Sau khi Đế Quân an tọa, đại lễ vẫn tiếp tục. Thế nhưng, thật bất ngờ là Đế Quân lại có một tuyên bố khiến chúng nhân không sao hiểu nổi. Hắn tuyên bố bản thân sẽ quay lại và đảm nhiệm chức vụ mà mình đã làm lỡ trong thời gian qua, đồng thời cũng chuộc tội với mọi người và cảm tạ mọi người vẫn cho hắn ở lại Đông Cung chứ không đuổi hắn đi nơi khác.
Có thêm Đế Quân, bọn họ càng hào hứng thi đấu hơn. Dù sao cảnh giới Cửu Ngũ Chí Tôn Thiên Hạ xưa nay cũng chỉ mới có Ma Tôn của Ma giới đạt được. Nhưng thời gian trước hắn bị trọng thương, dẫn đến tụt mất một cảnh giới, khiến ai nấy đều tiếc nuối vô cùng. Hiện tại, Độc Cô Tư Dạ - người được mệnh danh là thiên chất trời ban – đã đạt đến cảnh giới này.
“Hy, ta nhớ không nhầm thì lần cuối đấu với ngươi, ngươi đã là một Huyễn Vương cường giả cảnh cấp chín rồi. Sao vẫn chưa thấy ngươi đột phá?” Bạch Trần Việt hỏi nhỏ nàng.
Diệp Lạc Hy nói: “Ngươi tưởng đột phá lên cao nữa thì dễ lắm sao? Đây là tu luyện chứ không phải là ngâm mộc nhĩ, muốn nở bao nhiêu thì nở.”
Bạch Trần Việt dẩu mỏ, nhưng rồi cũng đưa tay xoa đầu nàng: “Chẹp, ngươi đúng là quá! Mà thôi! Thiên tài tu luyện ngươi ấy. Ngươi nhỏ hơn Đế Quân kia mấy chục vạn tuổi, vậy mà lại có thể đuổi kịp lão ở cái tuổi này cũng được xem là nhân tài số một rồi. Bất mãn cái gì chứ?”
“Bất mãn thì đã sao? Nếu như ta không mau chóng mạnh lên, cái gã thù dai nhớ lâu như Độc Cô Tư Dạ đó lại nhắm đến ta, trả thù việc ta nhục nhã gã năm xưa, ta thảm rồi.”
Bạch Trần Việt nói: “Ngươi đừng sợ. Ngươi không cô độc đâu. Vẫn còn có ta và A Hoa mà. Nếu như ngươi đánh không lại, ta và nàng nhất định sẽ chụp thuốc mê, trùm bao bố đánh hắn một trận dằn mặt trước cho ngươi.”
Diệp Lạc Hy bật cười cảm ơn bằng hữu tốt có sở thích tự hủy này của mình. Cửu Ngũ chí tôn thiên hạ, lại bị hai cái huyễn vương cảnh cấp ba và cấp bốn các vị đây đánh sao? Cái này không khác gì đem trứng chọi đá cả, đúng thật là!
Lúc này, ở bên kia, Thiên Tư Tư bưng theo khay rượu, bước từng bước uyển chuyển về phía Đế Quân, nàng đặt khay rượu xuống, mỉm cười ngọt ngào nói: “Đế Quân, ta kính ngài một ly.”
Nói gì thì nói, hiện tại ở Thiên giới, Thiên Tư Tư vẫn được xem như một thần nữ. Nàng ta quả thật xinh đẹp động lòng người, lại còn là muội muội ruột của Thiên Đế. Lúc trước phạm sai lầm, nhưng mấy trăm năm qua an phận thủ thường, hiểu biết lễ nghĩa, rất được lòng chúng thiên tiên, thành ra chức danh Thánh Nữ của Nữ Oa vì thế mà rơi vào tay của nàng ta.
Diệp Lạc Hy tuy nói là đảm nhận chức trách của hai vị thần quân là Nữ Oa và Ngọc Tỷ, nhưng địa vị không phải là Thánh Nữ mà là đệ nhị chiến thần trên Cửu Trùng Thiên. Thánh Nữ của Thiên giới, điều kiện tiên quyết phải là nữ nhi còn trong trắng. Nhưng Diệp Lạc Hy đã sớm gả đi, không thể đảm nhận vị trí này, cho nên người phù hợp nhất vẫn là Thiên Tư Tư.
“Chẹp, nhìn bộ dạng đó, nói nàng ta còn trong trắng mới là lạ đó!” Bạch Trần Việt chống tay, chép miệng nói nhỏ một câu với Diệp Lạc Hy.
Diệp Lạc Hy đưa một miếng bánh đút trực tiếp vào miệng Trần Việt, nàng nói: “Ngươi im miệng đi, ngươi không nói cũng chẳng ai bảo ngươi câm đâu.” Nhưng cũng thì thầm một câu với y: “Lát nữa muốn xem thì về phòng ta đi, ta cho ngươi xem. Bằng chứng nàng ta không còn là xử nữ ở chỗ ta nhiều lắm. Muốn xem bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Bạch Trần Việt nghẹn luôn miếng bánh. Sau khi thức ăn qua khỏi cổ, y khó khăn nói một câu: “Chê! Ta xin kiếu bởi vì ta không có nhu cầu! Cảm ơn, bằng hữu “tốt” của ta.”
Và y nói thêm: “Ngươi xem, dáng vẻ lả lướt, yếu đuối mỏng manh, rõ ràng là một bạch liên hoa chính hiệu đang câu dẫn người khác. Ngươi nói xem, nàng ta so với Bạch Liên bị ngươi tiễn đến ma giới chịu khổ và Thanh Hà bị ngươi phóng cho uy áp đến chết năm xưa, ai lợi hại hơn?”
Diệp Lạc Hy lắc đầu: “Nàng ta không lợi hại, Thanh Hà càng chẳng lợi hại. Bạch Liên kia tuy có thiên phú luyện đan, nhưng chín phần đan dược trước đây nàng ta luyện ra đều ăn cắp từ chỗ ta mà có, không thực phát triển.”
“Còn Thanh Hà kia, nàng ta chẳng qua chỉ là một tiên nga được Đế Quân đem về vì có gương mặt giống người trong lòng gã, ngoài ham hư vinh ra thì não cũng chẳng có mà dùng. Cho nên, có thể nói Bạch Liên, hay là Thiên Tư Tư đều không đáng sợ. Kẻ đáng sợ là kẻ đứng sau hai ả.”
Bàn tay Bạch Trần Việt ngừng xoa đầu Diệp Lạc Hy, y chuyển sang ấn định tay trên đầu nàng, y nói với vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc chúng ta biết nhau quá muộn. Bằng không, lão tử nhất định sẽ không để cho bằng hữu tốt nhất của ta bị ức hiếp lâu như vậy. Lạc Hy, thời gian qua ngươi vất vả rồi.”
Diệp Lạc Hy nhe răng cười: “Chẳng phải hiện tại chúng ta chính là bằng hữu hay sao? Sau này đi theo ta, ta và ngươi sẽ còn cơ hội để đánh trả, sợ cái gì?”
Y nghe vậy, hào hứng: “Đúng vậy! Đánh chết tra nam tiện nữ! Ta nhất định sẽ phụ ngươi một tay. Nhưng mà ngươi nhất định phải đánh đấy! Ngươi mà không đánh chính là ngươi có lỗi với lão tử! Lão tử nhất định lúc đó sẽ từ mặt ngươi. Lần sau có bị phu quân nhăm nhe cái mông thì đừng có chạy đến tìm ta gửi nhi tử nữa! Hừ!”
Diệp Lạc Hy bật cười.
Ninh Quân nghe cuộc nói chuyện của Diệp Lạc Hy và Bạch Trần Việt, ánh mắt nàng thông qua cộng hưởng ánh nhìn của Diệp Lạc Hy mà nhìn đến Ngọc Thanh Nguyên, Thái Thượng đại lão và Triệu Vô Cực mà thở dài. Năm xưa khi nàng lập ra Thiên giới, cũng chỉ có ba cái bằng hữu tốt nhất này của nàng sát cánh cạnh bên. Vậy mà rốt cuộc, nàng lại là kẻ tồi tệ, rời bỏ bọn họ mà đi trước, để Thiên giới còn chưa vững vàng cho ba cái lão đầu và mười cái đứa nhóc chưa trưởng thành kia gồng gánh, nàng đúng là rất đáng tội nghiệt.
Thế nhưng, Ninh Quân không quan tâm mấy đến sự đoàn tụ. Nàng nhìn về phía Độc Cô Tư Dạ, ánh mắt có phần đau buồn và khổ sở.
Năm xưa, cái nhìn của nàng không rộng lượng như Diệp Lạc Hy bây giờ. Khi nàng phát hiện ra tình cảm của Độc Cô Tư Dạ dành cho sư tỷ hắn, chính nàng là người đầu tiên đứng ra ngăn cản. Sợ rằng Ngọc Tỷ và Độc Cô Tư Dạ gây ra đại họa, cho nên nàng đã cho nàng ấy dùng tuyệt tình đan.
Mà… nàng cũng chẳng hiểu Diệp Vân Kiệt kia kiên trì thế nào, lại đem trả được cho Ngọc Tỷ một mối tình trọn vẹn. Nàng thật sự rất phục người họ Diệp đi. Diệp Đình Tu còn là đệ tử nàng, tính tình của đứa trẻ ấy thật sự khiến nàng không sao nói nổi nên lời.
Diệp Đình Tu, Độc Cô Tư Dạ, đúng là hai cái nghịch đồ tối ngày chẳng làm cho nàng bớt nổi lo lắng a.
Nàng nhìn Đế Quân. Bởi vì cộng hưởng với cơ thể của Diệp Lạc Hy, mà đôi mắt của Diệp Lạc Hy không phải là Kim Tinh Thiên Quang Nhãn của nàng năm xưa, cho nên để nhận biết được Độc Cô Tư Dạ có thật sự ổn hay không, nàng cũng cảm thấy thật sự khó khăn.
Ninh Quân và Diệp Lạc Hy cùng đồng loạt nhớ ra và: “A” lên một tiếng giống hệt nhau.
“Chúa công, ngài gọi ta?” Dương Tiễn ngồi xuống bên cạnh Diệp Lạc Hy, sau nàng hai bước chân, khẽ hỏi.
“Dương Tiễn, ngươi dùng Thiên Lý Nhãn xem xem Đế Quân có làm sao không? Ta cảm thấy lão không ổn.”
Dương Tiễn hiểu, hắn liền dùng Thiên Lý Nhãn để quét toàn bộ Đế Quân. Thế nhưng, kết quả bọn họ nhận lại từ Dương Tiễn lại chính là: “Ngài ấy bình thường mà. Chúa công, người có đa nghi quá không? Ngài sợ Đế Quân chọn cách tà đạo để tu luyện à?”
Diệp Lạc Hy và Ninh Quân cùng nghĩ: “Nếu như đó là Độc Cô Tư Dạ thì không nhưng nếu như là Dữ Quân thì có!”
Ấy vậy mà Diệp Lạc Hy vẫn nói: “Chắc ta nhìn nhầm nhật, đa tạ ngươi.”
Kỳ lạ! Cho dù Thiên Lý Nhãn nhìn không ra, nhưng linh tính của Diệp Lạc Hy đang gào thét với nàng rằng, Đế Quân kia, đã không còn là Độc Cô Tư Dạ mà nàng biết nữa.
(Ta có đổi lại chương trước một chút. Nếu như nàng nào cảm thấy đọc chương này hơi kỳ có thể quay lại chương trước, đoạn gần cuối để hiểu rõ hơn.)