• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một bữa cơm không rõ ràng, buổi chiều mọi người nghỉ ngơi.

Dự định gần đến tối lại ra ngoài hoạt động.

Thực ra tiết mục này rất đơn giản giống như ngày nghỉ phép bình thường, khi Nhan Thu Chỉ trở về phòng Quan Hà đang gọi điện thoại, cô ngồi bên ngoài tắm nắng rồi mới đến phòng khách nghỉ ngơi.

Phòng khách yên tĩnh không có ai ở đây, Nhan Thu Chỉ chơi điện thoại vô thức ngủ mất.

Trần Lục Nam đi qua chỗ đạo diễn bên kia đến dặn dò đôi câu, lúc về thì thấy cảnh Nhan Thu Chỉ đang ngủ trên ghế sô pha phòng khách.

Anh hơi dừng lại, nhìn người quay phim đằng sau.

Người quay phim cũng nhận được tín hiệu, yên lặng cúi đầu, nhưng ống kính vẫn còn quay.

Trần Lục Nam đi đến bên người Nhan Thu Chỉ, thuận tiện lấy một tấm thảm đắp lên cho cô, vừa mới đắp lên Nhan Thu Chỉ đã tỉnh rồi.

Cô còn buồn ngủ nhìn Trần Lục Nam, mơ hồ không rõ hỏi: ''Mấy giờ rồi?''

''Còn sớm.''

Trần Lục Nam cúi đầu nhìn cô: ''Làm sao vậy?''

Nhan Thu Chỉ lắc đầu: ''Anh đi đâu vậy?''

Trần Lục Nam nở nụ cười, xoa xoa tóc cô: ''Đi qua chỗ đạo diễn, không ngủ tiếp à?''

''Không ngủ.''

Nhan Thu Chỉ ngồi dậy, đột nhiên thấy có người cách đó không xa.

''Anh --''

Cô há to miệng mãi không thể nghẹn ra một câu.

Trần Lục Nam nhìn theo tầm mắt cô, thấp giọng nói: ''Không cần lo lắng, anh đã nói với đạo diễn rồi.''

Nhan Thu Chỉ: ''...''

Cô sững sờ vài giây, ''À'' một tiếng, vẫn hơi xê dịch thân mình sang bên cạnh.

Lời tuy thế, nhưng nên tránh thì vẫn phải nên trách một chút.

Trần Lục Nam nhìn hành động này của cô, hơi nhướng mày nhưng không nói thêm gì nữa.

Nhan Thu Chỉ sờ sờ mũi, có phần chột dạ không nói ra được. Luôn cảm thấy chờ chương trình giải trí này kết thúc, cho dù có giai đoạn sau cắt nối biên tập, quan hệ giữa cô và Trần Lục Nam cũng không giấu được.

Im lặng một lát, Trần Lục Nam nhìn cô: ''Có muốn ra ngoài một chút không?''

Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt: ''Bọn họ đâu?''

Giọng nói Trần Lục Nam trầm thấp: ''Không chờ bọn họ, chúng ta đi trước.''

Cô mím môi, không khỏi hỏi thêm: ''Như thế không được lắm đâu?''

Trần Lục Nam ngẫm nghĩ: ''Sẽ không, chúng ta không đi bọn họ cũng không có thứ để quay.''

Người quay phim: ''...''

Đạo diễn: ''...''

Cùng nhau ra ngoài quay cũng không thể nói trắng ra như vậy!!!

Mặc dù Nhan Thu Chỉ không yên lòng nhưng không kiềm chế nổi khát vọng của mình, tung ta tung tăng chạy theo Trần Lục Nam.

Người quay phim đi ở phía sau, chỉ cảm thấy đúng là hai người này đang ở giai đoạn mập mờ, bong bóng màu hồng đầy đất.

*

Hai người đi ra ngoài, bên này dần dần được khai phát, thỉnh thoảng còn có thể gặp được người nghỉ phép đi du lịch.

Một lát sau khi đi, Nhan Thu Chỉ liền thấy khát nước.

Cô còn chưa nói, Trần Lục Nam thấy dáng vẻ cô nhấp môi: ''Khát?''

"Ừm." Nhan Thu Chỉ có chút kinh ngạc nhìn anh: ''Làm sao anh biết?''

Trần Lục Nam chỉ cười không nói.

''Muốn uống gì?''

Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt, đột nhiên nghĩ đến thứ gì đó: ''Không phải chúng ta không có tiền sao?''

Trần Lục Nam nở nụ cười, gật đầu một cái.

"Ừm." Nghe vậy Nhan Thu Chỉ có chút tiếc nuối: ''Vậy chúng ta trở về uống nước đi.''

Trần Lục Nam nhìn thấy ánh mắt trông chờ mòn mỏi nhìn cửa hàng đồ uống kia của cô, nở nụ cười trầm thấp: ''Không cố gắng một chút?''

Nhan Thu Chỉ giật mình vài giây, quay đầu nhìn anh, hai mắt sáng rực: ''Vậy được, thầy Trần anh đi đi.''

Trần Lục Nam: ''...''

Nhan Thu Chỉ cười, trong con ngươi tràn đầy giảo hoạt: ''Thầy Trần nhanh đi xoát mặt đi, ở đây chắc chắn có người nhận ra anh, anh xoát mặt muốn 2 cốc đồ uống chắc chắn không thành vấn đề.''

''...''

Trần Lục Nam nhìn cô, thấp giọng nói: ''Cứ tống anh ra ngoài như vậy?''

Nhan Thu Chỉ hợp tình hợp lý nói: ''Sao có thể gọi là tống chứ. Em đây chỉ là muốn để anh đi xoát mặt thôi.''

Trần Lục Nam nghe cô ngụy biện, rất bất đắc dĩ.

Anh cười, khi vừa định đi xoát mặt thì trong mắt Nhan Thu Chỉ xuất hiện một bóng người quen thuộc.

Cô không chút suy nghĩ, cũng không để ý ống kính, cầm lấy cổ tay anh kích động nói: ''Trần Lục Nam anh mau nhìn kìa! Đó có phải là Trình Trạm hay không?''

Trần Lục Nam sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu lên.

Cách đó không xa xuất hiện một thân hình mạnh mẽ cứng cỏi, khí chất kiêu ngạo, dáng vẻ người đàn ông xuất chúng.

Mọi người thuận tiện nhìn theo, phía sau có người hô lên: ''Làm sao Trình tổng tới đây?''

Nhan Thu Chỉ cũng tò mò.

Trình Trạm ở xa nghe thấy tiếng nói chuyện của Trần Lục Nam và nói chuyện với Nhan Thu Chỉ, ban đầu anh ấy không nghĩ tới, nhưng Nhan Thu Chỉ quá mức nhiệt tình, anh ấy đành phải đến gần.

''A Nam.''

Anh ấy nhìn Trần Lục Nam, giả vở bộ dáng lãnh đạm, chào hỏi với Nhan Thu Chỉ: ''Chào cô.''

Nhan Thu Chỉ lén trợn trắng mắt, vui vẻ ra mặt nhìn anh ấy: ''Sao Trình tổng lại ở đây?''

Trình Trạm mặt không biến sắc nói: ''Đến đây có chút việc.''

Nghe vậy Nhan Thu Chỉ ý vị thâm trường nhướng mày: ''Phải không?''

Cô cười nói: ''Trình tổng.''

''Cái gì?''

Trình Trạm nhìn cô, luôn cảm giác bây giờ mình như một cái bánh thịt, Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam đều muốn cướp lấy.

Anh ấy vừa có ý nghĩ không tốt lắm, Nhan Thu Chỉ liền nhiệt tình nói: ''Gặp lại tức là có duyên phải không?''

Trình Trạm rất muốn trả lời không phải.

Nhan Thu Chỉ nói tiếp: ''Trình tổng có thể mời tôi và thầy Trần uống cốc đồ uống được không?''

Trình Trạm nheo mắt, có chút bất đắc dĩ: ''Các người đã lưu lạc đến nước này rồi sao?''

''Đúng vậy, tổ tiết mục keo kiệt, không trả tiền.''

''Được.''

Trình Trạm cũng sảng khoái.

Nhan Thu Chỉ lập tức chạy tới: ''Nếu đã mời hai người chúng tôi, vậy không bằng mời luôn nhân viên công tác và khách quý khác nữa đi?''

Trình Trạm: ''Có thể.''

Hai mắt Nhan Thu Chỉ sáng lên, nói tiếp: ''Vậy đêm nay Trình tổng muốn ăn cùng chúng tôi bữa cơm không?''

Trình Trạm nghiêng đầu nhìn cô.

Vẻ mặt Nhan Thu Chỉ thành thật: ''Chúng tôi cũng không có đồ ăn, Trình tổng hào phóng như vậy, nhất định sẽ vui lòng mời khách đúng không?''

Trình Trạm: ''...''

Cuối cùng anh ấy cũng cảm thấy ba chữ ''bánh trái thịt'' trong mắt hai người kia không phải ảo giác, Nhan Thu Chỉ coi anh là con dê béo nhỏ để làm thịt.

Đổi lại là những người khác, Nhan Thu Chỉ chắc chắn sẽ không như thế, nhưng Trình Trạm mà, không sao cả.

Nhân viên công tác phía sau kinh ngạc quan hệ Nhan Thu Chỉ và Trình Trạm, nhưng nghĩ lại cảm thấy hình như cũng hợp lý.

Trình Trạm là bạn của Trần Lục Nam, người trong vòng đều biết. Bây giờ quan hệ Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam này... Khả năng không tính là bạn bè trai gái, nhưng đã vô cùng mập mờ, mập mờ sẽ quen biết bạn của đối tượng, nên bình thường.

Không chừng trước kia còn ăn chung với nhau rồi.

Vừa nghĩ như thế, mọi người cũng bình tĩnh.

Nhan Thu Chỉ lừa được Trình Trạm một phen, không chỉ cho mỗi một nhân viên công tác và khách quý có đồ uống trà chiều, còn thuận lợi để Trình Trạm mời khách ăn cơm tối.

Trình Trạm đồng ý, gật đầu với nhân viên công tác phía sau: ''Còn có việc đi trước, buổi tối tôi sẽ để trợ lý sắp xếp chỗ, mọi người cùng nhau đến là tốt rồi.''

Nhan Thu Chỉ cười híp mắt, gật đầu nói: ''Được được, chúng tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.''

Trình Trạm gật đầu, dẫn trợ lý phía sau đi.

Nhìn bóng lưng phóng khoáng của Trình Trạm, Nhan Thu Chỉ trộm liếc mắt Trần Lục Nam.

Cô cảm thấy Trần Lục Nam chắc chắn biết Trình Trạm tới đây làm gì, nhưng lúc này quá nhiều người nên cô không tiện hỏi.

Khi hai người quay về, những người khác đã tỉnh lại.

Nhìn thấy trong tay Nhan Thu Chỉ xách theo trà sữa thức uống, Hướng Minh Nguyệt vô cùng vui vẻ: ''Chị Nhan Nhan! Chị và thầy Trần đi xoát mặt sao?''

Nhan Thu Chỉ bật cười: ''Này không phải đâu.''

Cô cười nhẹ nhàng nói: ''Có người mời khách.''

''Ai vậy?''

Trang Tử Ngang tò mò hỏi: ''Sao hai người các người đi ra ngoài không gọi chúng tôi vậy?''

Quan Hà cạn lời trợn mắt nhìn không không khí mắng cậu ta: ''Vì sao bọn họ ra ngoài phải gọi cậu?''

Trang Tử Ngang: ''...''

Mọi người ném cho Trang Tử Ngang ánh mắt đồng tình.

Nhan Thu Chỉ nở nụ cười, giải thích rõ: ''Các người đều đang ngủ, chúng tôi đi lòng vòng gần đây.''

''Ồ ồ.''

Lâm Cánh nhìn bọn họ: ''Đây là ai đưa đến?''

''Trình Trạm.''

Nhan Thu Chỉ cũng không giấu diếm mọi người, nói thẳng: ''Anh ấy mời khách, buổi tối còn mời chúng ta cùng nhau ăn cơm.''

Vừa mới nói xong, những người khác còn chưa lên tiếng, Trang Tử Ngang đột nhiên kêu lên: ''Hướng Nguyệt, trà sữa cô đổ ra kìa.''

Mọi người quay đầu nhìn trà sữa Hướng Nguyệt Minh cầm trong tay không cẩn thận chảy ra ngoài.

Nhan Thu Chỉ lập tức đưa khăn giấy cho cô ấy lau: ''Không sao chứ?''

"Không sao.''

Hướng Nguyệt Minh lấy lại tinh thần, thấp giọng nói: ''Thất thần.''

Nhan Thu Chỉ "Ừ" một tiếng, Quan Hà hỏi: ''... Trang Tử Ngang, vì sao cậu gọi Hướng Nguyệt Minh là Hướng Nguyệt?''

Suýt nữa cô ấy nghĩ rằng mình nhớ nhầm tên.

Trang Tử Ngang: ''Thì... Khá thuận miệng, gọi tên đầy đủ thêm phần mới lạ?''

Mọi người: ''...''

Tên đầy đủ hơi có chút mới lạ, nhưng... Gọi như vậy cứ quái lạ chỗ nào đấy không phải sao?

Lâm Cánh ở bên cạnh nở nụ cười, giảng hòa nói: ''Vậy đợi lát nữa chúng ta muốn làm gì?''

''Nghỉ phép sao, đó chính là muốn làm gì thì làm cái đó.''

Tổ đạo diễn: ''...''

Rất bất lực, nhưng lại không thể không nói bọn họ nghĩ đúng.

Tất cả mọi người đều ăn không ngồi rồi.

Nhưng đạo diễn vẫn sắp xếp cho họ mấy nhiệm vụ.

Sau khi hoàn thành, trợ lý Trình Trạm tới, nói là mời mọi người đi ăn cơm.

Đạo diễn không có cách nào khác cũng không từ chối được nên chỉ có thể tùy bọn họ đi, thật vất vả muốn cho bọn họ trải nghiệm cuộc sống nghỉ phép khác nhau, đến cuối cùng hình như quá tốt rồi.

Trình Trạm không keo kiệt chút nào, mặc dù điều kiện ở đây có hạn, nhưng anh ấy vẫn cố gắng tìm cho bọn họ khách sạn xa hoa nhất, mời bọn họ ăn hải sản.

Nhan Thu Chỉ ăn rất vui vẻ, vị trí cô được sắp xếp ngồi bên cạnh Trần Lục Nam, không nhịn được nói nhỏ với Trần Lục Nam: ''... Nếu ở đâu cũng có thể gặp được người quen thì tốt biết bao mấy.''

Trần Lục Nam: ''...''

Anh bất đắc dĩ nở nụ cười, liếc nhìn cô: ''Còn muốn ăn không?''

''Muốn ăn tôm.''

Trần Lục Nam "Ừ" một tiếng, cụp mắt bắt đầu bóc tôm.

Hành động nhỏ của hai người, có người chú ý cũng có người không chú ý tới.

Nói tóm lại, chú ý tới cũng sẽ không nói nhiều, không chú ý tới thì trực tiếp xem nhẹ.

Đại đa số người trong lòng ngầm hiểu ý nhưng không nói ra, chỉ trừ một số người phản ứng chậm chạp.

Tổ tiết mục đã sớm được sự đồng ý của Trình Trạm, cho nên bữa ăn này có máy quay quay phim.

Ống kính rất nhiều, ở chỗ Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam cũng có, chẳng qua vì có chuyện cần cân nhắc nên quay chưa chắc đã phát sóng.

Tay Trần Lục Nam đẹp, ở dưới ánh đèn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Anh mang găng tay dùng một lần bóc tôm, cụp mắt, ánh đèn phác họa mặt mày anh, để lại một mảnh bóng mờ, khiến người ta nhìn đến thất thần.

Nhan Thu Chỉ thất thần, còn chưa kịp kéo suy nghĩ về, liền nghe được tiếng Trang Tử Ngang.

''Thầy Trần, anh rất thích ăn tôm sao?''

Ngón tay Trần Lục Nam dừng lại, liếc cậu ta: ''Còn tốt.''

Trang Tử Ngang gật đầu nói: ''Thực ra hải sản ăn rất ngon, nhưng khó bóc, cũng chỉ có thầy Trần có kiên nhẫn tự bóc cho mình ăn.''

Trần Lục Nam: ''Thực ra cũng không phải.''

Trang Tử Ngang không rõ vì sao nhìn anh.

Trần Lục Nam lấp đầy cái bát trước mắt, mới không nhanh không chậm cởi găng tay ra nói: ''Xem người.''

Trang Tử Ngang nghe không hiểu, tò mò hỏi lại: ''Cái gì xem người?''

Người chung quanh thật sự không nghe nổi nữa, Quan Hà ngồi bên cạnh cậu ta, cạn lời trợn mắt: ''Ý của thầy Trần là anh ấy bóc tôm xem người! Anh ấy đó là bóc cho Nhan Thu Chỉ!''

Mọi người: ''...''

Không đợi Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ nói chuyện, Trang Tử Ngang trợn to mắt nhìn Trần Lục Nam, bộ dáng như bừng tỉnh hiểu ra.

Khi mọi người cảm thấy cậu ta đã hiểu, cậu ta lại nói lời kinh người thứ hai: ''Khó trách thầy Trần có nhiều người thích như vậy, đây cũng quá thân sĩ đi!''

Quan Hà: ''...''

Từ bỏ cứu vớt.jpg.

Những người khác cũng không nhịn được cười theo.

Hướng Nguyệt Minh không tiếng động cong môi, ánh đèn chiếu xuống mặt cô ấy, phụ trợ cho khí chất trong trẻo lạnh lùng càng thêm rõ ràng.

Dưới bàn có tay người, vươn qua đây.

Cơ thể cô cứng đờ, nụ cười trên mặt tức khắc dừng lại.

Về phần hai người trong cuộc, Trần Lục Nam không cảm thấy gì, Nhan Thu Chỉ mặt đỏ xấu hổ không muốn nói chuyện.

Nói thật, vào buổi chiều nhàm chán, cô có tìm thông tin về Trang Tử Ngang, trên mạng đánh giá cậu ta – Thiếu niên bảo tàng, một người nghệ sĩ dùng 2G hàng năm, luôn luôn có thể thốt ra nói lời kinh người, làm hành động người bình thường không làm và lời nói người bình thường không nói.

Buổi chiều Nhan Thu Chỉ tìm thấy, còn cười một lúc lâu.

Nhưng cô không nghĩ tới... Đối tượng thiếu niên 2G này, hiện tại biến thành mình.

Cũng may bữa cơm diễn ra suôn sẻ, Trang Tử Ngang cuối cùng cũng hiểu cái gì đó, môi rung rung, nhưng không nói gì nữa.

Một bữa cơm tối ăn rất thỏa mãn, sau khi ăn no, đoàn người trở về căn nhà nhỏ của bọn họ.

Chương trình nha, chung quy vẫn đòi hỏi độ hot.

Nghỉ phép là nghỉ phép, nhưng cũng có nhiệm vụ nhỏ, ăn cơm xong mọi người ồn ào muốn tiêu hóa một chút, vài người tập hợp lại cùng nhau chơi trò chơi thì chơi trò chơi, tập thể dục thì tập thể dục, rất náo nhiệt.

*

Quay tổng cộng 3 ngày, ngày hôm sau tổ tiết mục cho nhiệm vụ đặc biệt, mọi người sôi nổi làm, ở chung vẫn tính là hòa thuận.

Nhan Thu Chỉ và Quan Hà ở cùng nhau, cũng không xảy ra mâu thuẫn gì mà đám dân mạng chờ mong.

Hai người vô cùng vô cùng bình thường, không có bất kỳ đóm lửa gì.

Buổi tối ngày hôm sau, chắc tổ tiết mục vì độ hot, để đoàn người bắt đầu chơi đại mạo hiểm nói đùa thật lòng.

''Đại mạo hiểm là gì?''

''Uống rượu hả?''

Trang Tử Ngang nói: ''Tôi có thể tôi có thể.''

Cậu ta kích động nói: ''Đó là trò chơi gì?''

Quan Hà cạn lời nói: ''Lời thật lòng đại mạo hiểm, cậu nói là trò chơi gì?''

Trang Tử Ngang: ''...''

Không biết vì sao, bây giờ mọi người nhìn hai người Quan Hà và Trang Tử Ngang đấu võ mồm đôi khi thực sự rất buồn cười.

Ngày trước, Nhan Thu Chỉ không phát hiện Quan Hà có loại tính cách trẻ con này.

Hai người bọn họ trước đó cạnh tranh tài nguyên, gặp nhau liền ở tình trạng xung khắc như nước với lửa, một núi không thể chứa hai hổ.

Thỉnh thoảng Quan Hà dùng thủ đoạn không đứng đắn cướp tài nguyên, còn giẫm đạp, cho nên Nhan Thu Chỉ vô cùng không thích.

Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, hình như cảm thấy thực ra có thể thản nhiên tiếp nhận.

Ở trong cái vòng này, vì nổi tiếng, vì có tài nguyên càng tốt mới phát triển thêm một bước, mỗi người đều có thủ đoạn khác nhau của mình.

Cô sẽ không khinh thường Quan Hà, điều kiện tiên quyết là... Quan Hà đừng tiếp tục lôi kéo cô là được.

Hai người cứ sống chung hòa bình như vậy cũng tốt.

Thêm một người bạn dù sao cũng tốt hơn là thêm một kẻ địch.

Đang lúc mọi người nhốn nháo, cuối cùng trò chơi cũng bắt đầu.

Bởi vì nhiều người nên chơi bài poker.

Trước đó Nhan Thu Chỉ và Thẩm Mộc Tình bọn họ chơi qua rất nhiều lần rồi, ngược lại vô cùng thông thạo.

Vòng thứ nhất kết thúc, người thua là Lâm Cánh.

''Đạo diễn Lâm nói lời thật lòng hay đại mạo hiểm?''

Nhưng Lâm Cánh thản nhiên nói: ''Lời thật lòng?''

Hai mắt Trang Tử Ngang sáng rực lên nói: ''Tới tới tới rút.''

Lời thật lòng không phải do bọn họ hỏi, là rút ra.

Lâm Cánh bình tĩnh, rất tự nhiên rút một cái. Trang Tử Ngang tiến tới liếc nhìn, bật cười: "Thổ lộ với người mình thích.''

Cậu ta ồn ào: ''Đạo diễn Lâm mau tới mau tới.''

Lâm Cánh cúi đầu cười một tiếng, lắc đầu nói: "Đạo diễn đây là cố ý hố tôi à?''

"Tới đi."

Trang Tử Ngang đặc biệt bát quái tò mò: ''Bây giờ đạo diễn Lâm có người thích sao?''

Lâm Cánh trầm mặc một lát, theo bản năng ngẩng đầu nhìn người đối diện, anh ta "Ừ" một tiếng, thản nhiên nói: "Có.''

Anh ta nhìn ống kính: ''Thổ lộ trước ống kính là được chứ?''

''Vì sao?''

Quan Hà không rõ vì sao hỏi.

Lâm Cánh nhạt nhẽo nói: ''Cô ấy chắc chắn sẽ xem tiết mục này của chúng ta, đến lúc đó cũng coi như là thổ lộ không phải sao?''

Mọi người: ''...''

Vừa nghĩ như thế, hình như logic quả thật không có bất cứ vấn đề gì.

Trò chơi tiếp tục, Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam may mắn, trên cơ bản không thua ván nào.

Cô là người có lần thắng nhiều nên có chút phiêu, không bao lâu, Nhan Thu Chỉ liền thua.

Vẫn thua trong tay Quan Hà.

Quan Hà nghiêng đầu nhìn cô: ''Cô chơi gì?''

Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt, nhìn rượu bia trước mặt nói: ''Tôi uống rượu đi.''

Quan Hà nghẹn lại, liếc cô nói: ''Sao cô không có can đảm vậy?''

Nhan Thu Chỉ: ''... Tửu lượng tôi không tốt.''

Trang Tử Ngang tiến tới, theo bản năng hỏi: ''Vậy chị uống rượu sẽ nói thật lòng sao?''

Lâm Cánh cười theo: ''Thật có khả năng.''

Hai mắt Quan Hà sáng lên, quay đầu nhìn người quay phim: ''Thầy nhờ rõ nhé, lát nữa nhắm ngay Nhan Thu Chỉ, mỗi một biểu tình mỗi một câu nói không thể để lọt!''

Người quay phim: ''... Không thành vấn đề.''

Nhan Thu Chỉ: ''...''

Vì sao cô lại tự đào hố cho mình chứ.

Nhan Thu Chỉ nghĩ, theo bản năng nhìn Trần Lục Nam.

Nói thật, Trần Lục Nam đã lâu không thấy bộ dạng uống say của cô, giờ phút này trong lòng nghĩ không muốn xem là giả, nhưng anh lại keo kiệt, không phải rất bằng lòng để người khác nhìn bộ dáng Nhan Thu Chỉ uống rượu say.

Nghĩ vậy, Trần Lục Nam nhỏ giọng nói: ''Xác định muốn uống rượu? Không suy tính những thứ khác một chút?''

Nhan Thu Chỉ và anh liếc nhìn nhau, còn chưa kịp sửa lời, Quan Hà đã nói: ''Không thể đổi ý, uống đi uống đi, ba chén là tốt rồi.''

Nhan Thu Chỉ: ''... Tôi nghi ngờ cô có ý định trả thù.''

Quan Hà nhún vai: ''Đúng vậy.''

''...''

Nhan Thu Chỉ không có cách nào, chỉ có thể yên lặng uống ba cốc bia.

Cũng may số độ bia không cao mà cốc cũng không to, đầu óc cô vẫn tỉnh táo.

Trò chơi tiếp tục.

Nhan Thu Chỉ cảm thấy mình chắc chắn có thù với rượu, từ lần đầu tiên uống rượu thua xong, về sau cô thua nhiều lần liên tiếp.

Không dám uống rượu nữa, Nhan Thu Chỉ im lặng lựa chọn lời thật lòng.

''Rút được cái gì?''

Hướng Nguyệt Minh ghé sát cô liếc nhìn, bật cười.

Quan Hà cũng nhìn theo: ''Là gì vậy?''

Sau khi xem xong, Quan Hà nghẹn họng nói: ''Tốt, hiện tại chúng ta tới công khai nụ hôn đầu tiên của cô Nhan Thu Chỉ chúng ta là lúc nào.''

Cô ta nói xong, con mắt lóe sáng nhìn Nhan Thu Chỉ: ''Đến, nói đi.''

Nhìn ánh mặt tò mò một vòng người trước mặt, Nhan Thu Chỉ đúng là có chút khó có thể mở miệng.

Không gian hoạt động phòng khách rất lớn, tất cả mọi người ngồi bên nhau tán gẫu.

Ba nam ba nữ ngồi đối diện.

Nhan Thu Chỉ đối diện Trần Lục Nam, đề tài này vừa nói ra, cô theo bản năng nhìn người đàn ông đối diện.

Nụ hôn đầu tiên --

Nụ hôn đầu của cô, thật ra đã sớm mất.

Chỉ có điều lúc đó, Nhan Thu Chỉ còn chưa kịp cảm nhận, nụ hôn đầu kia đã kết thúc.

Cô nghĩ, vô ý thức mím môi.

''Mau nói mau nói.''

Hướng Nguyệt Minh nhịn không được nói đùa với Nhan Thu Chỉ: ''Chị Nhan Nhan, chị đỏ mặt a?''

Nhan Thu Chỉ liếc cô ấy, cãi chày cãi cối nói: ''Chị đỏ mặt chỗ nào?''

''Chị có.''

Quan Hà nói: "Cô mau nói đi.''

Nhan Thu Chỉ: "... Đó là bởi vì tôi uống rượu.''

Cô cũng không ngại ngùng, nói thẳng: "Nụ hôn đầu đã qua lâu rồi, là chuyện của mấy năm trước.''

''Mấy năm trước?''

Mọi người trăm miệng một lời.

Nhan Thu Chỉ biết hôm nay không tránh thoát được, bất đắc dĩ nói: "Hơn hai năm trước đây.''

"Cùng ai cùng ai?''

Mọi người theo bản năng nhìn vẻ mặt Trần Lục Nam, nhưng có hơi đáng tiếc là... Cái gì cũng không nhìn ra.

Thậm chí, trong mắt anh còn có ý cười.

Nhan Thu Chỉ lườm một cái: "Đây là vấn đề thứ hai.''

"Vậy cô còn chưa nói cảm nhận nụ hôn đầu đâu?''

Nhan Thu Chỉ: ''... Thì không cẩn thận hôn nhau, nào có cảm nhận gì?''

Quan Hà trợn to mắt nhìn cô: ''Cô hôn trộm người ta?''

Nhan Thu Chỉ: "... Không phải.''

Chống đỡ ánh mắt đối diện của Trần Lục Nam, Nhan Thu Chỉ căng da đầu nói: ''Được rồi, thực ra cũng coi là như vậy.''

Nhưng trên thực tế không cẩn thận.

Lúc ấy cô đúng là có chút tò mò... Hôn môi có cảm giác gì, cho nên mới chủ động hôn.

Mọi người đập vỡ nồi đất hỏi đến tận cùng, giọng điệu Nhan Thu Chỉ còn mang theo chút tiếc nuối: ''Thực ra không có cảm giác, tôi đã quên rồi.''

Mọi người: "...''

Trần Lục Nam nhướng mày, híp mắt nhìn cô: ''Thật không?''

Nhan Thu Chỉ uống rượu, đầu choáng váng: ''Đúng vậy.''

''...''

Đến cuối cùng, xem như vậy là đủ rồi. Thời gian cũng không còn nhiều lắm, tất cả mọi người uống không ít rượu, liền giải tán.

Mọi người không nhanh không chậm trở về phòng rửa mặt nghỉ ngơi, ngày hôm sau phải đi rồi.

Nhan Thu Chỉ và Quan Hà ở cùng phòng, cô không gấp gáp trở về.

Đi về cũng không thể lập tức tắm rửa, cho nên ở phòng khách ngồi một lát, người quay phim đã lui xuống, bây giờ chính là thời gian bọn họ hoạt động tự do.

Trần Lục Nam nhìn cô, đứng dậy đi vào phòng bếp nấu trà giải rượu mang ra.

Phòng bếp ở bên ngoài, đi hai phút mới đến nơi.

Nhan Thu Chỉ ngồi trên ghế sa pha phòng khách một lúc, theo bản năng muốn đi tìm Trần Lục Nam.

Cô xoa đầu đang đau đi ra ngoài, ngược lại tiến vào phòng bếp.

Phòng bếp tương đối đơn sơ, không làm tốt lắm.

Lúc cô đi vào, Trần Lục Nam liếc cô: ''Không thoải mái?''

Nhan Thu Chỉ gật đầu, dựa vào lồng ngực anh: ''Sao trước mặt em lại có vài Trần Lục Nam?''

Trần Lục Nam: ''...''

Anh cúi đầu, nhìn gương mặt đỏ hồng của cô, tâm niệm vừa động.

''Ở đâu có vài cái?''

Mắt Nhan Thu Chỉ nửa híp đếm: ''1,2,3... Thật nhiều a.'' Cô nhắm mắt, lẩm bẩm: ''Không đếm được.''

Trần Lục Nam cười trầm thấp, giọng nói tê dại: "Thật à?''

"Ừm."

''Thích nhất cái nào?''

Nhan Thu Chỉ phản ứng chậm chạp chớp chớp mắt, không quá hiểu ý anh.

''Không biết?''

Trần Lục Nam cúi đầu, cọ chóp mũi cô.

Nhan Thu Chỉ lắc đầu, lâm vào trầm tư.

"Hình như... đều thích.''

Trần Lục Nam không nghe rõ, khom lưng đến gần cô: ''Cái gì?''

Nhan Thu Chỉ đưa tay chọc chọc gương mặt anh nói: ''Là Trần Lục Nam liền tốt.''

Là Trần Lục Nam, cho dù có ra sao cô đều thích.

Trần Lục Nam ngẩn ra, đôi con người nhìn cô, sáng rực, bên trong như có đốm lửa trập trùng.

Nhan Thu Chỉ không phát hiện nguy hiểm, thấp giọng hỏi: ''Còn anh.''

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đột nhiên dừng trên môi Trần Lục Nam.

Hình môi anh rất đẹp, nhìn giống như thạch trái cây. Mắt Nhan Thu Chỉ chớp nhẹ, vừa định thò đến hôn anh, liền bị Trần Lục Nam nắm cằm.

Cô nhíu mày: ''Anh làm gì vậy?''

Sau khi Nhan Thu Chỉ uống rượu, còn to gan hơn ngày thường.

Cô nhìn Trần Lục Nam: ''Muốn hôn anh.''

Trần Lục Nam "Ừ" một tiếng: ''Trong phòng bếp có máy quay phim.''

''A?''

Nhan Thu Chỉ nghe không hiểu, lóng ngóng nói: ''Vậy thì sao?''

Nghe vậy, Trần Lục Nam nở nụ cười trầm thấp.

Hai mắt Nhan Thu Chỉ mơ màng nhìn anh, lẩm bẩm hỏi: ''Anh cười cái gì?''

Trần Lục Nam không lên tiếng, ngón tay vuốt cằm cô, giọng nói dịu dàng: ''Em nói đúng.''

"Ừ?''

''Máy quay phim thì sao chứ.''

Tiếng nói vừa dứt, ở phòng đạo diễn nhìn thấy cảnh này, nghe đối thoại hai người đạo diễn và nhân viên công tác khác nheo mắt, càng trợn to mắt nhìn màn hình lớn hai người không chớp mắt.

Máy quay phim phòng bếp chưa đóng.

Đang lúc mọi người cho rằng được xem hiện trường phát sóng trực tiếp, trước mặt chợt tối sầm.

Trần Lục Nam thuận tay tắt cây đuốc, còn lấy khăn lông che toàn bộ máy quay, không cho người nào xem.

Rất tự nhiên nhanh chóng làm xong tất cả những thứ này, anh ôm Nhan Thu Chỉ ngồi trên ghế bên cạnh, giọng nói khàn khàn: ''Cho em nhớ lại một chút.''

''Cái gì?''

''Nụ hôn đầu tiên.''

Trần Lục Nam nói xong, cúi đầu xuống, cảm nhận được cô đang nhấp môi, anh hôn môi cô, giọng nói khàn khàn: ''Há miệng.''  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK