Không nói là fan không nghĩ tới, ngay cả một vài người bạn tốt trong giới không nhận được tin tức cũng đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Mười giờ tối, rất nhiều người ở nhà nghỉ ngơi định xem chương trình tạp kỹ truyền hình sau đó đi ngủ, vừa nhìn liền thấy được người quen thuộc.
Quan Hà chính là một trong số đó, bây giờ cô ta giữ phép tắc đàng hoàng phấn đấu trong giới giải trí.
Tuy rằng nói tài nguyên không tốt như vậy, nhưng hình như sau khi thoát ra từ một vài cảnh khốn khổ nào đó, cả người đều trở nên càng ngày càng tốt rồi.
Cô ta không theo đuổi quá nhiều danh lợi nữa, cũng không còn khát vọng nhiều tư liệu, so sánh PK với ai vân vân.
Cô ta chỉ bảo vệ ba phần ruộng đất phấn đấu của mình.
Hôm nay cô ta đúng lúc ở đoàn làm phim, sau khi kết thúc các trợ ồn ào muốn ăn khuya. Quan Hà cũng đi theo bọn họ.
Phòng của cô ta khá lớn, đoàn người liền qua đó.
Vừa đến đêm khuya, trong đó có một nhân viên đã rất sớm rất sớm liền chờ mong loại hình tạp kỹ này, trực tiếp nói muốn xem.
Quan Hà không có ý kiến gì, chỉ nhìn theo một cái.
Không nhìn không biết, vừa nhìn đã giật cả mình.
Cô ta nhìn ba người trên TV, ngây ngẩn cả người. Cô đã gặp con gái Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam trong một thời gian đặc biệt.
Ngay sau khi đi ra, các nhân viên xung quanh đều kinh ngạc hét lên một tiếng: “Ôi trời ơi!!”
“A a a a a, bọn thầy Trần tham gia rồi ư?”
“Chị Hà chị có biết không?”
Quan Hà: “... Tôi không biết.”
Cô ta nhìn ba người trên màn hình, có chút cảm giác không nói nên lời.
Nghe tiếng bàn tán của nhân viên ở bên tai, Quan Hà không nhịn được, gửi tin nhắn cho Nhan Thu Chỉ.
Lúc Quan Hà gửi tin tới, Nhan Thu Chỉ còn nhận được tin tức của những người trong giới khác, nhao nhao hỏi cô đó là cô và Trần Lục Nam, vì sao đột nhiên muốn tham gia loại hình tạp kỹ này, không phải nói muốn bảo vệ con gái thật tốt sao.
Nhan Thu Chỉ dở khóc dở cười, sau khi trả lời từng người một, bắt đầu nghiêm túc xem tạp kỹ.
Tạp kỹ sử dụng truyền hình và internet cùng một lúc phát sóng, được coi là một phương thức thử nghiệm mới.
Ngay sau khi ba người bước ra, người hâm mộ bắt đầu la hét.
[A a a a a a, trời ơi, trời ơi!!!]
[??? Đây chính là con gái nhà Trần Lục Nam sao, dáng vẻ cũng đáng yêu quá đi!]
[A a a a a, mắt to quá!]
[Ô ô ô ô thật xinh đẹp!]
[Đã lâu không thấy thầy Trần rồi, không ngờ lại gặp lại trong tạp kỹ! Bất ngờ!]
Tập đầu tiên của chương trình tạp kỹ được ghi hình tại nhà.
Cửa vừa mở ra, mọi người nhìn thấy chính là một nhà ba người bọn họ, Trần Lục Nam mở cửa, Nhan Thu Chỉ ở phía sau, ngay sau đó Tiểu Tinh Tinh cũng ngẩng đầu lên xem ống kính.
Trần Lục Nam nhìn ống kính cười cười: “Chào buổi sáng mọi người.”
Anh giới thiệu ngắn gọn về bản thân: “Tôi là Trần Lục Nam.”
Ngay sau đó, anh quay đầu lại nhìn Nhan Thu Chỉ: “Vợ tôi, Nhan Thu Chỉ, con gái tôi Tiểu Tinh Tinh.”
Sau khi giới thiệu, ống kính được lắp đặt trong toàn bộ ngôi nhà của họ.
Người hâm mộ có thể nhìn thấy hình ảnh ấm áp của một gia đình ba người ăn sáng, Tiểu Tinh Tinh rất nhạy cảm với ống kính, con bé thực sự thích chụp ảnh điệu đà. Nhưng lần này có lẽ là do ống kính hơi nhiều, con bé nhìn chằm chằm vào ống kính, còn có chút không thích ứng.
Lúc ăn sáng, vẫn không an phận nhìn chằm chằm vào ống kính.
Nhan Thu Chỉ gọi nhiều lần, con bé cũng không nghe.
“Tiểu Tinh Tinh.”
“Ớ.”
Giọng nói Tiểu Tinh Tinh ngọt ngào trả lời: “Mẹ ơi, có chuyện gì vậy.”
Nhan Thu Chỉ đau đầu: “Ăn sáng thôi.”
Cô kéo lực chú ý của Tiểu Tinh Tinh trở lại, thì thầm: “Đợi lúc nữa hãy chơi.”
Tiểu Tinh Tinh không động đậy, nhìn chằm chằm vào máy quay phim ở trước mặt: “Mẹ ơi, con không muốn ăn.”
“Không được.”
Nhan Thu Chỉ không chút nghĩ ngợi nói: “Mau ăn cơm đi, con không ăn cơm mẹ liền tức giận đấy.”
Tiểu Tinh Tinh là một tiểu tinh tinh có nghịch ngợm, con bé thuộc loại người thích mềm không thích cứng, Nếu Nhan Thu Chỉ nghiêm khắc quá mức, ngược lại con bé sẽ mặc kệ mà cáu kỉnh.
Tiểu cô nương này từ nhỏ được mọi người cưng chiều, tính cáu kỉnh đương nhiên không nhỏ.
Sau khi nghe Nhan Thu Chỉ nói như vậy, Tiểu Tinh Tinh ngược lại càng phản nghịch.
Con bé bất động, nhìn vào máy quay phim trước mặt mình.
Nhan Thu Chỉ gọi vài tiếng, con bé đều không hề động đậy.
Trần Lục Nam vừa từ phòng bếp lấy sữa nóng cho hai người đi ra, nhìn tư thế này của hai mẹ con, nhướng mày: “Làm sao thế?”
Nhan Thu Chỉ cũng mặc kệ Tiểu Tinh Tinh, cúi đầu bắt đầu ăn sáng: “Con gái của anh lớn rồi.”
Trần Lục Nam: “...”
Anh bật cười, nhìn vẻ mặt tức giận của Nhan Thu Chỉ, có chút bất đắc dĩ.
Anh cúi đầu dỗ dành Nhan Thu Chỉ: “Vậy em ăn sáng trước, anh quản con bé.”
“Ừ.”
Trần Lục Nam kiên nhẫn hơn Nhan Thu Chỉ một chút, Tiểu Tinh Tinh cảm thấy hứng thú với máy quay, Trần Lục Nam liền nói chuyện phiếm với con bé.
“Tiểu Tinh Tinh, có đói không?”
Tiểu Tinh Tinh lắc đầu: “Cha, con không đói.”
“Thích cái này à?”
Đôi mắt của Tiểu Tinh Tinh sáng lên, gật đầu: “Cha, con thích ạ.”
Trần Lục Nam nhếch khóe môi dưới, thanh âm dịu dàng nói: “Vậy có muốn cầm lên chơi một chút hay không?”
“Muốn!”
Tiểu Tinh Tinh ở độ tuổi này, vừa lúc là độ tuổi bất cứ điều gì cũng quan tâm.
Trần Lục Nam cười, vỗ vỗ đầu con bé nói: “Trong phòng mẹ có cái này, nếu Tiểu Tinh Tinh của chúng ta ngoan ngoãn ăn sáng, lát nữa cha mẹ dẫn con đi chơi cái này có được không?”
Tiểu Tinh Tinh suy nghĩ nghiêm túc trong hai giây, không ngần ngại gật đầu: “Được ạ được ạ, muốn chơi với mẹ.”
Trần Lục Nam cười, nhéo nhéo mặt con bé hỏi: “Không cần cha nữa sao?”
Tiểu Tinh Tinh đưa tay, ôm Trần Lục Nam làm nũng: “Cần ạ, cần cha và mẹ cùng chơi với Tiểu Tinh Tinh.”
Trần Lục Nam gật gật đầu, chỉ vào bàn ăn bên này: “Vậy vẫn còn không đi ăn sáng cùng mẹ sao?”
Anh hôn khuôn mặt của con gái mình, nhẹ nhàng nói: “Mẹ bây giờ đang ăn sáng một mình, không có Tiểu Tinh Tinh ăn cùng, mẹ sẽ buồn đấy.”
Nghe vậy, Tiểu Tinh Tinh lập tức điên cuồng chạy đến.
“Mẹ ơi, Tiểu Tinh Tinh đến ăn sáng với mẹ.”
Nói xong, con bes vụng về bò lên ghế, đến bên cạnh Nhan Thu Chỉ, còn có bộ dáng như người lớn vươn tay vỗ vỗ lưng của cô: “Mẹ nhớ Tiểu Tinh Tinh rồi sao?”
Nhan Thu Khương: “...”
Nói thật, cô rất muốn nói không muốn, nhưng đối mặt với con gái mềm mại như vậy, cô nói không nên lời này.
Cô “ừ” một tiếng, liếc mắt nhìn Tiểu Tinh Tinh, oan ức nói: “Tiểu Tinh Tinh của chúng ta bây giờ có phải chỉ nghe lời cha không?”
Tiểu Tinh Tinh không hiểu, nhìn cô với một khuôn mặt mơ màng.
Nhan Thu Chỉ mệt mỏi nói: “Mẹ gọi con ăn sáng con không nhúc nhích, cha vừa gọi con liền đến rồi.”
Tiểu Tinh Tinh: “...”
Trần Lục Nam: “...”
Người hâm mộ xem chương trình tạp kỹ sẽ bị một nhà ba người này nảy sinh cười như điên.
[Ha ha ha ha cho nên bây giờ là Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam ở trước mặt con gái tranh sủng phải không?!]
[A a a a a a a, Tiểu Tinh Tinh thật dễ thương a ô ô ô thích quá!!]
[Các bạn ơi!! Lập đội đi ăn cướp đứa trẻ không?]
[A a a a a a, Trần Lục Nam thật dịu dàng, tuyệt vời, kiểu đàn ông này tìm ở đâu ra!!]
[Ô ô ô ô ô, tôi ghen tị rồi tôi ghen tị rồi, từ trong cuộc đối thoại giữa Trần Lục Nam và Tiểu Tinh Tinh đều có thể nghe ra hàng ngày Trần Lục Nam đối với Nhan Thu Chỉ có bao nhiêu sự nuông chiều, lúc anh dạy dỗ Tiểu Tinh Tinh trong lời nói chưa từng rời khỏi Nhan Thu Chỉ!]
[Muốn liên tục xem nhà này có được không!]
......
Bởi vì Trần Lục Nam dạy dỗ, Tiểu Tinh Tinh vô cùng ngoan ngoãn ăn xong bữa sáng.
Con bé rất thích ăn, trong việc ăn hoàn toàn không cần phải lo lắng về loại, ngoại trừ cực kỳ thích ăn đồ ngọt và kem, với không thích ăn rau xanh ra, những thứ khác... Thực sự tốt hơn nhiều so với trẻ em bình thường.
Con bé rất thích ăn cơm.
Sau khi ăn sáng xong, Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ vào bếp rửa bát.
Đây là hoạt động hàng ngày của nhà bọn họ, lúc có dì thường là dì xử lý, hoặc là bỏ vào trong máy rửa bát, nhưng bây giờ có máy quay ở đây, hai người liền trực tiếp cho dì nghỉ.
Mặc dù bát đũa được đặt trong máy rửa chén rồi, nhưng luôn luôn phải dọn dẹp.
Hai người phối hợp dọn dẹp một chút, mà Tiểu Tinh Tinh ở bên ngoài, đã cùng nhiếp ảnh gia trú ở nhà bọn họ bắt đầu trao đổi rồi.
Trong nhà có một nơi dành riêng cho nhiếp ảnh gia, là một vài phòng nhỏ, trông có một chút đáng yêu.
Sau khi ăn sáng xong, Tiểu Tinh Tinh liền trực tiếp chạy tới, con bé nhìn máy quay không chớp mắt, vươn tay chọc một cái.
“Chú ơi, cái này là cái gì vậy?”
Nhiếp ảnh gia không trả lời.
Tiểu Tinh Tinh chớp mắt to nhìn anh ấy: “Chú ơi, sao chú không nói chuyện?”
Nhiếp ảnh gia: “...”
Anh ấy không thể nói chuyện!!!
Tiểu Tinh Tinh căn bản không biết những quy định này, tay ngắn chọc vào máy quay, ngây thơ hỏi: “Chú ơi chú, chú không nói chuyện với Tiểu Tinh Tinh sao?”
Con bé bĩu môi, tủi thân hỏi: “Có phải chú không thích Tiểu Tinh Tinh không?”
“......”
Khán giả chỉ có thể nghe thấy một mình Tiểu Tinh Tinh độc thoại, thỉnh thoảng còn kết hợp với một vài biểu cảm đáng yêu nhỏ, làm cho người ta ôm bụng cười to, lại đáng yêu đến khó tin.
Một công chúa nhỏ đáng yêu và xinh đẹp như vậy, ai có thể không thích con bé chứ.
Chơi một lúc lâu, nhiếp ảnh gia không để ý tới con bé.
Tiểu Tinh Tinh cảm nhận được cảm giác thất bại nào đó, bộ dáng người lớn của con bé thở dài một hơi, cúi đầu rất là không vui.
Nhan Thu Chỉ đi ra, nhìn thấy chính là một màn này.
Cô nhướng mày, tỏ vẻ không nói gì với con gái đối với diễn xuất của nhà mình: “Có chuyện gì vậy?”
Tiểu Tinh Tinh đi về phía cô, ôm đùi Nhan Thu Chỉ nói: Mẹ.”
“Hử?”
Nhan Thu Chỉ đưa tay sờ sờ đầu con bé: “Làm sao vậy, Tiểu Tinh Tinh của chúng ta không vui sao?”
Tiểu Tinh Tinh gật đầu, chỉ vào nhiếp ảnh gia vừa rồi và nói: “Chú đó thật đáng thương.”
“Sao nói như vậy?”
Tiểu Tinh Tinh là một người hiểu biết, con bé chỉ và nói, “Chú ấy không thể nói chuyện với Tiểu Tinh Tinh.”
Mí mắt Nhan Thu Khương giật giật, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Cô quay đầu lại nhìn về phía Trần Lục Nam đi ra, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Trần Lục Nam đương nhiên cũng nghe được lời này của Tiểu Tinh Tinh, anh trầm tư một chút giải thích: “Chú ấy đang làm việc, cho nên không thể nói chuyện.”
Anh chạm vào đầu của Tiểu Tinh Tinh, thấp giọng hỏi: “Điều này có thể được hiểu không?”
Tiểu Tinh Tinh dường như cái hiểu cái không hiểu gật đầu.
“Con biết ạ.”
Con bé ngây thơ và hồn nhiên nói: “Cũng giống như đêm đó Tiểu Tinh Tinh cùng mẹ nói chuyện, mẹ phớt lờ con, cha nói mẹ đang làm việc có phải không?”
Vốn lời này nói ra, cũng không có ý gì khác.
Nhưng vừa dứt lời, ánh mắt Nhan Thu Chỉ liền mở to, hai má cũng đỏ lên theo, cả người nhìn thì vô cùng không thích hợp. Về phần Trần Lục Nam, biểu cảm trên mặt nghẹn lại.
Vài giây sau, anh bất lực gật đầu: “Gần như là ý này.”
Vừa dứt lời, Trần Lục Nam bị Nhan Thu Chỉ đạp một cước.
Đêm đó————
Nhớ không lầm hẳn là mấy ngày trước, buổi tối Nhan Thu Chỉ mới trở về, cô đi thăm Tiểu Tinh Tinh, sau đó trở về phòng ngủ.
Trần Lục Nam cũng không biết chuyện gì xảy ra, lôi kéo cô làm hoạt động vợ chồng.
Sau khi sinh con, dáng người Nhan Thu Chỉ càng ngày càng tốt, cả người cũng càng thú vị, huống chi khoảng thời gian trước cô vẫn luôn bận rộn ở bên ngoài, cũng không có thời gian cho Trần Lục Nam ăn no.
Trong phòng mờ tối, chỉ để lại một ngọn đèn điều động bầu không khí.
Tiểu Tinh Tinh không biết tại sao lại tỉnh dậy, chạy tới phòng bọn họ, từ sau khi có con, Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam ngủ sẽ không khóa cửa, dù sao ngoại trừ Tiểu Tinh Tinh ra, những người khác cũng sẽ không tới.
Kết quả là, con bé đột nhiên gõ cửa, sau đó chạy vào.
Trần Lục Nam nhanh tay nhanh mắt kéo chăn lên, đắp lên trên hai người, Cả người Nhan Thu Chỉ bịt ở trong chăn, không có cách nào nhúc nhích, thậm chí hô hấp đều dồn dập.
Tiểu Tinh Tinh ngược lại không hiểu gì, đi về phía giường hỏi: “Cha ơi, có phải mẹ đã về rồi không?”
Trần Lục Nam trả lời một câu đúng.
Tiểu Tinh Tinh hỏi lại, “Tại sao mẹ không nói chuyện với Tiểu Tinh Tinh?”
Trần Lục Nam ngược lại da mặt dày, không có cảm giác gì, nhưng Nhan Thu Chỉ cảm thấy xấu hổ đến mức phát nổ, cơ thể căng thẳng, hơn nữa vừa rồi bị Trần Lục Nam dỗ dành gọi vài tiếng chồng và anh trai, lúc này cổ họng đều khàn khàn, vì không muốn Tiểu Tinh Tinh nghe ra thứ gì đó khác, cô cắn môi không lên tiếng.
Trần Lục Nam im lặng vài giây, nói với Tiểu Tinh Tinh —— cô đang làm việc, không tiện nói chuyện.
Tiểu Tinh Tinh mơ màng, không hiểu vì sao buổi tối mẹ còn phải làm việc, con bé còn muốn hỏi khi nào thì bị Trần Lục Nam chuyển chủ đề, trong lúc nhất thời cũng không chú ý bên này nữa
Cuối cùng, Trần Lục Nam dỗ dành Tiểu Tinh Tinh trở về phòng.
Sau khi chăm sóc con bé lại ngủ, lại muốn tiến hành hoạt động vợ chồng lần thứ hai, bị Nhan Thu Chỉ rất nghiêm túc từ chối.
Tất nhiên, từ chối vô ích.
Trần Lục Nam trực tiếp ôm cô vào phòng tắm, còn không phải người khóa cửa phòng tắm.
Lần này, không ai có thể quấy rầy bọn họ.
............
Bị Tiểu Tinh Tinh nói, huyệt thái dương của Nhan Thu Chỉ liền nhảy dựng lên.
Cô trừng mắt nhìn Trần Lục Nam, cảm giác mình sắp không có mặt mũi gặp người khác.
Trần Lục Nam che miệng ho khan một tiếng, vuốt đầu Tiểu Tinh Tinh nói: “Có thể hiểu như vậy.”
Nhan Thu Chỉ: “...”
Khán giả tự nhiên phát hiện ra điều gì đó, nhìn thấy biểu cảm của Nhan Thu Chỉ, lại nhìn sắc mặt của Trần Lục Nam, đột nhiên phá! Án! Rồi!
[Muốn hỏi là!! Công việc buổi tối của Thu Chỉ là gì.]
[?????]
[Sao tôi cảm thấy... Vừa rồi hình như vô hình trung lái một chiếc xe nhỉ.]
[Ha ha ha ha ha, mẹ ơi tôi muốn cười chết rồi, mặt Thu Chỉ thật sự rất đỏ.]
[A a a a a, Tiểu Tinh Tinh đáng yêu có phải buổi tối làm chuyện xấu gì không, làm hỏng tình cảm của cha mẹ rồi!]
[Đêm đó Tiểu Tinh Tinh không có con bé, bây giờ con bé có thể có một người em trai!!]
[Tỉ muội ở đằng trước đang nói cái gì mờ ám vậy!]
Danh Sách Chương: