Tiên tộc không đáng sợ, cái khiến sư phụ bất an chỉ một phần, bọn họ hậu thuẫn cho Thiên Hậu, phần vì tiên tộc còn ẩn thế đằng sau. Tiên tộc có thể xem như một nguồn cơn nguy hiểm và ngáng đường vô cùng lớn đối với tham vọng của sư phụ hắn.
“Tiểu lục, sư phụ đã làm như vậy sao?” Lưu Nhất Thanh nhìn linh điệp lấp lánh bé nhỏ trong lòng bàn tay, hãy còn kinh ngạc hơn một chút.
An Nhiên gật đầu, gương mặt hãy còn đang không được thoải mái. Hắn nói: “Tiểu Lục, muội đừng suy nghĩ quá nhiều làm gì cả. Chuyện này sư huynh đã có tính toán. Còn muội đó. Nhân ngư tộc kia, muội muốn thế nào?”
An Nhiên nhìn Lưu Nhất Thanh, nàng nói: “Tuy nói muội và huynh đều bị bán làm nô lệ, nhưng hận ý của muội đối với bọn họ không sâu như huynh. Đại ca, huynh muốn báo thù cho mẫu thân và muội muội, ta không cản huynh đâu.”
Khác với Lưu Nhất Thanh, chính An Nhiên đã bị mẫu thân ruột thịt cùng phụ thân thân sinh bán đến nơi buôn bán nô lệ. Người duy nhất nguyện vứt bỏ thân phận để tìm nàng, cũng là người duy nhất đã thành toàn cho nàng không ai khác chính là trưởng tỷ.
Nàng không có gì để hận cả. Ít nhất, An Nhiên đã nghĩ bản thân nàng thật may mắn vì đã bị bán đi. Bởi vì nếu như không có những ngày tháng đó, nàng đã không gặp sư phụ, nàng đã không gặp những sư huynh tỷ khác, càng sẽ không là An Nhiên tiên quân cao cao tại thượng của ngày hôm nay.
Lưu Nhất Thanh cảm thấy sư muội may mắn hơn hắn một chút. Ít nhất, nàng hãy còn cái gọi là “người thân”, còn Lưu Nhất Thanh, hắn đã sớm mất đi cái tình thương của cái gọi là “người nhà”. Ngoài sư môn ra, đối với Lưu Nhất Thanh, chẳng còn có ai có thể yêu thương hắn đến vậy.
Có lẽ vì duyên số, hoặc có lẽ vì sự lựa chọn dẫn đến con đường ngày hôm nay, cả An Nhiên và Lưu Nhất Thanh đều có chung một mục tiêu. Chính là đem vật cản đường sư phụ yêu quý của bọn họ đá văng đi thật xa. Tiên tộc hay Nhân ngư tộc, tất cả đều chẳng có sự ngoại lệ.
“Đại sư huynh, huynh nói xem, huynh có thể cùng thái tử và Huân huynh đem chuyện này ép tới bước đường cùng được hay không?”
Lưu Nhất Thanh khẽ mỉm cười, hắn nói: “Chuyện này không thể hấp tấp. Lưới ta đã dệt xong, tuy nhiên mồi nhử vẫn chưa có. Sư muội, muốn bắt được cá lớn, đương nhiên ta phải từ tốn, không thể nào vội vàng cho đặng.”
An Nhiên gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Nàng nói: “Ngao Trung điện hạ và Ngao Hiện điện hạ đã đồng ý giúp đỡ huynh. Đại sư huynh, Long tộc Đông Hải đem sức mạnh của mình cho huynh mượn, có thể sử dụng và điều động bất cứ lúc nào.”
Lưu Nhất Thanh nói: “Được!”
Hai huynh muội nhìn nhau, ánh mắt mỗi người đều hiện lên sự lạnh lẽo đối với những kẻ xinh đẹp tự cho mình là kẻ tại thượng nhất.
….
Diệp Lạc Hy khẽ nhắm mắt dưỡng thần, thực tế là thần thức đang cùng Tiêu Nguyệt Dạ, Tứ Đại Hung Thú, Ninh Quân và Dương Quân.
Diệp Lạc Hy nghiêm túc nhìn Ninh Quân và Dương Quân, lặp lại câu hỏi ấy thêm một lần nữa: “Minh Vương thái tổ đại nhân đang ở đâu?”
Ninh Quân và Dương Quân đều nhìn nhau, đang do dự có nên nói cho nàng nghe hay không.
“Sư phụ, người mau nói đi. Duyệt Quân đại nhân đang ở chỗ nào?”
Ninh Quân cũng đành thở dài. Nàng lên tiếng: “A Duyệt sau khi bị phụ thần đánh chết người nàng yêu, đã sinh ra thù hận. Phụ thần cũng biết mình đã làm sai, nhưng không thể quay đầu lại như cũ. Thần niệm nàng để lại chỉ là một kẻ canh gác con đường đến Cây Sáng Thế.”
Diệp Lạc Hy khẽ nhíu mày: “Cây Sáng Thế? Lại là cái gì kỳ lạ nữa sao?”
Tiêu Nguyệt Dạ đỡ trán. Hắn thề là bản thân mình vừa nghe ra một thông tin mà hắn không hề muốn nghe hay muốn biết một chút nào.
Dương Quân trầm ngâm: “Cây Sáng Thế được sinh ra ngay sau khi phụ thần Bàn Cổ chết đi, Cây Sáng Thế đã được sinh ra nhằm mục đích giữ lại một lượng kiến thức lớn về cấm thuật, có thể làm thay đổi cả thiên hạ này, hoặc hủy thiên diệt địa, đem tất cả một lần nữa đồng quy vu tận.”
Cấm thuật?
Đột nhiên, cả Tứ Đại Hung Thú và Tiêu Nguyệt Dạ đều đồng loạt nhìn về phía Diệp Lạc Hy. Diệp Lạc Hy lúc này đang rất trầm ngâm, dường như không có chút nào có thể nói thành lời.
“Các ngươi sao vậy?” Ninh Quân ngạc nhiên.
“Lạc Hy. Lúc nàng nhảy khỏi Tru Tiên Đài, cả người của nàng đã bị bao bọc bởi cổ ngữ cấm thuật. Cái đó là cái gì?” Hỗn Độn nhíu mày hỏi nàng.
Diệp Lạc Hy im lặng. Nhưng rồi dưới cái nhìn áp lực của mọi người, nàng cũng đành lên tiếng: “Đây là bí mật của riêng một mình ta. Là một lời hứa của ta và một người bạn cũ. Có điều, đây là chuyện xảy ra khi ta hãy còn trẻ và… ta cũng chưa từng gặp lại người bạn ấy.”
Diệp Lạc Hy có sư phụ, nhưng cả đời nàng đã tự mình tôi luyện nên tất thảy, hệt như cách mà một tán tu thường làm. Đương nhiên, nếu chỉ học mỗi kiến thức hời hợt của Độc Cô Tư Dạ, nàng nhất định sẽ không thể nào mạnh lên một cách đáng kinh ngạc như vậy.
Đây cũng là một điểm khiến người ta phải nghi ngờ về nàng, nghi ngờ về kiến thức mà nàng có, thậm chí là nghi ngờ cả về quá trình nàng đã trải qua và học tập.
“Rõ ràng lúc đó ta đã quay về quá khứ tìm nàng, nhưng cớ sao ta cũng chẳng thấy nàng có một người bạn nào như vậy?” Tiêu Nguyệt Dạ khó hiểu nhíu mày.
Diệp Lạc Hy lắc đầu: “Ngươi quay về quá khứ để nhìn nhận cuộc đời của ta, chứ đâu có nhìn nhận mộng cảnh của ta, phải hay không?”
Tiêu Nguyệt Dạ khẽ giật mình. Đúng là có một đoạn thời gian Diệp Lạc Hy bế quan tu luyện, Tam Lang và Ma Long đã đứng bên ngoài canh chừng cho nàng. Chỉ trong vòng ba năm bế quan ngắn ngủi, Diệp Lạc Hy vừa xuất quan đã đạt đến ngưỡng linh tông cảnh. Đây là một sự đột phá đến bứt phá của một cường giả đa tu như Diệp Lạc Hy.
Ninh Quân hỏi nàng: “Lạc Hy, chuyện này hệ trọng, ngươi mau nói rõ cho ta, thế này là thế nào?”
Diệp Lạc Hy trước câu nói này của Ninh Quân, thêm cả việc bây giờ mấy người bọn họ đều đang nằm trong thể trạng thần thức, cho nên nàng cũng đành thở dài, rồi nói: “Cái đó, ta chỉ có thể gọi là một cuộc gặp gỡ rất bất ngờ và thú vị. Chẳng qua….”
Quay lại thời gian khi Diệp Lạc Hy hãy còn là một đứa nhóc tỳ choai choai.
Sau khi đánh một trận lớn với ma nhân tộc, Diệp Lạc Hy khi đó hãy chỉ còn là một đứa nhóc con non tơ đã bị trọng thương rất nặng. Để có thể thoát khỏi sự thật rằng bản thân nàng đã bị thương đến tổn hại kim đan, đau đớn đến khó thở, nàng đã hôn mê thật lâu trong đoạn thời gian bế quan đấy.
Toàn thân cô ấy tỏa ra bạch quang chói lọi. Nàng không thể nhớ rõ được bất cứ thứ gì từ người ấy ngoại trừ một cái tên và một mớ kiến thức kỳ lạ đã được truyền đạt lại cho nàng.
Bàn tay nhỏ bé của người chạm lên vết thương của nàng, vết thương dần dần được chữa lành rất từ tốn và nhẹ nhàng. Ba ngày sau đó, Diệp Lạc Hy đã hoàn toàn rơi vào hôn mê. Đến khi nàng tỉnh lại, nàng đã chẳng thấy người đó nữa. Vết thương trên người đã lành rồi, đến sẹo cũng chẳng có luôn. Nàng chỉ cảm thấy người đó là một thánh nữ tốt bụng phương nào đã vô tình đến giúp đỡ mình chăng?
Đó là lần đầu tiên nàng đã gặp người bí ẩn đó. Lần gặp mặt thứ hai của hai người chính là mấy ngày sau khi Diệp Lạc Hy tỉnh dậy từ cơn hôn mê sâu. Địa điểm gặp mặt là một đồng cỏ tuyết trắng, bầu trời thanh cao và trong vắt. Ở giữa cánh đồng tuyết ấy chỉ mọc lên độc nhất một cây đại thụ to lớn. Còn người ấy thì tinh nghịch hệt như một đứa trẻ, chỉ muốn kéo nàng về phía đại thụ ấy chơi đùa.
Nhưng linh tính đã mách bảo nàng rằng, không được đi lại đó, không được chạm đến cây đại thụ ấy, càng không được phép ở lại đây quá đâu. Việc duy nhất Diệp Lạc Hy đã làm ngay lúc đó chính là, quay đầu và bỏ chạy.
Nhưng nàng còn chưa chạy được bao xa thì đã bị thứ gì đó tóm lại, kéo ngược lên và hất về sau. Thứ đó đã kéo nàng về phía cây đại thụ kia, tựa hồ như muốn nuốt chửng cả nàng. Nàng đã cố gắng vùng vẫy khỏi thứ đó và rồi, nó dừng lại. Gương mặt của người kia đã nhìn sát nàng đến không thể sát hơn.
Người đó đã yêu cầu nàng đặt cho người một cái tên, nàng gọi người là A Niệm. Chẳng biết vì sao nụ cười của người có phần trào phúng, nhưng người cũng cảm thấy cái tên có ý nghĩa đối với người.
Từ đó cứ mỗi đêm, Diệp Lạc Hy đều gặp A Niệm ở cái cây đại thụ trên cánh đồng tuyết trắng kia. A Niệm dạy cho nàng rất nhiều thứ, trong đó có cả cổ ngữ và một vài câu thần chú mà nàng còn chẳng biết ý nghĩa.
A Niệm dặn nàng những cổ ngữ và thần chú mà nàng chẳng biết ý nghĩa kia chỉ được phép dùng trong trường hợp nguy cấp nhất, nếu không thì nàng tuyệt đối không được phép dùng chúng.
Thế nhưng, giữ đúng lời hứa của mình, Diệp Lạc Hy chỉ nói cho mọi người biết cái tên mà nàng đã đặt cho người ấy, cũng như lần cuối cùng nàng đã gặp người ấy là từ khi nào. Còn lại, nàng đều nói là không nhớ.
Câu chuyện ngắn gọn và kết thúc sớm nhất có thể. Yứ Đại Hung Thú nhìn nàng đầy dò xét, mà Diệp Lạc Hy cũng chỉ có thể cười khổ lấy lòng phu quân. Tiêu Nguyệt Dạ nghiêm túc suy ngihĩ về những chuyện trong tương lai. Đoạn, hắn nói: "Diệp. Nếu quả thực tương lai ta và ngươi đều phải đối đầu với kẻ đáng sợ như Dữ Quân, Ma giứi bọn ta nhất định sẽ hỗ trợ Vạn Tộc Thành của ngươi hết mức."
Diệp Lạc Hy cảm kích nhìn Tiêu Nguyệt Dạ, đoạn, nàng nói: "Đa tạ, Ma Tôn đại nhân."
Tứ Đại Hung Thú cũng đã không còn nhìn Tiêu Nguyệt Dạ với cái nhìn đầy cảnh giác và đề phòng như bảy trăm năm trước mà bây giờ, bọn hắn đã rất hòa hoãn với Tiêu Nguyệt Dạ rồi.
Chỉ có Ninh Quân và Dương Quân nhìn nhau, đoạn, cả hai người cùng thở dài đầy mệt mỏi.
Sau khi thống nhất mọi chuyện, thần thức rộng lớn chỉ còn lại nàng và Ninh Quân im lặng mặt đối mặt.
“Người ngươi gặp là lão tam.” Ninh Quân khẳng định chắc nịch.
Diệp Lạc Hy nhìn Ninh Quân: “Lúc ngươi kể ta nghe về câu chuyện của thời kỳ Sơ Khai, ta đã có mấy phần ngờ ngợ về người này. Nhưng mọi chuyện đã trôi qua thật sự quá lâu, thành ra ta đã tưởng rằng đó là một cơ duyên nào đấy của ta. Bây giờ ngẫm lại, ta cũng thật tò mò không biết được rằng vì sao Duyệt Quân lại chữa thương cho ta, vì sao Duyệt Quân lại dạy cho ta rất nhiều kiến thức, cổ thuật và cấm thuật từ cây thế giới. Càng không hiểu vì sao nàng ấy lại hỏi ta đặt tên cho nàng, thay vì nói ra tên họ.”
Ninh Quân nhìn Diệp Lạc Hy, rồi bà cũng thở dài mà nói rằng: “Lão tam sinh ra là người thuần linh lực còn hơn cả ta. Nàng ấy được tất cả mọi người gọi là thánh nữ đầu tiên và duy nhất của Tam Thiên, cũng là người tôn quý và xinh đẹp nhất.”
Ninh Quân nhớ Duyệt Quân đã từng yêu một người. Đó là một nam tử bán ma nhân bình thường với gương mặt rất giống nhân loại. Người đó gọi Duyệt Quân là "A Niệm". Hắn thật sự bình phàm, nhưng lại làm Duyệt Quân yêu say đắm. Thế nhưng, tình yêu ấy lại bị phụ thần của bọn họ, chính là Bàn Cổ đại đế cấm cản, thậm chí là để biến Duyệt Quân thành Minh Vương, Bàn Cổ đã cực đoan mà giết chết nam tử ấy đi ngay trước mặt Duyệt Quân, khiến hắn hồn phi phách tán.
Duyệt Quân đau lòng sinh hận với phụ Thần. Sau khi bị Dữ Quân lợi dụng để cùng Ninh Quân và Dương Quân nâng kiếm đối đầu, dẫn đến đại chiến liên miên dai giẳng suốt buổi sơ khai ban đầu. Sau khi Dữ Quân bị phong ấn, Bàn Cổ đại đế qua đời, Duyệt Quân đã đem Cây Sáng Thế trồng ở một nơi, gọi là Thần Thức Tịnh Nhất Tâm của mình, mãi mãi giam cầm Bàn Cổ đại đế ở nơi đó, vĩnh viễn không để cho bất cứ kẻ bình phàm nào có thể chạm chân đến đây.
Nhưng Diệp Lạc Hy…..
Ninh Quân trong lòng đã sớm có dự đoán. Chẳng qua là nàng muốn đích thân A Duyệt thừa nhận mà thôi.
Diệp Lạc Hy nhìn Ninh Quân, nàng bình thản nói: “Ninh Quân, đợi di nương, di phụ tỉnh lại, ta sẽ rời đi một thời gian, cũng muốn nhờ ngươi một việc ngay sau khi ngươi có lại cơ thể.”
Ninh Quân nhìn Diệp Lạc Hy, khẽ nhíu mày nhìn phần bụng bằng phẳng của nàng, hỏi: “Chuyện này liên quan đến hai đứa bé trong bụng ngươi sao?”
Diệp Lạc Hy nhìn Ninh Quân: “Yên Nhiên, Tu Văn, Tu Kiệt, và cả hai đứa trẻ này nữa. Trong tương lai, ta chỉ hi vọng chúng bình an mà lớn lên. Ninh Quân, ta không muốn hậu duệ của ta phải sống trong oán hận của đời trước. Ta muốn con ta sống một đời bình an, khỏe mạnh như người bình thường là được. Chuyện này, ngươi thay ta được không?”
Ninh Quân nhắm mắt, nàng quay mặt đi, không đáp lại lời của nàng, nhưng miệng vẫn nói: “Chuyện này ta không hứa với ngươi sẽ làm tốt. Chẳng qua, ta xin đảm bảo bản thân ta sẽ làm tốt nhất có thể. Lạc Hy, nếu như A Duyệt lần đầu tiên và duy nhất trong đời nàng phá lệ chủ động tìm ngươi, để ngươi tiếp cận nàng những ba năm như vậy, đây chính là điều không tưởng. Có lẽ nguyện vọng của nàng chính là thay đổi lại chính những luật lệ gò ép thiên hạ này do phụ thần sai lầm để lại.”
Diệp Lạc Hy khẽ vuốt bụng phẳng, nói: “Được, ta sẽ cố gắng.”