Nhưng dường như đây không phải là điều Tiêu Nguyệt Hoa muốn nghe, mà nàng hỏi: “Tỷ tỷ, muội nghe Hiểu nhi nói, tỷ mới đưa về một nữ nhân rất xinh đẹp về phủ?”
Diệp Lạc Hy đơ người vài giây, theo bản năng quay lại nhìn Bạch Hiểu Hiểu, thấy nha đầu này liền lủi ngay ra sau lưng sư tỷ trốn mất ánh mắt của nàng.
“Hiểu Hiểu.” Nàng khẽ mỉm cười, nhưng sau lưng của Diệp Lạc Hy lại phóng ra hỏa khí, hàn khí, lãnh khí, bay ầm ầm vèo vèo trong không trung, dù là tứ đại hung thú cũng phải dè chừng trước cái thế trận hỗn tạp dọa người này.
“Ách! Sư… sư phụ…” Bạch Hiểu Hiểu sợ muốn mất mật luôn.
“Lát nữa nếu như phải đứng ra tỉ thí, con ra đầu tiên nhé. Tiện thể, để ta kiểm tra xem thực lực của con tới đâu luôn đi.” Nàng mỉm cười.
Bạch Hiểu Hiểu nuốt nước bọt cái ực. Nàng sai rồi được chưa? Nàng thề nàng sẽ không vì mấy cái bánh quế hoa của Nguyệt Hoa tiểu cô cô mà làm bậy làm bạ nữa đâu. Hức! Oa!!!!!
“Thượng thần.” Dương Tiễn mỉm cười nhìn Diệp Lạc Hy, sau đó hắn lộ ra nụ cười giảo hoạt như hồ ly, hỏi khẽ: “Chúa công, hôm qua ngài còn sống chứ?”
Tiêu Nguyệt Hoa tuy không biết vì sao bị thượng thần kiêu ngạo có thừa, sức mạnh vô biên này lại hướng tỷ tỷ gọi một tiếng “chúa công”, nhưng nàng có thể phỏng đoán rằng, Dương Tiễn là người của mình, hơn hết còn là một người rất thân thiết với tỷ tỷ và người này hiểu rõ hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Cho nên, Tiêu Nguyệt Hoa quay sang gạ kèo Dương Tiễn, hỏi hắn: “Hôm qua xảy ra chuyện gì vậy?”
Dương Tiễn còn chưa kịp nói thì đã bị Diệp Lạc Hy dùng thuật khóa miệng, làm cho hai môi hắn dính chặt vào nhau luôn. Nàng đưa mắt cảnh cáo Dương Tiễn như muốn nói với hắn rằng: nếu như ngươi dám hé miệng ra một câu thì ta dám cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn đấy.
Dương Tiễn tội nghiệp chỉ có thể im lặng, gật đầu đồng ý với chúa quân nhà mình rằng, hắn chết cũng không dám hó hé ra đâu. Chỉ là Tiêu Nguyệt Hoa dò không được, hỏi không xong, bất mãn vô cùng, chỉ đưa đôi mắt như tiểu cẩu nhìn Diệp Lạc Hy, cầu mong một lời giải thích. Thì bất ngờ, Diệp Lạc Hy đưa tay búng một cái lên trán Tiêu Nguyệt Hoa rồi nói: “Ngươi chưa có thành niên đâu. Bớt hóng chuyện lại đi.”
Tiêu Nguyệt Hoa phồng má, ủy khuất nha. Tỷ tỷ, cho ta hóng chuyện một chút không được sao?
Lúc này, từ bên ngoài có vị thần quân hô lên: “Minh Vương đại nhân, mời nhập điện!”
Diệp Lạc Hy và mọi người đang tụm năm tụm bảy lại mới nhìn về phía cửa.
Nói thật thì Diệp Lạc Hy không hiểu là mắt thẩm mỹ của cái vị sinh ra Quân Cửu tệ đến đâu luôn á. Cha đứa nhỏ này xấu đến mức mà nàng phải nói là dùng từ ma chê quỷ hờn còn đỡ đó. Chứ nói thô ra là nhan sắc của Chung Vô Diệm có nhân thêm vô lượng nữa cũng không thể xấu bằng Minh Vương. Trời ạ, báng bổ con mắt người nhìn đến thế là cùng.
“Hy nhi, nàng không sao chứ? Không khỏe ở đâu à?” Cùng Kỳ thấy Diệp Lạc Hy giống như choáng váng đầu óc, liền bước đến bên cạnh, đỡ lấy nàng.
“Ta thề, nhan sắc của Minh Vương đúng là báng bổ con mắt người nhìn quá! Ta thề, người mù mà thấy thì phản cảm chết đi được!” Nàng dụi lấy dụi để con mắt.
Người sốc nhất chắc phải là Quân Cửu. Nàng vừa thấy Minh Vương dáng vẻ thật thế nào, liền khóc thét luôn. Nàng thiếu điều lăn ra xỉu ngay tại chỗ. Cũng may là Chu Thành ở bên cạnh đỡ lấy Quân Cửu, bằng không chính nàng cũng đã ngã dập đầu rồi. Chắc chắn là, nàng do một mình mẫu thân sinh ra, nhất định là nàng do một mình mẫu thân sinh ra.
“Đó đâu phải là Minh Vương đâu?” Hỗn Độn ngạc nhiên.
“Hả?” Diệp Lạc Hy ngạc nhiên lắm. Không phải Minh Vương ư?
“Minh Vương vốn dĩ từ xưa đến nay không hề lộ diện ra đâu. Lúc nào đi dự tiệc, cũng là cho một tên xấu mù đi thế thân hết á.” Cùng Kỳ bĩu môi, hắn nói: “Chứ không thì nàng nghĩ vì sao có vô vàn nữ nhân không sợ sống chết mà bò lên giường ông ta?”
Nàng cho rằng, có lẽ là như vậy rồi.
Bỗng nhiên, Đào Ngột vỗ nhẹ nàng một cái rồi nói: “Nếu như là khí chất và khí tức của ông ta, thì cái tên thị vệ đeo mặt nạ kia mới là Minh Vương đó.”
“Nhưng mà, ông ta ăn mặc như vậy để làm gì chứ?” Nàng khó hiểu.
“Nàng chưa từng gặp Minh Vương sao?” Thao Thiết khó hiểu.
“Có gặp rồi, nhưng khi đó đầu óc ta luôn nhớ tới Ma Tôn, lấy đâu ra thời gian để nghĩ đến Minh Vương là ai?” Càng nghĩ, Diệp Lạc Hy càng hận không thể một chưởng đập chết bản thân mình trong quá khứ rồi tự nhét mình vào bụng mẹ, đầu thai lại a.
“Được rồi, nàng đừng tự trách nữa. Không phải bây giờ nàng có cơ hội quay đầu rồi hay sao? Bây giờ thì nàng thử nhìn cho kỹ xem, trong đám người đi cùng Minh Vương, ai mới là kẻ có thực lực nhất?” Đào Ngột cúi sát mặt hắn gần với nàng, cười tà.
Diệp Lạc Hy xoa cằm nhìn một lúc, rồi nói: “Nếu như sống thọ nhất, thì chắc là cái người đeo mặt nạ đó. Nhưng mà, nếu như xét về thực lực, thì cái tên có danh xưng là phế vật hoàng tử kia, mạnh nhất.”
“Sư phụ, người nhìn ra được cả thực lực của một người bị che dấu nữa sao?” Kim Mặc Nghiên phe phẩy quạt xếp, ngạc nhiên à nha.
“Tiểu tử, con không hiểu rồi. Sư phụ của con có Kim Quang Tọa Nhãn. Chưa có thứ gì có thể vượt qua được đôi mắt của sư phụ con đâu.” Cùng Kỳ khẽ cười, có phần tự hào.
“Khụ! Sư mẫu, người bình tĩnh, đừng tỏ ra phấn khích như thế, người ta đánh giá đó.” Lưu Nhất Thanh vỗ vai hắn.
“Chậc! Tiểu tử ngươi cứ có tiểu kiều thê mê người như sư phụ ngươi đi thì hiểu. Cẩn thận sau này tự vả.” Hắn cười ranh ma.
Kim Mặc Nghiên không dám cãi lại. Sư phụ, các sư mẫu đều là người trùng sinh trở về, hắn đâu có dám bật lại chứ. Lỡ như sư mẫu nói đúng là tương lai hắn sẽ tự vả như thế thì hắn tìm cái lỗ chui xuống cho rồi.
Rốt cuộc thì đại tiệc diễn ra mà không hề có góp mặt của hai người Đế Quân và Ma Tôn. Cục diện trước mắt, chẳng qua chỉ là giao lưu với nhau mà thôi. Chẳng có gì đặc sắc. Và Diệp Lạc Hy cũng chán ngán cái kiểu nhạc cung đình mấy vạn năm như một này rồi. Cho nên, nàng chỉ muốn chuồn sớm cho lẹ. Và thế là, nàng chuồn thật. Và nàng kéo theo bọn hắn đến vườn thượng uyển của lão Thiên Đế, thưởng ngoạn.
“Hy nhi, có điều g� nàng hối hận không?” Hỗn Độn hỏi nàng.
“Có. Ta hối hận chứ. Hối hận rất nhiều thứ.” Nàng cười.
“Vậy thì điều gì khiến nàng hối hận nhất?” Cùng Kỳ hỏi nàng.
“Chắc là ta hối hận là ta không thể gặp các chàng sớm hơn. Nếu như đời trước, ta biết được hóa ra ta đã yêu bốn nam nhân tuyệt vời nhất thiên hạ như vậy, thì ta cũng sẽ không lâm vào bước đường cùng rồi. Hơn nữa, ta cũng sẽ không phải sống lẩn quẩn suốt chừng ấy năm.” Nàng lắc đầu.
Đời trước của nàng, nó giống như một giấc mộng dài vậy. Dài đến mức, nàng dường như đã chìm đắm quá sâu vào nó, khiến nàng dường như không thể tỉnh lại nổi. Và đáng sợ hơn hết chính là, nàng còn không muốn tỉnh lại sau khi chìm quá sâu vào nó. Diệp Lạc Hy sợ bản thân phải sống lại một cuộc đời như trước kia.
Đúng lúc này, đột nhiên, có một cơn gió đen xuất hiện đến trước mặt Diệp Lạc Hy. Khí tức quen thuộc, luồng gió mang hương vị ác ma đắng chát ấy, càng quen thuộc hơn. Từ trong màn khí đen ấy, Diệp Lạc Hy thấy thấp thoáng hình bóng của một nam tử. Đó chính là Ma Tôn.