“Phong Trí, rốt cuộc là ai chọc ngươi, để ngươi phải phát ra uy áp như thế? Dọa chết ta.” Nàng ngồi xuống ghế gia chủ ở đại sảnh, một tay vừa xoa xoa thái dương, vừa hỏi Thao Thiết.
“Không phải. Đệ tử, công.” Nhan Phong Trí nói ra mấy câu ngắn ngủn, thậm chí không ai biết hắn đang muốn diễn đạt cái gì, bộ dáng còn lúng túng giống như trẻ con làm sai, ánh mắt lại nhìn nàng ra chiều oan ức cùng cực.
Lam Hạo, khẽ kéo áo Kim Mặc Nghiên: Ca, đây có phải là người lúc nãy phóng uy pháp dọa chết chúng ta hay không?
Kim Mặc Nghiên: Đệ đừng hỏi nữa. Đệ có hỏi thì tất cả chúng ta đều không biết đâu.
(Nhắc cho những nàng đã quên tên thì Hỗn Độn gọi là Lục Thần Vũ, Thao Thiết là Nhan Phong Trí, Cùng Kỳ là Mục Bạch và Đào Ngột là Từ Mạc Quân nhé! Có thể từ chap này trở đi, mỗ sẽ dùng tên gọi nhiều hơn là danh xưng nha.)
Điều càng li kỳ hơn chính là Diệp Lạc Hy lại hiểu rõ những lời Nhan Phong Trí nói, sau đó nhìn đến đám nhóc tỳ trước mắt: “Các con rảnh rỗi quá không có gì làm, bày ra cái trò mai phục, tấn công người khác như thế đúng không? Lần này các con muốn bê đá chạy từ chân Quang Minh đỉnh lên Cửu Trùng Thiên đấy phỏng?”
Mười hai đứa nhóc giật mình một cái. A! Đúng là chủ ý của cả bọn thật sự vô cùng ngu ngốc. Vốn dĩ kẻ theo đuổi được sư phụ, kẻ có thể làm sư phụ động tâm, chúng nó phải lường đến việc những kẻ này đều không hề tầm thường, thậm chí có khi còn mạnh hơn cả sư phụ. Bây giờ thì hay rồi! Kế hoạch thử thách sư mẫu không chỉ thất bại, mà sư phụ còn đang muốn đem gia quy nặng nhất ra phạt bọn họ.
“A Hy, nàng đừng tức giận. Dù sao chúng cũng còn nhỏ, nàng cũng đừng nghiêm khắc với chúng quá.” Người lúc nãy hãy còn giảng đạo cho bọn hắn, bộ mặt nghiêm túc, thậm chí ánh mắt còn vô cùng sắc lạnh, tên là Mục Bạch bây giờ lại thay bọn họ cầu tình sư phụ.
Một tiếng A Hy này khiến đám đệ tử câm nín.
Nhưng trái với những gì các đồ đệ đã tưởng tượng. Sư phụ chỉ đưa ánh mắt lạnh lùng liếc xéo người tên Mục Bạch kia một cái, hắn liền im bặt không nói lời nào nữa. Điều này khiến đám đệ tử đều đồng loạt đưa đến một câu: họ Mục và họ Nhan này đều vô cùng sợ sư phụ tức giận.
“A!” Diệp Lạc Hy xoa xoa thái dương: “Ta còn bao nhiêu công vụ để xử lý, mấy người có thể đừng làm phiền ta được không? Lần sau nếu như muốn đánh nhau thì trực tiếp tránh khỏi Diệp phủ cho ta, càng xa càng tốt. Phủ của ta không đủ tiền xây lại nữa đâu.”
“Không sao.” Người gọi Lục Thần Vũ vỗ vai Diệp Lạc Hy: “Nàng yên tâm. Cứ để bọn ta phá một chút, chúng ta giàu mà, thiếu gì tiền xây nhà? Nếu nàng muốn, ta có thể mua cả một hải cho nàng.”
Một hải ở đây mà Hỗn Độn nói chính là một trong bảy Thất Hải.
“Ngươi đừng có tiêu tiền lung tung.”Từ Mạc Quân lạnh lùng nhìn Lục Thần Vũ, rồi lại quay sang Diệp Lạc Hy, bộ giáng bán manh vô lại: “Hy Hy, nàng thấy ta nói đúng không? Mặc dù chúng ta có thể mua cả một lục địa cho nàng, nhưng chúng ta cũng phải tiết kiệm, đúng chứ?”
Đám đệ tử đồng loạt mím môi: cái này là thể loại gì?
Diệp Lạc Hy xua tay, đứng dậy nói: “Mấy người muốn làm gì thì làm đi, đừng phiền đến ta là được.” Rồi nàng nhìn xuống đám đệ tử yêu dấu đang đứng chết lặng nãy giờ, buông một câu lạnh lùng: “Nhất Thanh, Thiên Thiên, Nhiên nhi, Hiểu Hiểu luyện xong bộ kiếm pháp của mình. Hạo nhi, Nghiên nhi, Tử Liêm, A Cửu, mỗi đứa trong đêm nay luyện cho xong một viên đan dược bậc tứ phẩm cấp hai. Không Không, Minh nhi, Thành nhi, A Quân, ngày mai ta sẽ kiểm tra căn linh của các con. Đứa nào không đạt được chỉ tiêu, đừng mong ta cho các con nghỉ ngơi.”
Rồi nàng đứng dậy xoay người đi vào trong.
Bốn vị sư mẫu nào đó cũng chạy theo nàng vào thư phòng, để lại mười hai đồ đệ ở đó, ngơ ngác nhìn nhau.
Sau cùng, đồng loạt đều thở dài.
“Quả nhiên là kẻ theo đuổi sư phụ, ai nấy đều không bình thường.” Quân Cửu đỡ trán.
“Tiêu chuẩn kép.” Hạ Hàn Không giơ ngón tay cái.
“Lại bình thêm một câu, kiếp thê nô.” Quân Cửu xoa cằm.
“Ể? Khoan đã. Như vậy khi các sư mẫu chui vào phủ chúng ta ở rể, mỗi đêm sư phụ có phải lật thẻ bài thị tẩm không?”Mục Thiên Thiên xoa cằm.
“Hơn nữa, lúc thành thân thì sư phụ sẽ đội khăn hay cài hoa? Ai là chính phu ai là thiếp thất?”Kim Mặc Nghiên xoa cằm.
Lưu Nhất Thanh ra hiệu cho tất cả đều ngưng. Không phải là hắn muốn bày tỏ ý kiến như mọi người mà là để dẹp yên chiến trường miệng lưỡi này:“Các đệ muội đừng có bình luận lung tung. Sư phụ của chúng ta mặt rất mỏng, chuyện đó tương lai từ từ tính. Bây giờ thì mau về phòng ôn luyện đi. Nếu không ngày mai kiểm tra không thông qua, sư phụ lại đích thân rèn luyện chúng ta bằng binh pháp, ta sợ lắm.”
Nếu sư phụ nghe được mấy lời đó chắc chắn đám nhóc này sẽ bị tét vào mông mất! Thân là đại đệ tử như y lại không thể quản giáo đệ muội, sư phụ sẽ phạt nặng y đầu tiên. Cọ nhà xí một năm là đủ rồi!
Bạch Hiểu Hiểu nhìn về phía sư phụ đã rời đi hồi lâu, trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc đan xen khó tả. Tay cô bé âm thầm siết thành quyền, sắc mặt dường như thay đổi rất rõ rệt nhưng không biết là tại sao, chỉ thấy Bạch Hiểu Hiểu nhìn theo bóng lưng của mấy sư mẫu tương lai, có vẻ rất tức giận, cũng rất sợ hãi, sau đó quay lưng rời đi.
Chỉ là Hiểu Hiểu ngây thơ không biết, bốn người bọn hắn đều đã nhìn thấy ánh mắt của tiểu nha đầu đó đối với mình.
“Này! Các ngươi định làm gì?” Diệp Lạc Hy nhíu mày kéo tay Hỗn Độn đang định rời đi. Nàng biết Bạch Hiểu Hiểu đã nhìn ra hận ý của cả Tứ Hung Thú dánh cho mười hai đệ tử của nàng. Cho dù nàng thật sự thất vọng về chúng, cũng có hận chúng nhưng không có nghĩa là nàng không biết phải trái đúng sai, chúng cũng là người bị hại.
“Nàng sợ ta sẽ một chưởng đánh chết đệ tử của nàng sao?” Hỗn Độn nhìn nàng, có chút không vui. Nàng không tin tưởng hắn ư?
“Ta biết ngươi đang muốn giúp ta, nhưng xin ngươi, Hiểu Hiểu dù sao cũng là đứa trẻ chính tay ta đưa về đây nuôi dưỡng như con gái khi nó chỉ mới có vài tháng tuổi.” Nàng mặc dù hận, nhưng lý trí luôn muốn nàng hận đúng người. Nàng không đành xuống tay với trẻ con vô tội.
Hỗn Độn xoa đầu nàng: “Ta biết khi trước, ngoài đứa con trai bất hiếu kia của nàng, thì đứa trẻ mà nàng yêu thương nhất chính là Hiểu Hiểu. Nàng yên tâm, chính vì ta nhìn thấy nó có tố chất nên sẽ không giết vội. Hơn nữa, nàng tin ta.” Hắn cười: “Những người nàng không muốn, ta sẽ không giết.”
Nhưng ta không hứa là những kẻ dám động vào nàng thì ta sẽ không giết.
Diệp Lạc Hy nhìn Hỗn Độn, sau đó khẽ bật cười đưa tay xoa đầu hắn, nói: “Thật ngoan.”
"Ta không phải sủng vật của nàng."
"Nhưng ngươi tự nhận mình là phu quân của ta."