“Bẩm quận chúa.” Mộng Ma trưởng lão ôm quyền hướng nàng, nói nhỏ: “Ma Tôn bỏ đi khỏi Ma giới biệt tăm biệt tích suốt cả ngàn năm nay, đột nhiên có người nói nhìn thấy hắn trở lại.”
Tiêu Nguyệt Hoa nhíu mày, dừng bút ngẩng đầu lên khỏi đống sổ sách cao quá người mình, thở dài. Nàng nói: “Mộng Ma tiên sinh, dù cho ta có thân phận nhiếp chính, nhưng tại vị chủ cả nơi rộng lớn này chung quy vẫn là hắn. Hắn muốn xuất hiện ở đâu, trở về cũng được, ta không quan tâm. Ta chỉ muốn thoát khỏi đống sổ sách này chạy qua chỗ tỷ tỷ chơi thôi.”
Sắc mặt của Tiêu Nguyệt Hoa chính là đại biểu của mấy ngày rồi không được nghỉ ngơi tử tế, thậm chí còn bị quầng thâm trên mắt làm cho tối đen lại, nhìn thế nào cũng chẳng có khí sắc tốt. Nàng gục đầu xuống đống sổ sách cao như núi trước mắt, làu bàu: “Đến tiểu nhị hầu cũng có rồi, tại sao ta còn kẹt ở đây mà không thể chạy đến Vạn Tộc Thành chơi chứ? Bất công quá đi.”
Mộng Ma cũng chỉ có thể bất lực với nàng, nói: “Chủ nhân, cách đây một tháng, Thiên giới náo loạn một phen. Người bận đầu tắt mặt tối nên không biết, Đế Quân chính là muốn lần nữa thao túng Lạc Hy thượng thần, lại còn muốn nàng trở thành người của hắn. Lần này Ma Tôn đột nhiên trở về, người không thấy lạ sao?”
Tiêu Nguyệt Hoa lắc đầu. Hôm đó, nàng đã nghe Dương huynh nói lại rồi. Đế Quân đã sớm không còn ký ức của trước đây, e rằng đại ca nàng cũng thế. Nhưng nếu là như vậy, đại ca hậu cung hắn ba ngàn giai lệ, người nào người nấy đều xinh đẹp tuyệt trần. Cho dù có yêu, cũng là yêu say đắm Thiên Tư Tư kia, liên quan gì đến tỷ tỷ của nàng?
Ký ức trước đây là nàng đến Ma giới mới phải lòng hắn, rồi khiến mọi chuyện càng náo loạn hơn khi Nữ Oa làm chủ đại hôn cho nàng, Ma giới lập nàng làm hậu, mới trở thành mối liên kết và sự đày đọa tỷ tỷ sau này.
Nghĩ lại, Tiêu Nguyệt Hoa vẫn không khỏi cảm thấy rùng mình trước những gì mà tỷ tỷ đã nói và đang làm đi a.
Tiêu Nguyệt Hoa không phải là dạng người sẽ vì người ngoài mà bỏ rơi người nhà. Nhưng dù là đời trước hay đời này, người quan tâm đến hạnh phúc của nàng cũng chỉ có tỷ tỷ. Thậm chí, đời trước, khi nàng gả cho cái gã Đông Phương kia, bị hắn chèn ép đến phát điên rồi chết, Tiêu Nguyệt Dạ cũng chưa từng liếc mắt nàng đến một cái.
Nàng làm sao có thể không ghét Tiêu Nguyệt Dạ cho được?
Chỉ là, ngồi lắng nghe những suy ngẫm kỹ càng của Diệp Lạc Hy, Tiêu Nguyệt Hoa mới hiểu ra lý do mà vì sao, Diệp Lạc Hy có thể thẳng thừng cự tuyệt Đế Quân, nhưng vẫn có thể khoan nhượng ở một mức độ nào đó với Tiêu Nguyệt Dạ mà không hề thẳng tay thanh trừng.
Ngày đó, Diệp Lạc Hy không cầm theo Nhật Luân Kiếm đến tàn sát Tiêu Nguyệt Dạ, càng không cho phép Tứ Đại Hung Thú hướng hắn ra tay là bởi vì vốn dĩ, đây là chuyện trong đời trước, ân oán cái gì đó nàng muốn tính toán với hắn ta, rất nhiều chuyện là đằng khác.
Nhưng xét về tình hình thực tại, hắn cái gì cũng chưa từng làm qua, Lạc Hy đương nhiên không có cơ sở để oán trách hắn ta. Cho nên, nàng mới muốn lật đổ Tam Thiên, khiến hắn trở thành kẻ mất đi quyền lực, quay về sống cuộc đời bị giam lỏng và dày vò một ít lâu, đủ thời gian suốt mười hai vạn năm nàng ở Ma giới chịu đựng.
Nàng muốn hắn nếm trải cảm giác yêu mà không có được, cả đời sống trong sự câm lặng của những kẻ cường ngạch hơn mình, khắp nơi đều không có ai bảo vệ hắn.
Mà càng nghe Diệp Lạc Hy nói, Tiêu Nguyệt Hoa cũng tự nhận bản thân mình là một kẻ vô tâm. Tiêu Nguyệt Dạ lớn lên thế nào? Sinh ra bị phụ thân mình gán cho cái danh tự “phế vật”, mẫu thân xem hắn như vật giúp bà tranh sủng thất bại, bị những huynh đệ khác chà đạp, dày vò, thậm chí là có mấy lần hắn suýt chút nữa thì mất mạng.
Sau này hắn trưởng thành, tính cách vô cùng vặn vẹo và tàn nhẫn. Hắn phế mẫu thân, giết phụ thân đoạt vị, lần lượt từng huynh đệ của hắn đều bị hắn đoạt mạng. Một đường hắn đi lên làm Ma Tôn đều là mưa máu gió tanh, ngai vị mà hắn đang ngồi từng được nhuộm máu của tám vị hoàng tử và bốn vị công chúa.
Sau đó, hắn lên ngôi Ma Tôn nhưng không được ủng hộ của chúng trưởng lão. Cuối cùng, hai mươi tám vị trưởng lão đã bị hắn huyết tẩy toàn bộ ở đại điện, chỉ còn lại bảy vị trưởng lão đứng ở vị trí trung lập hiện thời. Lúc đó, Tiêu Nguyệt Hoa cũng biết vì sao Tiêu Nguyệt Dạ tàn nhẫn hạ sát những huynh đệ khác mà chừa lại mỗi nàng.
Đó là vì nàng từng có thời gian trường kỳ cho hắn bánh bao thịt nóng hổi, cứu hắn từ thoát chết từ trong cái đói, cái rét suốt một mùa đông dài. Cho nên, nàng mới có được sự nhân từ và đối đãi vô cùng ân sủng của hắn. Là hắn ta đang trả ơn mà thôi.
Có lẽ, Tiêu Nguyệt Dạ yêu say đắm Thiên Tư Tư là bởi vì hắn ta cảm thấy nàng ta yêu thương mình chăng?
Tiêu Nguyệt Hoa nghĩ đến đó mà rùng cả mình. Yêu một nữ nhân như Thiên Tư Tư ư? Ha, nàng thừa biết huynh trưởng nàng mắt sáng như tọa nhãn, cho dù Thiên Tư Tư có dở thủ đoạn gì, hắn cũng đều nhìn thấu tâm tư của nàng ta. Nhưng sao vẫn hà tất đâm đầu vào chứ?
“Quận chúa, người đang mất tập trung đấy. Người lại lo lắng cho cả Diệp gia và huynh trưởng mình sao?” Mộng Ma mỉm cười, dò hỏi nàng.
Tiêu Nguyệt Hoa giật mình tỉnh khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn, nàng mới nói: “Ta không biết huynh trưởng vì sao lại say đắm quận chúa Thiên tộc, nhưng hắn đời này đều đã không còn có cơ hội với tỷ tỷ nữa rồi. Cho dù cả ngàn năm qua hắn có bỏ đi biệt tăm biệt tích đi chăng nữa, hắn cũng đã sớm không còn cơ hội quay đầu.”
Mộng Ma lắc đầu. Ông ít nhiều cũng biết chuyện tôn thượng nhà mình hiện tại trong lòng có ai, tâm hướng về ai. Nhưng chuyện của vị chiến thần ấy và tôn thượng nhà lão rối như tơ vò, không có nút thắt để gỡ ra, chằng chịt nhùng nhằng, thật sự khó mà hiểu nổi, khó mà thấu hết.
Tiêu Nguyệt Hoa gạt bỏ những suy nghĩ và hoài niệm của mình, nàng trấn an chính mình rằng: nay thế cục đã đổi triệt để rồi. Mọi chuyện cho dù thế nào cũng đã không còn cách quay lại nữa. Trừ phi huynh trưởng tìm được cách quay ngược thời gian về thời điểm tỷ tỷ chưa có gì trong tay.
Nhưng mà, mấy tên đại ác bá kia chắc chắn sẽ không để huynh trưởng nàng làm chuyện đó, càng sẽ không để hắn đến gần tỷ tỷ đâu. Hiện tại, Tam Thiên nhờ có trận tận diệt Tà Thần mà thế cục thay đổi, thế cục lục đục chiến tranh lớn nhỏ cũng vì thế mà giảm đi đáng kể.
Mà hiện tại, đại diện Ma giới là nàng cùng đại diện Thiên giới là Diệp Lạc Hy đã đứng ra yêu cầu đôi bên chấm dứt cuộc chiến tranh lạnh xuyên suốt vài vạn năm từ lâu. Ma giới, Thiên giới đã có một ngàn năm yên bình đến khó tả.
Hơn nữa, ở Ma giới, Bạch Liên kia dưới sự quản chế của Chu Sa, nàng ta cũng chịu yên phận được ít nhiều. Hậu cung của huynh trưởng cũng không có mấy sự biến loạn. Hiện tại, dù cho nàng có đem quyền hành trao trả lại Tiêu Nguyệt Dạ, hắn chung quy cũng sẽ không có cớ để đem Tam Thiến khuấy động a.
Đó là còn chưa kể, theo như lời tỷ tỷ thì cơ duyên mà Tiêu Nguyệt Dạ gặp cũng chỉ có Ma Thần Kiếm là lợi hại, còn lại cũng chỉ như nước trong ly đổ vào bể rộng, không đáng là bao. Nàng cũng không cần quá chú ý.
“Quận chúa, ngài có thể không lo, nhưng lão phu lại lo. Người có biết tình báo của chúng ta gửi về là thấy tôn thượng từ đâu bước ra không? Là Vực Vạn Dặm! Hắn chính là sống sót từ Vực Vạn Dặm đi ra, ngươi nói xem, liệu tôn thượng có còn là kẻ bình thường hay không?”
Tiêu Nguyệt Hoa nhíu mày. Nếu thực Tiêu Nguyệt Dạ là từ Vực Vạn Dặm sống sót một ngàn năm trở ra, sợ rằng hắn có thể so sánh sức mạnh ngang với một trong Tứ Đại Hung Thú. Hoặc, có thể, hắn đã đạt đến cảnh giới Chí Tôn Thiên Hạ như lời tỷ tỷ đã dặn, liệu đó có ổn không?
“Ngoài ngươi ra, còn ai biết chuyện này không?” Tiêu Nguyệt Hoa nhíu mày hỏi Mộng Ma.
Lão lắc đầu, nói: “E rằng còn có Đông Phương Tuyệt trưởng lão cũng biết.”
Tiêu Nguyệt Hoa liền đau đầu. Đông Phương Tuyệt vì cái chết của con trai, vẫn vô cùng hận nàng. Nếu như biết được huynh trưởng đã trở về, sợ rằng cái tên đó sẽ chạy đến chỗ huynh trưởng, gọi hắn quay về mất.
Đang mệt mỏi không biết phải làm sao, đột nhiên cả Tiêu Nguyệt Hoa và Đông Phương Tuyệt đều cảm nhận được một cỗ áp lực đáng sợ đè nén bản thân mình, tựa hồ như đại uy áp của Tứ Đại Hung Thú đang đè nén. Có lẽ, sức mạnh đáng sợ này đang đè lên toàn cõi ma giới.
Chu Sa vội xuất hiện bên cạnh hai người họ, thả ra kết giới mỏng bảo vệ tránh uy áp, vội hỏi: “Thế này là thế nào?”
Bầu trời đang sáng bỗng dưng tối đen lại. Từ trên trời mây đen tụ lại thành tầng tầng lớp lớp, che đi ánh dương. Đồng thời, mây đen tụ lại thành xoáy lớn, từ giữa xoáy lớn xuất hiện những tầng sấm chớt đỏ tím đan xen, uy lực khiến cho ba cường giả Huyễn Vương đang ngồi trong phòng cũng phải rởn tóc gáy. Thế nhưng, thứ này lại vô cùng quen thuộc.
Ánh sáng trên trời đánh xuống lớn một tiếng, khiến cho trung tâm ma Thành hủy mất một tòa nhà lớn, sụp đổ. Một bóng dáng nam tử xuất hiện ở ngay giữa quảng trường Ma Thành, mờ mờ ảo ảo mang theo khí chất vương giả.
“Tham kiến tôn thượng.” Chúng nhân xung quanh liền đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu trước vị nam tử kia.