• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối hôm đó, Tiểu Tinh Tinh có lẽ là vì để đạt được công bằng mà ngay cả cha cũng gọi.

Hai người kích động cả đêm không ngủ.

Đến cuối cùng, nghĩ đến ngày hôm sau còn phải chăm sóc Tiểu Tinh Tinh, lúc này mới không thể không miễn cưỡng tự mình ngủ.

Cũng không biết vì sao sau khi có con, Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam đã tiêu hao nhiều tinh thần và sức lực ở phía bên kia hơn.

Nhưng họ lại tận hưởng thời gian như thế này.

Trần Lục Nam dần dần chuyển thành hậu trường, ngay cả Trình Thịnh cũng bắt đầu tiếp quản.

Anh đã có nhiều năm tự do như vậy, cũng đã đến lúc gánh vác một số trách nhiệm, đương nhiên quan trọng hơn là bố Trần dần dần có chút lực bất tòng tâm rồi, Trần Lục Nam không thể không tiếp nhận.

Đương nhiên, Trần Lục Nam cảm thấy đó là lời nói dối của bố Trần.

Nhưng có thể bởi vì nguyên do là làm cha, cho dù là nói dối, anh cũng không có đi vạch trần nữa, ngược lại là nghiêm túc thực sự để tiếp nhận.

Sau khi tiếp quản công ty, Trần Lục Nam không quá bận rộn.

Bố Trần không nghỉ hưu hoàn toàn, chỉ là có ý nghĩ này mà thôi, cũng sợ Trần Lục Nam không đồng ý, mới nghĩ ra cách như vậy.

Nhan Thu Chỉ vẫn đang quay phim, thỉnh thoảng nhận chút quảng cáo.

Giá trị hiện tại của cô, đã không phải đoàn làm phim bình thường có thể mời được nữa, sau khi bộ phim tái xuất phát sóng, Nhan Thu Chỉ dùng thực lực nói cho mọi người biết, cô không vì mang thai sinh con mà trì hoãn bản thân.

Ngược lại, diễn xuất của cô ngày càng trở nên có ý nghĩa.

Chỉ là một ánh mắt, liền làm cho người ta có cảm giác nhập vai, nói tóm lại, fan phim và fan kịch của cô, càng ngày càng nhiều, phát triển càng ngày càng tốt.

Khi Tiểu Tinh Tinh ba tuổi, chị Manh bảo Nhan Thu Chỉ thực hiện lời hứa.

Chương trình tạp kỹ trước đó vẫn gửi lời mời đến cho cô, lại tới rồi. Lần này thật đúng là giống như mấy năm trước cô nói vậy, chương trình tạp kỹ một nhà ba người mang theo con cái.

Nhan Thu Chỉ dở khóc dở cười, căn bản là không có cách nào từ chối.

Cô nhìn kịch bản tạp kỹ trước mặt, có chút đau đầu: “Tổng cộng có bao nhiêu cặp cha mẹ thế?”

“Ba cặp.”

Chị Manh nói: “Chị đã hứa rồi, đừng hòng chơi xấu.”

Nhan Thu Chỉ: “… Nhưng Trần Lục Nam đã lâu không xuất hiện trên màn ảnh, em cũng không biết anh có đồng ý hay không.”

Nghe vậy, chị Manh nhấc mí mắt lên nhìn cô, thản nhiên nói: “Chỉ cần em đồng ý, có khi nào thầy Trần đã từ chối em đâu?”

Chị ấy nghiêm túc nói: “Nếu thật sự từ chối, em cũng có thể làm nũng, thầy Trần tuyệt đối giao nộp vũ khí đầu hàng.”

“......”

Điều này thực sự đúng.

Mấy năm nay Trần Lục Nam không có thay đổi gì khác, chính là cưng chiều vợ, càng thêm quá đáng.

Nhan Thu Chỉ cười, suy nghĩ một chút nói: “Được rồi, em trở về bàn bạc với Trần Lục Nam một chút.”

Lúc trước dẫn Tiểu Tinh Tinh ra ngoài cũng bị chụp được vài lần, thay vì che che giấu giấy lấpchi bằng công khai thoải mái.

Hơn nữa Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam có tự tin cũng có nắm chắc, có thể bảo vệ Tiểu Tinh Tinh rất tốt.

Buổi tối khi về đến nhà, Nhan Thu Chỉ vừa đến cửa định ấn mật mã, cửa đã bị người từ bên trong kéo ra.

Cô cúi đầu nhìn, đó là Tiểu Tinh Tinh.

“Mẹ.”

Tiểu Tinh Tinh trực tiếp ôm lên, ôm đùi cô làm nũng: “Mẹ ơi con nhớ mẹ lắm.”

Tiểu Tinh Tinh ba tuổi, biết thể hiện cảm xúc rồi.

Con bé không kín đáo cũng không thẹn thùng, có cái gì cũng sẽ trực tiếp biểu đạt ra, điểm này không giống Trần Lục Nam, càng không giống mình.

Nhưng cô rất thích điểm này của Tiểu Tinh Tinh.

Nhan Thu Chỉ khom lưng, ôm con bé lên, hôn lên má con bé rồi hỏi: “Làm sao con biết mẹ đã trở về?”

Tiểu Tinh Tinh ôm cổ cô, chủ động hôn một cái: “Cha nói ạ, nói rằng mẹ về rồi.”

Nhan Thu Chỉ ngẩn ra.

“Cha đâu?”

“Đang nấu cơm ạ.”

Nhan Thu Chỉ cười, nhéo nhéo chóp mũi con bé: “Một ngày không thấy mẹ, nhớ mẹ không?”

“Nhớ ạ.”

Tiểu Tinh Tinh chủ động nói: “Cha cũng nhớ.”

Nhan Thu Chỉ không nhịn được cười, nhíu mày nhìn tiểu quỷ tinh ranh ở trước mặt: “Sao cha nhớ mẹ?”

Nghe vậy, Tiểu Tinh Tinh bẻ ngón tay đếm: “Cha dẫn Tiểu Tinh Tinh xem phim điện ảnh của mẹ, cũng xem phim truyền hình của mẹ, còn có quảng cáo của mẹ.”

Nói xong, Tiểu Tinh Tinh vẻ mặt kiêu ngạo nhìn cô: “Trước đây mẹ đã nói với Tiểu Tinh Tinh rồi, mẹ dẫn Tiểu Tinh Tinh xem phim của cha là vì nhớ cha.”

Vì vậy con bé học một biết người.

Nhan Thu Chỉ sửng sốt.

Nói thật, cô không nghĩ rằng Tiểu Tinh sẽ thông minh như vậy, đứa trẻ này thông minh... Khiến người ta hơi ngạc nhiên một chút.

Kiểu trường am hiểu học một biết người có thể lý giải, thật sự là không giống chỉ số thông minh của cô.

Ừ, có thể là của Trần Lục Nam.

Bị Tiểu Tinh Tinh nói như vậy, Nhan Thu Chỉ đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước nhớ tới Trần Lục Nam.

Sau khi tiếp quản công ty, Trần Lục Nam bắt đầu cũng may không quá bận, nhưng năm nay lại đột nhiên bận lại.

Có một lần Nhan Thu Chỉ đúng lúc nghỉ ngơi, vốn định một nhà ba người trở về trấn Chiết Tinh ở vài ngày, kết quả tạm thời anh có một vụ hợp tác xuyên quốc gia phải bàn bạc, hộ chiếu của Nhan Thu Chỉ đúng lúc xảy ra chút vấn đề, thêm các loại nguyên nhân, không có cách nào đi theo qua đó.

Trần Lục Nam đi một mình.

Tối hôm đó, Tiểu Tinh Tinh cũng tinh thần đặc biệt, cùng Nhan Thu Chỉ nằm ở trên giường.

Hai mẹ con mắt lớn trừng nhỏ nhìn nhau thật lâu, Nhan Thu Chỉ dỗ con bé ngủ con bé cũng không ngủ, liền nằm ở trong ngực cô, cọ cọ hôn hôn, rất dính người.

Thật sự là không ngủ được, Nhan Thu Chỉ liền hỏi Tiểu Tinh Tinh, có muốn xem phim điện ảnh của cha hay không.

Trần Lục Nam trên cơ bản không đóng phim tình cảm gì, ngoại trừ bộ phim đó với mình. Đương nhiên, Nhan Thu Chỉ muốn xem cũng là bộ phim kia, tuy rằng có chút ngược, nhưng cô cảm thấy có thể xem.

Hai mẹ con bò dậy, nằm trên ghế sofa và bắt đầu xem phim.

Vừa nhìn, Nhan Thu Chỉ thỉnh thoảng còn có thể trao đổi với Tiểu Tinh Tinh, tuy rằng con bé không thể nghe hiểu lắm, nhưng cô muốn cùng Tiểu Tinh Tinh trao đổi là đúng rồi.

Điều này sẽ có vẻ ít cô đơn như thế.

Lời nói đêm đó đứt quãng, sau đó Nhan Thu Chỉ cũng không nhớ rõ lắm, ngược lại không nghĩ tới Tiểu Tinh Tinh nhớ kỹ rồi.

Nghĩ lại, cô sờ sờ đầu Tiểu Tinh Tinh, nhẹ giọng nói: “Tiểu Tinh nhà chúng ta thật thông minh.”

Tròng mắt của Tiểu Tinh Tinh đảo qua: “Vậy có phần thưởng nào không?”

Nhan Thu Chỉ: “… Muốn phần thưởng gì?”

Tiểu Tinh Tinh ôm cô làm nũng: “Mẹ ơi, muốn ăn macaron.”

Công chúa nhỏ của gia đình họ, thích ăn macaron.

Nhưng trẻ con ăn nhiều đồ ngọt cũng không tốt, cho nên Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam sẽ khống chế lượng ăn của con bé, không cho con bé ăn nhiều.

Một ngày, thậm chí ba ngày, cho phép ăn một cái.

Bởi vì nguyên nhân này, Tiểu Tinh Tinh luôn nghĩ mọi cách khiến bọn họ cho con bé ăn macaron, thỉnh thoảng khoảng thời gian dài cho con bé ăn một cái, con bé có thể cầm cả ngày, đều không nỡ ăn.

Lúc Nhan Thu Chỉ để cho con bé ăn xong, con bé sẽ vừa khóc vừa ăn.

Nguyên nhân là —— luyến tiếc.

Luyến tiếc ăn xong Macaron của con bé, điều này làm cho Nhan Thu Chỉ cùng Trần Lục Nam phiền não rất lâu.

Nhưng chính là không có cách nào.

Bản tính của trẻ con như thế, bọn họ cũng không có ý định nghiêm khắc giáo huấn, chỉ có thể dùng loại cách vụng về này cố gắng khống chế con bé một chút.

Hiện tại nhìn đôi mắt khát vọng của Tiểu Tinh Tinh, Nhan Thu Chỉ lại đau đầu.

Cô suy nghĩ một lúc, cẩn thận hỏi: “Cha không cho con ăn?”

Ngôi sao nhỏ bĩu môi lắc đầu.

“Không có.”

Thực ra Trần Lục Nam rất không có mấu chốt nuông chiều của Tiểu Tinh Tinh, nhưng hình như ở loại chuyện này, lại thoáng có chút điểm mấu chốt.

Nhan Thu Chỉ dở khóc dở cười, nhéo nhéo mặt con bé dạy dỗ: “Nhưng cha đang nấu cơm, Tiểu Tinh Tinh không muốn ăn cơm cha nấu sao?”

Tiểu Tinh Tinh có chút khó xử nhìn cô.

Nhan Thu Chỉ nhìn thấy hy vọng rồi, tiếp tục nói: “Cha vất vả nấu cơm cho chúng ta như vậy, Tiểu Tinh Tinh của chúng ta nhất định sẽ cổ vũ đúng không?”

Cô nói: “Nếu không cổ vũ, cha sẽ buồn đấy.”

Vẻ mặt Tiểu Tinh Tinh khó xử, cuối cùng chỉ có thể khó xử gật đầu.

“Được thôi.”

Con bé tủi thân hỏi: “Mẹ, ngày mai Tiểu Tinh tinh có thể ăn macaron không?”

Nhan Thu Chỉ không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu: “Được, ngày mai Tiểu Tinh Tinh của chúng ta có thể ăn một cái.”

“Vâng ạ.”

Tiểu Tinh Tinh rất phấn khích, ôm cô hôn điên cuồng: “Cảm ơn mẹ, Tiểu Tinh Tinh yêu mẹ nhất.”

Trần Lục Nam đúng lúc từ phòng bếp bưng thức ăn đi ra, lúc nghe nói vậy nhướng mày, nhìn hai mẹ con.

Tiểu Tinh Tinh nhận được ánh mắt của Nhan Thu Chỉ, lập tức kêu: “Con cũng yêu cha.”

“......”

Có tiểu quỷ tinh rành này, cuộc sống của Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam càng ngày càng phong phú.

Sau khi ăn tối, hai người dắt Tiểu Tinh Tinh ra ngoài đi dạo.

Lại đến mùa xuân nữa rồi.

Sắc xuân dễ chịu, gió buổi tối tuy rằng còn có chút lạnh, nhưng lại làm cho người ta thoải mái.

“Tiểu Tinh Tinh của chúng ta ngày mai có muốn đi vườn bách thảo không?”

Ánh mắt Tiểu Tinh Tinh sáng lên, ngửa đầu nhìn Nhan Thu Chỉ: “Mẹ có thời gian không?”

“Có.”

Nhan Thu Chỉ sờ sờ đầu con bé: “Ngày mai có thể ở bên Tiểu Tinh Tinh của chúng ta.”

“Vậy con muốn đi.”

Tiểu Tinh Tinh xúc động nói: “Cha, cuối cùng mẹ đi vườn bách thú với chúng ta rồi.”

Trần Lục Nam nhếch khóe môi, tròng mắt dịu dàng nhìn cô: “Đúng, vui không?”

“Vui ạ!”

Tiểu Tinh Tinh chính là một đứa trẻ, cho dù là thông minh hiểu chuyện, chung quy vẫn là trẻ con.

Nhan Thu Chỉ nghe hai người đối thoại này, trong lúc nhất thời còn có chút khó chịu.

Hình như cô đối với tiểu bảo bối trước mắt này, mắc nợ có chút nhiều. Thời gian gần đây công việc cũng tương đối bận rộn, không có nhiều thời gian dành cho con bé

Về vườn bách thú, cũng là chủ đề nửa tháng trước đã nói đến, đến bây giờ vẫn chưa dẫn con bé đi.

Nhan Thu Chỉ sờ sờ đầu con bé, hứa hẹn: “Ngày mai cha mẹ nhất định sẽ đưa con đi.”

“Được ạ được ạ.”

Tiểu Tinh Tinh rất phấn khích.

Sau khi đi dạo về nhà, con bé còn kéo Nhan Thu Chỉ đi vào phòng, vẻ mặt buồn rầu nhìn Nhan Thu Chỉ: “Mẹ, ngày mai đi vườn bách thú Tiểu Tinh Tinh phải mặc quần áo gì thế?”

Đúng vậy, Tiểu Tinh Tinh nhà Nhan Thu Chỉ bọn họ còn rất thích nhìn cái đẹp, cũng rất điệu đà.

Con bé có rất nhiều quần áo đẹp, cũng thích mình ăn mặc xinh đẹp, từ khi còn nhỏ đã có một cảm giác đặc biệt đối với phương diện này.

Nhan Thu Chỉ cưng chiều nhìn con bé, chọn quần áo cho con bé, cùng con bé kể chuyện, chờ Tiểu Tinh Tinh ngủ, cô mới trở về phòng.

Vừa về phòng, Trần Lục Nam liền kéo cô hôn một hồi.

Nhan Thu Chỉ nằm trong lòng anh, thở dài.

“Làm sao vậy?”

Trần Lục Nam đưa tay, xoa xoa tóc cô.

Nhan Thu Chỉ nằm trong lòng anh, hít sâu một chút nói: “Cảm giác không ở bên cạnh Tiểu Tinh Tinh lớn lên.”

Trần Lục Nam bật cười, an ủi cô: “Con bé yêu em nhất.”

Nhan Thu Chỉ liếc mắt nhìn anh, không nhịn được nói: “Cho nên bây giờ anh ghen sao?”

“Ngược lại không có.”

Trần Lục Nam hôn khóe miệng cô, thấp giọng nói: “Anh cũng vậy.”

Nhan Thu Chỉ cười: “Chính là cảm thấy công việc quá nhiều, em phải nói với chị Manh để giảm bớt một chút công việc, ở bên Tiểu Tinh Tinh nhiều hơn.”

Trong sự nghiệp, Trần Lục Nam tùy ý với cô.

Anh suy nghĩ một hồi, thấp giọng an ủi: “Cũng không cần sốt ruột như vậy. Tiểu Tinh Tinh có anh và cha mẹ bọn họ chăm sóc, thỉnh thoảng Nhan Gia Trì cũng sẽ tới dẫn con bé đi chơi, em có thời gian về, anh cũng có thể dẫn Tiểu Tinh Tinh đi thăm em, giống như vậy.”

Nhan Thu Chỉ “Ừ” một tiếng, suy nghĩ một chút kể chuyện chương trình tạp kỹ cho anh nghe một chút.

Trần Lục Nam nhướng mày, nở nụ cười: “Trùng hợp như vậy?”

“?”

Trần Lục Nam cười, ôm người ngồi trong lòng mình: “Hôm nay anh Vũ cũng nói với anh chuyện này.”

Nhan Thu Chỉ nhìn anh: “Vậy anh nghĩ sao?”

Trần Lục Nam suy nghĩ một hồi, thấp giọng nói: “Ngày mai hỏi Tiểu Tinh Tinh xem sao?”

Anh nói: “Anh không có ý kiến, cũng có thể tham gia.”

Nhan Thu Chỉ gật đầu: “Có thể dành ra thời gian không?”

“Có thể.”

Trần Lục Nam nắm tay cô chơi đùa, thấp giọng nói: “Thật ra còn cảm thấy chương trình này không tệ.”

“Nói như thế nào?”

Trần Lục Nam cười cười, nhẹ nhàng nói: “Sau này có thể coi như một kỉ niệm, em cũng nói muốn tìm thời gian ở bên Tiểu Tinh Tinh, chương trình tạp kỹ này là công việc, nhưng đồng thời cũng có thể ở bên Tiểu Tinh Tinh, hai bên đều đẹp.”

Loại chuyện này, bình thường Trần Lục Nam sẽ không từ chối.

Nhan Thu Chỉ cười, tiến lại gần hôn anh một cái, nhẹ giọng nói: “Sao anh lại tốt như vậy.”

Trần Lục Nam nhướng mày: “Bây giờ biết anh đã tốt rồi sao?”

Nhan Thu Chỉ: “Vẫn luôn biết.”

Trần Lục Nam cười ôm người lên, giọng nói trầm thấp nói: “Vậy có phải nên cảm ơn anh tử tế hay không?”

“......”

Đêm nay, Nhan Thu Chỉ dùng hành động bày tỏ lòng biết ơn đối với Trần Lục Nam.

Đã lâu không về nhà, Trần Lục Nam cũng đói bụng rất lâu, xem như thân thể dốc sức làm đòi lại lời cảm ơn mà anh muốn.

*.

Ngày hôm sau, Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam ăn mặc khiêm tốn dẫn Tiểu Tinh Tinh đến vườn bách thú.

Vườn bách thú nở hoa, Tiểu Tinh Tinh rất thích hoa, bây giờ bắt đầu dạy con bé vẽ hoặc bất cứ điều gì, tất cả hoa con bé vẽ đều đẹp.

Tiểu Tinh Tinh vui mừng, thỉnh thoảng nhìn thấy hoa xinh đẹp liền kéo Nhan Thu Chỉ qua, bảo mẹ chụp ảnh cho con.

Sau một ngày, Tiểu Tinh Tinh cũng không cảm thấy mệt.

Chính là vui mừng, đứa trẻ tràn đầy tinh thần và sức lực, từ trước đến nay luôn như thế.

Đợi đến buổi tối về nhà, Nhan Thu Chỉ với Tiểu Tinh Tinh nói chuyện chương trình tạp kỹ.

Thực ra Tiểu Tinh Tinh không hiểu lắm, nhưng sau khi Nhan Thu Chỉ giải thích một chút, con bé liền hiểu ra.

Có ống kính, có cha mẹ đi cùng, sau này có thể nhìn thấy mình và cha mẹ trên TV, con không chút do dự đáp đồng ý

“Muốn đi muốn đi.”

Tiểu Tinh Tinh ôm Nhan Thu Chỉ làm nũng: “Mẹ ơi, Tiểu Tinh Tinh muốn đi.”

Nhan Thu Chỉ cười, cong môi: “Được, vậy chúng ta đi có được không?”

“Vâng ạ.”

Nhan Thu Chỉ nói với chị Manh một tiếng, chị Manh vui mừng không thôi.

Nửa tháng sau, một nhà ba người Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam khiêm tốn tham gia chương trình tạp kỹ.

Chương trình tạp kỹ này được ghi hình, có tuyên truyền trước, nhưng để giữ lại cảm giác thần bí, không công bố cặp đôi Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam.

Chỉ là số tiếp thị có phát ra tin tức, nhưng... Không ai tin.

Tất cả bọn họ đều cảm thấy, Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ không có khả năng mang bảo bối nhà bọn họ tham gia chương trình tạp kỹ, bọn họ vẫn luôn bảo vệ con gái rất tốt.

Tất nhiên, cũng có cư dân mạng sẽ có những suy nghĩ và mong đợi, hy vọng rằng giấc mơ trở thành sự thật, hy vọng có thể nhìn thấy gia đình ba người của họ tham gia.

Giai đoạn đầu tiên của chương trình tạp kỹ được ghi hình lại ở nhà, giai đoạn thứ hai mới đi đến những nơi khác.

Bởi vì có con, phần lớn đều là ở trong nhà, địa điểm mà tổ chương trình tìm cũng tương đối vắng vẻ một chút.

Sau khi ghi hình xong toàn bộ chương trình, đám người Nhan Thu Chỉ đều không bị lộ ra ngoài.

Cho đến ngày phát sóng, Quan Bác đăng một bức ảnh bóng lưng của một nhà ba người, cư dân mạng nhìn đi nhìn lại, luôn cảm thấy cực kỳ quen thuộc.

Nhưng lại không dám xác định một trăm phần trăm.

Đến 10 giờ tối, chương trình tạp kỹ chính thức lên phát sóng.

Sau khi hai nhà phía trước đều xuất hiện, cư dân mạng trợn tròn mắt nhìn Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ, cùng với Tiểu Tinh Tinh.

Bắt đầu từ khoảnh khắc ba người cùng khung hình xuất hiện, toàn bộ mạng lưới bùng nổ!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK