Dương Tiễn tuy nói là một chiến thần, lại là một đại linh thần cấp năm, tuy không phải đối thủ của mấy tên ma tộc này, nhưng nếu theo lời của chúa công hắn nói, hắn được quyền gây nhiều thiệt hại lên đám người này nhất có thể, lại là một sở trường của Dương Tiễn, mà cũng là phần mà hắn thích nhất.
Rừng núi này rậm rạp, địa hình hiểm trở, lại hoang vu không người, đối với một kiếm sư chuyên đánh cận chiến như Dương Tiễn thì đó là một điều khó khăn. Nhưng chúa công nhà hắn đã nói, hắn có quyền được gây nhiều thiệt hại nhất có thể lên đám người này, cho nên, Dương Tiễn hắn không khách sáo đâu. Có điều, giữa đám người này, Tam Lang đã từng cảnh cáo hắn, chính là phải cẩn thận hai tên đạt tới cảnh giới đại linh thần kia. Lý do lại hết sức là đơn giản: bọn chúng chính là một trong bảy vị trưởng lão của Ma tộc, chức vị có thể tương đương với một người đạt đến Thần Cách thượng thần của Thiên giới. Hắn tuyệt đối không được khinh địch.
Dương Tiễn biết, thiên giới tổng cộng có mười hai vị thượng thần thì ma giới cũng có bảy vị trưởng lão. Tuy nhiên, thực lực đôi bên lại có nhiều chênh lệch khôn cùng. Bởi lẽ vì Ma giới tu luyện khó khăn hơn Thiên giới, cho nên để có thể tiến được một cảnh giới ở Ma giới, đã bằng Thiên giới thăng cấp đến một cảnh giới hơn. Dương Tiễn biết, hắn không phải là đối thủ của hai trưởng lão kia. Có điều, hắn không phải đối thủ, thì không có nghĩa là hắn không có cách để gây hấn.
Từ trên cao phóng xuống, Dương Tiễn đã hất bay năm tên ở hàng sau cùng của đoàn lính ma tộc, khiến bọn chúng phải cảnh giác cao độ mà báo lên với những kẻ trên cùng. Chính lúc đó, đoàn quân binh của ma tộc đã quây lại, địa hình chính là phòng thủ mai rùa, dùng khiên được hình thành bằng quang căn, một, hai tầng kết giới bảo vệ dày đặc, hô hoán lên, cốt là muốn bảo vệ những quan chức bên trên.
Có điều, cách phòng thủ này lại có phần sơ hở cho Dương Tiễn rồi. Trong các căn linh, Dương Tiễn hắn là người duy nhất có khả năng phá được quang căn một cách dễ dàng, chỉ với một tiểu xảo vô cùng đơn giản. Chính là dùng lôi phá quang.
Đạo quang lôi từ tay Dương Tiễn có thể biến hóa khôn lường, sống động như thật, một kích xuất ra, đã có thể phá vỡ địa hình phòng thủ mai rùa của quân địch kia.
“Kẻ đến là ai?!” Một tên hung hăn nhìn Dương Tiễn, trừng mắt đầy kinh sợ cùng hoang mang. Một cường địch từ đâu xông tới, thoắt ẩn thoắt hiện trong không trung như vậy, còn có thể dùng một đạo quang phá vỡ cả khiên quang căn.
Ngay khi đem lôi đạo kia phóng xuất, Dương Tiễn liền bay lên trời, từ trên cao phóng ra uy áp, chính là muốn chèn ép đám người bên dưới, đồng thời chính là, tỏ ra một lời khiêu chiến, cũng như khinh bỉ đám người này. Đây là một lời tuyên chiến công khai theo lẽ thường nhất mà ai cũng có thể thấy một cách rõ ràng.
Bên dưới, hai vị trưởng lão nhìn đến cái vị khách lạ mặt không biết từ phương nào xuất hiện, chỉ thấy trong đầu là một loạt dấu hỏi chấm. Nhưng điều kỳ lạ chính là, ai có đủ khả năng để đương đầu với Ma tộc đây chứ? Ngoại trừ thiên tộc và gia tộc bí ẩn nhất, chính là A Tu La ra thì còn ai đây?
Dương Tiễn liền bay về phía trước, chính là cảnh cáo chúng, đồng thời bay nhanh về phía cây Tỳ Bà quả.
“Tên đó hắn chính là muốn khinh bỉ chúng ta không đuổi kịp tốc độ của hắn để lấy Tỳ Bà quả ư?” Một kẻ nghiến răng tức giận.
“Ta thấy hình như không phải.” Vị trưởng lão đeo mặt nạ màu đỏ, lắc đầu.
“Nhưng nếu như đúng thật, vậy thì sao?”
“Vậy thì đợi hắn hái được rồi, ngay lập tức cướp đi là được.” Vị trưởng lão mặc giáp bào đen nhún vai một cái, giống như việc này là việc hiển nhiên mà Ma Tộc có thể làm.
Có điều, tên kia lại không dễ dàng buông tha như vậy. Qua ba đợt tấn công một cách công khai, thiệt hại hoàn toàn thuộc về ma tộc như vậy, hai vị trưởng lão thật sự không thể nhịn được một tên có đẳng cấp thấp hơn mà không sợ sống chết, dám khinh thường bọn họ.
“Ta đi lấy đầu tiểu tử này.” Mộng Ma trưởng lão tức đến mức không nhịn nổi nữa.
“Khoan! Ngươi đừng quên những gì mà ta đã nói. Có thể, đây chính là một trong những mưu kế của kẻ đối đầu với chúng ta, chính là thuộc hạ của Ma Hậu tương lai thì sao? Ma Long gì gì đấy?” Trường Sinh trưởng lão nhíu mày.
“Không! Tuyệt đối không phải hắn! Đích thân ta đã từng đi nghênh đón cái tên đó đến trước đại điện, khí tức của hắn thế nào ta rõ nhất. Tên này, mang dòng máu của thần tộc mạnh lắm.” Mộng Ma trưởng lão tức giận.
“Ta nghe nói Chu Sa thượng thần đã thoát khỏi Minh giới rồi. Ta nghi ngờ, có khi tên này chính là do Chu Sa thượng thần sai đến thì gay go to.” Trường Sinh nghiến răng.
“Dù sao thì chúng ta cũng không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ như vậy. Đám quân mang theo tên chết tên bị thương, không thể đem theo được. Với cả, nếu như tên này thực sự muốn lấy Tỳ Bà quả và dễ dàng đào tẩu, chúng ta sẽ bị Ma Tôn trách phạt. Đi! Chúng ta đi!” Mộng Ma trưởng lão cùng Trường Sinh trưởng lão vội vàng rời đi.
Mà bên phía Tam Lang, hắn cũng rất thuận lợi dụ dỗ được đám quân của “Vương Bài” chạy theo hắn. Lúc này là lúc Tam Lang và Dương Tiễn tâm linh tương thông đến lạ. Không nghĩ được là bọn họ đều đồng loạt dẫn dụ hai bên quân cùng đến một chỗ: Gốc Tỳ Bà quả.
Và tất nhiên, Diệp Lạc Hy cũng thành công dẫn dụ Thực Trùng đánh từ trong gốc Tỳ Bà đánh ra. Lúc này, Diệp Lạc Hy đột ngột lao lên, tóm lấy Dương Tiễn và Tam Lang, lộn người độn thổ ngay lập tức xuống đất.