Người đầu tiên đạt đến Viên Mãn đại cảnh – cảnh giới duy nhất và bí ẩn đằng sau Huyễn Vương cảnh chính là Thiên Thượng thần tổ Ninh Quân Đại Đế. Tuy nhiên, sau khi đạt đến Viên Mãn đại cảnh, Ninh Quân đã cảm thấy có gì đó không đúng ở cảnh giới này.
Cho nên, để tránh cho hậu thế phạm phải những chuyện bất trắc khi trở thành kẻ mạnh nhất, bà và những vị Thần tổ khác đã thống nhất với nhau sẽ không tiết lộ cho bất cứ ai biết được sự thật về cảnh giới này.
Về sau, hậu thế chỉ còn lại Huyễn Vương cảnh cường giả, với người đứng ở Huyễn Vương cảnh cường giả vừa cao nhất, vừa lâu đời nhất, chính là Đế Quân Độc Cô Tư Dạ. Hắn thân là quan môn đại đệ tử của Ninh Quân, hắn có trách nhiệm trở thành người kế thừa sư phụ của mình, trở thành người nắm giữ thiên địa, cai quản trời đất cùng chúng sinh, lập nên Lục Địa Thất Hải ổn định vị thế của mình.
Tuy nhiên, hơn một ngàn năm trước, trên Thiên Đạo Vấn Danh đột nhiên xuất hiện một dòng chữ: Viên Mãn Đại Cảnh: Ma Tôn Tiêu Nguyệt Dạ.
Tin tức này lập tức làm thiên hạ chấn động vô cùng. Viên Mãn Đại Cảnh, cao hơn Huyễn Vương cường giả cảnh một bậc. Đây là một sự phát hiện có tính đột phá rất rất cao trong thiên hạ, khẳng định vị thế của Ma giới, đồng thời cũng đã trả lời cho câu hỏi của thiên hạ bấy lâu nay: Đằng sau Huyễn Vương cảnh còn gì?
Đế Quân trước sự đột phá một cách ngoạn mục của Tiêu Nguyệt Dạ, trước sự xáo trộn của Thiên hạ, ngài chỉ nói rằng: “Không có gì đặc biệt.”
Chính một câu này đã khiến cho thiên hạ từ sóng nổi kình thương, lại đột nhiên bốn bề tĩnh lặng một thời gian dài.
Sau đó, Viên Mãn đại cảnh lần lượt có thêm vài người nữa cũng được Thiên Đạo Vấn Danh xướng tên.
Viên Mãn Đại Cảnh: Đế Quân Độc Cô Tư Dạ.
Viên Mãn Đại Cảnh: Nguyên Thủy Thiên Tôn Ngọc Thanh Nguyên.
Viên Mãn Đại Cảnh: Tiền Thiên Đế Dạ Tích Nguyệt.
Viên Mãn Đại Cảnh: Bách Chiến Thượng thần Diệp Lạc Hy.
Viên Mãn Đại Cảnh: Đại điện hạ Minh giới Quân Hi Triệt.
Viên Mãn Đại Cảnh: Đại Đế Minh Giới: Quân Thanh Đô.
Viên Mãn Đại Cảnh: Thái Thượng Lão Quân Lạc Vô Cực.
Viên Mãn Đại Cảnh: Nữ Đế Thanh Khâu Bạch Dao Quang.
Viên Mãn Đại Cảnh: Linh Bảo Thiên Tôn Tử Dạ Thiên.
Viên Mãn Đại Cảnh: Trưởng Lão ma giới Mộng Ma.
Tuy nhiên, có một chuyện mà người đời không hề biết. Thực tế, Tứ Đại Hung Thú mới là những người đầu tiên đạt đến Viên Mãn Đại Cảnh. Chẳng qua, sức mạnh của bọn họ quá đỗi cường đại, cho nên đã sớm bị Phật Tổ, Dương Quân, Ninh Quân cấm không cho vấn danh Thiên Đạo, thành ra mới không có tên bọn hắn.
Viên Mãn Đại Cảnh cường giả hiện tại được biết đến, đích xác có tổng cộng có mười một vị. Trong đó, chỉ có hai vị là nữ nhi, đó là Bạch Dao Quang thượng thần và Diệp Lạc Hy thượng thần. Xét về gia thế, địa vị, thực lực của hai vị này cũng đã đủ khiến người đời kính sợ mà cúi đầu. Ngay cả Thiên Đế đương nhiệm cũng phải bảy phần kính nể, ba phần sợ hãi với hai vị thượng thần này.
Có điều….
Nếu như đắc tội với một trong hai vị nữ thượng thần này, hậu quả sẽ thế nào?
Tối kị của Dao Quang thượng thần chính là tiểu thiên tôn Ngọc Thanh Vy. Tối kị của Lạc Hy thượng thần chính là đồ đệ của nàng.
Mà ngày hôm nay, Thiên Đế dám bức ép Diệp Lạc Hy bằng Tế Thần Đàn, một mực muốn đồ đệ của nàng ngồi vào vị trí Thiên Hậu. Trước đại điện Thiên giới đương tổ chức đại lễ Thỉnh Tiên, Lạc Hy Thượng Thần chém đổ một trong bảy tòa tháp của Thiên giới, sát khí ngút trời.
Nếu như không phải Thiên Hậu đứng ra can ngăn sư phụ mình, sợ rằng đến mạng của Thiên Đế cũng đã không còn. Và đương nhiên, câu chuyện được công khai với tất thảy mọi người cũng đã chấp dứt tại Thiên giới.
Nhưng…. Còn mặt trái của sự thật thì sao?
Diệp Lạc Hy bình thản lau sạch Nhật Luân Kiếm.
Dạ Tư Hàn ngồi trước mặt nàng, chịu đựng sát khí ngùn ngụt từ người trước mặt, cảm thấy ngộp thở.
“Cho nên, ngươi lợi dụng đồ nhi ta đêm trường tịch một mình uống rượu say, liền đưa nàng về phòng ngươi, lại nói Thanh Long đem kết giới cách âm che chặt bên trong lẫn ngoài, rồi đem đồ nhi ta gạo nấu thành cơm. Sau đó ngươi tỏ ra là kẻ quân tử, một mực muốn chịu trách nhiệm với nàng?” Sát khí lạnh băng.
Dạ Tư Hàn run cầm cập không dám nói gì.
“Dạ Tư Hàn, ta và ngươi quen biết nhau bao nhiêu lâu rồi?” Diệp Lạc Hy đặt chiếc khăn xuống, ngón tay điểm linh lực, phủ lên bề mặt Nhật Luân Kiếm, sáng bóng.
“Dạ… dạ là đã hai vạn bảy ngàn năm rồi.” Hắn lắp bắp.
Diệp Lạc Hy khẽ gật đầu: “Đúng. Hai vạn bảy ngàn năm có lẻ. Chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, ta còn hậu thuẫn cho ngươi tại vị Thiên Đế, để ngươi ngồi chắc vị trí này rồi mới lui về phía sau, âm thầm hậu thuẫn cho ngươi ở Thiên giới. Và đây là những gì ngươi đáp trả ta sao? Thiên Đế?”
Mỗi lời nói ra đều mang theo hàn băng, mỗi ý mang theo đều là sát khí. Nếu như lời nói của Diệp Lạc Hy có thể hóa hình người, nó chắc chắn sẽ khiến Dạ Tư Hàn chết mấy trăm lần ở tại nơi này rồi.
Dạ Tư Hàn nuốt nước bọt, hắn nói: “Thượng thần. Ta kỳ thực là….”
Diệp Lạc Hy thở dài. Nàng nói: “Ngươi có biết, ngoài nhi tử, nhi nữ của ta ra thì đứa trẻ được ta đưa về nuôi dưỡng trong tay từ khi còn quấn trong tã chính là nàng hay không?”
Dạ Tư Hàn gật đầu, lại khẽ xuýt xoa trong miệng, ôm lồng ngực, lòng thầm mắng Lưu Nhất Thanh một trăm lần. Mẹ nó chứ Lưu Nhất Thanh, ngươi đánh vào đâu không đánh, đem một quyền toàn linh lực như vậy dáng vào người bổn vương, đau muốn chết!
Diệp Lạc Hy lại nói: “Chuyện hôm nay ngươi làm ở đại điện, dám lừa cả ta, lừa cả sư huynh, sư tỷ của nó, bắt chúng ta không muốn cũng phải công nhận rằng nàng chính là độc nhất vô nhị của ngươi.”
Dạ Tư Hàn hơi run sợ. Diệp Lạc Hy có năng lực thế nào, hắn tự nhiên đều biết. Nhưng…. Nếu như nàng có thể xóa bỏ lời thề của hắn trên Thần Tế Đàn, có phải mọi mong muốn của hắn đều sẽ trở nên vô ích hay không?
Nhìn được vẻ sợ hãi của hắn, nàng mới nói: “Dạ Tư Hàn. Ngươi nói, con người của Hiểu nhi, là người như thế nào?”
Dạ Tư Hàn nói: “Nàng chính là nữ nhân mà ta nhận định. Đối với ta, sự tự do của nàng, trái tim của nàng, suy nghĩ của nàng chính là tất cả những gì mà ta yêu.”
Lời này của Dạ Tư Hàn, lẫn cả ánh mắt tràn ngập nhu tình kia, Diệp Lạc Hy nghiễm nhiên công nhận. Nhưng có một vài chuyện, Diệp Lạc Hy không thể không nói cho hắn biết.
“Vậy ngươi có biết, ta từ đâu đưa được đứa nhỏ này trở về hay không?”
Dạ Tư Hàn đáp: “Nàng là đứa trẻ được người đưa về, một là vì người nhìn ra thiên phú của nàng. Hai là vì trái tim lương thiện của nàng. Từ khi nàng hãy còn là một đứa trẻ, người đã diệt yêu quái hại cả nhà nàng vong mạng.”
Diệp Lạc Hy cười. Nhưng nụ cười khiến người ta sợ hãi.
“Thiên đế a Thiên đế. Ngươi tại vị lâu như vậy, nhưng có nhiều chuyện hẳn ngươi một vẫn chưa thông suốt, hai là vẫn còn rất trẻ người non dạ quá a. Ngươi nói ta nghe xem, vì sao chỉ vì diệt một con con bọ ngựa hai đầu mà ta phải bế quan tới vài trăm năm sau đó để dưỡng thương?”
Lời này, khiến Dạ Tư Hàn phải ngẩng đầu nhìn nàng. Diệp Lạc Hy tiếp: “Bọ ngựa vốn dĩ là yêu thú dù cho có tu luyện mạnh đến mức nào nhưng một khi không có ai ký khế ước, nó sẽ vĩnh viễn là thứ vô tri, chỉ biết tàn phá, không thể tiến tu. Nhưng mà một khi ký khế ước, nó sẽ mạnh đến không tưởng.”
Dạ Tư Hàn im lặng nghe Diệp Lạc Hy kể lại.
Bạch Hiểu Hiểu là kết quả của một mối tình non dại giữa thánh nữ Tát Dã tộc và nô bộ của Tát Dã tộc. Nói là nô bộc thì cũng hơi quá đáng. Nô bộc mà nương thân của Bạch Hiểu Hiểu đã đem lòng yêu kia là hoàng tử của một đất nước bại trận. Hắn là một trong những nô bộc sinh tử trận có số chiến thắng cao nhất.