Không phải phủ của họ được sửa sang lại, hay là xây thêm điện mới mà chính xác là vì Ma Long và Tam Lang đều không có ở đây. Thay vào đó là một đám tinh linh mang họ Diệp, còn thêm một Viêm Cơ thế chỗ Ma Long và Tam Lang.
“Sư phụ.”Lưu Nhất Thanh cúi đầu, đưa mắt dè chừng nhìn nàng, nuốt nước bọt.
“Ừ?” Diệp Lạc Hy vẫn cúi đầu xử lý chồng công văn cao ngồng trước mắt, không hề ngẩng đầu lên.
“Bọn họ là ai ạ? Làm gì ở phủ của chúng ta?”
“Là khế ước tinh linh của ta đó. Tam Lang và Ma Long ra ngoài thay ta có việc, ta để họ thay hai đứa nó chăm lo trong phủ.” Nàng tiếp tục chấm mực, lại lấy tiếp một tập công văn khác, mở ra, lại đọc, lại phê, lại sửa.
Nhìn sư phụ chăm chỉ làm việc như trước, ngữ điệu cũng không còn đáng sợ nữa, cũng không còn lạnh tanh đến mức dọa bọn họ sợ muốn chết như khi người vừa tỉnh lại nữa, cả hai mới yên tâm thở phào.
“Sư phụ, bọn con chép phạt xong rồi. Lần này sư phụ có thể….”Lưu Nhất Thanh hướng nàng cầu xin.
“Không thể. Phạt là phạt. Bởi vì con là đại sư huynh.” Nàng bây giờ mới đưa mắt lên nhìn Lưu Nhất Thanh, sau đó lại tiếp: “Nếu như con gặp ta trễ đi một năm, có thể ta sẽ nương tay với con một chút. Nhưng con thấy đó. Con là đại đệ tử của ta. Thân là đại sư huynh nhưng không thể làm gương, tôn ti sẽ loạn hết không phải sao?”
Nhạc Tử Liêm tiến đến xoa bóp hai vai nàng, cầu tình cho đại sư huynh: “Nhưng mà sư phụ, người đừng nghiêm khắc quá. Người cũng biết mà, nếu như đi dọn nhà xí một năm như vậy, sợ rằng một năm tới đại sư huynh không thể lấy vợ nha.”
“Vậy thì ta có một chủ ý này đi.” Nàng buông bút, rồi nói: “Gọi đám nghe lén ở bên ngoài vào đi, ta biết các con ở ngoài đó.”
Ngoài cửa, mười đứa khác cũng đang đứng nấp nấp ló ló ở đó, bẽn lẽn bước vào. Nàng nhìn chúng một lượt rồi nói: “Nếu như các con đã muốn đến đây cầu tình cho Nhất Thanh và Tiểu Hạo, vậy thì thế này đi. Phá phủ, đánh nhau, gây lộn, thiệt hại tổng cộng là ba trăm hai mươi mốt thanh tệ trắng, bốn trăm sáu mươi hai kim tệ đỏ, chín trăm ba mươi lăm kim tệ vàng và một trăm lẻ bảy kim tệ lam. Nếu như các con có thể kiếm lại số tiền đó, ta sẽ bỏ qua cho các con lần này, đồng thời điểm tâm, quà vặt và cả chuyện cho các con ra ngoài chơi cũng sẽ không bị cắt giảm. Thế nào?”
Mười hai đứa nhìn nhau. Chúng chưa từng kiếm tiền bao giờ. Tiền trước nay đều là sư phụ kiếm ra, nuôi nấng bọn họ. Bây giờ bọn họ kiếm tiền, biết phải làm thế nào đây?
“Tất nhiên các con muốn làm thế nào ta không quản các con. Tuy nhiên, không được dùng nguyên liệu trong phủ ta đem ra ngoài bán. Các con có thể giúp đỡ người khác, để lấy kim tệ, cũng có thể hạ phàm xuống trần, tự mình tìm kiếm thảo dược, tự mình luyện đan rồi đem bán.” Nàng gợi ý.
“Thời hạn là bao lâu vậy sư phụ?” Quân Cửu rụt rè giơ cánh tay lên hỏi nàng.
“Bởi vì các con đã gây ra tất cả chuyện này trong vòng nửa năm, nên thời hạn các con tìm về cho ta đủ lượng kim tệ cũng sẽ là nửa năm. Tính từ cuối tháng này đến đầu tháng ba năm sau. Ta không cần biết các con làm cái gì, ta chỉ cần biết các con đã kiếm đủ tiền.” Nàng mỉm cười, nghiêng đầu hỏi: “Các con có làm được không?”
Đám trẻ nhìn nhau, sau đó đồng loạt gật đầu.
“Tuy nhiên, ta có một vài điều cần phải quy định cho các con hiểu như sau.” Nàng cười.
“Thế nào ạ?”
“Số tiền đó phải là do các con làm ra. Tuy nhiên, không được cướp bóc, không được giết người, không được trộm cắp, không được lừa gạt, không được dùng uy danh của ta hay thái sư phụ kiếm tiền, càng không được nhờ người khác giúp các con. Và tuyệt đối, không được giao du với người của hoàng thất, đặc biệt là Thanh Hà tiên tử và quận chúa Thiên Tư Tư.” Nàng ra mỉm cười.
Cả đám nhìn nhau. Những yêu cầu trước sư phụ không muốn họ làm, họ có thể hiểu. Nhưng hà cớ gì lại không được qua lại với hoàng thất, còn đặc biệt lưu ý hai người đó nữa?
“Sư phụ, tại sao?” Bạch Hiểu Hiểu ngạc nhiên: “Thanh Hà tiên tử tỷ tỷ vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, lại còn rất thân thiện như vậy, sao sư phụ lại không muốn chúng con kiếm tiền từ họ?”
“Hoàng thất có quan hệ như thế nào với thái sư phụ? Các con có thể đừng gây ra rắc rối cho ta nữa được không? Nơi đây là thiên giới, không phải là Quang Minh đỉnh.” Nàng xoa xoa thái dương.
Đám trẻ nhìn nhau, gật đầu đã hiểu.
“Còn Thanh Hà tiên tử tỷ tỷ, Hiểu nhi, con luôn xem tỷ ấy là người tốt, luôn nhìn tỷ ấy là bằng hữu của con, là thần tượng của con. Con nỡ kiếm tiền trên người nàng sao?” Nàng nhướng mày.
Bạch Hiểu Hiểu chợt tỉnh ra. Sau đó nói: “A! Sư phụ dạy phải.”
“Còn một điều kiện nữa.” Nàng nói: “Nếu như các con làm được một việc tốt, ta có thể quy đổi việc đó ra kim tệ cho các con. Ví như, một việc tốt, đổi lấy một kim tệ đỏ.”
Bọn trẻ nhìn nhau, gật đầu cười, vui vẻ đứng dậy, còn định chạy đi thì bất ngờ, nàng thả ra Linh Điệp của nàng: “Để công bằng cho các con và để các con không trộm lười, ta sẽ thả Linh Điệp ra, để nó theo dõi các con.”
“Sư phụ, người nghiêm khắc quá.”An Nhiên mếu máo, hướng nàng nũng nịu.
“Nghiêm mới có thể thành. Xem như đây là một bài khảo hạch của ta dành cho các con đi. Nếu như ai trong các con kiếm được nhiều kim tệ nhất, ta sẽ thưởng.” Nàng cười.
“Phần thưởng là gì ạ?” Đám đệ tử tò mò.
“Đứa nào có thể kiếm được nhiều kim tệ nhất sẽ được lựa chọn một trong ba thứ sau: Hoặc là một linh khí đạt linh tông cảnh. Hoặc là một tháng sau đó miễn phạt. Hoặc là ta sẽ dẫn người đó đi bắt linh thú ký khế ước. Người kiếm được nhiều kim tệ thứ hai và thứ ba thì ta sẽ lựa chọn hai phần thưởng còn lại cho các con.” Nàng giải thích về phần thưởng, đồng thời cũng đặt ra ba tờ giấy có ghi phần thưởng trước mắt.
Ánh mắt của chúng sáng lấp lánh, nhìn nhau vui vẻ gật đầu, vội vàng chạy ra ngoài.
Nàng hài lòng gật đầu, ít ra có thể khiến bọn chúng ra ngoài nửa năm, nàng cũng có thể yên tâm trong nửa năm sửa sang lại một vài chuyện, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào chồng công văn.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa phòng lại lần nữa vang lên. Nàng không ngẩng đầu lên, nói: “Các còn có chuyện gì muốn hỏi nữa sao?”
Nhưng dường như không hề có tiếng đáp lại, thậm chí, hơi thở của người bước vào kia cũng khác với những người còn lại trong phủ, nàng nhíu mày ngẩng đầu lên.
“Lịch kiếp trở về con mệt như vậy, còn không nghỉ ngơi, lại ở đây xử lý công văn?”
Người đó dung mạo như tạc, mắt phượng mày kiếm, mái tóc bạch kim cùng khí chất tiên thiên nho nhã, thanh cao mà thoát tục, ung dung mà tự tại, đôi mắt xanh biếc kia nhìn chằm chằm vào chồng công văn trước mặt nàng, dương như không vui nhíu mày hỏi.
Người đến rất nhẹ nhàng, thậm chí còn đặt lên bàn xử lý công văn của nàng một cặp lồng.
"Ngươi cứ để ở đó đi, lát nữa ta sẽ ăn...." Nàng còn chưa nhận ra kẻ trước mặt động tác khẽ ngưng đọng một chút.
Sau đó là một tiếng thở dài đến não lòng. Nhưng tiếng thở này khiến nàng rất quen thuộc. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt hạnh mở lớn kinh ngạc, vội đứng dậy ôm quyền hướng phía đối phương mà cúi đầu:
“Sư phụ?!”