Đêm đó, chương trình tạp kỹ bùng nổ lớn.
Kỳ cuối cùng kết thúc, tỉ lệ xem cao đến mức đột phá kỷ lục trước kia, đến ngày hôm sau, còn có người lặp đi lặp lại xem lại cuộc phỏng vấn của hai người.
Không ít cư dân mạng còn không tin lắm bọn họ thật sự ở bên nhau, đột nhiên liền bằng lòng tin tưởng.
Hai người thực sự ở bên nhau.
Ánh mắt của bọn họ khi nói đến đối phương, quá dịu dàng quá thâm tình.
Giữa họ là tình yêu đích thực.
Đoạn clip bị lấy ra bàn tán mất mấy ngày, vài ngày sau, sức nóng của hai người cũng dần dần giảm xuống.
Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam không lộ diện gì nữa, bọn họ vẫn luôn cắm rễ quay phim trong đoàn làm phim.
Cần cù siêng năng, về cơ bản mỗi ngày đều đấu tranh với vai diễn của mình.
Mỗi người đều rất bận rộn, nhưng loại bận rộn này lại làm cho người ta cảm thấy phong phú, Nhan Thu Chỉ rất thích thời gian và năm tháng như vậy.
Bộ phim được quay hơn bốn tháng, gián tiếp đi qua rất nhiều nơi, cũng hiểu được rất nhiều điều khác nhau.
Cuối cùng lúc đóng máy, cả người Nhan Thu Chỉ khóc sưng cả hai mắt, câu chuyện này thật sự quá ngược đãi, yêu ghét và hận thù, thù nhà hận nước vân vân, mỗi một điểm, đều sẽ khiến cho người ta rơi lệ.
Cô ngồi xổm trên mặt đất khóc không thể kiềm chế được, Trần Lục Nam từ bên kia đi tới, ôm người vào trong ngực.
Anh nhẹ nhàng dỗ dành, trấn an cảm xúc của cô.
Một khoảng thời gian sau, Nhan Thu Chỉ đều có chút cử chỉ điên rồ. Cô giống như nhập vào trong kịch bản không có cách nào thoát ra vậy.
Sau khi bộ phim đóng máy, Trần Lục Nam bảo chị Manh không sắp xếp công việc cho cô, đưa cô ra nước ngoài nghỉ phép hơn nửa tháng, sau khi về nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian, Nhan Thu Chỉ mới dần dần chuyển biến tốt lên.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Từ sau khi Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam công khai tình cảm, mối quan hệ vẫn luôn bị trói buộc với nhau.
Sau khi nghỉ ngơi một thời gian, Nhan Thu Chỉ bắt đầu tiếp nhận công việc mới.
Quảng cáo vân vân vẫn chưa từng dừng lại, Trần Lục Nam cũng đang bận rộn sự nghiệp của mình, anh ra nước ngoài bồi dưỡng cũng không phải là chơi một chút mà thôi, anh thật sự có một câu chuyện muốn quay phim.
Khi đóng phim với đạo diễn Quan, Trần Lục Nam liền có một khoảng thời gian học tập.
Bây giờ. anh bắt đầu chuẩn bị cho bộ phim mới của mình.
Cả hai mỗi một người đều bận rộn, ấm áp lại ngọt ngào sống cùng với nhau.
Điều duy nhất có chút bất ngờ chính là, Nhan Thu Chỉ và anh vẫn luôn có thể nhận được rất nhiều lời mời tham gia chương trình tạp kỹ, sau khi chương trình tạp kỹ trước đó bùng nổ, không ít nghệ sĩ đã ném cành ô liu vào hai người bọn họ.
Có một số đạo diễn tạp kỹ, sau khi biết Nhan Thu Chỉ tham gia, Trần Lục Nam liền sẽ tham gia, từ đó phát động tấn công Nhan Thu Chỉ.
Điện thoại nhắn tin thư mời vân vân, không bao giờ ngừng, khiến cho Nhan Thu Chỉ dở khóc dở cười.
Chị Manh cũng bức ép từng đến hỏi cô nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị cô từ chối.
Trong mắt Nhan Thu Chỉ, cô và Trần Lục Nam có hồi ức tạp kỹ kia là tốt rồi, nhiều hơn nữa hình như cũng không tốt lắm.
Cô cười nói với chị Manh, nhật ký sau khi kết hôn cũng không muốn quay nữa, nếu như mọi người thật sự nghĩ cô và Trần Lục Nam tham gia chương trình tạp kỹ như vậy, vậy sau này chờ con của cô ra đời, mời một nhà ba người bọn họ tham gia chương trình tạp kỹ mang theo con cái đi, vậy chắc hẳn sẽ khá là vui.
Chị Manh hoảng sợ.
Sau khi hỏi cô dự định sinh con vào năm sau, chị ấy hăng hái nhận quảng cáo cho Nhan Thu Chỉ. Chỉ vì năm sau sau khi cô mang thai, sức nóng cũng không tiêu tan mới tốt.
Nhan Thu Chỉ tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cũng biết chị Manh đang lo lắng điều gì.
Cô không có nhiều ý kiến gì lớn, chấp nhận tất cả theo sự sắp xếp.
Hôm nay, Nhan Thu Chỉ vừa quay xong một quảng cáo, Thẩm Mộ Tình liền tới.
Hai người hẹn nhau đi ăn thịt nướng, chị Manh nhìn hai người: “Ăn ít một chút.”
Nhan Thu Chỉ cười: “Em biết rồi.”
Chị Manh nhắc nhở cô: “Tuyệt đối phải giữ ở mức độ vừa phải.”
“Vâng.”
Nhan Thu Chỉ dở khóc dở cười: “Yên tâm đi.”
Chị Manh lo lắng cũng phải yên tâm, chỉ có thể thở dài, chị ấy thuận tiện đi luôn.
Sau khi lên xe, Thẩm Mộ Tình buồn cười hỏi: “Sao chị Manh lại càng ngày càng lắm mồm thế?”
Nhan Thu Khương: “...”
Cô rũ mắt nhìn cô ấy: “Sao vừa nãy cậu lại không nói lời này trước mặt chị ấy?”
Thẩm Mộ Tình nghẹn lời.
Cô ấy liếc mắt nhìn Nhan Thu Chỉ: “Vậy không phải là sợ bị chị ấy ghi hận sao?”
Nhan Thu cười, trêu chọc hỏi: “Cậu không sợ tới tố cáo sao?”
“Vậy đương nhiên là không sợ.” Cô ấy nhún vai và mỉm cười: “Dù sao cậu cũng đứng về phía tớ mà.”
“......”
Lời này thật đúng là không sai một chút nào, cho dù Thẩm Mộ Tình thật sự nói xấu ai, Nhan Thu Chỉ cũng sẽ đứng về phía cô ấy.
Nghĩ vậy, Nhan Thu Chỉ thở dài một hơi: “Tớ không thể bị tình bạn che mờ hai mắt.”
Thẩm Mộ Tình không biết nói gì, trợn tròn mắt: “Cậu tỉnh táo cho tớ một chút, đừng ủ rũ.”
Nhan Thu Chỉ cười ha ha, khóe môi kéo lên trên.
“Vậy gắng gượng giữ thể diện cho cậu, không nói cho chị Manh nữa.”
Thẩm Mộ Tình dở khóc dở cười: “Vậy cám ơn cậu nhé.”
“Không có gì.”
Náo loạn một hồi, Nhan Thu Chỉ ngáp một cái nhìn phía trước, thấp giọng hỏi: “Chúng ta đi quán nào vậy?”
“Quán thường xuyên đi.”
Thẩm Mộ Tình nhìn cô: “Cậu đã nói với Trần Lục Nam chưa?”
Vừa dứt lời, điện thoại của “Tào Tháo” đến.
Nhan Thu Chỉ lắc lắc điện thoại ra hiệu cho Thẩm Mộ Tình, Thẩm Mộ Tình bĩu môi một cái, ngược lại không chửi bới.
“Alo.”
Nhan Thu Chỉ chống lên cửa sổ xe, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Phía bên kia dòng điện truyền đến giọng nói của Trần Lục Nam: “Kết thúc rồi à?”
“Đúng vậy.”
Nhan Thu Chỉ chủ động nói: “Tình Tình đến đón em, chúng em đi ăn thịt nướng. Cô hỏi, “Còn anh thì sao, anh đã làm việc xong chưa?”
Trần Lục Nam “Ừ” một tiếng, rũ mắt nhìn đống tư liệu trước mặt: “Sắp xong rồi, dự định mấy giờ về nhà?”
“......”
Nhan Thu Chỉ bật cười: “Xem tình hình, đến lúc đó anh đến đón em nhé?”
“Được.”
Trần Lục Nam dặn dò vài tiếng: “Đừng uống rượu.”
“Biết rồi.”
Anh dừng lại một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Có việc gì gọi cho anh đấy.”
Nhan Thu Chỉ nhìn nụ cười phản chiếu ở trong gương, không tiếng động cong cong môi: “Vâng, nghe lời thầy Trần.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Mộ Tình nhìn cô, không biết nói gì: ... Không phải cậu nói, hai người có thể đừng chán ghét như vậy sao? ”
Cô ấy tức giận nói: “Có phải hai người quên rằng có một con cẩu độc thân bên cạnh cậu không?”
Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ nhướng mày nói: “À? Cậu là cẩu độc thân à?”
Không đợi Thẩm Mộ Tình nói chuyện, cô tiếp tục nói: “Khương Thần không phải bạn trai sao? Chia tay rồi à? Chia tay khi nào? Tại sao tớ không biết? Chuyện này tớ phải chúc mừng cậu hay là chúc mừng Khương Thần nhỉ?”
Cô lập tức ném ra một loạt dấu chấm hỏi, khiến Thẩm Mộ Tình bật cười.
“Im miệng.”
Nhan Thu Chỉ bĩu môi, rất là oan ức: “À, vậy được thôi.”
Cô thực hiện xong động tác khâu miệng, có thể nói là vô cùng nghe lời.
Nói thật, Thẩm Mộ Tình và Khương Thần ở cùng một chỗ, không phải khiến người ta bất ngờ như vậy.
Nhan Thu Chỉ vẫn luôn cảm thấy hai người có chút mờ ám, không biết làm sao lúc trước bọn họ biểu hiện “tình huynh đệ” thực sự quá mức, làm cho cô không nghĩ nhiều.
Cho đến khoảng thời gian trước đây tình cờ gặp nhau.
Nghĩ lại, Nhan Thu Chỉ nhìn về phía Thẩm Mộ Tình: “Cậu còn chưa nói cho tớ biết. Rốt cuộc tại sao hai người ở bên nhau?”
Thẩm Mộ Tình thuận miệng trả lời: “Chờ cậu và Trần Lục Nam tổ chức đám cưới, tớ sẽ đem chuyện này làm quà cưới nói cho cậu biết.”
Nhan Thu Chỉ: “......”
Cô giật giật môi, cũng không muốn bình luận về món quà độc đáo nữa.
Im lặng một hồi, Nhan Thu Chỉ tựa vào cửa sổ xe, nhìn cành cây khô héo ngoài cửa sổ bùi ngùi: “Nhanh quá, một năm lại trôi qua rồi.”
Thẩm Mộ Tình nhìn theo: “Đúng vậy.”
Cô ấy nói: “Thời gian thật nhanh, bộ phim của cậu và Trần Lục Nam, đạo diễn Quan có dự tính phát hành vào năm sau không?”
“Ừ.” Nhan Thu Chỉ nói: “Vốn dĩ còn định ăn Tết, nhưng không kịp nữa rồi.”
Thẩm Mộ Tình gật đầu: “Hai ngày trước tớ xem tin tức ở trên mạng, hình như nói bộ phim này còn được đắc cử một bộ phim nào đó ở nước ngoài bình chọn?”
Mặc dù không được công chiếu, nhưng không hề mâu thuẫn gì với giải thưởng.
Dù sao có phim đưa qua đó là tốt rồi, chỉ là tạm thời không phát sóng ra bên ngoài mà thôi.
Nhan Thu Chỉ gật đầu: “Ở trong nhóm đạo diễn Quan nói rồi.”
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Mộ Tình sáng lên, thấp giọng hỏi: “Được đấy, tớ có chút nóng lòng chờ đợi buổi công chiếu.”
Nhan Thu Chỉ cười: “Cậu phải bao trước cả rạp.”
“Nhất định rồi.”
Hai người vừa nói vừa cười, Thẩm Mộ Tình nói: “Tớ còn phải lôi kéo người trong phòng làm việc của tớ cùng xem, mỗi ngày đều quảng cáo cho cậu trên weibo.”
“Được lắm.”
Hai người cười cười nói nói, thời gian trôi qua, rất nhiều thứ cũng đang thay đổi, nhưng điều duy nhất không thay đổi, có lẽ là tình bạn giữa hai người.
Khóe môi Nhan Thu Chỉ vểnh lên, quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, khô héo, thật ra không có gì đẹp, nhưng cùng bóng đêm gắn liền với nhau, lại có cảm giác khác.
Tụ họp giữa hai người bạn thân, đương nhiên không cần đàn ông.
Vốn là, Nhan Thu Chỉ còn muốn gọi Quý Thanh Ảnh lên, thế nhưng người bây giờ không ở Bắc Kinh.
Hai người cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm, rất vui vẻ.
Thẩm Mộ Tình luôn có rất nhiều chuyện phiến đặc biệt chia sẻ với Nhan Thu Chỉ, hai người cười nắc nẻ, rất vui vẻ.
Ăn đến cuối cùng, hai người còn có chút say.
Nhan Thu Chỉ không nhịn được, uống hai lon bia, là loại có số độ cực kỳ cực kỳ thấp.
Lúc Trần Lục Nam tới đón người, cô đang dựa trên vai Thẩm Mộ Tình ngủ.
Anh nhíu mày, nhìn đồ vật trên bàn, thấp giọng hỏi: “Cô ấy uống rượu à?”
Thẩm Mộ Tình có chút sợ Trần Lục Nam, luôn cảm thấy bị anh nhìn một chút như vậy, tuổi thọ của mình phải ít hơn một chút.
Cô gật đầu, môi giật giật: “... Chỉ một chút, vừa rồi không để ý.”
Trần Lục Nam thở dài.
Anh đưa tay, đón Nhan Thu Chỉ, ngước mắt nhìn về phía cô ấy: “Đi cùng chúng tôi đi? Đưa cô về trước.”
Nhan Thu Chỉ cũng cố gắng mở mắt ra nhìn cô ấy, thấp giọng nói: “Tình Tình, về cùng với chúng tớ?”
Thẩm Mộ Tình bật cười nhìn về phía hai người: “Tớ từ chối nhé.”
Cô ấy đứng dậy, lấy áo khoác phía sau, mỉm cười: “Tớ tự mình đi về là được rồi, tớ gọi một người lái xe thuê.”
Vừa dứt lời, Nhan Thu Chỉ liền nhìn thấy người ở phía bên kia đi đến.
Cô híp mắt nhìn một hồi, nói thẳng: “Không cần lái xe thuê nữa, tài xế đến rồi.”
Thẩm Mộ Tình ngước mắt nhìn qua đó, xe của Khương Thần dừng ở ven đường, trên người còn mặc lễ phục, vào thời tiết lạnh lẽo này, anh ấy cũng không cảm thấy lạnh.
Người đang đi về phía này.
Anh ấy nhìn Thẩm Mộ Tình, lại nhìn hai người Trần Lục Nam.
“Đến rất lâu rồi?”
“Không.”
Trần Lục Nam thản nhiên nói: “Chúng tôi đi trước đây.”
“Được.”
Hai người cũng không quản Thẩm Mộ Tình và Khương Thần, giữa bọn họ có phương thức chung sống đặc biệt của riêng mình, hai người không cần phải tham dự.
Sau khi từ quán thịt nướng đi ra, Nhan Thu Chỉ còn có chút không muốn về nhà.
Cô đưa tay vỗ vỗ má mình, cố gắng làm cho mình tỉnh táo một chút.
“Trần Lục Nam.”
“Hử?”
Trần Lục Nam nắm tay cô đặt trong túi áo, giọng nói trầm thấp trả lời: “Làm sao vậy?”
Nhan Thu Chỉ ngửa đầu nhìn bóng đêm, nhe răng cười một tiếng và nói: “Chúng ta đi một lúc hẵng về đi.”
Cô liếc mắt nhìn anh: “Bây giờ em không muốn về nhà.”
Nghe vậy, Trần Lục Nam không từ chối, anh nhéo lòng bàn tay cô một cái, trả lời: “Được.”
Nhan Thu Chỉ nghe câu trả lời của anh, khóe môi vô ý thức dắt kéo lên trên.
Trần Lục Nam cúi đầu con ngươi chăm chú nhìn cô, khuôn mặt dịu dàng lưu luyến, giống như biến thành một người khác vậy.
Hai người chậm rãi thong thả đi theo bóng đêm, buổi tối, cũng không có nhiều người chú ý tới bọn họ.
Thỉnh thoảng có người đi đường trước khi đi vội vàng đi ngang qua liếc mắt một cái, còn không kịp suy nghĩ kỹ bọn họ rốt cuộc là ai, hai người đã biến mất trong phạm vi tầm mắt.
Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam đi không nhanh nhưng cũng không chậm.
Lúc đi đến nơi đông người, Nhan Thu Chỉ còn ồn ào muốn uống trà sữa.
“Bên kia đang xếp hàng phải không?”
Trần Lục Nam ngước mắt nhìn: “Ừ, muốn uống trà sữa à?”
“Nghĩ.”
Vừa mới thổi qua một cơn gió, cảm giác say của Nhan Thu Chỉ cũng tan đi không ít, lúc này tinh thần càng lúc càng cao.
Ánh mắt cô không chớp nhìn cách đó không xa, nhìn về phía anh: “Đi mua trà sữa cho em.”
Trần Lục Nam cười: “Uống rồi không sợ không ngủ được à?”
Nhan Thu Chỉ đảo quanh tròng mắt, ngửa đầu nhìn anh: “Đó không phải là đúng lúc thuận tiện cho anh sao?”
“......”
Trần Lục Nam không nhịn được cười, nhéo nhéo mặt cô, cúi đầu hôn một cái: “Được, mua cho em.”
“Cùng nhau đi qua đó hay là lên xe trước chờ anh?”
Phía sau vẫn có tài xế đi theo hai người.
Nhan Thu Chỉ quay đầu lại nhìn chiếc xe cách đó không xa, lại nhìn quán trà sữa trước mặt, rầu rĩ khoảng hai giây: “Em cùng anh đi qua đó.”
Hai người khiêm tốn đứng xếp hàng trong đám người, cũng không sốt ruột.
Bên tai là tiếng người qua đường ríu rít nói chuyện, gió lạnh mùa đông thổi qua, Nhan Thu Chỉ thấy lạnh trốn vào trong ngực Trần Lục Nam.
“Lạnh quá.”
Trần Lục Nam đưa tay ôm người vào lòng, nhìn quần áo trên người cô: “Lên xe trước đi?”
“Không muốn.”
Nhan Thu Khương nhìn anh: “Đợi lát nữa mua một cốc trà sữa nóng là được rồi.”
“...... Được rồi.” Anh bật cười, nhéo nhéo má cô: “Thỏa mãn em.”
Nhan Thu Chỉ cười.
Hai người đi ra ngoài thực sự rất khiêm tốn, cũng không muốn có cảm giác chấn động gì, nhưng chính là có người chú ý tới bọn họ.
Lúc ban đầu, là hai cô gái đứng trước mặt bọn họ, lúc lơ đãng quay đầu lại đối diện với đôi mắt của Trần Lục Nam.
Anh đeo một cái khẩu trang, nhưng khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông kia, rất nhiều người có thể nhận ra.
Không nhìn không biết, vừa nhìn, hai cô gái liền khiếp sợ.
Họ cũng không nói chuyện phiếm nữa, cứ như vậy nhìn Trần Lục Nam không chớp mắt, lại nghe giọng nói của Nhan Thu Chỉ, lần này hoàn toàn xác định được rồi.
Hai người phía sau họ, là Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ.
Hai người ngược loại hít sâu một hơi, đưa tay chỉ chỉ, hồi lâu không thể nghẹn ra một câu.
Nhan Thu Chỉ đưa lưng về phía họ, cho đến khi Trần Lục Nam ngẩng đầu liếc mắt vài lần, cô mới nhận thức được quay đầu lại.
Vừa quay đầu, liền đối diện với con ngươi khiếp sợ của hai người.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt, chậm rãi dựng thẳng lên một ngón tay suỵt một tiếng.
Hai người ngây ngốc gật đầu.
“Hai người... Thầy Trần, Thu Chỉ?”
Nhan Thu Chỉ cười gật đầu: “Chào các bạn.”
Cô đè nén giọng nói: “Nhỏ giọng một chút được không? Chúng tôi muốn mua trà sữa.”
“Được được được.” Hai người gật đầu như giã tỏi, cực kỳ kích động, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài quá mức.
Nhan Thu Chỉ nhìn hai người như vậy, cười cười: “Trần Lục Nam, anh mời fan hâm mộ nhỏ của anh uống trà sữa đi.”
Trần Lục Nam nhìn hai người một cái, gật đầu: “Được.”
Mắt của hai người đều mở to.
Trời ơi!! Thần tượng mời uống trà sữa, đây là chuyện tốt gì ở trên trời rơi xuống à!
Không lâu sau, liền đến lượt hai người.
Nhan Thu Chỉ trực tiếp bảo Trần Lục Nam qua đó, mua bốn cốc trà sữa. Trong đó, tất cả mọi thứ đều thuận lợi, cho đến khi cầm trà sữa lên, Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam định khiêm tốn rời đi, khẩu trang của cô đột nhiên rơi xuống, vừa ngẩng đầu, liền đối đầu với một nữ sinh ở phía bên kia.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Nhan Thu Chỉ còn chưa kịp ngăn cản, người kia đột nhiên trợn to mắt kêu một tiếng: “Trời ơi! Cô ấy trông giống như Nhan Thu Chỉ.”
“......”
Vừa dứt lời, người ở xung quanh đồng loạt nhìn qua đó.
Giây tiếp theo, một số người nói: “Cô ấy là Nhan Thu Chỉ!”
“Người bên cạnh là Trần Lục Nam!”
“A a a a a a a a…”
Nhan Thu Khương cũng không kịp chỉnh đốn mình, không chút nghĩ ngợi, kéo Trần Lục Nam đang cầm trà sữa liền bỏ chạy, lúc chạy còn không quên bỏ lại một câu: “Chúng tôi đi trước, mọi người tùy ý.”
Mọi người: “......”
Bọn họ nhìn bóng lưng hai người chạy đi, chỉ có thể giương mắt mà nhìn đối phương, không biết nói gì.
Về phần hai fan hâm mộ nhỏ được mời trà sữa kia, cũng là vẻ mặt hoang mang.
Sau khi hoang mang qua đi, hai người lại có chút đắc ý.
Nửa tiếng sau, Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam lại lên hot search.
Kiểu ngọt ngào nhỏ bé hàng ngày này, fan CP làm sao có thể không dập đầu đây! Bọn họ cũng rất thích chuyện thường ngày của minh tinh cũng giống như mình.
Lúc Nhan Thu Chỉ lên mạng xem, fan hâm mộ nhộn nhịp nói — thì ra bọn họ muốn uống trà sữa, cũng phải xếp hàng. Nhan Thu Chỉ dở khóc dở cười.
Bọn họ cũng là người bình thường mà, làm sao không cần xếp hàng.
Suy nghĩ một chút, cô nhìn cốc trà sữa đặt ở bên cạnh, cầm lên chụp bức ảnh đăng weibo.
Nhan Thu Chỉ v: Cường Thế An Lợi, trà sữa của quán này uống rất ngon, tôi thích trà sữa khoai môn [ảnh].
Vừa đăng lên, đã có rất nhiều fan nhao nhao tới để lại bình luận.
[A a a a a a a a a, tôi cũng thích cái này nhất!]
[Ô ô ô ô bên cạnh đó là tay thầy Trần sao, cũng quá đẹp đi thôi.]
[Tôi muốn hỏi thầy Trần thích gì nhất!!!]
[Chị em trên lầu tôi sẽ nói cho bạn biết, thầy Trần yêu Nhan Thu Chỉ nhất!]
[???]
[Không phải, chị em trên lầu cũng thông minh quá đi, tôi nhất định phải like trên một vài bình luận khiến Thu Chỉ và thầy Trần đều xấu hổ.]
[Tán thưởng cho vị tỷ muội kia, thầy Trần đương nhiên thích Thu Chỉ nhất rồi!]
............
Nhan Thu Chỉ nhìn lời nhắn kia khiến mình xấu hổ, im lặng một lúc lâu.
Trần Lục Nam liếc mắt: “Sao thế?”
Nhan Thu Chỉ liếc mắt nhìn anh, giơ điện thoại di động đi qua: “Anh xem đi.”
Trần Lục Nam cúi đầu nhìn, cúi đầu cười: “Fan vẫn còn rất thông minh.”
“Anh ————”
Trần Lục Nam quay đầu, chạm vào môi cô, giọng nói trầm thấp nói: “Bọn họ nói không sai, anh yêu em nhất.”
Nhan Thu Chỉ dừng một chút, vẫn không đè lên khóe môi mình đang cong lên.
Cô chủ động tiến lại gần hôn Trần Lục Nam, khuôn mặt cong cong nói: “Được rồi, thưởng cho anh.”
Trần Lục Nam từ bị động chuyển sang chủ động, giữ gáy cô hôn một hồi lâu, mới thỏa mãn buông người ra.
Chỉ chốc lát sau, Nhan Thu Chỉ nhận được một lượt like từ một người bạn tốt.
Cô phát hiện ra... Trần Lục Nam không chỉ like weibo của cô, mà còn like bình luận của cư dân mạng.
Lần này, lại càng dấy lên một làn sóng cao nhỏ, chính chủ đều phát đường, fan sao có thể không vui đây!!!
Hai người thỉnh thoảng vì chuyện hàng ngày mà lên hot search, cư dân mạng cũng đã quen rồi.
Chủ yếu là không phải cố ý, cũng không phải bỏ tiền ra mua, ân ái của hai người cũng tự nhiên, không giống loại cố ý thể hiện ra, mọi người đều rất thích.
Sau khi hot search qua đi, hai người lại yên lặng một thời gian.
Lúc năm mới, Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ cùng nhau ra ngoài nghỉ phép, xem như hoàn toàn thả lỏng vài ngày.
Năm sau, cả hai bận rộn với công việc của mình.
Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi đi, Nhan Thu Chỉ lại quay lại hai bộ phim, vào hai đoàn làm phim, bộ phim của Trần Lục Nam cũng chuẩn bị gần hết, dự định chờ đến mùa hè khởi động.
Trong kỳ nghỉ hè, bộ phim của Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam cuối cùng cũng được công chiếu.
Bộ phim này đã nhận được rất nhiều sự chú ý và mong đợi từ khi bắt đầu quay phim, cuối cùng đã đến.
Hai người cũng không tìm đạo diễn Quan xem trước, vẫn rất chờ mong lần đầu tiên nhìn thấy ở rạp chiếu phim.
Trong buổi công chiếu, Nhan Thu Khương và Trần Lục Nam cùng tham dự.
Ngay sau đó, chính là các loại hoạt động tuyên truyền, mười mấy thành phố chạy tới chạy lui.
Fan hâm mộ rất mong chờ bộ phim này, đương nhiên cũng có người bởi vì nguyên nhân nữ chính là Nhan Thu Chỉ, giảm bớt sự kỳ vọng, cho dù là tình huống nào, nói tóm lại, bọn họ vẫn rất muốn xem bộ phim này.
Sự hợp tác của đám người đạo diễn Quan, Bác Nguyệt, Trần Lục Nam, Nhan Thu Khương, ai có thể không chờ mong chứ.
Vào ngày công chiếu, doanh thu phòng vé đã vượt quá 200 triệu.
Đây là ngày đầu tiên bộ phim Dân Quốc công chiếu đã phá trăm triệu phòng vé, huống chi bộ phim này là chính kịch, không phải loại hài hước, sẽ làm cho người ta ôm bụng cười to.
Bộ phim này cũng có những thứ như vậy, nhưng nó có rất nhiều yếu tố khác dung hợp với nhau.
Thù nhà hận nước, kiểu tình yêu căng thẳng giữa hai người, tất cả đều níu lấy trái tim của khán giả, để họ đi theo cảm xúc của các nhân vật trong phim.
Họ đã thành công.
Sau ngày đầu tiên công chiếu, buổi tối, Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam ở nhà xem bình luận.
Không ít người bình luận.
Nhan Thu Chỉ ấn tượng sâu sắc nhất, là bình luận của một người trong đó.
Nói nam chính, cũng chính là loại cảm giác của nhân vật Trần Lục Nam đối với cô, thật ra là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Khi cô mặc sườn xám từ trên tầng đi xuống, đúng lúc anh ngước mắt lên, tầm mắt hai người đụng phải, lúc ấy là vào một buổi chiều hoàng hôn, hoàng hôn lộ ra song cửa sổ chiếu vào, loang lổ có ánh sáng.
Chùm ánh sáng này đúng lúc chiều xuống trên người hai người.
Cái nhìn kia, giống như cả người liền rơi vào tay giặc, từ nay về sau, tất cả hỉ nộ ái ố, đều có liên quan đến anh/ cô.
Cũng có tất cả mọi thứ sau đó.
Lúc Nhan Thu Chỉ đọc kịch bản, cũng mơ hồ cảm giác được.
Bác Ngọc viết, chính là tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên của hai người ưu tú, chỉ tiếc rằng trở ngại quá nhiều, đến cuối cùng, bọn họ cuối cùng không thể ở bên nhau.
Ít nhất là các đoạn phim được phát sóng mà nói, để lại không gian tưởng tượng, không nói rõ ràng với tất cả mọi người, họ đang ở bên nhau.
Nhưng lại hình như có chút ám chỉ.
Nói tóm lại, sau khi bộ phim được công chiếu, không chỉ có phim ảnh và diễn viên chính, ngay cả quần áo của Nhan Thu Chỉ trong phim, cũng tạo ra một luồng phong trào.
Không ít người phát hiện, thiết kế trang phục cho Nhan Thu Chỉ là một nhà thiết kế thời gian trước rất hot, Quý Thanh Ảnh.
Bị mọi người lãng quên, thậm chí một số sườn xám xuống dốc, cũng “ngóc đầu trở lại”, bắt đầu một chút thịnh hành trở lại.
Mọi người đều không quên rằng, đây là màu sắc văn hóa cổ điển nhất của chúng tôi trước đây.
Quý Thanh Ảnh còn phàn nàn với Nhan Thu Chỉ, phòng làm việc của cô ấy gần đây nhận được quá nhiều đơn.
Cô ấy sẽ đóng cửa để cảm ơn khách.
Lúc trước rất nhiều người sẽ bị giá đặt làm riêng dọa chạy, kết quả lúc này ngược lại tốt, coi như là đắt tiền, mọi người cũng muốn đến làm đặt làm riêng.
Nơi Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam quay phim, lại càng có vô số người đến quẹt thẻ.
Tình huống này, trong lúc nhất thời cũng không biết được là tốt hay không.
Về phần diễn xuất của Trần Lục Nam, trước mắt càng làm cho người hâm mộ có kỳ vọng cao đều sáng mắt.
Quá mạnh.
Người khác vừa xuất hiện, chính là thời đại đó, chính là người trong phim, không có một chút bất hòa nào.
Anh là diễn viên Trần Lục Nam, không cần phải nghi ngờ.
Sự kỳ vọng của người hâm mộ đối với Nhan Thu Chỉ tương đối thấp, dù sao cũng có tam kim ảnh đế Trần Lục Nam để so sánh.
Nhưng nhìn một chút sẽ phát hiện, Nhan Thu Chỉ vốn có diễn xuất mạnh mẽ như vậy, thế nhưng cô có thể tiếp nhận được diễn xuất của Trần Lục Nam, thậm chí không rụt rè một chút nào.
Diễn xuất cũng rất có cảm giác cấp độ, sự hợp tác của hai người, khiêm tốn không phô trương, là phù hợp, là nói rõ ràng cho mọi người —— bọn họ chính là hai người kia, mà không phải người diễn xuất.
Bộ phim nhận được nhiều lời khen ngợi, sức nóng của Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam kéo dài mất nhiều tháng.
Kịch bản Nhan Thu Chỉ nhận được càng ngày càng nhiều, không ít đạo diễn nổi tiếng tới tấp ném cành ô liu.
Nhan Thu Chỉ càng ngày càng bận rộn, Trần Lục Nam cũng không ngoại lệ.
Hai người đều bận rộn, tính toán thời gian, còn có một khoảng thời gian không gặp nhau.
Trong một cái nháy mắt, một năm dường như muốn trôi qua một lần nữa.
Vào cuối năm, hoạt động của nghệ sĩ nhiều nhất.
Lễ trao giải, hoạt động từ thiện, vân vân, nhiều đếm không xuể.
Nhan Thu Chỉ chạy một hoạt động thời trang, còn chạy hai hoạt động từ thiện, cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi.
Ngày hôm đó, cô trở về nhà.
Khi về đến nhà, trong căn phòng tối đen như mực, không có ai.
Nghĩ đến đây, Nhan Thu Chỉ còn có chút tủi thân.
Cô bẻ ngón tay tính toán thời gian... Cô và Trần Lục Nam đã sắp gần một tháng không gặp nhau rồi.
Trần Lục Nam đang làm phim mới của mình, tuy rằng còn chưa bắt đầu quay, nhưng cũng đang ở chuẩn bị khảo sát cuối cùng.
Con người về cơ bản chạy ở các thành phố khác nhau, đôi khi có một số công việc tăng thêm khác, tổng thể mà nói, rất bận rộn.
Sau khi tắm rửa xong đi ra, Nhan Thu Chỉ mở điện thoại di động, trực tiếp bấm gọi điện thoại cho người đàn ông.
“Alo.”
Giọng nói của Trần Lục Nam rất nhanh liền xuất hiện.
Tóc Nhan Thu Chỉ còn chưa sấy khô, lúc này rầu rĩ ngồi trước bàn trang điểm, thấp giọng hỏi: “Khi nào anh về nhà vậy?”
Trần Lục Nam cười: “Nhớ anh rồi à?”
“...... Phải.”
Nhan Thu Chỉ cũng không có gì khó thừa nhận: “Nhớ anh rồi, khi nào về nhà?”
Trần Lục Nam cười: “Bây giờ.”
“Cái gì?”
Nhan Thu Chỉ ngẩn ra.
Vừa dứt lời, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa.
Cô quay đầu, Trần Lục Nam cầm điện thoại di động xuất hiện ở cửa, trên người anh mặc áo lông màu đen, rõ ràng áo lông rất cồng kềnh, nhưng trên người anh, lại hoàn toàn nhìn không ra.
Ngược lại còn có chút cảm giác phong thần tuấn tú.
Nhan Thu Chỉ không dám chớp mắt nhìn anh: “Anh ——”
Trần Lục Nam đi tới, khóe môi mỉm cười đi đến.
Nhan Thu Chỉ xoay người, một phen đụng vào trong ngực anh.
Cô khó có được như vậy, Trần Lục Nam còn có chút bất ngờ.
Anh giật mình, cúi đầu hôn môi cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Nhan Thu Chỉ không nói lời nào, cứ như vậy ôm anh.
Trần Lục Nam cười, ở giữa trán cô hôn vài nụ hôn, thấp giọng nói: “Gần đây bận quá, xin lỗi em.”
Anh nói: “Anh hỏi chị Manh rồi, chị ấy nói hôm nay sẽ đưa em về, nên anh cũng về.”
“Ừ.”
Nhan Thu Chỉ rầu rĩ không vui nói: “Vậy khi nào anh mới bận xong?”
“Bận xong rồi.”
Trần Lục Nam mỉm cười nhìn cô: “Gần đây đều có thể ở nhà bên cạnh em.”
“Thật sao?”
“Ừm.”
Trần Lục Nam đưa tay ra, lấy khăn mặt trên đầu cô xuống, thấp giọng nói: “Anh sấy tóc cho em.”
“Vâng.”
Chờ sau khi hai người thu dọn xong, Nhan Thu Chi tự giác nằm trong lòng anh.
Cô lải nhải nói về công việc gần đây, có phàn nàn, cũng có vui vẻ, bất kể là cái gì, cô đều muốn chia sẻ với Trần Lục Nam.
Trần Lục Nam nghe, thỉnh thoảng cũng sẽ cho chút ý kiến.
“Còn anh thì sao, có mệt không?”
“Không mệt.”
Trần Lục Nam nắm tay cô, hôn một cái và nói: “Ngày mai có hoạt động trao giải, căng thẳng không?”
“Vẫn ổn.”
Nhan Thu Chỉ cười nói: “Em có lấy giải hay không cũng không sao cả, ngược lại anh, hai năm mới quay một bộ phim nếu không đoạt giải, có phải sẽ bị người ta bôi nhọ hay không?”
“......”
Trần Lục Nam bật cười: “Không sợ.”
Anh nói, “Anh cũng không sao cả.”
Hai người im lặng một hồi, Nhan Thu Chỉ đột nhiên nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh, lại một năm nữa.”
“Ừ.”
Trần Lục Nam nhìn cô, dừng một chút hỏi: “Nhan Nhan.”
“Gì thế?”
Nhan Thu Chỉ ngước mắt nhìn anh.
Trần Lục Nam nói: “Chúng ta tổ chức đám cưới đi.”
Nhan Thu Chỉ ngẩn ra, vẻ mặt nghiêm túc đối với anh biến mất. Cô chớp mắt một cái, cũng không hỏi tại sao, im lặng vài giây sau đó nói: “Hình như anh không cầu hôn, tổ chức đám cưới gì?”
Trần Lục Nam cười, hứa hẹn: “Được, anh cầu hôn, năm sau chúng ta tổ chức đám cưới?”
“Vậy nếu như em muốn từ chối lời cầu hôn của anh thì sao?”
Trần Lục Nam: “...”
Danh Sách Chương: