Nhìn thấy Lam Anh Túc – loại dược liệu bị cấm của Thiên giới nay lại bị Hỏa Thần điện hợp tác bày bán với số lượng lớn, kèm theo thời gian, địa điểm giao dịch, Lạc Hy thượng thần nửa tin nửa ngờ, đã ngay lập tức phát động và bắt giam lại toàn bộ những kẻ có liên quan đến chuyện này, bao gồm tay chân của Huân Vân Hề ở Hỏa Thần điện cùng tiên tộc.
Lạc Hy thượng thần không chỉ là người đảm nhiệm vị trí của Nữ Oa, còn là người gồng gánh cả trách nhiệm của Ngọc Tỷ. Chính nàng đã được ba vị Tam Thanh ban cho Quyền Thiết Trượng Sa, trên đánh hôn quân, dưới trị quần thần. Lạc Hy thượng thần vung tay bắt hết những kẻ liên quan đến tiên tộc, thậm chí cả quan môn đại đồ đệ của nàng, nàng cũng tống hắn vào trong ngục.
Thế nhưng, trái với sự hỗn loạn của đám người tiên tộc ấy, Lưu Nhất Thanh và ám vệ bên cạnh hắn lại có vẻ bình thản đến lạ.
Huân phu nhân nhìn Lưu Nhất Thanh bình thản, bà ta biết chắc Lạc Hy thượng thần sau khi tra ra đồ đệ nàng ta yêu thương bị chính tiên tộc bọn họ giam lỏng, đối xử rẻ mạt, mọi chuyện sẽ càng đáng sợ hơn.
Nếu như đổi lại trước đây là Ưng tộc, dưới sự cầu xin của Hạ điện hạ và Hạ Hàn Không, Diệp Lạc Hy có thể dễ dàng tha cho trên dưới ưng tộc một đường sống. Nhưng tiên tộc thì khác. Bọn họ đắc tội với rất nhiều người. Sợ rằng bọn họ vì sợ liên lụy mà cũng không ai dám đứng ra để cầu xin cho bọn họ.
Chưa kể, lam anh túc là một trong những dược liệu cấm nằm dưới sự cai quản, áp chế của Lạc Hy thượng thần. Lần này tiên tộc không chỉ tùy ý đem gieo trồng, tùy ý sử dụng mà cả mục đích sử dụng xấu xa cũng bị tra luôn một thể.
“Lưu Nhất Thanh, ngươi tốt xấu gì cũng là con cháu của tiên tộc chúng ta, ngươi mau nghĩ cách gì đi!” Huân Trường Tuấn chỉ mặt Lưu Nhất Thanh.
Hay cho cụm từ con cháu của tiên tộc. Hắn ngẩng đầu, nhìn Huân Trường Tuấn, mỉm cười, buông câu hỏi: “Ta họ gì?”
Huân Trường Tuấn tức chết. Nhưng Huân phu nhân lại lên tiếng: “Cho dù ngươi không mang họ Huân, nhưng trên người ngươi vẫn còn một nửa dòng máu của tiên tộc. Ngươi không thể phủ nhận điều đó được đâu!”
Lưu Nhất Thanh hắn khẽ cười. Hắn nói: “Đúng là trước đây bổn tiên quân có một nửa dòng máu trong người là tiên tộc thật. Nhưng hiện tại thì bổn quân không chắc ta có còn hay không đâu.”
“Ngươi có ý gì?”
“Hoàn cốt thai.” Hắn nhẹ nhàng buông xuống ba chữ.
Nhưng ba chữ này lại khiến cho bọn họ chấn kinh. Cấm thuật hoàn cốt thai là một thuật chú cổ xưa. Tương truyền, phàm là kẻ mang hai dòng máu không thuần trong người, sau khi khởi động cấm thuật sẽ được gội rửa bụi trần một lần, đồng thời tái sinh thành một kẻ có dòng máu thuần hơn. Tuy nhiên, cấm thuật nguy hiểm, tỷ lệ thành công lại chẳng cao, thành ra nó đã trở thành cấm thuật không được sử dụng nhiều nhất. Đó là còn chưa kể, nó đã bị thất truyền từ lâu.
Thế nhưng, nhìn về màu sắc của linh hồn mà Lưu Nhất Thanh đang thể hiện ra ngoài kia, bọn họ chắc chắn rằng Lưu Nhất Thanh hiện tại là một ma nhân thuần chủng, giống hệt như mẫu thân của hắn vậy. Đây hoàn toàn không phải hắn nói điêu.
“Ngươi dám sử dụng cấm thuật?”
Hắn khẽ cười: “Ngay cả kẻ quang minh lỗi lạc như Phán Quan đại nhân cũng đã từng dùng cấm thuật để loại bỏ hoàn toàn trần tục của mình. Hà cớ gì ta không thể?”
Trong lòng Lưu Nhất Thanh chỉ có duy nhất độc tôn sư phụ Diệp Lạc Hy, nhưng chẳng ai biết rằng, trong lòng hắn vẫn còn một chỗ trống nữa dành cho một vị trưởng bối mà hắn hết sức kính trọng: Quán giang khẩu hiển thánh nhị lang chân quân. Hay còn được người ta gọi bằng cái tên thân mật là Dương Nhị Lang, Dương Tiễn.
Chính Dương Tiễn đã chỉ mách cho hắn đến cổ thư các ở phía Bắc Thiên giới để tìm hiểu về cấm thuật hoàn cốt thai. Cũng chính Dương Tiễn đã đích thân hộ pháp cho Lưu Nhất Thanh, giúp hắn an toàn hoàn cốt thai cả đoạn đường. Từ đó, Lưu Nhất Thanh thay da đổi thịt, trở thành một ma nhân thuần khiết như hiện tại mà hắn đang thể hiện. Tuy hắn đã mất đi một nửa tiên nhân của mình, thể tiên thuật bị mất, thánh khí kim xoa kích đã không còn cùng hắn quá tương hợp. Nhưng đây chính là con đường mà hắn đã lựa chọn, hắn quyết không hối hận.
Hiện tại, Lưu Nhất Thanh bây giờ nào có một chút nào liên quan đến tiên tộc chứ?
Hắn nhìn đám người tiên tộc kia tái mặt, lại khẽ cười: “Vốn dĩ ngay từ ban đầu, ta đã nói bản thân cùng tiên tộc các ngươi không chút liên quan, nhưng các người lại cứ chẳng tin, thậm chí còn bắt ta phải quay lại nhận tổ quy tông. Sau đó thì giam lỏng ta ở cái hậu viện bé như lỗ mũi đó cho đến nay chưa từng ra khỏi cửa. Sư phụ vốn dĩ là đã nghi ngờ các ngươi từ lâu, chẳng qua vạn tộc thành thành chủ chỉ châm thêm một chút mồi lửa cho đống củi khô này mà thôi. Bổn tiên quân cam chịu vào đây ngồi cùng các người, đó là giúp sư phụ ta thuận lợi điều tra toàn bộ sự tình.”
Đám người tiên tộc tức giận chỉ mặt hắn: “Hóa ra ngay từ đầu, ngươi đã sớm có âm mưu này sao? Nghiệt chướng! Ngươi đúng là nghiệt chướng! Ngươi dám hại chết cả gia tộc của ngươi như vậy sao?”
Hắn vẫn giữ nụ cười đó trên môi: “Ta họ Lưu, không phải họ Huân.”
Bọn họ liền cứng cả họng. Nhưng rồi đột nhiên, như nhớ ra điều gì. Huân Trường Tuấn đã cười vang. Lão ta nhìn Lưu Nhất Thanh vẻ đe dọa: “Ngươi đã ghi tên tuổi của mình lên gia phả chúng ta. Cho dù ngươi không lấy họ Huân, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng sẽ bị chính điển tịch kia giết chết. Lưu Nhất Thanh, ngươi vẫn cứ ti tiện hệt như mẫu thân ngươi vậy, vẫn cứ thua dưới cơ bọn ta.”
Lưu Nhất Thanh lòng thầm tự hỏi, rốt cuộc năm đó mẫu thân hắn nhìn trúng cái gì ở gã điên này mà một lòng si mê vậy? Nhưng hắn không quan tâm lắm. Hắn điềm nhiên: “Giết chết thì đã làm sao? Dù sao ông đây cũng chẳng sợ chết.”
So với cái chết, hắn càng sợ hơn tương lai ở cuộc đời cũ, hắn lại giết chết người hắn xem là phụ mẫu thân sinh của mình, trở thành kẻ đáng tội nhất trên đời. Nếu như hắn trở thành một Lưu Nhất Thanh đóng một vạn đinh tiêu hồn lên người của sư phụ, hắn nguyện lựa chọn cái chết để tạ tội với người.
“Sẽ chẳng có chuyện như vậy xảy ra đâu.”
Một giọng nói khác vang vọng trong không khí.
Từ dưới đất trồi lên một cột nước trong suốt. Cột nước ấy tụ lại cao bằng người của một nữ hán tử, tỏa ra. An Nhiên xuất hiện ngay bên cạnh Lưu Nhất Thanh. Nhìn thấy nàng ta, Huân phu nhân sợ hãi đến tái mặt.
An Nhiên có đôi mắt giống An Nguyên như đúc. Mà nàng hiện tại còn đeo thêm mạng che mặt, chỉ chừa lại đôi mắt sáng ngời. Cho đến thời điểm hiện tại, bộ dáng trước khi chết của An Nguyên như thế nào, ánh mắt của An Nguyên khi chết mang bao nhiêu căm hận có bấy nhiêu căm hận nhìn về phía Huân phu nhân cho đến bây giờ, nó vẫn hoàn toàn ám ảnh tâm trí của bà ta.
An Nhiên cầm trong tay một cuốn điển tịch khác, nàng đưa lên phía trước, nói: “Trước khi đại ca nhận tổ quy tông với Huân gia các ngươi, Bạch tiểu thúc thúc đã thêm huynh ấy vào gia phả dưới danh nghĩa là con trai của thúc ấy rồi.”
Tiên tộc tuy mạnh, nhưng Thanh Khâu dòng dõi lại càng cao quý hơn biết bao nhiêu. Đừng nói là ghi đè điển tịch, bất cứ ai thuộc họ Bạch ở Thanh Khâu đều có thể dìm chết cả tiên tộc, huống hồ chi là Bạch tam đế tương lai đã thêm Lưu Nhất Thanh dưới tên y vào điển tịch của Bạch gia.
Như rắn mất đầu, chó mất chủ, Huân Trường Tuấn giống như nhìn thấy cơ hội bám víu cuối cùng của mình bị vụt mất, lão ta điên cuồng gào lên: “Ngươi nói bậy! Hôm đó chẳng qua chỉ là các ngươi cùng một duộc với nhau, lừa bọn ta! An Nhiên, tiểu nha đầu vắt mũi chưa sạch miệng còn hôi sữa nhà ngươi, đừng để ông đây thoát khỏi chỗ này! Bằng không, tiên tộc nhất định sẽ cho các ngươi chôn cùng.”
An Nhiên nhếch môi cười lạnh, nàng nói: “Trước hết thì các vị nên nghĩ xem, sau khi thoát rồi phải đối diện với Long tộc Đông Hải làm sao cho tốt đi. Các ngươi nên nhớ, trưởng tỷ của ta là đương kim hoàng hậu của Long tộc Đông Hải. Đừng nói là Đông Hải, thậm chí là Tứ đại hải dương cũng sẽ vì chuyện này mà dậy sóng.”
Trước sau đều là cửa chết. Vậy mà chẳng có được một đường thoát ra.
Huân Vân Hề im lặng nghe chuyện từ đầu chí cuối, chỉ có duy nhất một điểm mà nàng ta không thể nào đoán ra được. Lạc Hy thượng thần và Vạn Tộc Thành thành chủ có quan hệ thế nào mà nàng ta lại chẳng truy cứu trách nhiệm sử dụng lam anh túc một cách bừa bãi lên người của Vạn tộc thành thành chủ.
An Nhiên quan sát Huân Vân Hề, nàng khẽ cười, đầy đắc thắng. Nàng quay sang nói với Lưu Nhất Thanh: “Đại ca, muội nhớ ra bản thân mình còn có chuyện cần đến gặp thái tử điện hạ một chút trước. Huynh ở đây an tâm tĩnh tâm, muội không làm phiền nữa nhé.”
Hắn gật đầu: “Đi đi.”
Trước khi rời đi, An Nhiên còn buông lại một câu: “Ây ya, đại sư huynh cao cao tại thượng của ta vậy mà bị nhốt ở nơi bần cùng này, thật sự là mất mặt. Đợi lát nữa ta sẽ kể cho đệ muội nghe chuyện huynh làm bổng đả cẩu như thế nào nhé.”
Rồi ngạo nghễ rời đi, đột ngột cũng hệt như cách nàng xuất hiện vậy.
Lưu Nhất Thanh khẽ cười, hắn lại lấy cuốn sách ra xem, mặc kệ đám người tiên tộc trước mắt hiện tại thần trí loạn a loạn.
Ám vệ bên cạnh Lưu Nhất Thanh từ đầu chí cuối chỉ nhắm mắt dưỡng thần và im lặng, hệt như cách mà hắn vẫn làm. Chỉ có trời mới biết cuộc đối thoại bằng thần thức của hai người họ nó ù ù cạc cạc thế này đây:
“Biểu cưa, ta kết sư muội này của huynh rồi. Gả muội ấy cho đệ nhé.”
“Cút!”
“Đi mà đại cữu ca. Ta nhất định sẽ đối tốt với nàng còn hơn cả sư mẫu của huynh nữa.”
“Ruồi nhặng ở đâu tới đây, đừng có quấy phá ta. Bổn tiên quân đang tịnh tâm.”
“Đại cữu ca, gả nàng cho ta đi mà. Cho dù ta phải làm trâu làm ngựa cho huynh, ta cũng cam lòng.”
Mi mắt Lưu Nhất Thanh khẽ giật một cái. Hắn gấp sách lại, thần thức thiếu điều hét thẳng vào mặt Huân Thanh Phong rằng:
“Ngươi đừng có mơ tưởng nữa. Muốn nàng gả đi, ngươi tưởng một mình ta nói được là được sao? Lão ngũ, lão nhị, lão tam, lão tứ, còn chưa kể sau nàng có đến sáu đệ muội nữa cũng kiên quyết muốn chết. Nhất định sẽ không đồng ý đâu. Chưa kể đến sư phụ bọn ta, trưởng tỷ của nàng nữa. Ngươi nhắm một mình ngươi vừa nâng đỡ tiên tộc, lại vừa có thể đòi cưới được nàng sao? Nằm mơ đi!”
Huân Thanh Phong dẩu mỏ: “Đại cữu ca, huynh sợ sao?”
Lưu Nhất Thanh thiếu điều gào lên: “Đúng! Ta sợ! Ta sợ! Ta rất sợ! Vừa lòng đệ rồi chứ! Ta sợ bị sư phụ đuổi khỏi sư môn. Ta sợ bị đám đệ muội đánh hội đồng. Ta sợ bị tứ sư mẫu giáng một chưởng hồn phi phách tán. Bổn quân sợ! Bổn quân rất sợ đấy, được chưa?”
Huân Thanh Phong bịt hai tai. Hắn rốt cuộc cũng hiểu hơn đôi chút về đại sư huynh hắn rồi. Đệ nhất thiên hạ ngã nhất nhân, nam tử hán trời đất bất dung ấy lại sợ người nhà hơn sợ thiên đạo a.