“Rốt cuộc là thượng thần đã làm gì ngươi?” Thiên Đế xoa xoa thái dương. Lại nhìn đến Thiên Tư Tư hai mắt ngấn lệ mà long thầm ngao ngán. Có lẽ, Lạc Hy thượng thần đã đúng trong việc nhận xét về Thiên Tư Tư cùng những tiên nữ, cung nga khác. Là do Thiên Hậu đã quản giáo không nghiêm, thêm vào đó là bản thân ông cũng bỏ bê quá nhiều, điều đó đã dẫn đến Thiên giới này ngày càng có nhiều kẻ lộng hành hơn rồi.
“Hức! Ca, người nhìn xem!” Thiên Tư Tư tháo lớp mạng che mặt ra, lộ ra một gương mặt đã sớm bị hủy dung thành trở nên xấu xí đến khó coi. bọn họ trên người nổi khắp lên các mô lồi lõm sẹo, nhìn thì có vẻ giống dị ứng, nhưng thật ra hình như không phải vậy. Các vết sẹo vừa sưng vừa tấy, giống như sắp nứt ra, mà chạm vào còn khiến người ta đau đớn. Điểm kỳ lạ nhất chính là những vết sẹo này chỉ mọc trên mặt các nàng ta mà thôi. Điều đó thật sự khiến người ta cảm thấy kinh tởm. Thậm chí cả mấy tiên nga thường phục vụ và vây quanh các ả cũng vì vậy mà kinh sợ kêu than. Thiên Đế vừa xem cũng phải nhíu mày trợn mắt nhìn Diệp Lạc Hy. Thế nhưng nhìn thần tình của Diệp Lạc Hy, Thiên Đế dường như chợt hiểu.
Đúng là hôm qua, quận chúa Tiêu Nguyệt Hoa đem thanh trà của Diệp Lạc Hy đổ lên người của Thiên Tư Tư và Thanh Hà. Nhưng ông cũng đã cho người điều tra ra hết rồi. Trong thanh trà có quế chi dùng để ổn định tinh thần của Diệp Lạc Hy. Ngoài những thứ đó ra, nó không hề có thứ gì có thể hại được Thiên Tư Tư cả.
Hơn nữa, ông tin rằng Diệp Lạc Hy không phải loại người có thể ra tay hạ độc thủ với người khác như vậy. Thượng thần ấy sẽ đánh tay đôi thay vì dùng cách hạ đẳng đấy để hại người khác. Cho nên, ông đã nghiêm nghị hỏi Thiên Tư Tư.
Nhưng dường như, Thiên Tư Tư không hề nhận ra sự thất vọng đã dâng tràn trong ánh mắt của Thiên Đế mà quỳ xuống, nói trơn như nước chảy: “Ca, xin người làm chủ cho ta. Hôm qua khi ta trở về, liền nghe tin thượng thần Lạc Hy gặp nạn, cho nên mới có ý tốt đến thăm. Thật không ngờ rằng thượng thần Diệp Lạc Hy còn tỏ thái độ nhục mạ ta. Ta thật sự quá tức giận, cho nên mới động thủ với nàng ta một chút. Thật không ngờ rằng, điều đó lại khiến thượng thần tức giận đến mức hạ độc ta như thế này. Ca! Xin người làm chủ cho ta.”
Vừa nói, Thiên Tư Tư vừa chảy cả nước mắt, lăn dài trên má, đáng thương nói với Thiên Đế.
Thiên Tư Tư vừa nói xong đã đến lượt Thanh Hà quỳ xuống cầu xin rằng: “Thiên quân, xin người làm chủ cho tiểu nữ. Tiểu nữ dù sao cũng là khuê nữ nhà lành. Hôm đó ta và quận chúa nghĩ đến ân tình trước đây của chúng ta mà đến thăm nàng, thật sự không ngờ nàng không chỉ không chào đón chúng ta, ngược lại còn dùng nước trà có độc hất lên người chúng ta nữa! Thiên quân, tiểu nữ dù sao cũng là tiên tử, lại phải chịu nỗi sỉ nhục lớn như thế này, tiểu nữ thật sự không thiết sống nữa. Xin Thiên quân làm chủ cho tiểu nữ.” Rồi lại dập đầu xuống đất, nức nở bật khóc như oan uổng.
Thiên Tư Tư lại nói thêm vào: “Không chỉ như vậy đâu ca ca. Nàng ta còn dụ dỗ cả Đế Quân, khiến Đế Quân tin là thật, còn khiển trách chúng ta vô cùng thậm tệ. Ca ca, người nhất định phải giam ả ta vào ngục Cửu U, hoặc trực tiếp ném vào lửa ở Vô gián, trừng trị ả tiện nhân xấu xa này, rửa nỗi oan khuất này của chúng ta. Ca ca.” Sau đó lại nắm áo ôm tim, tựa như nếu như Đế Quân không trừng trị Diệp Lạc Hy, nàng ta nhất định sẽ không thiết sống nữa.
Thanh Hà tiên tử cũng gật đầu bật khóc nức nở, khóc được vài tiếng, lại dường như khó thở, rồi gục xuống, yếu đuối đáng thương trên đại điện.
Diệp Lạc Hy thầm cảm thán. Ai nha, trình độ vừa khóc vừa diễn, kẻ trước diễn đáng thương hơn người sau, Diệp Lạc Hy đã thấy nhiều rồi. Nhưng ngây thơ giống như Thanh Hà và Thiên Tư Tư như thế này thì đúng là Diệp Lạc Hy mới được diện kiến lần đầu tiên luôn. Thật sự là khiến ho người ta cảm thấy nhân sinh quan lần nữa được đập đi xây lại nha~
Nàng khẽ đưa mắt lên nhìn Thiên Quân trên đài cao, thầm mỉm cười. Chà chà, Thiên Quân đại nhân, người sẽ chọn ai đây? Một thượng thần có công với Thiên có ơn với địa, hay là một tiểu quận chúa nhỏ nhoi, ăn không ngồi rồi, tu luyện không tới đâu đây? Mà nếu như Thiên Quân có thật sự muốn phế nàng chọn Thiên Tư Tư, Diệp Lạc Hy chỉ cần khiến ông ta chết khó coi hơn nàng đời trước là được thôi mà.
Thiên Quân nhìn Diệp Lạc Hy, lại không thể nhìn ra được bất cứ biểu cảm nào từ nàng, chỉ thấy một ánh mắt vô hồn cùng một sắc mặt không lộ ra biểu cảm nào. Ông biết, Diệp Lạc Hy chính là đang tin tưởng ông, muốn ông có thể nói một câu công bằng trước đại điện. Bởi vì có lẽ, chuyện hôm qua đã truyền đến tai của Nữ Oa và Lâm Túc, thậm chí là Khang Tư cùng Ma Tôn rồi.
Ông từng nghe ở Ma giới, trong cuộc thi săn bắn của họ, Diệp Lạc Hy không chỉ làm rạng danh của thần quân Thiên giới, mà còn khiến Ma Tôn kích động đến mức phải thốt lên. Điển hình chính là việc kẻ lạnh lùng, cao ngạo có thừa như hắn ta có thể lặn lội, đích thân từ Ma giới đến Thiên giới để thăm Diệp Lạc Hy, rồi lại được đích thân Đế Quân sắp xếp chỗ ở cho hắn ở Thượng Cung Đài – nơi có thể từ đó mà nhìn trực tiếp đến Diệp phủ, tất cả đã đủ chứng minh cho việc nếu như hiện tại Diệp Lạc Hy mà xảy ra bất trắc gì, sợ rằng Thiên – Ma hai giới vừa ôn hòa lại xảy ra bất bình không đáng có.
Mà càng huống hồ, Đế Quân dạo gần đây đã thể hiện ra rằng lão ta đang độc sủng đồ đệ của lão. Đêm hôm qua, Đế Quân bất ngờ từ Đông cung đại giá quang lâm đến tận long sàn của ông, nói rằng ngày mai ông nhất định phải phân xử công tư phân minh, tuyệt đối đừng thiên vị Thiên Tư Tư và Thanh Hà đã đủ dọa cho ông đổ cả mồ hôi rồi.
Có điều, cách cư xử của Diệp Lạc Hy lại khiến cho Thiên Quân quá đỗi bất ngờ. Nàng không hề nói rằng ai đúng ai sai mà trước hết, nàng đã đem theo linh điệp truyền tin của Ma Long, truyền lại đoạn hội thoại của Thiên Tư Tư và Thanh Hà từ khi hai người họ bước vào Diệp phủ cho đến khi bước ra. Nếu không, sợ rằng thế cục hôm nay, vừa nhìn vào liền có thể đủ để định đoạt được Diệp Lạc Hy là người sai đầu tiên rồi.
“Rồi sao nữa?” Thiên Quân lãnh tĩnh hỏi.
“Hức! Ca, người hãy nói với Chiết Nhan giúp chúng ta chữa bệnh đi. Dung nhan của ta không thể bị hủy hoại trong tay của Diệp Lạc Hy kia được.” Thiên Tư Tư vờ lau nước mắt.
“Trong thanh trà của Lạc Hy thượng thần vốn dĩ có quế chi, thanh can trà, cúc hoa và hạt sen. Tất cả những thứ đó chỉ có tác dụng an thần, giúp ngủ ngon. Vậy mà tại sao khi tạt lên người của ngươi lại trở thành như vậy?”
Từ bên ngoài, vang lên một giọng nói lạnh lùng, mang theo sát khí và áp lực nặng hơn cả núi cao tiến vào. Một đôi đồng tử đó, một mái tóc bạch kim óng ánh, gương mặt diễm xuất quần phương đại mỹ nam, người cao tám thước, thân vận thanh y, cả người tỏa ra tiên khí cùng sự thanh cao nồng đượm, lượn lờ xung quanh chính là một chút hào quang sáng rỡ.
Người này, không ai khác chính là Đế Quân tại thượng Độc Cô Tư Dạ.
Dường như việc, Đế Quân lại đích thân đến đây nghe phân xử đã khiến cho ai nấy vô cùng bất ngờ, nhất là Thanh Hà, Thiên Tư Tư và Thiên Quân.
“Đế Quân.” Ai nấy đều cung kính cúi đầu hành lễ trước Đế Quân, kể cả Diệp Lạc Hy cũng cúi người hành lễ theo pháp. Thế nhưng, gương mặt của nàng không hề có điều gì giống như đang ngạc nhiên cả, mà giống như nàng đang dò xét hơn. Toàn bộ sự chú ý của nàng không đặt trên người Đế Quân mà chú ý đến Thanh Hà tiên tử cùng Thiên Tư Tư.
Diệp Lạc Hy thật sự không ngờ rằng, cả Thanh Hà và Thiên Tư Tư lại có một pha xử lý như đi vào vực Hư Vô thế này.
Vốn dĩ, dị ứng bột Mộc Chúc, Quế Chi và Thanh Trà thật ra không cần chữa trị, cùng lắm là vài ngày sau đó, vết thương tự mình lành lặn xuống. Thế nhưng, Thiên Tư Tư và Thanh Hà có lẽ dưới sự xúi dại của Bạch Liên đã tự mình bôi thêm bộ kim ngân, khiến vết thương từ giả thành thật. Ha ha ha, cho dù bây giờ thái tổ ngành y có sống lại, cho dù có thêm tám mươi mốt Chiết Nhan nữa, cũng khó mà cứu được Thiên Tư Tư và Thanh Hà rồi.1