“Nha đầu, (có lẽ như sau khi sống lại) ngươi cũng nắm bắt được thời cơ không ít.” Diệp Đình Tu cười khoái trá: “Rất nhanh, vậy mà đã là một Huyễn Vương ngang cơ với tên Độc Cô kia, quả đúng là con cháu của lão bản.”
Chỉ là, kết giới vỡ rồi, hai người bọn họ mới nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ bên ngoài.
Tứ Đại Hung Thú vừa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc bay ra từ trong kết giới, bộ dáng oai vệ như khi nàng vẫn là một Ưng Đạt Dạ Xoa cao cao tại thượng kia thì vui mừng. Nhưng vui mừng chưa được bao lâu thì đã thấy Diệp Lạc Hy sắc mặt đen như nhọ nồi nhìn bọn hắn trừng trừng rồi.
“Tứ Đại Hung Thú?” Diệp Đình Tu nhíu mày. Khỉ thật! Gay go thật! Tại sao bốn tên này lại ở đây? Nếu bốn tên đại ác này ở đây, sợ là cho dù ông hay là Diệp Lạc Hy, hay là cho dù hai người bọn họ hợp tác lại, cũng sợ là khó mà trấn áp được bốn tên ngang tàng đại hại này.
Diệp Đình Tu trở về quá khứ ngay lúc Diệp Lạc Hy bị giam vào Ngục Vô gián ở đời trước, nhưng lại tỉnh dậy muộn hơn so với thời điểm nàng trở về quá khứ vài năm. Cho nên, chỉ trong vài năm ngắn ngắn ngủi, lão ta tuyệt nhiên sẽ không biết được Diệp Lạc Hy đã và đang làm gì, thậm chí là vì sao chỉ số hận thù trong lòng nàng lại có thể che giấu tốt đến như vậy. . Thách 𝘵há𝙣h 𝘵ì𝗺 được ++ Tr𝖴𝗺T r𝑢𝘺ệ𝙣.𝐕N ++
Diệp Lạc Hy vừa nhìn thấy Tứ Đại Hung Thú đang ở đây làm càng, diễu võ dương oai, hiện thành chân thân, đang vờn nhau và suýt chút nữa phá nát kế hoạch tương lai mà nàng đã dự tính, thì chỉ số tức giận của Diệp Lạc Hy tăng cao đột biến, vượt sức chịu đựng, sát khí của nàng tỏa ra ngút trời, đến mức chúng nhân xung quanh nhìn thấy mà ngột thở.
Không ngộp thở mới lạ. Nhìn xem, Tứ Đại Hung Thú vừa bị thần tình này của Diệp Lạc Hy dọa cho sợ đến mặt xanh mày trắng, hiện thành hình người luôn kìa.
Diệp Lạc Hy vội vàng độn phong quỹ, lao như tên bắn về phía bọn hắn. Mà lúc này, Tứ Đại Hung Thú cũng chạy về phía nàng. Khoảnh khắc đôi bên tiến giáp vào nhau, ai cũng tưởng rằng sẽ có một màn đối chiến giữa Diệp Lạc Hy và Tứ Đại Hung Thú, oai hùng vô cùng.
Tuy nhiên, vì thực lực chênh lệch đôi bên nên ai cũng lo lắng rằng Diệp Lạc Hy và Tứ Đại Hung Thú đánh nhau có khả năng sẽ không biết nương tay, ảnh hưởng đến mọi người xung quanh. Cho nên, chín kẻ dẫn đầu chín đạo quân của Cửu Lâu Xà Tà Thần đã vội vàng lùi lại, cốt là muốn xem Diệp Lạc Hy và Tứ Đại Hung Thú đánh nhau. Hoặc là riêng Hàn Trương Vinh lại lo lắng Diệp Lạc Hy đánh không lại bốn tên điên cuồng này, cho nên đã nghĩa hiệp vô cùng, rút đao tương trợ, thậm chí còn hét lên: “Ưng Đạt, ta đến giúp ng…..”
Nhưng cảnh tượng trước mắt, thật sự là khiến người đời dù cho có luân hồi vạn kiếp cũng chẳng thể nào ngờ được tới.
Diệp Lạc Hy thu lại hai thanh bảo kiếm, chỉ nhẹ nhàng đáp đất, đồng thời nàng còn chưa kịp mở miệng nói thì đã thấy bốn tên nào đó đã nhào về phía nàng. Cảnh tượng tiếp theo lại vô cùng đặc sắc khôn tả.
“Lạc Hy, nàng đi đâu vậy hả?! Có biết nàng làm bọn ta sợ chết khiếp không? Lỡ như nàng có mệnh hệ gì, nàng định bỏ bọn ta lại một mình nữa chứ gì?!” Hỗn Độn sợ đến sắc mặt có chút tái, nắm lấy bả vai nàng, lay lấy lay để, thiếu nước là hắn bật khóc luôn.
“Không phải nàng đã nói là không đặt bản thân vào nguy hiểm sao? Thế sao nàng còn chạy đến đây một mình hả? Lại còn chỉ để lại có một lời nhắn, xong rồi biến mất cái vèo. Phu nhân ơi, dù ta có thêm mười quả tim nữa cũng không chịu nổi đâu.” Đào Ngột khóc thành tiếng, thậm chí còn lấy chẳng biết đâu ra cái khăn tay, thấm nước mắt như thê thiếp sắp bị phu quân ruồng bỏ đến nơi.
“Hy. Ta sợ.” Thao Thiết ủy khuất, cúi đầu, hai mắt rưng rưng như đứa trẻ nhỏ bị oan ức, tay khẽ kéo lấy một tà áo của nàng, đáng thương a đáng thương.
“Hy nhi, dù cho nàng có muốn cứu hai tiểu tử kia ra khỏi chỗ này thì cũng đi bí mật đi được không? Hoặc là nàng có thể bảo chúng ta đến thay nàng. Lần sau nàng còn bỏ đi mà chỉ bỏ lại một mảnh giấy như vậy nữa, ta nhất định sẽ bám váy nàng đến hết kiếp này đấy! Thấy ghét!” Cùng Kỳ bày ra vẻ giận dỗi, nhưng trong ánh mắt hắn vẫn còn ngấn ngấn lệ. Sao nàng có thể ra đi mà không nói tiếng nào cho hắn như thế?
Diệp Lạc Hy ban đầu còn tính mắng cho đám lỗ mãng nhà nàng này một trận nên thân. Nhưng chung quy bọn hắn phát điên như vậy cũng chỉ vì nàng, rồi lại ủy khuất đáng thương, bày ra vẻ mặt khóc lóc như vậy cũng chỉ vì nàng. Cho nên, Diệp Lạc Hy chỉ đành thở dài ra một hơi, dễ dãi mà nói rằng: “Cũng may mấy người chưa có phá hỏng kế hoạch của ta đấy. Nếu kế hoạch này của ta mà hỏng rồi, ta nhất định sẽ không bao giờ lên kiệu hoa của mấy chàng đâu, biết chưa?”
“Ừm, biết rồi.” Bọn hắn dẩu mỏ, lại ủy khuất nhìn nàng, đáng thương a đáng thương.
Trái tim của Diệp Lạc Hy hẫng mất một nhịp. Đúng là phu quân của nàng a, manh a manh.
“Thế này là thế nào?” Chúng nhân mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
Không phải vừa rồi Tứ Đại Hung Thú hãy còn hung hăng, tàn ác hay sao? Sao chỉ trong chớp mắt liền hiện về cái nguyên hình tiểu cẩu bự bự thế này?
Hàn Trương Vinh đen mặt, không nói nổi lời nào, tay hắn siết chặt thanh kiếm, nén cơn giận giữ.
Diệp Đình Tu: “Lão già ta cần lắm một lời giải thích của mấy người đó.” Lại liếc đến hai cái bóng xanh xanh, bay lấp ló sau lưng mình.
“Lão già, ngươi rồi sẽ quen thôi.” Diệp Vân Kiệt vỗ vai lão.
“Diệp lão gia, ngài cũng nên làm quen dần đi a.” Ngọc Tỷ đặt tay lên một bên má, khẽ cười.