“Sư phụ… con…” Mặc Cửu khẽ kéo tà áo của sư phụ, có phần sợ hãi.
“Con yên tâm. Con là đồ đệ của ta. Nơi này là Cửu Trùng Thiên, không phải là Thập Cửu Địa Ngục. Nơi đâu có tôn ti của nơi đó, con đừng lo.” Diệp Lạc Hy xoa đầu đứa nhỏ. Gặp lại người cha nhẫn tâm giết hại mẹ mình, lại hại các tỷ muội khác của mình chết không toàn thây, điều đó làm sao ai có thể giữ bình tĩnh cho được? Càng huống hồ, Mặc Cửu mới là một đứa nhỏ.
“Sư phụ, mọi thứ đã được chuẩn bị xong rồi.” Lưu Nhất Thanh cúi đầu ôm quyền hướng Diệp Lạc Hy, ý nói là xe loan phụng đã tới Diệp phủ đón nàng.
“Được.” Nàng gật đầu.
Bởi vì đây là đại hội lớn, mà Thiên Đế lại một lòng muốn nhắm đến đệ tử của nàng, để chúng chính thức trở thành thần quân ở Cửu Trùng Thiên, bán mạng cho Thiên giới, cho nên ông ta đã ra lệnh triệu tập bọn họ, tất cả ai cũng phải rời đi. Có điều, đối với Diệp Lạc Hy mà nói, đây lại là một cơ hội tốt, rất tốt, vô cùng tốt.
Một thời điểm thích hợp để có thể tự do hành động mà thần không biết, quỷ không hay.
Quay lại vào đêm hôm qua, trong không gian của Diệp Lạc Hy, nàng đã đau đầu một phen thế này. Vốn là muốn lợi dụng Chu Sa để có thêm nhân lực cho quân đội của nàng, nhưng suy cho cùng, Chu Sa này lại còn dính người hơn cả mấy người bọn hắn nữa. Mà lý do Tứ Đại Hung Thú có thể nhẫn nhịn Chu Sa vài phần, chính là vì Chu Sa có gương mặt giống hệt như đúc Diệp Lạc Hy. Nếu như không phải nàng dùng thần thức trao đổi với bọn hắn là Chu Sa còn có chỗ dùng, hơn nữa nàng là đang thay mẫu thân chuộc lỗi với Chu Sa, sợ là ngay từ cái lúc nàng ôm Chu Sa về đến Quang Minh đỉnh, bọn hắn đã sống chết muốn giết Chu Sa rồi.
Còn về phần Dương Tiễn, việc Dương Tiễn là Dương Vi Định là một chuyện không hề có trong dự liệu trước của Diệp Lạc Hy. Bởi vì Dương Tiễn là một chiến thần. Thời huy hoàng nhất, sức mạnh của Dương Tiễn đứng thứ ba trong bảy vị chiến thần của thiên giới. Sức mạnh của Dương Tiễn, về mưu về dũng, miễn bàn luôn. Và ngay khi Dương Tiễn vừa gặp “tứ đại quân chủ” của chúa công nhà mình, hắn liền vỗ vai của bọn họ mà nói thế này: “Các vị chủ quân, vất vả rồi. Chúa công nhà ta thời còn niên thiếu, ngài ấy trăng hoa thành thói, đào hoa thành quen. Thiên tình sử, nợ tình duyên, danh sách thiếu nữ, con gái nhà lành bị ngài ấy làm tan nát cõi lòng có thể liệt thành bảng danh sách, kéo dài từ cử môn quan đến tận Ma Thành. Cho nên, thỉnh giữ người a.”1
Sau đó… Sau đó, Diệp Lạc Hy thảm nặng luôn. Nàng không chỉ phải dùng hết tâm tư, đầu óc ra để dỗ phu quân, còn phải gào đến cả Tam Lang và Ma Long làm chủ cho nàng. Dương Vi Định kia, hắn lời hắn nói mới không đáng tin đó a. Có điều, Diệp Lạc Hy cũng thực thảm đi. Bởi vì nàng đã đưa Chu Sa về, đã vậy còn không nói gì với bọn hắn, cũng không cho bọn hắn một lời giải thích rõ ràng. Bọn hắn cũng biết tổn thương đó. Trái tim mỹ nam của bọn hắn cũng mỏng lắm đó!1
Quan trọng hơn là, nàng phải nói rằng, nếu như nàng dành được chiến thắng trong đại hội Tiên kiếm lần này, nàng nhất định sẽ cầu Nữ Oa, Lâm Túc và cả Thiên Đế ban hôn cho nàng.
Chu Sa vì muốn ở bên Diệp Lạc Hy, cho nên nàng không tiếc đem chân thân giao lại hạt giống trong không gian của Diệp Lạc Hy, trở thành một vị thần trấn giữ nơi này, có nhiệm vụ và trách nhiệm chăm nom, cũng giống như một quản gia nhỏ trong không gian của Diệp Lạc Hy. Điều này, Diệp Lach Hy cũng không hề phản đối. Bởi lẽ, Diệp Lạc Hy cũng lười quản Chu Sa. Đợi sau này, thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch, Chu Sa là một nhân tố quan trọng để cho nàng đánh giết Cửu Trùng Thiên về sau.
Và tất nhiên, nàng cũng không hề để cho Chu Sa được nghỉ ngơi hay rảnh tay. Nàng giao cho Chu Sa một việc, đó chính là lấy thân phận Ưng Đạt Dạ Xoa, cùng với Tam Lang và Ma Long trở về A Tu La tộc, chiêu mộ tướng lĩnh năm đó của nàng. Tất nhiên là, Chu Sau không hề muốn để Diệp Lạc Hy thất vọng, cho nên rất nghiêm túc và tuân thủ theo lời của nàng. Cho nên, Chu Sa rất ra dáng của một Ưng Đạt Dạ Xoa cao cao tại thượng, cùng Ma Long và Tam Lang trở lại A Tu La tộc.
Tứ Đại Hung Thú vào vai tùy tùng của Diệp Lạc Hy, cùng nàng lên xe loan phụng. Đám đệ tử được Diệp Lạc Hy dặn dò, cho nên không hề phô trương thanh thế quá mức, chỉ đơn giản là ngự kiếm đi theo sau xe loan phụng của sư phụ mà thôi.
Trong xe, Diệp Lạc Hy có phần hơi lơ đãng hơn. Thao Thiết ngồi gần nàng nhất, hắn thấy thế, liền hỏi nàng: “Nàng mệt sao?”
“Không hẳn.” Nàng lắc đầu: “Có điều, Ma Tôn dường như đã biết được ta là một kẻ trùng sinh rồi. Sợ rằng nếu như Ma Tôn đã biết, Thiên Đế cũng sẽ biết luôn. Ta đang lo, nhất cử nhất động của chúng ta về sau phải hết sức cẩn trọng. Bằng không, chỉ sơ suất một chút thôi, dễ có khi chúng ta sẽ gây ra sai lầm đầu tiên trong cuộc chiến này mất.”
“Nàng đang lo lắng điều gì sao?” Hỗn Độn rất ngạc nhiên. Bởi vì chỉ với sức mạnh của một người trong bọn hắn, hay chỉ tính riêng cho nàng thôi, cũng đã đủ phá vỡ một Thiên rồi. Nàng còn lo cái gì?
“Vậy các chàng có biết, vì sao các đời Thiên Ma hai giới đấu đá nhau, nhưng Ma không thể nghịch thiên là vì sao, các chàng có biết không?” Nàng khẽ nghiêng đầu.
“Ý nàng là, nàng đang sợ, ngoài Thập đại cổ thần của Thiên giới ra, vẫn còn thứ khác đáng sợ hơn sao?”
“Nhờ vào ký ức của mẫu thân và phụ thân, ta mới biết, còn nhiều thứ rất thú vị. Chống đỡ cho Thiên giới, vẫn còn một thế lực, gọi là Tam Thanh Đạo chủ. Bọn họ bao gồm ba người, gọi là Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn và Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn.” Nàng xoa xoa mi tâm, nói: “Ba cái lão già phiền phức đó, ta mà dây phải thì khổ sở lắm đó!”
“Chỉ khó đối phó nhất là cái tên Nguyên Thủy Thiên Tôn, hay còn gọi là Vạn Thánh Thiên Tôn kia thôi. Tên đó mới thực sự là kẻ mạnh. Có điều, hắn hiện tại cũng chỉ u mê mỗi Dao Quang Nữ Đế thôi. Phu thê ân ái, ngọt ngào biết bao nhiêu. Chỉ cần nàng cầu xin Dao Quang, nói rõ sự tình và dự định của nàngra cho cô ấy, biết đâu cô ấy sẽ giúp nàng?” Đào Ngột đưa ra ý kiến.
“Phải rồi!” Diệp Lạc Hy đột nhiên nhớ ra, nói: “Ta đột nhiên nhớ ra, trong vô số các trận chiến của ta, ta còn từng phải đối đầu với một tên nữa. Mà vì cái tên này, suýt chút nữa ta cũng tưởng mình đi chầu bà vả luôn.”
“Ý nàng là Lục Đạo Ma Tôn sao?” Bọn hắn đều hiểu ra.
A! Chết rồi! Nàng quên mất! Lục Đạo Ma Tôn làm chủ Hư Vô, hắn với Hư Vô Chính là một. Năm đó Tứ Đại Hung Thú vì muốn mượn sức mạnh của vực Hư Vô để lần lượt thôn tín thiên hạ mới động đến phong ấn phức tạp trong đó, dẫn đến Lục Đạo Ma Tôn thức tỉnh. Sau đó mới dẫn đến cục diện Đại Loạn Tam Thiên, nàng ở Ma giới được triệu gấp về Thiên giới, một đường đánh giết, dẹp yên Tứ Đại Hung Thú. Lúc đó, hình như Nguyên Thủy Thiên Tôn tàn nhẫn giết chết Lục Đạo Ma Tôn bởi vì ông ta giết chết Dao Quang Nữ Đế thì phải. Ngẫm lại thì… Nàng đưa mắt nhìn về phía bọn hắn.
Tứ Đại Hung Thú lần đầu tiên trong đời hiểu cái cảm giác gọi là khúm núm nó như thế nào, cả bốn tên đều chen chúc nhau, cố gắng nép mình vào trong góc xe, cách xa Diệp Lạc Hy càng xa nhất càng tốt. Âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
“Haizz…” Nàng thở dài: “Bỏ đi! Dù sao thì lúc đó chúng ta đúng thật là chưa rõ ai với ai, có đánh một trận sống mái cũng là điều bình thường. Có điều, ta nhớ, hình như ca ca của Dao Quang chính là Bạch Chân phải không?” Nàng mỉm cười.
“Ý nàng là sao?” Bọn hắn rất ngạc nhiên.
“Không có gì. Ta chỉ đang nghĩ thôi.” Nàng xua xua tay, cười cười.
“Hờ, ta hiểu rồi.” Bọn hắn đều cười khổ một tiếng, đồng thanh.
Nàng chính là muốn mượn tay của Bạch Chân để hắn ta giúp đỡ nàng trong chuyện này. Trong bốn vị ca ca, Bạch Chân yêu thương Dao Quang nhất. Nếu như chỉ mượn Dao Quang để đuổi Nguyên Thủy Thiên Tôn đi xa thì tốt biết mấy luôn á.
Cuộc trò chuyện của năm người bọn họ cứ như vậy mà trôi qua. Nghe thì giống như nói chuyện phiếm, nhưng thật ra là đang bàn một việc đại sự.
Xe loan phụng dừng lại trước đại sảnh rộng lớn. Vị thần quan bên trong vừa thấy vị thần quân bên trong xe bước xuống, liền dõng dạc hô to: “Mời thượng thần Diệp Lạc Hy nhập điện.”
Khác với tạo hình mỗi ngày, đều là một bộ trang phục vừa quê mùa, vừa đơn giản lại còn được làm từ vải bố, từ ngày nàng phi thăng trở về, ai gặp nàng rồi đều nhận diện, vị thượng thần ấy như một con người khác hẳn. Điều đầu tiên mà ai cũng có thể thấy chính là, nhan sắc của Diệp Lạc Hy thay đổi vô cùng rõ rệt. Vốn dĩ từ không có gì nổi trội trở thành một nữ nhân tuấn tú nhất trong mắt người nhìn.
Khác với thần tộc có một khí chất thanh cao, thoát lên vẻ đẹp tinh khiết, cao vợi, ma tộc với vẻ đẹp tà mị, ẩn nhẫn mà cuốn hút, quyến rũ thì Diệp Lạc Hy lại mang đến một làn sóng với nét đẹp lạnh lùng, khiến người ta có phần cảm thấy tĩnh lặng, nhất là đôi mắt hạnh màu lưu ly ẩn dưới hàng lông mi vừa dài vừa rũ xuống, khiến người ta có cảm giác mới mẻ, khó có ngòi bút nào lột tả được hết vẻ đẹp của nàng. Mái tóc của Diệp Lạc Hy cũng được thay đổi đáng kể. Từ một kiểu tóc buộc cao hết nấc, để lộ ra gương mặt cùng vầng trán khá cao, nay đã được đổi thành kiểu tóc có mái xéo, càng làm cho Diệp Lạc Hy có thêm khí chất.
Trang phục hôm mà nàng vận cũng rất đỗi khác biệt so với bình thường nhiều người thường thấy. Một bộ thanh y màu tro lạnh, nổi bật với họa tiết đơn giản, lấy biểu tượng là hình con sếu và mây trôi, càng làm cho Diệp Lạc Hy có dáng vẻ của một sư tôn hơn là một vị chiến thần. Có điều, trang phục thanh cao cũng không che giấu được khí chất khác người của Diệp Lạc Hy, một vị chiến thần với công trạng phong ấn được một trong tứ đại hung thú: Cùng Kỳ.
Đi cùng với nàng ta chính là mười hai tiên quân được nàng nuôi dạy một cách tỷ mỉ dưới trướng. Bọn họ đều có xuất thân từ các chủng tốc khác nhau, tuy nhiên, ai cũng được vị chiến thần ấy nuôi dạy một cách tỷ mỉ, trở thành những hạt giống tốt mà bất cứ ai cũng phải thèm khát.
Nhưng có vẻ, riêng lần này, Diệp Lạc Hy không hề đi một mình mà không có tùy tùng như mọi khi. Đi cùng nàng chính là bốn nam nhân cũng hết mực xuất chúng, nghe bảo họ được Nữ Oa cổ thần chọn cho Diệp Lạc Hy, với hi vọng có thể ở bên chăm sóc, bảo hộ nàng.
“Thượng thần.” Ti Mệnh tinh quân cúi đầu hành lễ với Diệp Lạc Hy. Nàng nhìn Ti Mệnh, mỉm cười nói: “Ti Mệnh, đứng dậy đi, ta cùng ngươi làm bằng hữu cơ mà. Sao phải câu nệ tiểu tiết như vậy?”
“Ấy! Ngươi nói đùa rồi! Thân phận trước kia và bây giờ của ngươi hoàn toàn không giống nhau. Ngươi đã là một thượng thần rồi, lại còn có công trạng lớn như vậy, ta vẫn là nên kính ngươi, gọi ngươi một tiếng Thượng thần, mới tỏ lòng kính trọng với ngươi chứ.” Ti Mệnh vô cùng vui vẻ cười.
Mọi ánh mắt từ lớn đến nhỏ đều đổ dồn về phía cuộc trò chuyện của Diệp Lạc Hy và Ti Mệnh tinh quân. Không phải là vì Ti Mệnh bắt chuyện với một vị thượng thần, mà là vì khí chất của Diệp Lạc Hy kia quá đỗi bức người, đến độ người ta phải ngoái đầu đến nhìn. Nhưng đó chưa phải là tất cả lý do. Lý do chính đáng nhất chính là, tin đồn chuyện vị thượng thần này làm phật lòng của Ma Tôn, hiện tại còn bị người ta đoạt mất Tỳ Bà quả, rốt cuộc thì nàng ta còn phải đợi thêm một ngàn năm nữa mới có tiên đan. Cho nên, họ đang chờ mong xem, vị thượng thần này sẽ xoay sở thế nào trong đại hội tỷ kiếm lần này.
Có điều, Diệp Lạc Hy lại không mảy may quan tâm đến mấy chuyện tầm phào như vậy. Hao Thiên Khuyển vừa thấy Diệp Lạc Hy, liền theo thói cũ chạy về phía nàng, vui vẻ nói chuyện. Từ khi Diệp Lạc Hy lên Cửu Trùng Thiên, thân thiết được với rất ít người. Trong đó, phải nói là đồng trang đồng lứa, nói chuyện hợp nhau nhất với nàng cũng chỉ có Hao Thiên Khuyển. Và chuyện cũng chưa có gì quá đặc sắc cho đến khi bên ngoài có người hô lên: “Mời Quận Chúa ma tộc bước vào đại điện.”
Chà! Không ngờ được là Tiêu Nguyệt Hoa còn tới trước cả anh trai mình cơ đấy. Tiêu Nguyệt Hoa một thân đỏ rực, làm nổi bật lên khí chất của một vị quận chúa cao cao tại thượng, một đóa mẫu đơn nở đỏ rực chốn âm u như Ma giới. Điều đó càng khiến mọi người phải chú ý tới Diệp Lạc Hy nhiều hơn. Bởi vì suốt quãng thời gian Diệp Lạc Hy nằm trên giường bệnh, là vị Quận Chúa này đã thường xuyên lui tới,ân cần chăm sóc cũng như bồi bổ cho Diệp Lạc Hy.
Tất nhiên, đúng như người ta dự đoán. Tiêu Nguyệt Hoa vừa xuất hiện, liền tiêu sái bước tới trước mặt Diệp Lạc Hy, vui vẻ gọi hai chữ “tỷ tỷ”quen thuộc.