“Thượng thần….” Nhớ đến lúc nãy còn ôm lấy nàng khóc đến tâm phê liệt phế, cảm thấy chính mình cũng xấu hổ trước hành động này của mình. Tại sao y lại có thể buông bỏ được phòng bị này của mình nhỉ? Do hào quang của nàng quá mức cuốn hút, khiến ai cũng muốn lại gần nàng chăng?
“Hài tử, ngươi thấy thế nào rồi?” Nàng nhìn thấy y tỉnh lại, vẫn còn ngại ngùng nhìn mình. Ân, nam tử hán đại trượng phu, tự dưng khi không lại yếu đuối đến mức gục trong lòng một nữ nhân mà gào khóc đến tâm phê liệt phế như vậy, thật sự khiến người ta nhìn vào không ai chấp nhận nổi. Cũng may là Hạ Hàn Không sớm đem y về đây, bằng không nàng không dám chắc tương lai nó sẽ tiếp tục phát điên như đời trước không chừng.
“Hài tử, ngươi….” Diệp Lạc Hy vừa đốt đèn lên, thì đã thấy Hạ Tử Dật quỳ xuống trước mặt nàng.
“Xin thượng thần hãy chấp nhận cho một yêu cầu khó nghe của ta.”
Đột nhiên nhận được đại lễ thế này, Diệp Lạc Hy cảm thấy…. ờ…. Thật khó xử nga. Nàng liền đỡ ý đứng dậy, nói: “Này, sao ngươi lại làm như thế? Có gì từ từ nói, đừng làm như vậy. Đầu gối của nam nhân có kim cang dát vàng đấy, không phải muốn quỳ là quỳ liền như vậy được đâu.”
Hạ Tử Dật không chịu đứng dậy, lại phản bác câu nói của nàng rằng: “Đầu gối của nam nhân có kim cang dát vàng, không phải muốn quỳ liền quỳ. Nhưng Lạc Hy thượng thần, ta quỳ trước mặt ân nhân ta đã nợ cả đời, dù cho có muốn trả cũng không thể trả hết thì cái gì gọi là tôn nghiêm, cái gì gọi là nam tử hán, đại trượng phu kia chứ? Người chính là ân nhân cả đời này của ta. Lạc Hy thượng thần, ta muốn cầu xin người ba việc, liệu người có thể lắng nghe khẩn cầu của ta?”
Diệp Lạc Hy nhìn đứa trẻ này khẩn khoảng cầu xin mình như vậy, liền cảm thấy đau đầu rồi. Nàng thở dài, khẽ gật đầu rồi nói: “Ngươi cứ nói ra ta xem thử. Nếu như việc ngươi khẩn cầu ta nằm trong phạm vi khả năng của ta, ta sẽ đáp ứng ngươi.”
“Khẩn cầu thứ nhất, ta muốn cầu xin người hãy cho ta biết mọi thứ về tình hình của Ưng tộc hiện tại, cũng như những kẻ có âm mưu đằng sau. Dù là kẻ nào cũng được. Ta muốn đích thân mình gây dựng lại Ưng tộc bằng chính thực lực của ta. Khẩn xin thượng thần thành toàn.” Hạ Tử Dật nói.
“Dù cho kẻ có âm mưu đằng sau chính là muội muội ruột của người sao?” Nàng nhíu mày hỏi.
Hạ Tử Dật nghĩ nghĩ một lúc lại nở một nụ cười bất lực cùng thất vọng mà nói: “Ha, muội muội sao? Thượng thần, trong quãng thời gian qua, ta đã được nghĩa phụ nói lại cho ta biết mọi chuyện và âm mưu của Hạ Miên rồi. Nàng ấy đã nhẫn tâm với đồng tộc như vậy, cũng không muốn giao binh quyền cho người, chính là phụ đi tâm ý của người. Thân là người Ưng tộc, lại còn là đại điện hạ hiện tại của tộc, đối với ân nhân của cả tộc, ta tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.”
Thời gian qua, Hạ Tử Dật chịu ơn của Thiện lão, cũng nhận được rất nhiều tâm ý của ông. Sau khi biết chuyện Thiện lão dùng mạng cứu y, y đã cúi đầu nhận Thiện lão là nghĩa phụ. Suy cho cùng, kết cục này cũng thực tốt đẹp hơn so với đời trước rất nhiều. Diệp Lạc Hy nhìn Hạ Tử Dật, chỉ có thể thở ra một tiếng đầy nhẹ lòng, cũng hài lòng trước phản ứng này của y. Xem chừng, tiểu hài tử này đã hạ quyết tâm lắm rồi. Nhìn ánh lửa sục sôi và sự kiên định trong đôi mắt ấy, nàng đã biết, tiểu tử này đã sẵn sàng trưởng thành.
“Hảo. Ta đáp ứng ngươi.” Nàng gật đầu.
“Khẩn cầu thứ hai, ta hi vọng người hãy cho ta mượn nhân lực. Hiện tại một mình ta khó mà thanh lý được môn hộ triệt để. Hơn nữa, bên cạnh ta ở Ưng tộc hiện tại, không có lấy một ai để có thể tin tưởng. Thượng thần, người là người mà ta tin tưởng như nghĩa phụ, xin hãy cho ta mượn người.” Y khẩn khoảng.
“Ngươi cùng Hạ Hàn Không đều là người của Ưng tộc, tại sao lại không cùng nhau trở về?” Nàng hỏi.
“Thượng thần, huynh ấy không phải là người Ưng tộc, lúc trước cũng vậy, mà về sau cũng vậy. Trên người huynh ấy không hề có một chút gì liên quan đến Ưng tộc cả.” Hạ Hàn Không tiết lộ.
Diệp Lạc Hy cũng đã sớm phát hiện ra Hạ Hàn Không không hề có chút dòng máu Ưng tộc nào trong người, nhưng chuyện của hai tiểu hài tử này không muốn nói cho nàng nghe, nàng cũng không tiện hỏi.
“Ta đã sớm biết rồi. Có điều, tuy hắn và ngươi không phải là huynh đệ máu mủ, nhưng lại có sợi dây liên kết còn hơn tình thâm. Tại sao không để nó giúp ngươi?” Nàng khó hiểu.
“Huynh ấy sinh ra còn có sứ mệnh lớn trong người cần mang. Ưng tộc nhỏ bé, không dám leo theo phượng hoàng. Lúc trước, huynh ấy đã vất vả vô cùng khi ở Ưng tộc rồi. Ta không muốn đưa huynh ấy về lại nơi huynh ấy không thấy thoải mái.” Y lắc đầu từ chối.
Hạ Hàn Không không phải có ba dòng máu trong người, thực chất chỉ có hai mà thôi. Phượng Hoàng và Thanh điểu. Nhưng suy cho cùng, chỉ mang theo hai dòng máu này trong người, hắn cũng đã phải gánh trách nhiệm rất nặng nề rồi. Phượng tộc sinh ra vốn mang dòng máu bất tử trong người, đương nhiên mỗi một cá thể Phượng tộc được sinh ra lại còn phải gánh vác một trách nhiệm nặng nề trên vai, Hạ Hàn Không bây giờ còn chưa mọc đủ lông đủ cánh, sợ rằng muốn đối mặt với loại trách nhiệm này thì tương lai còn phải xa lắm.
Đó là còn chưa kể, Phượng tộc ngàn năm mới có một hài tử được sinh ra, không biết là Chu Tước nghĩ thế nào nếu như nàng ta phát hiện ra ở chỗ nàng có một tiểu phượng thanh loan nhỉ? Chắc sẽ nháo nhào lên đòi người cho mà xem. Mà, hình như đời trước cũng vì chuyện này mà khi nàng vừa đến Ma giới làm Ma Hậu, Hạ Hàn Không đã bị Chu Tước dụ dỗ và đưa đi, nhỉ?
Ngẫm lại thì… nàng cũng là một sư phụ tồi tệ quá a. Nàng cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Đời trước chỉ vì yêu một cách mù quáng mà nàng đã bỏ lại đám đệ tử của mình rồi đến Ma giới, đi biệt suốt bảy vạn năm a.
“Hảo. Ta đáp ứng ngươi. Diệp Ngọc, Diệp Tu, Diệp Liên sẽ là ba người ta cho phép ngươi mượn. Nếu như có khó khăn gì, cứ trực tiếp nói với Diệp Liên, ngươi sẽ còn được Diệp Mi và Diệp Thanh hỗ trợ.” Nàng gật đầu chấp thuận.
“Tạ thượng thần thành toàn.” Hạ Tử Dật cúi đầu.
“Vậy, khẩn cầu thứ ba của ngươi là gì?” Nàng đưa mắt lên hỏi y.
“Khẩn cầu thứ ba, ta khẩn xin Thượng thần hãy giúp ta luyện ra một loại đan dược, gọi là Vong Ức đan, để Hạ Hàn Không triệt để quên đi mọi chuyện ở Ưng tộc, kể cả ta.” Y nghiêm mặt, chân thành nhìn nàng.
Diệp Lạc Hy đột nhiên phải trợn mắt như sinh vật lạ nhìn y. Sau đó, nàng hỏi: “Ngươi nguyện như vậy hay sao?”
“Sư phụ của ta còn làm thành Vong Tình đan cho ta rồi. Ngay khi rời khỏi Diệp phủ, ta sẽ dùng nó. Huynh ấy quên đi ta, ta đoạn tình cùng huynh ấy, như vậy mới được xem là tốt cho cả hai. Dù sao, ta và hắn cũng chỉ là huynh đệ. Nhưng vốn dĩ, ta đã không thể xem hắn là huynh đệ nữa rồi. Chỉ còn cách này, mới thực tốt cho cả hai.” Y cười, một cách chua chát và thống khổ.
Diệp Lạc Hy nhìn tình cảnh này của Hạ Tử Dật, đột nhiên trong lòng thầm ngưỡng mộ y. Y vậy mà có thể buông tay được Hạ Hàn Không. Còn nàng, lại cùng Tiêu Nguyệt Dạ dây dưa cùng nhau suốt mười hai vạn năm, triền miên không thể nào dứt xuống được. Mãi cho đến khi nàng đứng trên Tru Tiên Đài lạnh lẽo, nàng mới thực sự tự mình đoạn xuống đoạn tình duyên vốn không nên có này. Ha ha ha, nàng còn không bằng một tiểu hài tử.
Đột nhiên nhìn Diệp Lạc Hy cười một cách đau lòng như vậy, Hạ Tử Dật đoán biết trong lòng Diệp Lạc Hy cũng có vô vàn tâm sự khó bỏ. Diệp Lạc Hy nhìn Hạ Tử Dật, nói rằng: “Ngươi thực dùng Vong Tình Đan sao? Hảo. Hảo tốt.” Nàng vỗ vai y, lại tiếp: “Vậy thì ta sẽ dùng Vong Ức đan cho hắn. Nếu như ngươi đã thực lòng hạ quyết tâm.”
Dù sao thì người đời có câu: truy thê mười năm thành hôn một ngày. Hạ Hàn Không hắn ngốc nghếch như vậy, nàng chỉ muốn xem xem, tiểu tử này sẽ truy thê thế nào. Ai nha, càng nghĩ, nàng càng cảm thấy mình giống kẻ tiểu nhân rồi.
Hạ Tử Dật nghe nàng nói, liền dập đầu ba lạy dưới chân nàng rồi nói: “Tạ ơn thượng thần thành toàn.”
Rồi, Hạ Tử Dật lấy trong người ra một lọ dược, mở ra, uống luôn viên đan dược trong đó. Nàng đoán, có lẽ là Vong Tình Đan của Thiện lão tiên quân.
“Hạ điện hạ.” Nàng nhìn y, khẽ cười, nói rằng: “Đừng làm việc quá sức. Nếu như có khó khăn gì, thì ngươi nên nhớ rằng đằng sau lưng ngươi vẫn còn ta và Thiện lão chống lưng cho ngươi.”
Hạ Tử Dật gật đầu cảm tạ nàng lần cuối, trước khi tác dụng của Vong Tình đan phát tán, khiến y phải ngủ qua một đêm.