• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya, nhà ở khu biệt thự này luôn cách nhau rất xa, căn nhà này của hai người lại ở nơi hẻo lánh nhất, cũng lớn nhất, thiết kế đặc biệt nhất.

Cho dù Nhan Thu Chỉ bắt đầu đánh đàn như thế nào, náo loạn ra sao, cũng sẽ không làm phiền đến mọi người.

Phòng đàn rất lớn, có một cái cửa sổ sát đất, một bên khác còn bày một vài nhạc cụ.

Tuy rằng cô cũng không biết nó được đặt ở phòng đàn từ lúc nào.

Ban đầu Nhan Thu Chỉ được đặt lên đàn dương cầm mà hôn, dần dần, tư thế của hai người thay đổi.

Ngồi vậy không thoải mái, Nhan Thu Chỉ được Trần Lục Nam mạnh mẽ ôm vào lòng anh.

Đuôi mắt cô ướt át, hai má phiếm hồng, đến cả cổ cũng trở nên đỏ ửng.

Lễ phục hơi vướng víu, Trần Lục Nam cúi đầu hôn cái cổ thon dài của cô, rồi cứ thế hôn xuống. Lòng bàn tay anh nóng bỏng, cách lớp quần áo đốt cháy da thịt cô.

Nhan Thu Chỉ bị lòng bàn tay ấm nóng của anh làm cho nóng cháy, thân thể run rẩy.

Lễ phục bị vứt sang một bên, Nhan Thu Chỉ còn chưa kịp đau lòng, Trần Lục Nam đã đánh lạc hướng suy nghĩ của cô.

Cơ thể cô căng lên, cắn môi đè âm thanh của mình xuống.

Nơi đáy mắt Trần Lục Nam là dục vọng cuồn cuộn, giờ phút này không hề che dấu một chút nào. Lúc Nhan Thu Chỉ lơ đãng chạm phải liền bị anh dẫn dắt đi.

Cô “ưm” một tiếng, âm thanh ngâm nga uyển chuyển, êm tai động lòng người.

Trần Lục Nam bóp eo cô, hơi dùng sức.

Đôi chân đang buông thỏng của Nhan Thu Chỉ duỗi thẳng, đầu ngón chân cuộn tròn lại, hô hấp cũng dồn dập thêm vài phần.

Hai má cô ửng hồng, da thịt trắng nõn hồng hào, dưới bóng đêm, quyến rũ người khác xâm nhập.

Lúc vô ý ngẩng đầu, Nhan Thu Chỉ còn nhìn thấy bóng dáng phản chiếu trên cửa sổ sát đất, là của cô và Trần Lục Nam. Hai người ngồi trên cái ghế phía trước đàn dương cầm, nhìn có vẻ bình thường, nhưng trên thực tế...

Cô còn chưa kịp suy nghĩ, có lẽ Trần Lục Nam đã nhận ra cô thất thần, mút vành tai cô một cái, khiến cho cơ thể Nhan Thu Chỉ run lên từng đợt.

Trong một khoảnh khắc như vậy, hình như Nhan Thu Chỉ còn nghe được tiếng tim anh đập.

Nhịp đập đó, như thể là vì cô.

......

Sau đó Nhan Thu Chỉ làm thế nào trở lại phòng, cô đã không còn nhớ rõ nữa.

Ấn tượng cuối cùng của cô chỉ dừng lại ở lúc hai người đứng dậy khỏi cái ghế trước cây đàn dương cầm, sau đó... hình như đi đến cửa sổ sát đất mà cô chụp ảnh lúc đầu?

Lúc Nhan Thu Chỉ tỉnh lại, Trần Lục Nam đã không còn ở trong phòng nữa.

Cô xoa xoa đôi mắt mệt mỏi và thân thể đau nhức của mình, cầm điện thoại lên nhìn, sắp mười hai giờ.

Nhìn hơn mười tin nhắn chị Manh gửi đến, Nhan Thu Chỉ lập tức mở khoá điện thoại, sau khi xem nội dung tin nhắn của chị ấy, cô mới dần nhận ra tối hôm qua mình quên đăng weibo.

Ngoài việc nhắn tin cho cô, chị Manh còn gọi điện thoại nhưng đều bặt vô âm tín.

Nhan Thu Chỉ lướt xem tin nhắn của chị ấy, trái tim đập thình thịch, cô cảm thấy mình sắp xong đời rồi.

Lướt xuống nữa, cô nhìn thấy hai tin nhắn cuối cùng của chị Manh.

Chị Manh: [Em trở nên kiêu ngạo và lạnh lùng như vậy từ khi nào thế?]

Chị Manh: [Có phải em còn chưa chỉnh sửa đã đăng ảnh lên không đấy?]

…???

Nhan Thu Chỉ sửng sốt một hồi rồi mới đăng nhập weibo.

Mở trang chủ của mình ra, cô nhìn thấy weibo do "mình" đăng tối qua. Một bức ảnh người đẹp cầm cúp vừa lấp lánh vừa rực rỡ.

Cho dù không chỉnh sửa vẫn đẹp như trước.

Cô chuyển tầm nhìn của mình từ bức ảnh sang status.

Bốn từ rất ngắn gọn.

@Nhan Thu Chỉ V: Cảm ơn mọi người [ảnh].

Cô nhìn vào thời gian, đăng lúc 2 giờ sáng.

Nhan Thu Chỉ nghẹn lại một chút, hiện tại đã có tới mấy vạn bình luận, có fan cũ, cũng có người bị nhan sắc của Nhan Thu Chỉ tối hôm qua kéo thành fan, cho dù là đêm khuya cũng vô cùng nhiệt tình.

[Aaaaaaa, chị gái xinh đẹp quá giỏi.]

[Chỉ có tôi phát hiện chị gái xinh đẹp cũng thức khuya sao!]

[1551* chị xinh đẹp thực sự quá đẹp, dáng người này tôi phục luôn đấy, khuôn mặt này cũng vậy.]

*1551: đồng âm với 噫呜呜噫 (yī wū wū yī), chỉ tiếng khóc, trong đó có một chút dễ thương, nũng nịu.

[Aaaaa, đêm nay chỉ vì chị gái xinh đẹp mà hét lên!]

[Nhan Thu Chỉ cừ thật đấy! Danh xứng với thực!]

[Nhìn kỹ nơi chụp ảnh đi! Sao tôi lại có thể nhìn thấy cái bóng nhỉ?]

[Đó là người nhà giúp Thu Chỉ chụp đấy, rất bình thường mà.]

......

Nhan Thu Chỉ trợn tròn mắt, bị bình luận làm cho hoảng sợ.

Cô mở ảnh ra, quan sát toàn diện tấm ảnh, một chút dấu vết cũng không bỏ qua.

Có một cái bóng, nhưng không rõ ràng.

Ít nhất thì cư dân mạng tuyệt đối sẽ nhìn không ra đó là Trần Lục Nam, nhận ra điều này, Nhan Thu Chỉ thở phào nhẹ nhõm, nhưng hình như... cũng không mấy vui mừng.

Cô nhìn weibo "mình" đăng lên, nhất thời tâm tình phức tạp.

Còn đang rối rắm, người hại cô không kịp đăng weibo đã tới.

Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Nhan Thu Chỉ bắt buộc Trần Lục Nam mặc cho mình một bộ váy ngủ, váy ngủ bằng tơ lụa, còn là cổ chữ V. Ngủ một đêm, váy đã bị Nhan Thu Chỉ vò cho nhàu nhĩ.

Vừa mới tỉnh lại, cô căn bản cũng không chú ý tới việc cổ áo bị mở rộng.

Lúc Trần Lục Nam bước vào, vừa lúc nhìn thấy một mảng lớn da thịt trước ngực cô, trắng nõn mê người, nhìn xuống nữa, còn có nửa bầu ngực lộ ra.

Nếu như không phải Trần Lục Nam biết cô từ trước đến nay không chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt, hẳn là anh sẽ có lý do mà hoài nghi… Nhan Thu Chỉ đang quyến rũ anh.

Ánh mắt anh trầm xuống vài phần, còn chưa kịp nói chuyện, Nhan Thu Chỉ đã hỏi trước một câu: "Anh giúp em đăng Weibo à?”

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ nhìn anh, ý tứ trong mắt rất rõ ràng: Tại sao anh lại giúp em đăng Weibo?

Trần Lục Nam cũng hiểu được, giải thích một câu: "Tối hôm qua em yêu cầu.”

…???

Nhan Thu Chỉ đối mắt với anh, sửng sốt một chút, cũng không kịp phản ứng.

Bỗng dưng, trong đầu nổ tung pháo hoa, một số ký ức đêm qua tràn vào.

Hình như vào một thời điểm mấu chốt nào đó, cô muốn ngăn cản hành động của Trần Lục Nam, nói muốn lấy điện thoại di động, cô còn chưa đăng Weibo. Sau đó, Trần Lục Nam thì thầm vào tai cô hứa hẹn anh sẽ tìm điện thoại cho cô sau.

Điện thoại di động sớm đã không biết bị đặt ở đâu, dưới tình huống như vậy, không ai có tâm tư đi tìm điện thoại di động cả.

......

"Ầm" một cái, Nhan Thu Chỉ đỏ mặt.

Cô há miệng, lắp bắp nói: "... Ồ.”

Cô mím môi: “Vậy anh cũng không thể chỉ nói bốn chữ.”

Trần Lục Nam hơi dừng lại: "Thế còn muốn nói gì nữa?” Nhan Thu Chỉ bị anh nhìn, nửa ngày cũng không thể thốt ra một chữ: "…Được rồi, thế là được rồi.”

“...”

Lúc Nhan Thu Chỉ đi xuống lầu, vừa vặn đến giờ cơm trưa.

Lúc Trần Lục Nam không có việc làm, trong nhà bình thường không cần dì giúp việc, anh biết nấu cơm. Về điểm này, Nhan Thu Chỉ vô cùng bội phục.

Người này cho dù có bận rộn đến đâu, hình như đều sẽ dành thời gian để bản thân mình hưởng thụ cuộc sống.

Cô nhón chân liếc mắt nhìn bóng lưng trong phòng bếp, suy nghĩ một chút rồi đi vào: "Có cần giúp gì không ạ?”

Có lẽ tối hôm qua rất "sung sướng", hơn nữa Trần Lục Nam biểu hiện không tệ, Nhan Thu Chỉ ăn của người ta nên đối xử với người ta cũng mềm mỏng hơn, thái độ với anh cũng tốt hơn vài phần.

Khi có thể dịu dàng thì cố gắng dịu dàng.

Trần Lục Nam quay đầu nhìn cô, chững lại vài giây rồi mới nói: "Không có.”

Nhan Thu Chỉ: "..."

Được rồi, lại mặt nóng dán mông lạnh.

Cô sờ sờ mũi, xoay người đi vào phòng khách.

Nhan Thu Chỉ buồn chán, cũng chỉ có thể chơi điện thoại di động.

Vừa hay Thẩm Mộ Tình cũng đang nghỉ ngơi, gửi tin nhắn cho cô.

Lần này Thẩm Mộ Tình vào tổ với tư cách nữ chính, cảnh quay gấp gáp không nói, nhiệm vụ cũng rất nặng nề, bình thường chỉ có lúc rảnh rỗi mới có thể tìm Nhan Thu Chỉ.

Tối hôm qua cô ấy quay phim, quay suốt cả đêm, đến cả việc chúc mừng Nhan Thu Chỉ nhận được giải cũng quên.

Bốn năm giờ mới kết thúc công việc trở lại khách sạn, bây giờ vừa tỉnh lại liền gửi tin chúc mừng cho Nhan Thu Chỉ.

Thẩm Mộ Tình: [Dậy chưa?]

Nhan Thu Chỉ: [Dậy rồi.]

Một giây sau, Thẩm Mộ Tình trực tiếp gọi video tới.

Nhan Thu Chỉ liếc người trong video, nhướng mày: "Cậu vừa tỉnh lại à?”

"Ừ."

Thẩm Mộ Tình ngáp một cái nói: "Hơn bốn giờ tới mới xong hết công việc, trở về tắm rửa xong liền ngủ, mệt chết tớ rồi.”

Nhan Thu Chỉ khẽ cười: "Hôm nay bắt đầu công việc lúc mấy giờ?”

"Một lát nữa á."

Thẩm Mộ Tình thở dài: "Đợi cơm nước xong sẽ bắt đầu.” Cô ấy nhìn Nhan Thu Chỉ cười: "Cậu đã ăn cơm chưa?”

Nhan Thu Chỉ nhỏ giọng nói: "Tớ cho cậu xem bóng lưng.”

Thẩm Mộ Tình nhíu mày.

Camera xoay chuyển, Nhan Thu Chỉ lén cho Thẩm Mộ Tình xem bóng lưng của Trần Lục Nam.

Thẩm Mộ Tình không nhịn được, mắng một câu tục tĩu: "Mẹ kiếp! Tại sao cậu có một anh chồng đẹp trai nấu cơm trưa cho, còn tớ chỉ có thể ăn đồ đặt ngoài ở trong khách sạn?”

Nhan Thu Chỉ nhún vai: "Bởi vì sức hấp dẫn của cậu không đủ.”

Thẩm Mộ Tình nghẹn lại, một lúc lâu sau mới oán giận cô: "Cậu giữ chút liên sỉ đi được không hả?”

Cô ấy vuốt cằm nói: "Tối hôm qua cậu “hiến thân” rồi à?”

Nhan Thu Chỉ nghểnh cổ nhìn cô ấy, vẻ mặt khiếp sợ.

Thẩm Mộ Tình hừ hừ cười một tiếng: "Cũng chỉ có một ngày sau khi “hiến thân” hai người mới ở chung khá hòa hợp.”

Về điểm này, Thẩm Mộ Tình vẫn hiểu rất rõ.

Dù sao ở một mức độ nào đó mà nói, cô ấy coi như là bạn tốt chung của hai người.

Nhan Thu Chỉ bị cô ấy nói cho á khẩu, không nói nên lời, không có cách nào phản bác.

Im lặng một lát, Thẩm Mộ Tình nói: "Đến đây, báo cho tớ biết hôm nay vợ chồng cậu ăn gì.”

"Không biết."

Thẩm Mộ Tình cạn lời: "Đúng rồi, còn chưa chúc mừng tối hôm qua cậu đã giành được giải thưởng.”

Nhan Thu Chỉ đột nhiên cười: "Cảm ơn, tớ không cần chúc mừng bằng lời nói suông.”

“...”

Thẩm Mộ Tình nhìn cô một lúc lâu: "Biết rồi biết rồi, lần sau tặng cho cậu một món quà chúc mừng thực sự.”

"Cảm ơn ha."

Hai người trò chuyện một hồi, sau khi Trần Lục Nam đi ra, Nhan Thu Chỉ tự giác cúp điện thoại.

Vừa cúp máy chưa được hai phút, Thẩm Mộ Tình gửi sang một tấm ảnh chụp màn hình, là Weibo Quan Hà đăng lên.

Thẩm Mộ Tình: [??? Quan Hà lấy đâu ra mặt mũi lớn như vậy?]

Nhan Thu Chỉ mở ra, trong ảnh là weibo Quan Hà vừa đăng trong vòng hai phút, an ủi những fan đã "mất mát" cả một đêm.

Từ khi Nhan Thu Chỉ giành giải thưởng, fan của Quan Hà đã bắt đầu bịa đặt bôi nhọ cô trên diện rộng.

Nhưng duyên người qua đường của Nhan Thu Chỉ thật sự không tệ, tuy rằng cô đã từng nhiều lần đấu tranh với thương hiệu của nhà đầu tư, nhưng thái độ trên Weibo vẫn rất tốt, hiếm khi làm ra chuyện bậy bạ, rối loạn.

Không ít người hâm mộ cũng vì cô trông xinh đẹp, thái độ đối với cô cũng không tệ.

Tối hôm qua sau khi nhận giải thưởng, trên Weibo và Tieba vân vân đều xuất hiện không ít tin tức nói cô dựa vào quy tắc ngầm. Thậm chí còn có những bức ảnh không thể chấp nhận được.

Tóm lại, tất cả các loại ngôn ngữ tục tĩu khó nghe đều rơi vào đầu cô.

Có người cãi lại, giúp đỡ cô.

Mặc dù vậy, Nhan Thu Chỉ cũng bị bôi đen rất thảm.

Một đêm trôi qua, thật ra rất nhiều cư dân mạng và người hâm mộ gần như đều bị fan Nhan Thu Chỉ thuyết phục.

Những thành tích đó, còn có những video diễn xuất cũng không biết nói dối.

Đó là năng lực thật sự của Nhan Thu Chỉ.

Kết quả là đúng lúc này, Quan Hà lại đăng một weibo đầy tính ám chỉ như vậy.

@Quan Hà V: Ngủ một giấc tỉnh lại thấy rất nhiều bạn bè gửi tin nhắn quan tâm đến tôi, thật ra không sao cả, cứ cố gắng thì một ngày nào đó sẽ được mọi người nhìn thấy thôi~ Tối hôm qua không đoạt giải, quả thật hơi mất mát, nhưng tôi tin rằng sự nỗ lực sẽ không uổng phí, tất cả mọi người đều có mắt nhìn, tôi nghe được một tin tốt từ người đại diện, lát nữa sẽ chia sẻ cho mọi người nha, yêu mọi người~

[Huhuhu tiểu tiên nữ lương thiện nhất của bọn em.]

[Aaaaa vất vả rồi, nỗ lực của chị chúng em đều nhìn thấy.]

[Tin tốt là gì nhỉ? Muốn nghe quá.]

[Để tôi, để tôi tiết lộ, hình như là đại ngôn của Địch Gia, nếu nhớ không lầm thì hẳn là sẽ công bố vào hôm nay, đây là tin tức nội bộ tôi tìm hiểu được.]

[Mẹ nó! Địch Gia cũng có mắt nhìn quá đi.]

[Aaaaaa, chúc mừng chị gái xinh đẹp của chúng ta, chị là người giỏi nhất, nỗ lực của chị mọi người đều thấy được.]

......

Lập tức, dưới Weibo kia có người an ủi Quan Hà, có người còn chúc mừng cô ta lấy được đại ngôn Địch Gia.

Nhan Thu Chỉ nhìn, nhất thời quả thật là không biết nên nói cái gì cho phải.

Thẩm Mộ Tình: [Xem chưa!]

Nhan Thu Chỉ: [Xem rồi.]

Thẩm Mộ Tình: [Có tức không?]

Nhan Thu Chỉ: [Vẫn ổn, tớ đang ngồi canh xem bài Weibo này của cô ta có bị xóa hay không.]

Thẩm Mộ Tình: [?]

Nhan Thu Chỉ: [Quên nói cho cậu biết, tớ và Địch Gia đã ký hợp đồng, một năm.]

Thẩm Mộ Tình: [???]

Lúc fan Quan Hà đang điên cuồng khen năng lực nghiệp vụ của cô ta cao, còn để lại bình luận dưới Weibo chính thức của Địch Gia, nói rằng phải chụp ảnh đại ngôn cho thật đẹp, Weibo chính thức của Địch Gia rốt cuộc cũng có động tĩnh.

Họ đăng Weibo.

@Địch Gia V: Giữ vững niềm tin, giữ vững tình yêu. Sự lựa chọn cao cấp, chỉ có mình cô ấy. Cô ấy là một nữ diễn viên thực lực xinh đẹp và gợi cảm.

Là người đại diện mới của thương hiệu @Nhan Thu Chỉ, Địch Gia sẽ cùng cô trải qua một năm mới. Cảm ơn sự lựa chọn từ hai hướng của chúng ta, khiến chúng ta ngày càng tốt hơn [hình ảnh].

Bức ảnh mà Địch Gia đăng lên là ảnh chụp được từ một lần nào đó Nhan Thu Chỉ tham dự sự kiện của thương hiệu, vừa hay trang phục cô mặc đều là của nhãn hiệu bọn họ.

Bởi vì năm mới, phim tuyên truyền và video còn chưa kịp đăng, bèn dùng bức ảnh này.

Ngay sau khi đăng lên, toàn bộ mạng Internet bùng nổ.

Fan của Quan Hà trợn tròn mắt, fan của Nhan Thu Chỉ thì nhảy nhót.

Không ít người qua đường cũng khiếp sợ theo.

???

Cái gì đây?

Nhan Thu Chỉ lấy được đại ngôn Địch Gia??!

Một nghệ sĩ trực tiếp nhảy qua thương hiệu bình dân để giành được đại ngôn hàng xa xỉ? Cô cũng quá mạnh mẽ đi.

Nhan Thu Chỉ không nhịn được, thật sự hơi đắc ý cười trộm.

Cô thành thật như vậy đấy, vui vẻ thì cứ vui vẻ thôi, không có gì phải che giấu cả.

Trần Lục Nam vừa vặn đi từ trong phòng bếp ra, nhìn thấy nụ cười của cô: "Sao thế?”

Nhan Thu Chỉ khoát tay: "Không có gì.”

Cô nói: “Em vui vẻ."

Trần Lục Nam: "..."

Cô không để ý tới Trần Lục Nam, share lại Weibo trước.

@Nhan Thu Chỉ V: Rất vinh dự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK