“Tổng thiệt hại hai đứa gây ra là một bốn bàn ngọc cẩm thạch, bốn bộ tách trà làm từ cao ngọc cốt. Hai miếng rèm lụa lớn được dệt từ vải khổng tước. Bốn bàn đại yến có giá lên đến hàng trăm hồng kim tệ. Thậm chí là ngay cả cổng vào cũng bị hai đứa đánh sập ngay tại trận? Còn đánh bị thương cả nhị điện hạ của Bắc Hải Long Vương và tam gia nhà hỏa thần? Thiệt hại thuốc men bên kia để trả cho hết cũng tới hai ngàn bạch kim tệ.” Cùng Kỳ tuy mỉm cười đọc danh sách liệt kê thiệt hại, nhưng rốt cuộc thì gân xanh trên trán hắn vẫn nổi thành hàng.
Hỗn Độn nhíu mày nhìn Na Tra và An Nhiên một lúc. Hai người không rét cũng run cầm cập trước cái thế trận này. Thế nhưng, dường như Na Tra và An Nhiên không có ý hối hận, chỉ có cảm thấy đang khó xử vì không biết phải làm sao để đối diện với trưởng bối.
Diệp Lạc Hy tặc lưỡi nói rằng: “Ta nuôi dạy hai con là vì muốn hai con có thể sống tốt hơn một chút, tương lai cũng có tiền đồ hơn một chút. Kết quả của hai con gây ra, ta thật sự cảm thấy hối hận. Có phải khi đó thay vì dạy hai đứa học võ, ta nên chuyển hướng cho mấy đứa học cầm kỳ thi họa hay không a.”
An Nhiên và Na Tra như hít phải khí lạnh. Học văn? Nếu bắt hai cái người chỉ biết luyện đao múa võ, cả ngày thừa năng lượng để vận động như hai sư tỷ đệ họ thì chi bằng đánh cả hai một trận còn hơn.
Đào Ngột khoanh tay nhìn hai đứa trẻ này, hắn nói: “Phu nhân, nàng đừng bất mãn nữa. Dù sao cũng là từng đó tiền, bọn họ muốn đòi bao nhiêu cũng được. Nhưng còn thanh danh của hai đứa thế này, dù chúng ta có dùng tiền để mua chuộc thì sử thi cũng sẽ ghi danh hai đứa rồi. Hãnh diện ghê chưa.”
An Nhiên nuốt nước bọt, liếc trái. Na Tra mím môi, liếc phải.
Diệp Lạc Hy quay sang ngắt vào cánh tay của Đào Ngột một cái, nàng nói: “Hãnh diện thật, nhưng đây là đồ nhi của ta, ta có thể tự mình giải quyết. Chàng đừng dọa chúng sợ.”
Thao Thiết khẽ khều nàng hai cái, nàng quay sang nhìn hắn, khó hiểu: “Sao thế?”
Hắn đưa cho nàng Ma Tiên Xích, nói: “Này.”
Na Tra có thể không biết cái đấy là gì, nhưng An Nhiên thì rét run. Ma Tiên Xích là vũ khí lúc trước của Thao Thiết – thứ đã bị phá hủy hoàn toàn để đưa Diệp Lạc Hy trọng sinh về quá khứ. Hiện tại đã được hắn tái tạo lại thành công. Năm xưa, chính Ma Tiên Xích này đã nhuốm máu không biết bao nhiêu thiên binh, ma tướng để nó có thể trở nên đằng đẵng sát khí như vậy.
Nếu như tứ sư mẫu muốn dùng roi này quật nàng hoặc tiểu tử Châu Linh Tử kia một cái, sợ rằng cả nàng và hắn đều vong mạng.
Diệp Lạc Hy càng nhìn hắn bất lực hơn, nàng nói: “Chàng cất nó đi. Để ta quật hai đứa này một roi thôi cũng đủ cho hai đứa ghi danh lên Văn Tế Tiên trong lễ Thanh Minh* rồi đấy!”
(*Văn Tế Tiên trong lễ Thanh Minh ở Thiên giới là một bài văn tế được đọc trong đại lễ tạ ơn những vị thần, tiên ở Thiên Giới có công đức nhưng lại chết sớm bởi nhiều nguyên nhân khác nhau.)
Na Tra lấm lét nhìn sang An Nhiên, nhưng chỉ thấy “dì nhỏ” này của hắn cúi đầu trong run sợ. Đã vậy, hắn không biết là sư phụ có để ý hay không chứ mấy sư huynh, sư tỷ kia của hắn, kèm theo vài người nữa cũng đã tập hợp ngoài kia để nghe ngóng tình hình trong này.
Lý Tịnh đau đầu nhìn con trai, ngón tay ông gõ nhịp nhịp lên Lung Linh bảo tháp, lại nhìn sang sư phụ của nó, ông càng thêm bất lực hơn. Nhưng thân là một người cha, ông vẫn hỏi: “Thượng thần, các vị thần tiên ngoài kia nói rằng không ngờ rằng xích mích của An Nhiên và Na Tra lại lớn đến như vậy, cho nên đang chờ người cho bọn họ một câu trả lời thỏa đáng. Người tính làm gì?”
Diệp Lạc Hy nhìn Na Tra và An Nhiên, nàng mỉm cười, sau đó nhìn hai đứa phá gia chi tử nhà mình, hỏi rằng: “Vi sư cũng không biết phải làm sao. Tra nhi, Nhiên nhi. Hai con nói xem?”
An Nhiên nhìn Na Tra, Na Tra nhìn An Nhiên, sau đó An Nhiên nói trước: “Sư phụ, Bính nhi còn nhỏ, tiểu tử này đã kí khế ước thú với y thì cũng thôi đi. Đã vậy mấy mươi năm qua ở Lục Địa Thất Hải, hắn cũng chiếm của y không ít tiện nghi. Sư phụ, chuyện này đồ nhi không phục.”
Bính nhi tuy đối với nàng không quá thân thuộc. Nhưng An Nguyên không chỉ là đại công chúa của nhân ngư tộc, hơn nữa còn là một người rất tôn quý. Bính nhi lại là độc nhất nhi tử thân sinh của nàng, vậy mà phải làm con dâu nuôi từ bé của nhà người ta. Càng huống hồ, Bính nhi còn là hoàng tộc của Đông Hải Long Vương, còn là tiểu điện hạ của Nhân Ngư Tộc đông hải.
Diệp Lạc Hy nhìn An Nhiên, trong lòng cảm thấy có chút cảm động, nhưng với tính cách của Nhiên nhi, chắc chắn là nàng sẽ không động thủ với Na Tra ngay. Cho nên, nàng hỏi: “Vậy có phải vì vậy mà con cùng Na Tra đánh nhau?”
Na Tra và An Nhiên lắc đầu đồng thanh: “Không phải ạ.”
Na Tra nói trước: “Sư phụ, lúc đó con có gọi lục sư tỷ là “dì nhỏ”, nhưng con may mắn có đại sư huynh và nhị sư huynh bảo vệ. Còn lục sư tỷ lại được ngũ sư tỷ hết sức can ngăn, nên nàng mới không trực tiếp bổ con một đao đó.”
Diệp Lạc Hy cười khổ. Đúng, như thế này mới đúng là tính cách của lục nha đầu nhà nàng nè.
“Được rồi. Vậy rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Tại sao con và An Nhiên lại đánh người ta như vậy?”
An Nhiên và Na Tra chẳng biết là do tâm linh tương thông, hay là do nhận được sự ân xá của người mà không hẹn cùng bật khóc nức nở, cả hai chạy đến trái phải ôm đùi của Diệp Lạc Hy mà gào lên: “Sư phụ, là hai tên không biết trời cao đất dày kia gây sự trước! Chúng con cũng là vì bất bình, cho nên mới trực tiếp đánh người!”
Cùng Kỳ xách Na Tra ra, Hỗn Độn tóm cổ An Nhiên lên, nghiến răng: “Nói thì nói cho đàng hoàng, tránh xa lão bà của bọn ta ra!”
An Nhiên và Na Tra oan ức, cả hai mếu máo khóc ra ngạc ngư lệ, nói thế này: “Là hai tên đó ức hiếp Bính Nhi trước, cho nên chúng con mới ra tay mà!”
Hả?
Là liên quan đến Tiểu Bính/ xú long tử kia/ con dâu nhỏ á?