Chúng tiên vui vẻ hòa hợp. Diệp Lạc Hy đang thầm nghĩ, có lẽ đây là cuộc sống nàng mong muốn chăng? Có lẽ là vậy. Hoặc, không phải là như vậy.
Diệp Lạc Hy từ con số không đi lên vị trí dưới một người trên vạn người như ngày hôm nay quả thực là không dễ dàng. Thêm nữa, kẻ thù của nàng tuy đã ít đi, thậm chí những kẻ từng xem nàng là kẻ thù bây giờ cũng chẳng khác gì con chó đến vẫy đuôi trước mặt nàng.
Đứng trên địa vị Bách Chiến Thượng thần, Diệp Lạc Hy đã nhìn thấy thiên hạ này thái bình hơn hai vạn năm sau cuộc đại chiến với Tà Thần. Gia đình sum vầy, phụ mẫu đều an, con cái có đủ, phu quân cùng nàng đang rất hạnh phúc, bằng hữu thì tứ phương đều có. Đừng nói về gia thế hay tiền tài. Chỉ cần một cái địa vị nào mà nàng đang có cũng đủ dọa cho người ta sợ chết khiếp. Thử hỏi, trên đời ai có thể sánh cùng nàng địa vị, tiền tài, danh vọng và sự kính trọng của tất cả mọi người? Hầu như không có.
Hôm nay là ngày vui của đồ nhi nàng, nàng cư nhiên phải vui vẻ nâng ly chúc mừng tiểu khuê nữ thành thân gả cho người nàng yêu nhất chứ? Có sao sắc mặt của Lạc Hy thượng thần lại có ánh mắt âm trầm như vậy?
“Sao nhìn sư phụ của các ngươi khó ở thế?” Ti Mệnh cầm bầu rượu, tụ tập cùng mấy người Kim Mặc Nghiên, hỏi.
Kim Mặc Nghiên liếc nhìn đến hai vị khách không mời đã sớm xuất hiện ngay từ đầu buổi đến giờ, lại nói: “À, không có gì. Chẳng qua ở đây có vài thứ không sạch sẽ mắt sư phụ bọn ta mà thôi.” Nhưng Kim Mặc Nghiên vẫn không làm hỏng không khí vui vẻ của lễ hội, quay sang kính Ti Mệnh một ly.
Hai vị khách không mời mà đến của ngày hôm nay chỉ có hai người: Thái Thiên Hậu và Đế Quân.
Màn xuất hiện ngoạn mục này khiến người ta không ngờ tới ở chỗ, Thái Thiên Hậu không hề mang thai như lời đồn. Chẳng qua dạo này Thái Hậu và Đế Quân cùng nhau nghiên cứu một loại dược liệu, lại đem chính mình thử nghiệm. Hậu quả của nó khiến Lãnh Cơ Uyển buồn nôn mấy ngày liền.
Diệp Lạc Hy bình thường không thích náo nhiệt, ngay cả ngày vui của đồ đệ cũng vậy. Nàng sẽ cùng vài vị bằng hữu cũ nói chuyện ở những vị trí từ trên cao, vừa có thể quan sát được mọi chuyện, vừa có thể im lặng lắng nghe được những chuyện phiếm xung quanh.
Thực ra trước đây, Diệp Lạc Hy từng rất rất thích sự náo nhiệt, từng rất thích hi hi ha ha cùng chiến hữu uống rượu, chè chén và say sưa. Nhưng từ sau khi gả cho Ma Tôn ở đời trước, thói quen này dường như biến mất, thay vào đó là sở thích im lặng và quan sát tất cả mọi thứ từ bữa tiệc.
Nếu nói theo ngôn ngữ của nàng, thì đại tiệc này là một Hồng Môn Yến. Nhìn xem, những kẻ từng gây thù chuốc oán với Bạch Hiểu Hiểu từ khi nàng còn chưa nhận được địa vị chân quân, từ khi sư phụ của nàng vẫn chỉ còn là một tiểu tướng dưới trướng Lâm Túc đều được mời đến đây dự tiệc.
Dạ Tư Hàn đã chứng minh được cho nàng thấy rằng, những gì hắn làm sẽ còn đáng sợ hơn lời hắn nói.
Có điều, chuyện ngày hôm nay vẫn còn vài chuyện mà đích thân Diệp Lạc Hy phải ra tay và xử lý.
“Hy Hy, ngươi đã thấy gì rồi?” Ninh Quân hỏi nàng.
Diệp Lạc Hy nói: “Người đó chắn chắn không phải Độc Cô Tư Dạ rồi.”
Ninh Quân ngạc nhiên: “Tại sao ngươi có thể khẳng định được như vậy?”
Nàng cười: “Ta đã quan sát Đế Quân hai đời người rồi, ngài nghĩ ta còn không nhận ra sao? Ánh mắt kia của Đế Quân dành cho Lãnh Cơ Uyển đầy nhu tình, thậm chí có cả sự thỏa mãn, hạnh phúc. Cả đời ta chưa từng thấy hắn bày ra ánh mắt đó trừ phi nhìn vào bức chân dung của mẫu thân ta mà thôi.”
“Ngươi nói tiểu tử đó đã thay lòng đổi dạ?”
Diệp Lạc Hy bật cười: “Thái sư phụ của ta ơi. Ngài nghĩ sư phụ ta thay lòng đổi dạ thật sao? Thanh Hà đã ở bên sư phụ ta hơn mười mấy vạn năm, nhưng lão ấy rốt cuộc cũng chỉ xem Thanh Hà là thế thân của mẫu thân mà thôi. Ngày nàng ta chết đi, Đế Quân chỉ có sự tiếc nuối chứ không hề có sự đau khổ. Ngài biết mà, những kẻ si tình thì luôn là những kẻ điên cuồng còn gì?”
Ninh Quân dẩu mỏ: “Ta chưa yêu ai bao giờ, làm sao ta có thể biết được chứ? Ngươi đấy, dù sao ngươi cũng được sinh ra từ một phần ba linh hồn còn lại của ta, tính đi tính lại, ta cũng là mẫu thân một nửa của ngươi. Đừng có tối ngày gọi ta là thái sư phụ, nghe già muốn chết. Gọi ta là đại tỷ tỷ đi.”
Diệp Lạc Hy đỡ trán. Đại thần của ta ơi, ngài là đang hồi xuân đấy à?
“Nhưng mà, dẹp chuyện của Đế Quân sang một bên đi. Trước hết, ta muốn đi giải quyết một vài chuyện đã.” Nàng mỉm cười đứng dậy rời khỏi vị trí của mình.
“Sư phụ, người định đi đâu đấy?” Quân Cửu đã nhìn thấy sư phụ mình âm thầm rời đi, liền hỏi.
“À, đi giải quyết chút chuyện lặt vặt còn lại ấy mà.” Nàng mỉm cười.
Quân Cửu đã lăn lộn suốt một vạn năm ở Minh giới, nàng hiểu “chút chuyện lặt vặt” mà sư phụ nói đến chính là cái gì. Nàng cũng cảm nhận được, Tát Dã tộc đã được “ai đó” giúp đỡ và lên đến Thiên Đình rồi. Nàng nói: “Sư phụ, nếu người không chê, đồ nhi sẵn sàng góp sức cùng người.”
Diệp Lạc Hy đưa tay xoa đầu đứa nhỏ nhà mình, cười: “Được rồi, ta và con cùng đi.”
“Sư phụ, chờ chút!” Chu Thành, Chu Minh lên tiếng.
Diệp Lạc Hy quay đầu, liền trợn mắt. Lam Hạo, Chu Thành, Chu Minh, Lục Bắc Quân, An Nhiên, thậm chí là cả Na Tra, Ngao Bính cũng đều đã có mặt, bộ dáng như sẵn sàng đi theo nàng lâm trận bất cứ lúc nào.
“Lạc Hy, ngươi lợi hại thế nào mà dưỡng ra một đám đồ nhi thành tinh cả thế này? Năm xưa mẫu thân ngươi cho dù có quá đáng đến đâu ta vẫn không ngạc nhiên bằng việc đồ nhi ngươi hợp tác đi trẩy hội kiểu này đâu. Định san bằng cả Tát Dã tộc hay sao?” Ninh Quân khẽ huých cùi chỏ vào eo Diệp Lạc Hy, bày ra vẻ mặt rất khiêu khích.
Diệp Lạc Hy đỡ trán. Nàng chỉ tay về phía Lam Hạo, nói: “Vậy được. Con, mau đi tìm Hao Thiên đại nhân, bảo hắn tra kỹ toàn bộ những kẻ ra vào Cửu Trùng Thiên hôm nay, một kẻ cũng không được bỏ sót.”
Lam Hạo vội vọt đi luôn.
Nàng chỉ tay về phía Chu Thành, Chu Minh, nói: “Hai người các con, một người đến tìm Dạ Tư Hàn ngay lập tức quay lại phòng hoa chúc, một người đến tìm Thiên Bồng Nguyên Soái, bảo hắn tra ra xem hôm nay là ai đã giúp những kẻ không đủ tư cách lên Cửu Trùng Thiên, lại dám tự mình xông vào.”
Na Tra và Ngao Bính, An Nhiên quay lại bữa tiệc, nhằm tập trung tất cả đồ đệ của nàng đến đây náo động phòng. Nếu như có thể, kéo theo càng nhiều kẻ ham vui, thích hóng hớt càng tốt. Mà, nàng còn bảo nhỏ với Na Tra, gọi Vương Cung Triệt đến đây.
Vương Cung Triệt sau lần trước bị Lạc Hy thượng thần chơi cho một vố, hắn không cay, ngược lại lần này bị gọi đến, hắn lại cảm thấy sợ hãi nhiều hơn. Diệp Lạc Hy vừa thấy Vương Cung Triệt, liền mỉm cười gọi: “Tiểu tiên ca. Lần này ta cần huynh và đám bạn bằng hữu của huynh giúp ta một chuyện. Nếu như chuyện thành công, ta nhất định sẽ trọng thưởng.”
Vương Cung Triệt bị ba chữ “tiểu tiên ca” kia làm cho rùng mình. Nhưng rồi hắn cũng đành chấp nhận số phận của mình bị Lạc Hy thượng thần “nhờ vả”. Hắn nói: “Không biết việc Lạc Hy thượng thần muốn bàn, là bàn chuyện gì?”
Nàng mỉm cười. Thẳng thắn, không lòng vòng, đúng là phong cách làm việc nàng rất thích: “Không có gì quá lớn lao. Chẳng qua, các ngươi hãy lan truyền một tin đồn như thế này:
“Cốc ca cốc cốc, chiềng làng chiềng chạ, thu đông xuân hạ, ta chẳng khen ai, chỉ riêng kẻ này, không khen không được! Khen là khen chó cậy thế chủ, mẹ quý nhờ con, một kẻ làm quan, cả họ được nhờ.” Diệp Lạc Hy mỉm cười ngân lên một câu.
Vương Cung Triệt là một tiểu tiên quân trông coi sổ sách, hắn đương nhiên hiểu được lời bình thư này muốn ám chỉ điều gì. Nhưng hắn lại hỏi: “Nhưng thượng thần, ngài muốn ta lưu truyền về ai?”
Diệp Lạc Hy mỉm cười: “Lát nữa ta nháo xong, các ngươi trong lòng sẽ tự hiểu.”
Vương Cung Triệt sợ quá, vội quỳ xuống, hắn dập đầu thưa: “Thượng thần, không được! Không được đâu ạ! Tiểu tiên không thể làm phản được ạ!”
Hắn khó khăn lắm mới tu luyện được đến ngày hôm nay, để có thể có được vị trí trên cao như vậy quả thực chẳng dễ dàng chút nào. Thượng thần bảo nháo, là nháo thế nào? Ngài muốn nghịch thiên cải mệnh, hay là soán ngôi đoạt vị?
Nàng nhìn Vương Cung Triệt sợ đến mức ăn nói hồ đồ rồi, liền cười sảng khoái. Nàng nói: “Tiểu tiên ca này, ăn nói thật thú vị. Ngươi nghĩ, ta sẽ phản cái gì? Đời này của ta có gì phải bất mãn để ta phải phản hay sao?”
Chuyện của Diệp Lạc Hy thượng thần, Vương Cung Triệt đã được nghe, được đọc đến mòn mắt. Hắn nghĩ người này đáng sợ, quả nhiên là rất đáng sợ. Có điều, ngài ấy không phải kẻ vô tình như những người khác. Thiện và ác, đúng và sai. So với Phán Quan đại nhân thì ngài ấy còn có phần lương thiện hơn một chút, là một kẻ trọng tình cảm. Hắn mới thở phào nhẹ lòng đôi chút. Đoạn, hắn tự tin ngẩng đầu dậy, nói: “Thượng thần an tâm. Ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Nàng cười, vỗ vai tiểu tiên ca này rồi nói: “Có thế chứ. Ta dù sao cũng chỉ tin tưởng ngươi và những đồng bọn bên cạnh ngươi thôi. Các ngươi là những kẻ chỉ kể chứ không bình, rất đáng tin tưởng.”
Một câu này của Diệp Lạc Hy khiến Vương Cung Triệt khẽ đỏ mặt, trong lòng vui mừng. Diệp Lạc Hy đi rồi, vị tiên quân bên cạnh nàng mới nói: “Tiểu tiên ca. Ngươi ấy, vẫn nên giấu cái vẻ mặt hơi đỏ, bẽn lẽn của mình đi. Nếu như để sư mẫu ta biết chuyện, ngươi sống sẽ không được yên đâu.”
Vương Cung Triệt giật mình, khẽ đưa hai tay vỗ vỗ hai má đỏ ửng của mình, vội vàng lau mặt, lại chẳng hiểu sao càng lau mặt, mặt hắn càng đỏ. Quân Cửu nhìn người này, khẽ nở nụ cười ranh mãnh của mình: Ây nha, một tiểu bạch kiểm thật đáng yêu.
…
Tát Dã tộc là một tộc nhân không có sức chiến đấu, nhưng khả năng chữa trị và chúc phúc của bọn họ vô cùng cao. Chỉ cần có một chiến binh thuộc Tát Dã tộc nhân xuất hiện trong số một ngàn binh sĩ, một ngàn binh sĩ đó liền trở thành những kẻ bất tử trên chiến trường.
Mười hai vị chân quân – môn đệ của Lạc Hy thượng thần – thì vị duy nhất có xuất thân từ Tát Dã tộc nhân chỉ có Bạch Hiểu Hiểu. Nhưng Bạch Hiểu Hiểu lại không phải Tát Dã tộc nhân thuần chủng. Thân là Tát Dã tộc nhân nhưng thực tế, vị thần quân này không chỉ có thể cùng Quân Cửu chân quân lao lên đi đầu trên chiến trường mà còn là một người có Băng Thuẫn Chi Lực, một loại biến dị của băng căn trong người.
Chẳng hiểu sao thời gian trước Bạch Hiểu Hiểu bỏ đi một thời gian không rõ tung tích, ngày nàng trở lại cũng là ngày nàng trở thành Thiên hậu của Cửu Trùng Thiên. Mặc dù nhìn nàng có vài phần hơi khác trước đây, nhưng Bạch Hiểu Hiểu vẫn đường đường là một chân quân, đường đường là đồ đệ mà Lạc Hy thượng thần hết mực yêu thương, lại đường đường là nữ nhân độc nhất vô nhị trong lòng Thiên đế Dạ Tư Hàn.
Cho dù nàng không rõ xuất thân, nhưng hiện tại, ai lại dám so bì xuất thân cùng nàng cơ chứ? Rõ ràng những kẻ đó đều không biết tự lượng sức mình, lại thích tự ý làm càng bừa bãi.
Nói rõ thêm một chút nữa, Lạc Hy thượng thần sau khi cùng Trần Việt điện hạ của Thanh Khâu kết làm bằng hữu thì thượng thần còn bộc phát thêm năng lực đáng sợ hơn: bênh người nhà, không cần nói lý lẽ.
Thế lực của bọn họ rất lớn, cho dù là ai cũng đừng hòng động đến. Ưng tộc, Tiên tộc, Nhân Ngư tộc chính là ví dụ điển hình.
Càng huống hồ là một Tát Dã tộc nhỏ nhoi không có danh thế.
Cái lý do duy nhất khiến bọn họ tin Tát Dã tộc nhân chính là người nhà của Thiên hậu bọn họ chính là, Bạch Hiểu Hiểu quá giống với thánh mẫu của Tát Dã tộc hiện tại: Tát Dã Tích Miên.
Đến cả quân binh cũng vì một lời “ta là mẫu thân của nàng” từ miệng Tát Dã Tích Miên cũng khiến cho quân binh thật sự tin vào điều đó.
Nhưng đối với Bạch Hiểu Hiểu mà nói, có sẽ sự xuất hiện của Tát Dã Tích Miên càng làm nàng cảm thấy bản thân mình nợ sư phụ nhiều hơn.
Có một bí mật mà từ lâu, Bạch Hiểu Hiểu luôn giữ trong lòng không dám nói với bất cứ ai. Đó là nàng có khả năng nhớ tất cả mọi thứ từ lúc nàng sinh ra cho đến khi trưởng thành.
Nàng nhớ gương mặt của mẫu thân đã từng tuyệt vọng biết bao nhiêu khi sinh nàng ra một thân nữ nhi.
Nàng biết mẫu thân đã từng muốn bóp chết nàng bao nhiêu.
Nàng hiểu nàng chẳng qua chỉ là kết quả của một cuộc tình cấm đoán giữ mẫu thân và một nô lệ quyết sinh tử từ một đất nước đã lụn bại.
Bạch Hiểu Hiểu. Cái tên mà sư phụ đã đặt cho nàng với ngụ ý rằng, nàng là người họ Bạch. Nàng chính là tất cả những gì mà phụ thân thân sinh nàng có. Nàng biết, cứu được nàng về, chính sư phụ cũng đá bán đi nửa cái mạng của mình.
Nếu như ngày đó sư phụ không cứu nàng về, cứu nàng thoát khỏi bàn tay của Tát Dã tộc nhân và đám cao thủ kia, sợ rằng chính nàng cũng đã bỏ mạng từ lâu.
Nhưng lần này, lại có một người phụ nữ giống nàng nhiều đến như vậy, gọi nàng là con, tự xưng là mẫu thân của nàng. Điều đó khiến Bạch Hiểu Hiểu khó hiểu.
“Con à, cuối cùng ta cũng tìm thấy con rồi.” Tát Dã Tích Miên nức nở.
Bạch Hiểu Hiểu: “….” Kịch bản sao quen quá vậy?
“Hức! Hức! Mấy vạn năm qua, chắc con sống vất vả lắm!” Bà ta vừa ôm lấy tân nương, vừa khóc như tang cha mẹ.
Bạch Hiểu Hiểu: “….” Bà đây vất vả khi nào?
“Hiểu nhi, không cưới Thiên Đế nữa. Mau hủy hôn, về. Về nhà với chúng ta.” Tát Dã Tích Miên khóc muốn ngất luôn rồi.
Bạch Hiểu Hiểu: “….” Ủa? Gì vậy? Người ta đang gả cho người người ta yêu, đâu ra bà thím này lại xông vào vậy?
Lúc này, cửa phòng bị đạp mạnh. Dạ Tư Hàn đứng ở trước cửa, Băng Sương trên tay, ánh mắt âm trầm nhìn ả nữ nhân đang ôm ôm ấp ấp Bạch Hiểu Hiểu. Hắn gầm lên: “Yêu ma phương nào to gan, lại dám ở đây quyến rũ vợ ông?”
Bạch Hiểu Hiểu: “…”
Diệp Lạc Hy: “….”
Quân Cửu: “….”
Lưu Nhất Thanh: “….”
Kim Mặc Nghiên: “….”
Chúng nhân hóng hớt từ trong góc khuất: “….”
Vải thiều thanh hà Thiên Đế đại nhân ơi. Ngài nhìn ở chỗ nào mà ra người kia quyến rũ Thiên hậu đại nhân vậy a?
Bạch Hiểu Hiểu trừng mắt, mặt hơi đỏ: “Con mắt nào của chàng nhìn ra người ta quyến rũ ta vậy?”
Dạ Tư Hàn gãi gãi má, nói: “Ơ, không phải à, vậy để vi phu làm lại nhé.” Nói rồi, đóng cửa.
Bạch Hiểu Hiểu: “….”
Chúng nhân đằng sau: “….”
Dạ Tư Hàn đóng cửa lại, quay sang nhìn Diệp Lạc Hy, nở nụ cười ngượng: “Xin lỗi thượng thần, nãy ta thấy người kia cứ uốn éo như con đuông quấy lấy nàng, ta giận quá, hô sai rồi.”
Nói ròi, đạp cửa.
Rầm!
Cánh cửa lần thứ hai mở ra, Dạ Tư Hàn cả giận lần nữa quát: “Là kẻ nào không có lệnh của thiên giới, tự ý xông vào phòng tân hôn của bổn tọa, làm điều xằng bậy với Hiểu nhi.”
Chúng nhân: “…..”
Tĩnh mịch như tờ.
Diệp Lạc Hy chán chẳng thèm nói. Dạ Tư Hàn, từ nay về sau ngươi đừng ra ngoài tự nhận mình là đồ đệ của Lâm Túc nữa, xấu mặt tiểu gia gia ta.
Lưu Nhất Thanh đỡ trán. Dạ huynh, tại sao ta lại có thể cùng ngươi làm bằng hữu đến đây cũng tính là mấy ngàn năm có lẻ rồi vậy? Ngươi cho ta một lý do nào đó để gả Hiểu nhi nhà ta cho ngươi tiếp đi, nếu không cháu ta sau này sẽ ngốc như ngươi mất!
Quân Cửu thở dài. Hiểu nhi, khẩu vị của muội cũng thật nặng mới vớ tới cái tên đầu óc ngu si, tứ chi phát triển này đi.
Bạch Hiểu Hiểu lần này giận đến đỏ mặt luôn, nàng mắng: “Dạ Tư Hàn, chàng nói cái gì vậy? Người ta đến đây là muốn hướng ta cầu gọi má, chứ không phải hướng ta cầu hoan. Chàng uống rượu đến ngốc luôn rồi sao?”