Đầu tiên chính là việc liên hôn giữa hai nước Đông – Xuyên.
Tuy rằng vị công chúa tôn quý nhất Xuyên quốc là Đới Quân Ninh đã tới tận Đông quốc để bàn hôn sự, nhưng trên thực tế, nàng lại gặp được nhân duyên của đời mình. Chính là vị Chung gia thiên kim tiểu thư.
Giai thoại về hai người cũng thật đẹp. Vốn dĩ ban đầu hai người không hề có tình cảm với nhau, đối với nhau cũng như nước với lửa, chỉ có hận thù cùng ganh đua là chủ yếu. Vốn dĩ, với cơ thể ốm yếu, Chung tiểu thư nhất định sẽ sống không lâu. Nhờ có thái tử điện hạ giúp đỡ, Chung tiểu thư cùng công chúa gặp được kỳ duyên, không chỉ chữa được bệnh nan y trong người mình mà Chung tiểu thư còn có thể nhanh chóng tu luyện thành một thuật sư. Nàng chủ tu chính là thuật linh sư.
Có lẽ trong quá trình ấy, Chung tiểu thư và công chúa đã nảy sinh tình cảm với nhau. Thành ra, hôn sự vốn ban đầu được định sẵn cho thái tử điện hạ và công chúa, lại được thái tử điện hạ tác thành cho công chúa và Chung tiểu thư. Chung gia cũng không phản đối, nhưng khi công chúa dẫn Chung tiểu thư về Xuyên quốc, có lẽ mọi chuyện sẽ hơi khác.
Thật ra, nó cũng không khác biệt lắm. Mặc dù là nữ nhi, nhưng kỳ thực vấn đề hôn sự đoạn tụ ở Xuyên quốc không bị quá nhiều ánh mắt kỳ thị. Nam có thể cưới nam thê, nữ có thể lấy nữ quân là chuyện hoàn toàn bình thường. Tuy nhiên, điều đó lại khiến cho hoàng tộc Xuyên quốc mất đi quyền tranh đoạt thừa kế hoàng vị. Đối với hoàng tộc mà nói, việc ép họ cưới nam thê hay lấy nữ quân đều là một sự sỉ nhục. Thế nhưng, đối với Đới Quân Ninh, điều đó chẳng có gì quan trọng bằng việc nàng có thể ở cùng người nàng yêu.
Đới Thiên Vân thật lòng đã tức đến trào máu họng khi Đới Quân Ninh vậy mà lại dắt về “cháu dâu” cho ông, thay vì là một hiền tế như ông đã hằng mong đợi. Nhưng bởi, nếu như ông không gật đầu chấp thuận, khéo có khi đứa cháu gái này của ông sẽ chạy qua Đông quốc “ở rể” mất. Thành ra, Đới Thiên Vân dù muốn dù không, cũng đành gật đầu chấp thuận.
Càng đáng nới hơn điều khiến ông tức giận nữa chính là, Đới Quân Ninh quá mức bảo vệ Chung Hương. Thậm chí Đới Quân Ninh đang từ một công chúa cao quý, có thể cùng huynh muội khác của mình tranh đoạt hoàng quyền, vậy mà lại lui về sau làm một quận chúa, trở thành cánh tay đắc lực cho hoàng triều về sau.
Nhưng nói gì thì nói, việc Đới Quân Ninh và Chung Hương thành thân đã trở thành mối liên kết ngoại giao cho Xuyên quốc và Đông quốc giữ nền hòa bình, độc lập với nhau lâu dài.
Trên thực tế mà nói, có lẽ mối tình của Đới Quân Ninh và Chung Hương là do bốn vựa giấm của Vạn Tộc Thành đánh bậy đánh bạ mà thành. Đới Quân Ninh lúc trước rất yêu thích Diệp Lạc Hy, cho nên bọn hắn mới muốn đem vong tình dược chuốc cả Đới Quân Ninh và Chung Hương, nhanh tay loại đi hai cái ong bướm ở đâu bay đến, muốn cướp lão bà của bọn hắn. Ai mà ngờ đâu, đệ nhất thiên hạ Dược Thần Cùng Kỳ cũng có lúc ngớ ngẩn. Ngớ ngẩn thứ nhất, hắn luyện chế vong tình dược, vậy mà lại chế thành “độc sủng thiên hạ tình dược” do lão bà nhà bọn hắn cải biên từ “tình dược*” của Nguyệt Lão.
(tình dược: Là loại dược uống vào khiến người uống hôn mê, tỉnh dậy gặp ai sẽ yêu người đó. Nhưng bản gốc của Nữ Oa cũng chỉ có thời gian nhất định, ít là vài canh giờ, nhiều nhất là một năm. Không phải là loại “tình dược” khiến người ta uống xong chỉ muốn làm chuyện người lớn như các nàng nghĩ đâu.)
Độc sủng thiên hạ tình dược, đúng như cái tên của nó. Người uống vào liền hôn mê một canh giờ. Khi tỉnh dậy, gặp ai liền yêu sâu đậm người đó một đời, cả đời chỉ chung thủy với một mình người đó mãi mãi. Thêm vào đó, độc sủng thiên hạ tình dược không phải đem đến cho người ta cảm giác yêu một cách vồ vập, vội vàng và chóng váng như “tình dược”, mà nó sẽ ngấm dần vào máu của đối phương một cách từ từ và chậm rãi, khiến người trúng dược trải qua cảm giác yêu đương, theo đuổi vô cùng chân thật, mỗi ngày một thêm nặng sâu. Cho đến khi quả đã chín mùi, độc sủng thiên hạ tình dược mới thực sự bộc phát sức đáng sợ của nó, chính là sự chiếm hữu, bảo vệ cùng tôn thờ của người trúng dược đối với người được nhìn thấy lần đầu.
Tuy nhiên, loại dược này quá mức nguy hiểm, mức độ lừa mình dối người thì cao đến vô đối, cho nên nàng mới xếp nó vào cấm dược và không cho phép ai luyện thành loại dược này. Nàng đã luyện hóa nó sau khi Vạn Tộc thành được thành lập một trăm mười bảy năm, cho đến khi bọn hắn biết được có một thứ gọi là “vong tình dược” thì sợ hãi, cũng đem loại dược này xếp vào “cấm dược”.
Cho nên, mới có sự nhầm lẫn tai hại này. Sau khi bị hạ thuốc, Chung Hương nhìn thấy người đầu đầu tiên là Đới Quân Ninh và ngược lại. Cho nên mới có câu chuyện về giai thoại của công chúa và thiên kim tiểu thư cũng là từ đó mà ra. Đúng là bọn hắn đánh bậy đánh bạ một hồi, hóa ra lại trở thành nguyệt lão nối tơ hồng a. Bọn hắn tin chắc, dù cho Nguyệt Lão kia cũng không làm tốt được bằng mình rồi.
Thứ hai, là câu chuyện của Chiến Vương gia và vị tiểu thư của Phong gia.
Đông quốc có một điều cấm kị mà chúng nhân thường nói với nhau: “Đừng để Chiến Vương gia chú ý đến, nếu không Phong gia đại tiểu thư chỉnh chết ngươi.”
Vốn dĩ người ta còn tưởng, Phong tiểu thư bám người đến mức hoàng thượng vì sợ sức gò ép của Phong gia mà phải để vị Chiến Vương gia Đông Phương Diễm cùng Phong Như Ân thành thân.
Trên thực tế thì trong trận chiến với Ma Uyên Dạ Hành, Đông Phương Diễm vậy mà chỉ nhìn Phong Như Ân có một khắc, lại không cẩn thận để nàng câu luôn tâm hắn đi mất tiêu. Chính Đông Phương Diễm là người đứng ra xin phụ hoàng chỉ hôn cho hắn cùng Phong gia đại tiểu thư Phong Như Ân.
Lúc hắn chưa dính phải ái tình cùng Phong Như Ân, Đông Phương Diễm là người cật lực né tránh nàng nhất. Vậy mà sau khi thành thân, Đông Phương Diễm lại nổi tiếng nhất cả Đông quốc là kẻ đội phu nhân lên đầu.
Chúng nhân nói, là Phong Như Ân thật có phúc mới gả được cho Đông Phương Diễm. Nhưng Đông Phương Diễm lại nói, hắn chính là quá ngu muội, cho nên quãng thời gian trước đó mới mặc kệ Phong Như Ân tỏ tình hắn. Cũng may nhờ có cơ duyên trời độ, hai người mới có thể tìm thấy nhau, không bỏ lỡ nhau. Hắn nói, hắn rất may mắn. Bởi lẽ, nếu như hắn phạm phải sai lầm, rồi lại phải truy thê như chuyện tình của Chung Thống Lĩnh, hắn nhất định sẽ rất thảm.
Thứ ba, chính là cuộc sống bình yên dài lâu của Đông quốc về sau.
Chung Thống Lĩnh vẫn là Chung thống lĩnh. Hắn vẫn là kẻ đứng đầu bức tường thành bảo vệ vùng biên cương, Quang Minh thành cùng Chung gia.
Chung Thái Phó vẫn là Chung Thái Phó. Hắn vẫn là một trong những cánh tay đắc lực nhất của triều đình. Đồng thời, chẳng biết quãng thời gian thái tử điện hạ ở Chung gia làm những gì, nhưng khi quay lại triều chính, Chung Thái Phó dường như đã ôn hòa, điềm tĩnh hơn rất nhiều.
Công chúa Đông Phương Nhược Vi và Nhạc gia lại gặp phải biến cố lớn. Nhưng chẳng ai hiểu vì sao, nàng càng lớn lại càng bất mãn với hai vị huynh trưởng từng rất yêu thương mình, đến mức cấu kết cùng Nhạc gia áp sát hoàng thất. Vụ việc đã làm chấn động cả kinh thành Đông quốc, khiến ai nấy đều không thể ngờ được công chúa và Nhạc đại thiếu lại làm đến nước này. Rốt cuộc thì công chúa bị giam vĩnh viễn ở cấm cung, Nhạc thiếu bị đuổi khỏi Nhạc gia, lưu đày biên cương. Nhạc gia cũng như vậy mà rơi vào tay Nhạc nhị tiểu thư. Nhạc nhị tiểu thư lại bắt tay với thái tử điện hạ, đưa tiềm lực tài chính của đất nước lên một vị thế mới.
Còn Đông Phương Viêm? Một chuyến đi đến Quang Minh thành, hắn thay đổi hẳn, cảm giác như Đông Phương Viêm đã không còn là kẻ kiêu ngạo, chưa từng cúi đầu trước bất cứ ai nữa. Hắn điềm đạm hơn, dạn dĩ hơn và nghiêm nghị hơn. Tính cách hắn cũng đã bớt bốc đồng và xốc nổi.
Hai năm sau câu chuyện của hắn đến Quang Minh thành, hắn đăng cơ. Tiên đế cùng tiên hoàng hậu lại lui về một sơn trang để nghỉ dưỡng, đem toàn bộ việc triều chính ném lại lên người hắn. Đương nhiên, hắn cũng cai trị Đông quốc một cách nhẹ nhàng với những cải cách mới, đường lối mới, đặt một nền móng vững chắc cho Đông quốc phát triển và mở ra một tương lai tươi sáng hơn cho đất nước.
Tuy nhiên, Đông Phương Viêm không biết vì cớ gì, hậu cung của hắn lại có rất ít cung phi mỹ nữ. Kỳ lạ hơn, Đông Phương Viêm còn bắt buộc tất cả người trong hậu cung hắn phải đeo mạng che mặt, không được lộ dung nhan. Hoàng hậu hắn chọn, hắn lại buộc nàng phải đeo một chiếc mặt nạ che đi nửa gương mặt bên trên cùng bộ y phục đen, trông thật kỳ lạ.
Người đời còn nói, phi tần của đương kim thánh thượng, người nào người nấy đều hao hao giống nhau, cứ như đang là thế thân của ai đó vậy. Đương nhiên, dù cho là thế thân của ai đi chăng nữa thì cũng không ai dám hó hé nửa lời. Mặc dù Đông Phương Viêm là một bậc minh vương, nhưng cách hắn cai trị lại có chút hà khắc. Đặc biệt là bất cứ ai muốn dị nghị, hoặc mượn việc hậu cung hắn trống trải mà đưa thêm người vào, hắn tuyệt đối sẽ xử phạt rất nặng người đó. Thành ra, cũng không ai dám chọc giận vị quân vương này.
Cho đến những ngày cuối đời, mình, Đông Phương Viêm trước khi chết, hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm mà gọi một cái tên: Cốt Tử Ca, Dạ Xoa Đại Thánh.
Ai cũng biết, trong quá khứ từng có bốn vị Dạ Xoa Đại Thánh tiếng tăm lừng lẫy tồn tại cùng nhau, chia nhau cai trị khắp lục địa thất hải, giữ nền hòa bình độc lập cho lục địa thất hải suốt ba trăm năm. Nhưng lại chẳng ai biết, vị hoàng đế vĩ đại thứ hai của lịch sử Đông quốc, trước khi chết lại để lại một chấp niệm khó hiểu. Mà chấp niệm này, lại chẳng bao giờ có được một lời giải đáp.
Sau đó, sử sách gia ghi lại, Đông quốc hoàng đế đời thứ hai mươi bảy, họ là Đông Phương, tên là Viêm, hiệu là Ưng, còn được nhân dân lưu truyền là Ưng Vương đại đế Đông quốc là một bậc minh quân vĩ đại, có thể so sánh hắn ngang với Đông quốc hoàng đế Thái Tổ. Hắn, vừa là người kế thừa dòng máu và ý chí của Đông quốc Hoàng đế Thái Tổ, vừa là người dẫn dắt những vì tinh tú của Đông quốc, đem Đông quốc phát triển và trường tồn tiếp mãi đến hai ngàn năm sau.
- ---- Thông báo nhỏ ------
Hello các độc giả của Lạc.
Có lẽ Lạc sẽ không đăng thông báo này lên nếu như lượt follow của Lạc đột nhiên tăng nhiều a.
Đầu tiên thì ta rất cảm ơn một độc giả yêu quý ta mà dùng nhiều tài khoản khác follow ta.
Thứ hai là, ta chỉ cần các nàng đọc được tác phẩm của ta, không cần tương tác nhiều, miễn là chúng ta đều vui vẻ một cách thuần túy nhất với nhau là đủ.
Thứ ba là, ༎ຶ‿༎ຶ ta hi vọng các nàng chỉ cần follow ta 1 lần là đủ, hoặc không cũng không sao hết. Nhưng nếu các nàng có tăng lượt follow lên thì báo ta trước với, được không? ( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅). Không ta rén, tưởng ai khủng bố tinh thần ta a (*꒦ິ꒳꒦ີ)
cuối cùng thì, vẫn cảm ơn các nàng đã đọc truyện của ta nhiều lắm, (^3^♪