trả lời.
[Tôi ở đây để trả lời câu hỏi!! Tôi đoán mò rằng là của thầy Trần. ]
[Chị em ở lầu trên không cần phải đoán mò một cách mù quáng được chứ? Đây là do thầy Trần làm đấy! ]
[Wow wow wow tại sao sau khi kết hôn nhiều năm rồi mà các người vẫn rất ngọt ngào như vậy? ]
[Niềm vui nhỏ trong cuộc sống, thầy Trần lãng mạn quá đi thôi. ]
[A a a a hi vọng hai người mỗi ngày đều chia sẻ hình ảnh này, các ngươi chia sẻ nhiều một chút đi! ]
[Thu Chỉ mau đăng tiếp đi. ]
[Woo woo woo tôi muốn nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh, nhưng tôi phải đợi vài năm nữa mới có thể nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh mới, thật quá khó để có thể nhìn! ]
Nhan Thu Chỉ cảm thấy buồn cười khi đọc những dòng bình luận.
Cô cong mi mắt mà đọc, niềm hạnh phúc trên khuôn mặt cô hoàn toàn được thể hiện rõ và dễ dàng nhận thấy được.
Cô duỗi tay ra chọc chọc vào Tiểu Tinh Tinh đang ngồi xổm bên cạnh mình và nhẹ nhàng nói: "Tiểu Tinh Tinh".
"Dạ vâng."
Tiểu Tinh Tinh vui vẻ trả lời.
Nhan Thu Chỉ rũ mắt nhìn xuống con bé rồi thì thầm: "Rất nhiều anh chị em, cô chú và bác gái thích con đấy, con biết không?"
Tiểu Tinh Tinh có thể hiểu được, con bé gật đầu nghiêm túc: "Mẹ ơi con biết, cha đã nói điều đó với con từ trước rồi ạ. "
Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ cảm thấy rất tò mò.
Cô nhướng mày và hỏi: "Cha đã nói với con như thế nào?"
Tiểu Tinh Tinh nghiêng đầu suy nghĩ về chuyện đó: "Cha đã nói với con rằng có rất nhiều anh trai và chị gái yêu mến con. Bảo con sau này đi ra ngoài nếu gặp phải anh chị em gọi tên con lên thì đừng sợ, hãy chào hỏi lịch sự và cố gắng đừng để bị họ đe dọa. "
Con bé nói: "Sự nhiệt tình của họ là vì họ thích con."
Từ khi quyết định ghi hình cho chương trình tạp kỹ này, cả hai đã cân nhắc rất kỹ về nhiều khía cạnh.
Bọn họ tự tin rằng mình có thể bảo vệ tốt cho Tiểu Tinh Tinh, nhưng họ cũng sợ gặp phải bất trắc, điều mà Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam thậm chí đã bàn luận từ rất lâu.
Điều cô không ngờ tới là Trần Lục Nam lại nói chuyện này với Tiểu Tinh Tinh sớm như vậy.
Trên thực tế, hầu hết người hâm mộ đều rất lý trí, chỉ là một số người sẽ bộc lộ sự yêu thích của bản thân một cách điên cuồng, nhưng họ cũng sợ có sự cố ngoài ý muốn.
Điều khiến Nhan Thu Chỉ cảm thấy cảm động chính là người đàn ông có vẻ thờ ơ, lạnh nhạt này, trên thực tế lại dịu dàng hơn bất cứ người nào khác. Ngay cả trong những việc như thế này, anh vẫn luôn nghĩ về những điều tốt đẹp nhất và sử dụng lòng tốt của mình để tìm hiểu trái tim của mọi người.
Sau khi Tiểu Tinh Tinh nói xong, Nhan Thu Chỉ im lặng một lúc lâu.
Con bé thấy khó hiểu vì vậy đã nhìn lên Nhan Thu Chỉ và chớp mắt: "Mẹ, sao mẹ không nói chuyện?"
Con bé buồn rầu nói: "Có phải là Tiểu Tinh Tinh đã nói điều gì sai phải không?"
" Không phải đâu. "
Nhan Thu Chỉ hít một hơi thật sâu rồi ôm Tiểu Tinh Tinh vào trong ngực của mình: "Cha nói đúng , nhưng cha đã quên một chút. "
Tiểu Tinh Tinh chớp mắt.
Nhan Thu Chỉ hôn lên má con bé rồi bảo: "Những anh trai và chị gái đó khẳng định là rất thích con, nhưng Tiểu Tinh Tinh của chúng ta cũng phải đề phòng người lạ, con hiểu chứ? Cho dù các anh trai và chị gái đó thích con, con cũng không thể nhận đồ vật mà những người đó cho con, mẹ đã từng nói với con rằng không được nhận đồ từ tay của người lạ rồi, đúng chứ? "
Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn gật đầu, ôm cổ cô đáp lời : "Mẹ ơi, con biết rồi"
Nhan Thu Chỉ nhìn đứa trẻ ấm áp trên tay, yên tâm cười.
“Chà, Tiểu Tinh Tinh của chúng ta thực sự rất thông minh.”
Tiểu Tinh Tinh được Nhan Thu Chỉ khen ngợi đã có cơ hội xin hai chiếc bánh Macaron.
Vì Tiểu Tinh Tinh thích ăn nên Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam đã trở thành những người cha người mẹ có thể tự làm bánh Macaron.
Để ngăn Tiểu Tinh Tinh ăn vào quá nhiều đường, cả hai đã tự tay làm cho con bé.
Tất nhiên, chỉ có thể được phép ăn hai cái bánh trong một ngày.
Nhưng hai cái đối với Tiểu Tinh Tinh đã là một phần thưởng rất to lớn rồi.
*
Ngay khi giai đoạn hai của chương trình tạp kỹ được phát sóng, Tiểu Tinh Tinh đã nhanh chóng nổi lên.
Con bé dễ thương lại hiểu chuyện, có đôi lúc sẽ còn tùy hứng, nhưng lại không khiến mọi người cảm thấy phiền phức, chính bởi vì con bé quá dễ thương mới khiến mọi người sẽ dễ dàng mềm lòng khi họ nhìn thấy con bé.
Còn việc mỗi lần mà con bé muốn ăn chiếc bánh Macaron khiến khán giả dở khóc dở cười.
Con bé luôn có nhiều cách để thuyết phục Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam cho con bé có cơ hội để phá lệ một lần.
Sau khi hai tập được phát sóng, một số cư dân mạng đã thành lập câu lạc bộ ủng hộ con bé, tất nhiên, Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam không đồng ý, nhưng nếu cư dân mạng muốn làm điều đó, cả hai đều không thể làm bất cứ điều gì để ngăn cản.
Bọn họ sẽ không can thiệp quá nhiều hoặc thể hiện sự ủng hộ hay bất cứ điều gì.
Nhan Thu Chỉ nhìn vào sự nổi tiếng trên mạng xã hội, nhưng không có phản ứng gì đặc biệt.
Điều cô lo lắng bây giờ không phải là chương trình tạp kỹ, mà là trường mẫu giáo của Tiểu Tinh Tinh sẽ bắt đầu sau khi tập thứ hai của chương trình tạp kỹ được phát sóng.
Nhan Thu Chỉ và Tiểu Tinh Tinh đã tìm cho con bé một trường học tốt và đã tiến hành nhập học.
Nhưng đến lúc mà con bé đi học, lại có điều không nỡ.
Đêm trước khi đi học mẫu giáo, Trần Lục Nam dỗ Tiểu Tinh Tinh ngủ trước rồi mới trở về phòng.
Sau khi nằm xuống, Nhan Thu Chỉ vẫn mãi không thể ngủ được.
Cô nằm trong lòng của Trần Lục Nam lăn qua lăn lại, rất lo lắng.
"Chồng à".
"Ừm".
Trần Lục Nam nhướng mày, cúi đầu hôn cô: "Có chuyện gì vậy?"
Nhan Thu Chỉ rất hiếm khi gọi "chồng à", thường thì khi có việc gì cần sự giúp đỡ của Trần Lục Nam hoặc là lúc cô ở trên giường muốn làm nũng với anh thì mới gọi.
Cho nên ngay khi cái tên kia được xướng lên, Trần Lục Nam ngay lập tức có phản ứng.
Nhan Thu Chỉ mở mắt ra nhìn anh: "Anh có nghĩ chúng ta nên đợi một năm sau mới gửi Tiểu Tinh Tinh đến trường mẫu giáo không?"
Trần Lục Nam: "..."
Anh không biết nên cười hay nên khóc, nhéo vào mặt cô hỏi: “Em cảm thấy lo lắng sao?”
“Ừm.”
Nhan Thu Chỉ liếc nhìn anh: "Chẳng lẽ anh không cảm thấy lo lắng sao?"
Trần Lục Nam gật đầu: "Không sao đâu."
Anh nói: "Chúng ta đã kiểm tra giáo viên mẫu giáo và môi trường ở đó rồi, vì vậy không có gì phải lo lắng. "
" Nhưng còn các bạn cùng lớp. "
Nhan Thu Chỉ nói:" Em lo lắng rằng con bé và các bạn cùng lớp sẽ không hòa thuận với nhau. "
" Sẽ không sao đâu. "
Trần Lục Nam thấp giọng nói tiếp: " Em phải tin tưởng đứa con của chúng ta. "
Nhan Thu Chỉ cũng muốn tin điều đó, con cái đi xa phận làm mẹ không thể không lo lắng lời này tóm lại cũng không sai.
Mặc dù Tiểu Tinh Tinh không đi đâu cả, con bé chỉ đang đi học mẫu giáo, nhưng cô lại thấy lo lắng, không biết liệu Tiểu tinh Tinh có thể thích nghi với giáo viên không, liệu bé có thể giao tiếp thân thiện với các bạn cùng lớp hay không và liệu bé có thể ăn trưa theo đúng quy định ở nhà trẻ hay không, liệu con bé thể thích nghi với môi trường, học tập và nghỉ ngơi ở đó hay không.
Phận làm cha mẹ, về chuyện này tất cả đều giống với nhau.
Cô cũng lo lắng rằng không biết liệu Tiểu Tinh Tinh có buồn không nếu một ngày không gặp mình và Trần Lục Nam, liệu con bé có khóc không, hay là con bé có suy nghĩ bị bỏ rơi hay không.
Những câu hỏi này là tất cả những câu hỏi mà cô tự hỏi chính bản thân mình.
Nhan Thu Chỉ nghĩ về nó, yếu ớt thở dài.
"Em cũng đã nghĩ về điều đó, nhưng chính mình lại không thể làm được."
Trần Lục Nam hôn lên má cô: "Em lo lắng như vậy sao?"
"Ừm."
Nhan Thu Chỉ liếc nhìn anh: "Anh không lo lắng về điều đó sao?"
Trần Lục Nam bật cười.
“Muộn lắm rồi, đi ngủ sớm đi.”
“Không được, em không ngủ được.”
Trần Lục Nam nhướng mày, giọng nói trầm thấp vang lên: "Không ngủ được sao?"
"Đúng vậy."
Nhan Thu Chỉ không nhận thấy sự nguy hiểm trong lời nói của anh, lẩm bẩm trong miệng: "Em không giống với anh, một chút cũng không quan tâm đến Tiểu Tinh Tinh. "
Khi cô đang nói chuyện, Trần Lục Nam đột nhiên cúi đầu hôn cô, chặn cái miệng nhỏ của cô lại.
Nhan Thu Chỉ gằn giọng, cố gắng đẩy người đó ra.
Trần Lục Nam rất táo bạo, da mặt dày đến đỉnh điểm nói: "Nếu không thể ngủ được thì chúng ta hãy làm điều gì đó có ý nghĩa."
...
Nhan Thu Chỉ hoàn toàn không thể chịu đựng được sự khiêu khích của anh, cô chưa bao giờ có bất kỳ sự phản kháng nào với Trần Lục Nam, không lâu sau, cô cũng đã chìm vào thế giới mà anh tạo ra.
Phập phồng phập phồng, căn bản không còn trí óc để nghĩ đến việc Tiểu Tinh Tinh sẽ đi học.
Khi dừng lại vào lúc nửa đêm, Nhan Thu Chỉ đã mệt đến mức không thể mở mắt.
Sau khi Trần Lục Nam ôm cô bước ra khỏi phòng tắm, đặt cô lên gối thì đã ngủ rồi
Đến sáng hôm sau, Nhan Thu Chỉ vẫn bị Tiểu Tinh Tinh đánh thức.
Ngày đầu tiên đi học của Tiểu Tinh Tinh, với tư cách là bậc phụ huynh muốn đi cùng cũng là điều bình thường.
Cả hai đưa Tiểu Tinh Tinh đến trường và trao đổi hai câu với giáo viên.
Tiểu Tinh Tinh nhảy cẫng lên với chiếc cặp mới yêu thích trên lưng, lại còn vẫy tay chào tạm biệt cô bé một cách rất vui vẻ.
Trong lúc nhất thời, Nhan Thu Chỉ vẫn có một chút buồn.
Cô lưu luyến không nỡ rời xa như vậy, Tiểu Tinh Tinh thì hay rồi, vui vẻ, thoải mái và dứt khoát mà rời xa cô.
Con nhóc không có lương tâm.
Nhan Thu Chỉ buồn bực, không vui nhìn Trần Lục Nam: "Tại sao Tiểu Tinh Tinh lại không khóc."
Trần Lục Nam: "..."
Anh bất lực mỉm cười: "Em vẫn muốn con bé khóc sao?"
Nhan Thu Chỉ bĩu môi: "Con bé cũng không hề biểu hiện một chút muốn ở lại."
Trần Lục Nam hướng tầm mắt nhìn về phía bóng lưng đang ngày càng xa bọn họ, cười nói: “Đúng vậy."
Anh cũng khá xúc động: "Tiểu Tinh Tinh của chúng ta đã lớn rồi."
Nhan Thu Chỉ im lặng một lúc, nghe cuộc trò chuyện giữa những đứa trẻ đang khóc và la hét rằng chúng không muốn rời xa cha mẹ với cha mẹ của chúng từ những gia đình khác, trong lòng tràn đầy xúc động.
Có phải là con gái của bọn họ trưởng thành quá sớm hay không?
Cô nhìn sang gia đình bên cạnh đầy hâm mộ.
“Đi thôi.”
Trần Lục Nam nói: “Về nhà đi.”
Nhan Thu Chỉ không cử động.
Hai người im lặng nhìn nhau trong hai giây, đột nhiên cách đó không xa vang lên một giọng nói quen thuộc của một đứa trẻ.
Chính là Tiểu Tinh Tinh từ bên trong chạy ra, con bé đứng bên trong lan can trường cùng với giáo viên.
“Mẹ ơi.”
Đôi mắt của Nhan Thu Chỉ sáng lên ngay lập tức.
Tiểu Tinh Tinh ngước nhìn hai người họ: "Cha mẹ ơi, con đi học rồi, chiều nay hai người đến đón con nhé?"
Nhan Thu Chỉ mỉm cười.
Cô gật đầu, kìm nén cảm xúc dâng trào: "Được thôi."
Cô luồn qua cửa sắt lan can của nhà trẻ, duỗi tay xoa đầu Tiểu Tinh Tinh rồi thấp giọng hứa: " Cha mẹ sẽ đến đón Tiểu Tinh Tinh đúng giờ."
Cô nói: "Tiểu Tinh Tinh hiện tại hãy yên tâm trở về nhà trẻ học đi nhé.”
Tiểu Tinh Tinh gật đầu: "Dạ vâng ạ."
Con bé ngửa đầu nhìn hai người họ: "Vậy thì chào cha mẹ con vào lớp nhé, Tiểu Tinh Tinh đợi hai người."
Trần Lục Nam cũng rất xúc động.
Giọng nói của anh cũng trở nên khàn hơn một chút, thấp giọng nói: “Được rồi, hẹn gặp lại vào buổi chiều.”
Tiểu Tinh Tinh đã được giáo viên đưa đi.
Khi con bé rời đi còn không quên quay lại vẫy tay với hai người họ với nụ cười trên môi. Nụ cười đó khiến Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam yên tâm, nhưng lại có chút chua xót .
Đứa con bé bỏng của họ thật ấm áp.
Sau khi vào trong xe, Nhan Thu Chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu, không thúc giục Trần Lục Nam rời đi.
Thành thật mà nói, bây giờ Nhan Thu Chỉ không biết diễn tả tâm trạng của mình như thế nào, cô chỉ cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng. Mặc dù đã tốn rất nhiều tâm sức và sức lực để chăm sóc Tiểu Tinh Tinh, nhưng mỗi khi nhìn thấy hành động ấm lòng của con bé, Nhan Thu Chỉ liền cảm thấy tất cả mọi chuyện cô luôn rất sẵn lòng và vui vẻ đón nhận.
Sau một lúc lâu, Trần Lục Nam đã duỗi tay ra rồi ôm lấy cô: “Cảm ơn.”
Cảm ơn vì đã mang đến cho chúng ta một đứa bé như vậy.
Danh Sách Chương: