Đương nhiên là ngoài việc nghiên cứu về Ngọc Bích Thảo, nàng còn phải lo tiếp đón các vị đại thần đại giá quang lâm đến Diệp phủ của nàng “ăn nhờ ở đậu”. Nữ Oa, Tiêu Nguyệt Hoa hay Dương Tiễn muốn ngụ lại ở chỗ nàng thì không có gì là lạ. Điều đáng nói ở đây chính là ba vị lão nhân gia nào đó lúc nào cũng luôn miệng nói muốn nhận nàng làm cháu gái. Đương nhiên là Diệp Lạc Hy phải kịch liệt phản đối rồi. Chuyện binh lực còn lo chưa xong, chuyện niết bàn cũng chưa hòan thành, rồi thêm đám nhóc con nhà nàng có thể bị người ta hạ độc thủ bất cứ lúc nào khiến nàng ăn không ngon, ngủ cũng chẳng yên giấc. Đã vậy còn bị mấy vị này làm phiền. Nếu như không phải có bọn hắn ở bên cạnh giúp nàng chiêu đãi bọn họ, sợ rằng nàng sẽ bị quay đến chết mất.
Lại nói về chuyện nghiên cứu Ngọc Bích Thảo. Rốt cuộc thì nàng cũng đã thử qua rất nhiều loại dược rồi, nhưng dường như không có loại nào hoàn toàn tương khắc hay hấp thụ được độc tính của Ngọc Bích Thảo hết. À mà nếu như có, thì cũng chỉ có vài canh giờ là cùng. Tác dụng cũng chẳng để làm gì.
Đã vậy, bây giờ nàng còn phải vạ thêm tiểu hài tử Hạ Tử Dật. Tình hình hiện tại của tiểu tử ấy không còn nghiêm trọng, nhờ sự giúp đỡ của Nữ Oa, cuối cùng Thiện Lão cũng giải được cấm thuật. Sau khi sư đồ đoàn tụ, Thiện lão ngỏ ý muốn đưa Hạ Tử Dật rời khỏi Diệp phủ, nhưng Hạ Hàn Không nói rằng vẫn còn ân oán giữa y và hắn chưa xong, cho nên Hạ Tử Dật buộc lòng phải lưu lại Diệp phủ thêm một thời gian nữa.
Rầu còn chưa xong, nàng lại suốt ngày bị hai cái linh thú Tam Lang, Ma Long kiện tụng nhau suốt ngày, khiến nàng đã nhức óc lại thêm đau đầu. Đó là còn chưa kể đến việc, chuyến đi tới Minh giới lần này nàng còn chưa tìm được cách lén lén đi nữa a. Để bốn lão phu quân nhà nàng mà biết được nàng muốn niết bàn thành ma thì chắc nàng liền thảm mất.
Từ dược phòng bước ra với bộ dáng mệt mỏi như người mất ngủ lâu ngày không được nghỉ ngơi, nàng nhìn thấy Hạ Hàn Không ôm một bên má đỏ ửng đến phòng bếp tìm trứng gà luộc. Nàng hiếu kỳ ở chỗ, Hạ Hàn Không lần đầu tiên trong đời bày ra bộ mặt loan loan hạnh phúc, nở hoa bay đầy trời sau khi ăn tát cả ai kia, còn tưởng rằng đứa trẻ này kẹt đầu vào đâu đó, hỏng đầu rồi. Tuy nhiên, vui vẻ còn chưa được mấy, lại thấy nó bày ra vẻ mặt giống như ai vừa trộm mất nắm gạo của hắn, ngồi bó gối trong một góc bếp, lẩm bẩm cái gì không rõ.
“Không nhi, con sao thế?” Nàng phải đến trước mặt hắn, cúi thấp xuống hỏi.
Đột nhiên sư phụ xuất hiện làm hắn giật cả mình. Sư phụ lúc nào cũng thần thần bí bí, khiến hắn muốn riêng tư một chút cũng khó khăn biết bao nhiêu. Aiz!
“Sư phụ, rốt cuộc là người đã thu phục các sư mẫu thế nào vậy?” Hạ Hàn Không ủy khuất ra mặt, nhìn nàng cầu được giải đáp.
Nàng gật gù. Hóa ra là tiểu tử này muốn thu phục đệ đệ đây mà….. Chờ chút. Từ từ đã nhé! Thu phục?! Là muốn thu phục kiểu gì nha? Là huynh đệ tình thâm? Tri kỷ khó cầu? Hay là tiểu tử này đoạn tụ mất rồi? Theo những gì nàng và Thiện lão biết thì tiểu hài tử Hạ Tử Dật đích xác là đoạn tụ rồi a. Hơn nữa y còn khăng khăng cho rằng mình đã có đoạn tình cảm không nên có với Hạ Hàn Không, cho nên luôn chối bay chối biến, chỉ hi vọng là sau khi trả được những gì y còn nợ Hạ Hàn Không xong thì cao chạy xa bay, dứt đi đoạn tình không nên có này. Tuy nhiên, tiểu tử Hạ Hàn Không này, nó có thật là đoạn tụ hay không?
“Ngươi đối với Hạ Tử Dật là có cảm giác gì?” Nàng xoa cằm, nhìn Hạ Hàn Không vẫn đang ngây ngô tự lăn trứng gà, vừa cười khờ.
Đợi đã, nụ cười này, còn không phải là một cái ngốc tử được Nguyệt lão se duyên sao? Chậc chậc! Có khi lát nữa nàng phải nhờ ai đó đến hỏi Nguyệt lão xem, lão se sợi tơ hồng của Hạ Hàn Không với ai rồi nha.
“Con đối với y là cảm giác gì sao? Đệ đệ vừa trắng trắng lại mềm mềm như đậu phụ, ôm thật thích nha. Con chỉ muốn con và đệ ấy trở lại như trước đây, huynh huynh đệ đệ, giống như đại ca đối với các đệ muội ấy.” Hắn ngây ngô cười.
Dưới trân nàng trợt một cái, xém chút nữa là nàng ngã đập đầu vào cột nhà gần đó. Nếu như không phải nội công nàng mạnh mẽ, sợ rằng thật sự là tông vỡ đầu rồi chết a. Trời ạ, xem ra đoạn tình trường của hai đứa này còn phải…. trời ạ, nói thế nào nhỉ? Nàng đâu có giỏi tư vấn tình cảm cho người khác đâu? Hỏng mất thôi!
“Khụ! Ta hỏi con, con có thích Tử Dật không?”Nàng khẽ nhướng mày.
“Con sao? Đương nhiên là con thích đệ ấy. Rất là thích.” Hắn cười khờ.
Diệp Lạc Hy đỡ trán. Hài tử nàng nuôi, đương nhiên nàng biết. Không nhi a, “thích” ý của ta ở đây không phải là cái thích đó của con a. Mà dù là con có thích như thế thật thì xem chừng tiểu hài tử ngốc kia cũng đã sớm không còn xem con như một huynh trưởng nữa rồi.
Những lời này nàng thật lòng chỉ muốn thốt lên cho hắn hiểu, nhưng nghĩ nghĩ thế nào đấy lại không thể nói được lời nào. Ân, bây giờ không nói thì còn chừng nào nói? Đột nhiên, nàng nghe bên ngoài có tiếng bước chân chạy tới, phỏng biết chừng là ai, nàng liền tóm lấy hai bả vai của Hạ Hàn Không, cao giọng lên hỏi hắn:
“Không nhi, ta muốn hỏi con. Có có yêu Tử Dật không?”
Đột nhiên bị sư phụ hỏi một câu nghiêm túc như vậy, hắn ngớ người ra một lúc, dường như đang cố gắng tiêu hóa câu hỏi kỳ lạ cùng sắc thái của sư phụ. Đoạn, hắn nghĩ nghĩ thế nào đấy lại nói rằng: “Đương nhiên, thân là huynh trưởng, con yêu thương đệ ấy.”
Tiếng bước chân bên ngoài cũng dừng hẳn lại, kèm theo đó là một bóng người khẽ nép vào cửa lắng nghe.
“Chỉ là huynh trưởng thôi sao?” Nàng nhíu mày, hỏi lại.
“Sư phụ, không lẽ người cho rằng con đoạn tụ sao? Con làm sao có thể đoạn tụ được? Con đối với Tử Dật chỉ là huynh trưởng đối với đệ đệ. Đệ ấy chịu khổ nhiều rồi, con muốn chúng con có thể chung sống cùng nhau, tương lai gây dựng lại Ưng tộc phồn vinh một lần nữa. ” Hắn vừa nói xong, đã thấy Hạ Tử Dật đứng đó nhìn hắn, với đôi mắt đượm buồn. Ánh mắt khiến hắn giật mình mà bóp nát luôn quả trứng gà trong tay, sau đó vội vàng đứng lên đỡ lấy y, nói: “Sao đệ lại chạy ra đây? Người đệ còn lạnh lắm đấy. Thiếu máu mà chạy ra đây như vậy, đệ không sợ mình bị váng đầu sao?”
Hắn tưởng rằng y vì lạnh, hoặc là đau đầu mới bày ra ánh mắt đáng thương như vậy.
Hạ Tử Dật tránh né cái ôm này của Hạ Hàn Không, y nói: “Huynh trưởng, ta không sao.”
Hắn đứng ngớ người một hồi, trước cách xưng hô kỳ lạ như vậy của Hạ Tử Dật, sau đó lại nói rằng: “Sao lại gọi ta là huynh trưởng? Không phải ta là ca ca của đệ hay sao?”
“Ca ca là huynh trưởng. Huynh trưởng chính là ca ca. Ta gọi như vậy thì có gì sai?” Hạ Tử Dật nở nụ cười đượm buồn.
Hạ Hàn Không bối rối vô cùng. Hắn làm cái gì sai rồi, khiến y chỉ trong thoáng chốc lại bi thương như vậy? Lúc nãy ở trong phòng, chẳng qua chỉ là hắn muốn ôm y một cái vì đệ đệ quá dễ thương, cho nên bị đệ ấy đánh một cái là phải. Không lẽ y đau lòng vì đánh hắn sao?
Nghĩ vậy, hắn liền nói rằng: “Lúc nãy ta không sao đâu. Lăn trứng gà là ổn ấy mà. Đệ đừng lo. Chỉ cần đệ chịu ở bên cạnh ta thôi. Ta đã tha thứ cho đệ rồi. Đệ đừng vì thế mà dằn vặt nữa.”
Hạ Tử Dật càng nghe như vậy, càng cảm thấy trong lòng lạnh buốt. Y thu lại cảm xúc của mình, nói: “Tâm tư của huynh trưởng, đệ hiểu rồi. Tuy nhiên, huynh bị trưởng tộc trục xuất khỏi Ưng tộc từ lâu, tên trong gia phả cũng đã bị hủy. Nếu như huynh muốn quay về Ưng tộc, ít nhất huynh phải đánh bại đệ, theo như thông lệ của tộc. Còn nữa, việc xây dựng lại Ưng tộc một lần nữa phồn vinh vốn là trách nhiệm của ta. Không phiền huynh trưởng nhọc lòng.”
Nói rồi, mặt y tối sầm lại. Y lùi lại ba bước, rồi xoay người dứt khoát rời đi, bộ dáng gấp gáp, tựa hồ như đang chạy trốn khỏi Hạ Hàn Không. Vốn dĩ, chút tình cảm nhỏ bé này giữa y và hắn không nên tồn tại thì tốt hơn. Dù sao, hai người vẫn bị một bức tường ràng buộc, gọi là huynh đệ tri kỷ ràng buộc. Bức tường đó thật cao, cũng thật lạnh lẽo. Đôi cánh nhỏ bé của y đang rất mệt mỏi, dang không nổi nữa. Y không thể vượt qua được bức tường ấy của Hạ Hàn Không rồi.
Hạ Hàn Không còn chưa kịp tiếp thu ất giáp gì, đột nhiên Diệp Lạc Hy nói hắn đừng đi theo rồi nàng vội vàng chạy về phía Hạ Tử Dật, sánh bước song song cùng y, để hắn ở lại ngẩn người ở đó, từ từ tiêu hóa hết tất thảy mọi chuyện vừa xảy ra.
“Thượng thần….”
Lúc hai người đã đi khuất khỏi Hạ Hàn Không, Hạ Tử Dật dừng lại, nhìn Diệp Lạc Hy, đôi mắt y đã sớm ngấn hai hàng lệ từ lúc nào. Nụ cười y chua chát biết bao nhiêu.
Diệp Lạc Hy nhìn về phía hậu viện, lại nhìn Hạ Tử Dật, nàng chỉ có thể kéo y vào một góc khuất, hạ một bức màn kết giới cách âm rồi ôm y vào lòng, hệt như đang vỗ về một đứa trẻ mà nói rằng: “Được rồi, nó không nghe thấy đâu. Đừng kìm nén nữa.”
Hạ Tử Dật được cái ôm đầy ấm áp và chân tình của Diệp Lạc Hy phủ lấy mình, tựa như một nơi ấm áp, an toàn đến mức y buông bỏ hết phòng bị. Y đưa hai tay vòng lên siết lấy lưng áo của Diệp Lạc Hy, bật khóc nức nở. Y gào lên một cách bi thương, cái giọng y đã sớm khản đặc lại, mệt mỏi.
Y yêu Hạ Hàn Không từ lúc nào, y cũng không biết. Y chỉ biết, y yêu hắn da diết, có thể vì sự an toàn của hắn làm mọi thứ, mặc kệ người tổn thương nhất lại chính là y. Suốt năm trăm năm qua, không lúc nào y thôi nhung nhớ hắn, thôi khao khát được gặp lại hắn. Y nỗ lực tất cả, thậm chí còn không tiếc hy sinh bản thân mình vì hắn, tất cả vì chữ “ái.” Thế nhưng, khoảng cách giữa hai người quá lớn, bức tường “huynh đệ” lại quá cao, y không còn sức để bay nữa. Mặc dù hắn tha thứ cho y thì sao? Hai người họ, đã vĩnh viễn không còn có thể trở về như ngày trước, cùng nhau xưng huynh gọi đệ nữa rồi. Y phải làm sao đây? Hắn không phải đoạn tụ, hắn không có tình ý nào với y ngoài tình cảm của huynh trưởng và thứ đệ. Bảo y phải chấp nhận, y phải chấp nhận thế nào đây?
“Ta phải làm sao đây? Hức! A! Thượng thần, tim ta đau quá! Đau quá!”
“Ta… a! Hức! Ta không thở được! Ta không thở được!”
“A! Đau quá! Nó đau quá! Ngực ta đau quá!”
“Ta xin người, làm ơn, hãy nói cho ta biết… Làm ơn…”
“Ức! Ta phải làm sao? Ta phải làm sao mới tốt?”
“Ta không buông được.”
Diệp Lạc Hy không nói gì hết, nàng chỉ dỗ lưng hắn, để đứa nhỏ này khóc hết ra. Khóc ra rồi, cho dù tương lai mọi sự không được tốt lên, nhưng ít nhất, nàng cũng có thể cho nó một chốn bình yên để tìm về. Chuyện tình cảm, là chuyện cần cả hai, bên tình bên nguyện, không thể cưỡng ép. Chính bản thân nàng cũng không biết phải làm sao mới tốt cho cả hai. Dù sao, đây cũng là loại chuyện khiến con người ta khó chấp nhận. Dù sao thì đây cũng là cái thời đại cổ hũ tới độ, chuyện trái với luân thường đạo lý như việc đệ đệ yêu say đắm ca ca thế này, thiên hạ khó chấp nhận lắm. Hạ Hàn Không có thể không quan tâm, nhưng Hạ Tử Dật chắc chắn sẽ nhìn mặt người đời mà sống rồi.
Vốn dĩ, Diệp Lạc Hy rất thương Hạ Tử Dật. Y hiểu chuyện biết bao, lại còn rất nghe lời, cũng biết cách chịu đựng và cúi đầu. Năm đó, khi Hạ Tử Dật cao cao tại thượng đột nhiên thu mình bé lại như một tiểu ưng còn non nhỏ, quỳ mọt dưới chân nàng, vừa mếu máo cầu xin nàng hãy đưa Hạ Hàn Không rời đi, cầu xin một sự cứu rỗi dành cho y.
Nàng đã hỏi y rằng: “Ngươi vì đâu mà tin tưởng ta? Vì đâu mà không sợ rằng ta sẽ báo cho trưởng tộc các ngươi rằng ngươi thả một mầm non tốt của Ưng tộc cho ta?”
Thì y đã không ngần ngại mà thổ ra trước mặt Diệp Lạc Hy một số ít tiền bạc, châu báu, đồ chơi và cả… cả một con thú bông đã sớm cũ kỹ và nhàu nát được khâu vá khéo léo bằng tay – kỷ vật của mẫu thân y – mà nói rằng: “Đây là tất cả những gì quý giá nhất của ta. Lấy tất cả chúng đi và hãy đưa huynh ấy rời khỏi tộc. Dù ngươi có vứt bỏ hắn cũng được, miễn rằng hắn rời khỏi đây, hắn mới có đường sống.”
Đời trước, sau khi Hạ Hàn Không lập công trong trận chiến Cửu Lâu Xà Tà Thần, hắn đã yêu cầu một người từ biên cương, chính là Hạ Tử Dật. Nhưng Hạ Tử Dật khi đó đã trở thành một kẻ nửa điên nửa tỉnh rồi. Chính Hạ Hàn Không đã niệm tình cũ mà tha cho y, chỉ đứng từ xa nhìn y lưu lạc khắp nơi. Dù cho Diệp Lạc Hy nàng có tìm đứa trẻ này về, thì nó cũng chết vì bệnh tật. Chính xác là chết vì tâm bệnh và chết vì thứ thuốc của Cửu Lâu Xà Tà Thần thử trên người Ưng tộc đang tồn lưu trong cơ thể y.
Bây giờ, tuy Diệp Lạc Hy đã cứu được Hạ Tử Dật trở về, nhưng nhìn y khổ sở như vậy, còn tiểu tử Hạ Hàn Không nhà nàng lại… Càng nói, nàng càng cảm thấy khó xử. Đành thở dài ra một hơi đầy nặng lòng, nhìn Hạ Tử Dật đã khóc đến mệt mỏi mà ngủ thiếp đi trong lòng nàng.
Nàng chỉ đành dang tay ôm y lên bằng một tay. Đứa nhỏ này, sao lại nhẹ đến như vậy? Ma Long cũng nhẹ đó, nhưng tiểu tử này còn nhẹ hơn nhiều. Nàng còn đang tưởng rằng, mình ôm một tiểu cô nương.
“Chủ nhân.” Diệp Ngọc và Diệp Tu cùng xuất hiện sau lưng Diệp Lạc Hy ngay sau khi kết giới hạ xuống.
“Báo cáo đi.”
“Ưng tộc đã quy hàng chúng ta rồi. Tuy nhiên, Hạ tiểu thư Hạ Miên kia dường như có âm mưu không nhỏ. Nàng ta là không muốn giao binh quyền của Ưng tộc cho chúng ta, hơn nữa còn có âm mưu muốn hại Hạ điện hạ.” Diệp Tu tóm tắt ngắn gọn chuyện nàng bí mật giao cho bọn họ đi làm.
“Ha! Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử mà. Cha vì quyền và tiền mà giết huynh giết cha giết thê. Con vì binh quyền mà không ngại tính kế với cả người vì nàng ta mà hao tâm tổn sức. Đúng là hảo nha đầu.” Nàng đưa tay lau đi giọt lệ đau lòng của Hạ Tử Dật, lắc đầu. Sao tiểu tử này tốt như vậy, lại đầu thai đến chỗ không tốt chút nào vậy nhỉ? Càng nghĩ, lòng Diệp Lạc Hy càng nặng trĩu. Nàng cũng từng có huynh đệ, nhưng bọn họ miệng thì xưng huynh gọi đệ, sau lưng lại âm thầm bán đứng nàng. Cũng chính là nàng đã dùng đôi tay nhuốm máu của mình giết chết đám người phản bội đó, cảm giác khó tả thế nào, đương nhiên Diệp Lạc Hy hiểu rõ.
Hạ Tử Dật hiện tại vẫn quá lương thiện, nàng làm sao nỡ để y phải đối mặt với những chuyện như thế này? Nhìn y khóc đến mệt, Diệp Lạc Hy đúng là bất lực rồi.
“Chủ nhân, chi bằng để y nhìn rõ mặt người mà y hết lòng bảo vệ đi. Lúc đó, chúng ta ra tay sẽ tiện hơn.” Diệp Liên đã xuất hiện đằng sau nàng từ lúc nào, cung kính cúi đầu nói với nàng.
“Chuyện này dời lại sau đi. Hạ Miên đó dù sao cũng được đích thân Hạ Tử Hiên nuôi dưỡng, tâm tư, thủ đoạn chắc cũng không hề tầm thường. Hiện tại chúng ta không bằng không chứng, vội vàng kết tội như vậy thì tiểu hài tử này sẽ khó lòng mà chịu nổi. Hôm nay đã là một đả kích. Hôm sau lại thêm một đả kích nữa, y sẽ phát điên không chừng.”
“Vậy chủ nhân, chuyện này chúng ta phải làm sao mới tốt?” Diệp Liên nhíu mày: “Người bảo hộ y như vậy, làm sao mà y có thể trưởng thành?”
Biết là chủ nhân nhân hậu, lại thương Hạ Tử Dật bởi tấm lòng quá thuần lương của y, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc cho y nghỉ ngơi.
“Tạm thời đừng nói cho y biết Hạ Miên Hạ Hạ tể tướng hiện tại chính là muội muội thân sinh của của y. Cứ để y từ từ nhìn ra mọi sự đi. Còn nếu như y lỡ mà có đọa ma thật, thì cùng lắm là dùng phù sinh thuật cho y là được.” Nàng phất tay.
“Chủ nhân, vậy còn chuyện vạch trần Hạ Miên?” Diệp Tu nhíu mày.
“Kẻ tham lam thường mất hết lý trí. Hiện tại vị trí Ưng Vương còn bỏ trống ở đó, cứ để Hạ Miên và Hạ Lục Đình đánh nhau đi. Đánh chán rồi thì mới để tiểu tử này ra mặt. Trong khi đó, A Ngọc, A Tuhai người một người tiếp tục thu thập chứng cứ làm phản của Hạ Miên. Liên, ngươi còn nhớ mặt Hạ Lục Đình chứ? Hẳn ngươi cũng hiểu ý ta mà, phải không?” Nàng thong thả ôm y đến hậu viện, hướng phòng khách của Hạ Tử Dật.
“Chủ nhân anh minh.” Ba người họ cúi đầu nhận lệnh rồi nhanh chóng rời đi.
- --- Thông báo nhỏ ----
Ta đuối rồi, tạm off 3 ngày không có chương mới nhé.
Mùng 1 Tết ta bão chương.