Diệp Lạc Hy dường như không hề để ý đến Tiêu Nguyệt Dạ. Nàng chỉ đơn giản cúi đầu hành lễ với hắn một cách hết sức khiêm nhường và nói rằng: “Ma Tôn, thất lễ rồi.”
Đến cả một tiếng Ma Tôn, nàng cũng có thể nói với hắn một cách khách sáo như vậy. Là hắn đã làm cho nàng thất vọng, hay chỉ đơn giản là nàng đang dỗi hắn? Nàng đang dỗi hắn thôi, đúng không?
Thế nhưng, dường như lúc này, Tiêu Nguyệt Dạ mới để ý đến xung quanh nàng có đến bốn nam nhân. Nàng chính là muốn chọc tức hắn vì năm xưa hắn sủng ái Thiên Tư Tư, bỏ mặc nàng sao? Nàng chỉ đang cố gắng chọc tức hắn thôi, đúng không?
“Ý nghĩ của hắn làm ta buồn nôn quá.” Hỗn Độn bụm miệng, thì thầm với nàng.
“Chàng không nói, ta cũng biết hắn nghĩ cái gì rồi. Đừng nói nữa, ta nôn theo bây giờ.” Diệp Lạc Hy cũng gật gù với Hỗn Độn, tán thành a tán thành.
Nhìn nàng và nam nhân đó thân mật, Tiêu Nguyệt Dạ càng tin chắc phán đoán của hắn là đúng. Bởi vì hắn thấy nàng khẽ cau mày. Giống như, đang chịu đựng vậy. Diệp Lạc Hy yêu hắn chết đi sống lại bao nhiêu năm, sao tự dưng nói đổi là đổi cho đặng?
“Thượng thần thật có nhã hứng như vậy, chi bằng cùng ta đi dạo một lúc, được chứ?” Hắn ngỏ lời.
“Thật ngại quá. Ta thành thật xin lỗi vì đã để ái nhân của ngài bị giam ở Ngục Vô gián nhé. Chắc tầm vài ngày nữa nàng ta sẽ được thả ra sớm thôi. Thiên Đế ấy mà, dù sao thì Thiên Tư Tư cũng là muội muội ruột của ông ấy. Ông ấy không nỡ phạt quận chúa quá lâu đâu.” Nàng vẫn bình thản như không, vui vẻ cười.
Tiêu Nguyệt Dạ càng nhíu mày hơn. Đúng là nhìn Diệp Lạc Hy bây giờ không chỉ tự do mà còn phóng khoáng hơn rất nhiều. Hắn từng nghe Tam Lang nói, nếu thật sự nàng biết chăm chút cho mình, với nhan sắc của nàng thừa sức khiến cho cả nam nữ trong thiên hạ tự nguyện dâng hiến dưới thân. Hắn còn không tin. Nhưng bây giờ thì hắn tin rồi. Điển hình chính là, bốn nam tử trước mặt hắn đây. Và điển hình hơn hết chính là, muội muội của hắn, Tiêu Nguyệt Hoa.
“Ngươi thật sự từ chối bản tôn sao? Ngươi không sợ, việc hôm nay ngươi từ chối bản tôn, sẽ làm ảnh hướng đến hòa khí giữa thiên tộc và ma tộc sao?” Hắn cười lạnh.
Diệp Lạc Hy đen mặt. Hỗn Độn đen mặt. Thao Thiết đen mặt. Đào Ngột đen mặt. Cùng Kỳ cũng đen mặt nốt. Tên này, là hắn cố tình không hiểu, hay là do hắn cố tình tự mình đa tình?1
“Ma Tôn, bản thượng thần thật sự hôm nay không có nhã hứng đi cùng ngài. Hơn nữa, ngài lấy đâu ra tự tin mà cho rằng ta sẽ lo lắng về hòa khí giữa ma – thiên hai nơi có hòa thuận hay không? Ma Tôn, ngài nên nhớ, bản thượng thần là một chiến thần của thiên giới, chỉ nghe lệnh của thiên đế và Đế Quân. Ngoài ra, bổn thượng thần không có nghĩa vụ phải nghe lời của bất cứ ai cả. Ngài lấy đâu ra tự tin mà cho rằng, chỉ vì ta không đi dạo cùng ngài là đã có thể khiến cho Thiên – Ma hai tộc bất hòa? Ma Tôn, ngài lấy lí do, cũng nên tìm một lý do thuyết phục một chút chứ?” Nàng khẽ cười.
Sau đó, cũng hành lễ với hắn mà nói: “Trời cũng không còn sớm nữa. Ta nên quay lại đại điện rồi.” Nàng khẽ cười.
Ma Tôn còn chưa nói gì thì đã thấy cảnh tượng trước mắt làm cho hắn thất kinh hơn bao giờ hết.
Bốn nam tử đó, một tên bế nàng lên, để nàng ngồi trên vai hắn, còn một tên lúc nãy cầm đôi dày cho nàng, cung kính cúi xuống đeo lên cho Diệp Lạc Hy. Nụ cười của nàng đối với đám cẩu nam nhân đó chính là nụ cười mà ngày trước nàng dành cho hắn. Nhưng nhìn bây giờ, nàng chính là còn hạnh phúc hơn khi dành nụ cười đó cho hắn. Tiêu Nguyệt Dạ lắc đầu. Hắn không tin.
“Hy nhi, ta nói nàng đó. Lát nữa ở đại điện, nhớ uống ít rượu thôi đấy. Dù sao thì đó cũng không phải là thứ nàng thích. Rượu của Thiên giới quá nặng, lại giống như rượu thuốc là chính, cả màu sắc và hương vị đều khó nuốt.” Tên đang để nàng ngồi trên vai hắn, khẽ cười.
“Hảo, ta biết rồi mà.”
“Hi nhi, lúc nãy đồ ăn kia có khó ăn quá không? Hay là đừng ăn, lát nữa về phủ, ta nấu cho nàng ít đồ ăn khuya nhé.” Tên đi bên cạnh vui vẻ.
“Ta muốn ăn canh cá chàng nấu.” Diệp Lạc Hy thoải mái.
“Được. Cá chép nhé. Vừa mới lấy lại được sức, ta nhất định sẽ chuẩn bị tốt để bồi bổ cho nàng.”
“Hảo.”
“Hy nhi, lúc nãy ta thấy ở bàn tiệc của bọn họ so với nàng có phần hơi khác biệt thì phải. Thanh Trà ở đó nàng đừng uống. Ta có mang thứ nàng thích theo.”
“Ha ha ha, trời ạ! Các chàng là nam nhân của ta, chứ có phải là mẫu thân của ta đâu? Ta tự biết có chừng mực mà.”
“Còn nói là mình biết có chừng mực sao? Nàng đừng có quên, mới vài ngày trước, nàng cùng bằng hữu của mình lâu ngày không gặp, gặp một cái nàng cho hắn uống cả hầm rượu ta ủ cho nàng. Thật là!” Nam tử đó dỗi ra mặt.
Diệp Lạc Hy cười trừ, nói: “Được rồi mà. Ta sai rồi được chưa? Phu quân của ta ơi, thiếp biết sai rồi.”
Tiêu Nguyệt Dạ nhìn một màn này, hắn càng ngày càng tức giận, hắn rất tức giận đối với Diệp Lạc Hy. Hà cớ gì, đều là kẻ trùng sinh với nhau, nhưng tại sao nàng không tìm đến hắn? Tại sao lại không đến tìm hắn mà lại tìm đám ô hợp kia? Bọn chúng tốt hơn hắn được sao?1