Diệp Lạc Hy chỉ gật đầu hai cái, nói: “Tất cả chúng đều là do đích thân ta dạy dỗ, có những đứa nhỏ lại được ta nuôi dưỡng từ khi mới lọt lòng. Dù ta không có tình nghĩa sinh thành, nhưng cũng xem như quãng thời gian dưỡng dục chúng suốt một ngàn một năm qua đã đủ khiến cho ta xem chúng như hài tử của mình.”
A Viên nhìn nàng, đứa trẻ bốn tuổi ngây ngô hỏi nàng: “Vậy nếu như theo lời ngươi nói, nếu phụ mẫu ta không quay lại, có phải chăng ngươi sẽ xem ta giống như chúng, đều cho rằng ta là trẻ con do ngươi nuôi dưỡng không?”
Nàng nghe nó nói như vậy, không nhìn đứa trẻ ấy, chỉ đáp: “Đệ là nhi tử thân sinh của di nương ta. Đệ chính là biểu đệ của ta, dù cho có câu “biểu tỷ như sinh mẫu”, nhưng ta cũng không thể trở thành sinh mẫu của đệ được. Hãy nhớ thật kỹ, a nương đệ chính là Nữ Oa thần quân, còn phụ thân thân sinh của đệ chính là Khang Tư thượng thần.”
Đầu óc tinh nhạy của Thông Bích Viên Hầu chợt hiểu. Có thể, nàng là người chăm sóc hắn từ khi hắn lọt lòng, từ khi hắn được nhìn ngắm thế giới bên ngoài, nàng là người dạy hắn học hành, chữ viết, lễ nghĩa và cả những điều cơ bản nhất của thế giới này. Tuy nhiên, nàng không phải mẫu thân của hắn. Nàng chỉ là biểu tỷ của hắn mà thôi. Mà theo như nàng nói, sau hắn, hắn còn có đến ba tên đệ đệ nữa.
Bản tính ích kỷ trong lòng hắn chợt nổi lên. Hắn sợ nàng sẽ yêu thương hắn bớt đi một chút. Lúc đó, hắn sợ bản thân mình sẽ không kìm chế được mà ra tay tàn sát đệ đệ của mình, lúc đó…. Lúc đó….
“Bớt nghĩ lung tung đi. Ngốc hài tử. Dù cho sau này nương đệ tỉnh lại, không nhớ mặt đệ, thì cũng có biểu tỷ là ta đây chống cả thế giới cho đệ. Chẳng có gì phải lo cả. Bổn phận duy nhất mà ta muốn ngươi phải làm, chính là an ổn lớn lên như bao đứa trẻ khác, tốt nhất là tránh xa chốn thị phi của Tam Thiên mới là điều tốt nhất.” Nàng biết tỏng cái tính ích kỷ và có vài phần đáng sợ của đứa trẻ này.
Dù rằng tương lai A Viên sẽ trở thành một trong Tứ Hầu Hỗn Thế, là một trong mười kẻ đại náo Tam Thiên đáng sợ nhất, thì nàng vẫn một lòng đứng về phía nó. Tại sao ư? Bốn biểu đệ này của nàng, vừa chào đời đã mất đi mẫu thân, phụ thân lại xem chúng như nguyên liệu, hoặc là chất dẫn để phục sinh bản thể của mẫu thân chúng. Dù cho có mạnh đến cường đại đi chăng nữa, thì chúng vẫn thiếu thốn tình cảm gia đình rất nhiều.
Nếu như đời này có thể làm lại, nàng nhất định sẽ không để chúng lớn lên trong cái hoàn cảnh khổ sở như nàng đã từng đâu. Ít nhất là cho tới trước khi nàng bắt đầu đại kế của mình. Đến lúc đó…. Nàng thầm nghĩ, lại thở dài. Đến lúc đó, có khi nàng lại phải để ai đó thay nàng chăm sóc đứa nhỏ này mới được.
A Viên đi rồi, Diệp Lạc Hy đưa ánh mắt về phía xa xăm. Chẳng biết phải đợi đến bao giờ, nàng mới có thể thay đổi được những bất hạnh, bất công mà cái Tam Thiên sớm biến chất một cách chết tiệt kia tạo ra nữa.
“Hy, nàng lại thở dài rồi.” Đào Ngột ôm lấy nàng từ đằng sau, khẽ cọ loạn lên bên má nàng.
Nàng không nói, chỉ đơn giản là thoải mái dựa vào người hắn, khẽ nhắm mắt. Hắn cũng không hề hỏi gì nàng nữa, chỉ đơn giản là ngồi xuống, để nàng an tọa trên đùi hắn, chỗ dựa cũng thoải mái hơn rất nhiều. Hắn với tay lấy viên kẹo đường vị quả đào tươi bên cạnh mà hắn mới làm hồi sáng, lấy ra một viên, đặt lên miệng nàng.
“Đừng có mãi thở dài như vậy. Nếu phiền lòng thì cứ nói với chúng ta. Nếu ta không làm được thì để ba tên còn lại làm giúp nàng. Hoặc tất cả chúng ta cùng làm giúp nàng. Đừng mãi thở dài như vậy. Nàng mà thở dài mãi, chúng ta sẽ đau lòng lắm đó.” Đào Ngột dụi đầu vào hõm vai nàng, thỏ thẻ.
Nàng nghiêng đầu, dựa nhẹ vào người hắn, nói: “Có những việc ta không thể nhờ các chàng mãi. Hãy để ta tự đích thân mình làm, như vậy mới thực có ý nghĩa với ta. Đôi lúc có nhiều việc, để các chàng làm ta thấy không quen.”
“Nhưng mà Hy nhi, bọn ta yêu nàng đến mù quáng mất rồi. Đến cái mạng này cũng chỉ có thể trao lại cho nàng. Hy, nàng chính là ánh sáng, là tín ngưỡng cả đời mà bọn ta luôn tôn thờ. Bọn ta không yên tâm để rời mắt khỏi nàng được một lúc.” Hắn khẽ siết vòng tay mình ôm nàng chặt hơn một chút, lẩm bẩm: “Ta không muốn nhìn nàng rơi từ Tru Tiên Đài xuống lần nữa đâu.”
Có lẽ không chỉ Đào Ngột mà tất cả bốn người bọn hắn đều rất ám ảnh bởi cảnh tượng nàng một thân toàn máu, cả người bao nhiêu xiềng xích không thể cắt đứt và cả gương mặt đẫm lệ, vô hồn của nàng nhảy từ Tru Tiên Đài xuống đều đã trở thành cơn ác mộng đối với bọn hắn.
Cho dù bây giờ, nàng luôn hiện hữu ở đây, nhưng bọn hắn sợ lắm. Sợ rằng một ngày nào đó bọn hắn tỉnh lại, tất cả chỉ là một giấc mơ. Nàng không ở đây, trái tim nàng dành cho một kẻ chỉ muốn tước đoạt, bóc lột, chà đạp và phỉ nhổ nàng. Sợ rằng nàng đối với bọn hắn không phải là sự ôn nhu như hiện tại mà là một gương mặt lạnh lùng cùng Nhật Luân Kiếm trong tay, chỉ chực chờ lăm le phong ấn bọn hắn.
“Hy, có lẽ bởi vì vong tình dược, cho nên nàng đã quên. Nhưng bọn ta thì đều nhớ rất rõ từng dáng vẻ của nàng. Trong cái thế giới tối tăm đẫm mùi máu của bọn ta, nàng là người duy nhất cho chúng ta hơi ấm. Hy, mọi thứ xung quanh đều rất lạnh, chỉ có bên cạnh nàng mới có hơi ấm. Ta yêu nàng, những kẻ khác càng yêu nàng. Vậy nên, đừng để mình bị thương nữa. Dù cho đó là vì người nàng yêu thương, cũng xin đừng làm như vậy.” Hắn ôm chặt lấy nàng.
Cho rằng bọn hắn ích kỷ cũng được, tham lam cũng được, yêu nàng sai cách cũng được, hoặc là một gã phu quân tồi tệ cũng được. Nhưng ai có thể hiểu cái cảm giác chứng kiến người mình yêu chết bốn lần, mà lần nào nàng chết cũng vô cùng thảm khốc đâu cơ chứ?
Nàng mới đưa hai tay lên gạt lấy hai bên hàng lệ của Đào Ngột. Trời ạ, tên ngốc này, sao lại khóc thành ra thế này rồi?
“Ta lấy danh nghĩa của mình ra để thề với chàng. Ta sẽ không bị thương, ta sẽ không chết. Chỉ cần một trong bốn người các chàng không chết, ta cũng sẽ không chết. Đào Ngột, ta cũng yêu các chàng. Cho nên, mấy người cũng phải hứa với ta bảy điều mà mấy người đã đặt ra đi, được không?"
"Sao nàng lại bắt chúng ta hứa như vậy?” Đào Ngột ngạc nhiên lắm. Bọn hắn không có ngu mà đi đâm đầu vào chỗ chết đâu. Khó khăn lắm mới ôm được lão bà về nhà, ai mà dại dột đi chết đâu cơ chứ?
“Linh cảm của ta thường sẽ chính xác đến chín phần. Ta có linh cảm, mấy người sẽ dễ làm như vậy lắm. Cho nên, mấy người cũng phải hứa cho ta. Nếu không hứa, thì đừng trách ta thất hứa.”
Hình phạt của nàng khi thất hứa là phải trả lễ. Còn hình phạt của bọn hắn khi thất hứa chính là cấm dục. Thất hứa một lần, cấm dục một tháng. Hai lần, cấm dục một năm. Ôi chao, so ra còn kinh khủng hơn nàng nữa. Cho nên, Đào Ngột liền gật đầu lia lịa, định bụng sẽ không nói với ba tên kia vấn đề này. Nếu như bọn hắn phạm lỗi, nàng nhất định sẽ cấm dục lâu lắm a. Lúc đó, mình hắn hưởng hết.
Hai người bình yên thưởng thức chút ánh chiều tà đang dần tắt.
Rốt cuộc là về cũng đã về tới nhà rồi, nhưng nghỉ ngơi thì hình như là chưa từng được nghỉ cho đúng cách thì phải.