Lần đầu tiên Tiểu Tinh Tinh đến nhà trẻ, thực sự có hơi ngây thơ. Nhưng cha mẹ đã nói với con bé là con bé với mọi người ở đây đều là bé cưng như nhau, cho nên trong thời điểm giao lưu với mọi người phải có kiên nhẫn, không thể tùy hứng cũng không được nổi giận.
Tiểu Tinh Tinh lớn lên xinh xắn, các bạn học cũng không biết cha mẹ con bé là ai, nhưng nhìn thấy con bé là đã thích rồi.
Trẻ nhỏ đều chưa nhớ được sự việc, càng đừng nói đến ba tuổi, đương nhiên sẽ không đi để ý Tiểu Tinh Tinh có phải là bạn gái nhỏ xinh xắn ở trên TV hay không.
Ngược lại cô giáo đã biết, nhưng cũng không nhắc đến.
Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ trước tiên chào hỏi với cô ấy, để cô ấy đối với Tiểu Tinh Tinh giống như những học sinh bình thường khác, không cần có thái độ đặc biệt gì cả.
Tiểu Tinh Tinh nhìn từng gương mặt lạ lẫm trong phòng học, kỳ thật có chút sợ sệt.
Con bé được bảo vệ quá tốt, tuy tính cách thoải mái nhưng cũng không có thói quen giao lưu cùng với các bạn nhỏ khác.
Cô giáo cúi đầu nhìn con bé, cười hỏi: “Bạn nhỏ Tinh Lạc của chúng ta muốn ngồi ở chỗ nào vậy?”
Tiểu Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn cô giáo, nghiêm túc nói: “Con nghe cô giáo.”
Cô giáo bật cười, sờ đầu con bé nhìn xung quanh một chút: “Vậy ngồi hàng thứ ba trong góc kia được không?”
“Được ạ.”
Tiểu Tinh Tinh được xếp ngồi ở hàng thứ ba, con bé ngồi bên dưới cửa sổ, còn có ánh nắng chiếu vào.
Tiểu Tinh Tinh rất thích ánh nắng, sau khi ngẩng đầu nhìn một cái, con bé rất là vui vẻ.
Các bạn nhỏ khác cũng lần lượt qua đây.
Ngày đầu tiên đến trường đi học, ngoại trừ có hơi đói ra thì các mặt khác Tiểu Tinh Tinh đều thích ứng tốt.
Con bé lớn lên xinh xắn, bạn nam bạn nữ trong lớp đều thích nói chuyện với con bé.
Sau giờ học đã có rất nhiều bạn nhỏ vây quanh một chỗ. Có rất nhiều bạn học đưa socola gì đó cho con bé, nhưng Tiểu Tinh Tinh nhịn xuống, con bé không thể tùy tùy tiện tiện đòi hỏi các bạn học khác được.
Nghĩ đến đây, Tiểu Tinh Tinh còn chơi khó chịu sờ sờ bụng mình.
Con bé đói bụng.
Con bé muốn ăn đồ ngọt.
Vào lúc tan học buổi chiều, Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam xuất hiện đúng lúc.
Tiểu Tinh Tinh xếp hàng ở bên trong, cô giáo đem con trả lại cho cha mẹ. Nhan Thu Chỉ hỏi một chút tình hình: “Có ổn không vậy?”
Cô giáo cười, gật đầu nói: “Rất ngoan, không cần lo lắng chuyện ăn uống.”
Nhan Thu Chỉ: “...”
Cô bật cười, gật đầu nói: “Được rồi.”
“Cảm ơn cô giáo, vất vả rồi.”
“Nên như vậy mà.”
Sau khi lên xe, Nhan thu Chỉ nhìn vẻ mặt không vui của Tiểu Tinh Tinh, có hơi ngoài ý muốn.
“Tiểu Tinh Tinh.”
Tiểu Tinh Tinh quay đầu nhìn về phía cô.
Nhan Thu Chỉ đưa tay xoa đầu con bé, bật cười: “Sao lại không vui vậy, có phải là con không nhớ cha mẹ không đấy?”
“Không phải đâu.”
Tiểu Tinh Tinh có chút tủi thân: “Mẹ, con đói bụng.”
“...”
Nhan Thu Chỉ nghẹn lại, Trần Lục Nam cũng không nhịn được, che miệng ho khan: “Đói bụng sao?”
“Vâng.”
Tiểu Tinh Tinh nghiêm túc gật đầu, trừng mắt to nhìn hai người, nói từng câu từng chữ: “Mẹ, các bạn nhỏ khác đều có đồ ăn vặt.”
Con bé nhìn cặp sách trống rỗng của mình, khó chịu nói: “Chỉ có con là không có.”
Nhan Thu Chỉ sửng sốt, vội vàng phản ứng lại: “Xin lỗi xin lỗi.”
Cô đưa tay ôm Tiểu Tinh Tinh vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Mẹ xin lỗi Tiểu Tinh Tinh, là mẹ sai rồi.”
Quả thật cô đã quên mất chuyện này, đều mới làm cha mẹ, cũng là lần đầu tiên đưa con nhỏ đến trường nên suy tính không được chu đáo.
Cô xoa đầu Tiểu Tinh Tinh dỗ dành: “Thật xin lỗi, hôm nay là cha mẹ quên chuẩn bị đồ ăn vặt cho Tiểu Tinh Tinh, Tiểu Tinh Tinh có thể tha thứ cho chúng ta được không?”
Tiểu Tinh Tinh gật gật đầu: “Có thể.”
Con bé ôm Nhan Thu Chỉ hôn một cái, làm nũng nói: “Mẹ ơi con đói bụng.”
Nhan Thu Chỉ bật cười, vội vàng nói: “Được, Tiểu Tinh Tinh của chúng ta muốn ăn gì đây?”
Cô cầm tay con bé: “Hôm nay ra ngoài ăn cơm được không?”
Nghe vậy mắt Tiểu Tinh Tinh sáng lên: “Được ạ được ạ, mẹ ơi con muốn ăn cơm dứa.”
“...”
Thật thần kỳ, đứa nhỏ nhà bọn họ thích ăn đồ ăn Thái Lan, thích ăn cơm dứa.
Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam tương đối giống nhau, nhưng Tiểu Tinh Tinh lại rất thích.
Trần Lục Nam gật đầu đồng ý: “Bây giờ sẽ đưa con đi ăn.”
“Được ạ.”
Tiểu Tinh Tinh nhìn Nhan Thu Chỉ, chớp chớp mắt: “Mẹ ơi, vậy… hôm nay Tiểu Tinh Tinh có thể ăn một cá Macaron không?”
“...”
Vì an ủi tâm hồn mỏng manh của Tiểu Tinh Tinh, Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam đồng ý cho con bé một cái Macaron nho nhỏ.
Trong lúc đợi đồ ăn nhà hàng đưa lên, Tiểu Tinh Tinh rất hưởng thụ mà ăn hết chiếc Macaron.
Sau khi ăn xong, con bé xoa xoa bụng nhỏ của mình nhìn về phía Nhạn Thu Chỉ nói với giọng sữa: “Mẹ ơi mẹ ơi, con ăn xong rồi.”
Nhan Thu Chỉ lau miệng cho con bé, dở khóc dở cười: “Tiểu Tinh Tinh của chúng ta giỏi quá, lại ăn xong ngoan rồi.”
Tiểu Tinh Tinh có hơi hài lòng.
“Vâng.”
Nhan Thu Chỉ: “...”
Cô đỡ trán, có hơi không muốn khen rồi.
Trần Lục Nam ở bên cạnh không nhịn được bật cười thành tiếng.
Công chúa nhỏ của bọn họ thật sự có phần ngọt ngào.
Ăn cơm ở bên ngoài Tiểu Tinh Tinh cũng không cần bất kỳ ai quan tâm như trước. Trong chuyện ăn uống con bé hết sức hiểu chuyện nghe lời.
Sau khi ăn xong thời gian vẫn còn sớm.
Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam ăn mặc đều khiêm tốn, một nhà ba người đội mũ ra khỏi nhà hàng.
“Có muốn đi dạo phố không?”
“Muốn.”
Tiểu Tinh Tinh vỗ tay: “Mẹ muốn mua đồ.”
Nhan Thu Chỉ nhướng mày: “Muốn mua đồ gì vậy.”
Cô nhéo nhéo mặt của Tiểu Tinh Tinh, dở khóc dở cười: “Là mua đồ cho Tiểu Tinh Tinh của chúng ta, hay là mua đồ cho mẹ đây?”
Tiểu Tinh Tinh: “Mua cho Tiểu Tinh Tinh.”
Nhan Thu Chỉ nhướng mày, cố ý trêu chọc con bé: “Vì sao lại không mua cho mẹ?”
Tiểu Tinh Tinh mắt to nhìn mắt nhỏ với Nhan Thu Chỉ, rồi lại nhìn về phía Trần Lục Nam: “Cha mua cho mẹ, mẹ mua cho Tiểu Tinh Tinh.”
Nhan Thu Chỉ nhịn cười, nhéo mặt con bé nói: “Quỷ nhỏ.”
Tiểu Tinh Tinh nghe ra cưng chiều trong lời nói của cô, ôm cô cọ cọ làm nũng.
Nhưng không thể không nói Tiểu Tinh Tinh sẽ khiến người ta vui vẻ.
Một nhà ba người đi dạo trong siêu thị, Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam đang thảo luận về việc cùng nhau ghi hình cho gameshow cuối cùng.
Gameshow này của bọn họ, những thứ khác đều đã ghi hình xong rồi, chỉ còn lại đoạn cuối cùng, tổ trưởng chương trình muốn làm việc lớn, là muốn phát sóng trực tiếp, nhưng mà ước tính phải hai tháng sau.
Đến lúc đó là ba gia đình sẽ cùng nhau phát sóng trực tiếp, cho nên Nhan Thu Chỉ có chút lo lắng.
Trần Lục Nam nghe cô lo lắng, nhàn nhạt nói: “Không cần lo lắng.”
Anh mỉm cười nhìn cô: “Tiểu Tinh Tinh của chúng ta nghe lời lại hiểu chuyện, con thu hút người khác, sẽ không có việc gì đâu.”
Nhan Thu Chỉ: “... Đó không phải là do bây giờ có biên tập lại hay sao, em lo là toàn bộ hành trình phát sóng trực tiếp, ngộ nhỡ Tiểu Tinh Tinh mắc lỗi thì phải làm sao chứ?”
Rất nhiều cư dân mạng dễ dàng đứng ở góc độ thượng đế mà nhìn ngươi, cũng sẽ đứng ở điểm cao đạo đức mà chỉ chỉ trỏ trỏ.
Đối với bọn họ cũng được, Nhan Thu Chỉ nói chung là không quan tâm, nhưng với Tiểu Tinh Tinh, cô để ý.
Trần Lục Nam xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: “Em phải có lòng tin vào Tiểu Tinh Tinh.”
Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy.”
“Muốn mua gì vậy?”
Nhan Thu Chỉ nhìn xung quanh một vòng.
Trần Lục Nam nhìn mắt cô, bất đắc dĩ cười: “Xem em muốn cái gì.”
Nhan Thu Chỉ cúi đầu nhìn con gái nhỏ đang nắm tay cô: “Tiểu Tinh Tinh muốn mua cái gì, mẹ mua cho con.”
Tiểu Tinh Tinh chỉ vào cửa hàng trang sức ở bên cạnh, đặc biệt vui vẻ: “Mẹ ơi, con muốn cái kia.”
Nhan Thu Chỉ nhướng mày, rồi cùng nhau đi.
Tiểu Tinh Tinh rất thích những đồ vật như băng đô, dù sao thì cũng là một bé gái. Nhan Thu Chỉ mua cho con bé không ít, tuy rằng nói sẽ không dùng hết được, nhưng một đứa nhỏ như vậy, lúc nhỏ muốn đồ gì bọn họ đều sẽ cố gắng để đáp ứng.
Cũng không thể chờ con bé lớn lên mới lại cho.
Nhan Thu Chỉ rất hiểu ao ước ở phương diện này, khi còn nhỏ muốn chiếc váy hoa nhưng cha mẹ không mua, đợi đến khi lớn lên lại mua cho thì đã thay đổi hứng thú rồi.
Vậy là đã không giống nhau rồi.
Cô không muốn Tiểu Tinh Tinh có loại cảm giác này, cho nên miễn là còn khỏe mạnh, con bé muốn đồ gì không trái pháp luật hay phạm tội gì đó thì cô và Trần Lục Nam đều sẽ cố gắng đáp ứng.
Huống hồ nhà bọn họ không thiếu tiền.
Mua băng đô cho Tiểu Tinh Tinh, còn mua một ít kẹp tóc nhỏ xinh xắn.
Nhan Thu Chỉ cúi đầu nhìn, vẫn còn khá đẹp mắt.
Sau khi tính tiền, một nhà ba người bước ra trung tâm thương mại, bên ngoài trời đã tối, gió thổi cũng khoan khoái.
Nhan Thu Chỉ nhìn về phía Trần Lục Nam: “Giờ đi về sao?”
Cảnh sắc trước mặt hấp dẫn, buổi tối người xung quanh trung tâm thương mại không ít, nơi này dù sao cũng là trung tâm thành phố.
Trần Lục Nam cúi đầu nhìn đồng hồ: “Có muốn đi xem phim không?”
“Mang Tiểu Tinh Tinh theo sao?”
Nhan Thu Chỉ cười: “Có phải hơi muộn rồi không?”
Trần Lục Nam suy nghĩ một chút, nhìn về phía cô nhóc tinh thần tràn đầy kia: “Có mệt không?”
“Không có đâu cha.”
Tiểu Tinh Tinh nghịch cái kẹp nhỏ của mình, mở miệng: “Cha ơi chúng ta di xem phim sao?”
“Muốn đi không?”
“Muốn ạ.”
Tiểu Tinh Tinh kích động nói: “Đi xem phim đi xem phim.”
Nhan Thu Chỉ xem thời gian, vì nhà trẻ tan học sớm, ăn cơm xong đi dạo phố thật ra vẫn còn sớm, mới tám giờ thôi.
Hai người nhìn nhau, thời tiết đẹp, hơn nữa còn có ý tưởng này, ngay lập tức cũng không có nhiều khó khăn.
“Đi thôi.”
“Được.”
Bên cạnh trung tâm thương mại còn có một trung tâm thương mại khác, bên trong có rạp chiếu phim tương đối lớn.
Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam bế Tiểu Tinh Tinh qua đó, hai người nhìn nhau, không có phim gì đặc biệt cả, ngược lại thì thấy một bộ phim trước đây của Hướng Minh Nguyệt.
Nhan Thu Chỉ còn chưa nói gì, Tiểu Tinh Tinh đã kích động chỉ vào poster nói: “Muốn xem dì muốn xem dì.”
Nhan Thu Chỉ cười: “Được, vậy chúng ta đi xem dì.”
Trần Lục Nam đi mua vé.
Lúc một nhà ba người đi vào thì không có nhiều người lắm.
Phim đã chiếu được một khoảng thời gian, đã qua thời kỳ đỉnh cao rồi.
Vị trí của ba người ở phía trong, trong rạp chiếu phim cũng hơi tối, so ra thì những người khác cũng không thể nhìn thấy bọn họ.
Khi Tiểu Tinh Tinh xem phim rất chăm chú, sẽ không khóc nháo gì đó giống như các bạn nhỏ khác, có lẽ là vì Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ nên con bé đối với phương diện này rất có hứng thú.
Con bé có thể bình tĩnh xem phim trong tận hai tiếng đồng hồ.
Bộ phim này của Hướng Minh Nguyệt có danh tiếng rất tốt, không phải phim nghệ thuật, ngược lại có chút sắc thái trinh thám, doanh thu phòng vé cũng rất cao.
Có tình huống máu me thì Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam đều sẽ che mắt của Tiểu Tinh Tinh lại. Hai người bọn họ từng xem qua một lần khi đến ủng hộ phim mới ra mắt của Hướng Minh Nguyệt, một nhóm người nửa đêm bỏ lại con nhỏ đi tới rạp chiếu phim.
Xem lại lần nữa vẫn là có cảm giác khác biệt.
Nhan Thu Chỉ xem đến say sưa, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ chú ý đến Tiểu Tinh Tinh, mọi thứ khác đều ổn.
Sau khi xem xong, Trần Lục Nam bế Tiểu Tinh Tinh ra khỏi rạp chiếu phim.
Một nhà ba người nương theo bóng đêm về nhà.
Lúc trong xe Nhan Thủ Chỉ nói chuyện cùng Tiểu Tinh Tinh, không lâu sau Tiểu Tinh Tinh liền ngủ rồi.
Nhan Thu Chỉ vươn tay chắn ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ xe chiếu vào cho con bé.
Về đến nhà vừa lúc Tiểu Tinh Tinh tỉnh lại.
Nhan Thu Chỉ bế con bé lên, cúi đầu hôn hôn má con bé: “Tỉnh rồi sao?”
“Ưm.”
Tiểu Tinh Tinh còn mơ hồ, ôm cô làm nũng: “Mẹ ơi buồn ngủ.”
Nhan Thu Chỉ cười: “Được, mẹ ôm con về phòng ngủ.”
“Phải đi tắm.”
Tiểu Tinh Tinh mơ mơ màng màng nói: “Mẹ ơi con còn chưa tắm nữa.”
“...”
Tiểu Tinh Tinh nhà bọn họ yêu sạch sẽ, còn có bệnh sạch sẽ nhẹ.
Bất kể xuân hạ thu đông mỗi ngày đều phải tắm rửa. Trước kia Nhan Thu Chỉ nghe người ta nói có đứa bé không thích tắm rửa còn khiến cô lo lắng.
Kết quả đến công chúa nhỏ nhà bọn họ đối với việc tắm rửa này so với bất kỳ ai cũng đều hăng hái hơn.
Cô gật đầu, xoa đầu vỗ về con bé: “Được rồi, tối nay mẹ tắm cho con.”
“Ưm ưm.”
“Đi tắm xong chúng ta liền ngủ ngủ.”
“Vâng.”
Nhan Thu Chỉ bế con bé vào phòng tắm, tối nay Tiểu Tinh Tinh không có tâm tình muốn nghịch nước, Nhan Thu Chỉ nhanh chóng tắm cho con bé, thay áo ngủ sạch sẽ, sau đó còn xoa tiểu hương hương cho con bé, Tiểu Tinh Tinh lập tức ngủ rồi.
Đêm nay Trần Lục Nam được giảm bớt truyện cổ tích rồi.
“Có mệt không?”
Hai người tắm xong lên giường nghỉ ngơi, Trần Lục Nam đem người ôm vào trong ngực hôn hôn.
Nhan Thu Chỉ lắc đầu, ngáp một cái rồi nói: “Không mệt, nhưng buồn ngủ.”
Cô trừng mắt nhìn Trần Lục Nam: “Nghiêm trọng cảnh cáo, đêm nay không được xằng bậy, ngày mai em có công việc.”
Trần Lục Nam cười, gật đầu đồng ý: “Được.”
Anh nói: “Anh xằng bậy lúc nào?”
Nhan Thu Chỉ: “... Lúc nào anh xằng bậy trong lòng anh tự hiểu, đừng có hỏi em.”
“...”
Trong phòng yên tĩnh một lúc, Nhan Thu Chỉ lại thấy buồn ngủ, nhưng nhắm mắt lại lại không ngủ dễ dàng như thế.
Cô ngáp một cái nói: “Anh kể chuyện xưa cho em đi.”
Trần Lục Nam mỉm cười, hôn hôn sườn mặt của cô: “Được.”
Giọng anh trầm, ở trong bóng đêm đặc biệt dễ nghe, Trần Lục Nam kể chuyện xưa cho Nhan Thu Chỉ, không phải truyện cổ tích, tất cả đều là tự anh tạo ra.
Có đôi chỗ không logic lắm nhưng Nhan Thu Chỉ rất thích, còn có hơi hưởng thụ chuyện xưa không minh bạch này.
Dưới thanh âm của Trần Lục Nam, không lâu sau Nhan Thu Chỉ đã ngủ rồi.
Một đêm mộng đẹp.
Hôm sau hai người đưa Tiểu Tinh Tinh đến nhà trẻ, Trần Lục Nam đưa cô đến phòng làm việc rồi mới đến công ty.
Nghỉ ngơi mấy ngày, Trần Lục Nam phải tiếp tục bận rộn với công việc, Nhan Thu Chỉ cũng thế.
Tạm thời cô chưa có dự tính thoát vòng, muốn làm mấy việc mình thích trong mấy năm nữa, đợi thời gian đến nói không chừng cũng phải rút về sau màn.
Vừa đến phòng làm việc Châu Châu liền chạy tới.
“Chị Nhan Nhan, Tiểu Tinh Tinh đâu rồi?”
Cô ấy là đến xem Tiểu Tinh Tinh.
Nhan Thu Chỉ: “... Hôm nay là thứ ba, Tiểu Tinh Tinh nhà chúng ta bắt đầu đi học rồi.”
Cô vươn tay vỗ vỗ bả vai Châu Châu, nhịn không được hỏi: “Làm sao thế, bây giờ Châu Châu em không chào đón chị Nhan Nhan của em, chỉ nghĩ tới Tiểu Tinh Tinh thôi phải không?”
Châu Châu chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: “Chủ yếu là Tiểu Tinh Tinh quá hút fan, hôm đó em xem gameshow của bé thật sự là quá đáng yêu.”
Nhan Thu Chỉ cười: “Ra là vậy.”
Cô nói: “Đợi đến cuối tuần thì đưa bé đến đây.”
“Vâng ạ.”
Nhan Thu Chỉ còn có việc khác, hôm nay có sự kiện của nhãn hiệu doanh nghiệp phải tham dự.
Khoảng thời gian trước cô vừa mới nhận làm đại ngôn cho một nhãn hiệu đồng hồ, là kiểu dáng nữ của nhãn hiệu mà Trần Lục Nam từng làm đại ngôn, trước đây luôn là một minh tinh nước ngoài làm đại ngôn nhưng bây giờ cô đã lấy được nó.
Có đôi lúc Nhan Thu Chỉ nghĩ đến điều này, cảm thấy thật kỳ lạ.
Loại duyên phận này dường như chính là như vậy.
Quá thần kỳ, thần kỳ đến vài năm sau cô và Trần Lục Nam cùng làm đại ngôn một nhãn hiệu, mấy năm trước những người khác cũng không dám nghĩ đến việc này, ngay cả bản thân Nhan Thu Chỉ cũng không nghĩ đến.
Tuy rằng nói con người nhất định phải có ước mộng, nhưng ước mộng này có hơi lớn, chắc chắn sẽ khiến người ta bất ngờ.
Buổi chiều, Nhan Thu Chỉ đúng giờ đến nơi tổ chức sự kiện.
Bây giờ fan của cô càng ngày càng nhiều, nhưng rất thần kỳ, mỗi một fan đều đặc biệt tốt, đặc biệt ấm áp, bọn họ không cực đoan, chỉ yên lặng làm chuyện mình thích, ủng hộ người mình thích.
Nhan Thu Chỉ nhìn từng khuôn mặt mang theo nụ cười bên ngoài cửa sổ, từng đôi mắt lấp lánh kia, có cảm xúc gì đó khác biệt.
Châu Châu nhìn theo ánh mắt của cô, nhỏ giọng hỏi: “Chị Nhan Nhan, làm sao vậy?”
“Không có việc gì.”
Nhan Thu Chỉ cười cười: “Chỉ là cảm thấy rất vui thôi.”
Châu Châu nhìn chăm chú nhóm người, nói: “Các fan đều rất nhiệt tình.”
Nhan Thu Chỉ gật đầu: “Ừ, đợi lát nữa kết thúc rồi sắp xếp chụp ảnh với mọi người đi.”
Châu Châu sửng sốt, nghĩ nghĩ rồi gật đầu đồng ý: “Được, không thành vấn đề.”
Sự kiện tổ chức rất thuận lợi, đại đa số đều là một chút hình thức, Nhan Thu Chỉ đã sớm chuẩn bị.
Đương nhiên, cá nhân cô cũng thích nhãn hiệu đồng hồ này, chỉ là giá cả có hơi cao, không phù hợp với khả năng kinh tế của người bình thường.
Sau khi kết thúc sự kiện, Nhan Thu Chỉ để Châu Châu sắp xếp một chỗ khác ở trung tâm thương mại để chụp ảnh với fan.
Mọi người đang chụp ảnh thì Trần Lục Nam đi tới.
Nhan Thu Chỉ chưa phát hiện ra, các fan đã hét lên rồi.
“Aaaaaa là thầy Trần đến.”
“Tôi cũng thấy rồi!”
“Thu Chỉ chồng em đến kìa.”
…
Nhan Thu Chỉ nghe tiếng thét chói tai của mọi người mới quay đầu lại, vừa quay đầu đã thấy người đàn ông cách đó không xa không nhanh không chậm đi tới.
Cô không nhịn được, khóe môi cong cong cười rộ lên: “Mọi người nhanh lên một chút nhé, chúng ta chụp xong thì tôi phải về nhà rồi.”
“Được.”
Mọi người trăm miệng một lời đáp lại.
Chụp hình xong vừa đúng lúc Trần Lục Nam đi tới.
Nhan Thu Chỉ nhìn nhóm fan khát vọng nhưng không thể đòi hỏi ở đằng sau, cảm thấy buồn cười: “Trần Lục Nam, chúng ta chụp ảnh chung nhé?”
Trần Lục Nam là vừa từ công ty tới, anh mặc quần tây đen cùng áo sơ mi, ở thời tiết tháng chín này nhìn qua quả thật rất nóng.
Nhưng anh cũng không có cách nào, đi làm thì không thể không mặc như thế này.
Nhìn ánh mắt giảo hoạt của Nhan Thu Chỉ, anh gật đầu, thấp giọng nói: “Được.”
Vợ đưa ra yêu cầu, Trần Lục Nam sẽ không từ chối.
Sau khi chụp ảnh với mọi người, Nhan Thu Chỉ nói vài câu với Châu Châu liền chạy trước với Trần Lục Nam.
Nhìn bóng dáng hai người đi xa, các fan đều hết sức hưng phấn.
“Huhuhuhu thầy Trần với Thu Chỉ thật ngọt quá đi.”
“Bây giờ thầy Trần còn tự mình tới đón người, quá cưng chiều rồi.”
Không ngoài ý muốn, việc Trần Lục Nam đến sự kiện đón người, còn chụp ảnh cùng với các fan, chờ hai người lên xe không lâu đã lên hot search rồi.
Nhan Thu Chỉ lướt Weibo, im lặng cong cong khóe môi.
“Sao anh lại đến đây?”
Nhan Thu Chỉ nhìn anh: “Hôm nay không bận sao?”
“Vẫn còn tốt.”
Trần Lục Nam nói: “Đến đây đón em.”
Nhan Thu Chỉ nhướng mày, chống cằm nhìn anh: “Đón em làm gì vậy?”
Trần Lục Nam đừng lại một lúc, nghe cô cố ý kéo dài giọng điệu, hứng thú bật cười: “Em nói xem?”
“...”
Danh Sách Chương: