“Biểu tiểu nhị, ngươi nhất định phải cố gắng lên đấy! Nếu như ở tại nơi này mà ngươi phá đá chui ra, giống hệt như đại ca ngươi, bị cả Tam giới phát hiện thì đáng sợ lắm. Biểu tỷ kham không nổi, ngươi mới ngoan ngoãn một chút cho ta đi.” Nàng vừa vỗ về tảng đá, vừa tiếp tục truyền linh lực để giữ cho hài tử bên trong bớt quấy khóc, đòi phá đá chui ra ngoài.
Bay tiếp một đoạn tầm nửa nén nhang nữa, cuối cùng Diệp Lạc Hy cũng thấy được nơi cần đến. Cổng vào Vạn Tộc Thành.
Một nữ tử bạch y vừa nhìn thấy linh khí nồng đậm quen thuộc, liền biết ngay là ai, liền hô lớn: “Mở cổng! Thành chủ về!”
Cánh cổng nhỏ chỉ bằng một cửa chính ở tiểu phủ được mở ra. Diệp Lạc Hy liền xuyên qua lớp kết giới mỏng ấy, cả người nàng cùng đá Cửu Sắc trong tay bị hút thẳng về phía trước, bay vọt lên trời.
Trước mặt bọn họ là một tòa thành vừa to vừa lớn vừa đồ sộ, quy mô có thể sánh ngang với một đại lục. Tòa thành được xây tầng tầng lớp lớp, hệt như một cái tháp khổng lồ. Tầng cao nhất của tòa tháp để một quả Chuông Linh Quang, tiếng vang của nó có thể vang khắp tòa thành rộng lớn.
Xung quanh tòa thành lớn ở phía đông chính là những làng mạc và đồn điền, cánh đồng ruộng phì nhiêu, màu mỡ cùng chín con sông với nhiều mạch nước lan tràn khắp nơi. Một vùng rộng lớn đồng bằng trù phú vô cùng. Ngược lại, phía tây của tòa thành chính là vách núi lớn bao phủ. Núi cao đến chọc trời, đỉnh núi mây mờ che phủ, tuyệt nhiên không nhìn rõ, nửa thân núi phía trên bị tuyết trắng bao phủ.
Đây chính là Vạn Tộc Thành. Vạn Tộc, nghĩa là Vạn Tộc cùng quy. Những tộc nhân đã từng là nô lệ, đã từng bị đàn áp, đã từng bị ép buộc diệt vong đều quy tụ ở đây, chung sống hòa thuận dưới một mái nhà lớn nơi Vực Vạn Dặm. Đây chính là nơi mà Diệp Lạc Hy cùng các phu quân nàng làm chủ, dù cho Tam Thiên cũng không thể xâm phạm đến đây.
Nhưng đây không phải là nơi mà nàng cần đến. Diệp Lạc Hy vừa để đứa bé bên trong Thạch Cửu Sắc nhìn thấy Vạn Tộc thành một chút đã vội bay nhanh về phía ngọn núi lửa cách Vạn Tộc Thành một eo biển.
Tuy nơi này nóng rực như lò luyện đan, thời tiết khắc nghiệt vô cùng. Một tháng có đến bốn mùa, mỗi hai mươi bốn canh giờ ở đây đều là một cực hình đáng sợ. Ma thú ở đây lại càng chẳng phải dạng tầm thường gì cho cam. Nhưng đối với Vạn Tộc Thành mà nói, ngọn núi này là nơi lý tưởng để cường giả tu luyện, thăng cấp bậc và cảnh giới cho chính mình.
Diệp Lạc Hy bay đến một ngọn đồi trống ở lưng chừng thân núi. Nơi này không hề có cỏ cây mà khắp nơi đều trắng xóa một màu tro tàn. Nàng đặt viên đá lớn xuống đất và lùi nhanh lại, đồng thời cũng đem linh lực bao bọc lấy đá Cửu Sắc, từ mỏng dần sang đậm dần, đến khi linh lực của nàng sớm bảo vệ được đá Cửu Sắc.
Tin tức vị tiểu nhị thiếu gia của Vạn Tộc Thành đã được thông báo vào vài ngày trước, chúng nhân Vạn Tộc Thành vô cùng ưa thích vị thiếu gia A Viên, cho nên lại càng trông ngóng vị nhị thiếu gia sắp tới ra đời. Thành chủ nhân lúc đang ở bên ngoài Vạn Tộc thành đã sớm chạy đi đón người. Thiếu gia A Viên cũng chỉ về sau Diệp Lạc Hy có vài khắc, kịp thời chạy theo nàng để chứng kiến cảnh đệ đệ ra đời.
Đặc biệt là đối với tất thảy những cường giả tồn tại ở Vạn Tộc Thành hiện tại: Tam Đại Ma Nhân, Thất Đại Tội, Thập Ma Nhân, Hạng Nguyệt Tranh, Tứ Đại Cương Thi, mười vị cường giả phục vụ Tà Thần và nhiều kẻ khác cũng vì tò mò không nhịn được, hiếu kỳ kéo nhau đến xem.
Đến cả Tứ Đại Hung Thú đang ngồi phê sổ sách ở mỗi một phương trong Vạn Tộc Thành cũng vì cái miệng lớn của Bạch Họa – bạch y nữ nhân gác cổng – mà chạy đến xem xem lão bà nhà mình mới đi đón tiểu biểu cửu tử về.
“Biểu thái bà!” A Viên nhìn đến hào quang liên tục phát ra từ Đá Cửu Sắc, lòng thầm kêu không ổn, liền nhảy ra gọi nàng: “Ngươi mau tránh ra! Hắn sẽ phá đá chui ra mất!”
Diệp Lạc Hy mới nói: “Ngươi lo cái gì? Ta còn chưa lo kia mà.”
Có lẽ do hắn là anh cả, cho nên mới là kẻ có linh cảm chính xác nhất chăng? Hắn cảm nhận được vị nhị đệ này của hắn thực vô cùng có thực lực nha. Không phải là chuyện đùa đâu. Nếu hắn thực sự cho nổ linh lực để chui ra thì đừng nói là cả ngọn núi cách Vạn Tộc Thành một eo biển này, ngay cả Vạn Tộc Thành, mấy làng chài gần biển sẽ bị con sóng lớn đánh chìm mất.
Thế nhưng, hình như A Viên lo xa quá rồi.
Bang!
Tiểu hầu tử thứ hai cuối cùng cũng chịu phá đá chui ra. Nhưng vụ nổ không hề lan ra xung quanh, ngược lại còn biến thành một nguồn linh lực lớn. Diệp Lạc Hy hướng sức công phá lên trời, rồi mới nhẹ nhàng buông ra. Sức phá hoại của vụ nổ đều hướng lên trên cao bộc phát, không hề lan đến xung quanh. Thoạt nhìn từ xa, giống hệt như một trận phụ trào núi lửa vậy.
Vụ nổ lớn kết thúc, khói bụi mờ mịt cũng vừa tan. Từ trong cái đám khói ấy, người ta thấy một bóng hồng y nữ tử kiều diễm, trên tay ôm theo một đứa trẻ sơ sinh đang oa oa khóc lớn.
Diệp Lạc Hy thở phào. Cuối cùng đứa nhỏ cũng ra đời được rồi. Mệt chết nàng đi.
Một bàn tay đỡ lấy nàng từ đằng sau, để cả người nàng thoải mái dựa vào người hắn. Diệp Lạc Hy đem đứa trẻ trần như nhộng tới cho Diệp Tư lo liệu.
“Bị thương?” Thao Thiết khẽ nhíu mày.
Nàng ngẩn ngơ khó hiểu. Lại thấy hắn dường như giận rồi, còn kéo hai bàn tay nàng ngửa ra. Bàn tay đỏ ửng, bỏng rát, có chút rách da, bị rướm rướm máu, dường như vụ nổ linh lực kia tuy không ảnh hưởng đến mọi người xung quanh nhưng lại ảnh hưởng đến nàng.
“Còn có lần sau, ta không cho nàng đi đón đứa trẻ nào nữa. Hai đứa còn lại, để bọn ta làm đi.” Cùng Kỳ nhẹ nhàng đem từ trong không gian ra khăn ấm để lau sạch vết thương trên hai bàn tay nàng, còn cẩn thận đem thuốc bột rắc lên.
Nhìn nàng mặc không biểu cảm có chút đau đớn, đến cả nhíu mày cũng không có, Cùng Kỳ càng cố tình lau mạnh tay một chút, cố tình đem vết thương của nàng ấn nhẹ một cái.
Diệp Lạc Hy nhìn biểu tình giống như gặp chuyện không vui của hai tên này, liền hiểu vấn đề rồi. Nàng liền rít qua kẽ răng, la lên: “Á! Đau! Đau! Đau! Đau! Ngươi nhẹ tay một chút! Đau ta!”
Hai mắt Cùng Kỳ và Thao Thiết sáng rỡ.
Cùng Kỳ mắng: “Biết đau sao còn để mình bị thương?” Lại hậm hực dỗi nàng ra mặt: “Lần sau nàng còn để mình bị thương, ta nhất định sẽ đem nàng giam lại bên mình, cho nàng khỏi chạy lung tung ra ngoài nữa. Xót chết ta.”
Rồi hắn nhẹ nhàng, vừa rắc thuốc bột, vừa thổi tay cho nàng. Thao Thiết nghe nàng xuýt xoa như vậy, cũng chỉ đành bất lực băng bó một cách cẩn thận, tỉ mỉ, nói: “Biết đau thì không được tái phạm. Không có lần sau.”
“Biết rồi mà.” Nàng khẽ hướng mắt sang chỗ khác, dẩu mỏ.
Thao Thiết nhíu mày, đưa tay lên giữ cằm nàng, để nàng mặt đối mặt với hắn, nói: “Nàng biết thật sao?”
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, lại cười một cái, nhe ra hai cái răng nanh nhỏ: “Ta biết sai rồi mà. Phu quân, phu quân ngoan của ta, đừng giận, nha.”
“Thơm một cái.” Cùng Kỳ chỉ tay vào môi mình.
Nàng bất lực: “Này là bắt ta dỗ sao?”
Thao Thiết và Cùng Kỳ cùng gật đầu: “Bọn ta dỗi rồi. Nàng dỗ bọn ta đi.”
Diệp Lạc Hy chỉ có thể khẽ cười, đầy bất lực. Vốn dĩ vết thương không hề đau. Rách chút da, chảy chút máu cũng chẳng thể chết được. Huống hồ bản thân nàng từng trải qua những gì, chút xíu xước da này có thể làm nàng nhăn mặt, nhíu mày sao?
Tuy nhiên, nếu như nàng bị thương, không bộc lộ bản thân mình đau đớn một chút, hoặc mềm yếu một chút đối với bọn hắn, thì chính là nàng không yêu bọn hắn nữa. Cả bốn tên đều sẽ quay ra dỗi nàng, độ ngang bướng sẽ tăng lên một cách chóng mặt. Kết quả cuối cùng lại là đánh nhau trên giường giảng hòa. Người thiệt thòi từ đầu đến cuối cũng chỉ có nàng thôi a.
Nhưng nàng còn chưa đáp lễ hai tên trước mặt thì hai tên sau lưng đã xuất hiện rồi. Hỗn Độn kéo eo nàng lại, hắn nhìn một tay băng bó của nàng, nhíu mày: “Sao không gọi bọn ta?”
Nàng cười gượng gạo, nói: “Tình thế cấp bách, ta không nghĩ đến.”
Đào Ngột lại bày ra gương mặt uất ức, đáng thương của mình mà mếu máo, ôm lấy một cánh tay của nàng: “Nàng không gọi bọn ta? Lại để mình bị thương? Nàng không thương bọn ta nữa sao? Hức!”
Diệp Lạc Hy bày ra vẻ bất lực, nói: “Hết một người lại tới một người. Các ngươi là muốn dỗi ta nữa sao?”
Bọn hắn bốn kẻ đồng thanh như một, đáp: “Đúng. Bọn ta dỗi rồi. Nàng mau tới dỗ bọn ta đi.”
Nàng trợn cả mắt: “Rốt cuộc thì ai mới là phu quân? Ai mới là thê tử hả?!”
Rõ ràng người bị đè là nàng, vậy cớ sao người bị đè như nàng đây còn chưa có uất ức một lời nào, mấy tên vô lại này đã bày ra vẻ uất ức, đáng thương như thê tử dỗi phu quân là thế nào? Nàng đâu phải phu quân của bọn hắn đâu?
“Nhà này ai là nóc?” Hỗn Độn phồng má, mếu máo.
Diệp Lạc Hy gãi gãi má, nói: “Hình như là ta.”
“Nhà này ai giữ chìa khóa kho*?” Đào Ngột nước mắt rưng rưng.
*Chìa khóa kho: giữ tiền đấy các nàng.
Diệp Lạc Hy vô thức nhìn đến lệnh bài bên hông: “Hình như là ta.”
“Sổ sách hàng tháng, công vụ, lệnh vụ mỗi ngày, mỗi tháng là ai làm?” Cùng Kỳ bĩu môi, hai mắt long lanh ánh nước chực chờ rơi.
Diệp Lạc Hy thêm một phần bất lực: “Hình như là các ngươi.”
“Nấu cơm, dọn nhà, giặt giũ, làm ấm giường, là ai làm?” Thao Thiết dẩu mỏ, mặt lạnh hiện lên vẻ ủy khuất đến vô bờ.
Diệp Lạc Hy triệt để không thể nào chối cãi: “Hình như là các ngươi.”
“Cho nên…” Bọn hắn đồng thanh.
“Cho nên?”
“Cho nên, nàng mới phải dỗ chúng ta. Chúng ta dỗi rồi. Mau dỗ chúng ta đi. Hức!” Lại một màn kẻ khóc người bi thương, kẻ chấm khăn tay người chùi nước mắt mà đồng thanh gào lên với nàng.
Diệp Lạc Hy cảm thấy như mình bị lừa cưới mất rồi. Rõ ràng đã kết bái phu thê cả ngàn năm rồi, nhưng chẳng biết vì nguyên do gì mà mỗi ngày đối với nàng đều là một ngày sụp đổ hình tượng của các vị “tiểu kiều thê” nhà mình nha.
“Được rồi. Ta….”
Diệp Lạc Hy còn chưa nói xong, A Viên, Hạng Nguyệt Tranh và Diệp Tư đã đem theo tiếng khóc trẻ con oai oái chạy tới, gào lên:"Biểu tỷ! Cứu mạng!”
“Chủ nhân! Cứu mạng!”
“Lạc Hy, cứu mạng!”