“Chung tiểu thư, ngươi biết ngươi sai ở đâu không?” Diệp Lạc Hy mỉm cười hỏi nàng ấy.
Chung Hương cúi đầu, lí nhí nói: “Ta dám tự ý cãi lời thái tử, không nghe theo chỉ thị của hắn, hại công chúa Xuyên quốc cũng xém bỏ mạng vì ta, liên lụy nhiều người.”
Diệp Lạc Hy rất ngạc nhiên nha. Năng lực nhận ra lỗi sai của tiểu cô nương này cũng thật tốt đi. Đổi lại là người khác, sợ rằng sẽ không dám thẳng thắn nhận sai ngay đâu.
Nàng gật đầu, nói: “Còn gì nữa?”
Chung Hương nói: “Ta không biết.”
“Cái sai đầu tiên của ngươi, ngươi đã nói đúng. Trên thực chiến, trừ phi ngươi đơn phương độc mã, thân cô một mình chiến đấu, ngươi muốn đánh thế nào là chuyện của ngươi, sẽ không ai dám nói hay dám cưỡng ép ngươi. Nhưng trong trận chiến này, ta đã căn dặn ngươi là phải nghe theo lời của Đông Phương Viêm và tùy cơ ứng biến, phối hợp bên cạnh kẻ mạnh.”
Chung Hương cúi đầu, nước mắt rơm rớm. Nhưng Diệp Lạc Hy vẫn không dừng lại, nàng tiếp:
“Cái sai thứ hai. Mặc dù đúng là ngươi có lòng tốt cứu một linh thú, nhưng đó chính là ngươi làm bừa. Nếu như ngươi bỏ mạng, ngươi có từng nghĩ qua hai vị huynh trưởng của ngươi sẽ có cảm giác gì, phụ mẫu ngươi có cảm giác gì hay chưa? Chung đại tiểu thư, Chung Hương. Phụ mẫu ngươi chỉ có hai khuê nữ là ngươi và muội muội của ngươi. Nhưng muội muội của ngươi, ngươi có biết vì sao nàng chết hay không?”
Chung Hương cúi đầu càng thêm cúi đầu. Nàng biết chứ. Nàng ấy là song sinh của nàng. Tuy nói hai người là song sinh, nhưng Chung Hương và Chung Hoa lại chỉ giống nhau có ba, bốn phần chứ không giống nhau một cách gần triệt để như Đông Phương Viêm và Đông Phương Diễm. Nàng ấy bị trúng độc chết. Chính xác thì Chung Hoa trúng kịch độc của Chung Hương từ khi cả hai còn trong bụng mẹ. Độc ẩn trong người nhiều năm, cho đến ngày nàng ấy vừa đến tuổi trăng tròn thì kịch độc bạo phát, nàng ấy chết vô cùng thảm.
Chung gia tuy biết đó là do Chung Hương làm, nhưng cũng không thể nào trách được Chung Hương. Độc căn của Chung Hương được xem như món quà quý giá của tổ tiên, nhưng đồng thời cũng là lời nguyền khiến Chung Hương thống hận. Nếu như không phải đại ca khẳng định Cốt tiên sinh trước mặt nàng có thể cứu được nàng thì nàng đã để mặc cho mình chết đi từ lâu rồi.
Hôm nay, Cốt Tử đuổi tất cả mọi người rời khỏi rồi mới chất vấn Chung Hương, hẳn hắn đã biết mọi chuyện, nhưng vẫn muốn giữ cho Chung Hương thể diện và mặt mũi. Dù sao chuyện nàng vô ý giết chết bào muội cũng đã khiến cho Chung Hương day dứt cả đời, muốn chết đi cho xong rồi chứ đừng nói đến việc thiên hạ đàm tiếu.
“Chung Hương. Ngươi có biết, lúc nào muội muội của ngươi cũng đứng bên cạnh ngươi, nàng mỗi lần nhìn ngươi đều khóc đến đau lòng hay không? Ngươi có biết, lúc ngươi liều mạng đi cứu một linh thú, muội muội ngươi đã luôn sát cánh cùng ngươi, phù hộ cho ngươi hay không? Chung Hương, ta nói cho ngươi biết. Muội muội ngươi chính là luôn ở cạnh ngươi, luôn mong ngươi sống tốt. Ngươi sống tốt, sống thay cả phần muội ấy, sống cho chính ngươi, đó mới là điều mà muội muội ngươi mong muốn.” Nàng quỳ xuống trước mặt Chung Hương đang vô lực nhìn nàng, nước mắt chực trào trên gương mặt xinh đẹp.
“Làm sao được chứ? Làm sao ngươi biết nàng đang ở bên cạnh ta, làm sao ngươi biết nàng có thể tha thứ cho ta? Ta đã giết chết nàng rồi! Ta đã giết nàng đấy, ngươi có biết không? Là tại ta! Tất cả là tại ta mà!” Chung Hương điên cuồng đấm vào ngực Diệp Lạc Hy, gào thét và tức giận, rồi chuyển sang vô lực đến yếu ớt: “Tại ta mà. Là tại ta. Hoa nhi, ta xin lỗi. Là tại ta, đều tại ta.”
“Tỷ tỷ.”
Một giọng nói non nớt vang lên, khiến Chung Hương lặng người. Giọng nói quen thuộc đến khó tin, khó tin đến mức Chung Hương không giám quay đầu. Nàng sợ bản thân mình sẽ gặp phải ảo giác.
“Tỷ tỷ. Tỷ tự trách mình đủ chưa?” Giọng nói non nớt ấy đột nhiên phát ra loại âm thanh mang vẻ tức giận đến mức người nghe cũng phải giật mình.
“Hoa nhi, ta xin lỗi. Lỗi tại ta. Là ta hại chết muội rồi. Lỗi tại ta. Hoa nhi, ta xin lỗi. Tỷ xin lỗi.” Chung Hương quay người lại, nhào về phía âm thanh ấy, muốn ôm chặt lấy thân ảnh mờ mờ ảo ảo như một cái bóng, chỉ có ánh sáng xanh lập lòe mờ nhạt. Nhưng nàng nhào đến, liền ngã ra đất. Chung Hương cũng không có ý đứng dậy, chỉ có thể bất lực quỳ gục ở đó.
Cảm giác lạnh lạnh của cái bóng xanh ấy đang nâng mặt mình lên, Chung Hương ngẩng đầu, gương mặt đẫm lệ, đôi mắt đỏ hoe lên, nhìn gương mặt quen thuộc như in tạc trong tim mình đang hiện hữu trước mắt.
“Tỷ, tỷ thật ngốc. Ta hiện tại chỉ là một tàn hồn, làm sao tỷ có thể ôm ta được chứ? Có phải là tỷ tương tư ta nhiều quá, thành ra tâm bệnh ăn sâu vào tiềm thức, dẫn đến ngốc rồi hay không nha?” tiểu cô nương thoạt nhìn như mười hai tuổi ấy cười tươi.
Kiểu nói chuyện có mấy phần trêu ghẹo này, đúng là bào muội của nàng rồi. Chung Hương liền bật khóc nức nở với Chung Hoa, khiến Chung Hoa cũng không nhịn được mà òa khóc theo.
Khóc đến mệt mỏi, Chung Hương mới nói: "Hức, xin lỗi muội. Là tại ta."
Chung Hoa đưa tay chạm đến gương mặt của chị mình: "Tỷ, đừng khóc. Không phải lỗi của tỷ. Lúc đó cả ta và tỷ còn chưa cùng nhau ra đời, không thể trách tỷ. Đây là phước phần của tỷ. Tỷ tỷ của ta, tỷ chính là điều mà ta tự hào. Ta muốn tỷ thay ta sống thật tốt, thay ta sống cả phần đời của ta."
Chung Hương lắc đầu, rồi lại gật đầu. Hai tỷ muội cùng nhau hàn huyên tâm sự. Có lẽ, đây sẽ là một cuộc nói chuyện dài giữa hai tỷ muội chất chứa với nhau nhiều sự hoài niệm, bí mật và cả nguyện vọng nữa.
Diệp Lạc Hy im lặng để tỷ muội họ nói chuyện. Còn bản thân nàng thì tiến về phía linh thú nọ, lấy từ trong không gian ra Vạn Sự Đại Cát thủy dược, đổ trực tiếp lên người tiểu linh thú, chép miệng: “Chậc, bị thương nặng tới vậy mà vẫn còn thở được, đúng là nghị lực sống cao thật đó ha.”
Ánh lục quang bao phủ khắp cả người tiểu linh thú. Từ một sinh linh bị trúng kịch độc, nặng đến mức chỉ còn thở được thoi thóp, nhờ thuốc của Diệp Lạc Hy mà trở nên khỏe mạnh trở lại. Diệp Lạc Hy lấy từ trong không gian ra một miếng thịt ma thú cắt vừa ăn, đưa ra rước mặt tiểu linh thú, dụ dỗ.
Ngoạm!
Tiểu linh thú giống như phát tiết, há to miệng ngoạm luôn miếng thịt lớn, giống như đang cố gắng cắn xé chúng ra vậy. Diệp Lạc Hy ngạc nhiên nha. Một tiểu hùng còn non lại có thể hung hăng đến mức này, thực khiến cho người ta ngạc nhiên lắm. Đợi tiểu hùng ăn no, nàng mới đem nó đi kiểm tra thực lực.
“Hừm,… chủng tộc là hắc hùng, cấp độ là một nô bộc cấp bốn. Căn linh có hai loại. Môt là lôi hệ. Hai là…” Diệp Lạc Hy khẽ nhíu mày, nhìn sang Chung Hương, rồi lại nhìn đến tiểu hùng nhỏ này. Không phải chứ? Chung tiểu thư có may mắn thật nha. Vừa ra đường liền nhặt về một cái linh thú phù hợp để khắc chế độc tính trong người mình, đúng là thật may mắn đi.
Tiểu hùng ăn no, liền thoải mái vỗ bụng mà liếm mép, nằm ngửa ra cho Diệp Lạc Hy xoa cái bụng tròn. Nàng ngạc nhiên nha. Là con non sao? Chỉ là cảnh tượng này làm nàng đột nhiên nhớ đến Quân Đinh Ninh, cháu gái của Quân Cửu nhà nàng a. Quân Đinh Ninh vừa ra đời cũng háu ăn như con gấu con này vậy. Ăn xong hai đứa nó cũng thường lăn ra cho nàng xoa bụng thoải mái.
Chung Hương nói chuyện với Chung Hoa cho đến khi phần tàn hồn của Chung Hoa thực sự an tâm siêu thoát. Trút bỏ được gánh nặng trong lòng, Chung Hương dường như có sức sống hơn. Lúc này nàng mới để ý đến Cốt công tử đang xoa bụng cho tiểu cầu lúc nãy được nàng cứu khỏi đám xác sống.
“Cốt tiên sinh.” Chung Hương khẽ gọi nàng.
Diệp Lạc Hy đưa tay ôm lấy tiểu hùng này, đặt vào tay Chung Hương, hỏi: “Sao hả? Nói chuyện với người nhà xong, dễ chịu hơn hẳn chưa?”
Chung Hương nở nụ cười tươi, trông gương mặt nàng rạng rỡ, có sức sống hơn hẳn. Nàng nói: “Đa tạ Cốt tiên sinh.” Gương mặt tiểu cô nương nhìn Diệp Lạc Hy khẽ đỏ ửng lên, ngượng ngùng. Bởi vì nhờ hắn, nàng mới có thể gặp lại Hoa nhi, nàng mới có thể trút được gánh nặng trong lòng, nàng có thể an tâm mà sống tiếp, mà tu luyện.
Nhìn thấy trước áo của Cốt tiên sinh ướt một mảng nước mắt của mình, Chung Hương xấu hổ, nói: “Cái đó…. Cốt tiên sinh. Là tiểu nữ làm bẩn y phục của người rồi. Người cứ thay ra, để ta giặt nó thật sạch rồi đem trả người được không?”
Diệp Lạc Hy lắc đầu từ chối luôn. Lỡ bọn hắn nổi cơn tam bành vô cớ thì chết nàng mất. Nàng nói: “Chuyện đó không quan trọng. Chung Hương, Hắc Hùng mà ngươi đang ôm đó, vì sao ngươi cứu hắn?”
Chung Hương ngạc nhiên, nhìn xuống cục bông xù trong tay. Ban đầu nàng tưởng nó là một tiểu a cẩu, không hề ngờ được rằng thứ nàng đang ôm vậy mà là một con gấu con. Nhìn xem, tai tròn, lông dày, mềm, mượt, bông xù một cách đáng yêu. Đôi mắt to tròn, ngây ngô hệt như đứa trẻ. Cả người của linh thú ấy trông như một cái gối mềm vậy. Đáng yêu chết người như vậy, làm sao có thể là một con gấu được?
Nhưng người khẳng định cho nàng hay là Cốt tiên sinh, không phải là ai khác. Cho nên, nàng có cơ sở để tin thứ mình đang ôm không phải là một tiểu a cẩu mà là một tiểu hùng.
Tiểu hùng vậy mà không cắn cô, ngược lại đối với hơi ấm quen thuộc của người đã ôm nó chạy khỏi đám cương thi nọ lại khiến tiểu hùng thoải mái, nó cọ liên hồi lên người Chung Hương, kêu lên mấy tiếng vô cùng đáng yêu.
Chung Hương nhịn không được, ôm lấy tiểu Hùng, dụi mấy cái cho thỏa mãn, rồi nói: “Thật manh a. Lúc cứu ngươi nhìn không rõ. Bây giờ nhìn kỹ, ta mặc kệ ngươi là tiểu hùng hay tiểu cẩu, bổn tiểu thư đều muốn nuôi ngươi. Ai nha, manh chết ta.”
Diệp Lạc Hy nhìn hai người thân thích, nói: “Ồ, nếu hai người đã thân quen như vậy, thì quá thuận lợi cho ta rồi..”
Nghe Cốt tiên sinh nói, Chung Hương ngớ người, hỏi nàng: “Thuận lợi gì a?”
“Thuận lợi để ký khế ước. Chung tiểu thư. Tiểu Hùng này có căn linh chúc phúc, rất phù hợp với cô nương.” Nàng khẽ cười, giải thích.
Chung Hương ngây người trước nụ cười đó. Cười rồi, cuối cùng Cốt tiên sinh cũng đã cười với nàng rồi a. Trong lòng Chung Hương vui như gió xuân ấm áp ùa về, trong lòng cư nhiên là đang nở một rừng hoa.
- -- Thông báo của tác giả ---
- Tháng 6 Lạc vẫn có chap mới đăng, nhưng là những chap mà ta đã viết trước, ngâm hơi lâu, cập nhật tầng suất thấp, mong các nàng thông cảm.